Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
Lăng Quân không nghe thấy lời cậu, hắn vứt đồ cho người làm giặt xong rồi lên giường ngủ một cách ngon lành cành đào.
Sáng hôm sau.
Lạc Dư bị ở ngoài sân cùng với một đám quần áo sang trọng, cậu lắc lắc đầu hí ha hí hửng nhìn con mèo đang vờn quả cầu lông dưới đất.
- Mèo thúi, qua đây nào em yêu.
- Ê, con mèo chết tiệt, mi có nghe thấy ta nói gì hay không? Muốn ăn đập?
- Meo?
Con mèo nhỏ cuối cùng cũng để ý đến Lạc Dư, nhưng nó không phải là muốn chơi với cậu. Nó kêu lên một tiếng rồi hạ thấp người nhìn chằm chằm cậu.
- Nè, mèo con, mi muốn làm gì?
Lạc Dư trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an.
Quả nhiên.
- Ngaooo.
Mèo con đạp mạnh xuống đất khiến bùn bắn hết lên một đám quần áo đắt tiền. Lạc Dư nhìn con mèo đang lao về phía mình toàn thân nổi một tầng da gà.
- Ế... hế hế, qua đây nè mèo con, ta ở đây này.
Mèo con vồ hụt gương mặt manh chết người hằm lại, đôi mắt kiên định nhìn chằm chằm Lạc Dư rồi làm ra tư thế chuẩn bị.
- Ha hả, muốn chơi nữa sao? Nhưng đáng tiếc, họ nhà mèo các ngươi mãi mãi là thủ hạ bại tướng dưới tay bản... bản...
Bản quần nhỏ... sao?
Lạc Dư đột nhiên không biết phải chọc con mèo nhỏ như thế nào, cậu hừ một tiếng ngoắc ngoắc tay.
- Dù gì ta cũng không có việc gì làm, qua đây, để ta dạy cho nhà mi một bài học nhớ đời.
- Ngaooo.
Mèo con không phục kêu lên một tiếng, nó cúi thấp người làm ra tư thế săn mồi giống như mấy loài hổ, báo. Lạc Dư cười ha ha, đáng tiếc, ngươi chỉ là mèo nhỏ thôi.
Lạc Dư cùng mèo nhỏ ở trong sân chơi đùa, cứ mỗi lần mèo nhỏ nhắm chắc vị trí của cậu lao tới là cậu khống chế quần nhỏ nhích sang phải hay sang trái vài cm. Đến tận trưa mèo nhỏ vẫn không bắt được cậu, nó tức giận thở hồng hộc bất mãn cào cào mặt đất.
Ngay cả quả cầu lông mèo nhỏ thích nó cũng không thèm nhìn lấy một cái ủy khuất nhìn chiếc quần nhỏ.
Kì quái, rõ ràng nó nhắm kĩ rồi mà, sao lần nào cũng bắt chượt chứ, mèo mệt lắm rồi đó.
Mèo nhỏ cúi đầu liếm liếm đám lông bị dính bẩn, đúng lúc này quản gia gọi nó, đến giờ ăn rồi. Mèo nhỏ lưu luyến nhìn Lạc Dư một cái rồi ngậm lấy quả cầu lông chạy về phía quản gia. Nó muốn cáo trạng, muốn người hay cho nó ăn lấy cái kia xuống cho nó chơi.
Lăng Quân ngồi ngoài ban công nhìn xuống dưới tầm mắt đặt trên chiếc quần nhỏ của mình.
Mèo nhỏ thế mà ngay cả một chiếc quần cũng không bắt được? Không đúng, rõ ràng mèo nhỏ lần nào cũng suýt thì bắt được, nhưng mỗi lần quần của hắn đều giống như có gió thổi nhích qua nhích lại lần nào cũng thành công thoát khỏi mèo nhỏ.
Lăng Quân nhìn bầu trời xanh thẳm rồi lại nhìn đám lá cây không rung rung dù chỉ một chút lẩm bẩm:
- Không có gió mà.
Ba ngày sau.
- Lăng Quân, em đã ở nhà nghỉ ngơi ba ngày rồi, hôm nay nhất định phải đến công ty cho anh.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết.
