Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế - Chương 24: Báo mộng lần hai
Uy Quốc Công phủ.
Đào thị có chút hoảng sợ nhìn về hướng tế đàn, tiếng sấm dọa nàng muốn nhảy dựng, thiếu chút nữa quên dập đầu lần ba, may có quản gia nhắc nhở, mới cuống quít dập đầu, ai ngờ nàng vừa mới ngẩng đầu lên, bên kia lại vang một tiếng sấm.
Đào thị vỗ ngực, Lục Liễu nâng nàng đứng lên, nàng có chút run rẩy hỏi Liên Tử:
- Này…… Xem như hoàn thành?
Liên Tử cười gật đầu:
- Đúng vậy, tam phu nhân nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho nô tỳ là được.
Đào thị thở dài một hơi, lại đắm chìm trong viên mãn vui sướng khi hoàn thành nhiệm vụ, rất mau liền quên ba tiếng sấm kia.
Nàng không có chú ý, nhi nữ của nàng đang nhìn về hướng tế đàn, hai người không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
Ba đạo thiên lôi kia, vừa lúc bọn họ quỳ xuống dập đầu xong mới phát ra, may là không có ai chú ý điều này.
Lúc hai người còn đang nghĩ gì đó, trên không trung bay tới mấy đám mây, bầu trời sáng sủa bị những đám mây che khuất, dần dần hiển lộ âm u.
Một lát sau, từng hạt mưa rơi xuống.
Liên Tử vội vàng sai người thu dọn bàn thờ, Đào thị cùng nha hoàn ôm bọn nhỏ vào trong phòng.
Toàn bộ sân đều ở vì trận mưa không kịp phòng ngừa mà bận rộn, Đào thị đứng ở hành lang, muốn đi hỗ trợ, rồi lại sợ mình không giúp được gì.
Không có ai quản, bọn nhỏ bắt đầu tự tìm lạc thú.
Cố Trạch Hạo rất muốn chạy vào trong mưa, lại bị Cố Thanh Chỉ kéo trở về.
Cố Thanh Chỉ nhìn đoan trang tú mỹ, nhưng lực tay rất lớn, Cố Trạch Hạo cũng không dám ngỗ nghịch với nàng, còn có thân tỷ tỷ Cố Thanh Xu đang ở một bên như hổ rình mồi, rình đánh hắn.
Cố Trạch Hạo không cho các nàng có cơ hội này.
Cố Thanh Xu rất mất mát, Cố Trạch Hạo chạy tới bên người Cố Trạch Mộ, tò mò hỏi:
- Đệ đệ, ngươi đang nhìn gì vậy?
Cố Trạch Mộ lấy lại tinh thần, trực tiếp quay mặt đi, cũng không trả lời hắn.
Cố Trạch Hạo lại không từ bỏ, Cố Trạch Mộ không để ý tới hắn, hắn liền tò mò nhìn theo phương hướng mà Cố Trạch Mộ đã nhìn, lại nhìn thấy Cố Thanh Ninh cũng đang nhìn đến ngẩn người, hắn càng thêm nghi hoặc.
Cố Thanh Ninh ngồi ở hành lang, nhìn mưa đến ngẩn người, chỉ là mưa có gì đẹp?
Cố Trạch Mộ về tới phòng, cầm sách vở, nhưng hắn không có tâm tư đọc sách.
Hắn biết hắn không quỳ là vì hắn là phụ thân của Tiêu Trạm, từ xưa tới nay làm gì có đạo lý phụ quỳ tử, hắn còn sợ Tiêu Trạm không biết gì mà bị trời phạt.
Nhưng Cố Thanh Ninh lại vì cái gì, nàng rõ ràng luôn nghe lời Đào thị, vì sao nàng lại không quỳ?
Vấn đề này Cố Trạch Mộ nghĩ trăm lần cũng không ra, lại không thể đi hỏi Cố Thanh Ninh, chỉ có thể chôn vùi nghi vấn trong lòng.
