Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
Đợi đến khi Vạn Nhiên rời đi thì Dư bảo bảo mới chịu trở lại trong tiềm thức đối mặt với hai người giống hệt mình.
- Dư bảo bảo, ngươi vì kẻ mới gặp một lần mà đã muốn phản bội bọn ta?
- Ta không có...
Dư bạo lực ngồi một bên chẳng nói chẳng rằng, Dư xấu tính nhìn nó, đột nhiên bật cười:
- Không có? Ngươi nói không nhưng hành động ngươi làm ra lại suýt nữa thì hại Dư bạo lực tan biến.
- Ngươi biết mỗi chúng ta đã phân chia thời gian ra ngoài của từng người một rồi, nhưng ngươi lại cưỡng ép đẩy Dư bạo lực ra tương đương với việc muốn giết chết nhân cách đó của Lạc Dư. Một linh hồn thiếu khuyết, ngươi biết tác hại của nó lớn như thế nào không?
Dư bảo bảo run rẩy, nó biết chứ, linh hồn thiếu khuyết lập tức giảm xuống dưới 100. Đến lúc đó, khi qua các thế giới cao cấp hơn kiểu gì cũng bị cắn nuốt, linh hồn bị xé ra hàng ngàn mảnh nhỏ, mãi mãi không thể luân hồi.
Chính vì vậy 250 đã nhắc nhở rất kĩ, nếu linh hồn giảm xuống còn 100 nó nhất định phải đưa người đi ngay lập tức, không thể phản kháng.
- Ta sai rồi.
Vì một người mới quen được một, hai tiếng mà làm đến mức này đúng là không đáng. Chỉ là người kia quá ôn nhu, nụ cười của y như gió xuân, ánh mắt dịu dàng cũng khí tức ấm áp của y, khiến nó trầm luân vào trong đó, thoát không được.
Dư bảo bảo thở dốc, Dư xấu tính không nói gì mà tạo ra một cái lồng giam trong suốt nhốt nó vào.
- Ngoan ngoãn ở trong ngẫm lại đi, Dư bạo lực, bây giờ là thời gian của ngươi, ngươi ra ngoài đi.
Dư bạo lực nhíu mày, đầu cậu vẫn còn thấy đau, cảm giác kim châm từng chút phá hủy khiến cậu đối với thân thể kia sinh ra bài xích, không muốn vào đó nữa.
- Không cần, ta mệt, thời gian này giao toàn quyền cho ngươi.
Dư xấu tính nhìn cậu một cái rồi gật đầu, Dư bảo bảo bị cấm túc, không được phép sử dụng thân thể kia nữa nên thân thể huyết tộc kia cậu ta có thể khống chế 24/24 giờ.
- Được.
Dư xấu tính trở về thân thể huyết tộc. Tâm cơ của hai người bên trong tiềm thức không bằng cậu ta, cậu ta vừa trở lại đã ra lệnh cho Vạn Nhiên tạm thời ở nguyên tại chỗ, không cần đến cung điện hầu hạ mình.
Mặt khác, Dư xấu tính dùng tốc độ nhanh nhất đem thủ hạ bên dưới cha mình thu phục. Kẻ ngoan ngoãn thì thưởng, kẻ dám phản kháng cậu ta liền vừa đấm vừa xoa. Nếu vẫn không được thì cậu trực tiếp dùng điểm yếu của bọn chúng, ép chúng phải làm việc cho mình hoặc giết luôn, thay người mới vào.
Thủ đoạn của cậu ta rất tàn độc, hành xự lại cực kì cẩn thận không ai có thể nắm được thóp của cậu ta.
Trước kia vị điện hạ này tính tình thất thường nhưng cảm xúc lại rất dễ đoán được. Có điều bây giờ cậu ta dường như biến thành một người khác, đôi mắt tĩnh lặng giống như hồ nước mùa thu, nhưng ẩn sau lớp mặt nạ ôn hòa đó là loại ma quỷ gì thì đám thân vương không biết.
Dư xấu tính không cho phép Vạn Nhiên tiếp cận bản thân, lúc nói chuyện y cũng phải cách mình tối thiểu 5 mét.
Dư bạo lực chỉ biết dùng nắm đấm, còn Dư xấu tính lại thích dùng đầu óc chơi chết người khác. Cậu ta nhận ra vẻ bề ngoài ôn nhu, nhã nhặn kia của Vạn Nhiên chỉ là một cái vỏ. Dư bảo bảo sinh ra đối với mọi thứ xung quanh chỉ cảm thấy tò mò, ngây thơ quá mức nên chỉ một vài lời đã bị y dụ, cậu ta sao có thể dẫm vào vết xe đổ chứ.
Dư xấu tính tuyệt đối không cho phép kẻ tâm cơ thâm trầm như thế này tiếp xúc mình, Vạn Nhiên nhiều lần cố ý muốn tiến lại đều bị cậu dùng sức mạnh đánh bay ra xa.
