Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
Dư bảo bảo đi theo Vạn Nhiên trở về phòng, Âu Mặc lo lắng nhìn theo bóng lưng người đàn ông mặc trên người bộ trang phục sang trọng, cắn răng đứng tại chỗ nhìn theo. Đúng lúc này bên cạnh có người vỗ vỗ vai bé.
- A?
- A cái gì mà a, đây là thức ăn Vạn đại nhân chuẩn bị cho mày, mau ăn đi không lại bị cướp.
Người làm bếp khinh thường liếc Âu Mặc một cái rồi đặt khay thức ăn toàn đồ ngon vào trong tay bé.
Âu Mặc gật đầu, bé do dự một chút rồi nói:
- Vậy, Dơi nhỏ...
Sắc mặt người làm bếp lạnh xuống, gã nhìn đứa nhỏ cao đến eo mình gằn giọng:
- Cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói tốt nhất mày nên giả câm đi. Đồ của Vạn đại nhân cũng dám để ý, muốn chết sao?
- Tôi... không dám.
Âu Mặc mím môi mang theo thức ăn đến căn cứ bí mật của mình ngồi đó ăn. Thức ăn nóng hổi rất ngon nhưng vào trong miệng bé lúc này chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, chán ngắt.
Không biết Dơi nhỏ thế nào rồi, Vạn đại nhân sẽ không làm hại một con Dơi đâu đúng không?
Dư bảo bảo không biết Âu Mặc đang lo lắng cho mình, nó đứng trên vai Vạn Nhiên đập đập cánh thích thú ngó khắp nơi.
- Oa, nhìn kia, là vàng thật đó.
Dư bảo bảo rời khỏi vai người kia loạng choạng nhảy xuống đất chạy vẻ phía cửa sổ màu vàng kim. Dư bạo lực nhìn nó thậm thà thậm thụt chạy tức đến bốc khói, gào lên:
- Ê, Dư ngu xuẩn, ngươi có cánh đó.
- A? Cánh? Để làm gì? Đừng nói ngươi muốn nướng tay ta lên ăn nha.
Dư bảo bảo trợn mắt, đôi mắt tròn vo đỏ rực rơm rớm nước mắt. Dư bạo lực thật xấu, thế mà lại muốn ăn cánh của nó.
- Điện hạ, người sao vậy?
Vạn Nhiên thấy Dơi nhỏ đột nhiên dừng lại tiến tới dò hỏi. Dư bảo bảo mếu máo:
- Dư bạo lực muốn ăn tay ta, tay sao mà ăn được chứ.
- ...
- ...
- ...
Dư bạo lực cùng Dư xấu tính với Vạn Nhiên câm nín.
Dư xấu tính vuốt ngực âm thầm cảm thấy may mắn. May mà Vạn Nhiên đưa thằng nhóc này đi, nếu mà để nam chủ biết con Dơi hắn cứu biết nói không khéo hắn lại thẳng tay ném đi không chừng. Hơn nữa Dư bảo bảo quá dễ tin người, cũng quá thật thà, lỡ nó nói ra thân phận thật của mình thì giờ này cả ba người có khả năng đã bị nam chủ bóp chết rồi.
Vạn Nhiên bật cười, gương mặt tuyệt mĩ lạnh lẽo giống như nhiễm gió xuân, dịu dàng đến kì lạ. Y cúi đầu nhấc Dư bảo bảo lên.
- Thần sẽ không để cậu ấy ăn tay của ngài đâu, ngài là người của ta, Vạn Nhiên sẽ bảo vệ ngài.
Dư bảo bảo hồn nhiên cười, đôi mắt đỏ cong cong trong lòng vô thức mặc niệm một câu chú ngữ.
- A? Thành người rồi.
Hai chân Dơi nhỏ biến thành đôi chân trắng nõn mịn màng, tấm màng mỏng bao bọc đôi cánh biến mất lộ ra cánh tay thon gọn. Ngay cả mặt Dơi cũng trở thành gương mặt của một thiếu niên xinh đẹp mà Vạn Nhiên quen thuộc, vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần một tay có thể ôm hết, khiến đáy mắt người nào đó tối lại.
Dư bảo bảo không có mặc quần áo, cặp đào cong vểnh, thân thể hoàn mĩ, thật muốn đem người kia nhốt lại mà chà đạp, y muốn tiến vào thân thể người trước mắt, cảm nhận hơi ấm của người ấy. Chỉ có như vậy thì điện hạ cao cao tại thượng mới là của y, người này chỉ có thể bị y th**, bị y chơi đến khóc lóc xin tha.
