Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Vừa dứt lời Lăng Cẩn liền không quay đầu lại mở cửa rời đi để một mình Lạc Dư thân thể đầy rẫy những vết xanh xanh đỏ đỏ ngồi ngây ra ở đó.
- Thầy... thầy...
Lạc Dư lắp bắp há miệng ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt. Cái tên đáng chết này, rõ ràng là anh làm bậy trước, sao lại đổ hết cho tôi chữ.
- Tức chết mất.
Lạc Dư chống đỡ thân thể đau nhức từ trên ghế đứng dậy mò lấy quần áo mặc vào.
- /Kí chủ cậu dậy rồi/
Giọng 250 có chút nịnh nọt cười hề hề muốn làm hòa với Lạc Dư, nhưng đâu có dễ như vậy.
- Ngươi ra đây cho ta.
Lạc Dư sầm mặt, áp suất xung quanh nhanh chóng hạ xuống. 250 rụt rụt cổ, lông trên người dựng đứng.
- / Kí chủ, tôi không cố ý đâu, cậu đừng giận/
Lạc Dư nghiến răng ken két không thèm để ý đến nó nữa vội vàng thu thập đồ của mình rồi rời khỏi trường học, hừ, cậu mới không thèm dọn cái đống bừa bộn mà Lăng Cẩn gây ra kia đâu.
Lạc Dư ra ngoài thấy trường học không có nổi mười người mới nhớ ra hôm nay là chủ nhật, mọi người đa phần đều về nhà hết rồi chỉ còn mấy người xa quá về không được nên ở lại kí túc xá của trường.
Phù, nếu để nhiều người thấy cái bộ dạng này của cậu rồi lại truyền đến tai cha mẹ là cậu toi đời.
Ưm, buồn ngủ quá đi.
Lạc Dư mắt díp lại trở về nhà, cậu mở cửa ra thấy trong nhà trống không chẳng có ai liền âm thầm thở phào một hơi leo lên lầu tẩy rửa, đem cái thứ bên trong thân thể mình lấy ra.
Cốc cốc cốc
Vừa nằm xuống giường đã có người đến gõ cửa, Lạc Dư tức giận mặt mày khó chịu đi ra mở cửa.
- Có chuyện... ơ, thầy, sao thầy lại đến đây?
Lăng Cẩn sắc mặt cũng không tốt là bao, lúc đầu hắn không muốn dạy tên nhóc này nữa nhưng lão cha đột nhiên đóng băng tài khoản, ép hắn về nhà.
Hơn nữa chỉ bằng mấy đồng lương ít ỏi của giáo viên thì hắn sống sao nổi. Cuối cùng vẫn phải tiếp tục dạy tên nhóc Lạc Dư này, nhưng trong vòng ba tháng hắn nhất định sẽ xử lí xong vấn đề tài chính rồi tránh xa người này.
Hắn, không thích nam nhân.
- Đến giờ học rồi.
Lăng Cẩn trên mặt không có lấy một chút ý cười nào, khóe miệng hơi sệ xuống cho thấy hắn đã miễn cưỡng như thế nào.
- Hôm nay em mệt, không muốn học.
Lạc Dư nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết người này không tình nguyện nhàn nhạt nói, trong cốt truyện cũng đã nói qua một hai tháng gì đấy hắn sẽ không dạy nguyên chủ nữa, nếu đã không muốn dạy thì nghỉ luôn đi.
Lăng Cẩn thấy cậu sắp đóng cửa lập tức ngăn lại, trong mắt tràn ra lãnh ý, giận dữ nói:
- Không học cũng phải học.
Hắn không thể nhận tiền mà cái gì cũng không làm được.
- Tránh ra.
Lạc Dư ngăn không nổi bị hắn đẩy ra, ngang nhiên bước vào phòng cậu.
- Tôi đã nói là tôi không muốn học, thầy muốn dạy cái gì thì tự giảng tự nghe đi.
