Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107: (Pn3)
Lăng Cẩn không phát hiện ra có điều gì bất thường liền hừ lạnh một tiếng, chiếc áo sơ mi trên người bị gió thổi tung, mái tóc bù xù nhiễm nước khiến ai đó nhìn đến say đắm.
Lăng Viễn bật cười, hắn ta từ nhỏ đến lớn đều vô cùng xấu tính. Nhưng chỉ cần người con trai đó vừa xuất hiện trong tầm mắt là y rằng.
Lăng Cẩn, em ấy hoàn mĩ như vậy, hắn ta thật muốn đem em ấy bắt giữ, nhốt lại, khiến em ấy cả đời chỉ có thể nhìn một mình Lăng Viễn này.
- ...
Đợi một lúc vẫn không nhìn thấy người khả nghi, sắc mặt Lăng Cẩn trở nên băng lãnh. Tuy rằng khả năng của hắn không cao nhưng trước giở ngoại trừ mấy người trong Lăng gia thì còn chưa có người nào qua mặt được hắn.
Khoan đã... có một người.
Toàn thân Lăng Cẩn phát lạnh, không đâu, hắn vừa mới chuyển đến đây. Ngay cả cha mẹ hắn cũng không biết thì sao người này có thể phát giác nhanh đến thế. Theo đến đây? Nếu thật sự như vậy thì hắn phải làm sao?
Trong đầu loạn thành một mớ, Lăng Cẩn lắc lắc đầu không nghĩ nữa.
Chắc chắn là tại hắn đối với người đàn ông kia đã sinh ra ám ảnh nên mới lúc nào cũng nghĩ đến anh ta.
Phù, bình tĩnh nào. Người nam nhân kia nếu tìm đến thì cũng không nhanh đến mức đó đâu, đừng nghi thần nghi quỷ nữa.
Lăng Cẩn quay người đi vào phòng cẩn thận khóa trái cửa cố gắng đem bản thân trấn tĩnh lại rồi đi lấy đồ ăn.
'Cộp'
Lăng Viễn ôm trái tim bé bỏng bị dọa sợ của mình bước ra. Miệng hắn ta méo xệch ủy khuất lẩm bẩm:
- Phải làm sao đây? Lão bà cảnh giác thế kia thì buổi tối lách vào trong phòng kiểu gì?
Lúc nhìn thấy hàng xóm phía trên của mình là Lăng Cẩn thì trong cái đầu tà ma này của Lăng Viễn lại xuất hiện những thứ vô cùng bienthai.
Có điều sau khi bị lão bà tương lai của mình dọa đến hồn bay phách lạch, ý nghĩ này của hắn ta hoàn toàn biến mất.
Hức, đến bây giờ Lăng Viễn hắn ta mới biết cái gọi là... đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử.
Lăng Viễn cảm thấy câu này hình như có chút sai sai, thấp giọng:
- Đội vợ lên đầu thì đội rồi đó. còn bất tử thì...
Hắn ta cúi đầu nhìn ngực trái đang được hai bàn tay rám nắng âu yếm.
Hừ, bất tử? Hắn ta sắp bị dọa đến tim cũng sắp nhảy ra ngoài rồi đây này chứ ở đó mà bất tử. Hắn ta thở dài môi trề ra, chỉ cần Lăng Viễn này cuỗm được vợ về là được rồi, bất tử gì đó thôi thì để cho người khác hưởng đi.
Ban đêm,
- Ưm.
Lăng Cẩn cảm thấy trên người mình có chút nặng, hình như có ai đó đang đè lên hắn thì phải.
Chùm chụp.
Lăng Viễn nằm trên người Lăng Cẩn nhẹ nhàng nhay cắn hai hạt đậu đỏ trước ngực hắn thỏa mãn híp mắt.
Thân thể Lăng Cẩn thời gian qua đi đã bị hắn ta huấn luyện đến vô cùng mẫn cảm, thứ bên dưới cứng ngắc đâm vào bụng Lăng Viễn khiến hắn ta nhịn không được cười thành tiếng.