Càng nghĩ hô hấp Vạn Nhiên càng trở nên dồn dập, vật dưới thân nóng đến dọa người may mà trang phục thân vương huyết tộc khá phức tạp, nếu không điện hạ nhìn thấy y muốn chơi người thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Vạn Nhiên mím môi, trong lòng đối với người trước mặt d*c vọng chiếm hữu ngày càng cao.Y yêu điện hạ như vậy, y để ngài ấy nhìn người anh em của mình thì có sao. Hơn nữa y cũng muốn dùng nó để "chơi" ngài ấy, ngài ấy giúp y sờ sờ rất tốt mà.
- Sao vậy?
Dư bảo bảo lon ton chạy đến bên cạnh Vạn Nhiên dùng ánh mắt giống như bảo thạch nhìn y.
Dư bạo lực nổi cơn tam bành tức nổ phổi, sắc mặt Dư xấu tính cũng không được tốt lắm, lúc đi mặc quần áo, lúc về thì quần áo, với cả áo choàng đi đâu hết rồi?
Dư xấu tính không nói gì, nhưng Dư bạo lực không phải người có thể nhịn được, cậu nhảy cẫng lên, mắt trợn tròn nhìn đứa mang theo thằng em lắc qua lắc lại đang trình diễn một màn ngoài kia.
- Dư ngu xuẩn, ngươi còn không mau tìm quần áo mặc vào, ngươi thích làm gà khỏa thân thì lên ban th.ờ mà ngồi, ngươi... ngươi còn không mau đi, đứng đó làm gì.
Dư bảo bảo cúi đầu nhìn thân thể nõn nà của mình cười hề hề:
- Nhưng ta thấy bình thường mà, có gì đâu.
- Bình thường cái đầu ngươi, ta...
- Điện hạ.
Hai người đang cãi nhau trong tiềm thức nghe thấy giọng nói của Vạn Nhiên liền ngậm miệng, Dư bảo bảo quay đầu nhìn y.
- Có chuyện... ưm...
Lời còn chưa dứt đôi môi đỏ như má.u của Dư bảo bảo đã bị người kia cướp đoạt điên cuồng li** mút.
- A... nha... Vạn Nhiên.
Người này đang làm gì vậy? Khó thở quá.
Dư bảo bảo muốn trốn tránh nhưng Vạn Nhiên đã nhanh hơn một bước cuốn lấy lưỡi cậu nghịch ngợm, y cầm lấy tay Dư bảo bảo ấn vào nơi phồng to của mình dùng lực xoa nắn.
- Ưm...
- Hộc... điện hạ, người thơm quá, ta muốn th** người.
Mặt Dư bảo bảo đỏ bừng, cậu muốn giãy giụa nhưng toàn thân bị hôn muốn nhũn ra, không còn cách nào khác đánh mặc kệ d** loạn mình giữa hành lang tùy thời sẽ có người qua lại.
- A?
- A cái gì mà a, đây là thức ăn Vạn đại nhân chuẩn bị cho mày, mau ăn đi không lại bị cướp.
Người làm bếp khinh thường liếc Âu Mặc một cái rồi đặt khay thức ăn toàn đồ ngon vào trong tay bé.
Âu Mặc gật đầu, bé do dự một chút rồi nói:
- Vậy, Dơi nhỏ...
Sắc mặt người làm bếp lạnh xuống, gã nhìn đứa nhỏ cao đến eo mình gằn giọng:
- Cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói tốt nhất mày nên giả câm đi. Đồ của Vạn đại nhân cũng dám để ý, muốn chết sao?
- Tôi... không dám.
Âu Mặc mím môi mang theo thức ăn đến căn cứ bí mật của mình ngồi đó ăn. Thức ăn nóng hổi rất ngon nhưng vào trong miệng bé lúc này chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, chán ngắt.
Không biết Dơi nhỏ thế nào rồi, Vạn đại nhân sẽ không làm hại một con Dơi đâu đúng không?
Dư bảo bảo không biết Âu Mặc đang lo lắng cho mình, nó đứng trên vai Vạn Nhiên đập đập cánh thích thú ngó khắp nơi.
- Oa, nhìn kia, là vàng thật đó.
Dư bảo bảo rời khỏi vai người kia loạng choạng nhảy xuống đất chạy vẻ phía cửa sổ màu vàng kim. Dư bạo lực nhìn nó thậm thà thậm thụt chạy tức đến bốc khói, gào lên:
- Ê, Dư ngu xuẩn, ngươi có cánh đó.
- A? Cánh? Để làm gì? Đừng nói ngươi muốn nướng tay ta lên ăn nha.
Dư bảo bảo trợn mắt, đôi mắt tròn vo đỏ rực rơm rớm nước mắt. Dư bạo lực thật xấu, thế mà lại muốn ăn cánh của nó.
- Điện hạ, người sao vậy?
Vạn Nhiên thấy Dơi nhỏ đột nhiên dừng lại tiến tới dò hỏi. Dư bảo bảo mếu máo:
- Dư bạo lực muốn ăn tay ta, tay sao mà ăn được chứ.
- ...
- ...
- ...
