Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Bị người dưới thân chê không được, Diệp Trì tuy có kí ức ngoài ba mươi tuổi nhưng tâm tính của hắn vẫn là một thiếu niên huyết khí phương cương, sao chịu nổi sự sỉ nhục này chứ.
- Hừ.
Hắn kéo Lạc Dư lại dùng phân thân đỉnh mạnh, điên cuồng nhấp.
Bạch bạch
Phập
- Dám nói tôi không được, tôi làm chết anh.
Diệp Trì mạnh bạo, Lạc Dư ăn đau kêu lên.
- A, nha, đừng... đau, Diệp Trì, tôi đau quá huhu.
- Đau sao? Ha, anh chê tôi không được cơ mà, tôi nhất định sẽ làm anh đến khóc lóc cầu xin.
Phập
- A, ưm...
“...”
Trong phòng một mảng tình sắc, Lạc Dương bên kia thì không được tốt như vậy.
- Anh muốn làm cái gì?
Cậu ta nhìn người nam nhân cao ngạo trên người mình xù lông muốn đẩy người ra.
- Anh làm gì đâu.
Phong Nhật Vũ cười lưu manh, thân thể càng áp sát lấy Lạc Dương tròng mắt khẽ híp lại.
- Anh... Anh.
Mặt Lạc Dương đỏ bừng, cậu ta đã 15 tuổi rồi, cái tuổi này đương nhiên biết cái thứ đang chĩa vào mình nó là cái gì.
- Lưu manh.
Phong Nhật Vũ cười sung sướng, anh ta đem thứ đó của mình đỉnh đỉnh vào giữa hai chân Lạc Dương rồi hứng thú nhìn khuôn mặt đỏ rực damdang của cậu ta.
- Mọi lần nói chuyện rất trơn tru mà, sao giờ lại ấp a ấp úng vậy, xấu hổ? Ồ?
Phong Nhật Vũ nhìn đũng quần Lạc Dương, ý cười trên mặt anh ta ra tăng, xấu xa nói:
- Chậc, xem ra tiểu Lạc Dương cũng rất thích thú nha, muốn được giải phóng không hửm?
Lạc Dương còn nhỏ, dù bên ngoài là đại ca ngạo mạn như thế nào đi chăng nữa nhưng bị một người trưởng thành lại còn đẹp trai như Phong Nhật Vũ trêu chọc nhân tâm, cậu ta chịu sao nổi.
- Hức, buông tôi ra đi mà.
Đôi mắt ướt dầm dề, Lạc Dương khóc nức nở dùng tay dụi mắt.
- Anh bắt nạt tôi, chẳng giống anh trai chút nào, anh trai thương tôi lắm, anh ấy không bao giờ làm tôi khóc đâu.
Dùng một chút cậu ta lại tiếp tục nói về anh trai mình.
- Anh trai tôi nói, người làm tôi khóc đều là người xấu nên tránh xa ra.
Lạc Dương ngước mắt nhìn Phong Nhật Vũ, kiên định nói:
- Anh làm tôi khóc, anh chắc chắn là người xấu, tôi không chơi với anh.
Phong Nhật Vũ sửng sốt, đứa nhóc này xem ra không hề giống với cách cậu thể hiện bản thân ra bên ngoài.
- Anh trai là thần tượng của cậu sao.
Phong Nhật Vũ hứng thú nhìn vào đôi mắt lấp la lấp lánh của cậu ta nói.
Quả nhiên, anh ta vừa nhắc tới anh trai Lạc Dương liền hào hứng, bắt đầu kể lể.
- Đúng vậy đó, anh trai tôi siêu giỏi luôn, anh ấy còn rất thương tôi nữa người khác có cái gì anh ấy đều sẽ mua cho tôi, còn nữa...
Phong Nhật Vũ nhìn người thao thao bất tuyệt trước mặt ngẩn ngơ.
Anh hình như thực sự đánh giá sai cậu nhóc này rồi, anh còn định “ăn” Lạc Dương xong liền rời đi.
Lần đầu gặp trong đầu anh ta còn nghĩ, một cậu nhóc hư thế này, vẻ ngoài lại xinh đẹp chắc chắn đã qua tay không ít người đi, dù cậu ta vẫn là trẻ vị thành niên.
- Xin lỗi.
Phong Nhật Vũ đứng thẳng dậy vươn tay đỡ Lạc Dương.
- Anh...
Lạc Dương kinh ngạc, người này, đây... Là có ý gì.
Phong Nhật Vũ vươn tay vò nát mái tóc mềm mại của Lạc Dương, ý cười trên mặt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
- Tôi về đây.
Phong Nhật Vũ quay đầu đi ra cửa nhưng đột nhiên anh ta lại dừng lại nhìn xuống dưới thân Lạc Dương.
- Cái đó... Cậu có cần tôi giúp không.
