Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Một lúc sau, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng động bên ngoài nhà kho.
Khi ra ngoài, tôi thấy một nam thanh niên cầm đèn pin.
Khi anh ta đến gần hơn, tôi có thể thấy anh ta trông như thế nào. Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất hiền lành, nhìn trạc tuổi tôi.
Anh ta chửi thề trong miệng: “Chỗ quái quỷ gì thế này, xe còn không lên nổi!”
Hóa ra tinh hoa dân tộc cũng nói tục.
Hẳn anh ta chính là bác sĩ miếng dán cơ.
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Tần Lãng đâu?”
“Ngủ say rồi.”
Để tránh đánh thức Tần Lãng, anh ta rón ra rón rén đi vào nhà kho, an tâm nhìn Tân Lãng đang ngủ say.
Tôi thấp giọng hỏi anh ta: “Bác sĩ, tình huống của Tần Lãng không phải rất nguy hiểm sao?”
“Trầm cảm mức trung bình, vẫn có cơ hội tốt thoát ra.”
Nghe nói những người mắc bệnh trầm cảm thường cảm thấy chán nản trong một thời gian dài. Tôi nhớ tới mỗi lần mình có tâm trạng xấu, ăn cũng không vô, không muốn làm gì, lúc nào cũng cảm thấy vừa chán nản vừa vô dụng, khó chịu vô cùng.
Thật sự không biết Tần Lãng làm sao sống sót qua ngày được.
“Sao cô lại bắt cóc anh ấy?”
“Vì tiền.”
“Em cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Em rất nghèo hả?”
Tôi lắc đầu: “Không, em em bị bệnh cần ghép thận”.
Anh ta im lặng một lúc, tỏ ra thông cảm với những gì đã xảy ra với tôi, rồi hỏi em trai tôi đang nằm ở bệnh viện nào.
Khi tôi nhắc đến tên bệnh viện, anh ta có chút ngạc nhiên, hóa ra anh ta làm việc ở khoa tâm thần của bệnh viện đó, anh ta rất nhiệt tình nói tôi sau này có thể tìm gặp anh ta bất cứ lúc nào nếu gặp khó khăn.
Tôi hơi xúc động, mắt lập tức ươn ướt.
Anh ta lấy điện thoại ra, mở mã QR WeChat: “Thêm bạn nào, có thắc mắc gì cứ liên hệ anh.”
Tôi lau đôi mắt ướt của mình, nhấp vào WeChat quét mã, sau đó một am thanh lớn vang lên~
Tôi rùng mình một cái, vội vàng giảm âm lượng, nhìn lại Tần Lãng đang ngủ say.
May mà không đánh thức anh ấy dậy.
“Anh họ Triệu.” Anh ấy nhấn mạnh, sợ tôi gọi anh ta là Miếng dán cơ.
Nhưng tôi vừa mới gọi một tiếng bác sĩ Triệu, giọng nói nhàn nhạt của Tần Lãng từ phía sau đã truyền đến: “Sao hai người lại kết bạn sau lưng tôi?”
“…”
Nghe những lời anh ta nói mà xem, cứ như thể chúng tôi đang làm điều gì đó mờ ám vậy.
Tần Lãng vì tôi với bác sĩ Triệu kết bạn sau lưng anh mà tức giận, mặc kệ mọi người suốt đêm.
Ngày hôm sau sáng sớm, tôi còn đang ngủ, Tần Lãng đã không thấy đâu.
Ngay lập tức tôi nghĩ thầm, Tần Lãng tối hôm qua tâm tình rất tệ, đừng nói nghĩ tới chuyện xấu đó chứ?
Tôi không có thời gian để suy nghĩ chuyện này nữa, lập tức chạy ra ngoài tìm kiếm anh ta.
May mắn thay, Tần Lãng đang ngồi trên một viên đá cẩm thạch bên ngoài nhà kho.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đi sau lưng thấy anh ta đang nghịch điện thoại …
Chết tiệt, đó là điện thoại của tôi!
Tôi thấy anh ta nhấp vào WeChat, đặt tên “Tần Lãng” lên trên cùng, sau đó tìm đến “Bác sĩ Triệu”, nhấp vào nút xóa không chút do dự.
CLM …
Tức rồi.
Tay nắm thành quả đấm luôn rồi.
Trong lúc tôi sắp phát điên lên thì lại thấy anh ta lại lấy trong túi ra một chiếc điện thoại khác – của bác sĩ Triệu, xóa tên tôi một cách thành thạo.
Tôi nghiến răng: “Tần, Lãng!”
Anh ta rùng mình sợ hãi, cầm điện thoại bỏ chạy.
Chân anh ta dài như vậy, tôi làm sao có thể đuổi kịp? Ngay khi sắp bỏ cuộc, đi bộ về thì va phải một ai đó.