Dư bạo lực cùng Dư xấu tính với Vạn Nhiên câm nín.
Dư xấu tính vuốt ngực âm thầm cảm thấy may mắn. May mà Vạn Nhiên đưa thằng nhóc này đi, nếu mà để nam chủ biết con Dơi hắn cứu biết nói không khéo hắn lại thẳng tay ném đi không chừng. Hơn nữa Dư bảo bảo quá dễ tin người, cũng quá thật thà, lỡ nó nói ra thân phận thật của mình thì giờ này cả ba người có khả năng đã bị nam chủ bóp chết rồi.
Vạn Nhiên bật cười, gương mặt tuyệt mĩ lạnh lẽo giống như nhiễm gió xuân, dịu dàng đến kì lạ. Y cúi đầu nhấc Dư bảo bảo lên.
- Thần sẽ không để cậu ấy ăn tay của ngài đâu, ngài là người của ta, Vạn Nhiên sẽ bảo vệ ngài.
Dư bảo bảo hồn nhiên cười, đôi mắt đỏ cong cong trong lòng vô thức mặc niệm một câu chú ngữ.
- A? Thành người rồi.
Hai chân Dơi nhỏ biến thành đôi chân trắng nõn mịn màng, tấm màng mỏng bao bọc đôi cánh biến mất lộ ra cánh tay thon gọn. Ngay cả mặt Dơi cũng trở thành gương mặt của một thiếu niên xinh đẹp mà Vạn Nhiên quen thuộc, vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần một tay có thể ôm hết, khiến đáy mắt người nào đó tối lại.
Dư bảo bảo không có mặc quần áo, cặp đào cong vểnh, thân thể hoàn mĩ, thật muốn đem người kia nhốt lại mà chà đạp, y muốn tiến vào thân thể người trước mắt, cảm nhận hơi ấm của người ấy. Chỉ có như vậy thì điện hạ cao cao tại thượng mới là của y, người này chỉ có thể bị y th**, bị y chơi đến khóc lóc xin tha.
Càng nghĩ hô hấp Vạn Nhiên càng trở nên dồn dập, vật dưới thân nóng đến dọa người may mà trang phục thân vương huyết tộc khá phức tạp, nếu không điện hạ nhìn thấy y muốn chơi người thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Vạn Nhiên mím môi, trong lòng đối với người trước mặt d*c vọng chiếm hữu ngày càng cao.Y yêu điện hạ như vậy, y để ngài ấy nhìn người anh em của mình thì có sao. Hơn nữa y cũng muốn dùng nó để "chơi" ngài ấy, ngài ấy giúp y sờ sờ rất tốt mà.
- Sao vậy?
Dư bảo bảo lon ton chạy đến bên cạnh Vạn Nhiên dùng ánh mắt giống như bảo thạch nhìn y.
Dư bạo lực nổi cơn tam bành tức nổ phổi, sắc mặt Dư xấu tính cũng không được tốt lắm, lúc đi mặc quần áo, lúc về thì quần áo, với cả áo choàng đi đâu hết rồi?
Dư xấu tính không nói gì, nhưng Dư bạo lực không phải người có thể nhịn được, cậu nhảy cẫng lên, mắt trợn tròn nhìn đứa mang theo thằng em lắc qua lắc lại đang trình diễn một màn ngoài kia.
- Dư ngu xuẩn, ngươi còn không mau tìm quần áo mặc vào, ngươi thích làm gà khỏa thân thì lên ban th.ờ mà ngồi, ngươi... ngươi còn không mau đi, đứng đó làm gì.
Dư bảo bảo cúi đầu nhìn thân thể nõn nà của mình cười hề hề:
- Nhưng ta thấy bình thường mà, có gì đâu.
- Bình thường cái đầu ngươi, ta...
- Điện hạ.
Hai người đang cãi nhau trong tiềm thức nghe thấy giọng nói của Vạn Nhiên liền ngậm miệng, Dư bảo bảo quay đầu nhìn y.
- Có chuyện... ưm...
Lời còn chưa dứt đôi môi đỏ như má.u của Dư bảo bảo đã bị người kia cướp đoạt điên cuồng li** mút.
- A... nha... Vạn Nhiên.
Người này đang làm gì vậy? Khó thở quá.
Dư bảo bảo muốn trốn tránh nhưng Vạn Nhiên đã nhanh hơn một bước cuốn lấy lưỡi cậu nghịch ngợm, y cầm lấy tay Dư bảo bảo ấn vào nơi phồng to của mình dùng lực xoa nắn.
- Ưm...
- Hộc... điện hạ, người thơm quá, ta muốn th** người.
Mặt Dư bảo bảo đỏ bừng, cậu muốn giãy giụa nhưng toàn thân bị hôn muốn nhũn ra, không còn cách nào khác đánh mặc kệ d** loạn mình giữa hành lang tùy thời sẽ có người qua lại.