Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125
Lạc Dư nhìn gương mặt ngây thơ này của hắn hết nói nổi.
- Cọ? Lâm Thiếu Mặc, cậu xác định chỉ cọ thôi chứ không làm gì khác? Nếu cậu dám khẳng định ông đây liền cho cậu cọ cả đêm.
Lâm Thiếu Mặc hơi do dự, ấn đường nhăn tít lại không biết phải trả lời như thế nào. Chỉ cọ thôi thì hắn sao chịu nổi chứ, ít nhất... thì cũng phải cho hắn vào bên trong nằm ngủ chứ.
Người nào đó vẫn ở giữa hai chân Lạc Dư thò tay nghịch chiếc áo sơ mi của cậu không nói.
- Lâm Thiếu Mặc, Lâm Thiếu Mặc.
Lạc Dư gọi tên hắn hai lần nhưng người này đang giả câm giả điếc mân mê chăm chăm nghịch áo cậu đem nó vò nát.
- Hừ, không nói? Được, cút ra ngoài cho tôi.
- Không đâu.
Lần này Lâm Thiếu Mặc không thể giả vờ được nữa, hắn dùng đôi mắt chực chực khóc nhìn Lạc Dư ủy khuất.
- Tại ca ca không cho em vào phòng nên...
- Ha, vậy cậu vào bằng cách nào?
Lạc Dư nheo mắt, Lâm Thiếu Mặc cảm thấy có chút nguy hiểm, dù không muốn nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đưa chìa khóa cho Lạc Dư.
Chiếc chìa khóa này được làm rất tinh xảo, toàn thân nó mang một màu sắc ám kim, bên trên còn điểm xuyến những hạt nhỏ hình như là kim cương, Lạc Dư giơ nó lên, ánh đèn chiếu vào khiến nó phát ra những tia sáng lấp lánh đẹp mắt.
Chìa khóa mà thôi, có cần làm đến mức này không.
Lạc Dư thầm nghĩ nhưng cậu cũng chỉ cảm thán một chút rồi đứng dậy. Lâm Thiếu Mặc không muốn, trên mặt bày ra một bộ oán phụ mất chồng.
- Ca ca, anh đi đâu vậy?
Lâm Thiếu Mặc chớp chớp mắt, quần áo trên người hắn nửa kín nửa hở làm cho mắt Lạc Dư có chút đau, cậu hít sâu một hơi kéo người đứng dậy:
- Ra đây.
Cậu một mạch đem Lâm Thiếu Mặc kéo ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Người nào đó còn chưa phản ứng lại, một con gió thổi qua khiến Lâm Thiếu Mặc lạnh tỉnh.
Hắn ngơ ngác quay đầu nhìn cửa sổ còn chưa đóng rồi lại nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt. Nếu cửa sổ cùng cảnh cửa phòng ngủ này đổi cho nhau thì tốt rồi, đằng này...
- Oa oa oa, ca ca, cửa sổ chưa đóng, bên ngoài có cái gì á. A Mặc sợ lắm.
Lâm Thiếu Mặc gào lên nhưng trên mặt hắn không có lấy một giọt nước mắt, hắn há miệng gào ầm lên đến cả cửa phòng cách âm cũng không ngăn nổi.
Hắn nhìn thấy con mèo đang nằm một bên thì vươn tay túm tới vừa gãi cằm, xoa bụng nó, một bên lại tiếp tục vô liêm sỉ gào khóc.
- Meo.
250 vốn định chạy trốn nhưng phát giác ra nam chủ ở thế giới này hình như dễ gần hơn thì phải. Thế là con mèo nào đó nằm phơi bụng ra để Lâm Thiếu Mặc gãi.
Gãi.. Gãi.
Lâm Thiếu Mặc thấy chán, hắn nhìn thấy chòm ria mép của 250 trong mắt lóe lên ý cười xấu xa.
Hắn vươn tay giúp mèo mướp thúi vuốt râu, nhân lúc con mèo nhỏ không để ý túm thật chặt hai bên râu kéo!!?!
- MÉOOOO!?!
250 nhảy bổ nên cào Lâm Thiếu Mặc một cái dùng hai chi trước ôm miệng. Huhu, hai vợ chồng nhà này không ai tốt hết, vợ thì nhổ lông, chồng thì nhổ râu. Hức, mèo không muốn làm mèo nữa đâu.
Trong phòng.