______________________________________
Đêm khuya, Cố Thanh Ninh đang ngủ đột nhiên mở to mắt, phát hiện nàng lại bay trong không trung.
Sau khi ở Thiên Phật Tự gặp được Tiêu Trạm, Cố Thanh Ninh có chút tò mò, vì sao nàng có thể tiến vào cảnh trong mơ.
Chỉ là nàng không tìm được nguyên nhân, sau đó cũng không phát sinh chuyện này nữa, nàng cũng không để trong lòng. Chỉ là hôm nay, vì sao?
Cố Thanh Ninh tâm niệm vừa động, xoay người liền đi Càn Thanh Cung, Tiêu Trạm kinh hỉ chờ nàng.
Chỉ là hắn vừa định mở miệng, Cố Thanh Ninh liền ngăn cản hắn. Nực cười, nàng không muốn nghe ai dong dài một canh giờ, thân nhi tử cũng không được!
Tiêu Trạm lại một lần nữa thấy mẫu hậu lúc còn trẻ, kích động qua đi, hắn có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói:
- Hôm nay trước khi đi vào giấc ngủ nhi thần có một loại cảm giác, không ngờ thật sự ở trong mộng nhìn thấy mẫu hậu.
Cố Thanh Ninh thử nói:
- Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Trạm nói đến chuyện tế đàn, lại nói thẳng buồn bực trong lòng:
- Tuy người khác đều nói là nhi thần thành tâm, là trời cao khen ngợi, nhưng nhi thần lại cảm thấy tiếng sấm kia giống như trời cao cảnh cáo nhi thần cái gì đó, nhưng nhi thần thật sự không biết mình làm sai cái gì, mẫu hậu tới đây, có phải vì giải thích nghi hoặc cho nhi thần?
Cố Thanh Ninh:
- …
Nàng cảm thấy Tiêu Trạm rất nhạy bén, cũng không bị người khác thổi phồng đến mê muội đầu óc, nhưng vấn đề là...Sao nàng có thể nói cho hắn biết, đạo thiên lôi này, có lẽ vì nàng quỳ dập đầu với hắn, mới có tiếng sấm trên đầu hắn?
Cố Thanh Ninh không nói chuyện, Tiêu Trạm lại nghĩ chuyện này có quan hệ tới thiên cơ, nên mẫu hậu không thể tiết lộ, liền săn sóc không hỏi chuyện này nữa mà chuyển sang đề tài khác.
- Người vẫn chưa thấy phụ hoàng sao?
Ánh mắt Tiêu Trạm chờ mong:
- Nhi thần sai người đi Thiên Phật Tự làm pháp sự, lại thiêu không ít đồ vật cho người cùng phụ hoàng, người…… Nhận được không?
Cố Thanh Ninh:
- …
Loại này, nói nhận được hay là không nhận được, cũng thấy kì kì.
Tiêu Trạm có chút uể oải:
- Nhiều năm như vậy, người mới tới gặp nhi thần có hai lần, phụ hoàng thì một lần cũng chưa từng báo mộng, nhi thần thực sự sợ hãi, không biết có phải nhi thần có chổ nào làm không tốt, mới không được phụ hoàng vui mừng.
Tiêu Trạm khi còn nhỏ đã rất hiểu chuyện, trước mặt ngoại nhân vẫn luôn ổn trọng khéo léo, hiện giờ có lẽ vì ở trong mộng, không giống trong đời sống hiện thực, nên không áp lực chính mình.
Nhưng không có sư dạy cũng tự biết làm nũng.
Cái này làm cho Cố Thanh Ninh khó có thể thích ứng, nói lung tung:
- Có lẽ phụ hoàng của ngươi cũng đầu thai…
- Cũng?
Tiêu Trạm nhíu mày;
- Mẫu hậu có ý tứ gì?
Cố Thanh Ninh cả kinh, lúc này mới phát hiện nàng lại không cẩn thận bại lộ sự thật, có lẽ ở Uy Quốc Công phủ thư thái quá nhiều, nói chuyện cũng không cẩn thận, nàng lại phải tìm mọi cách che lấp.