Lăng Viễn nheo mắt, tuy hắn ta rất muốn công khai danh tính thật để có thể nghênh ngang ở bên Lăng Cẩn nhưng hắn ta không dám.
Lại nói, Lăng Cẩn còn chưa chắc đã có tình cảm gì với Lăng Viễn. Nếu hắn ta nói ra sự thật thì liệu em ấy có tha thứ cho những gì hắn đã làm không.
- Ưm, ai vậy?
Lăng Cẩn mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, hắn mất một lúc mới phản ứng được rằng nhà mình bị đột nhập vội vàng ngồi dậy.
- A.
Trong phòng một mảng tối tăm, Lăng Cẩn không nhìn rõ người đàn ông trước mắt có dáng vẻ như thế nào, sắc mặt hắn trầm xuống gầm lên:
- Mày là ai? Muốn cái gì?
Một bên dò hỏi, một bên khác Lăng Cẩn âm thầm cử động ngón tay, muốn tháo nó ra.
!?!
Khi vừa sờ vào nút thắt Lăng Cẩn liền ngây ngẩn cả người. Cách thắt nút này...
- Không thể nào.
Sao có thể là tên ma quỷ đó chứ, hắn vừa chuyển đến đây ở có được bao lâu đâu, người này vậy mà thức sự đã tìm đến.Thậm chí còn có thể không một tiếng động tiến vào nhà của hắn.
Một cơn gió lạnh thổi tới, lúc này Lăng Cẩn mới nhận ra cửa sổ còn đang mở. Rõ ràng trước lúc đi ngủ hắn đã đóng chặt rồi mà.
Chụt
- Bảo bối, nhớ tôi không?
Giọng nói khàn khàn giống như sắt thép va chạm vào nhau có chút chói tai truyền tới. Lăng Cẩn tuyệt vọng ngắm mắt, là hắn ta, hắn ta tìm tới rồi.
- Muốn làm gì thì làm nhanh nhanh nó lên.
Lăng Cẩn biết phản kháng chỉ khiến người này thêm mạnh bạo mà thôi, hắn rất sợ máu, cũng không muốn bản thân phải chịu đau, tốt nhất... vẫn là nên nghe theo những gì nam nhân này muốn đi.
- Bảo bối càng ngày càng biết điều, đêm nay tôi sẽ nhẹ nhàng.
- Cảm ơn.
Khóe mắt Lăng Cẩn ửng đỏ, Lăng Viễn biết hắn ủy khuất nên nhẹ nhàng li*m đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, thấp giọng an ủi.
- Bảo bối, ngoan.
Thật ra hắn ta muốn bật đèn lên, muốn nhìn thấy bộ dàng bị th** khóc của Lăng Cẩn. Nhưng Lăng Viễn sợ em ấy nhìn thấy gương mặt này của mình thì thù hận trong lòng càng dâng cao, hắn ta còn muốn mang vợ về nhà nữa đó.
- Ưm, ưm, cởi dây trói cho tôi được không? Dù gì tôi cũng thoát không nổi lòng bàn tay của anh. Tôi... muốn ôm anh.
Giọng của Lăng Cẩn trước giờ đều rất ấm áp, bây giờ hắn lại làm nũng với mình, Lăng Viễn thực sự không chịu nổi thở dốc:
- Được, cởi cho em.
"..."
Hai người quấn lấy nhau, Lăng Cẩn giữ lời hứa, hắn vươn tay quàng lấy cổ người đàn ông thần bí kia thỏa mãn ở dưới thân hắn ta r*n rỉ.
- Ân, hức... mạnh hơn nữa, tôi muốn. Anh mau cho tôi, mau, mau vào sâu nữa đi.
Lăng Viễn thở dốc, cố nhẫn nhịn thú tính muốn bùng phát giọng nói khàn đặc kìm nén vang lên:
- Bảo bối, em...