Lạc Dư tức giận, pheromone của Alpha vô thanh vô tức theo khe hở truyền vào trong phòng làm cho cơn phát tình của cậu vừa mới khống chế không được bao lâu lại bắt đầu rục rịch.
- LÂM THIẾU MẶC.
Lạc Dư gầm khẽ, người bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy tiếp tục 'gào khóc'. Đảo mắt một cái không biết Lâm Thiếu Mặc kiếm đâu ra một thứ giống như cái búa đinh bắt đầu gõ cửa.
Cộp cộp cộp
Cộp cộp cộp
Âm thanh gõ cửa trầm đục vang bên tai, Lâm Thiếu Mặc phát hiện ra trò chơi mới đập càng hăng say, lực độ trên tay cũng càng mạnh.
CỘP
Bên ngoài ồn ào, Lạc Dư chịu không nổi lấy chăn bịp kín đầu, lấy gối che lỗ tai lại, mặt mũi vì cơ thể khó chịu cũng đỏ ửng mê người.
Lâm Thiếu Mặc ngồi bệt trước cửa phòng Lạc Dư cười hề hề tiếp tục gõ.
Ta gõ
A Mặc phải gõ thật to.
Gõ.
Gõ mạnh hơn nữa.
Từ một tay biến thành hai tay, Lâm Thiếu Mặc dùng hết năm phần sức lực đập và đập, đập đến nỗi trán hắn cũng toát mồ hôi, tinh thần không vì vậy mà giảm, ngược lại càng có vẻ phấn chấn hơn trước không ít.
Cộp Cộp
Lạc Dư cảm thấy đầu mình cứ ong ong hết cả lên, cậu nằm trên giường dù không muốn chú ý đến động tĩnh ngoài cửa cũng không được, cửa phòng cậu hình như sắp bị Lâm Thiếu Mặc đập nát rồi.
- Hì hì.
Người bên ngoài vươn tay lau đi mồ hôi trên trán lực tay mạnh thêm chút nữa.
Lâm Thiếu Mặc là alpha, người sinh ra đã được định sẵn là kẻ mạnh đương nhiên sức lực không thể dùng mấy thứ bình thường so sánh được. Cánh cửa phòng này mặc dù được làm bằng chất liệu đặc biệt nhưng nó cũng chỉ gây cho alpha một chút khó khăn mà thôi, nếu ngay từ đầu Lâm Thiếu Mặc dùng hết sức lực thì nó đã hỏng lâu rồi, chỉ là...
Cái tên Lâm Thiếu Mặc này, hắn... hắn thấy trò này hay hay nên ngồi đập chơi chơi thôi, ai kêu ca ca không cho hắn vào phòng. Đúng lúc toàn thân khó chịu, bứt rứt thì nhìn thấy cái búa, hắc, không dùng nó trút giận thì đúng là ngu hết chỗ nói.
- Lâm Thiếu Mặc, cậu đập đủ chưa.
Lạc Dư cuối cùng không chịu được nữa bật người dậy lấy thuốc ức chế mới được bổ sung tiêm vào rồi ra mở cửa.
Ta...
Đập.
Lâm Thiếu Mặc suýt nữa thì đập vào chân Lạc Dư, may mà hắn phản ứng nhanh dừng lại đúng lúc nếu không lúc này chân cậu đã bị đập gãy rồi.
- Lâm.Thiếu.Mặc...
Lạc Dư muốn điên rồi, cậu chưa thấy người nào vô liêm sỉ như cái tên mất dịch Lâm Thiếu Mặc này, đập... đập đi. Cánh cửa cũng sắp bị nhà ngươi đập nát rồi đó, đập đi.
- Hì hì, ca ca, anh không ngủ sao? Có phải không nỡ để A Mặc ở ngoài chơi một mình nên ca ca ra đây kêu A Mặc vào phòng đúng không?
- Tôi...
- Vậy A Mặc vào nha.
Lâm Thiếu Mặc không để cậu nói hết đã cướp lời, hắn tiện tay quẳng chiếc búa đến chỗ con mèo đang nằm vắt vẻo một bên.
Lạc Dư: "..."
250 đang nằm một bên thì thấy có cái gì đó đang phóng tới chỗ mình, đợi đến khi nó nhìn rõ cái đó là cái gì thì liền hận không thể biến thành một chiếc tên lửa co cẳng nhảy sang một chỗ khác.
- Meo (Các người chơi cái gì thì chơi, lamd ơn tránh xa bổn bảo bảo ra được không, dọa chết mèo đại gia đây rồi.)
