Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Băng Hỏa Xuyên
Cả người Lạc Dư cứng ngắc tại chỗ, mặt mũi cậu vì mấy lời vô liêm sỉ này của Huyết Nham đỏ rực.
- Ngươi... Cút đi.
Lạc Dư đẩy người ra ngồi dậy, đừng tưởng cậu không biết tên nhóc này muốn làm gì, lại muốn “Bạch bạch”, đừng có mơ.
- Chúng ta mau đi thôi.
Huyết Nham bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sư tôn của hắn đúng là khó lừa mà.
- Vâng.
Hắn ngồi dậy vươn tay đỡ eo Lạc Dư, vô thanh vô thức cọ cọ khiến toàn thân cậu tê dại.
Hít!!!
Đau quá, cả người Lạc Dư đề toát ra khí tức u ám, cậu mím môi cố gắng không để bản thân khóc trước mặt đồ đệ mình... Nhưng mà, đau chết cậu rồi, huhu.
- Xì.
Huyết Nham bật cười, hắn vòng hai tay nhấc bổng cậu lên, bế cậu tiếp tục đi về phía trước.
Hai người vượt qua cánh đồng hoa, trước mặt hai người lại xuất hiện một dòng sông kì quái.
- Cái này làm sao mà qua được chứ.
Trước mặt hai người là Băng Hỏa xuyên, một nửa dòng sông là băng tuyết đông cứng, lửa còn lại thì là một đám dung nham đánh sợ.
- Sư tôn.
Lạc Dư nhìn hắn, dòng sông này nguyên chủ đã từng đọc thấy trên một cuốn điển tịch.
- Chúng ta phải đi đến vùng trung tâm.
Nếu cậu đoán không sai thì ở trung tâm dòng sông có một truyền tống trận, chỉ cần hai người thuộc hai hệ đối lập Băng - Hỏa đứng vào hai nửa dòng sông liền có thể mở nó ra.
- Vậy... Hai chúng ta qua đó kiểu gì.
Lạc Dư hít sâu một hơi vỗ vào người hắn.
- Thả ta xuống trước đi.
Huyết Nham gật đầu thả cậu xuống. Lạc Dư chỉ tay xuống dòng dung nham nóng rực.
- Ngươi đi bên đó, yên tâm, ngươi thuộc hỏa hệ xuống dưới đó sẽ có một màng bảo vệ cho ngươi, sẽ không chết đâu.
- Đồ nhi muốn đi cùng người cơ.
Huyết Nham ủy khuất nói, hắn khó khăn lâm mới được ở cùng sư tôn, giờ phải tách ra, hắn không nỡ. Lạc Dư trừng mắt nhìn bộ dạng ch* con của hắn.
- Ta đi bên này, đến vùng trung tâm, ta ở đó đợi ngươi.
Nói xong Lạc Dư liền không để hắn kịp nói gì liền dùng chân trần bước xuống dòng sông băng.
Lạnh quá.
Vừa xuống đến nơi Lạc Dư liền sắp không chịu nổi muốn trèo lên bờ. Chỉ có điều lúc cậu quay mặt lại mắt nhìn thấy Huyết Nham đang chăm chú quan sát mình thì lập tức không do dự vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn đó.
Cậu không thể để đồ đệ coi thường vị sư tôn này được.
Lạc Dư cắn răng bước tiếp, Huyết Nham siết chặt tay, sư tôn đã cố gắng như vậy, làm sao hắn không hoàn thành nhiệm vụ người giao cho được chứ.
Hắn chậm rãi bước xuống dòng sông dung nham.
Quả nhiên như lời sư tôn nói, Huyết Nham nhìn lớp màng mỏng bao bọc chân mình mỉm cười, tuy cái này không thể ngăn nhiệt độ nóng bỏng truyền vào nhưng ít nhất cũng giúp hắn không bị thiêu chết.
- Lạnh quá.
Bàn chân của Lạc Dư kết một tầng băng mỏng, cậu không được như Huyết Nham có kết giới trợ giúp, tất cả đều dùng chân trần.
Hự, những nơi Lạc Dư đi qua xuất hiện những vệt máu dài, chân cậu... Bị bỏng lạnh mất rồi.
Huyết Nham bên kia cũng không tốt lắm, hỏa diễm bên dưới sắp đem chân hắn nướng chín rồi, nếu không phải hắn còn là một thể tu thì chưa chắc đã chống đỡ nổi.
- Sư tôn.
Huyết Nham đột nhiên nghĩ đến cái gì đó vội vàng quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Nhưng không biết từ bao giờ... Nơi hắn đang đứng không còn là Băng Hỏa xuyên nữa, mà là một biển dung nham một màu đỏ rực nóng bỏng.
- Sư tôn.
Huyết Nham kinh hãi, mới vừa nãy hắn còn nhìn thấy sư tôn, sao bây giờ cái gì cũng không có vậy.