- Có phải là anh không được đúng không? Không làm được thì tránh ra đi. Tôi đi tìm người khác.
Lăng Viễn vừa nghe thấy vậy liền nổi giận, Lăng Cẩn, đây là em nói đó, ngày mai mà không xuống được giường thì đừng có mà đổ lỗi lên đầu anh.
Phập
Phập
- A... A, mạnh quá, muốn... ưm.
Trong phòng một mảng dam mĩ, đợi đến khi Lăng Cẩn tỉnh lại thì mặt trời bên ngoài đã lên cao, ánh nắng ấm áp soi rọi thân thể chi chít những dấu vết đáng xấu hổ.
Kí ức đêm qua ùa về, những âm thanh ma mị, yêu diễm lại damdang.
- Đó chắc chắn không phải là mình.
Lăng Cẩn lẩm bẩm, một đại nam nhân hai mươi mấy tuổi đầu lần đầu tiên đỏ mặt khi nghĩ đến một người nam nhân vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
- A aaa.
Người nào đó bỗng dưng muốn tìm một cái lỗ chui xuống, Lăng Cẩn nhìn đầu ngực in hằn những vết răng bặm môi:
- Hừ, tên này là cẩu sao? Sưng hết lên rồi, lát nữa làm sao mặc áo sơ mi đây.
Lăng Cẩn sụ mặt tức giận, hắn khó khăn bước từng bước nhỏ xuống giường gắng gượng đi vào nhà tắm.
- A, tức chết ông đây rồi.
Người nào đó đang phơi quần áo nhịn không được rụt rụt cổ, đã bảo rồi mà. Nhẹ nhàng thì không muốn cứ muốn dùng hết sức cơ, có thể trách Lăng Viễn hắn được sao? Hứ.
Lăng Cẩn ngơ ngác nhìn thân thể của mình trong gương, đây rốt cuộc là ai? Chắc chắn không phải là của hắn đâu đúng không, hắn sao có thể tàn tạ đến mức này được.
Thân thể Lăng Cẩn chi chít không một kẽ hở đầy ắp dấu hôn, còn có không ít chỗ thâm tím.
Nhưng những cái đó ít nhất cũng có thể che được, thứ hắn sợ là mấy chục dấu Hickey đáng ghét ở cổ kia kìa.
- Không được, phải báo cảnh sát, không thể để những chuyện này tiếp diễn như vậy được.
Lăng Cẩn kiên định nói, hắn đi ra ngoài nhấc điện thoại lên gọi cho hiệu trưởng xin nghỉ rồi lấy quần áo mặc vào chuẩn bị ra ngoài.
Hít!!?!
Chiếc áo sơ mi cọ qua cọ lại đầu ngực sưng tấy khiến Lăng Cẩn ức muốn chảy nước mắt.
Hắn mang theo bộ mặt đưa đám ra khỏi cửa xuống nhà xe lấy xe của mình rồi chạy thẳng đến sở càng sát.
Hắn vốn dĩ có thể dùng thế lực của nhà mình điều tra người nam nhân kia, nhưng hắn đã từng hứa là không được sử dụng bất kì thứ gì của Lăng gia, nếu không thì phải nghỉ việc về nhà quản lí công ty.
Hừ, hắn mới không thèm mấy cái công ty dởm đó, làm giáo viên vui hơn nhiều.
- Tôi muốn báo án.
Lăng Cẩn đi vào trong sở cảnh sát nói với một người trong đó.
- Được, cậu đợi một chút.
Một người nam nhân bước tới sau lưng Lăng Cẩn, giọng nói trầm thấp truyền vào tai hắn:
- Cậu muốn báo án sao? Để tôi giải quyết cho.
Giọng nói quen thuộc này, Lăng Cẩn đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống nhưng bị hắn kịp thời ngăn lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông vừa đi tới, nức nở:
- Là anh, cuối cùng cũng chịu ló mặt ra rồi?
