Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Được Sủng Ái - Chương 3
Chậc, tình tiết quen thuộc a. Chẳng phải vị vương gia gì đó chỉ muốn báo đáp ân tình sư đồ thôi sao? Nàng chắc chắn rằng không ai muốn cưới một phế vật như “nàng” đâu, vị vương gia này cũng “ăn lớn” mới dám cưới nàng. Nhưng vẫn là bỏ rơi ngay ngay đêm động phòng, hazz, thời gian sau này sẽ rất khó khăn đây.
Còn đang suy nghĩ thì cửa phòng đã có người gõ cửa, nữ tử kia nhanh chóng đứng dậy mở ra. Một nam nhân trung niên đi vào, còn mang theo một hòm gỗ nhỏ, chắc là thái y đến.
Thái y nhanh đến bên giường nàng hỏi han:” Vương phi, người cảm thấy thế nào?”
Nàng tỏ vẻ mơ hồ khó chịu nói:” Đầu ta… đau a…”
Thái y nhìn thấy vết thương trên trán nàng, máu cũng đã khô không khỏi nhanh tay xử lí… Cuối cùng đầu nàng bị quấn băng a…
Thái y đưa thuốc cho nữ tử kia dặn dò:” Ngươi mỗi ngày thoa dược lên vết thương cho vương phi, mỗi ngày hai lần, sau đó thay băng quấn. Một tuần sau có thể tháo băng, nếu vương phi cảm thấy không thoải mái phải gọi ta đến để xem xét. Nếu không còn gì thì ta đi trước, cáo từ!”
Thái y hướng nàng, nàng gật đầu, thái y liền rời đi. Sau khi thái y đi xong nàng mới thở phào nằm xuống, nữ tử vẩn lo lắng đến bên cạnh hỏi:” Vương phi người cảm thấy sao rồi?”
“ Ừm, ta ổn rồi” nàng cười cười, “ À mà cô tên gì vậy? Ta không nhớ rõ a”
Nữ tử thở dài nói:" Nô tì tên là Minh Ngọc, người còn nhớ không… Khi đó phụ thân nô tì gặp bệnh nặng không qua khỏi, vì nhà quá nghèo nên nô tì liền rao bán mình mua quan tài cho phụ thân"
Nàng nhướn mày, thời xưa toàn như thế sao? Không có tiền liền bán chính bản thân mình? Nếu gặp phải kẻ xấu xa thì phải làm sao a?
Minh Ngọc không biết nàng đang suy nghĩ gì chỉ nói tiếp:" Trên đường không một ai muốn mua nô tì, chỉ có vương phi…". Lúc đó đoàn rước dâu của hắn đi ngang qua, "nàng "từ trong xe ngựa nghe thấy lời cầu xin của Minh Ngọc nên động lòng trắc ẩn cho người đưa bạc. Minh Ngọc không muốn nhận bạc của "nàng" mà không làm gì nên Minh Ngọc muốn đi theo "nàng"… " Những người đó thật không biết vương phi có lòng tốt như vậy, họ lại nói vương phi là… là phế vật…vương phi, nô tì đã tự hứa với lòng sẽ luôn đi theo vương phi! Nô tì sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho vương phi, vương phi, người đừng bỏ rơi nô tì được không?Vương phi?!"
Nàng nghe xong không khỏi thở dài, hazz, thật là một cô gái đáng thương. Nàng chỉ mỉm cười nói:" Đương nhiên ta sẽ không bỏ rơi cô rồi. À mà đúng rồi, nhìn thì ta bằng tuổi cô a. Nếu cô không muốn thì cứ gọi ta là tiểu thư và xưng bằng Ngọc nhi đi? Đừng gọi ta là vương phi và xưng hô là nô tì nữa"
Minh Ngọc nghe xong liền xua tay:"Vương phi, như thế làm sao được? Người ngoài nghe thấy thì phải làm sao?"
