Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Của Bảo Bối-252
Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này Con Muốn - Chương 249 Ra đi không từ biệt
Chương 249 Ra đi không từ biệt
Edit: Mạc Vân Trà Sữa
Sau khi trở về, Tiểu Kiều không còn tâm tình làm cơm tối, về đến nhà liền nằm xuống
Trong đầu lần lượt thoáng qua chuyện lúc còn bé
Những thứ kia nhớ lại bị cô phủ đầy bụi ở trong góc đã khóa lại, đã rất lâu không có nhớ lại,từng chuyện từng chuyện một hiện ra
Giờ phút này, cô lại từng món một từng việc từng việc mà xách đi ra tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ, muốn dùng để chứng minh
Chứng minh những thứ này là thật sự chỉ là một trận mưu tính trả thù
Cô trốn tránh ba năm, không đi sâu truy cứu những vấn đề này
Tin rằng anh chưa bao giờ yêu mình, tin rằng mình mấy năm nay tất cả đều sống trong lừa gạt cùng những lời nói dối, tin tưởng anh là một kẻ máu lạnh biến thái, tin tưởng mình trở thành vật hy sinh trong mối thù này
Chính anh đã thừa nhận, cô còn có cái gì lập trường đi lừa mình dối người?
Nhưng mà, từng hình ảnh đã từng trải qua nhớ lại, nhất cử nhất động của anh, rõ ràng nói lấy tàn nhẫn tuyệt tình, lại càng giống như là đi xa
Cô dùng thời gian ba năm lắng đọng những thứ kia quấn quít, anh vừa xuất hiện lại là sóng ngầm mãnh liệt
Lý trí của cô cùng tình cảm từng bốn bên bất ổn
-
"Mommy Mommy"
Tiểu Kiều ngửi được mùi hương quen thuộc, lần này qua tới đưa cơm là Tiểu Niệm sao?
"Mommy mẹ có đói bụng chưa? Tiểu Niệm cùng mẹ ăn cơm ~ "
bảo đảm thức ăn đến nơi an toàn, bảo bối dứt khoát quyết định tự mình đưa tới
Tiểu Kiều sợ sệt mà nghĩ , Cố Hành Thâm nói ba ngày rốt cuộc là ý gì, có nên tin hay không
Chẳng lẽ anh thật sự chuẩn bị đem Tiểu Niệm bỏ lại chỗ này?
Vĩnh viễn không đoán ra anh đang suy nghĩ gì
Cô hiện tại giống như đứng ở đường không có biển báo, không biết nên đi về phương hướng nào
"Mommy, Tiểu Niệm bón mẹ ăn! Mommy mẹ phải ăn nhiều thịt a ~ "
Chóp mũi lượn lờ mùi thịt thơm mê người, câu dẫn phải ăn
Dạ dày là nơi gần trái tim nhất , thức ăn có thể lấp đầy dạ dày, cũng có thể xoa dịu trái tim, lấp đầy khoảng trống
Lúc trước cô luôn rất thích ăn uống, thường thường vì ăn một món ngon m chạy hơn a nửa thành phố, thường xuyên vì một món ăn mà cùng Cố Hành Thâm lập giao ước
Như vậy sẽ đưa đến mình sẽ ỷ lại thói quen của anh, ba năm qua cũng bất tri bất giác bỏ đi, dần dần mà không lại chú trọng mỗi ngày muốn ăn cái gì
Bỏ đi quá nhiều thứ, tự nhiên quên mất, bắt đầu sống lại lần nữa ba năm, thật ra thì, hoàn toàn là màu xám
"Con ăn đi, mẹ ăn rồi"
Cuối cùng, vẫn là không có dũng khí để chạm vào, nếu như dạ dày phòng tuyến tan rã, như thế tim còn có thể xa sao?
Mommy thường ngày gọi nó là bảo bối, cũng không ăn cơm nó đưa tới , bảo bối trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng
"Mommy, một mình mẹ ngủ có sợ hay không? Tiểu Niệm cùng mẹ ngủ!"
"Không cần đâu"
"Nhưng mà Tiểu Niệm sợ, Mommy có thể cho Tiểu Niệm ngủ cùng không?"