Người nam nhân đó đau lòng đi đến kéo người vào trong lòng.
- Xin lỗi.
Lăng Viễn bật cười, hắn ta từ nhỏ đến lớn đều vô cùng xấu tính. Nhưng chỉ cần người con trai đó vừa xuất hiện trong tầm mắt là y rằng.
Lăng Cẩn, em ấy hoàn mĩ như vậy, hắn ta thật muốn đem em ấy bắt giữ, nhốt lại, khiến em ấy cả đời chỉ có thể nhìn một mình Lăng Viễn này.
- ...
Đợi một lúc vẫn không nhìn thấy người khả nghi, sắc mặt Lăng Cẩn trở nên băng lãnh. Tuy rằng khả năng của hắn không cao nhưng trước giở ngoại trừ mấy người trong Lăng gia thì còn chưa có người nào qua mặt được hắn.
Khoan đã... có một người.
Toàn thân Lăng Cẩn phát lạnh, không đâu, hắn vừa mới chuyển đến đây. Ngay cả cha mẹ hắn cũng không biết thì sao người này có thể phát giác nhanh đến thế. Theo đến đây? Nếu thật sự như vậy thì hắn phải làm sao?
Trong đầu loạn thành một mớ, Lăng Cẩn lắc lắc đầu không nghĩ nữa.
Chắc chắn là tại hắn đối với người đàn ông kia đã sinh ra ám ảnh nên mới lúc nào cũng nghĩ đến anh ta.
Phù, bình tĩnh nào. Người nam nhân kia nếu tìm đến thì cũng không nhanh đến mức đó đâu, đừng nghi thần nghi quỷ nữa.
Lăng Cẩn quay người đi vào phòng cẩn thận khóa trái cửa cố gắng đem bản thân trấn tĩnh lại rồi đi lấy đồ ăn.
'Cộp'
Lăng Viễn ôm trái tim bé bỏng bị dọa sợ của mình bước ra. Miệng hắn ta méo xệch ủy khuất lẩm bẩm:
- Phải làm sao đây? Lão bà cảnh giác thế kia thì buổi tối lách vào trong phòng kiểu gì?
Lúc nhìn thấy hàng xóm phía trên của mình là Lăng Cẩn thì trong cái đầu tà ma này của Lăng Viễn lại xuất hiện những thứ vô cùng bienthai.
Có điều sau khi bị lão bà tương lai của mình dọa đến hồn bay phách lạch, ý nghĩ này của hắn ta hoàn toàn biến mất.
Hức, đến bây giờ Lăng Viễn hắn ta mới biết cái gọi là... đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử.
Lăng Viễn cảm thấy câu này hình như có chút sai sai, thấp giọng:
- Đội vợ lên đầu thì đội rồi đó. còn bất tử thì...
Hắn ta cúi đầu nhìn ngực trái đang được hai bàn tay rám nắng âu yếm.
Hừ, bất tử? Hắn ta sắp bị dọa đến tim cũng sắp nhảy ra ngoài rồi đây này chứ ở đó mà bất tử. Hắn ta thở dài môi trề ra, chỉ cần Lăng Viễn này cuỗm được vợ về là được rồi, bất tử gì đó thôi thì để cho người khác hưởng đi.
Ban đêm,
- Ưm.
Lăng Cẩn cảm thấy trên người mình có chút nặng, hình như có ai đó đang đè lên hắn thì phải.
Chùm chụp.
Lăng Viễn nằm trên người Lăng Cẩn nhẹ nhàng nhay cắn hai hạt đậu đỏ trước ngực hắn thỏa mãn híp mắt.
Thân thể Lăng Cẩn thời gian qua đi đã bị hắn ta huấn luyện đến vô cùng mẫn cảm, thứ bên dưới cứng ngắc đâm vào bụng Lăng Viễn khiến hắn ta nhịn không được cười thành tiếng.
