Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Sức khỏe của Vệ Quân ngày càng có tiến triển tích cực, từ một người đã định sẵn là sẽ chết chỉ trong vòng ba tháng đã có thể đi đứng giống như người bình thường.
Tuy công lực vẫn còn tắc nghẽn nhưng như vậy đã rất tốt rồi.
- Ta cần thêm nửa tháng mới có thể giúp ngươi hồi phục lại nội lực đã mất.
Vệ Quân kinh ngạc, có thể khôi phục công lực?
- Ân nhân, đa tạ.
Sau khi hắn được đưa về kinh thành hắn còn tưởng mình chỉ có thể nằm chờ chết, sự xuất hiện của người bí ẩn trước mắt đã cho hắn một cơ hội sống sót.
Hắn cứ nghĩ bản thân có thể đi đứng trở lại bình thường đã là cực hạn của người này rồi, ai ngờ...
- Muốn cảm tạ ta thì ngươi tự uống thuốc đi, đừng có bắt ta dùng miệng đút cho ngươi nữa.
Lạc Dư bất mãn lầm bầm, rõ ràng khỏe như trâu nhưng cứ đến lúc uống thuốc là bày ra bộ dạng yếu ớt giống như bị thương nặng lắm không bằng, lần nào cậu cũng phải đút thuốc, có biết cái thứ đen xì đó đắng lắm không hả.
Vệ Quân bật cười, trải qua ba tháng hắn biết được vị ân nhân này rất sợ đắng, để một người sợ đắng dùng miệng đút thuốc cho mình hắn đúng là có chút đau lòng.
Ầy, nhưng biết sao được, hắn mê đầu lưỡi của ân nhân rồi a, mềm mại, thật muốn hút nó, chọc ghẹo nó.
Ực
Đôi mắt của Vệ Quân đã biến thành màu đen, Lạc Dư quyết định chỉ chữa một nửa, sau khi cậu đè hắn xong rồi chữa nốt, dù gì thì cậu cũng không muốn hắn nhìn thấy mặt mình, như vậy mới có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến được.
- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta về đây.
Lạc Dư thu dọn đồ đạc, Vệ Quân không muốn cậu đi nhưng hai người không quen biết, chỉ có thể nói là bèo nước gặp nhau, ân nhân chỉ là tiện tay cứu hắn một mạng mà thôi.
Tầm nhìn trước mắt bị một màn sương mù bao phủ, Vệ Quân nhìn người mặc hắc y biến mất sau cánh cửa trong lòng khẽ trầm xuống.
Hắn, hình như có tình cảm không trong sạch đối với ân nhân rồi.
Vệ Quân nghĩ đến việc làm chuyện đó với ân nhân, thứ bên dưới không nhịn được ngẩng đầu lên căng cứng đến khó chịu.
Hít!!
Xem ra sau khi mắt hắn hồi phục hắn phải đi tham khảo mấy chuyện nam nhân với nhau đó rồi.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Vệ Quân lần mò đi về phía giường nằm xuống giả bộ không có ý thức.
Sáng hôm sau,
- Các người tránh ra.
Một nữ nhân vóc người mảnh khảnh, gương mặt phúng phính đáng yêu xông vào trong Vệ Phủ.
- Xin hỏi hai vị là ai? Có quan hệ gì với tướng quân nhà chúng tôi.
Một đám quân sĩ cản đường, hiển nhiên không có ý định cho hai người vào.
Hai người một già một trẻ bị đuổi ra ngoài, Lục Yên Nhiên tức đến mặt mũi đỏ bừng nhìn qua rất mê người.
- Bọn chúng dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta đi chứ, sư phụ, người mau nghĩ cách đi, ân nhân cứu mạng của con bây giờ lại ra nông nỗi này, con nhất định phải cứu ngài ấy.
Lục Yên Nhiên làm nũng với người bên cạnh.
- Được rồi, con đừng vội, để ta nghĩ cách.
Rất nhanh, khi hoàng hôn buông xuống hai người đã thuận lợi tiến vào Vệ Phủ với danh nghĩa nô bộc.
Lão sư phụ của Lục Yên Nhiên quả nhiên không đơn giản, chỉ qua một lúc đã thành công lấy được vị trí chăm sóc cho Vệ Quân, đường đường chính chính mang y phục vào phòng của hắn.
