Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Của Bảo Bối-296
Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này Con Muốn - Chương 277: Em chỉ cần anh thôi!
Edit Mạc Vân Trà Sữa
Xác định mọi người đã ra ngoài hết, Hoa mở cửa phòng ngăn ra
"Chuyện gì xảy ra?" Cố Hành Thâm lập tức đẩy xe lăn đi ra, trên mặt tràn đầy nóng nảy
Mới vừa rồi anh ở bên trong còn nghe cô mở miệng nói chuyện còn rất ổn , tại sao lại đột nhiên liền ngất đi cơ chứ?
"Tôi cũng không rõ , theo lý thuyết chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao, chưa từng nghe nói có người thực vật nào tỉnh lại lại hôn mê Khả năng duy nhất đại khái là di chứng Anh thử đánh thức cô ấy xem, nếu như không được vậy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục kiểm tra Thật là kỳ quái, căn cứ tình hình Mộc Vô Tà cung cấp, thân thể của cô ấy không có vấn đề gì, sao lại thế" Hoa cảm thấy khó giải quyết
Người đàn ông này khẳng định có quan hệ sâu sắc với bệnh nhân , hơn nữa còn rất quan trọng đối với cô ấy, nếu không, không có khả năng đánh thức được cô ấy Hoa suy đoán rồi rời đi, khép cửa phòng
Cố Hành Thâm lập tức đẩy xe lăn đến trước mặt Tiểu Kiều, "Tiểu Kiều, Tiểu Kiều"
Giờ phút này, Cố Hành Thâm trong lòng gấp đến độ như thiêu như đốt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, làm sao cô lại ngất xỉu!
Vạn nhất cô thật sự xảy ra chuyện thì anh phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, anh lại bắt đầu điên cuồng hối hận, mới vừa rồi tại sao phải chạy trốn
"Tiểu Kiều, em ngàn vạn lần không được có chuyện!" Cố Hành Thâm run rẩy vuốt ve mặt của cô, "Tiểu Kiều, em tỉnh lại đi"
Anh gọi cô, vuốt ve cô, thậm chí một lần nữa hôn cô Cô đều không có phản ứng chút nào, liền ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt
Cố Hành Thâm đem đầu chôn ở trên cổ của cô, "Tiểu Kiều, xin em tỉnh lại đi Anh sẽ không bao giờ bỏ em lại nữa Mặc kệ anh biến thành hình dáng gì Cũng sẽ không bỏ em lại nữa"
"Nếu anh mà đổi ý, chết không có chỗ chôn!"
Hai tay của cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà gắt gao ôm cổ của anh, thanh âm của cô rõ ràng gằn từng chữ rơi vào trong tai của anh
Cố Hành Thâm cả người ngẩn ra đó, qua rất lâu mới phát hiện Anh bị lừa rồi
Anh mới vừa có hành động, lập tức bị cô ôn nhu mà lại kiên định những ràng buộc ở lại
Thân thể của cô hơi hơi co rút , hô hấp ấm áp phun ở bên tai của anh, đứt quãng nghẹn ngào, "Không được đi Anh nói anh sẽ không đi mà "
Cảm giác anh đẩy mình muốn rời đi, Tiểu Kiều càng căng thẳng hơn mà thẳng người lên, quỳ ngồi ở chỗ đó, cả người nhào vào trong ngực của anh , ôm thân thể của anh , "Van xin anh Cố Hành Thâm Van xin anh"
Trong đầu có cái gì chợt lóe lên, thân thể của Tiểu Kiều chợt cứng đờ
Mới vừa rồi Là cái gì
Cô chậm rãi thẳng người lên, nhìn về phía mặt của anh, sau đó lần nữa đem đầu vùi vào trong ngực của anh , gắt gao cắn ngón tay của mình, thân thể càng thêm run rẩy
Cố Hành Thâm, mặt của anh, vì sao lại bị biến dạng thành như thế? Còn chân của anh
Đây chính là lý do anh lẩn trốn cô sao?