Tiêu Trạm có chút hoài nghi, nhưng vẫn tin mẫu thân.
Cố Thanh Ninh cũng sợ nàng nói nhiều sai nhiều, liền trực tiếp chuyển đề tài nói tới chính sự.
Nói về chuyện cầu mưa, Cố Thanh Ninh suy nghĩ cũng không khác Cố Trạch Mộ bao nhiêu, lúc trước Tiêu Dận trải qua khoản thời gian đó, nàng cũng ở bên hắn, đương nhiên biết chuyện cầu mưa thật sự không phải có ý tứ đơn giản.
Nàng lo lắng cho Tiêu Trạm, hắn không giống phụ hoàng của hắn, Tiêu Dận ở trong cung giấu tài, nhẫn nhục phụ trọng nhiều năm, với quyền mưu hắn có thủ đoạn cực kỳ cao siêu.
Cố Thanh Ninh:
- Sao ngươi lại đáp ứng chuyện cầu mưa? Rõ ràng phụ hoàng ngươi đã sớm để lại hậu kỳ, không cho phép có người nhắc tới chuyện cầu mưa, sao ngươi vừa đăng cơ, bọn họ liền khuyến khích ngươi đi cầu mưa, ngươi cũng không nghĩ tới, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Tiêu Trạm nghe xong, bình tĩnh nói:
- Mẫu hậu yên tâm, chuyện này nhi thần có chừng mực.
Hắn nói như vậy, lúc trước Cố Thanh Ninh lại cho rằng Tiêu Trạm không biết nội tình nên mới đáp ứng.
Nhưng lúc này xem ra, hắn rõ ràng biết hạ thần tính toán, cũng không ngăn cản, giống như có suy tính khác.
- Ngươi…Tính làm gì?
Vì ở trong mộng, đối phương lại là thân mẫu, Tiêu Trạm cũng không dấu diếm, thản nhiên nói:
- Phụ hoàng từng nói với nhi thần, Quân thần chi tranh, bên này giảm bên kia tăng. Phụ hoàng nhìn xa trông rộng, thủ đoạn cường ngạnh, lúc phụ hoàng tại vị là lúc, thần tử nắm giữ quyền lực bị áp bức đến thấp nhất, nhưng nhi thần không có tài cán như phụ hoàng, cũng không đàn áp được quần thần, chi bằng cho bọn hắn một cơ hội, đổ không bằng sơ, bảo đảm nhi thần có thể khống chế toàn bộ phương hướng tiền đề, cũng cho bọn hắn một cơ hội nói cho thoả thích.
( Yul: "đổ không bằng sơ" nghĩa là
Ngăn chặn không bằng khơi thông.
Phòng ngừa chẳng bằng hai bên thấu hiểu lẫn nhau.)
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người, nhìn Tiêu Trạm đĩnh đạc mà nói, nàng cảm thấy giống như nàng chưa bao giờ hiểu rõ nhi tử của nàng.
Trong trí nhớ của nàng, Tiêu Trạm ôn nhu hiền lành, đối đãi với cung nhân cũng rất hòa khí, hắn nhìn như không có dã tâm, hành sự cũng vô cùng ôn thôn, một bộ dạng rất dễ khi dễ.
Nhưng bọn họ đều xem nhẹ hắn.
