Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Được Sủng Ái - Chương 42
Hắn tựa hồ hài lòng nói:” Nếu Ngọc tiểu thư đã nói vậy thì ta xin giao mọi quyền hành của nhà bếp của vương phủ cho tiểu thư toàn quyền xử lí”
Mọi người nghe xong không khỏi ngạc nhiên, Lý Bạch Ngọc ngơ ngác hỏi:” Vương gia… ý người là…?”
Hắn cũng lên tiếng nói rõ ràng:” Với công phu nấu ăn của Ngọc tiểu thư thì vương phủ của ta rất cần. Ta đã tìm kiếm một người có trù nghệ như tiểu thư rất lâu rồi, nay được gặp đúng là hạnh ngộ. Không biết Ngọc tiểu thư đây có muốn vào vương phủ làm bếp trưởng hay không?”
Nàng ngồi một bên dở khóc dở cười nhìn cục diện trước mặt, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Trong lòng ai cũng nghĩ vương gia hắn đã nhìn trúng Lý Bạch Ngọc muốn thú ả ta về làm thiếp, nhưng nào ngờ lại trở thành đầu bếp của vương phủ. Đúng là hai thân phận trái ngược. Ngay khi hắn ra lời mời muốn ả ta vào vương phủ nàng cũng không nghi ngờ, nàng tin hắn sẽ không thất hứa rằng chỉ có một mình nàng là nương tử của hắn. Đây không những là một lời hứa hẹn mà còn là lời nói tận sâu trong tim của hắn…
Ý niệm ban đầu muốn làm thiếp của vương gia hoàn toàn sụp đỗ, ả ta cứ tưởng hắn sẽ để mình hiên ngang bước vào vương phủ sau đó an nhiên sống thoải mái suốt quãng đời còn lại, không ngờ lại thành ra cớ sự này. Hắn chỉ muốn ả ta vào làm bếp như một nô tì? Không đời nào! Với tính cách tiểu thư không muốn làm việc nặng như ả ta thì còn lâu mới xuống nước.hầu hạ người khác!
Lý Đại Quý không muốn bỏ lỡ cơ hội để nữ nhi của mình vào vương phủ nên dò hỏi thêm:” Vương gia, không biết ngoài việc làm bếp… khụ, thì nữ nhi của ti chức còn có thể làm gì khác không?”
Hắn nhướn mày:” Ổ? Nếu Ngọc tiểu thư không muốn vậy thì ta còn một việc. Ta có thể nhờ hoàng thượng để Ngọc tiểu thư vào trong nhóm người vũ nhạc, Ngọc tiểu thư có thể biểu diễn tài nghệ của mình trước mặt mọi người”
Lý Đại Quý nghe xong đương nhiên có chiều suy nghĩ, nếu nữ nhi của mình vào trong cung không chừng sẽ được hoàng thượng ân sủng, ngôi hoàng hậu cũng có thể sẽ là nữ nhi lão nắm giữ. Cái này còn tốt hơn cả làm vương phi!
Lý Đại Quý đang muốn mở lời tạ ơn thì Lý Bạch Ngọc đã nhanh chóng chen vào:” Đa tạ vương gia có ý tốt, nhưng tiểu nữ không muốn để phụ thân của mình một mình ở nơi đây. Tiểu nữ muốn ở cạnh phụ thân của mình để chăm sóc cho người khi về già, ý tốt của vương gia tiểu nữ xin nhận nhưng tiểu nữ không thể đi cùng vương gia được. Mong vương gia thứ tội!”
Ánh mắt của hắn vẫn một mực lạnh băng nhưng giọng nói lại bình thường:” Khá khen cho lòng hiếu thảo của Ngôc tiểu thư, nếu Ngọc tiểu thư đã nói như vậy thì ta cũng không ép buộc. Ở kinh thành còn có chuyện ta không thể ở lâu, ngày mai có lẽ chúng ta sẽ khởi hành, các ngươi không cần đưa tiễn”
Nói rồi hắn quay lại nói với nàng:” Chúng ta đi dạo được không?”
Nàng gật đầu:” Được”
Sau đó không để mọi người phản ứng kịp thì hắn đã kéo nàng rời đi…
Dọc đường đi, nàng và hắn vẫn nắm tay nhau không rời, bàn tay ấm áp to lớn bao phủ lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng thật khiến người ta an tâm… Không biết hai người đã đi bao lâu, đến khi dừng chân thì mặt trời cũng dần lặn.
Khoảng không gian vẫn im ắng như vậy, kể từ lúc rời khỏi phủ thì hai người đã không nói với nhau tiếng nào, nàng đột nhiên phá vỡ im lặng:” Uy, huynh không sao chứ?”
Hắn quay lại nhìn nàng:” Ta như thế nào?”
Nàng bật cười:” Huynh như thế nào? Ta thấy huynh đang có một bụng tức giận, một bụng ấm ức như vậy thật không giống huynh a”
Hắn cũng bị nàng chọc cười:” Ta khi nào thì tức giận mà không phải là nàng?”