Lăng Thụ sầm mặt, Lăng Quân liếc mắt hừ lạnh một tiếng:
- Biết rồi, lát nữa em tới.
Nói gì thì nói Lăng Quân vẫn không muốn anh trai mình phải phiền lòng, nhưng đến tận gần 10h hắn mới lững tha lững thững mò tới Lăng thị.
Tới thì tới đi, mang cậu theo làm gì?
Lạc Dư thầm rủa một tiếng, cái tên này rõ ràng đang mặc quần nhỏ mới thế mà đến lúc đi lại thay ra túm lấy cậu mặc vào. Cậu thật sự muốn nghỉ hưu mà, không muốn bọc cái thứ này đâu, dù nó có thơm thật...
Lạc Dư chọt chọt người anh em đang áp trên mặt mình, Lăng Quân đang đi hơi khựng lại một chút ánh mắt đặt trên đũng quần có hơi sai sai. Nhưng người nào đó hoàn toàn không phát hiện ra năng lực khống chế của mình đối với quần nhỏ càng ngày càng lớn vẫn cứ nghịch ngợm chọt chọt.
Lăng Quân trước khi ra khỏi xe đưa tay áp lên cậu em cùng Lạc Dư thấp giọng nói:
- Ngoan nào.
- ...
Đang nói với ai vậy?
Lạc Dư chớp chớp mắt nhìn xung quanh mình toàn màu đen. Haiz, chỉ có ở nhà hoặc tối đến thì cậu mới được nhìn thấy ánh sáng, còn ra ngoài thì..
Lăng Quân cảm nhận đũng quần yên tĩnh trở lại hai đầu lông mày hơi nhướng lên.
- Giám đốc, rốt cuộc thì ngài cũng đến rồi, tôi nhớ ngài lắm đó.
Vừa vào cửa đã có người lao vào trong lồng ngực mình làm nũng, Lăng Quân mất kiên nhẫn đẩy người ra lạnh giọng:
- Cút!?!
Một chữ không cho người phép người dám làm trái, nữ nhân bị đẩy nằm sõng soài trên mặt đất khuôn mặt trang điểm tinh xảo lộ ra vẻ ủy khuất.
- Giám đốc ~
- Từ giờ không cần xuất hiện trước mặt ta nữa.
- Nhưng...
Một ánh mắt, tiếng khóc của nữ nhân lập tức dừng lại. Lạc Dư chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" phòng làm việc của Lăng Quân liền khôi phục yên tĩnh, cậu tò mò không biết người kia như thế nào rồi.
- Người đi rồi.
Không được ai đáp lại Lăng Quân cũng không cảm thấy gì, hắn đối với quần nhỏ của mình chỉ có chút nghi ngờ, vẫn chưa chắc chắn nó có thể nghe hiểu lời của mình hay không. Có điều... chọc nó rất vui nha.
Khóe miệng Lăng Quân khẽ cong lên, đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa cùng giọng nói của thư ký truyền đến.
- Giám đốc, có một cô gái muốn tìm ngài.
Thư ký cầm theo một sấp văn kiện do dự nói, nữ nhân bên cạnh không đợi được trực tiếp đẩy người ra đi vào.
- Lăng Quân, có phải anh quên em rồi không hả?
Mày Lăng Quân nhíu chặt nhìn nữ nhân vừa mới xông vào.
- Cô là ai?
Lạc Dư trộm cười, thật phũ, nữ nhân của mình còn không biết là ai, chậc chậc, cô gái nũng nịu kia nhất định đau lòng chết đi được.
- Anh... anh không nhớ em?
Cô gái chạy tới thẳng thừng ngồi lên đùi Lăng Quân cọ cọ.
- Anh thật quá đáng, cả tháng nay anh chưa đến tìm người ta lần nào, gọi điện không bắt máy, công ty anh cũng không đến. Anh có biết là em lo lắng cho anh lắm hay không hả???
Lạc Dư vuốt mặt.
- Mĩ nữ à, nói chuyện thì làm ơn đừng có nhích qua nhích lại được không, cô nặng như con heo, tôi sắp bị cô cạ đến rách lên luôn rồi nè.
