Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Được Sủng Ái - Chương 70
Nàng há miệng muốn nói nhưng không thể thốt nên lời, khuôn mặt anh tuấn đang gần ngay trước mắt, nàng bị hắn quyến rũ mới đúng a! Hắn thấy nàng đỏ mặt nhìn mình mới thu lại vẻ yêu mị đứng lên lạnh lùng nói:” Đứng lên!”
Nàng nhìn hắn ngơ ngác nhưng vẫn đứng dậy, hắn dang tay ra nói:” Cởi áo!”
“ Hả? À, cởi áo” nàng như người máy cứng ngắt cởi áo cho hắn. Đến khi còn lớp tiết y thì nàng dừng lại, trong lòng thầm nói may mắn, cũng may nghị lực nàng tốt thoát khỏi cái ý nghĩ cởi hết đồ hắn ra. Ai da, từ khi nào mình mê trai đến vậy a?
Hắn liếc nhìn nàng rồi nhanh chóng đến cạnh giường nói:” Cô không được ngủ mà phải ở đây canh giữ ta ngủ, nếu cô có hành động gì bất thường thì ta sẽ không tiếc ra tay với cô”, câu nói đầy ngụ ý ra lệnh.
Nàng trợn tròn mắt nhìn hắn cứ thế nằm trên giường rồi nhắm mắt đi ngủ. Nàng dùng tay chỉ hắn:” Huynh... huynh...”, rất muốn dùng văn chương chửi hắn nhưng nhớ lại câu nói ban nãy làm nàng không dám thực hiện. Nàng chưa muốn chết a.
Nàng chọn một góc nào đó ngồi xuống, co chân lại áp mặt vào... Đã hai năm rồi... Giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.... Hai năm này đối với nàng thật dài... Bất quá... cuối cùng cùng gặp lại....
Sáng hôm sau, hắn chậm rãi mở mắt, ánh mắt dừng lại ngay cái người nào đó hai mắt đã thành gấu trúc cứ gật gà gật gù nhưng vẫn không dám ngủ. Hắn nhíu mày ngồi dậy, nghe động tĩnh nàng mở to mắt nhìn hắn ngạc nhiên hỏi:” Giờ này còn sớm mà huynh đã tỉnh rồi?”
Hắn đừng dậy tự mặc y phục nói:” Ta phải đi thượng triều. Cô ở đây không được đi đâu, nếu ta phát hiện thì cô biết kết cục rồi nhỉ?”
Nàng bĩu môi:” Biết rồi, ta còn chưa muốn chết. Huynh đi mau đi, không lại trễ giờ”, câu nói cứ bình đạm không có ngụ ý gì nhưng lại khiến hắn nghi ngờ mà nhìn nàng. Nàng trợn mắt:” Nhìn cái gì, ta nói gì sai à?”
Hắn nhẹ lắc đầu, có vẻ hắn suy nghĩ nhiều rồi. Ngay sau đó hắn mở cửa rời đi... Đợi một lát khi không còn nghe tiếng gì bên ngoài nàng mới chậm rãi thở ra, phù, đúng là dọa chết người mà.
Nàng nheo mắt đầy vẻ tinh ranh, lén lút mở cửa nhìn trước nhìn sau rồi chuồng đi. Nàng không dám dùng khinh công vì ánh vệ vẫn luôn theo sát phía sau... Nàng tìm một lúc mới tìm được nhà bếp, từ khe cửa có thể thấy có rất nhiều người đang loay hoay làm công việc trong bếp.
Nàng nhìn lại mình, bộ quần áo lúc nhận lễ tốt nghiệp đã được thay đổi bằng y phục cổ đại mà nàng tìm được trong phòng hắn. Nhìn thấy mình không có vấn đề gì mới mạnh dạn đẩy cửa bước vào, người bên trong đang làm việc cũng dừng lại nhìn nàng.
Nàng hắn giọng:” Khụ, ta là cung nữ mới vào đang làm việc ở Ngọc Thanh cung. Nay quý phi nương nương muốn ăn điểm tâm sớm nên sai ta đến lấy. Các người cứ làm việc, ta sẽ tự lấy điểm tâm cho quý phi”
Những người trong đó nghe vậy cũng quay lại làm việc của mình, không ai muốn đụng vào những nhân vật lớn. Lại nói nàng còn đang loay hoay tìm thức ăn thì có người bên ngoài bước vào nói:” Nha đầu này a, nương nương sai ngươi lấy điểm tâm như thế nào lại lâu như vậy?”
Nàng nghe giọng không cần nhìn mặt liền mỉm cười:” Ay dà, tại ta mới vào nên không biết nương nương thích ăn những gì, nên ta chọn hơi lâu. Nào, nếu ngươi đến thì tìm giúp ta nào”
Người đến không phải Băng Băng hay sao? Tình trạng sau khi được giải đi, cô cũng đến một căn phòng, nhưng là giống như phòng dành cho vua đi? Xem như tình trạng của cô không khác gì nàng là mấy...
Hai người nhanh tay chọn lẹ thức ăn rồi rời đi, đến khi này mới có người lên tiếng:” Khoan đã, ban nãy nếu ta nhớ không lầm thì vị cung nữ kia nói là cung nữ của quý phi ở Ngọc Thanh cung?”
“ Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
“ Hình như... sau khi Dương quý phi... khụ... hoàng thượng trong mấy năm nay chưa từng tuyển thêm phi tần. Lại nói, lại là Ngọc Thanh cung?”
“ A? Vậy thì hai người họ là sao?”
Tình hình phức tạp như vậy đã bị nàng và Băng Băng bỏ ra sau. Hai người nhanh chóng tìm một chỗ vắng người nào đó, nàng nhìn cô tới lui hỏi:” Cậu không sao đấy chứ? Bọn họ đưa cậu đi đâu vậy?”