Bảo bối thấp thỏm bất an nhìn lấy cô, thật lo lắng Mommy không cho mình ngủ cùng
"Bảo bối nên học một mình ngủ, không thể luôn ngủ cùng Mommy được"
Mặc dù không đành lòng, càng không nỡ bỏ, nhưng là, bảo bối càng sớm độc lập càng kiên cường, lại càng không dễ dàng bị thương tổn
Một hồi lâu sau, tiểu tử mang theo tiếng khóc nức nở
"Ta biết rồi, Mommy nhất định là rất ghét Tiểu Niệm! Tiểu Niệm sau này sẽ không làm phiền mẹ, Tiểu Niệm là đứa con không có ai muốn "
Tiểu Kiều nghe được vô cùng đau lòng, vội vàng nói, "Mommy không có ghét Tiểu Niệm, chẳng qua là"
"Vậy tại sao Mommy không hôn nhẹ Tiểu Niệm, ôm Tiểu Niệm, không cùng Tiểu Niệm ngủ ở chung một chỗ?"
"" Cô không lời chống đỡ
Lần này, bảo bối thái độ khác thường mà không có lại kề cận cô, nói xong ngoan ngoãn rời đi rồi
Tiểu Kiều nắm chặt hai tay, trái tim không ngừng mà bị lôi xé
-
Tiếp theo liền là quỷ dị bình tĩnh
Cố Hành Thâm cùng bảo bảo cũng không có lại tới tìm cô, liền Long Ngạn cũng chưa từng tới trực cơm, tài nấu nướng của Cố Hành Thâm tự nhiên không cần nhiều lời, người kia hiển nhiên là vui đến quên cả trời đất rồi
Mãi đến thứ ba, sáng sớm, Tiểu Kiều đang tưới hoa, Long Ngạn lại mang theo Tiểu Niệm đến tìm cô
"Này, Cố Hành Thâm chạy rồi, tôi buổi tối cũng phải trở về Tiểu quỷ này làm sao bây giờ?"
"Cái gì?" Tiểu Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, chút nào không có có chuẩn bị tâm lý
Cố Hành Thâm Đi thật, hơn nữa còn là ra đi không từ biệt
Không phải nói ba ngày sau, vì sao mới có một ngày mà đã
Long Ngạn gãi đầu một cái đem Tiểu Niệm mang đến trước mặt cô, "A! Giao cho cô a! Tôi phải đi Kinh đông, buổi tối liền không ở lại, trực tiếp trở về nước Cô một mình không thành vấn đề chứ?"
"Mommy" Tiểu Niệm âm thanh ủ dột, tay nhỏ chặt níu chặt vạt áo của cô
Tiểu Kiều gật đầu một cái, thời gian rất lâu đều chưa tỉnh hồn lại
"Tôi đi đây"
"Chờ một chút, Cố Hành Thâm trước khi đi có nói gì hay không? Hoặc là lưu lại thứ gì?"
"Anh ta có thể nói gì với tôi, ngược lại là nói với tiểu quỷ rất lâu Về phần đồ vật Trừ tên tiểu quỷ này, thật giống như cái gì cũng không lưu Nha Đúng rồi, những thứ kia quần áo có tính hay không?" Long Ngạn suy nghĩ một chút hỏi
"Cái gì ,quần áo?"
"Mấy bộ đồ cha con Còn thật có ý tứ! Áo của mẹ thì viết viết 'mẹ nấu ăn ', áo của bố là 'bố đi mua đồ nấu ăn ',áo của Bảo Bảo viết 'con ăn cơm ', khoa trương nhất có một set bốn cái, nhiều hơn tới một cái anh ts chuẩn bị cho ai à? Mỗi bộ quần áo lên một chữ mẫu, đóng lại chính là love! Thật không nhìn ra Cố Hành Thâm lại còn sẽ mua loại quần áo này"
Tiểu Kiều lập tức đổi sắc mặt, cái này mấy bộ quần áo làm cô ấn tượng rất sâu sắc, ngày đó đi trung tâm thương mại, người bán hàng có giới thiệu cho cô , nhưng cuối cùng cô vẫn không mua
Nguyên lai Khi đó một mực đều không phải là ảo giác, anh là bắt đầu từ khi nào đi theo mình?
Chẳng lẽ là ngày đó ,tại trạm xe nghe được âm thanh của bảo bảo, đã bắt đầu
Chúc mọi người có một kì nghỉ lễ ấm áp, vui vẻ bên người thân yêu và gia đình!
Happy new year 2019!
( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa Trước khi đọc chương tiếp theo nhé
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Chương 249 Ra đi không từ biệt
Edit: Mạc Vân Trà Sữa
Sau khi trở về, Tiểu Kiều không còn tâm tình làm cơm tối, về đến nhà liền nằm xuống
Trong đầu lần lượt thoáng qua chuyện lúc còn bé
Những thứ kia nhớ lại bị cô phủ đầy bụi ở trong góc đã khóa lại, đã rất lâu không có nhớ lại,từng chuyện từng chuyện một hiện ra
Giờ phút này, cô lại từng món một từng việc từng việc mà xách đi ra tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ, muốn dùng để chứng minh
Chứng minh những thứ này là thật sự chỉ là một trận mưu tính trả thù
Cô trốn tránh ba năm, không đi sâu truy cứu những vấn đề này
Tin rằng anh chưa bao giờ yêu mình, tin rằng mình mấy năm nay tất cả đều sống trong lừa gạt cùng những lời nói dối, tin tưởng anh là một kẻ máu lạnh biến thái, tin tưởng mình trở thành vật hy sinh trong mối thù này
Chính anh đã thừa nhận, cô còn có cái gì lập trường đi lừa mình dối người?
Nhưng mà, từng hình ảnh đã từng trải qua nhớ lại, nhất cử nhất động của anh, rõ ràng nói lấy tàn nhẫn tuyệt tình, lại càng giống như là đi xa
Cô dùng thời gian ba năm lắng đọng những thứ kia quấn quít, anh vừa xuất hiện lại là sóng ngầm mãnh liệt
Lý trí của cô cùng tình cảm từng bốn bên bất ổn
-
"Mommy Mommy"
Tiểu Kiều ngửi được mùi hương quen thuộc, lần này qua tới đưa cơm là Tiểu Niệm sao?
"Mommy mẹ có đói bụng chưa? Tiểu Niệm cùng mẹ ăn cơm ~ "
bảo đảm thức ăn đến nơi an toàn, bảo bối dứt khoát quyết định tự mình đưa tới
Tiểu Kiều sợ sệt mà nghĩ , Cố Hành Thâm nói ba ngày rốt cuộc là ý gì, có nên tin hay không
Chẳng lẽ anh thật sự chuẩn bị đem Tiểu Niệm bỏ lại chỗ này?
Vĩnh viễn không đoán ra anh đang suy nghĩ gì
Cô hiện tại giống như đứng ở đường không có biển báo, không biết nên đi về phương hướng nào
"Mommy, Tiểu Niệm bón mẹ ăn! Mommy mẹ phải ăn nhiều thịt a ~ "
Chóp mũi lượn lờ mùi thịt thơm mê người, câu dẫn phải ăn
Dạ dày là nơi gần trái tim nhất , thức ăn có thể lấp đầy dạ dày, cũng có thể xoa dịu trái tim, lấp đầy khoảng trống
Lúc trước cô luôn rất thích ăn uống, thường thường vì ăn một món ngon m chạy hơn a nửa thành phố, thường xuyên vì một món ăn mà cùng Cố Hành Thâm lập giao ước
Như vậy sẽ đưa đến mình sẽ ỷ lại thói quen của anh, ba năm qua cũng bất tri bất giác bỏ đi, dần dần mà không lại chú trọng mỗi ngày muốn ăn cái gì
Bỏ đi quá nhiều thứ, tự nhiên quên mất, bắt đầu sống lại lần nữa ba năm, thật ra thì, hoàn toàn là màu xám
"Con ăn đi, mẹ ăn rồi"
Cuối cùng, vẫn là không có dũng khí để chạm vào, nếu như dạ dày phòng tuyến tan rã, như thế tim còn có thể xa sao?
Mommy thường ngày gọi nó là bảo bối, cũng không ăn cơm nó đưa tới , bảo bối trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng
"Mommy, một mình mẹ ngủ có sợ hay không? Tiểu Niệm cùng mẹ ngủ!"
"Không cần đâu"
"Nhưng mà Tiểu Niệm sợ, Mommy có thể cho Tiểu Niệm ngủ cùng không?"
