Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Thời gian thoi đưa, nhoáng cái thời hạn 100 năm đã tới, 250 cũng không biết đã đi đâu lúc này cũng quay trở lại.
- A Dư.
Huyết Nham cúi đầu che đi đôi mắt ửng đỏ. Một năm cuối, Lạc Dư thân thể lấy tốc độ chóng mặt nhanh chóng suy kiệt. Chíh chủ, rủ bạ đọc chug ﹢ ТRuMТRe ﹒Ⅴ ﹢
Thuốc mà 250 đưa cho cậu đã làm chậm sự phát triển của Thất sắc yêu hoa, giờ thuốc đã gần hết tác dụng rồi, thứ này giống như được hồi sinh, tức giận điên cuồng tàn phá cơ thể này của cậu.
- Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, ta muốn ăn đồ ăn do... Phu quân làm.
Toàn thân Huyết Nham cứng ngắc, hai từ phu quân này Lạc Dư từ trước đến giờ đều không chịu gọi hắn, bây giờ...
- Đư..ợc, được, phu quân đi làm ngay đây, A Dư đợi ta một chút, rất nhanh thôi.
Huyết Nham rời khỏi phòng, khóe miệng Lạc Dư nhiễm một dòng chất lỏng màu đỏ, cậu nhắm mắt nhìn 250.
- Đi thôi.
Mèo mướp thúi nhìn kí chủ của mình thương tâm như vậy trong lòng nó cũng không thoải mái gì, 100 năm ở thế giới hiện đại có lẽ rất dài, nhưng ở nơi này lại chẳng đáng là bao nhiêu cả, tuổi thọ người ở đây đều lấy ngàn năm để tính, 100 năm, quá ít.
- /Ting/
/Nhiệm vụ hoàn thành/
/Chuẩn bị truyền tống/
Trong đầu âm thanh lạnh băng truyền tới, Lạc Dư nhắm mắt, hơi thở dần biến mất.
Huyết Nham thông qua khe cửa nhìn cậu, hai hàng chất lỏng trong suốt từ trong hốc mắt chảy xuống.
Hắn biết, sư tôn không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng thảm hại lúc chết đi của người. Sư tôn của hắn không muốn nhìn thấy nước mắt của hắn, hắn biết.
Nhưng... Sư tôn, người có biết cái cảm giác phải đứng từ xa nhìn người mình thương mất đi hơi thở nó đau như nào không.
Sư tôn, người muốn con sống thật tốt, nhưng không có người ở bên thì con sống có ích gì chứ.
Huyết Nham vào phòng trầm mặc ôm Lạc Dư lên đi đến ngôi m.ộ hắn đã cho người chuẩn bị.
Nơi này được thiết lập trận pháp, bên trong tất cả đều là những thứ sư tôn thích.
Huyết Nham đặt Lạc Dư xuống chiếc giường băng vạn năm.
- Sư tôn, con làm người thất vọng rồi, con... Không muốn tu tiên nữa, đồ nhi muốn đi cùng người, dù người có trốn đến nơi nào thì đồ nhi cũng sẽ tìm được người, người trốn không thoát.
Sư tôn đã hứa với hắn sẽ cùng nhau đi đến chân trời góc bể, giờ sư tôn đi rồi, hắn cũng nên đi theo, nếu không ai sẽ chăm sóc sư tôn của hắn chứ.
Huyết Nham nhếch miệng cười, sư tôn của hắn hậu đậu lắm, người cái gì cũng không biết làm, ngốc ngốc khiến người khác vừa thấy đau đầu lại vừa buồn cười.
- Sư tôn, con đi cùng người được không, con sẽ chăm sóc người, sẽ nấu đồ ăn ngon cho người, làm ấm giường cho người, người cho con đi cùng người nha.
Huyết Nham chọc chọc gương mặt đã không còn hơi ấm của Lạc Dư, hắn cong cong mắt cười một mình.
- Người không nói là đồng ý rồi đó.
Huyết Nham quay ra ngoài dồn hết linh lực của một Độ Kiếp kì phong ấn nơi này lại, đem nó xuống dưới lòng đất sâu vạn trượng.
- Phù, phù.
Huyết Nham thở dốc, đem luôn nội đan vứt vào trong mắt trận để trấn giữ nơi này.
- Ưm, sư tôn, con mệt quá.
Huyết Nham trèo lên giường nằm xuống bên cạnh Lạc Dư ôm cậu vào lòng.
- Sư tôn, từ giờ trở đi không ai có thể chia cách chúng ta nữa rồi, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, một tấc cũng không rời.
Thiên Tuyệt Tông,
lệnh bài của Thiện Lạc chân nhân vỡ nát, Huyền Phong cầm tấm lệnh bài bị chia làm hai ngẩn người.
- Sư thúc.