- Sau khi mẫu hậu bế cung, có một số chuyện người không biết, Minh Đức hai mươi hai năm, vì Hoàng Hà vỡ đê, ngự sử buộc tội Tổng đốc đường sông Chiêm Thế Kiệt tham ô nhận hối lộ, sau đó phụ hoàng phái khâm sai đi điều tra, hồi báo nói là Chiêm Thế Kiệt sợ tội tự sát, ở trong phủ của hắn lục soát ra sổ sách, phụ hoàng giận tím mặt, phán Chiêm gia toàn môn sao trảm. Thật ra chuyện này chút đáng ngờ không nhỏ, nhưng trong triều sợ hãi uy nghiêm của phụ hoàng, không có người dám ra mặt nói Chiêm Thế Kiệt thế nào, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
- Phụ hoàng anh minh như vậy, còn phạm sai lầm, huống chi nhi thần còn không bằng phụ hoàng, một khi nhất ý cô hành( làm theo ý hình), chẳng phải là sai càng nhiều, nếu cô phụ tổ tông xã tắc, chẳng phải nhi thần sẽ khiến phụ hoàng mẫu hậu thất vọng, uổng phí nhiều năm dốc lòng dạy dỗ?
Tiêu Trạm cười khẽ mang theo một ít ôn hòa, rồi lại có một chút cứng cỏi mà trước đây Cố Thanh Ninh chưa từng chú ý.
- Nhi thần cho bọn hắn quyền lực, trải đường cho dân chúng, chỉ là không muốn nghe lời nói của một phía, dù nhi thần kém hơn phụ hoàng, nhưng triều văn võ đều phụ trợ nhi thần, nhi thần hy vọng lúc còn tại vị, có thể khiến cho thiên hạ càng thêm phồn thịnh..
Cố Thanh Ninh tâm tình phức tạp, một lúc lâu mới mở miệng hỏi:
- Ngươi…Từ khi nào, ngươi bắt đầu có ý nghĩ như vậy?
Tiêu Trạm ngượng ngùng:
- Rất nhiều năm, chỉ là lúc trước vẫn chỉ là ngẫm lại, cho đến đăng cơ, mới có thể thực hiện.
Cố Thanh Ninh trầm mặc, nàng nghĩ, có lẽ Tiêu Trạm cũng không phải không có dã tâm, mà là dã tâm của hắn quá lớn.
Hắn ôn nhu hiền lành, cất giấu tâm tư đế vương.
P/s: Ha ha ta nhầm lịch đăng bộ này với bộ Khúc Chiết. Mai ta đăng đúng lịch nha.
Đào thị có chút hoảng sợ nhìn về hướng tế đàn, tiếng sấm dọa nàng muốn nhảy dựng, thiếu chút nữa quên dập đầu lần ba, may có quản gia nhắc nhở, mới cuống quít dập đầu, ai ngờ nàng vừa mới ngẩng đầu lên, bên kia lại vang một tiếng sấm.
Đào thị vỗ ngực, Lục Liễu nâng nàng đứng lên, nàng có chút run rẩy hỏi Liên Tử:
- Này…… Xem như hoàn thành?
Liên Tử cười gật đầu:
- Đúng vậy, tam phu nhân nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho nô tỳ là được.
Đào thị thở dài một hơi, lại đắm chìm trong viên mãn vui sướng khi hoàn thành nhiệm vụ, rất mau liền quên ba tiếng sấm kia.
Nàng không có chú ý, nhi nữ của nàng đang nhìn về hướng tế đàn, hai người không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
Ba đạo thiên lôi kia, vừa lúc bọn họ quỳ xuống dập đầu xong mới phát ra, may là không có ai chú ý điều này.
Lúc hai người còn đang nghĩ gì đó, trên không trung bay tới mấy đám mây, bầu trời sáng sủa bị những đám mây che khuất, dần dần hiển lộ âm u.
Một lát sau, từng hạt mưa rơi xuống.
Liên Tử vội vàng sai người thu dọn bàn thờ, Đào thị cùng nha hoàn ôm bọn nhỏ vào trong phòng.
Toàn bộ sân đều ở vì trận mưa không kịp phòng ngừa mà bận rộn, Đào thị đứng ở hành lang, muốn đi hỗ trợ, rồi lại sợ mình không giúp được gì.
Không có ai quản, bọn nhỏ bắt đầu tự tìm lạc thú.
Cố Trạch Hạo rất muốn chạy vào trong mưa, lại bị Cố Thanh Chỉ kéo trở về.