- Tai ngươi có vấn đề sao, tránh xa ta ra.
Vạn Nhiên nhìn thằng vào mắt Dư xấu tính, ha, muốn gọi Dư bảo bảo, kích động nó chạy ra ngoài gặp mày?
- Điện hạ...
- Câm miệng, ta cho phép ngươi nói sao?
Những vị thân vương ở bên dưới cúi gằm mặt, trước kia Vạn Nhiên là người thân cận với điện hạ nhất, nhưng trong vòng một tháng trời đã bị ngài ấy xa lánh, thậm chí còn muốn giết chết y. Người ta nói gần vua như gần cọp, vị điện hạ này xem chừng còn đáng sợ hơn Huyết vương.
- Thuộc hạ biết lỗi.
- Cút ra xa một chút.
- ... Vâng.
Ánh mắt Vạn Nhiên vẫn tràn đầy không cam lòng nhìn người cao cao tại thượng trước mặt. Nhân cách kia của điện hạ đâu rồi, y biết mình ích kỷ, chỉ muốn chiếm được cái người thích cười, thích chạy lon ton chọc mình chiếm cứ thân thể người trước mặt.
Nhưng y cũng biết, chuyện đó là không thể nào.
Dư xấu tính cười lạnh, cậu ta phất tay đem người đuổi đi hết rồi một mình trở lại phòng.
- Dơi nhỏ.
Âu Mặc nhìn thấy Dơi nhỏ lại tới cười híp mắt, Dư xấu tính không nói gì, một người một Dơi tránh thoát khỏi tai mắt chạy đến một căn nhà hoang bên ngoài cung điện.
- Được rồi, những thứ ta dạy ngươi, ngươi đã nhớ kĩ hết chưa?
- Rồi ạ.
Dư xấu tính đứng một bên, lạnh nhạt ra lệnh:
- Đứng tấn một tiếng, chống đẩy 300 cái, luyện dao găm ba tiếng. Bắt đầu đi.
Bài tập này đối với một đứa trẻ mười tuổi mà nói thật sự quá khắc nghiệt. Nhưng Dư xấu tính chẳng quan tâm, nam chủ phải mạnh thì trò chơi mới vui được.
Đúng.
Đối với Dư xấu tính mà nói... tất cả, đều là trò chơi, mà nam chủ, Vạn Nhiên, cùng với những người khác đều là con cờ mà cậu ta nắm trong tay.
- Dư bảo bảo, ngươi vì kẻ mới gặp một lần mà đã muốn phản bội bọn ta?
- Ta không có...
Dư bạo lực ngồi một bên chẳng nói chẳng rằng, Dư xấu tính nhìn nó, đột nhiên bật cười:
- Không có? Ngươi nói không nhưng hành động ngươi làm ra lại suýt nữa thì hại Dư bạo lực tan biến.
- Ngươi biết mỗi chúng ta đã phân chia thời gian ra ngoài của từng người một rồi, nhưng ngươi lại cưỡng ép đẩy Dư bạo lực ra tương đương với việc muốn giết chết nhân cách đó của Lạc Dư. Một linh hồn thiếu khuyết, ngươi biết tác hại của nó lớn như thế nào không?
Dư bảo bảo run rẩy, nó biết chứ, linh hồn thiếu khuyết lập tức giảm xuống dưới 100. Đến lúc đó, khi qua các thế giới cao cấp hơn kiểu gì cũng bị cắn nuốt, linh hồn bị xé ra hàng ngàn mảnh nhỏ, mãi mãi không thể luân hồi.
Chính vì vậy 250 đã nhắc nhở rất kĩ, nếu linh hồn giảm xuống còn 100 nó nhất định phải đưa người đi ngay lập tức, không thể phản kháng.
- Ta sai rồi.
Vì một người mới quen được một, hai tiếng mà làm đến mức này đúng là không đáng. Chỉ là người kia quá ôn nhu, nụ cười của y như gió xuân, ánh mắt dịu dàng cũng khí tức ấm áp của y, khiến nó trầm luân vào trong đó, thoát không được.
Dư bảo bảo thở dốc, Dư xấu tính không nói gì mà tạo ra một cái lồng giam trong suốt nhốt nó vào.
- Ngoan ngoãn ở trong ngẫm lại đi, Dư bạo lực, bây giờ là thời gian của ngươi, ngươi ra ngoài đi.
Dư bạo lực nhíu mày, đầu cậu vẫn còn thấy đau, cảm giác kim châm từng chút phá hủy khiến cậu đối với thân thể kia sinh ra bài xích, không muốn vào đó nữa.
- Không cần, ta mệt, thời gian này giao toàn quyền cho ngươi.
