Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 80
"Giải phẫu thành công tôi liền đáp ứng đi hẹn hò với anh, cho nên anh phải tận tâm tận lực, không thành công liền đi chết đi!" Liễu Dật đối với Maynard đường và gậy hỗn hợp thành một lần (*).
((*)ý chỗ này vừa dỗ dành vừa đe dọa)
"Bao ở trên người anh!" Maynard vỗ ngực một cái, sau đó liền tràn đầy tự tin cùng team trợ thủ cực lớn cùng nhau vào phòng giải phẫu, mặc là gã mổ chính, nhưng Fukushima Kenzo và chuyên gia lĩnh vực này cũng đều cùng nhau vào phòng giải phẫu trợ giúp, Hạ Lập Nhân đem tất cả chuyên gia hàng đầu có thể mời đều mời tới, nhất thiết phải để cho giải phẫu tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Mấy cầu nguyện trên mạng kia Hạ Lập Nhân không nhìn thấy, hắn đã mấy ngày không có lên mạng rồi, hắn hiện tại đối với bình luận bên ngoài không có hứng thú, chuyện công ty hắn cũng tạm thời tất cả đều giao cho em gái Hạ Tình đi xử lý, tất cả tâm tư đều ở trên người Thẩm Ninh, lúc đưa Thẩm Ninh vào phòng giải phẫu cả người hắn đều có chút phát run, nhưng hắn không thể để cho Thẩm Ninh nhìn ra, chỉ có thể cười hôn nhẹ anh để cho anh cố gắng hơn.
Tóc Thẩm Ninh toàn bộ cạo hết rồi, anh sờ sờ đầu trọc của mình, nói không tóc còn rất thoải mái, thật nhẹ nhõm, Hạ Lập Nhân nghe chỉ muốn khóc.
"Em không có tóc sẽ rất xấu hay không?" Thẩm Ninh cảm thấy rất đáng tiếc, anh không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình.
"Không sao cả, tôi chụp cho em, chờ trở lại cậu hồi phục thị lực liền nhìn thấy, xấu tới không đành lòng nhìn thẳng." Liễu Dật xấu tâm nhãn nói.
"Ế, thật sao?" Thẩm Ninh lại sờ sờ đầu.
"A Ninh em đừng nghe cậu ta nói nhảm, anh cũng chụp cho em, vẫn đẹp như vậy." Hạ Lập Nhân trợn mắt nhìn Liễu Dật một cái.
"Thật?"
"Thật đấy, anh hôm qua không phải đã bảo đảm với em rồi sao, anh sau này sẽ không lừa em một câu nữa, vào đi thôi, anh chờ em ra ngoài, sau đó chúng ta liền chuẩn bị hôn lễ."
"Được."
Hai người chặt chẽ nắm lấy nhau.
Đèn phòng giải phẫu sáng lên, Hạ Lập Nhân ngồi ở hành lang, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, Thẩm Ninh trước khi giải phẫu không thể ăn gì, hắn cũng theo đó không ăn, chủ yếu nhất là hắn thật sự không có khẩu vị gì, khẩn trương tới dạ dày đều có chút đau, hắn biết mình hẳn là ủng hộ quyết định của Thẩm Ninh, nhưng thật sự phải tiến hành giải phẫu rồi hắn lại sợ hãi, hắn sợ, hắn sợ mất đi Thẩm Ninh, bọn họ rốt cục có thể một lần nữa ở chung một chỗ, bọn họ còn muốn kết hôn, còn có tương lai tươi đẹp, nhưng ai cũng không thể đảm bảo giải phẫu nhất định sẽ thành công, hắn không biết mình có phải đã làm sai rồi hay không, có phải nên ngăn cản Thẩm Ninh hay không, chỉ cần mình mở miệng, Thẩm Ninh nhất định sẽ suy nghĩ ý kiến của hắn.
"Uống chút nước đi." Liễu Dật đưa chai nước khoáng tới, "Tớ thấy cậu bắt đầu từ hôm qua vẫn chưa ăn gì, bất quá nước vẫn phải uống một chút, xem miệng cậu đều tróc da rồi, cậu lại không giống Thẩm Ninh phải vào phòng giải phẫu, đừng mù quáng hành hạ chính mình.
