Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Bổn bảo bảo mới không cần cái cây gậy đó.
Nó không muốn đến kĩ viện, ngày nào cũng ăn thứ đó thì nó sớm muộn cũng t*nh tẫn nhân vong cho coi.
- Hừ, ta...
Lạc Dư còn đang định nói gì nữa thì giọng người nam nhân trung niên hôm qua vang lên.
- Hai vị tiên nhân, đến giờ cơm trưa rồi, hai vị...
Lạc Dư hiểu ý của ông ta lập tức đẩy con mèo mướp thúi này ra đáp lời.
- Bọn ta tới ngay đây.
Lạc Dư đứng dậy lấy y phục ra mặc vào.
- Có đi ăn không?
250 lồm cồm từ trên giường nhảy xuống chống nạnh.
- Ăn, sao lại không ăn được.
Hai người mở cửa ra ngoài, đi đến bàn cơm ở dưới gốc cây.
- Hai vị, mời.
Lạc Dư gật đầu ngồi xuống, Huyết Nham không biết là hữu ý hay vô tình ngồi nhích lại gần cậu.
Lạc Dư nhìn ánh mắt chứa ý cười nham hiểm của người nào đó trong lòng nổi lên một dự cảm bất an.
Cậu mặt không biểu cảm cúi đầu ăn bánh bao trong tay.
Đột nhiên,
- Ư.
Lạc Dư run rẩy, thì tay xuống dưới bàn giữ chặt bàn tay đang nắm lấy tiểu Lạc Dư.
"Đừng làm bậy."
Lạc Dư truyền âm cảnh cáo. Huyết Nham cười cười vô cùng quan tâm nói:
- Không sao chứ?
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Lạc Dư làm cậu có chút lúng túng.
- Tôi không, không sao đâu, mọi người ăn đi.
Một tay Lạc Dư cầm bánh bao, một tay cầm đũa gắp thức ăn, lúc này mọi người mới không để ý đến cậu nữa tiếp tục ăn.
- Ư.
Trong cổ họng bật ra tiếng kêu rất nhỏ, trừ 250 nghe thấy ra thì mọi người không ai phát giác ra điều bất thường.
"hừ, Giữa thanh thiên bạch nhật, dám làm chuyện đồi bại như vậy, hai người được lắm".
250 cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn mùi vị nữa, nó bị đút cơm chóa no rồi, ngày hôm nay chắc không phải ăn nữa đâu.
Lạc Dư suýt nữa thì nghẹn, cậu đặt chiếc bánh vào trong bát thò tay xuống tàn nhẫn đập một cái.
“CHÁT”
Mọi người một lần nữa chú ý đến cậu, Lạc Dư cười cười:
- Tôi đập con muỗi.
Huyết Nham ngồi bên cạnh khóe miệng co giật, sư tôn ra tay cũng thật tàn nhẫn, tay hắn bị đánh đến phát đau rồi.
Đợi đến khi ăn xong, những người không liên quan đều đã rời đi thì Lạc Dư mới quay sang nhìn Huyết Nham nghi hoặc.
- Sao ngươi lại ở đây? Còn nữa, ngươi bị thương đúng không?
Huyết Nham gãi đầu cười ngốc nghếch.
- Là do đồ nhi trong lúc tu luyện không cẩn thận bị phản phệ, lại bị kẻ địch truy đuổi đến cái trấn này.
Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, đợi đến khi cơ thể khôi phục hắn nhất định sẽ cho đám người thừa cơ lợi dụng kia biết tay.
- Ồ.
Lạc Dư gật đầu đứng dậy đi về phòng, Huyết Nham hơi ngơ ra một chút rồi lập tức nhảy lên đuổi theo.
- Sư tôn, đợi đồ nhi với.
250 không muốn làm người vô hình nữa nên cũng co chân đuổi theo muốn vào phòng.
- Một con mèo như ngươi không đi chơi đi chạy theo ta với sư tôn làm gì, cút.
Huyết Nham tàn nhẫn phun ra một câu rồi đóng sầm cửa lại.
- ...
250 thấy mũi mình có chút đau, nó ủy khuất, kia là kí chủ của nó mà, nam chủ, ngươi không phải nên đi con đường diệt các đại tông môn tu tiên sao? Đến đây giành chủ nhân với ta làm gì?
Mèo mướp thúi cúi đầu đi ra ngoài, nó dỗi, không thèm chơi với kí chủ nữa đâu, sau này bị nam chủ vứt bỏ thì đừng có tìm nó đòi an ủi.
- Bạch huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?
Một đại nương bắt chuyện với 250, người này không ai khác chính là nương tử của nam nhân trung niên kia.
- A, tôi muốn ra ngoài thư giãn một chút.
