Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Sáng hôm sau Lạc Dư tỉnh lại thì cũng thấy mình ở trong một căn phòng sang trọng.
- Đây là đâu?
Cậu ngồi dậy, chiếc chăn trên người rơi xuống lộ ra cảnh xuân.
- A.
Lạc Dư vội vàng kéo chăn che lại, sắc mặt không được tốt lắm.
"Mèo mướp thúi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"
250 ở trong không gian, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, trong mắt tràn đầy ai oán.
- /Kí chủ, cậu bị tên Lục Nhất Thành kia bắt tới, gã đem cậu mấy tấm ảnh đó đó rồi gửi cho Diệp Trì hay sao á./
Nó chỉ nhìn đến cảnh kí chủ bị lột một nửa, xung quanh có có thợ chụp ảnh nên mới đoán mò vậy thôi. Lúc nó nhìn thấy mọi việc thì đã xong hết rồi.
- /Nhưng tôi có thể chắc chắn kí chủ cậu không bị làm sao hết, tên Lục Nhất Thành đó không có hứng thú với đàn ông, chụp xong liền đi rồi./
30 phút, quá nhanh, trừ khi tên Lục Nhất Thành kia yếu về mặt đó, hoặc không dùng được nếu không thì cũng phải một hai tiếng chứ.
Lạc Dư nghe nó nói vậy, nơi đó cũng không có cảm giác đau đớn nên cũng an tâm lấy quần áo dưới đất mặc vào.
- Tỉnh rồi.
Lục Nhất Thành thấy người bước xuống lầu, gã nhếch miệng cười nham hiểm.
- Đêm qua người đại diện Lạc cũng thật nhiệt tình nha, cũng thật... Damdang.
Lạc Dư cười lạnh, xem ra tên này chưa từng chơi nam nhân nên không biết làm chuyện đó xong cơ thể sẽ rất đau nhức khó chịu.
Hừ, để lại một vài dấu vết trên người cậu liền coi như làm rồi, đúng là ngu đến không thể ngu hơn mà.
Lục Nhất Thành thấy cậu không để ý đến mình, mắt khẽ híp lại, gã cong môi cười nói:
- Xem ra người đại diện Lạc đã làm với không ít người, ngay cả hai chữ xấu hổ cũng không biết viết như thế nào nữa rồi.
Lạc Dư mặc kệ gã một mạch đi thẳng ra cửa tìm bắt một chiếc xe kêu tài xế trở mình về nhà.
- Anh, anh đi đâu vậy, cả đêm không về làm em lo muốn chết, còn đang định báo cảnh sát.
Lạc Dương ủy khuất, đuôi mắt đỏ ửng sắp khóc.
- Ngoan, đừng khóc, hôm qua anh có việc bận nên không về được.
Lạc Dương biết anh trai mình đang nói dối, nhưng câu ta không vạch trần cong mắt cười.
- Vậy anh mau đi tắm rửa thay quần áo đi.
Nếu anh trai đã không muốn nói thì cậu ta cũng không ép buộc. Lạc Dư gật đầu trở về phòng thay quần áo rồi lại đi ra.
- Ơ, anh muốn đi luôn?
Lạc Dư nhìn em trai mình gật đầu.
- Công ty còn rất nhiều việc, anh phải đến đó một chuyến.
Lạc Dương muốn cản cậu lại nhưng người đã đi ra ngoài đóng cửa lại rồi. Cậu ta nhìn tin tức đầu các trang mạng sự lo lắng, bất an trong lòng càng dâng cao, vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo.
- Anh.
Cửa thang máy hiển thị đã gần xuống tới tầng một, Lạc Dương lấy điện thoại gọi cho Lạc Dư.
- Nghe máy đi mà.
Nhưng cậu ta phải thất vọng rồi, điện thoại của Lạc Dư hôm qua để chế độ im lặng đến giờ vẫn chưa tắt, không có người nhấc máy.
- Làm sao đây.
Lạc Dư lái xe đến công ty, cậu nhìn những chiếc xe cảnh sát dừng trước cổng nghi hoặc, có chuyện gì xảy ra sao?
- Xin chào.
Lạc Dư giống như mọi ngày cười cười chào mọi người nhưng kì quái là không ai đáp trả cậu cả, ai nấy đều dùng vẻ mặt khinh thường cười trên nỗi đau của người khác đối diện với cậu.
Ngay cả những kẻ thường xuyên nịnh hót, chạy theo sau cậu lấy lỏng cũng đứng thật xa, giống như cậu là ruồi bọ vậy.
Lạc Dư cau mày, nụ cười trên mặt cũng biến mất, trái tim đập thình thịch, cậu biết là có chuyện không hay xảy ra rồi.
Bóng dáng của Lạc Dư đi xa, tiếng bàn tán sau lưng cậu ngày một lớn nhưng cậu lại nghe không rõ lắm.
- Đúng là kinh tởm.
- Đúng vậy, hóa ra mấy thứ đó là do anh ta tung ra, lại còn thích nam nhân.
- Nhìn mà thấy ghét, không hiểu sao lúc trước tôi lại đi thích một kẻ như vậy nữa.
- ...
Lạc Dư đi đến văn phòng của mình, cậu thấy mấy người mặc quân phục đứng trước mặt mình giả bộ trấn tĩnh đi vào bên trong.
- Xin chào, tôi...
Một đám mặc quân phục bủa vậy lấy cậu, hai tay cậu bị đeo một chiếc còng.
- Tôi phạm phải thứ gì mà các anh lại bắt tôi.
Không ai trả lời cậu, họ đều cảm thấy chán ghét người này, thật ghê tởm.
Một cảnh vụ đưa cho cậu xem tin tức.
[Người đại diện của Diệp Trì vì danh lợi, tiền tài mà bán đứng công ty, muốn hủy hoại idol hàng đầu.]
[Tính hướng của người đại diện Lạc Dư]
[...]
Lạc Dư chết sững, bên dưới còn kèm theo một đống ảnh, nhân vật chính trong đó là cậu, còn có một người nam nhân bị che mặt.
Đây, chính là những thứ mà Lục Nhất Thành đã chụp sao.
Còn có cả video nữa.
Lạc Dư ngẩng đầu nhìn Diệp Trì, chuyện này chắc chắn chỉ có cậu và người của Lục Nhất Thành biết thôi.
Lục Nhất Thành nhất định sẽ không đăng mấy cái như thế này, không có lợi cho gã, vậy... Chỉ còn lại một người.
Là cậu sao, Diệp Trì.
Diệp Trì ngước mắt lên nhìn cậu, sâu trong đôi mắt đó tràn đầy oán hận làm trái tim cậu đau nhói, cổ họng nghẹn ứ không thở nổi.
- Ha.
Diệp Trì đứng dậy đi đến trước mặt Lạc Dư cúi đầu xuống nhỏ giọng nói bên tai cậu.
- Bất ngờ không? Anh thèm khát đàn ông như vậy, tôi giúp anh giống như ki*p trước... Bị một đám đàn ông làm tới chết.
Sắc mặt Lạc Dư trắng bệch không còn một giọt máu, Diệp Trì hắn...
- Đây là đâu?
Cậu ngồi dậy, chiếc chăn trên người rơi xuống lộ ra cảnh xuân.
- A.
Lạc Dư vội vàng kéo chăn che lại, sắc mặt không được tốt lắm.
"Mèo mướp thúi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"
250 ở trong không gian, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, trong mắt tràn đầy ai oán.
- /Kí chủ, cậu bị tên Lục Nhất Thành kia bắt tới, gã đem cậu mấy tấm ảnh đó đó rồi gửi cho Diệp Trì hay sao á./
Nó chỉ nhìn đến cảnh kí chủ bị lột một nửa, xung quanh có có thợ chụp ảnh nên mới đoán mò vậy thôi. Lúc nó nhìn thấy mọi việc thì đã xong hết rồi.
- /Nhưng tôi có thể chắc chắn kí chủ cậu không bị làm sao hết, tên Lục Nhất Thành đó không có hứng thú với đàn ông, chụp xong liền đi rồi./
30 phút, quá nhanh, trừ khi tên Lục Nhất Thành kia yếu về mặt đó, hoặc không dùng được nếu không thì cũng phải một hai tiếng chứ.
Lạc Dư nghe nó nói vậy, nơi đó cũng không có cảm giác đau đớn nên cũng an tâm lấy quần áo dưới đất mặc vào.
- Tỉnh rồi.
Lục Nhất Thành thấy người bước xuống lầu, gã nhếch miệng cười nham hiểm.
- Đêm qua người đại diện Lạc cũng thật nhiệt tình nha, cũng thật... Damdang.
Lạc Dư cười lạnh, xem ra tên này chưa từng chơi nam nhân nên không biết làm chuyện đó xong cơ thể sẽ rất đau nhức khó chịu.
Hừ, để lại một vài dấu vết trên người cậu liền coi như làm rồi, đúng là ngu đến không thể ngu hơn mà.
Lục Nhất Thành thấy cậu không để ý đến mình, mắt khẽ híp lại, gã cong môi cười nói:
- Xem ra người đại diện Lạc đã làm với không ít người, ngay cả hai chữ xấu hổ cũng không biết viết như thế nào nữa rồi.
Lạc Dư mặc kệ gã một mạch đi thẳng ra cửa tìm bắt một chiếc xe kêu tài xế trở mình về nhà.