- Cọ? Lâm Thiếu Mặc, cậu xác định chỉ cọ thôi chứ không làm gì khác? Nếu cậu dám khẳng định ông đây liền cho cậu cọ cả đêm.
Lâm Thiếu Mặc hơi do dự, ấn đường nhăn tít lại không biết phải trả lời như thế nào. Chỉ cọ thôi thì hắn sao chịu nổi chứ, ít nhất... thì cũng phải cho hắn vào bên trong nằm ngủ chứ.
Người nào đó vẫn ở giữa hai chân Lạc Dư thò tay nghịch chiếc áo sơ mi của cậu không nói.
- Lâm Thiếu Mặc, Lâm Thiếu Mặc.
Lạc Dư gọi tên hắn hai lần nhưng người này đang giả câm giả điếc mân mê chăm chăm nghịch áo cậu đem nó vò nát.
- Hừ, không nói? Được, cút ra ngoài cho tôi.
- Không đâu.
Lần này Lâm Thiếu Mặc không thể giả vờ được nữa, hắn dùng đôi mắt chực chực khóc nhìn Lạc Dư ủy khuất.
- Tại ca ca không cho em vào phòng nên...
- Ha, vậy cậu vào bằng cách nào?
Lạc Dư nheo mắt, Lâm Thiếu Mặc cảm thấy có chút nguy hiểm, dù không muốn nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đưa chìa khóa cho Lạc Dư.
Chiếc chìa khóa này được làm rất tinh xảo, toàn thân nó mang một màu sắc ám kim, bên trên còn điểm xuyến những hạt nhỏ hình như là kim cương, Lạc Dư giơ nó lên, ánh đèn chiếu vào khiến nó phát ra những tia sáng lấp lánh đẹp mắt.
Chìa khóa mà thôi, có cần làm đến mức này không.
Lạc Dư thầm nghĩ nhưng cậu cũng chỉ cảm thán một chút rồi đứng dậy. Lâm Thiếu Mặc không muốn, trên mặt bày ra một bộ oán phụ mất chồng.
- Ca ca, anh đi đâu vậy?
Lâm Thiếu Mặc chớp chớp mắt, quần áo trên người hắn nửa kín nửa hở làm cho mắt Lạc Dư có chút đau, cậu hít sâu một hơi kéo người đứng dậy:
- Ra đây.
Cậu một mạch đem Lâm Thiếu Mặc kéo ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Người nào đó còn chưa phản ứng lại, một con gió thổi qua khiến Lâm Thiếu Mặc lạnh tỉnh.
Hắn ngơ ngác quay đầu nhìn cửa sổ còn chưa đóng rồi lại nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt. Nếu cửa sổ cùng cảnh cửa phòng ngủ này đổi cho nhau thì tốt rồi, đằng này...
- Oa oa oa, ca ca, cửa sổ chưa đóng, bên ngoài có cái gì á. A Mặc sợ lắm.
Lâm Thiếu Mặc gào lên nhưng trên mặt hắn không có lấy một giọt nước mắt, hắn há miệng gào ầm lên đến cả cửa phòng cách âm cũng không ngăn nổi.
Hắn nhìn thấy con mèo đang nằm một bên thì vươn tay túm tới vừa gãi cằm, xoa bụng nó, một bên lại tiếp tục vô liêm sỉ gào khóc.
- Meo.
250 vốn định chạy trốn nhưng phát giác ra nam chủ ở thế giới này hình như dễ gần hơn thì phải. Thế là con mèo nào đó nằm phơi bụng ra để Lâm Thiếu Mặc gãi.
Gãi.. Gãi.
Lâm Thiếu Mặc thấy chán, hắn nhìn thấy chòm ria mép của 250 trong mắt lóe lên ý cười xấu xa.
Hắn vươn tay giúp mèo mướp thúi vuốt râu, nhân lúc con mèo nhỏ không để ý túm thật chặt hai bên râu kéo!!?!
- MÉOOOO!?!
250 nhảy bổ nên cào Lâm Thiếu Mặc một cái dùng hai chi trước ôm miệng. Huhu, hai vợ chồng nhà này không ai tốt hết, vợ thì nhổ lông, chồng thì nhổ râu. Hức, mèo không muốn làm mèo nữa đâu.
Trong phòng.