Vi đại nương đó kéo tay 250 đưa nó trở về nhà cảnh giác nhìn bên ngoài xem có ai không rồi mới đóng cửa lại.
- Bạch Miêu tiểu huynh đệ, cậu tốt nhất đừng nên ra ngoài làm gì.
250 nhăn mày, mắt mèo híp híp nhìn bà ấy.
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Vị đại nương đó thở dài, toàn thân phát ra khí tức u ám, mệt nhọc.
- Đêm hôm qua lại có thêm năm người bị bắt đi.
Mắt 250 mở lớn, lại có người bị bắt đi, mới cách đây không lâu nó mới dùng Lạc Dư giết 5 tên yêu cây rồi mà.
- Lần này năm người bị bắt đều là trẻ con, trong trấn bây giờ rất hỗn loạn, dù gì lúc trước con yêu nhân này mỗi tháng chỉ bắt đi một người, lần này một nhát năm đứa trẻ....
- Thật không thể nào mà tưởng tượng nổi.
Lạc Dư vội vàng chạy về phía căn phòng đóng chặt gõ cửa dồn dập.
- Chủ nhân, chủ nhân, xảy ra chuyện rồi.
250 đến quá là đúng lúc, Lạc Dư thở phào một hơi đẩy người đang áp trên người mình ra.
- Có chuyện, tránh ra.
Tu vi của Lạc Dư ba năm nay cũng tăng tiến không ít nhưng so với tốc độ bàn th.ờ của Huyết Nham thì quả thật là một cái trên trời một cái dưới đất.
Huyết Nham hắn một năm trước đã đạt đến đại thừa kì rồi, ngày ngày đều chinh chiến, lại có khả năng đánh vượt cấp, dù tuyến thời gian chưa đi đến cuối cùng nhưng hắn đã mạnh hơn cậu rồi.
Haizz, đánh không lại, hắn muốn làm gì cậu thì cậu cũng quản không được.
Nhưng cũng thật kì lạ, sao Huyết Nham lại đồng ý để cậu “đè” hắn cơ chứ.
- Sư tôn, người mau đến đè con, đến chà đạp con đi.
Huyết Nham bày ra tư thế bỏng mắt, Lạc Dư mặt lạnh.
- Ta nói ngươi mau tránh ra, Bạch Miêu tìm ta có chuyện quan trọng.
- Không đâu, đồ nhi muốn người đến chà đạp, muốn người ở trên người đồ nhi nhún nhảy cơ.
Nó không muốn đến kĩ viện, ngày nào cũng ăn thứ đó thì nó sớm muộn cũng t*nh tẫn nhân vong cho coi.
- Hừ, ta...
Lạc Dư còn đang định nói gì nữa thì giọng người nam nhân trung niên hôm qua vang lên.
- Hai vị tiên nhân, đến giờ cơm trưa rồi, hai vị...
Lạc Dư hiểu ý của ông ta lập tức đẩy con mèo mướp thúi này ra đáp lời.
- Bọn ta tới ngay đây.
Lạc Dư đứng dậy lấy y phục ra mặc vào.
- Có đi ăn không?
250 lồm cồm từ trên giường nhảy xuống chống nạnh.
- Ăn, sao lại không ăn được.
Hai người mở cửa ra ngoài, đi đến bàn cơm ở dưới gốc cây.
- Hai vị, mời.
Lạc Dư gật đầu ngồi xuống, Huyết Nham không biết là hữu ý hay vô tình ngồi nhích lại gần cậu.
Lạc Dư nhìn ánh mắt chứa ý cười nham hiểm của người nào đó trong lòng nổi lên một dự cảm bất an.
Cậu mặt không biểu cảm cúi đầu ăn bánh bao trong tay.
Đột nhiên,
- Ư.
Lạc Dư run rẩy, thì tay xuống dưới bàn giữ chặt bàn tay đang nắm lấy tiểu Lạc Dư.
"Đừng làm bậy."
Lạc Dư truyền âm cảnh cáo. Huyết Nham cười cười vô cùng quan tâm nói:
- Không sao chứ?
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Lạc Dư làm cậu có chút lúng túng.
- Tôi không, không sao đâu, mọi người ăn đi.
Một tay Lạc Dư cầm bánh bao, một tay cầm đũa gắp thức ăn, lúc này mọi người mới không để ý đến cậu nữa tiếp tục ăn.
- Ư.
Trong cổ họng bật ra tiếng kêu rất nhỏ, trừ 250 nghe thấy ra thì mọi người không ai phát giác ra điều bất thường.
"hừ, Giữa thanh thiên bạch nhật, dám làm chuyện đồi bại như vậy, hai người được lắm".
250 cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn mùi vị nữa, nó bị đút cơm chóa no rồi, ngày hôm nay chắc không phải ăn nữa đâu.
