Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Hai người Vạn Nhiên hoảng hốt, Âu Mặc nổi điên túm cổ áo y chất vấn:
- Ngươi nói với ta là sẽ không có vấn đề gì, nhưng giờ thì sao? Ngươi mau nghĩ cách.
Sắc mặt Vạn Nhiên trắng bệch, y cũng không biết tình trạng này là sao, trong sách cổ rõ ràng đã nói chuyện này không gây nguy hiểm đến tính mạng mà.
- A... khục.
Dư bạo lực ho ra một ngụm máu loạng choạng ngồi dậy. Cậu bò đến lay lay thân thể mềm nhũn của Dư xấu tính.
- Mau dậy, tên xấu tính chết tiệt, cậu mau tỉnh lại.
Nhìn người con trai giống như cùng một mẹ sinh ra, Dư bạo lực cuối cùng cũng bật khóc. Dù cậu có mạnh mẽ đến mấy đi thì cũng không chịu nổi cảm giác bị xé xác, cảm giác mất đi mối liên kết với người thân duy nhất của mình.
Người con trai đang nhắm nghiền mắt này, hơi thở mong manh này là một phần của cậu, nhìn y thoi thóp, trái tim cậu chẳng khác nào bị người hung hăng khoét một lỗ thật sâu, đau không thể tả.
Dư xấu tính mí mắt rung rung, cậu ta cố gắng dùng một chút sức lực còn lại bắt lấy cánh tay Dư bạo lực truyền hết số năng lượng huyết tộc mà mình có lại cho cậu.
- Dư bạo lực, mau... chạy đi. Ta, chờ ngươi đến cứu.
Lời vừa dứt Dư xấu tính liên tiếp phun ra ba ngụm máu. Một linh hồn tách làm ba, người chịu thiệt thòi nhất đương nhiên là người chiếm cứ thân thể lâu nhất, xem chừng cậu không sống được bao lâu nữa rồi.
- Tránh ra!
Dư bạo lực còn chưa kịp nói gì thì cả người đã bị một lực mạnh hất bay ra xa, đập vào bức tường hợp kim.
- A Dư, A Dư, chúng ta trở về thế giới loài người được không? Tôi sẽ chăm sóc em cả đời, chúng ta mãi mãi không xa nhau, được không?
Dư xấu tính mơ hồ nhìn bóng hình người con trai trước mặt, khóe mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ.
- Cả đời này... ta, sẽ không tha thứ cho ngươi.
Mới bắt đầu đáng lẽ cậu không nên tốn nhiều công sức chỉ dạy hắn như vậy, nuôi hắn lớn rồi đè ra làm là xong. Nhưng ma xui quỷ khiến như thế nào mà cậu ta lại cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu, cảm thấy dạy dỗ hắn trở thành người của mình cũng không tệ, nhưng đâu hay, hắn thế mà phản bội cậu.
- Đừng, A Dư, đừng đối xử với ta như vậy mà.
Dư xấu tính ngất đi, Âu Mặc ôm lấy thân thể đang dần có hơi ấm của cậu gào thét.
Dư bạo lực đứng ngoài cuộc nhìn bốn người đang ôm nhau. Cậu bật cười lắc lắc đầu rồi đứng lên.
Yêu.
Khiến một người phản bội lại ân nhân cả đời.
Yêu.
Rõ ràng chỉ có đau khổ nhưng sao mấy người này lại điên cuồng như vậy?
Cậu không biết mà cũng không muốn hiểu. Dư bạo lực chưa từng yêu ai, nhưng nhìn thảm trạng của hai nhân cách còn lại thì cậu không muốn yêu.
Nó chỉ khiến con người mất đi lí trí cùng nhân tính, Dư bảo bảo thoát không được, ngay cả Dư xấu tính cũng bị nó vùi dập không chút thương tiếc.
Dư bạo lực xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm của Vạn Nhiên. Cậu vừa rời địa phận của Huyết tộc liền nhặt một cành cây đâm mạnh vào ngực trái.
- Nghe nói trái tim này rất dễ khiến người ta rung động. Nếu đã vậy... thì ta không cần nó nữa, ta thà làm một cái xác biết đi chứ cũng không nguyện ý động vào chữ "tình".
Tình thân... người ta yêu thương phản bội chạy theo người đàn ông khác, ta không cần.
Tình yêu... mãi mãi, vĩnh viễn không muốn chạm vào nó.
Dư bạo lực dùng năng lượng của huyết tộc hút khô trái tim mình chỉ để lại một góc tối nhỏ nhoi. Như vậy, cậu sẽ không bị người ngoài đánh động nữa, vị trí bé nhỏ kia là để dành cho Dư xấu tính, tên xấu tính ngốc nghếch, ngươi phải đợi ta qua trở lại cứu ngươi đó.