Dư xấu tính nhìn cậu một cái rồi gật đầu, Dư bảo bảo bị cấm túc, không được phép sử dụng thân thể kia nữa nên thân thể huyết tộc kia cậu ta có thể khống chế 24/24 giờ.
- Được.
Dư xấu tính trở về thân thể huyết tộc. Tâm cơ của hai người bên trong tiềm thức không bằng cậu ta, cậu ta vừa trở lại đã ra lệnh cho Vạn Nhiên tạm thời ở nguyên tại chỗ, không cần đến cung điện hầu hạ mình.
Mặt khác, Dư xấu tính dùng tốc độ nhanh nhất đem thủ hạ bên dưới cha mình thu phục. Kẻ ngoan ngoãn thì thưởng, kẻ dám phản kháng cậu ta liền vừa đấm vừa xoa. Nếu vẫn không được thì cậu trực tiếp dùng điểm yếu của bọn chúng, ép chúng phải làm việc cho mình hoặc giết luôn, thay người mới vào.
Thủ đoạn của cậu ta rất tàn độc, hành xự lại cực kì cẩn thận không ai có thể nắm được thóp của cậu ta.
Trước kia vị điện hạ này tính tình thất thường nhưng cảm xúc lại rất dễ đoán được. Có điều bây giờ cậu ta dường như biến thành một người khác, đôi mắt tĩnh lặng giống như hồ nước mùa thu, nhưng ẩn sau lớp mặt nạ ôn hòa đó là loại ma quỷ gì thì đám thân vương không biết.
Dư xấu tính không cho phép Vạn Nhiên tiếp cận bản thân, lúc nói chuyện y cũng phải cách mình tối thiểu 5 mét.
Dư bạo lực chỉ biết dùng nắm đấm, còn Dư xấu tính lại thích dùng đầu óc chơi chết người khác. Cậu ta nhận ra vẻ bề ngoài ôn nhu, nhã nhặn kia của Vạn Nhiên chỉ là một cái vỏ. Dư bảo bảo sinh ra đối với mọi thứ xung quanh chỉ cảm thấy tò mò, ngây thơ quá mức nên chỉ một vài lời đã bị y dụ, cậu ta sao có thể dẫm vào vết xe đổ chứ.
Dư xấu tính tuyệt đối không cho phép kẻ tâm cơ thâm trầm như thế này tiếp xúc mình, Vạn Nhiên nhiều lần cố ý muốn tiến lại đều bị cậu dùng sức mạnh đánh bay ra xa.
- Tai ngươi có vấn đề sao, tránh xa ta ra.
Vạn Nhiên nhìn thằng vào mắt Dư xấu tính, ha, muốn gọi Dư bảo bảo, kích động nó chạy ra ngoài gặp mày?
- Điện hạ...
- Câm miệng, ta cho phép ngươi nói sao?
Những vị thân vương ở bên dưới cúi gằm mặt, trước kia Vạn Nhiên là người thân cận với điện hạ nhất, nhưng trong vòng một tháng trời đã bị ngài ấy xa lánh, thậm chí còn muốn giết chết y. Người ta nói gần vua như gần cọp, vị điện hạ này xem chừng còn đáng sợ hơn Huyết vương.
- Thuộc hạ biết lỗi.
- Cút ra xa một chút.
- ... Vâng.
Ánh mắt Vạn Nhiên vẫn tràn đầy không cam lòng nhìn người cao cao tại thượng trước mặt. Nhân cách kia của điện hạ đâu rồi, y biết mình ích kỷ, chỉ muốn chiếm được cái người thích cười, thích chạy lon ton chọc mình chiếm cứ thân thể người trước mặt.
Nhưng y cũng biết, chuyện đó là không thể nào.
Dư xấu tính cười lạnh, cậu ta phất tay đem người đuổi đi hết rồi một mình trở lại phòng.
- Dơi nhỏ.
Âu Mặc nhìn thấy Dơi nhỏ lại tới cười híp mắt, Dư xấu tính không nói gì, một người một Dơi tránh thoát khỏi tai mắt chạy đến một căn nhà hoang bên ngoài cung điện.
- Được rồi, những thứ ta dạy ngươi, ngươi đã nhớ kĩ hết chưa?
- Rồi ạ.
Dư xấu tính đứng một bên, lạnh nhạt ra lệnh:
- Đứng tấn một tiếng, chống đẩy 300 cái, luyện dao găm ba tiếng. Bắt đầu đi.
Bài tập này đối với một đứa trẻ mười tuổi mà nói thật sự quá khắc nghiệt. Nhưng Dư xấu tính chẳng quan tâm, nam chủ phải mạnh thì trò chơi mới vui được.
Đúng.
Đối với Dư xấu tính mà nói... tất cả, đều là trò chơi, mà nam chủ, Vạn Nhiên, cùng với những người khác đều là con cờ mà cậu ta nắm trong tay.