Huyền Phong đưa tay lên che mắt, không để tiểu đồng bên cạnh thấy tông chủ Thiên Tuyệt Tông đã khóc.
- Lui ra ngoài.
- Vâng.
Trong chủ điện không còn người nào, Huyền Phong không kiêng nể gì nữa khóc nức nở giống như một đứa trẻ.
Sư thúc của ông tuy có hơi lạnh lùng nhưng từ trước đến giờ đều là người thương ông nhất.
Lúc sư phụ cùng sư tôn bất ngờ phi thăng, ông lên làm tông chủ, tình hình trong tông trở nên rối loạn nhưng chính vào lúc đó sư thúc lại trở về đem đám người không an phận kia chỉnh đến vô cùng ngoan ngoãn.
Sư thúc giúp ông quản lí tông môn, còn dạy ông những thứ mà sư phụ chưa kịp dạy, người có thể nói chính là sư phụ thứ hai của Huyền Phong ông.
- Khụ.
Đột nhiên một người xuất hiện trước mặt Huyền Phong kho khụ khụ thu hút sự chú ý của ông ta.
- Sư thúc.
Là thần hồn của sư thúc, người trở về tìm ông rồi.
- Ừm, ta trở về để nói lời tạm biệt.
Lạc Dư nhếch miệng cười, mèo mướp thúi nằm trên vai cậu lắc lắc đuôi nhìn lão già đang khóc, hừ, đúng là đồ trẻ con, mấy ngàn tuổi rồi còn nước mắt nước mũi tèm lem, chả giống tông chủ một tông gì cả.
- Nếu sau này ngươi có cơ hội phi thăng thì hãy giúp ta chuyển lời cho lão sư gia người... Lạc Dư có lỗi, đã phụ sự kì vọng của người rồi, sau này cũng không gặp lại người được nữa, nói người đừng nhớ đến đứa đồ đệ này.
Lạc Dư biết nguyên chủ chỉ còn lại một đạo tàn hồn, chỉ đủ để đưa nguyên chủ đến một thế giới cấp thấp, sau này có thể trở lại nơi này hay không cũng còn chưa biết được.
Tất cả, phải dựa vào tạo hóa của nguyên chủ thôi.
- Tạm biệt.
Lạc Dư biến mất, Dương Lâm đứng chôn chân trước cửa đại điện, tầm nhìn trước mắt bị một màn sương mù che mất
Sư tôn, vậy còn con.
Người... Không nhớ đến người đồ đệ này sao?
- A Dư.
Huyết Nham cúi đầu che đi đôi mắt ửng đỏ. Một năm cuối, Lạc Dư thân thể lấy tốc độ chóng mặt nhanh chóng suy kiệt. Chíh chủ, rủ bạ đọc chug ﹢ ТRuMТRe ﹒Ⅴ ﹢
Thuốc mà 250 đưa cho cậu đã làm chậm sự phát triển của Thất sắc yêu hoa, giờ thuốc đã gần hết tác dụng rồi, thứ này giống như được hồi sinh, tức giận điên cuồng tàn phá cơ thể này của cậu.
- Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, ta muốn ăn đồ ăn do... Phu quân làm.
Toàn thân Huyết Nham cứng ngắc, hai từ phu quân này Lạc Dư từ trước đến giờ đều không chịu gọi hắn, bây giờ...
- Đư..ợc, được, phu quân đi làm ngay đây, A Dư đợi ta một chút, rất nhanh thôi.
Huyết Nham rời khỏi phòng, khóe miệng Lạc Dư nhiễm một dòng chất lỏng màu đỏ, cậu nhắm mắt nhìn 250.
- Đi thôi.
Mèo mướp thúi nhìn kí chủ của mình thương tâm như vậy trong lòng nó cũng không thoải mái gì, 100 năm ở thế giới hiện đại có lẽ rất dài, nhưng ở nơi này lại chẳng đáng là bao nhiêu cả, tuổi thọ người ở đây đều lấy ngàn năm để tính, 100 năm, quá ít.
- /Ting/
/Nhiệm vụ hoàn thành/
/Chuẩn bị truyền tống/
Trong đầu âm thanh lạnh băng truyền tới, Lạc Dư nhắm mắt, hơi thở dần biến mất.
Huyết Nham thông qua khe cửa nhìn cậu, hai hàng chất lỏng trong suốt từ trong hốc mắt chảy xuống.
Hắn biết, sư tôn không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng thảm hại lúc chết đi của người. Sư tôn của hắn không muốn nhìn thấy nước mắt của hắn, hắn biết.
Nhưng... Sư tôn, người có biết cái cảm giác phải đứng từ xa nhìn người mình thương mất đi hơi thở nó đau như nào không.
Sư tôn, người muốn con sống thật tốt, nhưng không có người ở bên thì con sống có ích gì chứ.