Lạc Dư có chút ủy khuất hét lên, cậu muốn tìm thầy giáo mới, cậu không cần người này dạy mình.
- Hừ.
Lăng Cẩn thấy Lạc Dư trèo lên giường ngủ, vẻ ngoài hiền lành ôn nhuận của hắn lúc này cũng chẳng giữ được nữa đi tới lôi cậu dậy.
- Không học cũng phải học.
Hai người trên giường giằng co, Lạc Dư vùi mặt vào trong gối nhất quyết muốn ngủ.
- Tôi đã nói...
Lăng Cẩn dùng sức nhấc bổng cậu lên kéo chiếc gối bị cậu siết đến biến dạng ra.
- Cậu...
Hắn ngẩn người nhìn đôi mắt đỏ ửng đang cố gắng tránh né cúi gằm mặt.
- Ngẩng đầu lên.
- Không.
- Tôi nói ngẩng đầu lên.
Lăng Cẩn mất kiên nhẫn dùng hai tay cố định mặt Lạc Dư, buộc cậu phải mặt đối mặt với hắn.
- Thầy còn muốn gì ở tôi nữa.
Những giọt nước mắt chảy dài trên má, Lạc Dư nhìn Lăng Cẩn nhếch miệng cười chế giễu.
- Thầy nói tôi ghê tởm, nói tôi "cút" đi mà.
Dừng một chút cậu lại chê bai nói:
- Tôi chẳng có cái gì hết, tôi chỉ có tiền và tiền...nếu thầy muốn thì tôi cho thầy là được, nhưng với một điều kiện...
Đáy mắt Lạc Dư lóe tia sáng lạnh, gằn giọng:
- Tránh xa tôi ra.
Lăng Cẩn bị những lời sỉ nhục của cậu làm tức điên lên, tiền? Ha, nhà tài phiệt số một Lăng gia thiếu mấy đồng lẻ nhà cậu sao?
- Thầy muốn làm cái gì?
Lạc Dư mở to mắt nhìn gương mặt ghé sát lại, cảm giác lành lạnh trên môi làm cho cậu lâm vào mê mang.
- Thầy...
Cậu vừa há miệng muốn nói thì bị Lăng Cẩn nhân cơ hội đưa đầu lưỡi vào bên trong công thành đoạt đất. Những chuyện đêm qua hắn đều không nhớ, hắn không ngờ môi Lạc Dư lại mềm, lại ngọt như vậy.
Hộc... thật muốn đem toàn thân người này li*m một lượt, hắn muốn biết Lạc Dư còn giấu đường ở đâu không, hắn muốn ăn.
- Thầy... thầy.
Chiếc áo phông trên người bị Lăng Cẩn tàn nhẫn xé rách, những vết bầm tím nhìn rợn hết cả người đập vào mắt khiến hắn không biết phải làm sao, đây, là hắn làm sao? Hắn chưa từng tàn nhẫn như vậy với người khác.
- Xin lỗi.
Lăng Cẩn hôn lên từng tấc da thịt mềm mại, cơ thể vạm vỡ cẩn thận bao bọc lấy thân thể mảnh mai của Lạc Dư từng bước lấn tới.
- Khoan đã, thầy nói tôi ghê tởm mà, kêu tôi cút, kêu tôi...
- Đừng nói nữa, không ghê tởm, em không ghê tởm một chút nào.
Lăng Cẩn tiến gần xuống bên dưới, hắn hơi do dự một chút nhưng vẫn quyết định tiến thêm một bước.
- Chuyện hôm qua tôi không nhớ được gì hết, vì vậy, để tôi ở bên trong em một lần nữa, được không.
Lăng Cẩn hôn lên đôi môi sưng tấy mê người trước mặt thấp giọng nói:
- Tôi muốn làm em lúc tôi thanh tỉnh, muốn cảm nhận thử... nơi này, có bao nhiêu sư*ng mà tiểu huynh đệ của tôi vừa nhìn thấy em đã ngẩng đầu, muốn tiến vào l* nh* này của em.