- Anh, anh đi đâu vậy, cả đêm không về làm em lo muốn chết, còn đang định báo cảnh sát.
Lạc Dương ủy khuất, đuôi mắt đỏ ửng sắp khóc.
- Ngoan, đừng khóc, hôm qua anh có việc bận nên không về được.
Lạc Dương biết anh trai mình đang nói dối, nhưng câu ta không vạch trần cong mắt cười.
- Vậy anh mau đi tắm rửa thay quần áo đi.
Nếu anh trai đã không muốn nói thì cậu ta cũng không ép buộc. Lạc Dư gật đầu trở về phòng thay quần áo rồi lại đi ra.
- Ơ, anh muốn đi luôn?
Lạc Dư nhìn em trai mình gật đầu.
- Công ty còn rất nhiều việc, anh phải đến đó một chuyến.
Lạc Dương muốn cản cậu lại nhưng người đã đi ra ngoài đóng cửa lại rồi. Cậu ta nhìn tin tức đầu các trang mạng sự lo lắng, bất an trong lòng càng dâng cao, vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo.
- Anh.
Cửa thang máy hiển thị đã gần xuống tới tầng một, Lạc Dương lấy điện thoại gọi cho Lạc Dư.
- Nghe máy đi mà.
Nhưng cậu ta phải thất vọng rồi, điện thoại của Lạc Dư hôm qua để chế độ im lặng đến giờ vẫn chưa tắt, không có người nhấc máy.
- Làm sao đây.
Lạc Dư lái xe đến công ty, cậu nhìn những chiếc xe cảnh sát dừng trước cổng nghi hoặc, có chuyện gì xảy ra sao?
- Xin chào.
Lạc Dư giống như mọi ngày cười cười chào mọi người nhưng kì quái là không ai đáp trả cậu cả, ai nấy đều dùng vẻ mặt khinh thường cười trên nỗi đau của người khác đối diện với cậu.
Ngay cả những kẻ thường xuyên nịnh hót, chạy theo sau cậu lấy lỏng cũng đứng thật xa, giống như cậu là ruồi bọ vậy.
Lạc Dư cau mày, nụ cười trên mặt cũng biến mất, trái tim đập thình thịch, cậu biết là có chuyện không hay xảy ra rồi.
Bóng dáng của Lạc Dư đi xa, tiếng bàn tán sau lưng cậu ngày một lớn nhưng cậu lại nghe không rõ lắm.
- Đúng là kinh tởm.
- Đúng vậy, hóa ra mấy thứ đó là do anh ta tung ra, lại còn thích nam nhân.
- Nhìn mà thấy ghét, không hiểu sao lúc trước tôi lại đi thích một kẻ như vậy nữa.
- ...
Lạc Dư đi đến văn phòng của mình, cậu thấy mấy người mặc quân phục đứng trước mặt mình giả bộ trấn tĩnh đi vào bên trong.
- Xin chào, tôi...
Một đám mặc quân phục bủa vậy lấy cậu, hai tay cậu bị đeo một chiếc còng.
- Tôi phạm phải thứ gì mà các anh lại bắt tôi.
Không ai trả lời cậu, họ đều cảm thấy chán ghét người này, thật ghê tởm.
Một cảnh vụ đưa cho cậu xem tin tức.
[Người đại diện của Diệp Trì vì danh lợi, tiền tài mà bán đứng công ty, muốn hủy hoại idol hàng đầu.]
[Tính hướng của người đại diện Lạc Dư]
[...]
Lạc Dư chết sững, bên dưới còn kèm theo một đống ảnh, nhân vật chính trong đó là cậu, còn có một người nam nhân bị che mặt.
Đây, chính là những thứ mà Lục Nhất Thành đã chụp sao.
Còn có cả video nữa.
Lạc Dư ngẩng đầu nhìn Diệp Trì, chuyện này chắc chắn chỉ có cậu và người của Lục Nhất Thành biết thôi.
Lục Nhất Thành nhất định sẽ không đăng mấy cái như thế này, không có lợi cho gã, vậy... Chỉ còn lại một người.
Là cậu sao, Diệp Trì.
Diệp Trì ngước mắt lên nhìn cậu, sâu trong đôi mắt đó tràn đầy oán hận làm trái tim cậu đau nhói, cổ họng nghẹn ứ không thở nổi.
- Ha.
Diệp Trì đứng dậy đi đến trước mặt Lạc Dư cúi đầu xuống nhỏ giọng nói bên tai cậu.
- Bất ngờ không? Anh thèm khát đàn ông như vậy, tôi giúp anh giống như ki*p trước... Bị một đám đàn ông làm tới chết.
Sắc mặt Lạc Dư trắng bệch không còn một giọt máu, Diệp Trì hắn...