Tôi nhìn lên, thấy một ông chú trông bình thường độ tuổi khoảng năm mươi.
Tẫn Lãng thấy vậy, vội vàng chạy tới bảo vệ tôi.
Lúc này, giọng bác sĩ Triệu từ trong nhà kho vọng ra: “Yo, hôm qua trời tối quá không nhìn rõ, giờ nhìn mới thấy, khá lắm, có đủ loại xoong nồi luôn! Hai người ở đây định xây gia đình à! ”
Anh ta vươn vai đi ra, nhưng khi nhìn thấy ông chú xa lạ bỗng sững sờ.
Tôi ngạc nhiên phát hiện ông chú xa lạ này lại đang mang một khẩu súng ngắn sau lưng!
Ông ta lập tức chĩa súng về phía chúng tôi: “không được nhúc nhích, không được báo cảnh sát!”
Tần Lãng lại kéo tôi ra phía sau, tôi sợ hãi không dám động đậy.
Ông ta dùng súng ép chúng tôi đi vào nhà kho, tịch thu điện thoại của chúng tôi, tắt máy rồi rút sim để đề phòng cảnh sát theo dõi vị trí.
Bác sĩ Triệu nuốt nước miếng thu hết can đảm nói “Chú à, để chúng cháu đi đi. Chú đừng lo, chúng cháu sẽ không bao giờ báo cảnh sát đâu. Hơn nữa, chúng cháu hoàn toàn không biết chú, đâu thể cung cấp manh mối cho cảnh sát. ”
Ông ta khịt mũi: “Mắc cười. Cảnh sát đang truy lùng tao khắp nơi. Mọi người đều biết về ông đây, các ngươi làm sao không biết được?”
Ông ta chính là kẻ bắt cóc giết người như cỏ rác?!
Tôi khóc không ra nước mắt, xui xẻo quá đi, xui xẻo quá đi!
Bác sĩ Triệu trầm mặc một hồi: “Vậy cháu không phải người, cháu thật sự không nhận ra chú.”
“Bớt nói nhảm!” Ông ta chỉ vào tôi rồi lại chỉ vào sợi dây thừng trên đất “Mày, giúp tao trói bọn chúng lại.”.
Tôi không dám chống cự, đành phải lấy dây trói bác sĩ Triệu và Tần Lãng lại.
Sau đó ông ta lấy một sợi dây khác, trói tôi thành cái bánh tét.
Lúc trói tôi, ông ta tìm thấy trong túi tôi bức thư tống tiền chưa gửi mà Tần Lãng đã viết giúp tôi lần trước.
Ông ta nhìn tôi chằm chằm vẻ không tin: “Mày cũng đang làm nghề này?”
Tôi gật đầu.
Ông ta cất bức thư đi: “Ông đây lo chạy trốn không có tiền, 500 vạn, tao muốn từng đó!”
Bây giờ tôi càng muốn khóc hơn, hành sự bấy lâu này giờ vịt thò đến miếng lại bay đi mất.
“Đưa thẻ cho tao.”
Tôi rùng mình: “Trong cái ba lô màu hồng trong góc đó.”
Ông ta bước tới, thô lỗ vứt hết mọi thứ trong túi ra, tìm thấy thẻ ngân hàng: “Mật khẩu.”
Tôi thành thật trả lời “Sinh nhật tôi.”
“… Làm quái nào tao biết mày sinh ngày nào!”
Tần Lãng lúc này mới đột nhiên nói: “Trong thẻ không có tiền, ông lấy cũng vô ích.”
Ông ta nhổ nước bọt: “Không có tiền? Tên thối nhà người đang đùa với ông à!”
“Nhưng tôi có thể giúp ông gọi điện, tống tiền ba tôi.”
Ông ta không tin: “Mày muốn giở trò hả con?”
“Ông không phải cần tiền chạy trốn sao, tôi cũng không muốn bỏ mạng. Có tiền trong tay rồi ông phải tha chúng tôi đi.”
Ông ta vẫn không tin.
“Ông đã lấy đi điện thoại của chúng tôi nên chúng tôi cũng không thể gọi cảnh sát. Nếu chúng tôi thực sự muốn gọi cảnh sát, chúng tôi chỉ có thể đích thân đến đồn cảnh sát. Đến lúc chúng tôi đến báo cảnh sát không phải ông đã bỏ chạy được rồi hay sao.”
Ông ta hơi run, cân nhắc một lúc mới nói: “Được. Nhưng không được gọi điện thoại. Có quỷ mới mày giở trò gì lúc gọi điện. Dùng tin nhắn đi, tao sẽ tự gửi nó”
Tần Lãng không chút do dự đồng ý.
Sau khi ông ta dùng điện thoại của Tần Lãng gửi tin nhắn, lập tức tắt máy, rút sim ra.