Tốc độ dưới chân tăng lên, đáy mắt Huyết Nham tràn đầy sự kiên định, hắn vẫn còn nhớ lời của sư tôn, phải đến vùng trung tâm thật nhanh, hắn nhớ sư tôn rồi.
Bên này Lạc Dư cũng phát hiện ra điều bất thường, một mình cậu đứng trước một biển băng vô tận, không người, Huyết Nham cũng không có ở đây, đằng sau chỉ có những vết chân nhiễm máu của cậu.
- Mèo mướp thúi.
Lạc Dư vô thức gọi tên 250, nhưng lại chẳng có ai đáp lời.
250 trở thành thực thể, tuy nó cùng kí chủ vẫn có thể cảm ứng nhau nhưng khoảng cách của hai người không thể quá xa, nó không ở trong hệ thống thì làm gì có ai điều khiển chứ.
Đây có thể nói là hạn chế duy nhất của cái hệ thống này, bây giờ Lạc Dư và 250 đã triệt để mất đi liên lạc rồi.
Linh lực cũng mất... Cậu, thật sự trở thành người bình thường, vô định, không có mục đích.
- Không được.
Lạc Dư lắc đầu không để bản thân chìm vào trong cái sự bi thương đáng chết đó.
- Hừ.
Đến lúc này cậu mới nhận ra, trò quái quỷ này là do băng tuyết dưới chân tạo ra, nó truyền cho cậu cái cảm xúc bi thương, ai oán của người tạo ra nó.
- Không kẻ nào có thể ép buộc ta phải thừa nhận những thứ không phải của chính mình.
Tốc độ dưới chân càng nhanh, phải đến khu trung tâm nhanh nhất.
Khi cả hai người đến vùng trung tâm thì nơi này liền trở lại bình thường.
Có điều, Lạc Dư lại không thể nhìn thấy Huyết Nham, trước mắt chỉ là một dòng dung nham nóng đỏ.
Cậu tiến đến ranh giới giữa băng và hỏa đặt tay lên đó.
- Hửm??
Huyết Nham đang không biết làm sao thì dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn cũng bước tới đặt tay lên đúng vị trí nơi bàn tay của Lạc Dư.
Ầm
Một luồng ánh sáng lóe lên, dưới chân hai người thật sự xuất hiện một truyền tống trận.
- Sư tôn.
Lạc Dư còn chưa kịp phản ứng thì thân thể lạnh ngắt đã bị bao phủ trong một lồng ngực ấm áp.
- Sư tôn, đồ nhi nhớ người.
- Ngươi... Cút đi.
Lạc Dư đẩy người ra ngồi dậy, đừng tưởng cậu không biết tên nhóc này muốn làm gì, lại muốn “Bạch bạch”, đừng có mơ.
- Chúng ta mau đi thôi.
Huyết Nham bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sư tôn của hắn đúng là khó lừa mà.
- Vâng.
Hắn ngồi dậy vươn tay đỡ eo Lạc Dư, vô thanh vô thức cọ cọ khiến toàn thân cậu tê dại.
Hít!!!
Đau quá, cả người Lạc Dư đề toát ra khí tức u ám, cậu mím môi cố gắng không để bản thân khóc trước mặt đồ đệ mình... Nhưng mà, đau chết cậu rồi, huhu.
- Xì.
Huyết Nham bật cười, hắn vòng hai tay nhấc bổng cậu lên, bế cậu tiếp tục đi về phía trước.
Hai người vượt qua cánh đồng hoa, trước mặt hai người lại xuất hiện một dòng sông kì quái.
- Cái này làm sao mà qua được chứ.
Trước mặt hai người là Băng Hỏa xuyên, một nửa dòng sông là băng tuyết đông cứng, lửa còn lại thì là một đám dung nham đánh sợ.
- Sư tôn.
Lạc Dư nhìn hắn, dòng sông này nguyên chủ đã từng đọc thấy trên một cuốn điển tịch.
- Chúng ta phải đi đến vùng trung tâm.
Nếu cậu đoán không sai thì ở trung tâm dòng sông có một truyền tống trận, chỉ cần hai người thuộc hai hệ đối lập Băng - Hỏa đứng vào hai nửa dòng sông liền có thể mở nó ra.
- Vậy... Hai chúng ta qua đó kiểu gì.
Lạc Dư hít sâu một hơi vỗ vào người hắn.
- Thả ta xuống trước đi.
Huyết Nham gật đầu thả cậu xuống. Lạc Dư chỉ tay xuống dòng dung nham nóng rực.
- Ngươi đi bên đó, yên tâm, ngươi thuộc hỏa hệ xuống dưới đó sẽ có một màng bảo vệ cho ngươi, sẽ không chết đâu.
- Đồ nhi muốn đi cùng người cơ.
