Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Gặp mặt chị dâu
Tĩnh Ưng Mạnh không những là đại boss của tập đoàn tài chính kinh tế, còn là ông trùm trong giới hắc đạo, trong hội Tính Phong, anh là người đứng đầu, cho nên việc anh đã có lão bà dù nhân viên công ty chưa biết tình cảm của hai người bọn họ thì bọn đàn em này đã được Úc Nhân kể rõ sự việc, hiện bây giờ bọn họ đã kéo đến tận nhà để xem mặt chị dâu rồi.
Tình Mặc đang chăm sóc mấy vườn hoa trong sân, bỗng nghe có tiếng chuông cửa, cậu đặt bình nước xuống, hai chân chạy thật nhanh ra mở cửa, vừa mở cửa, cả một đống nam nhân mặt mày hung dữ, cả người đầy hình xăm, trên mặt vài người còn có những vết sẹo dài, không những thế có kẻ còn vác theo súng, kẻ thì vác theo cây đại đao bên mình. Cậu nhìn hàng trăm nam nhân đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, không khỏi run sợ, bất chợt cậu hét lên
- Đại Ưng, mau trốn đi. Nhà mình có cướp !
Tĩnh Ưng Mạnh đang ngồi trên sofa đọc báo, nghe cậu nói vậy không nói hai lời liền đá chân một cái, dưới ghế sô pha hiện ra một cây súng ngắn. Anh chạy thật nhanh ra ngoài cửa. Bọn đàn em thấy anh vác súng ra đây, dựa theo tiếng gào mới nãy của Tình Mặc liền hiểu được cả bọn đang bị hiểu lầm. Cả đám liền nhao nhao lên, hướng nơi Tĩnh Ưng Mạnh giải thích
- Đại ca đừng bắn, là bọn em là bọn em đây a
- Boss đừng manh động, chúng em không phải là cướp mà
Tĩnh Ưng Mạnh nghe đến đây liền giảm tốc độ, từ từ đi đến chỗ Tình Mặc, ôm cậu vào lòng mà nói
- Kéo đến đây làm gì?
Chu Nghĩa là tay chân thân cận nhất của Tĩnh Ưng Mạnh, hắn đi lên, mở lời nói
- Đại ca!! Em nghe từ miệng anh Úc Nhân nói rằng, anh sau bao nhiêu năm rốt cuộc cũng đã tìm được ý trung nhân của mình. Vừa hay, anh em bọn em vừa đi làm nhiệm vụ gần đây, liền đến thăm anh và xem mắt phu nhân nha
- Lần sau muốn xem mặt chị dâu của các người, thì làm ơn bỏ súng và đao đi chỗ khác, đừng có cầm theo, khiến em ấy sợ
Tất cả nghe đến đây, liền cúi gập người xuống mà đồng thanh
- Chị dâu! Bọn em thất lễ
Tĩnh Ưng Mạnh nói với Tiểu Mặc
- Bảo bối, mau chào họ đi. Đừng sợ, mấy người này là đàn em của anh. Họ đến chào hỏi em đấy. Mau chào họ đi
Tình Mặc rời lồng ngực anh, mỉm cười cúi đầu chào bọn họ
- Tiểu Mặc chào các anh (*^﹏^*)
- Nha! Tình Mặc thật dễ thương, còn thật lễ phép quá nha
- Boss! Lão bà nhà anh thật đáng yêu nha, em cũng muốn có bà xã như cậu ấy
Tình Mặc ngơ ngác nhìn mọi người đang gào thét mà không khỏi buồn cười, trong khi đó Tĩnh Ưng Mạnh mặt đã đen như đít nồi
- Đại Ưng.. Họ thật vui tính nha
- Ừm .. Sau này họ đều là người của em
- Của em là sao!
- Bọn này là đàn em của anh, anh là người của em, suy ra bọn này cũng là người của em
- Hử?
Bọn họ nghe vậy liền gật đầu hưởng ứng
- Đúng vậy! Chị dâu.. Từ bây giờ bọn em là người của chị. Kẻ nào bắt nạt chị dâu, bọn em liền thiến nó
- Hể! Thiến là gì?
Tĩnh Ưng Mạnh nghe cậu hỏi vậy không khỏi bật cười mà nói
- Bảo bối, em không cần biết nha
- Đúng đó chị dâu, là bọn em nói bậy, chị dâu đừng để ý đâu
- Khà khà chị dâu, bọn em lại phải đi làm nhiệm vụ rồi, hẹn gặp chị dâu vào lần sau nhé. Chào chị dâu, chào đại ca
- Ừm
- Bye bye các anh nha. Lần sau lại đến
Cậu hướng mọi người mà vẫy tay, đợi mọi người đã đi xa. Cậu chạy lại ôm eo Ưng Mạnh mà nói
- Họ thật dễ thương
Anh nhàn nhạt trả lời
- Chắc vậy ! Bảo bối ban nãy em làm anh lo muốn chết, tưởng em xảy ra chuyện gì
- Khà khà! Em chỉ lo cho anh thôi (*^﹏^*)
Anh cười cười, hai tay đặt xuống mông cậu vỗ nhẹ
- Mau thay đồ anh đưa em đi chơi
Cậu hướng anh làm mặt quỷ mà nói
- Lại đánh mông em nữa!! Xí ! Đợi em , em thay đồ rồi chúng ta cùng đi
Nói rồi cậu ôm mông mình hướng cửa nhà mà chạy, anh nhìn theo hình dáng cậu mà bật cười, dòng nước ấm khẽ chảy vào tim
- Bảo bối của anh!