Khi ra ngoài, tôi thấy một nam thanh niên cầm đèn pin.
Khi anh ta đến gần hơn, tôi có thể thấy anh ta trông như thế nào. Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất hiền lành, nhìn trạc tuổi tôi.
Anh ta chửi thề trong miệng: “Chỗ quái quỷ gì thế này, xe còn không lên nổi!”
Hóa ra tinh hoa dân tộc cũng nói tục.
Hẳn anh ta chính là bác sĩ miếng dán cơ.
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Tần Lãng đâu?”
“Ngủ say rồi.”
Để tránh đánh thức Tần Lãng, anh ta rón ra rón rén đi vào nhà kho, an tâm nhìn Tân Lãng đang ngủ say.
Tôi thấp giọng hỏi anh ta: “Bác sĩ, tình huống của Tần Lãng không phải rất nguy hiểm sao?”
“Trầm cảm mức trung bình, vẫn có cơ hội tốt thoát ra.”
Nghe nói những người mắc bệnh trầm cảm thường cảm thấy chán nản trong một thời gian dài. Tôi nhớ tới mỗi lần mình có tâm trạng xấu, ăn cũng không vô, không muốn làm gì, lúc nào cũng cảm thấy vừa chán nản vừa vô dụng, khó chịu vô cùng.
Thật sự không biết Tần Lãng làm sao sống sót qua ngày được.
“Sao cô lại bắt cóc anh ấy?”
“Vì tiền.”
“Em cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Em rất nghèo hả?”
Tôi lắc đầu: “Không, em em bị bệnh cần ghép thận”.
Anh ta im lặng một lúc, tỏ ra thông cảm với những gì đã xảy ra với tôi, rồi hỏi em trai tôi đang nằm ở bệnh viện nào.
Khi tôi nhắc đến tên bệnh viện, anh ta có chút ngạc nhiên, hóa ra anh ta làm việc ở khoa tâm thần của bệnh viện đó, anh ta rất nhiệt tình nói tôi sau này có thể tìm gặp anh ta bất cứ lúc nào nếu gặp khó khăn.
Tôi hơi xúc động, mắt lập tức ươn ướt.
Anh ta lấy điện thoại ra, mở mã QR WeChat: “Thêm bạn nào, có thắc mắc gì cứ liên hệ anh.”
Tôi lau đôi mắt ướt của mình, nhấp vào WeChat quét mã, sau đó một am thanh lớn vang lên~
Tôi rùng mình một cái, vội vàng giảm âm lượng, nhìn lại Tần Lãng đang ngủ say.
May mà không đánh thức anh ấy dậy.
“Anh họ Triệu.” Anh ấy nhấn mạnh, sợ tôi gọi anh ta là Miếng dán cơ.
Nhưng tôi vừa mới gọi một tiếng bác sĩ Triệu, giọng nói nhàn nhạt của Tần Lãng từ phía sau đã truyền đến: “Sao hai người lại kết bạn sau lưng tôi?”
“…”
Nghe những lời anh ta nói mà xem, cứ như thể chúng tôi đang làm điều gì đó mờ ám vậy.
Tần Lãng vì tôi với bác sĩ Triệu kết bạn sau lưng anh mà tức giận, mặc kệ mọi người suốt đêm.
Ngày hôm sau sáng sớm, tôi còn đang ngủ, Tần Lãng đã không thấy đâu.
Ngay lập tức tôi nghĩ thầm, Tần Lãng tối hôm qua tâm tình rất tệ, đừng nói nghĩ tới chuyện xấu đó chứ?
Tôi không có thời gian để suy nghĩ chuyện này nữa, lập tức chạy ra ngoài tìm kiếm anh ta.
May mắn thay, Tần Lãng đang ngồi trên một viên đá cẩm thạch bên ngoài nhà kho.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đi sau lưng thấy anh ta đang nghịch điện thoại …
Chết tiệt, đó là điện thoại của tôi!
Tôi thấy anh ta nhấp vào WeChat, đặt tên “Tần Lãng” lên trên cùng, sau đó tìm đến “Bác sĩ Triệu”, nhấp vào nút xóa không chút do dự.
CLM …
Tức rồi.
Tay nắm thành quả đấm luôn rồi.
Trong lúc tôi sắp phát điên lên thì lại thấy anh ta lại lấy trong túi ra một chiếc điện thoại khác – của bác sĩ Triệu, xóa tên tôi một cách thành thạo.
Tôi nghiến răng: “Tần, Lãng!”
Anh ta rùng mình sợ hãi, cầm điện thoại bỏ chạy.
Chân anh ta dài như vậy, tôi làm sao có thể đuổi kịp? Ngay khi sắp bỏ cuộc, đi bộ về thì va phải một ai đó.