Băng Băng thở dài:” Bọn họ đưa mình đến Kim Loan điện, rồi gặp y”
Nàng nhìn hắn ngơ ngác nhưng vẫn đứng dậy, hắn dang tay ra nói:” Cởi áo!”
“ Hả? À, cởi áo” nàng như người máy cứng ngắt cởi áo cho hắn. Đến khi còn lớp tiết y thì nàng dừng lại, trong lòng thầm nói may mắn, cũng may nghị lực nàng tốt thoát khỏi cái ý nghĩ cởi hết đồ hắn ra. Ai da, từ khi nào mình mê trai đến vậy a?
Hắn liếc nhìn nàng rồi nhanh chóng đến cạnh giường nói:” Cô không được ngủ mà phải ở đây canh giữ ta ngủ, nếu cô có hành động gì bất thường thì ta sẽ không tiếc ra tay với cô”, câu nói đầy ngụ ý ra lệnh.
Nàng trợn tròn mắt nhìn hắn cứ thế nằm trên giường rồi nhắm mắt đi ngủ. Nàng dùng tay chỉ hắn:” Huynh... huynh...”, rất muốn dùng văn chương chửi hắn nhưng nhớ lại câu nói ban nãy làm nàng không dám thực hiện. Nàng chưa muốn chết a.
Nàng chọn một góc nào đó ngồi xuống, co chân lại áp mặt vào... Đã hai năm rồi... Giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.... Hai năm này đối với nàng thật dài... Bất quá... cuối cùng cùng gặp lại....
Sáng hôm sau, hắn chậm rãi mở mắt, ánh mắt dừng lại ngay cái người nào đó hai mắt đã thành gấu trúc cứ gật gà gật gù nhưng vẫn không dám ngủ. Hắn nhíu mày ngồi dậy, nghe động tĩnh nàng mở to mắt nhìn hắn ngạc nhiên hỏi:” Giờ này còn sớm mà huynh đã tỉnh rồi?”
Hắn đừng dậy tự mặc y phục nói:” Ta phải đi thượng triều. Cô ở đây không được đi đâu, nếu ta phát hiện thì cô biết kết cục rồi nhỉ?”
Nàng bĩu môi:” Biết rồi, ta còn chưa muốn chết. Huynh đi mau đi, không lại trễ giờ”, câu nói cứ bình đạm không có ngụ ý gì nhưng lại khiến hắn nghi ngờ mà nhìn nàng. Nàng trợn mắt:” Nhìn cái gì, ta nói gì sai à?”
Hắn nhẹ lắc đầu, có vẻ hắn suy nghĩ nhiều rồi. Ngay sau đó hắn mở cửa rời đi... Đợi một lát khi không còn nghe tiếng gì bên ngoài nàng mới chậm rãi thở ra, phù, đúng là dọa chết người mà.
Nàng nheo mắt đầy vẻ tinh ranh, lén lút mở cửa nhìn trước nhìn sau rồi chuồng đi. Nàng không dám dùng khinh công vì ánh vệ vẫn luôn theo sát phía sau... Nàng tìm một lúc mới tìm được nhà bếp, từ khe cửa có thể thấy có rất nhiều người đang loay hoay làm công việc trong bếp.
Nàng nhìn lại mình, bộ quần áo lúc nhận lễ tốt nghiệp đã được thay đổi bằng y phục cổ đại mà nàng tìm được trong phòng hắn. Nhìn thấy mình không có vấn đề gì mới mạnh dạn đẩy cửa bước vào, người bên trong đang làm việc cũng dừng lại nhìn nàng.
Nàng hắn giọng:” Khụ, ta là cung nữ mới vào đang làm việc ở Ngọc Thanh cung. Nay quý phi nương nương muốn ăn điểm tâm sớm nên sai ta đến lấy. Các người cứ làm việc, ta sẽ tự lấy điểm tâm cho quý phi”
Những người trong đó nghe vậy cũng quay lại làm việc của mình, không ai muốn đụng vào những nhân vật lớn. Lại nói nàng còn đang loay hoay tìm thức ăn thì có người bên ngoài bước vào nói:” Nha đầu này a, nương nương sai ngươi lấy điểm tâm như thế nào lại lâu như vậy?”
Nàng nghe giọng không cần nhìn mặt liền mỉm cười:” Ay dà, tại ta mới vào nên không biết nương nương thích ăn những gì, nên ta chọn hơi lâu. Nào, nếu ngươi đến thì tìm giúp ta nào”
Người đến không phải Băng Băng hay sao? Tình trạng sau khi được giải đi, cô cũng đến một căn phòng, nhưng là giống như phòng dành cho vua đi? Xem như tình trạng của cô không khác gì nàng là mấy...
Hai người nhanh tay chọn lẹ thức ăn rồi rời đi, đến khi này mới có người lên tiếng:” Khoan đã, ban nãy nếu ta nhớ không lầm thì vị cung nữ kia nói là cung nữ của quý phi ở Ngọc Thanh cung?”
“ Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
“ Hình như... sau khi Dương quý phi... khụ... hoàng thượng trong mấy năm nay chưa từng tuyển thêm phi tần. Lại nói, lại là Ngọc Thanh cung?”
“ A? Vậy thì hai người họ là sao?”
Tình hình phức tạp như vậy đã bị nàng và Băng Băng bỏ ra sau. Hai người nhanh chóng tìm một chỗ vắng người nào đó, nàng nhìn cô tới lui hỏi:” Cậu không sao đấy chứ? Bọn họ đưa cậu đi đâu vậy?”
Băng Băng thở dài:” Bọn họ đưa mình đến Kim Loan điện, rồi gặp y”