Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
Mọi người trong nhà nghe thấy tiếng hét thì vội vàng chạy tới, quản gia, Lâm Vẫn Du, cha nhỏ, bé con... tất cả mọi người đồng thời đem Lạc Dư bảo vệ đằng sau rồi nhìn chằm chằm Lâm Thiếu Mặc.
- ...
Điện trong phòng được bật lên, bộ dạng lôi thôi lếch thếch của hắn lộ rõ trước mặt mọi người khiến không khí trong phòng thoáng chốc rơi vào im lặng.
- Chú ăn mày?
Bé con nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ tràn đầy nghi hoặc khó hiểu. Sao chú ăn mày lại ở đây, không lẽ chú ấy đến tìm bé?
Lâm Thiếu Mặc luống cuống, hắn mấp máy môi:
- Cha, A Dư, là con...
Mặt hắn không biết từ lúc nào đỏ bừng cả lên, giờ hắn mới nhận ra bộ dạng này của mình muốn để cha mẹ cùng A Dư nhận ra thì rất khó.Tầm mắt hắn rơi xuống nhà tắm trong phòng vội vàng bỏ lại một câu "con đi tắm" rồi chạy vào trong.
- Ây, khoan đã.
Cửa phòng tắm khóa trái, mọi người đứng bên ngoài tạm thời chưa có ý định phá cửa. Cha nhỏ miết miết tay có chút bất an, là A Mặc sao?
30 phút sau,
Cạch.
Cửa phòng tắm mở ra, Lâm Thiếu Mặc tắm rửa, cạo râu, chỉnh trang lại đầu tóc rốt cuộc mới cảm thấy tự tin trở lại, chú ăn mày... bé con gọi hắn là chú ăn mày.
Khóe miệng giật một cái bất đắc dĩ, hắn quấn bên hông một chiếc khăn tắm, từng đường nét cơ bắp trên người hiện ra, đẹp đến lóa mắt. Còn cả chữ V mê hoặc kéo dài xuống bên dưới khăn tắm nữa, nửa kín nửa hở, đây rõ ràng là đang khiêu khích mà.
Đáy mắt Lạc Dư trầm xuống, cậu cảm thấy vóc dáng của người này rất quen thuộc, dù gì cậu ngày nào cũng nhìn người kia không mặc đồ đi qua đi lại. Tuy đã qua ba năm, nhưng trí nhớ của Lạc Dư cực kì tốt, hơn nữa trên người nam nhân này còn tỏa ra mùi pheromone áp bách quen thuộc.
Lạc Dư hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn lên gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.
- Chú ơi, chú đẹp quá.
Bé con hoàn toàn không cảm thấy mấy vết sẹo trên mặt Lâm Thiếu Mặc làm mất hình tượng của hắn, bé thấy rất đẹp đó. Bé con nhíu mày dường như nhớ ra cái gì đó kinh hô:
- Cha?
Những người còn lại cũng nhận ra, cha nhỏ há miệng hốc mắt đỏ bừng. Lâm Thiếu Mặc mím môi:
- Cha, con trở về rồi.
Mùi pheromone nồng nặc ập vào mặt mấy người đang ở trong phòng, hắn đi tới kéo Lạc Dư vào lòng nhắm mắt hít hà mùi hương chua chua ngọt ngọt trên người cậu.
- A Dư, tôi về rồi... Xin lỗi.
Lạc Dư toàn thân nhũn ra, cảm xúc thấp thỏm, bất an bao nhiêu ngày qua vì người này xuất hiện mà biến mất một cách vi diệu.
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Nước mắt trào ra, về là tốt rồi, tôi không trách cậu nữa, cũng không giận cậu nữa, trở về là tốt rồi, tốt rồi.
Lạc Dư lẩm bẩm khiến trái tim Lâm Thiếu Mặc thắt lại, giọng hắn khàn đặc nhẹ nhàng dùng pheromone của mình vuốt ve an ủi người trong lòng.
- Ta về rồi, A Dư, ta về rồi, từ giờ tôi nhất định sẽ bảo vệ thật tốt, sẽ không để em chịu bất cứ ủy khuất nào nữa.
Những người khác biết điều đi hết ra ngoài, bé con cũng bị cha nhỏ lôi kéo ra hiệu không được làm ồn. Bé con không muốn, bé khó khăn lắm mới gặp được cha, bé muốn ở cùng baba với cha.
Bé con hơi mếu miễn cưỡng cùng ông nhỏ ra ngoài.
Trong phòng.