Tôi nhìn lên, thấy một ông chú trông bình thường độ tuổi khoảng năm mươi.
Tẫn Lãng thấy vậy, vội vàng chạy tới bảo vệ tôi.
Lúc này, giọng bác sĩ Triệu từ trong nhà kho vọng ra: “Yo, hôm qua trời tối quá không nhìn rõ, giờ nhìn mới thấy, khá lắm, có đủ loại xoong nồi luôn! Hai người ở đây định xây gia đình à! ”
Anh ta vươn vai đi ra, nhưng khi nhìn thấy ông chú xa lạ bỗng sững sờ.
Tôi ngạc nhiên phát hiện ông chú xa lạ này lại đang mang một khẩu súng ngắn sau lưng!
Ông ta lập tức chĩa súng về phía chúng tôi: “không được nhúc nhích, không được báo cảnh sát!”
Tần Lãng lại kéo tôi ra phía sau, tôi sợ hãi không dám động đậy.
Ông ta dùng súng ép chúng tôi đi vào nhà kho, tịch thu điện thoại của chúng tôi, tắt máy rồi rút sim để đề phòng cảnh sát theo dõi vị trí.
Bác sĩ Triệu nuốt nước miếng thu hết can đảm nói “Chú à, để chúng cháu đi đi. Chú đừng lo, chúng cháu sẽ không bao giờ báo cảnh sát đâu. Hơn nữa, chúng cháu hoàn toàn không biết chú, đâu thể cung cấp manh mối cho cảnh sát. ”
Ông ta khịt mũi: “Mắc cười. Cảnh sát đang truy lùng tao khắp nơi. Mọi người đều biết về ông đây, các ngươi làm sao không biết được?”
Ông ta chính là kẻ bắt cóc giết người như cỏ rác?!
Tôi khóc không ra nước mắt, xui xẻo quá đi, xui xẻo quá đi!
Bác sĩ Triệu trầm mặc một hồi: “Vậy cháu không phải người, cháu thật sự không nhận ra chú.”
“Bớt nói nhảm!” Ông ta chỉ vào tôi rồi lại chỉ vào sợi dây thừng trên đất “Mày, giúp tao trói bọn chúng lại.”.
Tôi không dám chống cự, đành phải lấy dây trói bác sĩ Triệu và Tần Lãng lại.
Sau đó ông ta lấy một sợi dây khác, trói tôi thành cái bánh tét.
Lúc trói tôi, ông ta tìm thấy trong túi tôi bức thư tống tiền chưa gửi mà Tần Lãng đã viết giúp tôi lần trước.
Ông ta nhìn tôi chằm chằm vẻ không tin: “Mày cũng đang làm nghề này?”
Tôi gật đầu.
Ông ta cất bức thư đi: “Ông đây lo chạy trốn không có tiền, 500 vạn, tao muốn từng đó!”
Bây giờ tôi càng muốn khóc hơn, hành sự bấy lâu này giờ vịt thò đến miếng lại bay đi mất.
“Đưa thẻ cho tao.”
Tôi rùng mình: “Trong cái ba lô màu hồng trong góc đó.”
Ông ta bước tới, thô lỗ vứt hết mọi thứ trong túi ra, tìm thấy thẻ ngân hàng: “Mật khẩu.”
Tôi thành thật trả lời “Sinh nhật tôi.”
“… Làm quái nào tao biết mày sinh ngày nào!”
Tần Lãng lúc này mới đột nhiên nói: “Trong thẻ không có tiền, ông lấy cũng vô ích.”
Ông ta nhổ nước bọt: “Không có tiền? Tên thối nhà người đang đùa với ông à!”
“Nhưng tôi có thể giúp ông gọi điện, tống tiền ba tôi.”
Ông ta không tin: “Mày muốn giở trò hả con?”
“Ông không phải cần tiền chạy trốn sao, tôi cũng không muốn bỏ mạng. Có tiền trong tay rồi ông phải tha chúng tôi đi.”
Ông ta vẫn không tin.
“Ông đã lấy đi điện thoại của chúng tôi nên chúng tôi cũng không thể gọi cảnh sát. Nếu chúng tôi thực sự muốn gọi cảnh sát, chúng tôi chỉ có thể đích thân đến đồn cảnh sát. Đến lúc chúng tôi đến báo cảnh sát không phải ông đã bỏ chạy được rồi hay sao.”
Ông ta hơi run, cân nhắc một lúc mới nói: “Được. Nhưng không được gọi điện thoại. Có quỷ mới mày giở trò gì lúc gọi điện. Dùng tin nhắn đi, tao sẽ tự gửi nó”
Tần Lãng không chút do dự đồng ý.
Sau khi ông ta dùng điện thoại của Tần Lãng gửi tin nhắn, lập tức tắt máy, rút sim ra.