Lạc Dư suýt nữa thì nghẹn, cậu đặt chiếc bánh vào trong bát thò tay xuống tàn nhẫn đập một cái.
“CHÁT”
Mọi người một lần nữa chú ý đến cậu, Lạc Dư cười cười:
- Tôi đập con muỗi.
Huyết Nham ngồi bên cạnh khóe miệng co giật, sư tôn ra tay cũng thật tàn nhẫn, tay hắn bị đánh đến phát đau rồi.
Đợi đến khi ăn xong, những người không liên quan đều đã rời đi thì Lạc Dư mới quay sang nhìn Huyết Nham nghi hoặc.
- Sao ngươi lại ở đây? Còn nữa, ngươi bị thương đúng không?
Huyết Nham gãi đầu cười ngốc nghếch.
- Là do đồ nhi trong lúc tu luyện không cẩn thận bị phản phệ, lại bị kẻ địch truy đuổi đến cái trấn này.
Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, đợi đến khi cơ thể khôi phục hắn nhất định sẽ cho đám người thừa cơ lợi dụng kia biết tay.
- Ồ.
Lạc Dư gật đầu đứng dậy đi về phòng, Huyết Nham hơi ngơ ra một chút rồi lập tức nhảy lên đuổi theo.
- Sư tôn, đợi đồ nhi với.
250 không muốn làm người vô hình nữa nên cũng co chân đuổi theo muốn vào phòng.
- Một con mèo như ngươi không đi chơi đi chạy theo ta với sư tôn làm gì, cút.
Huyết Nham tàn nhẫn phun ra một câu rồi đóng sầm cửa lại.
- ...
250 thấy mũi mình có chút đau, nó ủy khuất, kia là kí chủ của nó mà, nam chủ, ngươi không phải nên đi con đường diệt các đại tông môn tu tiên sao? Đến đây giành chủ nhân với ta làm gì?
Mèo mướp thúi cúi đầu đi ra ngoài, nó dỗi, không thèm chơi với kí chủ nữa đâu, sau này bị nam chủ vứt bỏ thì đừng có tìm nó đòi an ủi.
- Bạch huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?
Một đại nương bắt chuyện với 250, người này không ai khác chính là nương tử của nam nhân trung niên kia.
- A, tôi muốn ra ngoài thư giãn một chút.
Vi đại nương đó kéo tay 250 đưa nó trở về nhà cảnh giác nhìn bên ngoài xem có ai không rồi mới đóng cửa lại.
- Bạch Miêu tiểu huynh đệ, cậu tốt nhất đừng nên ra ngoài làm gì.
250 nhăn mày, mắt mèo híp híp nhìn bà ấy.
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Vị đại nương đó thở dài, toàn thân phát ra khí tức u ám, mệt nhọc.
- Đêm hôm qua lại có thêm năm người bị bắt đi.
Mắt 250 mở lớn, lại có người bị bắt đi, mới cách đây không lâu nó mới dùng Lạc Dư giết 5 tên yêu cây rồi mà.
- Lần này năm người bị bắt đều là trẻ con, trong trấn bây giờ rất hỗn loạn, dù gì lúc trước con yêu nhân này mỗi tháng chỉ bắt đi một người, lần này một nhát năm đứa trẻ....
- Thật không thể nào mà tưởng tượng nổi.
Lạc Dư vội vàng chạy về phía căn phòng đóng chặt gõ cửa dồn dập.
- Chủ nhân, chủ nhân, xảy ra chuyện rồi.
250 đến quá là đúng lúc, Lạc Dư thở phào một hơi đẩy người đang áp trên người mình ra.
- Có chuyện, tránh ra.
Tu vi của Lạc Dư ba năm nay cũng tăng tiến không ít nhưng so với tốc độ bàn th.ờ của Huyết Nham thì quả thật là một cái trên trời một cái dưới đất.
Huyết Nham hắn một năm trước đã đạt đến đại thừa kì rồi, ngày ngày đều chinh chiến, lại có khả năng đánh vượt cấp, dù tuyến thời gian chưa đi đến cuối cùng nhưng hắn đã mạnh hơn cậu rồi.
Haizz, đánh không lại, hắn muốn làm gì cậu thì cậu cũng quản không được.
Nhưng cũng thật kì lạ, sao Huyết Nham lại đồng ý để cậu “đè” hắn cơ chứ.
- Sư tôn, người mau đến đè con, đến chà đạp con đi.
Huyết Nham bày ra tư thế bỏng mắt, Lạc Dư mặt lạnh.
- Ta nói ngươi mau tránh ra, Bạch Miêu tìm ta có chuyện quan trọng.
- Không đâu, đồ nhi muốn người đến chà đạp, muốn người ở trên người đồ nhi nhún nhảy cơ.