Nàng bĩu môi:" Nếu cô đã gọi ta là vương phi thì phải nghe lời ta đúng không? Cô không cần biết người ngoài nghĩ sao, chỉ cần nghe lời của ta là được rồi!"
Minh Ngọc nghe vậy có phần suy nghĩ, nhưng thấy ánh mắt tràn đầy mong chờ của nàng nên không khỏi gật đầu đồng ý:" Vậy vương… tiểu thư…nói gì thì nô tì… Ngọc nhi nghe đó"
Nàng lắc đầu:" Sao cô lại nói vậy a, không phải là ta nói gì cô nghe đó mà là cô phải tin tưởng ta a! Sau này chúng ta là tỷ muội tốt của nhau"
Minh Ngọc bật cười nói:" Được rồi, Ngọc nhi biết rồi. Tiểu thư cũng mệt rồi, nằm xuống nghĩ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa!"
Nàng ngoan ngoãn gật đầu nằm xuống rồi nhắm mắt lại ngủ, Minh Ngọc nhìn nàng rồi mỉm cười, trong nhà cũng chỉ có Minh Ngọc cùng phụ thân, nay gặp nàng liền xem nàng là tỷ muội của mình, Minh Ngọc không khỏi cảm thấy ấm áp…
Sáng hôm sau, Minh Ngọc từ phòng bên cạnh sau khi thức dậy vệ sinh xong liền mở cửa phòng nàng gọi nàng tỉnh dậy, mở cửa ra Minh Ngọc không khỏi sợ hãi. Chính là nàng tự mình cầm kéo cắt đi mái tôc của mình.
Sợ nàng nghĩ quẩn Minh Ngọc chạy lại giựt lấy cây kéo, nàng ngơ ngác nhìn Minh Ngọc thì bị Minh Ngọc lớn tiếng nói:" Tiểu thư sao lại hồ đồ như vậy? Tại sao lại đi cắt tóc mình?"Nàng ngơ ngác nói:" Ta cắt tóc mình vì nó quá dài, tóc dài khó làm nhiều việc lắm. Cắt ngăn dễ hoạt động hơn a". Nhìn thấy mái tóc nàng đã cắt đến giữa lưng, Minh Ngọc không khỏi khó xử. Nữ tử phải để tóc dài chứ…
Còn đang suy nghĩ thì cửa phòng đã có người gõ cửa, nữ tử kia nhanh chóng đứng dậy mở ra. Một nam nhân trung niên đi vào, còn mang theo một hòm gỗ nhỏ, chắc là thái y đến.
Thái y nhanh đến bên giường nàng hỏi han:” Vương phi, người cảm thấy thế nào?”
Nàng tỏ vẻ mơ hồ khó chịu nói:” Đầu ta… đau a…”
Thái y nhìn thấy vết thương trên trán nàng, máu cũng đã khô không khỏi nhanh tay xử lí… Cuối cùng đầu nàng bị quấn băng a…
Thái y đưa thuốc cho nữ tử kia dặn dò:” Ngươi mỗi ngày thoa dược lên vết thương cho vương phi, mỗi ngày hai lần, sau đó thay băng quấn. Một tuần sau có thể tháo băng, nếu vương phi cảm thấy không thoải mái phải gọi ta đến để xem xét. Nếu không còn gì thì ta đi trước, cáo từ!”
Thái y hướng nàng, nàng gật đầu, thái y liền rời đi. Sau khi thái y đi xong nàng mới thở phào nằm xuống, nữ tử vẩn lo lắng đến bên cạnh hỏi:” Vương phi người cảm thấy sao rồi?”
“ Ừm, ta ổn rồi” nàng cười cười, “ À mà cô tên gì vậy? Ta không nhớ rõ a”
Nữ tử thở dài nói:" Nô tì tên là Minh Ngọc, người còn nhớ không… Khi đó phụ thân nô tì gặp bệnh nặng không qua khỏi, vì nhà quá nghèo nên nô tì liền rao bán mình mua quan tài cho phụ thân"
Nàng nhướn mày, thời xưa toàn như thế sao? Không có tiền liền bán chính bản thân mình? Nếu gặp phải kẻ xấu xa thì phải làm sao a?
