Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Thế giới thứ 3 - Em trai hoàng đế
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi đồng thời bật cười ha hả.
- Chúng ta đúng là may mắn.
Diệp Trì trên mặt không khống chế được lộ ra một nụ cười thỏa mãn, hắn không ngờ lão bà nhà mình lại có thể chất lạ này, nam nhân có thể mang thai, đúng là rất hiếm.
- Bảo bối đang đợi, mau vào thôi.
Hai người giống như một đứa trẻ hí hửng chạy vào trong viện tìm bảo bối của mình.
- A Dư/ Tiểu Dương.
Lạc Dư cùng em trai đang nhìn báo cáo xét nghiệm quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
- Anh, có anh thật tốt.
Lạc Dương vứt báo cáo xét nghiệm sang một bên cũng không quản Phong Nhật Vũ có ghen hay không ôm lấy Lạc Dư.
Lạc Dư bật cười cũng ôm lấy cậu ta, nhưng màn này rơi vào trong mắt hai người nào đó lại như sấm sét giữa trời quang.
Diệp Trì chạy tới kéo Lạc Dư vào lòng, Phong Nhật Vũ cũng tức tốc túm lấy Lạc Dương ôm vào trong lồng ngực mình.
- Hai người có chồng không ôm lại đi ôm nhau, muốn liệt giường?
Diệp Trì gằn giọng, sắc mặt Phong Nhật Vũ cũng không tốt. Lạc Dư thản nhiên:
- Tôi với Lạc Dương đang mang thai, ba tháng đầu không được làm chuyện đó.
Phong Nhật Vũ cùng Diệp Trì hóa đá tại chỗ, ba tháng? Lâu như vậy, bọn họ sẽ nghẹn hỏng mất.
- Không chịu đâu.
Diệp Trì mếu máo không muốn đợi, Lạc Dư mặc kệ hắn.
- Không chịu cũng phải chịu.
- ... A Dư, em thật tàn nhẫn.
“...”
Bốn người rời khỏi bệnh viện, không, phải nói là sáu người mới đúng, bọn họ sắp đón thêm hai tiểu bảo bối nữa rồi.
95 năm sau,
Lạc Dư ngồi thẫn thờ tựa đầu vào tấm bia khắc tên Diệp Trì.
- Mèo mướp thúi, có thể đi chưa, Diệp Trì đã đi trước ta hơn 10 năm rồi.
Cậu ở nơi này 100 năm, tính cả tuổi của nguyên chủ thì đã 125 tuổi rồi, Diệp Trì đã đi lâu lắm rồi, cậu không muốn đợi nữa.
- /Có thể rời đi rồi, thời gian còn lại 5 phút/
5 phút
Bốn phút
Ba phút
Hai phút
- /Bắt đầu đếm ngược/
- / Ting/
- / Nhiệm vụ hoàn thành/
- / Xác định đã rời khỏi thế giới công lược/
- /Xác định, truyền tống/
/ Xác định tiến hành lọc kí ức /
/ Xác định /
/ 1%.....98%...100%/
/ Thanh lọc thành công/
Lạc Dư nhắm mắt lại hơi thở yếu dần yếu dần rồi ngừng hẳn, linh hồn của cậu trở lại không gian hệ thống, giọng nói của 250 vang lên.
- /Phải chăng xem thông tin cả nhân/
- Xem.
- / Xác định/
Thông tin cá nhân:
- Tên: Lạc Dư
- tuổi: 18
- Giới tính: Nam
- Mị lực: 76
- Trí lực:????
- Tích phân: 21 vạn
- Linh hồn: 500
- Kĩ năng: ngoại ngữ, công pháp hệ thủy, hương quýt, kĩ năng sống cơ bản, y thuật, kĩ năng kinh doanh,..
- Vật phẩm: không
- nhiệm vụ: Công lược Diệp Trì [ hoàn thành]/
/Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành/
Đầu Lạc Dư có chút đau, cậu mệt mỏi nằm trong không gian hệ thống ngủ mất, đợi đến khi cậu tỉnh lại thì mèo mướp thúi mới lên tiếng.
- /Kí chủ, cậu muốn xem cốt truyện của thế giới tiếp theo không/
- Xem.
Ngủ một giấc mọi thứ đều quên hết, những cái mèo mướp thúi để lại cho cậu vẫn là mấy thứ khiến người đỏ mặt kia.
Trước mặt cậu xuất hiện một quyển sách.
Thế giới này là thế giới cổ đại, nam chủ - Vệ Quân, là đệ đệ duy nhất cùng cha cùng mẹ của hoàng đế.