- Thầy... thầy...
Lạc Dư lắp bắp há miệng ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt. Cái tên đáng chết này, rõ ràng là anh làm bậy trước, sao lại đổ hết cho tôi chữ.
- Tức chết mất.
Lạc Dư chống đỡ thân thể đau nhức từ trên ghế đứng dậy mò lấy quần áo mặc vào.
- /Kí chủ cậu dậy rồi/
Giọng 250 có chút nịnh nọt cười hề hề muốn làm hòa với Lạc Dư, nhưng đâu có dễ như vậy.
- Ngươi ra đây cho ta.
Lạc Dư sầm mặt, áp suất xung quanh nhanh chóng hạ xuống. 250 rụt rụt cổ, lông trên người dựng đứng.
- / Kí chủ, tôi không cố ý đâu, cậu đừng giận/
Lạc Dư nghiến răng ken két không thèm để ý đến nó nữa vội vàng thu thập đồ của mình rồi rời khỏi trường học, hừ, cậu mới không thèm dọn cái đống bừa bộn mà Lăng Cẩn gây ra kia đâu.
Lạc Dư ra ngoài thấy trường học không có nổi mười người mới nhớ ra hôm nay là chủ nhật, mọi người đa phần đều về nhà hết rồi chỉ còn mấy người xa quá về không được nên ở lại kí túc xá của trường.
Phù, nếu để nhiều người thấy cái bộ dạng này của cậu rồi lại truyền đến tai cha mẹ là cậu toi đời.
Ưm, buồn ngủ quá đi.
Lạc Dư mắt díp lại trở về nhà, cậu mở cửa ra thấy trong nhà trống không chẳng có ai liền âm thầm thở phào một hơi leo lên lầu tẩy rửa, đem cái thứ bên trong thân thể mình lấy ra.
Cốc cốc cốc
Vừa nằm xuống giường đã có người đến gõ cửa, Lạc Dư tức giận mặt mày khó chịu đi ra mở cửa.
- Có chuyện... ơ, thầy, sao thầy lại đến đây?
Lăng Cẩn sắc mặt cũng không tốt là bao, lúc đầu hắn không muốn dạy tên nhóc này nữa nhưng lão cha đột nhiên đóng băng tài khoản, ép hắn về nhà.
Hơn nữa chỉ bằng mấy đồng lương ít ỏi của giáo viên thì hắn sống sao nổi. Cuối cùng vẫn phải tiếp tục dạy tên nhóc Lạc Dư này, nhưng trong vòng ba tháng hắn nhất định sẽ xử lí xong vấn đề tài chính rồi tránh xa người này.
Hắn, không thích nam nhân.
- Đến giờ học rồi.
Lăng Cẩn trên mặt không có lấy một chút ý cười nào, khóe miệng hơi sệ xuống cho thấy hắn đã miễn cưỡng như thế nào.
- Hôm nay em mệt, không muốn học.
Lạc Dư nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết người này không tình nguyện nhàn nhạt nói, trong cốt truyện cũng đã nói qua một hai tháng gì đấy hắn sẽ không dạy nguyên chủ nữa, nếu đã không muốn dạy thì nghỉ luôn đi.
Lăng Cẩn thấy cậu sắp đóng cửa lập tức ngăn lại, trong mắt tràn ra lãnh ý, giận dữ nói:
- Không học cũng phải học.
Hắn không thể nhận tiền mà cái gì cũng không làm được.
- Tránh ra.
Lạc Dư ngăn không nổi bị hắn đẩy ra, ngang nhiên bước vào phòng cậu.
- Tôi đã nói là tôi không muốn học, thầy muốn dạy cái gì thì tự giảng tự nghe đi.
Lạc Dư có chút ủy khuất hét lên, cậu muốn tìm thầy giáo mới, cậu không cần người này dạy mình.