Cố Thanh Chỉ nhìn đoan trang tú mỹ, nhưng lực tay rất lớn, Cố Trạch Hạo cũng không dám ngỗ nghịch với nàng, còn có thân tỷ tỷ Cố Thanh Xu đang ở một bên như hổ rình mồi, rình đánh hắn.
Cố Trạch Hạo không cho các nàng có cơ hội này.
Cố Thanh Xu rất mất mát, Cố Trạch Hạo chạy tới bên người Cố Trạch Mộ, tò mò hỏi:
- Đệ đệ, ngươi đang nhìn gì vậy?
Cố Trạch Mộ lấy lại tinh thần, trực tiếp quay mặt đi, cũng không trả lời hắn.
Cố Trạch Hạo lại không từ bỏ, Cố Trạch Mộ không để ý tới hắn, hắn liền tò mò nhìn theo phương hướng mà Cố Trạch Mộ đã nhìn, lại nhìn thấy Cố Thanh Ninh cũng đang nhìn đến ngẩn người, hắn càng thêm nghi hoặc.
Cố Thanh Ninh ngồi ở hành lang, nhìn mưa đến ngẩn người, chỉ là mưa có gì đẹp?
Cố Trạch Mộ về tới phòng, cầm sách vở, nhưng hắn không có tâm tư đọc sách.
Hắn biết hắn không quỳ là vì hắn là phụ thân của Tiêu Trạm, từ xưa tới nay làm gì có đạo lý phụ quỳ tử, hắn còn sợ Tiêu Trạm không biết gì mà bị trời phạt.
Nhưng Cố Thanh Ninh lại vì cái gì, nàng rõ ràng luôn nghe lời Đào thị, vì sao nàng lại không quỳ?
Vấn đề này Cố Trạch Mộ nghĩ trăm lần cũng không ra, lại không thể đi hỏi Cố Thanh Ninh, chỉ có thể chôn vùi nghi vấn trong lòng.
______________________________________
Đêm khuya, Cố Thanh Ninh đang ngủ đột nhiên mở to mắt, phát hiện nàng lại bay trong không trung.
Sau khi ở Thiên Phật Tự gặp được Tiêu Trạm, Cố Thanh Ninh có chút tò mò, vì sao nàng có thể tiến vào cảnh trong mơ.
Chỉ là nàng không tìm được nguyên nhân, sau đó cũng không phát sinh chuyện này nữa, nàng cũng không để trong lòng. Chỉ là hôm nay, vì sao?
Cố Thanh Ninh tâm niệm vừa động, xoay người liền đi Càn Thanh Cung, Tiêu Trạm kinh hỉ chờ nàng.
Chỉ là hắn vừa định mở miệng, Cố Thanh Ninh liền ngăn cản hắn. Nực cười, nàng không muốn nghe ai dong dài một canh giờ, thân nhi tử cũng không được!
Tiêu Trạm lại một lần nữa thấy mẫu hậu lúc còn trẻ, kích động qua đi, hắn có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói:
- Hôm nay trước khi đi vào giấc ngủ nhi thần có một loại cảm giác, không ngờ thật sự ở trong mộng nhìn thấy mẫu hậu.
Cố Thanh Ninh thử nói:
- Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Trạm nói đến chuyện tế đàn, lại nói thẳng buồn bực trong lòng:
- Tuy người khác đều nói là nhi thần thành tâm, là trời cao khen ngợi, nhưng nhi thần lại cảm thấy tiếng sấm kia giống như trời cao cảnh cáo nhi thần cái gì đó, nhưng nhi thần thật sự không biết mình làm sai cái gì, mẫu hậu tới đây, có phải vì giải thích nghi hoặc cho nhi thần?
Cố Thanh Ninh:
- …
Nàng cảm thấy Tiêu Trạm rất nhạy bén, cũng không bị người khác thổi phồng đến mê muội đầu óc, nhưng vấn đề là...Sao nàng có thể nói cho hắn biết, đạo thiên lôi này, có lẽ vì nàng quỳ dập đầu với hắn, mới có tiếng sấm trên đầu hắn?