"Cảm ơn." Hạ Lập Nhân nhận lấy chai nhưng không có vặn mở uống, chỉ chặt chẽ niết ở trong tay, chai cũng bị hắn niết tới biến dạng rồi, "Cậu nói giải phẫu sẽ thành công không? Tớ hiện tại ngăn cản vẫn còn kịp chứ?"
"Cậu đừng như vậy." Liễu Dật ngồi vào một bên, "Cậu nên biết, cậu ấy có thể tiến vào phòng giải phẫu này cần bao nhiêu dũng khí, trong lòng cậu ấy khẳng định so với bất cứ ai trong chúng ta đều sợ hơn, nhưng cậu ấy một chút cũng không biểu hiện ra, chúng ta ngoại trừ ủng hộ cậu ấy còn có thể làm gì?"
"Tớ biết, tớ biết......" Hạ Lập Nhân cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất.
Liễu Dật vỗ vỗ vai Hạ Lập Nhân, "Được rồi, nam nhi có nước mắt không dễ rơi, cậu khuôn mặt đẹp như vậy, khóc cũng quá lãng phí rồi, giải phẫu ít nhất 4-5 tiếng, 70-80 tiếng cũng rất có thể có, đừng căng chặt như vậy, cái gì cũng phải ăn một chút, chờ cậu ấy ra ngoài khỏe mạnh chăm sóc cậu ấy."
"...... Ừ." Hạ Lập Nhân cúi đầu.
"Ai......" Liễu Dật ngẩng đầu nhìn trần nhà, hết thảy chỉ có thể trông cậy vào Maynard thôi, hi vọng tài năng của gã không phải là khoác lác ra, bình thường nhìn gã chỉ biết vây quanh gã gào to mà thôi, ông trời phù hộ đi......
Giải phẫu bắt đầu từ 1h chiều, từ giữa trưa tới mặt trời xuống núi, cửa sổ cuối hành lang nhìn ra ngoài đã một mảnh đen kịt, màn đêm đã buông xuống, giải phẫu sắp 6 tiếng rồi, nhưng đèn phòng giải phẫu vẫn sáng, cũng không biết còn phải kéo dài bao lâu.
Mọi người ngoài cửa nóng lòng chờ, Hạ Lập Nhân trên mặt đã không có một chút huyết sắc, lúc trước hắn bị ép ăn chút sandwich và nước trái cây, nhưng sắc mặt vẫn như cũ rất kém, trạng thái tinh thần phi thường hỏng bét, bên cạnh có hộ sĩ chăm sóc hắn, chỉ sợ hắn xảy ra vấn đề gì.
Liễu Dật nhìn không được, hắn ăn xong cơm hộp vỗ vỗ vai Hạ Lập Nhân, "Không có tin tức chính là tin tức tốt, một lát tôi đã ra rồi mới là hỏng bét đấy.
Hạ Lập Nhân không phản ứng chút nào.
"Ai......" Liễu Dật thở dài một hơi, chờ đợi thật là chuyện khiến người ta đau khổ.
Hộ sĩ chăm sóc Hạ Lập Nhân đã đổi hai ca, thời gian rất nhanh liền tới 10h tối, người bên ngoài chờ đợi đã rất mệt mỏi, đừng nói là bác sĩ ở bên trong tiến hành giải phẫu.
Lúc này ngay cả Liễu Dật cũng bắt đầu luống cuống, thời gian dài như vậy, gần 10h rồi, tên Maynard kia rốt cuộc có được hay không a, lúc đi vào còn vỗ ngực đảm bảo nói bao ở trên người gã, không phải khoác lác đi? Đây cũng là đại sự liên quan tính mạng, thật là gấp chết người.
Ngay lúc nóng lòng đột nhiên nghe người ở cửa hô: "Ra rồi ra rồi, giải phẫu kết thúc rồi!"
Hạ Lập Nhân và Liễu Dật đều không hẹn mà cùng đứng lên, Liễu Dật giống như con thỏ chạy tới, cửa lúc này vừa lúc mở ra, Maynard trong mắt nổi lên chút màu sắc mệt mỏi đỡ cửa đi ra, gã đều sắp mệt tới tê liệt rồi.