Huyết Nham ủy khuất nói, hắn khó khăn lâm mới được ở cùng sư tôn, giờ phải tách ra, hắn không nỡ. Lạc Dư trừng mắt nhìn bộ dạng ch* con của hắn.
- Ta đi bên này, đến vùng trung tâm, ta ở đó đợi ngươi.
Nói xong Lạc Dư liền không để hắn kịp nói gì liền dùng chân trần bước xuống dòng sông băng.
Lạnh quá.
Vừa xuống đến nơi Lạc Dư liền sắp không chịu nổi muốn trèo lên bờ. Chỉ có điều lúc cậu quay mặt lại mắt nhìn thấy Huyết Nham đang chăm chú quan sát mình thì lập tức không do dự vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn đó.
Cậu không thể để đồ đệ coi thường vị sư tôn này được.
Lạc Dư cắn răng bước tiếp, Huyết Nham siết chặt tay, sư tôn đã cố gắng như vậy, làm sao hắn không hoàn thành nhiệm vụ người giao cho được chứ.
Hắn chậm rãi bước xuống dòng sông dung nham.
Quả nhiên như lời sư tôn nói, Huyết Nham nhìn lớp màng mỏng bao bọc chân mình mỉm cười, tuy cái này không thể ngăn nhiệt độ nóng bỏng truyền vào nhưng ít nhất cũng giúp hắn không bị thiêu chết.
- Lạnh quá.
Bàn chân của Lạc Dư kết một tầng băng mỏng, cậu không được như Huyết Nham có kết giới trợ giúp, tất cả đều dùng chân trần.
Hự, những nơi Lạc Dư đi qua xuất hiện những vệt máu dài, chân cậu... Bị bỏng lạnh mất rồi.
Huyết Nham bên kia cũng không tốt lắm, hỏa diễm bên dưới sắp đem chân hắn nướng chín rồi, nếu không phải hắn còn là một thể tu thì chưa chắc đã chống đỡ nổi.
- Sư tôn.
Huyết Nham đột nhiên nghĩ đến cái gì đó vội vàng quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Nhưng không biết từ bao giờ... Nơi hắn đang đứng không còn là Băng Hỏa xuyên nữa, mà là một biển dung nham một màu đỏ rực nóng bỏng.
- Sư tôn.
Huyết Nham kinh hãi, mới vừa nãy hắn còn nhìn thấy sư tôn, sao bây giờ cái gì cũng không có vậy.
Tốc độ dưới chân tăng lên, đáy mắt Huyết Nham tràn đầy sự kiên định, hắn vẫn còn nhớ lời của sư tôn, phải đến vùng trung tâm thật nhanh, hắn nhớ sư tôn rồi.
Bên này Lạc Dư cũng phát hiện ra điều bất thường, một mình cậu đứng trước một biển băng vô tận, không người, Huyết Nham cũng không có ở đây, đằng sau chỉ có những vết chân nhiễm máu của cậu.
- Mèo mướp thúi.
Lạc Dư vô thức gọi tên 250, nhưng lại chẳng có ai đáp lời.
250 trở thành thực thể, tuy nó cùng kí chủ vẫn có thể cảm ứng nhau nhưng khoảng cách của hai người không thể quá xa, nó không ở trong hệ thống thì làm gì có ai điều khiển chứ.
Đây có thể nói là hạn chế duy nhất của cái hệ thống này, bây giờ Lạc Dư và 250 đã triệt để mất đi liên lạc rồi.
Linh lực cũng mất... Cậu, thật sự trở thành người bình thường, vô định, không có mục đích.
- Không được.
Lạc Dư lắc đầu không để bản thân chìm vào trong cái sự bi thương đáng chết đó.
- Hừ.
Đến lúc này cậu mới nhận ra, trò quái quỷ này là do băng tuyết dưới chân tạo ra, nó truyền cho cậu cái cảm xúc bi thương, ai oán của người tạo ra nó.
- Không kẻ nào có thể ép buộc ta phải thừa nhận những thứ không phải của chính mình.
Tốc độ dưới chân càng nhanh, phải đến khu trung tâm nhanh nhất.
Khi cả hai người đến vùng trung tâm thì nơi này liền trở lại bình thường.
Có điều, Lạc Dư lại không thể nhìn thấy Huyết Nham, trước mắt chỉ là một dòng dung nham nóng đỏ.
Cậu tiến đến ranh giới giữa băng và hỏa đặt tay lên đó.
- Hửm??
Huyết Nham đang không biết làm sao thì dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn cũng bước tới đặt tay lên đúng vị trí nơi bàn tay của Lạc Dư.
Ầm
Một luồng ánh sáng lóe lên, dưới chân hai người thật sự xuất hiện một truyền tống trận.
- Sư tôn.
Lạc Dư còn chưa kịp phản ứng thì thân thể lạnh ngắt đã bị bao phủ trong một lồng ngực ấm áp.
- Sư tôn, đồ nhi nhớ người.