Huyết Nham vào phòng trầm mặc ôm Lạc Dư lên đi đến ngôi m.ộ hắn đã cho người chuẩn bị.
Nơi này được thiết lập trận pháp, bên trong tất cả đều là những thứ sư tôn thích.
Huyết Nham đặt Lạc Dư xuống chiếc giường băng vạn năm.
- Sư tôn, con làm người thất vọng rồi, con... Không muốn tu tiên nữa, đồ nhi muốn đi cùng người, dù người có trốn đến nơi nào thì đồ nhi cũng sẽ tìm được người, người trốn không thoát.
Sư tôn đã hứa với hắn sẽ cùng nhau đi đến chân trời góc bể, giờ sư tôn đi rồi, hắn cũng nên đi theo, nếu không ai sẽ chăm sóc sư tôn của hắn chứ.
Huyết Nham nhếch miệng cười, sư tôn của hắn hậu đậu lắm, người cái gì cũng không biết làm, ngốc ngốc khiến người khác vừa thấy đau đầu lại vừa buồn cười.
- Sư tôn, con đi cùng người được không, con sẽ chăm sóc người, sẽ nấu đồ ăn ngon cho người, làm ấm giường cho người, người cho con đi cùng người nha.
Huyết Nham chọc chọc gương mặt đã không còn hơi ấm của Lạc Dư, hắn cong cong mắt cười một mình.
- Người không nói là đồng ý rồi đó.
Huyết Nham quay ra ngoài dồn hết linh lực của một Độ Kiếp kì phong ấn nơi này lại, đem nó xuống dưới lòng đất sâu vạn trượng.
- Phù, phù.
Huyết Nham thở dốc, đem luôn nội đan vứt vào trong mắt trận để trấn giữ nơi này.
- Ưm, sư tôn, con mệt quá.
Huyết Nham trèo lên giường nằm xuống bên cạnh Lạc Dư ôm cậu vào lòng.
- Sư tôn, từ giờ trở đi không ai có thể chia cách chúng ta nữa rồi, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, một tấc cũng không rời.
Thiên Tuyệt Tông,
lệnh bài của Thiện Lạc chân nhân vỡ nát, Huyền Phong cầm tấm lệnh bài bị chia làm hai ngẩn người.
- Sư thúc.
Huyền Phong đưa tay lên che mắt, không để tiểu đồng bên cạnh thấy tông chủ Thiên Tuyệt Tông đã khóc.
- Lui ra ngoài.
- Vâng.
Trong chủ điện không còn người nào, Huyền Phong không kiêng nể gì nữa khóc nức nở giống như một đứa trẻ.
Sư thúc của ông tuy có hơi lạnh lùng nhưng từ trước đến giờ đều là người thương ông nhất.
Lúc sư phụ cùng sư tôn bất ngờ phi thăng, ông lên làm tông chủ, tình hình trong tông trở nên rối loạn nhưng chính vào lúc đó sư thúc lại trở về đem đám người không an phận kia chỉnh đến vô cùng ngoan ngoãn.
Sư thúc giúp ông quản lí tông môn, còn dạy ông những thứ mà sư phụ chưa kịp dạy, người có thể nói chính là sư phụ thứ hai của Huyền Phong ông.
- Khụ.
Đột nhiên một người xuất hiện trước mặt Huyền Phong kho khụ khụ thu hút sự chú ý của ông ta.
- Sư thúc.
Là thần hồn của sư thúc, người trở về tìm ông rồi.
- Ừm, ta trở về để nói lời tạm biệt.
Lạc Dư nhếch miệng cười, mèo mướp thúi nằm trên vai cậu lắc lắc đuôi nhìn lão già đang khóc, hừ, đúng là đồ trẻ con, mấy ngàn tuổi rồi còn nước mắt nước mũi tèm lem, chả giống tông chủ một tông gì cả.
- Nếu sau này ngươi có cơ hội phi thăng thì hãy giúp ta chuyển lời cho lão sư gia người... Lạc Dư có lỗi, đã phụ sự kì vọng của người rồi, sau này cũng không gặp lại người được nữa, nói người đừng nhớ đến đứa đồ đệ này.
Lạc Dư biết nguyên chủ chỉ còn lại một đạo tàn hồn, chỉ đủ để đưa nguyên chủ đến một thế giới cấp thấp, sau này có thể trở lại nơi này hay không cũng còn chưa biết được.
Tất cả, phải dựa vào tạo hóa của nguyên chủ thôi.
- Tạm biệt.
Lạc Dư biến mất, Dương Lâm đứng chôn chân trước cửa đại điện, tầm nhìn trước mắt bị một màn sương mù che mất
Sư tôn, vậy còn con.
Người... Không nhớ đến người đồ đệ này sao?