Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Được Sủng Ái - Chương 66-4: Ngoại Truyện 4
Từ phía xa, A Hân trông thấy đoàn người đi đến không khỏi cả kinh quay sang nhìn cô. Nhưng cô vẫn điềm tĩnh đứng đó, A Hân chỉ có thể há miệng định nói nhưng không nói được nên lời.
Đoàn người đó chẳng ai khác chính là hoàng thượng a, là Tống Thiên Cảnh! Đầu năm mới, sứ giả của phương Tây đã đặc biệt ghé thăm. Trên dưới hoàng cung không khỏi một phen căng thẳng. Bởi Thiên Sở chỉ chủ yếu kết bạn với những nước lân cận nguyên nhân là không có thợ đóng tàu giỏi, nay lại gặp một đất nước cách xa Thiên Sở phải đi biển mới đến nơi, đương nhiên không biết được văn hóa bên đó như thế nào.
Dù có cho người sang bên đó du học cũng thật khó để thấu hiểu triệt để ngôn ngữ của phương Tây. Cái này có liền quan đến bộ mặt của nước mình nên không thể không đích thân Tống Thiên Cảnh tiếp ứng. Những vị quan đại thần đã từng đi du học cũng đi theo sau, ai nấy đầu đều đổ đầy mồ hôi, âm thầm mong rằng sau khi vị sứ giả này rời đi hoàng thượng không mang họ ra chém đầu!
Sứ giả nói nửa ngày họ mới hiểu được người muốn tham quan xung quanh, thế là Tống Thiên Cảnh cùng các vị quan phải đi cùng, một số người biết được vài từ liền xung phong giới thiệu. Không biết vị sứ giả kia hiểu được gì không mà lại nở nụ cười, coi như cho bọn họ chút mặt mũi đi.
Lại nói ngay khi Tống Thiên Cảnh đi ngang qua Ngọc Thanh cung, trong đầu có chút kí ức. Đến khi nhìn thấy bóng dáng đơn độc đứng trong đình đó, Tống Thiên Cảnh liền nhớ ra. Là Dương Băng Băng! Nhưng là… cảm giác có phần không thích hợp, dù chỉ mới tiếp xúc với cô trong khoảng thời gian ngắn ngủi cộng thêm đêm động phòng lần đó… Cảm giác thế nào cũng không giống. Nói đơn giản, cô trước đây cho người khác cảm giác chán ghét, thì cô đang đứng ở kia lại mang theo vài phần cô độc khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Hay là cô chỉ là đang giả vờ?
Dù nghĩ như vậy nhưng đoàn người của Tống Thiên Cảnh đã đến trước đình nghỉ mát. A Hân giờ này mới ý thức được không ổn liền quỳ xuống hô:" Nô tì A Hân tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế!"
Cô cũng không ngây ngẩn nữa mà quay lại ngước nhìn Tống Thiên Cảnh. Nhìn thấy được diện mạo của Tống Thiên Cảnh, Băng Băng không khỏi nhướn mày, thật sự là một mĩ nam nha. Khuôn mặt anh tuấn, khí sắc ngời ngời, kèm theo đó khí chất của bá vương, người này được xem là một vị vua anh minh đi.
Cô khẽ nhún người:" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng", Tống Thiên Cảnh nhìn Băng Băng đánh giá rồi nói:" Miễn lễ"
Các quan đại thần không khỏi bàn tán về vấn đề Băng Băng ở đây, lại nói chẳng phải đã bị thất sủng rồi hay sao bla bla…
Riêng chỉ có sứ giả là không biết điều này mà đi đến đưa tay lên nói:" Hân hạnh được gặp quý phi", sở dĩ sứ giả biết cô là quý phi cũng vì nghe nói Thiên Sở này cũng chỉ có một mình Dương quý phi là ở trong hậu cung này, ngoài ra không còn ai khác.
Cô mỉm cười đưa tay lên cho sứ giả hôn:" Hân hạnh được biết ngài"
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tống Thiên Cảnh không khỏi nhíu mày cảm giác thập phần khó chịu, lại liếc nhìn vị đại quan bên cạnh, vị đại đó giật mình khẽ tâu:" Tâu hoàng thượng, đây là kiểu chào hỏi bên phương Tây… Người đó nói hân hạnh được gặp quý phi, quý phí cũng đáp lại hân hạnh được gặp"
Sứ giả tiếp tục hỏi: " Tôi là sứ giả bên phương Tây đến đây muốn đi tham quan xung quanh đây. Không nghĩ là gặp cô ở đây, cô thật sự rất đẹp"
Cô mỉm cười:" Cảm ơn anh đã khen"
Nghe xong Tống Thiên Cảnh càng nhíu mày, chưa đợi đại quan kia phiên dịch thì Tống Thiên Cảnh đã đứng trước mặt cô hỏi:" Nàng biết ngôn ngữ phương Tây?"
Băng Băng lạnh nhạt đáp:" Đúng vậy, hoàng thượng bất mãn chỗ nào sao?"
Tống Thiên Cảnh càng nhíu mày… rốt cuộc cũng mỉm cười:" Nếu nàng đã nói vậy thì nàng có thể dùng chút thời gian của mình làm người phiên dịch bên cạnh ta hay không?"
Cô nhướn mày, lại nhìn sứ giả, cuối cùng nhún vai:" Lệnh của hoàng thượng ta nào dám làm trái"
Thế là cô trở thành người phiên dịch cho Tống Thiên Cảnh trong một tuần, đến khi sứ giả rời đi cô cũng đem bức tranh mình vẽ tặng cho sứ giả xem như lễ gặp mặt. Điều này càng khiến mối quan hệ của hai nước thêm gắn kết hơn, Tống Thiên Cảnh cũng rất hài lòng về cô…
Sau khi sứ giả rời đi, Tống Thiên Cảnh không biết tìm cớ gì để gặp cô. Thôi thì dùng danh xưng là hoàng thượng đến gặp ái phi của mình đi? Đến khi Tống Thiên Cảnh đến Ngọc Thanh cung lại gặp cô ngồi trên hòn sơn giả, hình ảnh ấy thật xinh đẹp. ( Mọi người thấy quen không ^_^)
Đoàn người đó chẳng ai khác chính là hoàng thượng a, là Tống Thiên Cảnh! Đầu năm mới, sứ giả của phương Tây đã đặc biệt ghé thăm. Trên dưới hoàng cung không khỏi một phen căng thẳng. Bởi Thiên Sở chỉ chủ yếu kết bạn với những nước lân cận nguyên nhân là không có thợ đóng tàu giỏi, nay lại gặp một đất nước cách xa Thiên Sở phải đi biển mới đến nơi, đương nhiên không biết được văn hóa bên đó như thế nào.
Dù có cho người sang bên đó du học cũng thật khó để thấu hiểu triệt để ngôn ngữ của phương Tây. Cái này có liền quan đến bộ mặt của nước mình nên không thể không đích thân Tống Thiên Cảnh tiếp ứng. Những vị quan đại thần đã từng đi du học cũng đi theo sau, ai nấy đầu đều đổ đầy mồ hôi, âm thầm mong rằng sau khi vị sứ giả này rời đi hoàng thượng không mang họ ra chém đầu!
Sứ giả nói nửa ngày họ mới hiểu được người muốn tham quan xung quanh, thế là Tống Thiên Cảnh cùng các vị quan phải đi cùng, một số người biết được vài từ liền xung phong giới thiệu. Không biết vị sứ giả kia hiểu được gì không mà lại nở nụ cười, coi như cho bọn họ chút mặt mũi đi.
Lại nói ngay khi Tống Thiên Cảnh đi ngang qua Ngọc Thanh cung, trong đầu có chút kí ức. Đến khi nhìn thấy bóng dáng đơn độc đứng trong đình đó, Tống Thiên Cảnh liền nhớ ra. Là Dương Băng Băng! Nhưng là… cảm giác có phần không thích hợp, dù chỉ mới tiếp xúc với cô trong khoảng thời gian ngắn ngủi cộng thêm đêm động phòng lần đó… Cảm giác thế nào cũng không giống. Nói đơn giản, cô trước đây cho người khác cảm giác chán ghét, thì cô đang đứng ở kia lại mang theo vài phần cô độc khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Hay là cô chỉ là đang giả vờ?
Dù nghĩ như vậy nhưng đoàn người của Tống Thiên Cảnh đã đến trước đình nghỉ mát. A Hân giờ này mới ý thức được không ổn liền quỳ xuống hô:" Nô tì A Hân tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế!"
Cô cũng không ngây ngẩn nữa mà quay lại ngước nhìn Tống Thiên Cảnh. Nhìn thấy được diện mạo của Tống Thiên Cảnh, Băng Băng không khỏi nhướn mày, thật sự là một mĩ nam nha. Khuôn mặt anh tuấn, khí sắc ngời ngời, kèm theo đó khí chất của bá vương, người này được xem là một vị vua anh minh đi.
Cô khẽ nhún người:" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng", Tống Thiên Cảnh nhìn Băng Băng đánh giá rồi nói:" Miễn lễ"
Các quan đại thần không khỏi bàn tán về vấn đề Băng Băng ở đây, lại nói chẳng phải đã bị thất sủng rồi hay sao bla bla…
Riêng chỉ có sứ giả là không biết điều này mà đi đến đưa tay lên nói:" Hân hạnh được gặp quý phi", sở dĩ sứ giả biết cô là quý phi cũng vì nghe nói Thiên Sở này cũng chỉ có một mình Dương quý phi là ở trong hậu cung này, ngoài ra không còn ai khác.
Cô mỉm cười đưa tay lên cho sứ giả hôn:" Hân hạnh được biết ngài"
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tống Thiên Cảnh không khỏi nhíu mày cảm giác thập phần khó chịu, lại liếc nhìn vị đại quan bên cạnh, vị đại đó giật mình khẽ tâu:" Tâu hoàng thượng, đây là kiểu chào hỏi bên phương Tây… Người đó nói hân hạnh được gặp quý phi, quý phí cũng đáp lại hân hạnh được gặp"
Sứ giả tiếp tục hỏi: " Tôi là sứ giả bên phương Tây đến đây muốn đi tham quan xung quanh đây. Không nghĩ là gặp cô ở đây, cô thật sự rất đẹp"
Cô mỉm cười:" Cảm ơn anh đã khen"
Nghe xong Tống Thiên Cảnh càng nhíu mày, chưa đợi đại quan kia phiên dịch thì Tống Thiên Cảnh đã đứng trước mặt cô hỏi:" Nàng biết ngôn ngữ phương Tây?"
Băng Băng lạnh nhạt đáp:" Đúng vậy, hoàng thượng bất mãn chỗ nào sao?"
Tống Thiên Cảnh càng nhíu mày… rốt cuộc cũng mỉm cười:" Nếu nàng đã nói vậy thì nàng có thể dùng chút thời gian của mình làm người phiên dịch bên cạnh ta hay không?"
Cô nhướn mày, lại nhìn sứ giả, cuối cùng nhún vai:" Lệnh của hoàng thượng ta nào dám làm trái"
Thế là cô trở thành người phiên dịch cho Tống Thiên Cảnh trong một tuần, đến khi sứ giả rời đi cô cũng đem bức tranh mình vẽ tặng cho sứ giả xem như lễ gặp mặt. Điều này càng khiến mối quan hệ của hai nước thêm gắn kết hơn, Tống Thiên Cảnh cũng rất hài lòng về cô…
Sau khi sứ giả rời đi, Tống Thiên Cảnh không biết tìm cớ gì để gặp cô. Thôi thì dùng danh xưng là hoàng thượng đến gặp ái phi của mình đi? Đến khi Tống Thiên Cảnh đến Ngọc Thanh cung lại gặp cô ngồi trên hòn sơn giả, hình ảnh ấy thật xinh đẹp. ( Mọi người thấy quen không ^_^)