Lạc Dư tức giận, pheromone của Alpha vô thanh vô tức theo khe hở truyền vào trong phòng làm cho cơn phát tình của cậu vừa mới khống chế không được bao lâu lại bắt đầu rục rịch.
- LÂM THIẾU MẶC.
Lạc Dư gầm khẽ, người bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy tiếp tục 'gào khóc'. Đảo mắt một cái không biết Lâm Thiếu Mặc kiếm đâu ra một thứ giống như cái búa đinh bắt đầu gõ cửa.
Cộp cộp cộp
Cộp cộp cộp
Âm thanh gõ cửa trầm đục vang bên tai, Lâm Thiếu Mặc phát hiện ra trò chơi mới đập càng hăng say, lực độ trên tay cũng càng mạnh.
CỘP
Bên ngoài ồn ào, Lạc Dư chịu không nổi lấy chăn bịp kín đầu, lấy gối che lỗ tai lại, mặt mũi vì cơ thể khó chịu cũng đỏ ửng mê người.
Lâm Thiếu Mặc ngồi bệt trước cửa phòng Lạc Dư cười hề hề tiếp tục gõ.
Ta gõ
A Mặc phải gõ thật to.
Gõ.
Gõ mạnh hơn nữa.
Từ một tay biến thành hai tay, Lâm Thiếu Mặc dùng hết năm phần sức lực đập và đập, đập đến nỗi trán hắn cũng toát mồ hôi, tinh thần không vì vậy mà giảm, ngược lại càng có vẻ phấn chấn hơn trước không ít.
Cộp Cộp
Lạc Dư cảm thấy đầu mình cứ ong ong hết cả lên, cậu nằm trên giường dù không muốn chú ý đến động tĩnh ngoài cửa cũng không được, cửa phòng cậu hình như sắp bị Lâm Thiếu Mặc đập nát rồi.
- Hì hì.
Người bên ngoài vươn tay lau đi mồ hôi trên trán lực tay mạnh thêm chút nữa.
Lâm Thiếu Mặc là alpha, người sinh ra đã được định sẵn là kẻ mạnh đương nhiên sức lực không thể dùng mấy thứ bình thường so sánh được. Cánh cửa phòng này mặc dù được làm bằng chất liệu đặc biệt nhưng nó cũng chỉ gây cho alpha một chút khó khăn mà thôi, nếu ngay từ đầu Lâm Thiếu Mặc dùng hết sức lực thì nó đã hỏng lâu rồi, chỉ là...
Cái tên Lâm Thiếu Mặc này, hắn... hắn thấy trò này hay hay nên ngồi đập chơi chơi thôi, ai kêu ca ca không cho hắn vào phòng. Đúng lúc toàn thân khó chịu, bứt rứt thì nhìn thấy cái búa, hắc, không dùng nó trút giận thì đúng là ngu hết chỗ nói.
- Lâm Thiếu Mặc, cậu đập đủ chưa.
Lạc Dư cuối cùng không chịu được nữa bật người dậy lấy thuốc ức chế mới được bổ sung tiêm vào rồi ra mở cửa.
Ta...
Đập.
Lâm Thiếu Mặc suýt nữa thì đập vào chân Lạc Dư, may mà hắn phản ứng nhanh dừng lại đúng lúc nếu không lúc này chân cậu đã bị đập gãy rồi.
- Lâm.Thiếu.Mặc...
Lạc Dư muốn điên rồi, cậu chưa thấy người nào vô liêm sỉ như cái tên mất dịch Lâm Thiếu Mặc này, đập... đập đi. Cánh cửa cũng sắp bị nhà ngươi đập nát rồi đó, đập đi.
- Hì hì, ca ca, anh không ngủ sao? Có phải không nỡ để A Mặc ở ngoài chơi một mình nên ca ca ra đây kêu A Mặc vào phòng đúng không?
- Tôi...
- Vậy A Mặc vào nha.
Lâm Thiếu Mặc không để cậu nói hết đã cướp lời, hắn tiện tay quẳng chiếc búa đến chỗ con mèo đang nằm vắt vẻo một bên.
Lạc Dư: "..."
250 đang nằm một bên thì thấy có cái gì đó đang phóng tới chỗ mình, đợi đến khi nó nhìn rõ cái đó là cái gì thì liền hận không thể biến thành một chiếc tên lửa co cẳng nhảy sang một chỗ khác.
- Meo (Các người chơi cái gì thì chơi, lamd ơn tránh xa bổn bảo bảo ra được không, dọa chết mèo đại gia đây rồi.)