"Như thế nào như thế nào, giải phẫu sao rồi?!" Liễu Dật đều sắp vội muốn chết.
"Em cũng không trước tiên quan tâm anh một chút sao?" Maynard kéo khẩu trang.
"Nằm trên bàn mổ cũng không phải anh, tôi quan tâm anh có sợi len, anh mau nói a, Thẩm Ninh rốt cuộc thế nào rồi?" Liễu Dật quả thực muốn đi lên cho Maynard hai cái tát, lúc này còn dấu dấu giếm giếm cái gì, quá đặc biệt thiếu đòn rồi!
Maynard lộ ra một nụ cười hơi mệt mỏi, "Chuẩn bị hẹn hò với anh đi, địa điểm hẹn hò do anh định."
"Ha ha ha ha ha ha!!! Tôi yêu chết anh rồi!" Liễu Dật ôm lấy Maynard ở trên mặt gã nặng nề hôn một cái, "Anh thật là quá tuyệt! Được được được, đi đâu cũng được, anh là lão đại anh nói gì cũng được!"
Bên ngoài phòng giải phẫu vang lên tiếng hoan hô, mọi người đều cực kỳ cao hứng, Hạ Lập Nhân đỡ vách tương, nôn nóng và sợ hãi trong lòng một cái quét sạch, hắn không nhịn được khóc lên, bất quá lúc này là bởi vì cao hứng.
Maynard một thân mồ hôi, gã vừa cởi quần áo vừa nói: "Giải phẫu rất thành công, bên trong sọ phần lớn máu đông đã lấy ra, còn lại chỉ cần khôi phục thật tốt liền tự hấp thu, bất quá lúc trước thần kinh bị chèn ép cũng không thể một cái liền khôi phục, cái này cần thời gian, ít nhất một hai tháng, ba bốn tháng cũng không phải không có khả năng, tất cả đều phải nhìn bản thân cậu ấy, hai ngày này cậu ấy hẳn là không tỉnh được, bất quá không cần lo lắng, không có nguy hiểm tính mạng, chỉ cần kiên nhẫn chờ, trong tuần lễ hẳn là hồi tỉnh." Tiếng Trung của gã kỳ thực đã nói tới rất tốt rồi, bởi vì muốn theo đuổi Liễu Dật, gã ở trên ngôn ngữ hạ rất nhiều công phu, cho nên nói tới rất lưu loát, bình thường chỉ là giả bộ hồ đồ mà thôi.
"Thật sao, thật sự mấy tháng sau là cậu ấy có thể nhìn thấy?" Liễu Dật vô cùng hưng phấn.
"Em phải để cho cậu ấy từng bước từng bước tới a, thị lực cho dù muốn khôi phục cũng phải từ từ đi, vừa bắt đầu chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng, sau đó từ từ càng ngày càng tốt, nóng vội không được, năng lực khôi phục của từng người khác nhau, có lẽ một hai tháng, có lẽ ba bốn tháng, không cần gấp." Maynard cũng hôn Liễu Dật một ngụm, bất quá gã hôn chính là môi, "Tóm lại bên trong sọ cậu ấy máu đông đè lên thần kinh thị giác đã lấy ra, giải phẫu rất thuận lợi, tin tưởng kĩ thuật của anh, cậu ấy sẽ không có nguy hiểm tính mạng, tóm lại qua thời kỳ dưỡng bệnh cậu ấy khẳng định sẽ tốt hơn trước giải phẫu, yên tâm đi."
"Gặm loạn cái gì!" Liễu Dật đẩy gã ra, "Vậy mà còn có khí lực động tay động chân, mau cút đi ngủ!"
"Được được được, em sẽ bồi anh sao?"
"Bồi cái đầu anh! Ném mất mặt mũi rồi a!" Liễu Dật đều không mặt mũi gặp người nữa, cửa phòng giải phẫu này đều là người.
"Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh!" Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kêu của hộ sĩ.
Liễu Dật người, chỉ thấy Hạ Lập Nhân vậy mà té xỉu, hắn liếc mắt, thằng ngốc này người yêu cũng thật sự có đủ khả năng, một ngã một khác cũng đi theo, may là giải phẫu thành công, hắn cuối cùng có thể công thành lui thân, sau này sứ mệnh chăm sóc Thẩm Ninh nên trả lại cho Hạ Lập Nhân rồi.