Sáng hôm sau.
Lạc Dư bị ở ngoài sân cùng với một đám quần áo sang trọng, cậu lắc lắc đầu hí ha hí hửng nhìn con mèo đang vờn quả cầu lông dưới đất.
- Mèo thúi, qua đây nào em yêu.
- Ê, con mèo chết tiệt, mi có nghe thấy ta nói gì hay không? Muốn ăn đập?
- Meo?
Con mèo nhỏ cuối cùng cũng để ý đến Lạc Dư, nhưng nó không phải là muốn chơi với cậu. Nó kêu lên một tiếng rồi hạ thấp người nhìn chằm chằm cậu.
- Nè, mèo con, mi muốn làm gì?
Lạc Dư trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an.
Quả nhiên.
- Ngaooo.
Mèo con đạp mạnh xuống đất khiến bùn bắn hết lên một đám quần áo đắt tiền. Lạc Dư nhìn con mèo đang lao về phía mình toàn thân nổi một tầng da gà.
- Ế... hế hế, qua đây nè mèo con, ta ở đây này.
Mèo con vồ hụt gương mặt manh chết người hằm lại, đôi mắt kiên định nhìn chằm chằm Lạc Dư rồi làm ra tư thế chuẩn bị.
- Ha hả, muốn chơi nữa sao? Nhưng đáng tiếc, họ nhà mèo các ngươi mãi mãi là thủ hạ bại tướng dưới tay bản... bản...
Bản quần nhỏ... sao?
Lạc Dư đột nhiên không biết phải chọc con mèo nhỏ như thế nào, cậu hừ một tiếng ngoắc ngoắc tay.
- Dù gì ta cũng không có việc gì làm, qua đây, để ta dạy cho nhà mi một bài học nhớ đời.
- Ngaooo.
Mèo con không phục kêu lên một tiếng, nó cúi thấp người làm ra tư thế săn mồi giống như mấy loài hổ, báo. Lạc Dư cười ha ha, đáng tiếc, ngươi chỉ là mèo nhỏ thôi.
Lạc Dư cùng mèo nhỏ ở trong sân chơi đùa, cứ mỗi lần mèo nhỏ nhắm chắc vị trí của cậu lao tới là cậu khống chế quần nhỏ nhích sang phải hay sang trái vài cm. Đến tận trưa mèo nhỏ vẫn không bắt được cậu, nó tức giận thở hồng hộc bất mãn cào cào mặt đất.
Ngay cả quả cầu lông mèo nhỏ thích nó cũng không thèm nhìn lấy một cái ủy khuất nhìn chiếc quần nhỏ.
Kì quái, rõ ràng nó nhắm kĩ rồi mà, sao lần nào cũng bắt chượt chứ, mèo mệt lắm rồi đó.
Mèo nhỏ cúi đầu liếm liếm đám lông bị dính bẩn, đúng lúc này quản gia gọi nó, đến giờ ăn rồi. Mèo nhỏ lưu luyến nhìn Lạc Dư một cái rồi ngậm lấy quả cầu lông chạy về phía quản gia. Nó muốn cáo trạng, muốn người hay cho nó ăn lấy cái kia xuống cho nó chơi.
Lăng Quân ngồi ngoài ban công nhìn xuống dưới tầm mắt đặt trên chiếc quần nhỏ của mình.
Mèo nhỏ thế mà ngay cả một chiếc quần cũng không bắt được? Không đúng, rõ ràng mèo nhỏ lần nào cũng suýt thì bắt được, nhưng mỗi lần quần của hắn đều giống như có gió thổi nhích qua nhích lại lần nào cũng thành công thoát khỏi mèo nhỏ.
Lăng Quân nhìn bầu trời xanh thẳm rồi lại nhìn đám lá cây không rung rung dù chỉ một chút lẩm bẩm:
- Không có gió mà.
Ba ngày sau.
- Lăng Quân, em đã ở nhà nghỉ ngơi ba ngày rồi, hôm nay nhất định phải đến công ty cho anh.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết.