- Hừ.
Lăng Cẩn thấy Lạc Dư trèo lên giường ngủ, vẻ ngoài hiền lành ôn nhuận của hắn lúc này cũng chẳng giữ được nữa đi tới lôi cậu dậy.
- Không học cũng phải học.
Hai người trên giường giằng co, Lạc Dư vùi mặt vào trong gối nhất quyết muốn ngủ.
- Tôi đã nói...
Lăng Cẩn dùng sức nhấc bổng cậu lên kéo chiếc gối bị cậu siết đến biến dạng ra.
- Cậu...
Hắn ngẩn người nhìn đôi mắt đỏ ửng đang cố gắng tránh né cúi gằm mặt.
- Ngẩng đầu lên.
- Không.
- Tôi nói ngẩng đầu lên.
Lăng Cẩn mất kiên nhẫn dùng hai tay cố định mặt Lạc Dư, buộc cậu phải mặt đối mặt với hắn.
- Thầy còn muốn gì ở tôi nữa.
Những giọt nước mắt chảy dài trên má, Lạc Dư nhìn Lăng Cẩn nhếch miệng cười chế giễu.
- Thầy nói tôi ghê tởm, nói tôi "cút" đi mà.
Dừng một chút cậu lại chê bai nói:
- Tôi chẳng có cái gì hết, tôi chỉ có tiền và tiền...nếu thầy muốn thì tôi cho thầy là được, nhưng với một điều kiện...
Đáy mắt Lạc Dư lóe tia sáng lạnh, gằn giọng:
- Tránh xa tôi ra.
Lăng Cẩn bị những lời sỉ nhục của cậu làm tức điên lên, tiền? Ha, nhà tài phiệt số một Lăng gia thiếu mấy đồng lẻ nhà cậu sao?
- Thầy muốn làm cái gì?
Lạc Dư mở to mắt nhìn gương mặt ghé sát lại, cảm giác lành lạnh trên môi làm cho cậu lâm vào mê mang.
- Thầy...
Cậu vừa há miệng muốn nói thì bị Lăng Cẩn nhân cơ hội đưa đầu lưỡi vào bên trong công thành đoạt đất. Những chuyện đêm qua hắn đều không nhớ, hắn không ngờ môi Lạc Dư lại mềm, lại ngọt như vậy.
Hộc... thật muốn đem toàn thân người này li*m một lượt, hắn muốn biết Lạc Dư còn giấu đường ở đâu không, hắn muốn ăn.
- Thầy... thầy.
Chiếc áo phông trên người bị Lăng Cẩn tàn nhẫn xé rách, những vết bầm tím nhìn rợn hết cả người đập vào mắt khiến hắn không biết phải làm sao, đây, là hắn làm sao? Hắn chưa từng tàn nhẫn như vậy với người khác.
- Xin lỗi.
Lăng Cẩn hôn lên từng tấc da thịt mềm mại, cơ thể vạm vỡ cẩn thận bao bọc lấy thân thể mảnh mai của Lạc Dư từng bước lấn tới.
- Khoan đã, thầy nói tôi ghê tởm mà, kêu tôi cút, kêu tôi...
- Đừng nói nữa, không ghê tởm, em không ghê tởm một chút nào.
Lăng Cẩn tiến gần xuống bên dưới, hắn hơi do dự một chút nhưng vẫn quyết định tiến thêm một bước.
- Chuyện hôm qua tôi không nhớ được gì hết, vì vậy, để tôi ở bên trong em một lần nữa, được không.
Lăng Cẩn hôn lên đôi môi sưng tấy mê người trước mặt thấp giọng nói:
- Tôi muốn làm em lúc tôi thanh tỉnh, muốn cảm nhận thử... nơi này, có bao nhiêu sư*ng mà tiểu huynh đệ của tôi vừa nhìn thấy em đã ngẩng đầu, muốn tiến vào l* nh* này của em.