Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Được Sủng Ái - Chương 7
Bọn họ thật sự bị nàng làm cho choáng váng, không nghĩ đến vì một thú vui luyện đàn mà có nhiều tác hại đến vậy. Nàng hít một hơi nói tiếp:" Suy cho cùng các ngươi còn tệ hơn phế vật như là ta, các ngươi còn gì để nói? Thấp kém hơn phế vật thì là gì? Ta là phế vật nhưng không hại ai a, không chặt phá cây, không nhịn ăn, không làm tổn hại đến người khác. Hay nói cách khác các ngươi mới là phế vật, còn ta là một người hoàn toàn bình thường"
Như Nguyệt dù có phần hồ đồ nhưng sau đó vẫn lấy lại bình tĩnh trừng mắt nhìn nàng:" Ngươi là kẻ điên, ăn nói hồ đồ!"
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên:" Kẻ điên? Không thể nào, ta cảm thấy ta rất bình thường a. Phải nói người điên sẽ không biết mình đang làm gì, nhưng ta biết rất rõ ta đang làm gì. Ta là đang cùng Minh Ngọc đi dạo nha. Nhưng còn các ngươi thì khác!"
Bị nói một lần đã thấy hồ đồ, sau khi bị nàng nhắc mình lần thứ 2 bọn người kia không khỏi chột dạ…
" Các ngươi nói là muốn đến tặng quà cho ta phải không? Nhưng sao ta cảm thấy là không phải, nếu nói đến tặng quà phải ăn vận thành thật một chút. Nhưng nhìn các ngươi xem, ăn vận thật màu mè, còn có thời tiết rất mát mẻ lại là mùa thu, như thế nào các ngươi lại ăn vận mỏng manh như thế? Mặt cũng tô một lớp son phấn thật đậm, đây là muốn quyến rũ người trong vương phủ? Nhìn các ngươi là biết không có ý thức về việc mình đang làm. Ta có lòng tốt nhắc nhở các ngươi khi đi tặng quà hay chúc mừng người khác nên ăn mặc kín đáo một chút, không người ta lại làm tưởng đang quyến rũ ai đó. Nói tóm lại các ngươi chưa ý thức được việc mình đang làm, ta có nên nói các ngươi bị điên không?"
Nàng nói một tràng thật sự rất khát nước a, đây là lần đầu tiên nàng nói nhiều đến như thế! Cũng phải cảm tạ cô giáo dạy ngữ văn cho mình, cô đã hung hăng phát ra một sấp đề ngữ văn bắt phân tích tác phẩm, còn có phải đọc nhiều sách vào. Từ đó mà vốn từ của nàng cũng phong phú hẳn lên. Chậc, khi nào xuyên về mình sẽ tìm cô nói cảm ơn mới được.
Bị nàng nói đến hồ đồ, bọn họ chỉ biết trợn mắt nhìn nàng. Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng bị làm ồn mà tò mò đi đến, không nghĩ cũng bị làm cho một bộ mặt ngây ngốc. Nàng không muốn bị nhìn chằm chằm thế đâu liền kéo Minh Ngọc vẫn đang ngẩn người rời đi, nhưng trước khi đi có để lại một câu:" Sau này các ngươi không nên nói ta là phế vật hay kẻ điên a, không thì các ngươi sẽ còn tệ hơn cả phế vật lẫn kẻ điên!"
Không biết là bao lâu bọn người kia mới hoàn hồn thức tỉnh, dường như họ nhận ra một điều, đó chính là không nên tìm nàng gây chuyện a. Sau sự việc lần này còn có rất nhiều người bị ám ảnh, họ một mực không muốn nhớ đến không lại không khống chế được hành vi đập cây đàn yêu quý của mình!
Nàng rời đi trong niềm hân hoan phấn khởi mà không biết rằng toàn bộ diễn biến kia đều được một người thu trọn vào tầm mắt kia. Nhìn thấy nàng rời đi, một nam nhân từ trong một cua quẹo bước ra, phía sau nam nhân cũng xuất hiện một nam nhân khác. Nhưng có vẻ người phía sau chỉ là thuộc hạ, luôn kính trọng nam nhân đứng trước mặt kia.
" Nàng ta chính là Diệp Linh?"
" Vâng, thưa vương gia"
" Ta cảm thấy nàng ta thật khác so với lời đồn"
" Vậy vương gia là muốn…"
" Dù có thú vị nhưng ta còn chuyện quan trọng phải làm, mau đi"
" Vâng!"
Nói rồi hai người liền biến mất như chưa từng xuất hiện ở nơi đó… Ở trong phòng, nàng chống cằm sử dụng đầu óc của mình để tính cách a. Minh Ngọc bưng trà đặt lên bàn rồi lại nhìn nàng hỏi:" Tiểu thư, người sao cứ ngồi thất thần ở đó vậy?"
Nàng nheo nheo mắt nói:" Ta đang suy nghĩ một chút chuyện a", nói rồi lại tự rót cho mình một ly trà nhấp một ngụm…Vị trà thanh mát lan tràn khắp khoang miệng rồi trôi tuột xuống cổ họng, nàng chợt trợn trừng mắt nhìn ly trà. Hành động này làm Minh Ngọc giật nảy mình tưởng nàng uống trà nóng bị bỏng liền hỏi:" Tiểu thư, người sao vậy?!"