Lăng Thụ sầm mặt, Lăng Quân liếc mắt hừ lạnh một tiếng:
- Biết rồi, lát nữa em tới.
Nói gì thì nói Lăng Quân vẫn không muốn anh trai mình phải phiền lòng, nhưng đến tận gần 10h hắn mới lững tha lững thững mò tới Lăng thị.
Tới thì tới đi, mang cậu theo làm gì?
Lạc Dư thầm rủa một tiếng, cái tên này rõ ràng đang mặc quần nhỏ mới thế mà đến lúc đi lại thay ra túm lấy cậu mặc vào. Cậu thật sự muốn nghỉ hưu mà, không muốn bọc cái thứ này đâu, dù nó có thơm thật...
Lạc Dư chọt chọt người anh em đang áp trên mặt mình, Lăng Quân đang đi hơi khựng lại một chút ánh mắt đặt trên đũng quần có hơi sai sai. Nhưng người nào đó hoàn toàn không phát hiện ra năng lực khống chế của mình đối với quần nhỏ càng ngày càng lớn vẫn cứ nghịch ngợm chọt chọt.
Lăng Quân trước khi ra khỏi xe đưa tay áp lên cậu em cùng Lạc Dư thấp giọng nói:
- Ngoan nào.
- ...
Đang nói với ai vậy?
Lạc Dư chớp chớp mắt nhìn xung quanh mình toàn màu đen. Haiz, chỉ có ở nhà hoặc tối đến thì cậu mới được nhìn thấy ánh sáng, còn ra ngoài thì..
Lăng Quân cảm nhận đũng quần yên tĩnh trở lại hai đầu lông mày hơi nhướng lên.
- Giám đốc, rốt cuộc thì ngài cũng đến rồi, tôi nhớ ngài lắm đó.
Vừa vào cửa đã có người lao vào trong lồng ngực mình làm nũng, Lăng Quân mất kiên nhẫn đẩy người ra lạnh giọng:
- Cút!?!
Một chữ không cho người phép người dám làm trái, nữ nhân bị đẩy nằm sõng soài trên mặt đất khuôn mặt trang điểm tinh xảo lộ ra vẻ ủy khuất.
- Giám đốc ~
- Từ giờ không cần xuất hiện trước mặt ta nữa.
- Nhưng...
Một ánh mắt, tiếng khóc của nữ nhân lập tức dừng lại. Lạc Dư chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" phòng làm việc của Lăng Quân liền khôi phục yên tĩnh, cậu tò mò không biết người kia như thế nào rồi.
- Người đi rồi.
Không được ai đáp lại Lăng Quân cũng không cảm thấy gì, hắn đối với quần nhỏ của mình chỉ có chút nghi ngờ, vẫn chưa chắc chắn nó có thể nghe hiểu lời của mình hay không. Có điều... chọc nó rất vui nha.
Khóe miệng Lăng Quân khẽ cong lên, đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa cùng giọng nói của thư ký truyền đến.
- Giám đốc, có một cô gái muốn tìm ngài.
Thư ký cầm theo một sấp văn kiện do dự nói, nữ nhân bên cạnh không đợi được trực tiếp đẩy người ra đi vào.
- Lăng Quân, có phải anh quên em rồi không hả?
Mày Lăng Quân nhíu chặt nhìn nữ nhân vừa mới xông vào.
- Cô là ai?
Lạc Dư trộm cười, thật phũ, nữ nhân của mình còn không biết là ai, chậc chậc, cô gái nũng nịu kia nhất định đau lòng chết đi được.
- Anh... anh không nhớ em?
Cô gái chạy tới thẳng thừng ngồi lên đùi Lăng Quân cọ cọ.
- Anh thật quá đáng, cả tháng nay anh chưa đến tìm người ta lần nào, gọi điện không bắt máy, công ty anh cũng không đến. Anh có biết là em lo lắng cho anh lắm hay không hả???
Lạc Dư vuốt mặt.
- Mĩ nữ à, nói chuyện thì làm ơn đừng có nhích qua nhích lại được không, cô nặng như con heo, tôi sắp bị cô cạ đến rách lên luôn rồi nè.