Lăng Viễn nheo mắt, tuy hắn ta rất muốn công khai danh tính thật để có thể nghênh ngang ở bên Lăng Cẩn nhưng hắn ta không dám.
Lại nói, Lăng Cẩn còn chưa chắc đã có tình cảm gì với Lăng Viễn. Nếu hắn ta nói ra sự thật thì liệu em ấy có tha thứ cho những gì hắn đã làm không.
- Ưm, ai vậy?
Lăng Cẩn mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, hắn mất một lúc mới phản ứng được rằng nhà mình bị đột nhập vội vàng ngồi dậy.
- A.
Trong phòng một mảng tối tăm, Lăng Cẩn không nhìn rõ người đàn ông trước mắt có dáng vẻ như thế nào, sắc mặt hắn trầm xuống gầm lên:
- Mày là ai? Muốn cái gì?
Một bên dò hỏi, một bên khác Lăng Cẩn âm thầm cử động ngón tay, muốn tháo nó ra.
!?!
Khi vừa sờ vào nút thắt Lăng Cẩn liền ngây ngẩn cả người. Cách thắt nút này...
- Không thể nào.
Sao có thể là tên ma quỷ đó chứ, hắn vừa chuyển đến đây ở có được bao lâu đâu, người này vậy mà thức sự đã tìm đến.Thậm chí còn có thể không một tiếng động tiến vào nhà của hắn.
Một cơn gió lạnh thổi tới, lúc này Lăng Cẩn mới nhận ra cửa sổ còn đang mở. Rõ ràng trước lúc đi ngủ hắn đã đóng chặt rồi mà.
Chụt
- Bảo bối, nhớ tôi không?
Giọng nói khàn khàn giống như sắt thép va chạm vào nhau có chút chói tai truyền tới. Lăng Cẩn tuyệt vọng ngắm mắt, là hắn ta, hắn ta tìm tới rồi.
- Muốn làm gì thì làm nhanh nhanh nó lên.
Lăng Cẩn biết phản kháng chỉ khiến người này thêm mạnh bạo mà thôi, hắn rất sợ máu, cũng không muốn bản thân phải chịu đau, tốt nhất... vẫn là nên nghe theo những gì nam nhân này muốn đi.
- Bảo bối càng ngày càng biết điều, đêm nay tôi sẽ nhẹ nhàng.
- Cảm ơn.
Khóe mắt Lăng Cẩn ửng đỏ, Lăng Viễn biết hắn ủy khuất nên nhẹ nhàng li*m đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, thấp giọng an ủi.
- Bảo bối, ngoan.
Thật ra hắn ta muốn bật đèn lên, muốn nhìn thấy bộ dàng bị th** khóc của Lăng Cẩn. Nhưng Lăng Viễn sợ em ấy nhìn thấy gương mặt này của mình thì thù hận trong lòng càng dâng cao, hắn ta còn muốn mang vợ về nhà nữa đó.
- Ưm, ưm, cởi dây trói cho tôi được không? Dù gì tôi cũng thoát không nổi lòng bàn tay của anh. Tôi... muốn ôm anh.
Giọng của Lăng Cẩn trước giờ đều rất ấm áp, bây giờ hắn lại làm nũng với mình, Lăng Viễn thực sự không chịu nổi thở dốc:
- Được, cởi cho em.
"..."
Hai người quấn lấy nhau, Lăng Cẩn giữ lời hứa, hắn vươn tay quàng lấy cổ người đàn ông thần bí kia thỏa mãn ở dưới thân hắn ta r*n rỉ.
- Ân, hức... mạnh hơn nữa, tôi muốn. Anh mau cho tôi, mau, mau vào sâu nữa đi.
Lăng Viễn thở dốc, cố nhẫn nhịn thú tính muốn bùng phát giọng nói khàn đặc kìm nén vang lên:
- Bảo bối, em...
- Có phải là anh không được đúng không? Không làm được thì tránh ra đi. Tôi đi tìm người khác.