((*)ý chỗ này vừa dỗ dành vừa đe dọa)
"Bao ở trên người anh!" Maynard vỗ ngực một cái, sau đó liền tràn đầy tự tin cùng team trợ thủ cực lớn cùng nhau vào phòng giải phẫu, mặc là gã mổ chính, nhưng Fukushima Kenzo và chuyên gia lĩnh vực này cũng đều cùng nhau vào phòng giải phẫu trợ giúp, Hạ Lập Nhân đem tất cả chuyên gia hàng đầu có thể mời đều mời tới, nhất thiết phải để cho giải phẫu tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Mấy cầu nguyện trên mạng kia Hạ Lập Nhân không nhìn thấy, hắn đã mấy ngày không có lên mạng rồi, hắn hiện tại đối với bình luận bên ngoài không có hứng thú, chuyện công ty hắn cũng tạm thời tất cả đều giao cho em gái Hạ Tình đi xử lý, tất cả tâm tư đều ở trên người Thẩm Ninh, lúc đưa Thẩm Ninh vào phòng giải phẫu cả người hắn đều có chút phát run, nhưng hắn không thể để cho Thẩm Ninh nhìn ra, chỉ có thể cười hôn nhẹ anh để cho anh cố gắng hơn.
Tóc Thẩm Ninh toàn bộ cạo hết rồi, anh sờ sờ đầu trọc của mình, nói không tóc còn rất thoải mái, thật nhẹ nhõm, Hạ Lập Nhân nghe chỉ muốn khóc.
"Em không có tóc sẽ rất xấu hay không?" Thẩm Ninh cảm thấy rất đáng tiếc, anh không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình.
"Không sao cả, tôi chụp cho em, chờ trở lại cậu hồi phục thị lực liền nhìn thấy, xấu tới không đành lòng nhìn thẳng." Liễu Dật xấu tâm nhãn nói.
"Ế, thật sao?" Thẩm Ninh lại sờ sờ đầu.
"A Ninh em đừng nghe cậu ta nói nhảm, anh cũng chụp cho em, vẫn đẹp như vậy." Hạ Lập Nhân trợn mắt nhìn Liễu Dật một cái.
"Thật?"
"Thật đấy, anh hôm qua không phải đã bảo đảm với em rồi sao, anh sau này sẽ không lừa em một câu nữa, vào đi thôi, anh chờ em ra ngoài, sau đó chúng ta liền chuẩn bị hôn lễ."
"Được."
Hai người chặt chẽ nắm lấy nhau.
Đèn phòng giải phẫu sáng lên, Hạ Lập Nhân ngồi ở hành lang, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, Thẩm Ninh trước khi giải phẫu không thể ăn gì, hắn cũng theo đó không ăn, chủ yếu nhất là hắn thật sự không có khẩu vị gì, khẩn trương tới dạ dày đều có chút đau, hắn biết mình hẳn là ủng hộ quyết định của Thẩm Ninh, nhưng thật sự phải tiến hành giải phẫu rồi hắn lại sợ hãi, hắn sợ, hắn sợ mất đi Thẩm Ninh, bọn họ rốt cục có thể một lần nữa ở chung một chỗ, bọn họ còn muốn kết hôn, còn có tương lai tươi đẹp, nhưng ai cũng không thể đảm bảo giải phẫu nhất định sẽ thành công, hắn không biết mình có phải đã làm sai rồi hay không, có phải nên ngăn cản Thẩm Ninh hay không, chỉ cần mình mở miệng, Thẩm Ninh nhất định sẽ suy nghĩ ý kiến của hắn.
"Uống chút nước đi." Liễu Dật đưa chai nước khoáng tới, "Tớ thấy cậu bắt đầu từ hôm qua vẫn chưa ăn gì, bất quá nước vẫn phải uống một chút, xem miệng cậu đều tróc da rồi, cậu lại không giống Thẩm Ninh phải vào phòng giải phẫu, đừng mù quáng hành hạ chính mình.