Lạc Dương theo ánh mắt của hắn nhìn xuống bên dưới, mặt cậu ta lập tức đỏ bừng, gào lên đuổi người.
- Không cần, anh mau cút đi.
Lạc Dương đuổi người ra ngoài rồi đóng sầm của lại, cậu ta ngồi sụp xuống dưới cánh cửa.
- Tên đáng ghét.
Tốt nhất nên đi ngủ, Lạc Dương vừa nghĩ như vậy liền đứng dậy đi vào phòng của mình.
Anh trai vẫn chưa về, việc Lạc Dư đi sớm về trễ như này cậu ta đã quen rồi nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhà của Diệp Trì,
- Ư... Ưm.
Diệp Trì còn chưa được thỏa mãn thì người nào đó đã thoải mái lăn ra ngủ.
- Lạc... Dư.
Diệp Trì cắn răng đưa đẩy thêm vài trăm cái rồi bắ.n vào bên trong.
- Hừ, nếu không phải hôm nay là lần đầu của anh thì tôi nhất định đã đâm chết anh rồi.
Diệp Trì nằm xuống bên cạnh Lạc Dư thò tay kéo người vào trong lòng, hắn không có một chút ý tứ nào muốn rút người anh em của hắn ra khỏi l* nh* của cậu, bên rất ấm áp, hắn không nỡ.
Diệp Trì có chút mơ hồ, mọi chuyện dường như phát triển không đúng lắm.
Hắn, đáng ra phải đem người này vào t.ù để đám dơ dáy hẳn thỉu kia làm bẩn cậu mới đúng, nhưng...
Diệp Trì nhìn người an tĩnh nằm im trong lòng mình nhắm mắt ngủ.
Hắn... Thay đổi quyết định rồi, hắn muốn để người này ở bên cạnh mình, tự thân th** cậu đến chết đi sống lại.
Lạc Dư, là anh nợ tôi, cả đời này đừng hòng thoát khỏi bàn tay của Diệp Trì này. Cập nhật tryện nhanh tại # r ryn﹒vn #
Sáng sớm hôm sau,
Ánh nắng dọi vào trong phòng, Lạc Dư không thoải mái mở mắt ra mơ hồ nhìn xung quanh.
Đây... Là đâu?
Cậu vỗ đầu để bản thân tỉnh táo lại, đúng lúc này giọng nói lạnh băng của hệ thống vang lên.
- /Ting/
- /Nhiệm vụ chính tuyến: Đè Diệp Trì [Hoàn thành]/
- Hừ.
Hắn kéo Lạc Dư lại dùng phân thân đỉnh mạnh, điên cuồng nhấp.
Bạch bạch
Phập
- Dám nói tôi không được, tôi làm chết anh.
Diệp Trì mạnh bạo, Lạc Dư ăn đau kêu lên.
- A, nha, đừng... đau, Diệp Trì, tôi đau quá huhu.
- Đau sao? Ha, anh chê tôi không được cơ mà, tôi nhất định sẽ làm anh đến khóc lóc cầu xin.
Phập
- A, ưm...
“...”
Trong phòng một mảng tình sắc, Lạc Dương bên kia thì không được tốt như vậy.
- Anh muốn làm cái gì?
Cậu ta nhìn người nam nhân cao ngạo trên người mình xù lông muốn đẩy người ra.
- Anh làm gì đâu.
Phong Nhật Vũ cười lưu manh, thân thể càng áp sát lấy Lạc Dương tròng mắt khẽ híp lại.
- Anh... Anh.
Mặt Lạc Dương đỏ bừng, cậu ta đã 15 tuổi rồi, cái tuổi này đương nhiên biết cái thứ đang chĩa vào mình nó là cái gì.
- Lưu manh.
Phong Nhật Vũ cười sung sướng, anh ta đem thứ đó của mình đỉnh đỉnh vào giữa hai chân Lạc Dương rồi hứng thú nhìn khuôn mặt đỏ rực damdang của cậu ta.
- Mọi lần nói chuyện rất trơn tru mà, sao giờ lại ấp a ấp úng vậy, xấu hổ? Ồ?
Phong Nhật Vũ nhìn đũng quần Lạc Dương, ý cười trên mặt anh ta ra tăng, xấu xa nói:
- Chậc, xem ra tiểu Lạc Dương cũng rất thích thú nha, muốn được giải phóng không hửm?
Lạc Dương còn nhỏ, dù bên ngoài là đại ca ngạo mạn như thế nào đi chăng nữa nhưng bị một người trưởng thành lại còn đẹp trai như Phong Nhật Vũ trêu chọc nhân tâm, cậu ta chịu sao nổi.
- Hức, buông tôi ra đi mà.
Đôi mắt ướt dầm dề, Lạc Dương khóc nức nở dùng tay dụi mắt.