Tình Mặc đang chăm sóc mấy vườn hoa trong sân, bỗng nghe có tiếng chuông cửa, cậu đặt bình nước xuống, hai chân chạy thật nhanh ra mở cửa, vừa mở cửa, cả một đống nam nhân mặt mày hung dữ, cả người đầy hình xăm, trên mặt vài người còn có những vết sẹo dài, không những thế có kẻ còn vác theo súng, kẻ thì vác theo cây đại đao bên mình. Cậu nhìn hàng trăm nam nhân đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, không khỏi run sợ, bất chợt cậu hét lên
- Đại Ưng, mau trốn đi. Nhà mình có cướp !
Tĩnh Ưng Mạnh đang ngồi trên sofa đọc báo, nghe cậu nói vậy không nói hai lời liền đá chân một cái, dưới ghế sô pha hiện ra một cây súng ngắn. Anh chạy thật nhanh ra ngoài cửa. Bọn đàn em thấy anh vác súng ra đây, dựa theo tiếng gào mới nãy của Tình Mặc liền hiểu được cả bọn đang bị hiểu lầm. Cả đám liền nhao nhao lên, hướng nơi Tĩnh Ưng Mạnh giải thích
- Đại ca đừng bắn, là bọn em là bọn em đây a
- Boss đừng manh động, chúng em không phải là cướp mà
Tĩnh Ưng Mạnh nghe đến đây liền giảm tốc độ, từ từ đi đến chỗ Tình Mặc, ôm cậu vào lòng mà nói
- Kéo đến đây làm gì?
Chu Nghĩa là tay chân thân cận nhất của Tĩnh Ưng Mạnh, hắn đi lên, mở lời nói
- Đại ca!! Em nghe từ miệng anh Úc Nhân nói rằng, anh sau bao nhiêu năm rốt cuộc cũng đã tìm được ý trung nhân của mình. Vừa hay, anh em bọn em vừa đi làm nhiệm vụ gần đây, liền đến thăm anh và xem mắt phu nhân nha
- Lần sau muốn xem mặt chị dâu của các người, thì làm ơn bỏ súng và đao đi chỗ khác, đừng có cầm theo, khiến em ấy sợ
Tất cả nghe đến đây, liền cúi gập người xuống mà đồng thanh
- Chị dâu! Bọn em thất lễ
Tĩnh Ưng Mạnh nói với Tiểu Mặc
- Bảo bối, mau chào họ đi. Đừng sợ, mấy người này là đàn em của anh. Họ đến chào hỏi em đấy. Mau chào họ đi
Tình Mặc rời lồng ngực anh, mỉm cười cúi đầu chào bọn họ
- Tiểu Mặc chào các anh (*^﹏^*)
- Nha! Tình Mặc thật dễ thương, còn thật lễ phép quá nha
- Boss! Lão bà nhà anh thật đáng yêu nha, em cũng muốn có bà xã như cậu ấy
Tình Mặc ngơ ngác nhìn mọi người đang gào thét mà không khỏi buồn cười, trong khi đó Tĩnh Ưng Mạnh mặt đã đen như đít nồi
- Đại Ưng.. Họ thật vui tính nha
- Ừm .. Sau này họ đều là người của em
- Của em là sao!
- Bọn này là đàn em của anh, anh là người của em, suy ra bọn này cũng là người của em
- Hử?
Bọn họ nghe vậy liền gật đầu hưởng ứng
- Đúng vậy! Chị dâu.. Từ bây giờ bọn em là người của chị. Kẻ nào bắt nạt chị dâu, bọn em liền thiến nó
- Hể! Thiến là gì?
Tĩnh Ưng Mạnh nghe cậu hỏi vậy không khỏi bật cười mà nói
- Bảo bối, em không cần biết nha
- Đúng đó chị dâu, là bọn em nói bậy, chị dâu đừng để ý đâu
- Khà khà chị dâu, bọn em lại phải đi làm nhiệm vụ rồi, hẹn gặp chị dâu vào lần sau nhé. Chào chị dâu, chào đại ca
- Ừm
- Bye bye các anh nha. Lần sau lại đến
Cậu hướng mọi người mà vẫy tay, đợi mọi người đã đi xa. Cậu chạy lại ôm eo Ưng Mạnh mà nói
- Họ thật dễ thương
Anh nhàn nhạt trả lời
- Chắc vậy ! Bảo bối ban nãy em làm anh lo muốn chết, tưởng em xảy ra chuyện gì
- Khà khà! Em chỉ lo cho anh thôi (*^﹏^*)
Anh cười cười, hai tay đặt xuống mông cậu vỗ nhẹ
- Mau thay đồ anh đưa em đi chơi
Cậu hướng anh làm mặt quỷ mà nói
- Lại đánh mông em nữa!! Xí ! Đợi em , em thay đồ rồi chúng ta cùng đi
Nói rồi cậu ôm mông mình hướng cửa nhà mà chạy, anh nhìn theo hình dáng cậu mà bật cười, dòng nước ấm khẽ chảy vào tim
- Bảo bối của anh!