- Ca ca ~
Cánh cửa phòng vừa đóng lại bộ mặt thật của người nào đó liền lộ rõ, Lâm Thiếu Mặc uốn éo quấn lấy Lạc Dư không buông, bàn tay vô pháp vô thiên chui vào bên trong sờ mó. Hắn đã nhịn ba năm rồi đó, hức, hắn đói lắm.
- Lâm. Thiếu. Mặc.
Lạc Dư còn chưa kịp lau nước mắt còn đọng trên khóe mi, bộ dạng yếu ớt còn chưa kịp thu lại đã tức giận gằn giọng. Ba năm rồi thế mà cái tên này vẫn tính nào tật nấy, đồ lưu manh.
Pheromone Alpha quẩn quanh chẳng khác nào lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể sau cổ của Lạc Dư.
- Ca ca, em muốn.
Thứ to lớn ở giữa hai chân bùng cháy, nóng rực, Lâm Thiếu Mặc từng chút từng chút trêu chọc, đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in những chuyện đã làm với Lạc Dư ba năm trước. Ca ca, anh d** đãng quá, em muốn nhốt anh lại, khiến anh ngày ngày đều phải ở dưới thân em r** rỉ, ca ca, đừng nhịn nữa, mau cho em thấy bộ mặt *** đãng lóa mắt của anh đi.
- Ách.
Lạc Dư không quen sự đụng chạm của Lâm Thiếu Mặc, ba năm cậu chưa làm chuyện này với bất cứ ai, thân thể từ lâu đã sớm ngứa ngáy khó chịu, vừa bị người đàn ông này trêu chọc như vậy nơi nào đó càng trở nên gấp gáp.
- Ca ca, đừng nhịn, nhìn em này, mau kêu cho em nghe đi. Em muốn ở thời điểm tỉnh táo nhìn thấy anh r** dưới thân em.
- A... đừng nói nữa, khó chịu, mau tới đi. Bên trong anh không chịu được nữa, mau thỏa mãn anh, A Mặc... A Mặc.
Đáy mắt Lâm Thiếu Mặc âm trầm như nước, hung khí dưới thân lớn đến dọa người.
- Ca ca, em cũng khó chịu, đặc biệt là cái chỗ này nè, anh mau dùng miệng giúp em đi. Em nhớ anh miệng anh là cực phẩm nha, không kém gì bên dưới hết.
Nói xong Lâm Thiếu Mặc còn ấn ấn cái nơi đang không ngừng co rút, ý cười trên mặt càng trở nên bienthai. Ca ca à, anh *** đãng quá đi.
- ...
Điện trong phòng được bật lên, bộ dạng lôi thôi lếch thếch của hắn lộ rõ trước mặt mọi người khiến không khí trong phòng thoáng chốc rơi vào im lặng.
- Chú ăn mày?
Bé con nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ tràn đầy nghi hoặc khó hiểu. Sao chú ăn mày lại ở đây, không lẽ chú ấy đến tìm bé?
Lâm Thiếu Mặc luống cuống, hắn mấp máy môi:
- Cha, A Dư, là con...
Mặt hắn không biết từ lúc nào đỏ bừng cả lên, giờ hắn mới nhận ra bộ dạng này của mình muốn để cha mẹ cùng A Dư nhận ra thì rất khó.Tầm mắt hắn rơi xuống nhà tắm trong phòng vội vàng bỏ lại một câu "con đi tắm" rồi chạy vào trong.
- Ây, khoan đã.
Cửa phòng tắm khóa trái, mọi người đứng bên ngoài tạm thời chưa có ý định phá cửa. Cha nhỏ miết miết tay có chút bất an, là A Mặc sao?
30 phút sau,
Cạch.
Cửa phòng tắm mở ra, Lâm Thiếu Mặc tắm rửa, cạo râu, chỉnh trang lại đầu tóc rốt cuộc mới cảm thấy tự tin trở lại, chú ăn mày... bé con gọi hắn là chú ăn mày.
Khóe miệng giật một cái bất đắc dĩ, hắn quấn bên hông một chiếc khăn tắm, từng đường nét cơ bắp trên người hiện ra, đẹp đến lóa mắt. Còn cả chữ V mê hoặc kéo dài xuống bên dưới khăn tắm nữa, nửa kín nửa hở, đây rõ ràng là đang khiêu khích mà.
Đáy mắt Lạc Dư trầm xuống, cậu cảm thấy vóc dáng của người này rất quen thuộc, dù gì cậu ngày nào cũng nhìn người kia không mặc đồ đi qua đi lại. Tuy đã qua ba năm, nhưng trí nhớ của Lạc Dư cực kì tốt, hơn nữa trên người nam nhân này còn tỏa ra mùi pheromone áp bách quen thuộc.