"Cảm ơn." Hạ Lập Nhân nhận lấy chai nhưng không có vặn mở uống, chỉ chặt chẽ niết ở trong tay, chai cũng bị hắn niết tới biến dạng rồi, "Cậu nói giải phẫu sẽ thành công không? Tớ hiện tại ngăn cản vẫn còn kịp chứ?"
"Cậu đừng như vậy." Liễu Dật ngồi vào một bên, "Cậu nên biết, cậu ấy có thể tiến vào phòng giải phẫu này cần bao nhiêu dũng khí, trong lòng cậu ấy khẳng định so với bất cứ ai trong chúng ta đều sợ hơn, nhưng cậu ấy một chút cũng không biểu hiện ra, chúng ta ngoại trừ ủng hộ cậu ấy còn có thể làm gì?"
"Tớ biết, tớ biết......" Hạ Lập Nhân cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất.
Liễu Dật vỗ vỗ vai Hạ Lập Nhân, "Được rồi, nam nhi có nước mắt không dễ rơi, cậu khuôn mặt đẹp như vậy, khóc cũng quá lãng phí rồi, giải phẫu ít nhất 4-5 tiếng, 70-80 tiếng cũng rất có thể có, đừng căng chặt như vậy, cái gì cũng phải ăn một chút, chờ cậu ấy ra ngoài khỏe mạnh chăm sóc cậu ấy."
"...... Ừ." Hạ Lập Nhân cúi đầu.
"Ai......" Liễu Dật ngẩng đầu nhìn trần nhà, hết thảy chỉ có thể trông cậy vào Maynard thôi, hi vọng tài năng của gã không phải là khoác lác ra, bình thường nhìn gã chỉ biết vây quanh gã gào to mà thôi, ông trời phù hộ đi......
Giải phẫu bắt đầu từ 1h chiều, từ giữa trưa tới mặt trời xuống núi, cửa sổ cuối hành lang nhìn ra ngoài đã một mảnh đen kịt, màn đêm đã buông xuống, giải phẫu sắp 6 tiếng rồi, nhưng đèn phòng giải phẫu vẫn sáng, cũng không biết còn phải kéo dài bao lâu.
Mọi người ngoài cửa nóng lòng chờ, Hạ Lập Nhân trên mặt đã không có một chút huyết sắc, lúc trước hắn bị ép ăn chút sandwich và nước trái cây, nhưng sắc mặt vẫn như cũ rất kém, trạng thái tinh thần phi thường hỏng bét, bên cạnh có hộ sĩ chăm sóc hắn, chỉ sợ hắn xảy ra vấn đề gì.
Liễu Dật nhìn không được, hắn ăn xong cơm hộp vỗ vỗ vai Hạ Lập Nhân, "Không có tin tức chính là tin tức tốt, một lát tôi đã ra rồi mới là hỏng bét đấy.
Hạ Lập Nhân không phản ứng chút nào.
"Ai......" Liễu Dật thở dài một hơi, chờ đợi thật là chuyện khiến người ta đau khổ.
Hộ sĩ chăm sóc Hạ Lập Nhân đã đổi hai ca, thời gian rất nhanh liền tới 10h tối, người bên ngoài chờ đợi đã rất mệt mỏi, đừng nói là bác sĩ ở bên trong tiến hành giải phẫu.
Lúc này ngay cả Liễu Dật cũng bắt đầu luống cuống, thời gian dài như vậy, gần 10h rồi, tên Maynard kia rốt cuộc có được hay không a, lúc đi vào còn vỗ ngực đảm bảo nói bao ở trên người gã, không phải khoác lác đi? Đây cũng là đại sự liên quan tính mạng, thật là gấp chết người.
Ngay lúc nóng lòng đột nhiên nghe người ở cửa hô: "Ra rồi ra rồi, giải phẫu kết thúc rồi!"
Hạ Lập Nhân và Liễu Dật đều không hẹn mà cùng đứng lên, Liễu Dật giống như con thỏ chạy tới, cửa lúc này vừa lúc mở ra, Maynard trong mắt nổi lên chút màu sắc mệt mỏi đỡ cửa đi ra, gã đều sắp mệt tới tê liệt rồi.
"Như thế nào như thế nào, giải phẫu sao rồi?!" Liễu Dật đều sắp vội muốn chết.