Lăng Viễn vừa nghe thấy vậy liền nổi giận, Lăng Cẩn, đây là em nói đó, ngày mai mà không xuống được giường thì đừng có mà đổ lỗi lên đầu anh.
Phập
Phập
- A... A, mạnh quá, muốn... ưm.
Trong phòng một mảng dam mĩ, đợi đến khi Lăng Cẩn tỉnh lại thì mặt trời bên ngoài đã lên cao, ánh nắng ấm áp soi rọi thân thể chi chít những dấu vết đáng xấu hổ.
Kí ức đêm qua ùa về, những âm thanh ma mị, yêu diễm lại damdang.
- Đó chắc chắn không phải là mình.
Lăng Cẩn lẩm bẩm, một đại nam nhân hai mươi mấy tuổi đầu lần đầu tiên đỏ mặt khi nghĩ đến một người nam nhân vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
- A aaa.
Người nào đó bỗng dưng muốn tìm một cái lỗ chui xuống, Lăng Cẩn nhìn đầu ngực in hằn những vết răng bặm môi:
- Hừ, tên này là cẩu sao? Sưng hết lên rồi, lát nữa làm sao mặc áo sơ mi đây.
Lăng Cẩn sụ mặt tức giận, hắn khó khăn bước từng bước nhỏ xuống giường gắng gượng đi vào nhà tắm.
- A, tức chết ông đây rồi.
Người nào đó đang phơi quần áo nhịn không được rụt rụt cổ, đã bảo rồi mà. Nhẹ nhàng thì không muốn cứ muốn dùng hết sức cơ, có thể trách Lăng Viễn hắn được sao? Hứ.
Lăng Cẩn ngơ ngác nhìn thân thể của mình trong gương, đây rốt cuộc là ai? Chắc chắn không phải là của hắn đâu đúng không, hắn sao có thể tàn tạ đến mức này được.
Thân thể Lăng Cẩn chi chít không một kẽ hở đầy ắp dấu hôn, còn có không ít chỗ thâm tím.
Nhưng những cái đó ít nhất cũng có thể che được, thứ hắn sợ là mấy chục dấu Hickey đáng ghét ở cổ kia kìa.
- Không được, phải báo cảnh sát, không thể để những chuyện này tiếp diễn như vậy được.
Lăng Cẩn kiên định nói, hắn đi ra ngoài nhấc điện thoại lên gọi cho hiệu trưởng xin nghỉ rồi lấy quần áo mặc vào chuẩn bị ra ngoài.
Hít!!?!
Chiếc áo sơ mi cọ qua cọ lại đầu ngực sưng tấy khiến Lăng Cẩn ức muốn chảy nước mắt.
Hắn mang theo bộ mặt đưa đám ra khỏi cửa xuống nhà xe lấy xe của mình rồi chạy thẳng đến sở càng sát.
Hắn vốn dĩ có thể dùng thế lực của nhà mình điều tra người nam nhân kia, nhưng hắn đã từng hứa là không được sử dụng bất kì thứ gì của Lăng gia, nếu không thì phải nghỉ việc về nhà quản lí công ty.
Hừ, hắn mới không thèm mấy cái công ty dởm đó, làm giáo viên vui hơn nhiều.
- Tôi muốn báo án.
Lăng Cẩn đi vào trong sở cảnh sát nói với một người trong đó.
- Được, cậu đợi một chút.
Một người nam nhân bước tới sau lưng Lăng Cẩn, giọng nói trầm thấp truyền vào tai hắn:
- Cậu muốn báo án sao? Để tôi giải quyết cho.
Giọng nói quen thuộc này, Lăng Cẩn đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống nhưng bị hắn kịp thời ngăn lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông vừa đi tới, nức nở:
- Là anh, cuối cùng cũng chịu ló mặt ra rồi?
Người nam nhân đó đau lòng đi đến kéo người vào trong lòng.
- Xin lỗi.