- Anh bắt nạt tôi, chẳng giống anh trai chút nào, anh trai thương tôi lắm, anh ấy không bao giờ làm tôi khóc đâu.
Dùng một chút cậu ta lại tiếp tục nói về anh trai mình.
- Anh trai tôi nói, người làm tôi khóc đều là người xấu nên tránh xa ra.
Lạc Dương ngước mắt nhìn Phong Nhật Vũ, kiên định nói:
- Anh làm tôi khóc, anh chắc chắn là người xấu, tôi không chơi với anh.
Phong Nhật Vũ sửng sốt, đứa nhóc này xem ra không hề giống với cách cậu thể hiện bản thân ra bên ngoài.
- Anh trai là thần tượng của cậu sao.
Phong Nhật Vũ hứng thú nhìn vào đôi mắt lấp la lấp lánh của cậu ta nói.
Quả nhiên, anh ta vừa nhắc tới anh trai Lạc Dương liền hào hứng, bắt đầu kể lể.
- Đúng vậy đó, anh trai tôi siêu giỏi luôn, anh ấy còn rất thương tôi nữa người khác có cái gì anh ấy đều sẽ mua cho tôi, còn nữa...
Phong Nhật Vũ nhìn người thao thao bất tuyệt trước mặt ngẩn ngơ.
Anh hình như thực sự đánh giá sai cậu nhóc này rồi, anh còn định “ăn” Lạc Dương xong liền rời đi.
Lần đầu gặp trong đầu anh ta còn nghĩ, một cậu nhóc hư thế này, vẻ ngoài lại xinh đẹp chắc chắn đã qua tay không ít người đi, dù cậu ta vẫn là trẻ vị thành niên.
- Xin lỗi.
Phong Nhật Vũ đứng thẳng dậy vươn tay đỡ Lạc Dương.
- Anh...
Lạc Dương kinh ngạc, người này, đây... Là có ý gì.
Phong Nhật Vũ vươn tay vò nát mái tóc mềm mại của Lạc Dương, ý cười trên mặt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
- Tôi về đây.
Phong Nhật Vũ quay đầu đi ra cửa nhưng đột nhiên anh ta lại dừng lại nhìn xuống dưới thân Lạc Dương.
- Cái đó... Cậu có cần tôi giúp không.
Lạc Dương theo ánh mắt của hắn nhìn xuống bên dưới, mặt cậu ta lập tức đỏ bừng, gào lên đuổi người.
- Không cần, anh mau cút đi.
Lạc Dương đuổi người ra ngoài rồi đóng sầm của lại, cậu ta ngồi sụp xuống dưới cánh cửa.
- Tên đáng ghét.
Tốt nhất nên đi ngủ, Lạc Dương vừa nghĩ như vậy liền đứng dậy đi vào phòng của mình.
Anh trai vẫn chưa về, việc Lạc Dư đi sớm về trễ như này cậu ta đã quen rồi nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhà của Diệp Trì,
- Ư... Ưm.
Diệp Trì còn chưa được thỏa mãn thì người nào đó đã thoải mái lăn ra ngủ.
- Lạc... Dư.
Diệp Trì cắn răng đưa đẩy thêm vài trăm cái rồi bắ.n vào bên trong.
- Hừ, nếu không phải hôm nay là lần đầu của anh thì tôi nhất định đã đâm chết anh rồi.
Diệp Trì nằm xuống bên cạnh Lạc Dư thò tay kéo người vào trong lòng, hắn không có một chút ý tứ nào muốn rút người anh em của hắn ra khỏi l* nh* của cậu, bên rất ấm áp, hắn không nỡ.
Diệp Trì có chút mơ hồ, mọi chuyện dường như phát triển không đúng lắm.
Hắn, đáng ra phải đem người này vào t.ù để đám dơ dáy hẳn thỉu kia làm bẩn cậu mới đúng, nhưng...
Diệp Trì nhìn người an tĩnh nằm im trong lòng mình nhắm mắt ngủ.
Hắn... Thay đổi quyết định rồi, hắn muốn để người này ở bên cạnh mình, tự thân th** cậu đến chết đi sống lại.
Lạc Dư, là anh nợ tôi, cả đời này đừng hòng thoát khỏi bàn tay của Diệp Trì này. Cập nhật tryện nhanh tại # r ryn﹒vn #
Sáng sớm hôm sau,
Ánh nắng dọi vào trong phòng, Lạc Dư không thoải mái mở mắt ra mơ hồ nhìn xung quanh.
Đây... Là đâu?
Cậu vỗ đầu để bản thân tỉnh táo lại, đúng lúc này giọng nói lạnh băng của hệ thống vang lên.
- /Ting/
- /Nhiệm vụ chính tuyến: Đè Diệp Trì [Hoàn thành]/