"Em cũng không trước tiên quan tâm anh một chút sao?" Maynard kéo khẩu trang.
"Nằm trên bàn mổ cũng không phải anh, tôi quan tâm anh có sợi len, anh mau nói a, Thẩm Ninh rốt cuộc thế nào rồi?" Liễu Dật quả thực muốn đi lên cho Maynard hai cái tát, lúc này còn dấu dấu giếm giếm cái gì, quá đặc biệt thiếu đòn rồi!
Maynard lộ ra một nụ cười hơi mệt mỏi, "Chuẩn bị hẹn hò với anh đi, địa điểm hẹn hò do anh định."
"Ha ha ha ha ha ha!!! Tôi yêu chết anh rồi!" Liễu Dật ôm lấy Maynard ở trên mặt gã nặng nề hôn một cái, "Anh thật là quá tuyệt! Được được được, đi đâu cũng được, anh là lão đại anh nói gì cũng được!"
Bên ngoài phòng giải phẫu vang lên tiếng hoan hô, mọi người đều cực kỳ cao hứng, Hạ Lập Nhân đỡ vách tương, nôn nóng và sợ hãi trong lòng một cái quét sạch, hắn không nhịn được khóc lên, bất quá lúc này là bởi vì cao hứng.
Maynard một thân mồ hôi, gã vừa cởi quần áo vừa nói: "Giải phẫu rất thành công, bên trong sọ phần lớn máu đông đã lấy ra, còn lại chỉ cần khôi phục thật tốt liền tự hấp thu, bất quá lúc trước thần kinh bị chèn ép cũng không thể một cái liền khôi phục, cái này cần thời gian, ít nhất một hai tháng, ba bốn tháng cũng không phải không có khả năng, tất cả đều phải nhìn bản thân cậu ấy, hai ngày này cậu ấy hẳn là không tỉnh được, bất quá không cần lo lắng, không có nguy hiểm tính mạng, chỉ cần kiên nhẫn chờ, trong tuần lễ hẳn là hồi tỉnh." Tiếng Trung của gã kỳ thực đã nói tới rất tốt rồi, bởi vì muốn theo đuổi Liễu Dật, gã ở trên ngôn ngữ hạ rất nhiều công phu, cho nên nói tới rất lưu loát, bình thường chỉ là giả bộ hồ đồ mà thôi.
"Thật sao, thật sự mấy tháng sau là cậu ấy có thể nhìn thấy?" Liễu Dật vô cùng hưng phấn.
"Em phải để cho cậu ấy từng bước từng bước tới a, thị lực cho dù muốn khôi phục cũng phải từ từ đi, vừa bắt đầu chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng, sau đó từ từ càng ngày càng tốt, nóng vội không được, năng lực khôi phục của từng người khác nhau, có lẽ một hai tháng, có lẽ ba bốn tháng, không cần gấp." Maynard cũng hôn Liễu Dật một ngụm, bất quá gã hôn chính là môi, "Tóm lại bên trong sọ cậu ấy máu đông đè lên thần kinh thị giác đã lấy ra, giải phẫu rất thuận lợi, tin tưởng kĩ thuật của anh, cậu ấy sẽ không có nguy hiểm tính mạng, tóm lại qua thời kỳ dưỡng bệnh cậu ấy khẳng định sẽ tốt hơn trước giải phẫu, yên tâm đi."
"Gặm loạn cái gì!" Liễu Dật đẩy gã ra, "Vậy mà còn có khí lực động tay động chân, mau cút đi ngủ!"
"Được được được, em sẽ bồi anh sao?"
"Bồi cái đầu anh! Ném mất mặt mũi rồi a!" Liễu Dật đều không mặt mũi gặp người nữa, cửa phòng giải phẫu này đều là người.
"Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh!" Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kêu của hộ sĩ.
Liễu Dật người, chỉ thấy Hạ Lập Nhân vậy mà té xỉu, hắn liếc mắt, thằng ngốc này người yêu cũng thật sự có đủ khả năng, một ngã một khác cũng đi theo, may là giải phẫu thành công, hắn cuối cùng có thể công thành lui thân, sau này sứ mệnh chăm sóc Thẩm Ninh nên trả lại cho Hạ Lập Nhân rồi.