- Vệ ca ca.
Lục Yên Nhiên vừa thấy người nằm trên giường thì chạy tới, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt ma chê quỷ hờn kia liền khựng lại.
- Vệ ca ca, ngươi là vệ ca ca sao?
Trên mặt nhịn không được lộ ra tia chán ghét, Vệ Quân nhắm mắt không phản ứng trong lòng thì âm thầm cười lạnh.
Ha, nhìn thấy gương mặt này của hắn liền sợ rồi đi, đúng là giả tạo, vẫn chỉ có ân nhân là tốt nhất.
- Sao vậy?
Lão sư phụ của Lục Yên Nhiên tiến tới cũng bị khuôn mặt của Vệ Quân dọa.
- Đừng sợ.
Lão ngồi xuống bên cạnh vươn tay bắt mạch cho Vệ Quân.
Một khắc sau,
- Kì lạ.
Vệ Quân âm thầm liếc mắt, mỗi tháng người của cẩu hoàng đế đều đến kiểm tra một lần, Lạc Dư đã giúp hắn chế ra một phương thuốc khiến kinh mạch cùng khí huyết trong người hắn đảo loạn, không kì lạ mới là có vấn đề đó.
- Sư phụ, Vệ ca ca có sao không?
Lục Yên Nhiên bày ra vẻ mặt e ngại nhìn gương mặt bị hủy hoại của Vệ Quân. Lão sư phụ của nàng ta thấy đồ đệ của mình như vậy liền cười nói:
- Con yên tâm, dung mạo người này ta có thể giúp hắn khôi phục lại dáng vẻ như trước, con đừng lo.
Lục Yên Nhiên trong lòng nở hoa, Vệ ca ca rất đẹp, có thể khôi phục lại thì thật tốt.
- Cảm ơn sư phụ.
- Ha ha, con không phải cảm ơn, người này đã từng cứu con một mạng, lần này ta cứu hắn cũng coi như là trả hết ân tình rồi.
Vệ Quân cau mày suy nghĩ, cứu? Hắn từng cứu nữ nhân háo sắc, lại mắc bệnh thần kinh kia sao? Mắt nhìn người của hắn từ bao giờ trở nên tệ như vậy, không lẽ hắn bị a miêu a cẩu nào đó nhập?
Tuy công lực vẫn còn tắc nghẽn nhưng như vậy đã rất tốt rồi.
- Ta cần thêm nửa tháng mới có thể giúp ngươi hồi phục lại nội lực đã mất.
Vệ Quân kinh ngạc, có thể khôi phục công lực?
- Ân nhân, đa tạ.
Sau khi hắn được đưa về kinh thành hắn còn tưởng mình chỉ có thể nằm chờ chết, sự xuất hiện của người bí ẩn trước mắt đã cho hắn một cơ hội sống sót.
Hắn cứ nghĩ bản thân có thể đi đứng trở lại bình thường đã là cực hạn của người này rồi, ai ngờ...
- Muốn cảm tạ ta thì ngươi tự uống thuốc đi, đừng có bắt ta dùng miệng đút cho ngươi nữa.
Lạc Dư bất mãn lầm bầm, rõ ràng khỏe như trâu nhưng cứ đến lúc uống thuốc là bày ra bộ dạng yếu ớt giống như bị thương nặng lắm không bằng, lần nào cậu cũng phải đút thuốc, có biết cái thứ đen xì đó đắng lắm không hả.
Vệ Quân bật cười, trải qua ba tháng hắn biết được vị ân nhân này rất sợ đắng, để một người sợ đắng dùng miệng đút thuốc cho mình hắn đúng là có chút đau lòng.
Ầy, nhưng biết sao được, hắn mê đầu lưỡi của ân nhân rồi a, mềm mại, thật muốn hút nó, chọc ghẹo nó.
Ực
Đôi mắt của Vệ Quân đã biến thành màu đen, Lạc Dư quyết định chỉ chữa một nửa, sau khi cậu đè hắn xong rồi chữa nốt, dù gì thì cậu cũng không muốn hắn nhìn thấy mặt mình, như vậy mới có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến được.
- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta về đây.
Lạc Dư thu dọn đồ đạc, Vệ Quân không muốn cậu đi nhưng hai người không quen biết, chỉ có thể nói là bèo nước gặp nhau, ân nhân chỉ là tiện tay cứu hắn một mạng mà thôi.