“ Ổ? Ta cũng đang rất tức giận đây, huynh muốn ta trút lên người huynh không?”
Mọi người nghe xong không khỏi ngạc nhiên, Lý Bạch Ngọc ngơ ngác hỏi:” Vương gia… ý người là…?”
Hắn cũng lên tiếng nói rõ ràng:” Với công phu nấu ăn của Ngọc tiểu thư thì vương phủ của ta rất cần. Ta đã tìm kiếm một người có trù nghệ như tiểu thư rất lâu rồi, nay được gặp đúng là hạnh ngộ. Không biết Ngọc tiểu thư đây có muốn vào vương phủ làm bếp trưởng hay không?”
Nàng ngồi một bên dở khóc dở cười nhìn cục diện trước mặt, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Trong lòng ai cũng nghĩ vương gia hắn đã nhìn trúng Lý Bạch Ngọc muốn thú ả ta về làm thiếp, nhưng nào ngờ lại trở thành đầu bếp của vương phủ. Đúng là hai thân phận trái ngược. Ngay khi hắn ra lời mời muốn ả ta vào vương phủ nàng cũng không nghi ngờ, nàng tin hắn sẽ không thất hứa rằng chỉ có một mình nàng là nương tử của hắn. Đây không những là một lời hứa hẹn mà còn là lời nói tận sâu trong tim của hắn…
Ý niệm ban đầu muốn làm thiếp của vương gia hoàn toàn sụp đỗ, ả ta cứ tưởng hắn sẽ để mình hiên ngang bước vào vương phủ sau đó an nhiên sống thoải mái suốt quãng đời còn lại, không ngờ lại thành ra cớ sự này. Hắn chỉ muốn ả ta vào làm bếp như một nô tì? Không đời nào! Với tính cách tiểu thư không muốn làm việc nặng như ả ta thì còn lâu mới xuống nước.hầu hạ người khác!
Lý Đại Quý không muốn bỏ lỡ cơ hội để nữ nhi của mình vào vương phủ nên dò hỏi thêm:” Vương gia, không biết ngoài việc làm bếp… khụ, thì nữ nhi của ti chức còn có thể làm gì khác không?”
Hắn nhướn mày:” Ổ? Nếu Ngọc tiểu thư không muốn vậy thì ta còn một việc. Ta có thể nhờ hoàng thượng để Ngọc tiểu thư vào trong nhóm người vũ nhạc, Ngọc tiểu thư có thể biểu diễn tài nghệ của mình trước mặt mọi người”
Lý Đại Quý nghe xong đương nhiên có chiều suy nghĩ, nếu nữ nhi của mình vào trong cung không chừng sẽ được hoàng thượng ân sủng, ngôi hoàng hậu cũng có thể sẽ là nữ nhi lão nắm giữ. Cái này còn tốt hơn cả làm vương phi!
Lý Đại Quý đang muốn mở lời tạ ơn thì Lý Bạch Ngọc đã nhanh chóng chen vào:” Đa tạ vương gia có ý tốt, nhưng tiểu nữ không muốn để phụ thân của mình một mình ở nơi đây. Tiểu nữ muốn ở cạnh phụ thân của mình để chăm sóc cho người khi về già, ý tốt của vương gia tiểu nữ xin nhận nhưng tiểu nữ không thể đi cùng vương gia được. Mong vương gia thứ tội!”
Ánh mắt của hắn vẫn một mực lạnh băng nhưng giọng nói lại bình thường:” Khá khen cho lòng hiếu thảo của Ngôc tiểu thư, nếu Ngọc tiểu thư đã nói như vậy thì ta cũng không ép buộc. Ở kinh thành còn có chuyện ta không thể ở lâu, ngày mai có lẽ chúng ta sẽ khởi hành, các ngươi không cần đưa tiễn”
Nói rồi hắn quay lại nói với nàng:” Chúng ta đi dạo được không?”
Nàng gật đầu:” Được”
Sau đó không để mọi người phản ứng kịp thì hắn đã kéo nàng rời đi…
Dọc đường đi, nàng và hắn vẫn nắm tay nhau không rời, bàn tay ấm áp to lớn bao phủ lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng thật khiến người ta an tâm… Không biết hai người đã đi bao lâu, đến khi dừng chân thì mặt trời cũng dần lặn.
Khoảng không gian vẫn im ắng như vậy, kể từ lúc rời khỏi phủ thì hai người đã không nói với nhau tiếng nào, nàng đột nhiên phá vỡ im lặng:” Uy, huynh không sao chứ?”
Hắn quay lại nhìn nàng:” Ta như thế nào?”
Nàng bật cười:” Huynh như thế nào? Ta thấy huynh đang có một bụng tức giận, một bụng ấm ức như vậy thật không giống huynh a”
Hắn cũng bị nàng chọc cười:” Ta khi nào thì tức giận mà không phải là nàng?”
“ Ổ? Ta cũng đang rất tức giận đây, huynh muốn ta trút lên người huynh không?”