Minh Ngọc không biết nàng đang suy nghĩ gì chỉ nói tiếp:" Trên đường không một ai muốn mua nô tì, chỉ có vương phi…". Lúc đó đoàn rước dâu của hắn đi ngang qua, "nàng "từ trong xe ngựa nghe thấy lời cầu xin của Minh Ngọc nên động lòng trắc ẩn cho người đưa bạc. Minh Ngọc không muốn nhận bạc của "nàng" mà không làm gì nên Minh Ngọc muốn đi theo "nàng"… " Những người đó thật không biết vương phi có lòng tốt như vậy, họ lại nói vương phi là… là phế vật…vương phi, nô tì đã tự hứa với lòng sẽ luôn đi theo vương phi! Nô tì sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho vương phi, vương phi, người đừng bỏ rơi nô tì được không?Vương phi?!"
Nàng nghe xong không khỏi thở dài, hazz, thật là một cô gái đáng thương. Nàng chỉ mỉm cười nói:" Đương nhiên ta sẽ không bỏ rơi cô rồi. À mà đúng rồi, nhìn thì ta bằng tuổi cô a. Nếu cô không muốn thì cứ gọi ta là tiểu thư và xưng bằng Ngọc nhi đi? Đừng gọi ta là vương phi và xưng hô là nô tì nữa"
Minh Ngọc nghe xong liền xua tay:"Vương phi, như thế làm sao được? Người ngoài nghe thấy thì phải làm sao?"
Nàng bĩu môi:" Nếu cô đã gọi ta là vương phi thì phải nghe lời ta đúng không? Cô không cần biết người ngoài nghĩ sao, chỉ cần nghe lời của ta là được rồi!"
Minh Ngọc nghe vậy có phần suy nghĩ, nhưng thấy ánh mắt tràn đầy mong chờ của nàng nên không khỏi gật đầu đồng ý:" Vậy vương… tiểu thư…nói gì thì nô tì… Ngọc nhi nghe đó"
Nàng lắc đầu:" Sao cô lại nói vậy a, không phải là ta nói gì cô nghe đó mà là cô phải tin tưởng ta a! Sau này chúng ta là tỷ muội tốt của nhau"
Minh Ngọc bật cười nói:" Được rồi, Ngọc nhi biết rồi. Tiểu thư cũng mệt rồi, nằm xuống nghĩ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa!"
Nàng ngoan ngoãn gật đầu nằm xuống rồi nhắm mắt lại ngủ, Minh Ngọc nhìn nàng rồi mỉm cười, trong nhà cũng chỉ có Minh Ngọc cùng phụ thân, nay gặp nàng liền xem nàng là tỷ muội của mình, Minh Ngọc không khỏi cảm thấy ấm áp…
Sáng hôm sau, Minh Ngọc từ phòng bên cạnh sau khi thức dậy vệ sinh xong liền mở cửa phòng nàng gọi nàng tỉnh dậy, mở cửa ra Minh Ngọc không khỏi sợ hãi. Chính là nàng tự mình cầm kéo cắt đi mái tôc của mình.
Sợ nàng nghĩ quẩn Minh Ngọc chạy lại giựt lấy cây kéo, nàng ngơ ngác nhìn Minh Ngọc thì bị Minh Ngọc lớn tiếng nói:" Tiểu thư sao lại hồ đồ như vậy? Tại sao lại đi cắt tóc mình?"Nàng ngơ ngác nói:" Ta cắt tóc mình vì nó quá dài, tóc dài khó làm nhiều việc lắm. Cắt ngăn dễ hoạt động hơn a". Nhìn thấy mái tóc nàng đã cắt đến giữa lưng, Minh Ngọc không khỏi khó xử. Nữ tử phải để tóc dài chứ…