Tầm nhìn trước mắt bị một màn sương mù bao phủ, Vệ Quân nhìn người mặc hắc y biến mất sau cánh cửa trong lòng khẽ trầm xuống.
Hắn, hình như có tình cảm không trong sạch đối với ân nhân rồi.
Vệ Quân nghĩ đến việc làm chuyện đó với ân nhân, thứ bên dưới không nhịn được ngẩng đầu lên căng cứng đến khó chịu.
Hít!!
Xem ra sau khi mắt hắn hồi phục hắn phải đi tham khảo mấy chuyện nam nhân với nhau đó rồi.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Vệ Quân lần mò đi về phía giường nằm xuống giả bộ không có ý thức.
Sáng hôm sau,
- Các người tránh ra.
Một nữ nhân vóc người mảnh khảnh, gương mặt phúng phính đáng yêu xông vào trong Vệ Phủ.
- Xin hỏi hai vị là ai? Có quan hệ gì với tướng quân nhà chúng tôi.
Một đám quân sĩ cản đường, hiển nhiên không có ý định cho hai người vào.
Hai người một già một trẻ bị đuổi ra ngoài, Lục Yên Nhiên tức đến mặt mũi đỏ bừng nhìn qua rất mê người.
- Bọn chúng dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta đi chứ, sư phụ, người mau nghĩ cách đi, ân nhân cứu mạng của con bây giờ lại ra nông nỗi này, con nhất định phải cứu ngài ấy.
Lục Yên Nhiên làm nũng với người bên cạnh.
- Được rồi, con đừng vội, để ta nghĩ cách.
Rất nhanh, khi hoàng hôn buông xuống hai người đã thuận lợi tiến vào Vệ Phủ với danh nghĩa nô bộc.
Lão sư phụ của Lục Yên Nhiên quả nhiên không đơn giản, chỉ qua một lúc đã thành công lấy được vị trí chăm sóc cho Vệ Quân, đường đường chính chính mang y phục vào phòng của hắn.
- Vệ ca ca.
Lục Yên Nhiên vừa thấy người nằm trên giường thì chạy tới, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt ma chê quỷ hờn kia liền khựng lại.
- Vệ ca ca, ngươi là vệ ca ca sao?
Trên mặt nhịn không được lộ ra tia chán ghét, Vệ Quân nhắm mắt không phản ứng trong lòng thì âm thầm cười lạnh.
Ha, nhìn thấy gương mặt này của hắn liền sợ rồi đi, đúng là giả tạo, vẫn chỉ có ân nhân là tốt nhất.
- Sao vậy?
Lão sư phụ của Lục Yên Nhiên tiến tới cũng bị khuôn mặt của Vệ Quân dọa.
- Đừng sợ.
Lão ngồi xuống bên cạnh vươn tay bắt mạch cho Vệ Quân.
Một khắc sau,
- Kì lạ.
Vệ Quân âm thầm liếc mắt, mỗi tháng người của cẩu hoàng đế đều đến kiểm tra một lần, Lạc Dư đã giúp hắn chế ra một phương thuốc khiến kinh mạch cùng khí huyết trong người hắn đảo loạn, không kì lạ mới là có vấn đề đó.
- Sư phụ, Vệ ca ca có sao không?
Lục Yên Nhiên bày ra vẻ mặt e ngại nhìn gương mặt bị hủy hoại của Vệ Quân. Lão sư phụ của nàng ta thấy đồ đệ của mình như vậy liền cười nói:
- Con yên tâm, dung mạo người này ta có thể giúp hắn khôi phục lại dáng vẻ như trước, con đừng lo.
Lục Yên Nhiên trong lòng nở hoa, Vệ ca ca rất đẹp, có thể khôi phục lại thì thật tốt.
- Cảm ơn sư phụ.
- Ha ha, con không phải cảm ơn, người này đã từng cứu con một mạng, lần này ta cứu hắn cũng coi như là trả hết ân tình rồi.
Vệ Quân cau mày suy nghĩ, cứu? Hắn từng cứu nữ nhân háo sắc, lại mắc bệnh thần kinh kia sao? Mắt nhìn người của hắn từ bao giờ trở nên tệ như vậy, không lẽ hắn bị a miêu a cẩu nào đó nhập?