Bảo bối thấp thỏm bất an nhìn lấy cô, thật lo lắng Mommy không cho mình ngủ cùng
"Bảo bối nên học một mình ngủ, không thể luôn ngủ cùng Mommy được"
Mặc dù không đành lòng, càng không nỡ bỏ, nhưng là, bảo bối càng sớm độc lập càng kiên cường, lại càng không dễ dàng bị thương tổn
Một hồi lâu sau, tiểu tử mang theo tiếng khóc nức nở
"Ta biết rồi, Mommy nhất định là rất ghét Tiểu Niệm! Tiểu Niệm sau này sẽ không làm phiền mẹ, Tiểu Niệm là đứa con không có ai muốn "
Tiểu Kiều nghe được vô cùng đau lòng, vội vàng nói, "Mommy không có ghét Tiểu Niệm, chẳng qua là"
"Vậy tại sao Mommy không hôn nhẹ Tiểu Niệm, ôm Tiểu Niệm, không cùng Tiểu Niệm ngủ ở chung một chỗ?"
"" Cô không lời chống đỡ
Lần này, bảo bối thái độ khác thường mà không có lại kề cận cô, nói xong ngoan ngoãn rời đi rồi
Tiểu Kiều nắm chặt hai tay, trái tim không ngừng mà bị lôi xé
-
Tiếp theo liền là quỷ dị bình tĩnh
Cố Hành Thâm cùng bảo bảo cũng không có lại tới tìm cô, liền Long Ngạn cũng chưa từng tới trực cơm, tài nấu nướng của Cố Hành Thâm tự nhiên không cần nhiều lời, người kia hiển nhiên là vui đến quên cả trời đất rồi
Mãi đến thứ ba, sáng sớm, Tiểu Kiều đang tưới hoa, Long Ngạn lại mang theo Tiểu Niệm đến tìm cô
"Này, Cố Hành Thâm chạy rồi, tôi buổi tối cũng phải trở về Tiểu quỷ này làm sao bây giờ?"
"Cái gì?" Tiểu Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, chút nào không có có chuẩn bị tâm lý
Cố Hành Thâm Đi thật, hơn nữa còn là ra đi không từ biệt
Không phải nói ba ngày sau, vì sao mới có một ngày mà đã
Long Ngạn gãi đầu một cái đem Tiểu Niệm mang đến trước mặt cô, "A! Giao cho cô a! Tôi phải đi Kinh đông, buổi tối liền không ở lại, trực tiếp trở về nước Cô một mình không thành vấn đề chứ?"
"Mommy" Tiểu Niệm âm thanh ủ dột, tay nhỏ chặt níu chặt vạt áo của cô
Tiểu Kiều gật đầu một cái, thời gian rất lâu đều chưa tỉnh hồn lại
"Tôi đi đây"
"Chờ một chút, Cố Hành Thâm trước khi đi có nói gì hay không? Hoặc là lưu lại thứ gì?"
"Anh ta có thể nói gì với tôi, ngược lại là nói với tiểu quỷ rất lâu Về phần đồ vật Trừ tên tiểu quỷ này, thật giống như cái gì cũng không lưu Nha Đúng rồi, những thứ kia quần áo có tính hay không?" Long Ngạn suy nghĩ một chút hỏi
"Cái gì ,quần áo?"
"Mấy bộ đồ cha con Còn thật có ý tứ! Áo của mẹ thì viết viết 'mẹ nấu ăn ', áo của bố là 'bố đi mua đồ nấu ăn ',áo của Bảo Bảo viết 'con ăn cơm ', khoa trương nhất có một set bốn cái, nhiều hơn tới một cái anh ts chuẩn bị cho ai à? Mỗi bộ quần áo lên một chữ mẫu, đóng lại chính là love! Thật không nhìn ra Cố Hành Thâm lại còn sẽ mua loại quần áo này"
Tiểu Kiều lập tức đổi sắc mặt, cái này mấy bộ quần áo làm cô ấn tượng rất sâu sắc, ngày đó đi trung tâm thương mại, người bán hàng có giới thiệu cho cô , nhưng cuối cùng cô vẫn không mua
Nguyên lai Khi đó một mực đều không phải là ảo giác, anh là bắt đầu từ khi nào đi theo mình?
Chẳng lẽ là ngày đó ,tại trạm xe nghe được âm thanh của bảo bảo, đã bắt đầu
Chúc mọi người có một kì nghỉ lễ ấm áp, vui vẻ bên người thân yêu và gia đình!
Happy new year 2019!
( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa Trước khi đọc chương tiếp theo nhé
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn