Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Được Sủng Ái - Chương 56
Đang ồn ào thì giọng thái giám bên ngoài vang lên:” Hoàng thượng, tam vương gia đến!”
Mọi người trong yến tiệc đều thức thời im lặng đứng lên hướng ngoài cửa cung kính:” Tham kiến hoàng thượng, tham kiến tam vương gia!”. Từ ngoài bước vào, Tống Thiên Cảnh vận long bào màu vàng kim chói mắt nhưng vẫn không che được khuôn mặt anh tuấn, khí chất của bật đế vương tỏa ra khắp mọi nơi.
Hắn vẫn vận y phục màu đen tuyền, khuôn mặt một biểu cảm lạnh lùng nhưng là nam thần của nhiều nữ nhân. Khuôn mặt tuấn tú, khí phách như muốn hút hồn các nữ tử đứng gần mình.
Hai người vừa bước vào thì các vị tiểu thư được mời đến đã tỏ ra e lệ, dù là vậy nhưng ánh mắt vẫn không rời một tấc của hai vị nam thần của chúng ta, ánh mắt dường như chỉ cần sơ suất các nàng có thể nhào đến cấu xé hết tất cả. Chậc, hai người này có được gọi là yêu nghiệt không? Đi đến đâu cũng có nguy cơ gây họa, nàng và Băng Băng nhìn nhau lắc đầu.
Hắn đi đến cạnh bàn của nàng, Tống Thiên Cảnh đương nhiên là chủ tọa ngồi phía trên cùng. Tống Thiên Cảnh quét mắt qua một lược rồi gật đầu nói:” Các khanh cứ tự nhiên, yến tiệc này trẫm sẽ không xem xét quá nhiều quy củ”
“ Đa tạ hoàng thượng!” mọi người hướng Tống Thiên Cảnh cung kính rồi vội vàng ngồi xuống. Thấy Tống Thiên Cảnh bắt đầu gắp thức ăn thì mấy vị quan bên dưới mới dám dùng đũa. Ban đầu chỉ dám giữ mình nhấp vài chung rượu, chỉ qua nửa tuần trà thì đã thoải mái tự mình gắp thức ăn cùng trò chuyện với những người khác.
Nàng một bên gấp thức ăn vào chén nhai ngoàm ngoàm, một bên hắn mặt vẫn lạnh băng. Từ nãy đến giờ vẫn không nói tiếng nào, ngay cả liếc nhìn nàng cũng không có, nàng dù biết nhưng vẫn làm ngơ, nàng không quan tâm a.
Phía Băng Băng cũng không khá hơn bao nhiêu, Tống Thiên Cảnh thì chỉ uống rượu và nhận lời mời rượu của các quan. Băng Băng cũng chỉ gấp vài miếng rồi lại thôi. Không khí này có phân căng thẳng a.
Bỗng nhiên nhạc nổi lên, từ ngoài hai hàng cung nữ vận y phục xinh đẹp nhẹ nhàng lướt vào, trên tay là băng vải lụa nhẹ nhàng hòa theo giai điệu. Cùng lúc đó một nữ nhân vận y phục hoa lệ bước vào, nữ nhân này cũng là một mỹ nhân đi. Cô ta vận y phục màu đỏ tươi, làn da trắng ngần thoắc ẩn thoắc hiện bên dưới lớp vải mỏng dánh càng thêm kêu gợi.
Nam nhân ở đây đều sáng hoa cả mắt, nhưng dường như vị nữ nhân kia chỉ đánh mắt với Tống Thiên Cảnh và hắn mà thôi. Vũ một khúc thật sự làm say lòng người, từng cử chỉ, từng động tác uyển chuyển của cô ta càng làm cho nam nhân mê mẩn.
Đến khi kết thúc, cô ta e lệ nói:” Tiểu nữ là Hồ Dung, hôm nay được biểu diễn cho hoàng thượng cùng các đại quan ở đây là vinh hạnh của tiểu nữ!”
Mọi người bên dưới đều xôn xao:” Hồ Dung? Chẳng phải là tài nữ của kinh thành đây sao? Hôm nay diện kiến quả đúng với danh hiệu!”
“ Đúng vậy a, Hồ Dung quả thật là xinh đẹp!”
Bô lô ba la…
Nàng chậm rãi nhấp ly rượu rồi nói:” Hồ Dung? Ta nghĩ phải gọi là Hồ Ly chứ nhỉ?”
Băng Băng gật đầu chậm rãi đặt ly rượu lên bàn nói:” Đúng vậy a, còn là một Hồ Ly chín đuôi”
“ Ưm… mình đã có cảm hứng cho một tiểu thuyết mới rồi”
Băng Băng tò mò hỏi:” Cậu định viết nội dung thế nào?”
Nàng xoa cằm:” Chính là một con hồ ly cướp phu quân người khác. Về sau kết cục chính là bị người ta trói lên dàn hỏa thiêu đến chết. Thế nào?”
Băng Băng tán thưởng:” Khá hay đó, mình cũng có một dự án. Chính là tìm một con hồ ly nào đó rồi dùng lấy da của nó làm để vẽ tranh”
Những lời đối thoại chỉ có nàng và Băng Băng nghe được nhưng hai vị nam nhân ngồi kế nào đó cũng có thể nghe rõ mồn một nhưng vẫn không phản ứng lại.
Mọi người trong yến tiệc đều thức thời im lặng đứng lên hướng ngoài cửa cung kính:” Tham kiến hoàng thượng, tham kiến tam vương gia!”. Từ ngoài bước vào, Tống Thiên Cảnh vận long bào màu vàng kim chói mắt nhưng vẫn không che được khuôn mặt anh tuấn, khí chất của bật đế vương tỏa ra khắp mọi nơi.
Hắn vẫn vận y phục màu đen tuyền, khuôn mặt một biểu cảm lạnh lùng nhưng là nam thần của nhiều nữ nhân. Khuôn mặt tuấn tú, khí phách như muốn hút hồn các nữ tử đứng gần mình.
Hai người vừa bước vào thì các vị tiểu thư được mời đến đã tỏ ra e lệ, dù là vậy nhưng ánh mắt vẫn không rời một tấc của hai vị nam thần của chúng ta, ánh mắt dường như chỉ cần sơ suất các nàng có thể nhào đến cấu xé hết tất cả. Chậc, hai người này có được gọi là yêu nghiệt không? Đi đến đâu cũng có nguy cơ gây họa, nàng và Băng Băng nhìn nhau lắc đầu.
Hắn đi đến cạnh bàn của nàng, Tống Thiên Cảnh đương nhiên là chủ tọa ngồi phía trên cùng. Tống Thiên Cảnh quét mắt qua một lược rồi gật đầu nói:” Các khanh cứ tự nhiên, yến tiệc này trẫm sẽ không xem xét quá nhiều quy củ”
“ Đa tạ hoàng thượng!” mọi người hướng Tống Thiên Cảnh cung kính rồi vội vàng ngồi xuống. Thấy Tống Thiên Cảnh bắt đầu gắp thức ăn thì mấy vị quan bên dưới mới dám dùng đũa. Ban đầu chỉ dám giữ mình nhấp vài chung rượu, chỉ qua nửa tuần trà thì đã thoải mái tự mình gắp thức ăn cùng trò chuyện với những người khác.
Nàng một bên gấp thức ăn vào chén nhai ngoàm ngoàm, một bên hắn mặt vẫn lạnh băng. Từ nãy đến giờ vẫn không nói tiếng nào, ngay cả liếc nhìn nàng cũng không có, nàng dù biết nhưng vẫn làm ngơ, nàng không quan tâm a.
Phía Băng Băng cũng không khá hơn bao nhiêu, Tống Thiên Cảnh thì chỉ uống rượu và nhận lời mời rượu của các quan. Băng Băng cũng chỉ gấp vài miếng rồi lại thôi. Không khí này có phân căng thẳng a.
Bỗng nhiên nhạc nổi lên, từ ngoài hai hàng cung nữ vận y phục xinh đẹp nhẹ nhàng lướt vào, trên tay là băng vải lụa nhẹ nhàng hòa theo giai điệu. Cùng lúc đó một nữ nhân vận y phục hoa lệ bước vào, nữ nhân này cũng là một mỹ nhân đi. Cô ta vận y phục màu đỏ tươi, làn da trắng ngần thoắc ẩn thoắc hiện bên dưới lớp vải mỏng dánh càng thêm kêu gợi.
Nam nhân ở đây đều sáng hoa cả mắt, nhưng dường như vị nữ nhân kia chỉ đánh mắt với Tống Thiên Cảnh và hắn mà thôi. Vũ một khúc thật sự làm say lòng người, từng cử chỉ, từng động tác uyển chuyển của cô ta càng làm cho nam nhân mê mẩn.
Đến khi kết thúc, cô ta e lệ nói:” Tiểu nữ là Hồ Dung, hôm nay được biểu diễn cho hoàng thượng cùng các đại quan ở đây là vinh hạnh của tiểu nữ!”
Mọi người bên dưới đều xôn xao:” Hồ Dung? Chẳng phải là tài nữ của kinh thành đây sao? Hôm nay diện kiến quả đúng với danh hiệu!”
“ Đúng vậy a, Hồ Dung quả thật là xinh đẹp!”
Bô lô ba la…
Nàng chậm rãi nhấp ly rượu rồi nói:” Hồ Dung? Ta nghĩ phải gọi là Hồ Ly chứ nhỉ?”
Băng Băng gật đầu chậm rãi đặt ly rượu lên bàn nói:” Đúng vậy a, còn là một Hồ Ly chín đuôi”
“ Ưm… mình đã có cảm hứng cho một tiểu thuyết mới rồi”
Băng Băng tò mò hỏi:” Cậu định viết nội dung thế nào?”
Nàng xoa cằm:” Chính là một con hồ ly cướp phu quân người khác. Về sau kết cục chính là bị người ta trói lên dàn hỏa thiêu đến chết. Thế nào?”
Băng Băng tán thưởng:” Khá hay đó, mình cũng có một dự án. Chính là tìm một con hồ ly nào đó rồi dùng lấy da của nó làm để vẽ tranh”
Những lời đối thoại chỉ có nàng và Băng Băng nghe được nhưng hai vị nam nhân ngồi kế nào đó cũng có thể nghe rõ mồn một nhưng vẫn không phản ứng lại.