Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Được Sủng Ái - Chương 67
Rốt cuộc đã hai năm kể từ khi nàng tỉnh dậy sau tai nạn máy bay. Hôm nay chính là lễ tốt nghiệp đại học khoa công nghệ thông tin. Nàng mặc áo dành cho tốt nghiệp đang chạy lung tung khắp trường để tìm Băng Băng. Sau khi thấy Băng Băng ngồi ở băng ghế liền chạy đến vui vẻ nói:" Băng Băng a, cuối cùng chúng ta cũng tốt nghiệp rồi"
Băng Băng bĩu môi nhìn nàng:"Cậu nói câu này từ sáng đến giờ rồi đấy. Đâu phải cậu không biết năng lực của mình"
Nàng nhe răng nhìn cô:" Xì, cậu đừng nói hôm nay cậu không tốt nghiệp đi? Dù sao cũng mấy năm ròng học tập, nay ‘xuất sơn’ thì nên phải vui mừng a". Nói rồi nàng ngồi xuống cạnh cô, nàng thở dài:"Hazz, đã hai năm rồi nhỉ?"
Cô khẽ cười:"Ừm, đã hai năm rồi"
Vừa mới dứt lời một đạo quang sáng chói rạch trời đánh xuống băng ghế hai người đang ngồi. Rầm… tiếng nổ thật lớn, làm rung chuyện cả trời đất, cũng rung chuyển cả không gian lẫn thời gian…
Trong hầm băng…
Hắn đang ngồi cạnh nàng, ánh mắt trìu mến khẽ vén mái tóc có phần lòa xòa trước mặt nàng sang một bên nói:" Nàng hôm nay thật đẹp"
Nàng đang nằm bên cạnh hắn, ánh mắt nhắm lại tựa như đang ngủ, một giấc ngủ nhẹ nhàng. Nhưng sao nàng lại ngủ lâu đến vậy, nàng biết ta đã chờ đợi nàng rất lâu hay không? Đến khi nào nàng mới chịu tỉnh dậy gặp ta? Hắn khẽ nâng tay nàng lên áp lên mặt mình, một dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống…
Tại một hầm băng khác…
Tống Thiên Cảnh lặng lẽ ngồi bên cạnh Băng Băng mà không nói tiếng nào, chỉ sợ lên tiếng sẽ đánh thức giấc mơ đẹp của cô. Nhưng là, y muốn Băng Băng mau tỉnh dậy ở bên cạnh mình. Có phải ta mâu thuẫn quá hay không? Nàng bảo ta nên làm thế nào đây? Đánh thức nàng hay để nàng cứ tiếp tục như vậy?
Sau khi trở về hoàng cung, điều hai người họ làm đầu tiên chính là đem thi thể của nàng và cô đến hầm băng vĩnh cữu này. Hâm băng vĩnh cửu này chỉ có trong hoàng cung, hắn đành phải đem nàng vào theo. Hai người họ không muốn người mình yêu phải bị hủy hoại theo năm tháng, họ cũng không muốn không thể gặp người mình yêu lần nữa… Cũng bởi muốn một khoảng riêng tư mà Tống Thiên Cảnh đã cho người xây thêm một bức tường để hai cặp đôi có thể trò chuyện cùng nhau.
Cũng vào ngày giỗ của nàng và cô, hai người họ đều bỏ hết mọi thứ mà đến hầm băng này ở cùng với người mình yêu, không ai dám quấy rầy…
Rầm… Rầm…
Trong tiếng nổ lớn vang lên, một khoảng không gian tự dưng bị xé toạt nứt ra một mảnh, hai thân thể nhanh chóng rơi xuống. Nàng chỉ nhìn thấy một nóc nhà thật lớn sao đó chính là rơi tự do…
Ầm…
" Ai ui, đau quá!" nàng nhăn nhó xoa xoa cái mông. Bên cạnh Băng Băng cũng rơi xuống, chỉ thấy cô hít một khí lạnh hít hà không thôi:” Đau!”
Lại nhìn xung quanh, nàng mở to mắt kéo tay áo của cô chỉ phía trước. Cô nhìn theo, chỉ thấy phía trước có khá nhiều người đang mặc đồ trắng, nhưng là đều đồ dài giống cổ trang. Mặt của họ... hình như hơi kinh sợ...
Một người trong số họ can đảm tiến lên quát:” Hai người là ai mà dám xuất hiện ở đây?!”
Nàng há miệng:” Ta...”
Chưa đợi nàng nói đã có người cả kinh lên tiếng:” Quỷ...quỷ, là quỷ! Tam vương phi, Dương quý phi xuất hiện a! Có quỷ, người đâu có quỷ!“. Vừa la hét người đó vừa chạy ra ngoài, những người còn lại cũng phát giác ra hai người liền như gặp ma mà chạy loạn.
Chỉ có người ban nãy mới vào cung là không hiểu, người đang chạy phía trước thấy vậy liền kéo người đó đi mắng:” Ngươi mù à, đó là tam vương phi, Dương quý phi đó! Hai người họ hiện hồn về đó! Ngươi còn đứng đó làm gì?! Chạy mau! Quỷ a, có quỷ!”
Băng Băng bĩu môi nhìn nàng:"Cậu nói câu này từ sáng đến giờ rồi đấy. Đâu phải cậu không biết năng lực của mình"
Nàng nhe răng nhìn cô:" Xì, cậu đừng nói hôm nay cậu không tốt nghiệp đi? Dù sao cũng mấy năm ròng học tập, nay ‘xuất sơn’ thì nên phải vui mừng a". Nói rồi nàng ngồi xuống cạnh cô, nàng thở dài:"Hazz, đã hai năm rồi nhỉ?"
Cô khẽ cười:"Ừm, đã hai năm rồi"
Vừa mới dứt lời một đạo quang sáng chói rạch trời đánh xuống băng ghế hai người đang ngồi. Rầm… tiếng nổ thật lớn, làm rung chuyện cả trời đất, cũng rung chuyển cả không gian lẫn thời gian…
Trong hầm băng…
Hắn đang ngồi cạnh nàng, ánh mắt trìu mến khẽ vén mái tóc có phần lòa xòa trước mặt nàng sang một bên nói:" Nàng hôm nay thật đẹp"
Nàng đang nằm bên cạnh hắn, ánh mắt nhắm lại tựa như đang ngủ, một giấc ngủ nhẹ nhàng. Nhưng sao nàng lại ngủ lâu đến vậy, nàng biết ta đã chờ đợi nàng rất lâu hay không? Đến khi nào nàng mới chịu tỉnh dậy gặp ta? Hắn khẽ nâng tay nàng lên áp lên mặt mình, một dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống…
Tại một hầm băng khác…
Tống Thiên Cảnh lặng lẽ ngồi bên cạnh Băng Băng mà không nói tiếng nào, chỉ sợ lên tiếng sẽ đánh thức giấc mơ đẹp của cô. Nhưng là, y muốn Băng Băng mau tỉnh dậy ở bên cạnh mình. Có phải ta mâu thuẫn quá hay không? Nàng bảo ta nên làm thế nào đây? Đánh thức nàng hay để nàng cứ tiếp tục như vậy?
Sau khi trở về hoàng cung, điều hai người họ làm đầu tiên chính là đem thi thể của nàng và cô đến hầm băng vĩnh cữu này. Hâm băng vĩnh cửu này chỉ có trong hoàng cung, hắn đành phải đem nàng vào theo. Hai người họ không muốn người mình yêu phải bị hủy hoại theo năm tháng, họ cũng không muốn không thể gặp người mình yêu lần nữa… Cũng bởi muốn một khoảng riêng tư mà Tống Thiên Cảnh đã cho người xây thêm một bức tường để hai cặp đôi có thể trò chuyện cùng nhau.
Cũng vào ngày giỗ của nàng và cô, hai người họ đều bỏ hết mọi thứ mà đến hầm băng này ở cùng với người mình yêu, không ai dám quấy rầy…
Rầm… Rầm…
Trong tiếng nổ lớn vang lên, một khoảng không gian tự dưng bị xé toạt nứt ra một mảnh, hai thân thể nhanh chóng rơi xuống. Nàng chỉ nhìn thấy một nóc nhà thật lớn sao đó chính là rơi tự do…
Ầm…
" Ai ui, đau quá!" nàng nhăn nhó xoa xoa cái mông. Bên cạnh Băng Băng cũng rơi xuống, chỉ thấy cô hít một khí lạnh hít hà không thôi:” Đau!”
Lại nhìn xung quanh, nàng mở to mắt kéo tay áo của cô chỉ phía trước. Cô nhìn theo, chỉ thấy phía trước có khá nhiều người đang mặc đồ trắng, nhưng là đều đồ dài giống cổ trang. Mặt của họ... hình như hơi kinh sợ...
Một người trong số họ can đảm tiến lên quát:” Hai người là ai mà dám xuất hiện ở đây?!”
Nàng há miệng:” Ta...”
Chưa đợi nàng nói đã có người cả kinh lên tiếng:” Quỷ...quỷ, là quỷ! Tam vương phi, Dương quý phi xuất hiện a! Có quỷ, người đâu có quỷ!“. Vừa la hét người đó vừa chạy ra ngoài, những người còn lại cũng phát giác ra hai người liền như gặp ma mà chạy loạn.
Chỉ có người ban nãy mới vào cung là không hiểu, người đang chạy phía trước thấy vậy liền kéo người đó đi mắng:” Ngươi mù à, đó là tam vương phi, Dương quý phi đó! Hai người họ hiện hồn về đó! Ngươi còn đứng đó làm gì?! Chạy mau! Quỷ a, có quỷ!”