Đúng ra hoàng đế còn có năm người anh em trai nữa nhưng đều là do những phi tần khác sinh ra, lúc gã lên ngôi hoàng đế thì âm thầm đem đám huynh đệ đó giết sạch chỉ để lại duy nhất một người, chính là đứa em ruột của gã - Vệ Quân.
Nhưng người này thực chất đối với Vệ Quân không hề an tâm.
Khi hắn 15 tuổi đã bị gã đưa ra chiến trường, mặc kệ sống hay chết.
Gã lúc đầu còn nghĩ người đệ đệ này của mình nhất định không sống nổi ba ngày, bất quá ai ngờ được.
Vệ Quân, hắn không chỉ sống sót mà còn càng ngày càng mạnh, quanh năm chinh chiến trên xa trường đã đem hắn biến thành một người thiết huyết, đánh đâu thắng đó, danh tiếng vang xa quân địch chỉ cần nghe tin đã sợ mất mật.
Nguyên chủ Lạc Dư cùng Vệ Quân quen biết nhau trên xa trường, nguyên chủ cứu hắn một mạng lúc hắn vừa bị đưa tới biên cương không được bao lâu.
Vệ Quân vốn cô độc nay lại có một người bằng hữu tốt cam nguyện, không chê hắn nên rất cảm động, nguyên chủ cũng vì vậy mà trở thành thị vệ thân cận bên cạnh hắn năm 17 tuổi.
Có điều thành thị vệ thân cận của Vệ Quân không có nghĩa là nguyên chủ trung thành tuyệt đối với hắn.
Người này vốn dĩ từ lúc quen biết trong lòng đã không an phận rồi, nguyên chủ hoàn toàn không ưa gì Vệ Quân, phải nói là rất coi thường hắn.
Nam chủ dần trưởng thành, tình cảm giữa hai người trở nên thân thiết còn hơn cả anh em ruột, đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng của Vệ Quân thôi, còn nguyên chủ nghĩ như thế nào thì còn chưa biết được.
Năm nam chủ 20 tuổi, trong một trận quyết chiến dẫn theo quân của Bắc quốc đối đầu trực diện với quân của Nam Vân quốc.
Quân của Bắc quốc thua, Vệ Quân bị ám toán, khuôn mặt bị rạch hàng trăm nhát, kinh mạch trên người bị cắt đứt biến thành người thực vật có ý thức nhưng lại không cử động được, ngay cả mắt cũng không thể mở ra.
- Chúng ta đúng là may mắn.
Diệp Trì trên mặt không khống chế được lộ ra một nụ cười thỏa mãn, hắn không ngờ lão bà nhà mình lại có thể chất lạ này, nam nhân có thể mang thai, đúng là rất hiếm.
- Bảo bối đang đợi, mau vào thôi.
Hai người giống như một đứa trẻ hí hửng chạy vào trong viện tìm bảo bối của mình.
- A Dư/ Tiểu Dương.
Lạc Dư cùng em trai đang nhìn báo cáo xét nghiệm quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
- Anh, có anh thật tốt.
Lạc Dương vứt báo cáo xét nghiệm sang một bên cũng không quản Phong Nhật Vũ có ghen hay không ôm lấy Lạc Dư.
Lạc Dư bật cười cũng ôm lấy cậu ta, nhưng màn này rơi vào trong mắt hai người nào đó lại như sấm sét giữa trời quang.
Diệp Trì chạy tới kéo Lạc Dư vào lòng, Phong Nhật Vũ cũng tức tốc túm lấy Lạc Dương ôm vào trong lồng ngực mình.
- Hai người có chồng không ôm lại đi ôm nhau, muốn liệt giường?
Diệp Trì gằn giọng, sắc mặt Phong Nhật Vũ cũng không tốt. Lạc Dư thản nhiên:
- Tôi với Lạc Dương đang mang thai, ba tháng đầu không được làm chuyện đó.
Phong Nhật Vũ cùng Diệp Trì hóa đá tại chỗ, ba tháng? Lâu như vậy, bọn họ sẽ nghẹn hỏng mất.
- Không chịu đâu.
Diệp Trì mếu máo không muốn đợi, Lạc Dư mặc kệ hắn.
- Không chịu cũng phải chịu.
- ... A Dư, em thật tàn nhẫn.
“...”
Bốn người rời khỏi bệnh viện, không, phải nói là sáu người mới đúng, bọn họ sắp đón thêm hai tiểu bảo bối nữa rồi.
95 năm sau,
Lạc Dư ngồi thẫn thờ tựa đầu vào tấm bia khắc tên Diệp Trì.
- Mèo mướp thúi, có thể đi chưa, Diệp Trì đã đi trước ta hơn 10 năm rồi.