Dư bạo lực đến thế giới loài người, cậu che giấu thân phận nửa người nửa huyết tộc của mình hòa nhập vào cuộc sống bình dị, ăn thức ăn của loài ngươi, làm những công việc mà lúc ở trong thân thể điện hạ chưa từng làm.
Hai người Âu Mặc mải chăm sóc hai Lạc Dư vừa bị tách ra, đợi đến lúc bọn hắn nhớ đến còn một Lạc Dư nữa thì đã muộn. Người đó đã biến mất rồi.
- A Dư, chúng ta trở về thế giới loài người thôi, đó mới là nhà của chúng ta.
Dư xấu tính chỉ nhìn sợi xích trói buộc tay mình với tay hắn, cười lạnh nói:
- Đó là nhà của ngươi, không phải nhà của ta.
Trái tim Âu Mặc đau nhói, Dư bảo bảo nấp sau lưng Vạn Nhiên lúc này mới thò đầu ra ấp úng nói:
- Dư xấu tính, ta...
- Đừng gọi ta như vậy, ngươi, ta cùng Dư bạo lực đã tách nhau ra rồi, ngươi làm điện hạ huyết tộc cao cao tại thượng của ngươi, ta làm con người của ta. Ba người chúng ta đã không thể trở lại như trước được nữa rồi.
Dư bảo bảo suy sụp ngã xuống đất, nó yêu Vạn Nhiên, ai cũng có thể phản đối hai người ở bên nhau, nhưng nó vẫn mong hai người Dư xấu tính chúc phúc. Sao bọn họ lại đi đến bước đường này cơ chứ? Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, ban đầu bọn họ vui vẻ như vậy, cuối cùng lại mỗi người một ngả, nó không muốn...
Dư xấu tính không còn mềm lòng với Dư bảo bảo nữa, cậu ta chủ động quay người rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không buồn cho Dư bảo bảo.
Ba người, Dư bạo lực lưu lạc ở đâu không biết, cậu ta thì bị Âu Mặc coi như sủng vật mà giam giữ, chỉ có Dư bảo bảo là an nhàn tự tại, ngay cả tổn thương lúc tách ba người ra nó cũng chịu ít nhất. Dù cậu ta có khoan dung không để ý như thế nào thì giữa ba người cũng không thể trở lại như trước được nữa rồi.
- Ngươi nói với ta là sẽ không có vấn đề gì, nhưng giờ thì sao? Ngươi mau nghĩ cách.
Sắc mặt Vạn Nhiên trắng bệch, y cũng không biết tình trạng này là sao, trong sách cổ rõ ràng đã nói chuyện này không gây nguy hiểm đến tính mạng mà.
- A... khục.
Dư bạo lực ho ra một ngụm máu loạng choạng ngồi dậy. Cậu bò đến lay lay thân thể mềm nhũn của Dư xấu tính.
- Mau dậy, tên xấu tính chết tiệt, cậu mau tỉnh lại.
Nhìn người con trai giống như cùng một mẹ sinh ra, Dư bạo lực cuối cùng cũng bật khóc. Dù cậu có mạnh mẽ đến mấy đi thì cũng không chịu nổi cảm giác bị xé xác, cảm giác mất đi mối liên kết với người thân duy nhất của mình.
Người con trai đang nhắm nghiền mắt này, hơi thở mong manh này là một phần của cậu, nhìn y thoi thóp, trái tim cậu chẳng khác nào bị người hung hăng khoét một lỗ thật sâu, đau không thể tả.
Dư xấu tính mí mắt rung rung, cậu ta cố gắng dùng một chút sức lực còn lại bắt lấy cánh tay Dư bạo lực truyền hết số năng lượng huyết tộc mà mình có lại cho cậu.
- Dư bạo lực, mau... chạy đi. Ta, chờ ngươi đến cứu.
Lời vừa dứt Dư xấu tính liên tiếp phun ra ba ngụm máu. Một linh hồn tách làm ba, người chịu thiệt thòi nhất đương nhiên là người chiếm cứ thân thể lâu nhất, xem chừng cậu không sống được bao lâu nữa rồi.
- Tránh ra!
Dư bạo lực còn chưa kịp nói gì thì cả người đã bị một lực mạnh hất bay ra xa, đập vào bức tường hợp kim.
- A Dư, A Dư, chúng ta trở về thế giới loài người được không? Tôi sẽ chăm sóc em cả đời, chúng ta mãi mãi không xa nhau, được không?
Dư xấu tính mơ hồ nhìn bóng hình người con trai trước mặt, khóe mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ.
- Cả đời này... ta, sẽ không tha thứ cho ngươi.