"Cố Hành Thâm có phải anh ghét bỏ em rồi? Là bởi vì em bị mù cho nên anh mới không quan tâm em nữa?" Cô cố ý mở miệng hỏi anh , hiện tại vô luận như thế nào cũng không thể cho anh biết mình đã hồi phục thị lực , nếu không hy vọng cuối cùng cũng không có
Cố Hành Thâm không nói gì, Tiểu Kiều càng hồi hộp
Anh không nói gì, là tỏ vẻ anh không nguyện ý đối mặt với cô, hay là muốn rời đi
Giờ phút này Tiểu Kiều trong lòng chỉ có một cái ý niệm, chính là giữ anh lại
Cô dựa vào vai anh, lấy lòng đặt một nụ hôn lên môi của anh, "Cố Hành Thâm, có phải anh đang giận em không?"
"Không phải em quay lại với Tần Nghiêu đâu, chỉ là vì muốn đối phó Hoắc Ngạn Đông mà thôi"
"Cố Hành Thâm, anh nói một câu có đanb không?"
"Thâm ca ca Ông xã"
Tiểu Kiều đột nhiên nghĩ đến cái gì, luống cuống giải thích, "anh là vì hôn lễ ngày mai sao? Đó cũng là giả , chẳng qua là diễn trò mà thôi"
"Ông xã, anh đừng giận e có được hay không? Nếu anh không thích ngày mai em sẽ không đi"
Cô dính ở trong ngực anh, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cẩn thận từng li từng tí giải thích, âm thanh khàn khàn, chỉ sợ anh sẽ sẽ rời đi
Để cho anh mãnh liệt cảm giác được mình đang yêu và được yêu
"Được Anh không đi"
Anh mới vừa nói cái gì?
Anh nói anh không đi
Tiểu Kiều mừng rỡ như điên, "Có thật không?"
"Ừm"
"Đừng khóc" Anh dùng lòng bàn tay lau đi khóe mắt đang đọng lại giọt nước mắt của cô, càng lau lại càng nhiều
Cô khóc như mưa ,lúc biết tin anh chết cũng không khóc nhiều như vậy, trước ngực áo anh đã ướt một mảng lớn
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Edit Mạc Vân Trà Sữa
Xác định mọi người đã ra ngoài hết, Hoa mở cửa phòng ngăn ra
"Chuyện gì xảy ra?" Cố Hành Thâm lập tức đẩy xe lăn đi ra, trên mặt tràn đầy nóng nảy
Mới vừa rồi anh ở bên trong còn nghe cô mở miệng nói chuyện còn rất ổn , tại sao lại đột nhiên liền ngất đi cơ chứ?
"Tôi cũng không rõ , theo lý thuyết chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao, chưa từng nghe nói có người thực vật nào tỉnh lại lại hôn mê Khả năng duy nhất đại khái là di chứng Anh thử đánh thức cô ấy xem, nếu như không được vậy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục kiểm tra Thật là kỳ quái, căn cứ tình hình Mộc Vô Tà cung cấp, thân thể của cô ấy không có vấn đề gì, sao lại thế" Hoa cảm thấy khó giải quyết
Người đàn ông này khẳng định có quan hệ sâu sắc với bệnh nhân , hơn nữa còn rất quan trọng đối với cô ấy, nếu không, không có khả năng đánh thức được cô ấy Hoa suy đoán rồi rời đi, khép cửa phòng
Cố Hành Thâm lập tức đẩy xe lăn đến trước mặt Tiểu Kiều, "Tiểu Kiều, Tiểu Kiều"
Giờ phút này, Cố Hành Thâm trong lòng gấp đến độ như thiêu như đốt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, làm sao cô lại ngất xỉu!
Vạn nhất cô thật sự xảy ra chuyện thì anh phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, anh lại bắt đầu điên cuồng hối hận, mới vừa rồi tại sao phải chạy trốn
"Tiểu Kiều, em ngàn vạn lần không được có chuyện!" Cố Hành Thâm run rẩy vuốt ve mặt của cô, "Tiểu Kiều, em tỉnh lại đi"
Anh gọi cô, vuốt ve cô, thậm chí một lần nữa hôn cô Cô đều không có phản ứng chút nào, liền ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt
Cố Hành Thâm đem đầu chôn ở trên cổ của cô, "Tiểu Kiều, xin em tỉnh lại đi Anh sẽ không bao giờ bỏ em lại nữa Mặc kệ anh biến thành hình dáng gì Cũng sẽ không bỏ em lại nữa"
"Nếu anh mà đổi ý, chết không có chỗ chôn!"