Cậu ở nơi này 100 năm, tính cả tuổi của nguyên chủ thì đã 125 tuổi rồi, Diệp Trì đã đi lâu lắm rồi, cậu không muốn đợi nữa.
- /Có thể rời đi rồi, thời gian còn lại 5 phút/
5 phút
Bốn phút
Ba phút
Hai phút
- /Bắt đầu đếm ngược/
- / Ting/
- / Nhiệm vụ hoàn thành/
- / Xác định đã rời khỏi thế giới công lược/
- /Xác định, truyền tống/
/ Xác định tiến hành lọc kí ức /
/ Xác định /
/ 1%.....98%...100%/
/ Thanh lọc thành công/
Lạc Dư nhắm mắt lại hơi thở yếu dần yếu dần rồi ngừng hẳn, linh hồn của cậu trở lại không gian hệ thống, giọng nói của 250 vang lên.
- /Phải chăng xem thông tin cả nhân/
- Xem.
- / Xác định/
Thông tin cá nhân:
- Tên: Lạc Dư
- tuổi: 18
- Giới tính: Nam
- Mị lực: 76
- Trí lực:????
- Tích phân: 21 vạn
- Linh hồn: 500
- Kĩ năng: ngoại ngữ, công pháp hệ thủy, hương quýt, kĩ năng sống cơ bản, y thuật, kĩ năng kinh doanh,..
- Vật phẩm: không
- nhiệm vụ: Công lược Diệp Trì [ hoàn thành]/
/Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành/
Đầu Lạc Dư có chút đau, cậu mệt mỏi nằm trong không gian hệ thống ngủ mất, đợi đến khi cậu tỉnh lại thì mèo mướp thúi mới lên tiếng.
- /Kí chủ, cậu muốn xem cốt truyện của thế giới tiếp theo không/
- Xem.
Ngủ một giấc mọi thứ đều quên hết, những cái mèo mướp thúi để lại cho cậu vẫn là mấy thứ khiến người đỏ mặt kia.
Trước mặt cậu xuất hiện một quyển sách.
Thế giới này là thế giới cổ đại, nam chủ - Vệ Quân, là đệ đệ duy nhất cùng cha cùng mẹ của hoàng đế.
Đúng ra hoàng đế còn có năm người anh em trai nữa nhưng đều là do những phi tần khác sinh ra, lúc gã lên ngôi hoàng đế thì âm thầm đem đám huynh đệ đó giết sạch chỉ để lại duy nhất một người, chính là đứa em ruột của gã - Vệ Quân.
Nhưng người này thực chất đối với Vệ Quân không hề an tâm.
Khi hắn 15 tuổi đã bị gã đưa ra chiến trường, mặc kệ sống hay chết.
Gã lúc đầu còn nghĩ người đệ đệ này của mình nhất định không sống nổi ba ngày, bất quá ai ngờ được.
Vệ Quân, hắn không chỉ sống sót mà còn càng ngày càng mạnh, quanh năm chinh chiến trên xa trường đã đem hắn biến thành một người thiết huyết, đánh đâu thắng đó, danh tiếng vang xa quân địch chỉ cần nghe tin đã sợ mất mật.
Nguyên chủ Lạc Dư cùng Vệ Quân quen biết nhau trên xa trường, nguyên chủ cứu hắn một mạng lúc hắn vừa bị đưa tới biên cương không được bao lâu.
Vệ Quân vốn cô độc nay lại có một người bằng hữu tốt cam nguyện, không chê hắn nên rất cảm động, nguyên chủ cũng vì vậy mà trở thành thị vệ thân cận bên cạnh hắn năm 17 tuổi.
Có điều thành thị vệ thân cận của Vệ Quân không có nghĩa là nguyên chủ trung thành tuyệt đối với hắn.
Người này vốn dĩ từ lúc quen biết trong lòng đã không an phận rồi, nguyên chủ hoàn toàn không ưa gì Vệ Quân, phải nói là rất coi thường hắn.
Nam chủ dần trưởng thành, tình cảm giữa hai người trở nên thân thiết còn hơn cả anh em ruột, đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng của Vệ Quân thôi, còn nguyên chủ nghĩ như thế nào thì còn chưa biết được.
Năm nam chủ 20 tuổi, trong một trận quyết chiến dẫn theo quân của Bắc quốc đối đầu trực diện với quân của Nam Vân quốc.
Quân của Bắc quốc thua, Vệ Quân bị ám toán, khuôn mặt bị rạch hàng trăm nhát, kinh mạch trên người bị cắt đứt biến thành người thực vật có ý thức nhưng lại không cử động được, ngay cả mắt cũng không thể mở ra.