Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Em thất nghiệp rồi
Tối nay, Tĩnh Ưng Mạnh lái xe đến đón Tình Mặc tan ca làm. Kể từ khi Tình Mặc của hắn dọn về ở chung với hắn. Cứ đúng tới giờ tan ca làm của Tiểu Mặc, hắn lại lái xe đến đón cậu về
Nhưng hôm nay, Tình Mặc có điều gì khác lạ. Bình thường, mỗi lần ngồi vào xe, cậu sẽ không ngừng miệng kể về chuyện công việc hôm nay vui thế nào, rồi lại ngồi trong xe mà loay hoay không ngừng, vậy mà bây giờ, khi bước vào xe, Tiểu Mặc của hắn lại không nói lời nào, khuôn mặt thì ủ rủ, còn cúi gằm mặt xuống nữa chứ. Tĩnh Ưng Mạnh thấy bảo bối của hắn không vui liền hỏi
- Tiểu Mặc em làm sao vậy, em làm rơi tiền hả?
Tình Mặc vẫn cúi mặt lắc đầu. Hắn lại hỏi
- Lại làm bể ly nữa hả??
* Lắc đầu*
- Em lại té ngã
* Lại lăc đầu*
- Hay ai bắt nạt, em nói đi ai dám bắt nạt em, anh đây trả thù cho em
* Vẫn lắc đầu*
Lần này, Tĩnh Ưng Mạnh mất hết kiên nhẫn, quyết định đưa tay tới, nâng mặt cậu lên. Bỗng dưng anh thấy, trong đôi mắt to tròn đó ựng đầy nước mắt, những giọt nước mắt cứ như trực chờ chỉ cần cậu chớp mắt là sẽ thi nhau rơi xuống. Nhìn cậu như vậy, anh càng sốt ruột mà hỏi
- Tiểu Mặc, em làm sao vậy, nói anh nghe nào, ngoan, sao lại khóc?
Lúc này, tiếng òa khóc của Tình Mặc vang lên khắp chiếc xe
- Oa.....oa...oa... Mạnh... Ưng.....ca...ca
- Ừ! anh đây. Sao vậy? có chuyện gì, nín đi nào, nói anh nghe xem nào
- Em...em.....thất nghiệp rồi
-Hể.....Khoan..... Tại sao lại thất nghiệp
Chu Tình Mặc hít hít cái mũi đỏ lên vì khóc, hai tay quệt nước mắt, giọng nói còn nghẹn ngào mà kể lại
- Ông chủ của em thua bài một số tiền lớn ,ông ấy vì không có khả năng trả nên bán tiệm cà phê này cho chủ nợ làm thành chỗ quán rượu, bọn em bây giờ không biết làm sao đây
Suy nghĩ của vị tổng tài của chúng ta :
- Không sao, về đây anh nuôi em
Suy nghĩ thì như vậy thôi, nhưng anh vẫn quan tâm hỏi cậu
- Vậy em lo lắng rằng mình sẽ không có tiền ư??
- Vâng!! Em mất việc rồi, thì tiền đâu mà trả tiền nhà cho anh bây giờ... Hic...hic
Thì ra tiểu ngốc của hắn lo sợ không có tiền trả cho hắn mà khóc , bất chợt trong đầu con sói hôi này lóe lên một ý nghĩ.....
Tĩnh Mặc thấy anh không nói gì, cậu mang theo giọng nức nở mà nói
- Đại Ưng ca ca.... Anh đừng đuổi em đi được không, em bây giờ không có nhà a~~~. Em sẽ chăm chỉ kiếm tiền đầy đủ để trả cho anh, đừng đuổi em đi mà??
Hắn nghe cậu nói vậy mà phì cười. Đưa tay lên xoa đầu cậu, hắn nói
- Vừa đúng lúc, anh có một công việc phù hợp với em,có thể giao cho em làm, em sẽ được nhận lương như nhân viên bình thường, vậy là em sẽ có tiền trả anh, em muốn làm không
- Ế.....việc gì????
- Hahaha, chúng ta cùng đi ăn tối đã, em mới tan ca, chắc bụng đói lắm, anh đưa em đi ăn rồi chúng ta cùng bàn công việc được nhé???