Mới bắt đầu đáng lẽ cậu không nên tốn nhiều công sức chỉ dạy hắn như vậy, nuôi hắn lớn rồi đè ra làm là xong. Nhưng ma xui quỷ khiến như thế nào mà cậu ta lại cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu, cảm thấy dạy dỗ hắn trở thành người của mình cũng không tệ, nhưng đâu hay, hắn thế mà phản bội cậu.
- Đừng, A Dư, đừng đối xử với ta như vậy mà.
Dư xấu tính ngất đi, Âu Mặc ôm lấy thân thể đang dần có hơi ấm của cậu gào thét.
Dư bạo lực đứng ngoài cuộc nhìn bốn người đang ôm nhau. Cậu bật cười lắc lắc đầu rồi đứng lên.
Yêu.
Khiến một người phản bội lại ân nhân cả đời.
Yêu.
Rõ ràng chỉ có đau khổ nhưng sao mấy người này lại điên cuồng như vậy?
Cậu không biết mà cũng không muốn hiểu. Dư bạo lực chưa từng yêu ai, nhưng nhìn thảm trạng của hai nhân cách còn lại thì cậu không muốn yêu.
Nó chỉ khiến con người mất đi lí trí cùng nhân tính, Dư bảo bảo thoát không được, ngay cả Dư xấu tính cũng bị nó vùi dập không chút thương tiếc.
Dư bạo lực xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm của Vạn Nhiên. Cậu vừa rời địa phận của Huyết tộc liền nhặt một cành cây đâm mạnh vào ngực trái.
- Nghe nói trái tim này rất dễ khiến người ta rung động. Nếu đã vậy... thì ta không cần nó nữa, ta thà làm một cái xác biết đi chứ cũng không nguyện ý động vào chữ "tình".
Tình thân... người ta yêu thương phản bội chạy theo người đàn ông khác, ta không cần.
Tình yêu... mãi mãi, vĩnh viễn không muốn chạm vào nó.
Dư bạo lực dùng năng lượng của huyết tộc hút khô trái tim mình chỉ để lại một góc tối nhỏ nhoi. Như vậy, cậu sẽ không bị người ngoài đánh động nữa, vị trí bé nhỏ kia là để dành cho Dư xấu tính, tên xấu tính ngốc nghếch, ngươi phải đợi ta qua trở lại cứu ngươi đó.
Dư bạo lực đến thế giới loài người, cậu che giấu thân phận nửa người nửa huyết tộc của mình hòa nhập vào cuộc sống bình dị, ăn thức ăn của loài ngươi, làm những công việc mà lúc ở trong thân thể điện hạ chưa từng làm.
Hai người Âu Mặc mải chăm sóc hai Lạc Dư vừa bị tách ra, đợi đến lúc bọn hắn nhớ đến còn một Lạc Dư nữa thì đã muộn. Người đó đã biến mất rồi.
- A Dư, chúng ta trở về thế giới loài người thôi, đó mới là nhà của chúng ta.
Dư xấu tính chỉ nhìn sợi xích trói buộc tay mình với tay hắn, cười lạnh nói:
- Đó là nhà của ngươi, không phải nhà của ta.
Trái tim Âu Mặc đau nhói, Dư bảo bảo nấp sau lưng Vạn Nhiên lúc này mới thò đầu ra ấp úng nói:
- Dư xấu tính, ta...
- Đừng gọi ta như vậy, ngươi, ta cùng Dư bạo lực đã tách nhau ra rồi, ngươi làm điện hạ huyết tộc cao cao tại thượng của ngươi, ta làm con người của ta. Ba người chúng ta đã không thể trở lại như trước được nữa rồi.
Dư bảo bảo suy sụp ngã xuống đất, nó yêu Vạn Nhiên, ai cũng có thể phản đối hai người ở bên nhau, nhưng nó vẫn mong hai người Dư xấu tính chúc phúc. Sao bọn họ lại đi đến bước đường này cơ chứ? Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, ban đầu bọn họ vui vẻ như vậy, cuối cùng lại mỗi người một ngả, nó không muốn...
Dư xấu tính không còn mềm lòng với Dư bảo bảo nữa, cậu ta chủ động quay người rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không buồn cho Dư bảo bảo.
Ba người, Dư bạo lực lưu lạc ở đâu không biết, cậu ta thì bị Âu Mặc coi như sủng vật mà giam giữ, chỉ có Dư bảo bảo là an nhàn tự tại, ngay cả tổn thương lúc tách ba người ra nó cũng chịu ít nhất. Dù cậu ta có khoan dung không để ý như thế nào thì giữa ba người cũng không thể trở lại như trước được nữa rồi.