Cố Thanh Ninh không nói chuyện, Tiêu Trạm lại nghĩ chuyện này có quan hệ tới thiên cơ, nên mẫu hậu không thể tiết lộ, liền săn sóc không hỏi chuyện này nữa mà chuyển sang đề tài khác.
- Người vẫn chưa thấy phụ hoàng sao?
Ánh mắt Tiêu Trạm chờ mong:
- Nhi thần sai người đi Thiên Phật Tự làm pháp sự, lại thiêu không ít đồ vật cho người cùng phụ hoàng, người…… Nhận được không?
Cố Thanh Ninh:
- …
Loại này, nói nhận được hay là không nhận được, cũng thấy kì kì.
Tiêu Trạm có chút uể oải:
- Nhiều năm như vậy, người mới tới gặp nhi thần có hai lần, phụ hoàng thì một lần cũng chưa từng báo mộng, nhi thần thực sự sợ hãi, không biết có phải nhi thần có chổ nào làm không tốt, mới không được phụ hoàng vui mừng.
Tiêu Trạm khi còn nhỏ đã rất hiểu chuyện, trước mặt ngoại nhân vẫn luôn ổn trọng khéo léo, hiện giờ có lẽ vì ở trong mộng, không giống trong đời sống hiện thực, nên không áp lực chính mình.
Nhưng không có sư dạy cũng tự biết làm nũng.
Cái này làm cho Cố Thanh Ninh khó có thể thích ứng, nói lung tung:
- Có lẽ phụ hoàng của ngươi cũng đầu thai…
- Cũng?
Tiêu Trạm nhíu mày;
- Mẫu hậu có ý tứ gì?
Cố Thanh Ninh cả kinh, lúc này mới phát hiện nàng lại không cẩn thận bại lộ sự thật, có lẽ ở Uy Quốc Công phủ thư thái quá nhiều, nói chuyện cũng không cẩn thận, nàng lại phải tìm mọi cách che lấp.
Tiêu Trạm có chút hoài nghi, nhưng vẫn tin mẫu thân.
Cố Thanh Ninh cũng sợ nàng nói nhiều sai nhiều, liền trực tiếp chuyển đề tài nói tới chính sự.
Nói về chuyện cầu mưa, Cố Thanh Ninh suy nghĩ cũng không khác Cố Trạch Mộ bao nhiêu, lúc trước Tiêu Dận trải qua khoản thời gian đó, nàng cũng ở bên hắn, đương nhiên biết chuyện cầu mưa thật sự không phải có ý tứ đơn giản.
Nàng lo lắng cho Tiêu Trạm, hắn không giống phụ hoàng của hắn, Tiêu Dận ở trong cung giấu tài, nhẫn nhục phụ trọng nhiều năm, với quyền mưu hắn có thủ đoạn cực kỳ cao siêu.
Cố Thanh Ninh:
- Sao ngươi lại đáp ứng chuyện cầu mưa? Rõ ràng phụ hoàng ngươi đã sớm để lại hậu kỳ, không cho phép có người nhắc tới chuyện cầu mưa, sao ngươi vừa đăng cơ, bọn họ liền khuyến khích ngươi đi cầu mưa, ngươi cũng không nghĩ tới, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Tiêu Trạm nghe xong, bình tĩnh nói:
- Mẫu hậu yên tâm, chuyện này nhi thần có chừng mực.
Hắn nói như vậy, lúc trước Cố Thanh Ninh lại cho rằng Tiêu Trạm không biết nội tình nên mới đáp ứng.
Nhưng lúc này xem ra, hắn rõ ràng biết hạ thần tính toán, cũng không ngăn cản, giống như có suy tính khác.
- Ngươi…Tính làm gì?