Chu Tình Mặc ngoan ngoan gật đầu, hít cái mũi cùng hắn ngồi trên xe
Chiếc xe Lamborghini nổ máy, chạy vun vút trên đường phố nhộn nhịp, đưa họ đến quán ăn nổi tiếng
Nhưng hôm nay, Tình Mặc có điều gì khác lạ. Bình thường, mỗi lần ngồi vào xe, cậu sẽ không ngừng miệng kể về chuyện công việc hôm nay vui thế nào, rồi lại ngồi trong xe mà loay hoay không ngừng, vậy mà bây giờ, khi bước vào xe, Tiểu Mặc của hắn lại không nói lời nào, khuôn mặt thì ủ rủ, còn cúi gằm mặt xuống nữa chứ. Tĩnh Ưng Mạnh thấy bảo bối của hắn không vui liền hỏi
- Tiểu Mặc em làm sao vậy, em làm rơi tiền hả?
Tình Mặc vẫn cúi mặt lắc đầu. Hắn lại hỏi
- Lại làm bể ly nữa hả??
* Lắc đầu*
- Em lại té ngã
* Lại lăc đầu*
- Hay ai bắt nạt, em nói đi ai dám bắt nạt em, anh đây trả thù cho em
* Vẫn lắc đầu*
Lần này, Tĩnh Ưng Mạnh mất hết kiên nhẫn, quyết định đưa tay tới, nâng mặt cậu lên. Bỗng dưng anh thấy, trong đôi mắt to tròn đó ựng đầy nước mắt, những giọt nước mắt cứ như trực chờ chỉ cần cậu chớp mắt là sẽ thi nhau rơi xuống. Nhìn cậu như vậy, anh càng sốt ruột mà hỏi
- Tiểu Mặc, em làm sao vậy, nói anh nghe nào, ngoan, sao lại khóc?
Lúc này, tiếng òa khóc của Tình Mặc vang lên khắp chiếc xe
- Oa.....oa...oa... Mạnh... Ưng.....ca...ca
- Ừ! anh đây. Sao vậy? có chuyện gì, nín đi nào, nói anh nghe xem nào
- Em...em.....thất nghiệp rồi
-Hể.....Khoan..... Tại sao lại thất nghiệp
Chu Tình Mặc hít hít cái mũi đỏ lên vì khóc, hai tay quệt nước mắt, giọng nói còn nghẹn ngào mà kể lại
- Ông chủ của em thua bài một số tiền lớn ,ông ấy vì không có khả năng trả nên bán tiệm cà phê này cho chủ nợ làm thành chỗ quán rượu, bọn em bây giờ không biết làm sao đây
Suy nghĩ của vị tổng tài của chúng ta :
- Không sao, về đây anh nuôi em
Suy nghĩ thì như vậy thôi, nhưng anh vẫn quan tâm hỏi cậu
- Vậy em lo lắng rằng mình sẽ không có tiền ư??
- Vâng!! Em mất việc rồi, thì tiền đâu mà trả tiền nhà cho anh bây giờ... Hic...hic
Thì ra tiểu ngốc của hắn lo sợ không có tiền trả cho hắn mà khóc , bất chợt trong đầu con sói hôi này lóe lên một ý nghĩ.....
Tĩnh Mặc thấy anh không nói gì, cậu mang theo giọng nức nở mà nói
- Đại Ưng ca ca.... Anh đừng đuổi em đi được không, em bây giờ không có nhà a~~~. Em sẽ chăm chỉ kiếm tiền đầy đủ để trả cho anh, đừng đuổi em đi mà??
Hắn nghe cậu nói vậy mà phì cười. Đưa tay lên xoa đầu cậu, hắn nói
- Vừa đúng lúc, anh có một công việc phù hợp với em,có thể giao cho em làm, em sẽ được nhận lương như nhân viên bình thường, vậy là em sẽ có tiền trả anh, em muốn làm không
- Ế.....việc gì????
- Hahaha, chúng ta cùng đi ăn tối đã, em mới tan ca, chắc bụng đói lắm, anh đưa em đi ăn rồi chúng ta cùng bàn công việc được nhé???
Chu Tình Mặc ngoan ngoan gật đầu, hít cái mũi cùng hắn ngồi trên xe
Chiếc xe Lamborghini nổ máy, chạy vun vút trên đường phố nhộn nhịp, đưa họ đến quán ăn nổi tiếng