Lạc Dư hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn lên gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.
- Chú ơi, chú đẹp quá.
Bé con hoàn toàn không cảm thấy mấy vết sẹo trên mặt Lâm Thiếu Mặc làm mất hình tượng của hắn, bé thấy rất đẹp đó. Bé con nhíu mày dường như nhớ ra cái gì đó kinh hô:
- Cha?
Những người còn lại cũng nhận ra, cha nhỏ há miệng hốc mắt đỏ bừng. Lâm Thiếu Mặc mím môi:
- Cha, con trở về rồi.
Mùi pheromone nồng nặc ập vào mặt mấy người đang ở trong phòng, hắn đi tới kéo Lạc Dư vào lòng nhắm mắt hít hà mùi hương chua chua ngọt ngọt trên người cậu.
- A Dư, tôi về rồi... Xin lỗi.
Lạc Dư toàn thân nhũn ra, cảm xúc thấp thỏm, bất an bao nhiêu ngày qua vì người này xuất hiện mà biến mất một cách vi diệu.
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Nước mắt trào ra, về là tốt rồi, tôi không trách cậu nữa, cũng không giận cậu nữa, trở về là tốt rồi, tốt rồi.
Lạc Dư lẩm bẩm khiến trái tim Lâm Thiếu Mặc thắt lại, giọng hắn khàn đặc nhẹ nhàng dùng pheromone của mình vuốt ve an ủi người trong lòng.
- Ta về rồi, A Dư, ta về rồi, từ giờ tôi nhất định sẽ bảo vệ thật tốt, sẽ không để em chịu bất cứ ủy khuất nào nữa.
Những người khác biết điều đi hết ra ngoài, bé con cũng bị cha nhỏ lôi kéo ra hiệu không được làm ồn. Bé con không muốn, bé khó khăn lắm mới gặp được cha, bé muốn ở cùng baba với cha.
Bé con hơi mếu miễn cưỡng cùng ông nhỏ ra ngoài.
Trong phòng.
- Ca ca ~
Cánh cửa phòng vừa đóng lại bộ mặt thật của người nào đó liền lộ rõ, Lâm Thiếu Mặc uốn éo quấn lấy Lạc Dư không buông, bàn tay vô pháp vô thiên chui vào bên trong sờ mó. Hắn đã nhịn ba năm rồi đó, hức, hắn đói lắm.
- Lâm. Thiếu. Mặc.
Lạc Dư còn chưa kịp lau nước mắt còn đọng trên khóe mi, bộ dạng yếu ớt còn chưa kịp thu lại đã tức giận gằn giọng. Ba năm rồi thế mà cái tên này vẫn tính nào tật nấy, đồ lưu manh.
Pheromone Alpha quẩn quanh chẳng khác nào lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể sau cổ của Lạc Dư.
- Ca ca, em muốn.
Thứ to lớn ở giữa hai chân bùng cháy, nóng rực, Lâm Thiếu Mặc từng chút từng chút trêu chọc, đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in những chuyện đã làm với Lạc Dư ba năm trước. Ca ca, anh d** đãng quá, em muốn nhốt anh lại, khiến anh ngày ngày đều phải ở dưới thân em r** rỉ, ca ca, đừng nhịn nữa, mau cho em thấy bộ mặt *** đãng lóa mắt của anh đi.
- Ách.
Lạc Dư không quen sự đụng chạm của Lâm Thiếu Mặc, ba năm cậu chưa làm chuyện này với bất cứ ai, thân thể từ lâu đã sớm ngứa ngáy khó chịu, vừa bị người đàn ông này trêu chọc như vậy nơi nào đó càng trở nên gấp gáp.
- Ca ca, đừng nhịn, nhìn em này, mau kêu cho em nghe đi. Em muốn ở thời điểm tỉnh táo nhìn thấy anh r** dưới thân em.
- A... đừng nói nữa, khó chịu, mau tới đi. Bên trong anh không chịu được nữa, mau thỏa mãn anh, A Mặc... A Mặc.
Đáy mắt Lâm Thiếu Mặc âm trầm như nước, hung khí dưới thân lớn đến dọa người.
- Ca ca, em cũng khó chịu, đặc biệt là cái chỗ này nè, anh mau dùng miệng giúp em đi. Em nhớ anh miệng anh là cực phẩm nha, không kém gì bên dưới hết.
Nói xong Lâm Thiếu Mặc còn ấn ấn cái nơi đang không ngừng co rút, ý cười trên mặt càng trở nên bienthai. Ca ca à, anh *** đãng quá đi.