Vì ở trong mộng, đối phương lại là thân mẫu, Tiêu Trạm cũng không dấu diếm, thản nhiên nói:
- Phụ hoàng từng nói với nhi thần, Quân thần chi tranh, bên này giảm bên kia tăng. Phụ hoàng nhìn xa trông rộng, thủ đoạn cường ngạnh, lúc phụ hoàng tại vị là lúc, thần tử nắm giữ quyền lực bị áp bức đến thấp nhất, nhưng nhi thần không có tài cán như phụ hoàng, cũng không đàn áp được quần thần, chi bằng cho bọn hắn một cơ hội, đổ không bằng sơ, bảo đảm nhi thần có thể khống chế toàn bộ phương hướng tiền đề, cũng cho bọn hắn một cơ hội nói cho thoả thích.
( Yul: "đổ không bằng sơ" nghĩa là
Ngăn chặn không bằng khơi thông.
Phòng ngừa chẳng bằng hai bên thấu hiểu lẫn nhau.)
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người, nhìn Tiêu Trạm đĩnh đạc mà nói, nàng cảm thấy giống như nàng chưa bao giờ hiểu rõ nhi tử của nàng.
Trong trí nhớ của nàng, Tiêu Trạm ôn nhu hiền lành, đối đãi với cung nhân cũng rất hòa khí, hắn nhìn như không có dã tâm, hành sự cũng vô cùng ôn thôn, một bộ dạng rất dễ khi dễ.
Nhưng bọn họ đều xem nhẹ hắn.
- Sau khi mẫu hậu bế cung, có một số chuyện người không biết, Minh Đức hai mươi hai năm, vì Hoàng Hà vỡ đê, ngự sử buộc tội Tổng đốc đường sông Chiêm Thế Kiệt tham ô nhận hối lộ, sau đó phụ hoàng phái khâm sai đi điều tra, hồi báo nói là Chiêm Thế Kiệt sợ tội tự sát, ở trong phủ của hắn lục soát ra sổ sách, phụ hoàng giận tím mặt, phán Chiêm gia toàn môn sao trảm. Thật ra chuyện này chút đáng ngờ không nhỏ, nhưng trong triều sợ hãi uy nghiêm của phụ hoàng, không có người dám ra mặt nói Chiêm Thế Kiệt thế nào, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
- Phụ hoàng anh minh như vậy, còn phạm sai lầm, huống chi nhi thần còn không bằng phụ hoàng, một khi nhất ý cô hành( làm theo ý hình), chẳng phải là sai càng nhiều, nếu cô phụ tổ tông xã tắc, chẳng phải nhi thần sẽ khiến phụ hoàng mẫu hậu thất vọng, uổng phí nhiều năm dốc lòng dạy dỗ?
Tiêu Trạm cười khẽ mang theo một ít ôn hòa, rồi lại có một chút cứng cỏi mà trước đây Cố Thanh Ninh chưa từng chú ý.
- Nhi thần cho bọn hắn quyền lực, trải đường cho dân chúng, chỉ là không muốn nghe lời nói của một phía, dù nhi thần kém hơn phụ hoàng, nhưng triều văn võ đều phụ trợ nhi thần, nhi thần hy vọng lúc còn tại vị, có thể khiến cho thiên hạ càng thêm phồn thịnh..
Cố Thanh Ninh tâm tình phức tạp, một lúc lâu mới mở miệng hỏi:
- Ngươi…Từ khi nào, ngươi bắt đầu có ý nghĩ như vậy?
Tiêu Trạm ngượng ngùng:
- Rất nhiều năm, chỉ là lúc trước vẫn chỉ là ngẫm lại, cho đến đăng cơ, mới có thể thực hiện.
Cố Thanh Ninh trầm mặc, nàng nghĩ, có lẽ Tiêu Trạm cũng không phải không có dã tâm, mà là dã tâm của hắn quá lớn.
Hắn ôn nhu hiền lành, cất giấu tâm tư đế vương.
P/s: Ha ha ta nhầm lịch đăng bộ này với bộ Khúc Chiết. Mai ta đăng đúng lịch nha.