Nàng đặt ly trà một cái cạch xuống bàn đứng bật dậy nói:" Thì ra là như vậy, sao ta không nghĩ ra a! Đúng, chính là như vậy, như vậy!"
Như Nguyệt dù có phần hồ đồ nhưng sau đó vẫn lấy lại bình tĩnh trừng mắt nhìn nàng:" Ngươi là kẻ điên, ăn nói hồ đồ!"
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên:" Kẻ điên? Không thể nào, ta cảm thấy ta rất bình thường a. Phải nói người điên sẽ không biết mình đang làm gì, nhưng ta biết rất rõ ta đang làm gì. Ta là đang cùng Minh Ngọc đi dạo nha. Nhưng còn các ngươi thì khác!"
Bị nói một lần đã thấy hồ đồ, sau khi bị nàng nhắc mình lần thứ 2 bọn người kia không khỏi chột dạ…
" Các ngươi nói là muốn đến tặng quà cho ta phải không? Nhưng sao ta cảm thấy là không phải, nếu nói đến tặng quà phải ăn vận thành thật một chút. Nhưng nhìn các ngươi xem, ăn vận thật màu mè, còn có thời tiết rất mát mẻ lại là mùa thu, như thế nào các ngươi lại ăn vận mỏng manh như thế? Mặt cũng tô một lớp son phấn thật đậm, đây là muốn quyến rũ người trong vương phủ? Nhìn các ngươi là biết không có ý thức về việc mình đang làm. Ta có lòng tốt nhắc nhở các ngươi khi đi tặng quà hay chúc mừng người khác nên ăn mặc kín đáo một chút, không người ta lại làm tưởng đang quyến rũ ai đó. Nói tóm lại các ngươi chưa ý thức được việc mình đang làm, ta có nên nói các ngươi bị điên không?"
Nàng nói một tràng thật sự rất khát nước a, đây là lần đầu tiên nàng nói nhiều đến như thế! Cũng phải cảm tạ cô giáo dạy ngữ văn cho mình, cô đã hung hăng phát ra một sấp đề ngữ văn bắt phân tích tác phẩm, còn có phải đọc nhiều sách vào. Từ đó mà vốn từ của nàng cũng phong phú hẳn lên. Chậc, khi nào xuyên về mình sẽ tìm cô nói cảm ơn mới được.
Bị nàng nói đến hồ đồ, bọn họ chỉ biết trợn mắt nhìn nàng. Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng bị làm ồn mà tò mò đi đến, không nghĩ cũng bị làm cho một bộ mặt ngây ngốc. Nàng không muốn bị nhìn chằm chằm thế đâu liền kéo Minh Ngọc vẫn đang ngẩn người rời đi, nhưng trước khi đi có để lại một câu:" Sau này các ngươi không nên nói ta là phế vật hay kẻ điên a, không thì các ngươi sẽ còn tệ hơn cả phế vật lẫn kẻ điên!"
Không biết là bao lâu bọn người kia mới hoàn hồn thức tỉnh, dường như họ nhận ra một điều, đó chính là không nên tìm nàng gây chuyện a. Sau sự việc lần này còn có rất nhiều người bị ám ảnh, họ một mực không muốn nhớ đến không lại không khống chế được hành vi đập cây đàn yêu quý của mình!
Nàng rời đi trong niềm hân hoan phấn khởi mà không biết rằng toàn bộ diễn biến kia đều được một người thu trọn vào tầm mắt kia. Nhìn thấy nàng rời đi, một nam nhân từ trong một cua quẹo bước ra, phía sau nam nhân cũng xuất hiện một nam nhân khác. Nhưng có vẻ người phía sau chỉ là thuộc hạ, luôn kính trọng nam nhân đứng trước mặt kia.
" Nàng ta chính là Diệp Linh?"
" Vâng, thưa vương gia"
" Ta cảm thấy nàng ta thật khác so với lời đồn"
" Vậy vương gia là muốn…"
" Dù có thú vị nhưng ta còn chuyện quan trọng phải làm, mau đi"
" Vâng!"
Nói rồi hai người liền biến mất như chưa từng xuất hiện ở nơi đó… Ở trong phòng, nàng chống cằm sử dụng đầu óc của mình để tính cách a. Minh Ngọc bưng trà đặt lên bàn rồi lại nhìn nàng hỏi:" Tiểu thư, người sao cứ ngồi thất thần ở đó vậy?"
Nàng nheo nheo mắt nói:" Ta đang suy nghĩ một chút chuyện a", nói rồi lại tự rót cho mình một ly trà nhấp một ngụm…Vị trà thanh mát lan tràn khắp khoang miệng rồi trôi tuột xuống cổ họng, nàng chợt trợn trừng mắt nhìn ly trà. Hành động này làm Minh Ngọc giật nảy mình tưởng nàng uống trà nóng bị bỏng liền hỏi:" Tiểu thư, người sao vậy?!"
Nàng đặt ly trà một cái cạch xuống bàn đứng bật dậy nói:" Thì ra là như vậy, sao ta không nghĩ ra a! Đúng, chính là như vậy, như vậy!"