Hai tay của cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà gắt gao ôm cổ của anh, thanh âm của cô rõ ràng gằn từng chữ rơi vào trong tai của anh
Cố Hành Thâm cả người ngẩn ra đó, qua rất lâu mới phát hiện Anh bị lừa rồi
Anh mới vừa có hành động, lập tức bị cô ôn nhu mà lại kiên định những ràng buộc ở lại
Thân thể của cô hơi hơi co rút , hô hấp ấm áp phun ở bên tai của anh, đứt quãng nghẹn ngào, "Không được đi Anh nói anh sẽ không đi mà "
Cảm giác anh đẩy mình muốn rời đi, Tiểu Kiều càng căng thẳng hơn mà thẳng người lên, quỳ ngồi ở chỗ đó, cả người nhào vào trong ngực của anh , ôm thân thể của anh , "Van xin anh Cố Hành Thâm Van xin anh"
Trong đầu có cái gì chợt lóe lên, thân thể của Tiểu Kiều chợt cứng đờ
Mới vừa rồi Là cái gì
Cô chậm rãi thẳng người lên, nhìn về phía mặt của anh, sau đó lần nữa đem đầu vùi vào trong ngực của anh , gắt gao cắn ngón tay của mình, thân thể càng thêm run rẩy
Cố Hành Thâm, mặt của anh, vì sao lại bị biến dạng thành như thế? Còn chân của anh
Đây chính là lý do anh lẩn trốn cô sao?
"Cố Hành Thâm có phải anh ghét bỏ em rồi? Là bởi vì em bị mù cho nên anh mới không quan tâm em nữa?" Cô cố ý mở miệng hỏi anh , hiện tại vô luận như thế nào cũng không thể cho anh biết mình đã hồi phục thị lực , nếu không hy vọng cuối cùng cũng không có
Cố Hành Thâm không nói gì, Tiểu Kiều càng hồi hộp
Anh không nói gì, là tỏ vẻ anh không nguyện ý đối mặt với cô, hay là muốn rời đi
Giờ phút này Tiểu Kiều trong lòng chỉ có một cái ý niệm, chính là giữ anh lại
Cô dựa vào vai anh, lấy lòng đặt một nụ hôn lên môi của anh, "Cố Hành Thâm, có phải anh đang giận em không?"
"Không phải em quay lại với Tần Nghiêu đâu, chỉ là vì muốn đối phó Hoắc Ngạn Đông mà thôi"
"Cố Hành Thâm, anh nói một câu có đanb không?"
"Thâm ca ca Ông xã"
Tiểu Kiều đột nhiên nghĩ đến cái gì, luống cuống giải thích, "anh là vì hôn lễ ngày mai sao? Đó cũng là giả , chẳng qua là diễn trò mà thôi"
"Ông xã, anh đừng giận e có được hay không? Nếu anh không thích ngày mai em sẽ không đi"
Cô dính ở trong ngực anh, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cẩn thận từng li từng tí giải thích, âm thanh khàn khàn, chỉ sợ anh sẽ sẽ rời đi
Để cho anh mãnh liệt cảm giác được mình đang yêu và được yêu
"Được Anh không đi"
Anh mới vừa nói cái gì?
Anh nói anh không đi
Tiểu Kiều mừng rỡ như điên, "Có thật không?"
"Ừm"
"Đừng khóc" Anh dùng lòng bàn tay lau đi khóe mắt đang đọng lại giọt nước mắt của cô, càng lau lại càng nhiều
Cô khóc như mưa ,lúc biết tin anh chết cũng không khóc nhiều như vậy, trước ngực áo anh đã ướt một mảng lớn
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn