Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế - Chương 188
Một canh giờ sau khi Phụng Linh tiến cung, quả nhiên trong cung có ý chỉ triệu Khang Diệp và Liễu thái phó tiến cung. Khang Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, đi theo thái giám tuyên chỉ tiến cung.
Khi vào thư phòng bầu không khí rất nặng nề, Tiêu Trạm ngồi ở chủ vị, sắc mặt u sầu. Dưới tay của y là Phụng Linh và Liễu thái phó đứng do, sắc mặt hai người cũng không tốt hơn là bao.
Tiêu Trạm thấy Khang Diệp đi đến thì miễn cưỡng nở nụ cười: “Thừa tướng đến rồi.”
Khang Diệp cẩn thận hành đại lễ với Tiêu Trạm, sau đó mới giả vờ như không biết gì cả: “Lão thần bái kiến bệ hạ, không biết bệ hạ vội vội triệu lão thần là có chuyện gì quan trọng?”
Tiêu Trạm nhìn thoáng qua Phụng Linh, muốn nói lại thôi: “A Linh, ngươi tới nói đi.”
Phụng Linh mấp máy môi, nói rõ thân phận Phụng Triển, có thể Uy Quốc công quen với Phụng Triển và chuyện Uy Quốc công có lòng dạ khác ra.
Theo lời ý nói, vẻ mặt của Tiêu Trạm càng lúc càng khó coi. Chưa đợi y nói xong thì Tiêu Trạm đã đập bàn một cái: “Đủ rồi!”
Phụng Linh vội vàng im miệng, thành thật đứng ở một bên.
Liễu thái phó vội vàng nói: “Bệ hạ, Uy Quốc công luôn luôn tận trung làm việc, chắc chắn ông ấy sẽ không phản bội Đại Chu. Chắc chắn ở trong đó có hiểu lầm gì rồi.”
Tiêu Trạm lạnh lùng nói: “Đây đều là Phụng Linh tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy y đang nói láo sao?”
Phụng Linh vội vàng quỳ xuống: “Thần lấy mạng ra thề, nếu thần có nửa lời giả dối thì sẽ chết không được tử tế.”
Sắc mặt Tiêu Trạm dịu lại một chút: “Trẫm tin ngươi, ngươi đứng lên trước đi.”
Trong lòng Liễu thái phó chợt lạnh, nếu đổi lại người khác nói thế còn được, nhưng với thân phận của Phụng Linh thì y không cần nói láo, vốn không hề có chỗ tốt nào. Thậm chí còn có thể vì vậy mà mang tiếng xấu trên lưng, song cũng chính vì thế nên bệ hạ mới tin tưởng y.
Liễu thái phó tỏ vẻ chán nản, Tiêu Trạm không để ý đến ông mà nhìn về phía Khang Diệp: “Thừa tướng thấy thế nào?”
Khang Diệp vẫn luôn ngoảnh mặt làm thinh, bây giờ nghe Tiêu Trạm hỏi, ông ta không hề hoang mang mà nói: “Thần nghĩ là chưa chắc Uy Quốc công có lòng phản quốc. Nhưng mà chuyện này là chuyện trọng đại, Uy Quốc công lại tự mình giấu diếm, thật sự hơi tự chủ trương rồi. Cho dù Uy Quốc công có công huân rất cao, nhưng thân phận và địa vị của ông ấy đều do bệ hạ ban cho, càng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm mới phải. Bây giờ xem ra, có lẽ ông ấy đã không còn kính sợ bệ hạ nữa rồi!”
Trong lòng Liễu thái phó lạnh lẽo, mỗi chữ mỗi câu của Khang Diệp đều có vẻ như biện hộ cho Uy Quốc công, nhưng thật ra câu nào cũng là dao. Đây là muốn để Uy Quốc công rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục đây mà!
Sắc mặt Tiêu Trạm cũng không rõ ràng, hỏi: “Vậy theo ý thừa tướng nên làm thế nào?”
Khang Diệp nói: “Vì kế hoạch hôm nay vẫn nên triệu hồi cha con Uy Quốc công trước, để bọn họ vào kinh trình điện với bệ hạ, nói rõ việc này mới là quan trọng nhất.”
Lời này nói nghe êm tai, nhưng thật ra là trần trụi đoạt binh quyền. Mấy chục vạn đại quân ở biên quan là miếng thịt mỡ ngon, không biết có bao nhiêu võ tướng nhìn chằm chằm. Chỉ cần cha con Uy Quốc công vừa về tới kinh thành thì chẳng mấy chốc cục thịt béo này sẽ bị chia cắt không còn một mảnh, không liên quan với bọn họ nữa.
Tiêu Trạm không nói gì, cuối cùng Liễu thái phó cũng bất chấp, lập tức bác bỏ: “Quân quốc đại sự há lại là trò đùa, trước trận đấu mà đổi tướng càng là điều tối kỵ. Uy Quốc công là trụ cột của Đại Chu, biên quan vì có ông ấy vất vả chèo chống mới có thái bình như bây giờ. Nếu thật sự vì chút hiểu lầm mà triệu hồi ông ấy về, chẳng phải đã tự hủy đi lực lượng vững mạnh? Chẳng lẽ để quân phí mà triều đình tiêu vào biên quan nhiều năm và sự lo âu của bệ hạ hóa thành hư không? Còn có những tướng sĩ một lòng bảo vệ quốc gia tiền tuyến nữa, Khang tướng đặt tính mạng của bọn họ ở đâu?”
Khang Diệp nhíu mày, nói: “Lời này của Liễu đại nhân có ý giống như trong triều đình này ngoại trừ Uy Quốc công thì không ai biết đánh trận nữa vậy? Uy Quốc công ở biên quan hai mươi năm cũng không tiêu diệt được ngoại tộc, trái lại làm cho bọn chúng lớn mạnh từng bước. Đây chẳng lẽ là trụ cột mà Liễu đại nhân nói sao? Xin thứ cho lão hủ không dám gật bừa.”
Gân xanh trên mặt Liễu thái phó xuất hiện, ông nghiêm nghị nói: “Khang tướng nói ra lời này không sợ trung thần lạnh lòng sao?”
Khang Diệp cười lạnh nói: “Trung thần dễ lạnh lòng như thế, vậy trung thành này cũng quá rẻ mạt rồi!”
“Khang Diệp!”
“Đủ rồi!” Tiêu Trạm không thể nhịn được nữa mà ngăn bọn họ lại.
Liễu thái phó đè xuống cơn giận trong lòng, ông sửa sang lại quần áo nghiêm mặt nói: “Xin bệ hạ thứ cho thần tội thất lễ trước ngự tiền, thật sự là lời nói của Khang tướng quá tàn nhẫn. Uy Quốc công ở biên quan khổ sở giữ gìn hai mươi năm, bây giờ không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói phiến diện đã phán tội ông ấy, vậy thì chuẩn mực triều đình đặt ở đâu. Ngày sau có người học theo dùng chuyện này mưu hại người khác, vậy chẳng phải làm cho cả triều đình trở nên rối loạn không yên, đây là đẩy bệ hạ vào bất nghĩa đó!”
Khang Diệp không cam lòng: “Bệ hạ minh xét, thần và Uy Quốc công không thù không oán, chỉ là một lòng trung thành, nói chuyện theo lẽ công bằng. Trái lại là Liễu đại nhân, đến cùng vẫn thương xót nữ nhi mà!”
Liễu thái phó vô cùng tức giận, lời này của Khang Diệp rõ ràng là nói ông bao che người nhà, nhưng trên thực tế từ sau chuyện của Liễu Tử Ký, ông và phủ Uy Quốc công gần như không qua lại với nhau nữa. Lý do ông nói chuyện giúp Uy Quốc công chỉ dựa vào phẩm hạnh trong lòng quan văn mà thôi.
Khang Diệp chuyển hướng qua Tiêu Trạm, thần khẩn nói: “Bệ hạ, theo thần thấy cha con Uy Quốc công đã không thích hợp ở lại biên quan nữa. Nếu như ông ấy sẵn sàng trả lại binh quyền, tất nhiên mọi người đều vui vẻ, làm tròn giai thoại quân thần. Nếu ông ta không muốn, chẳng phải đang nói rõ trong lòng có quỷ sao? Năm đó, Uy Quốc công dám kháng chỉ chứa chấp đứa trẻ mồ côi của Chiêm thị, bây giờ ai có thể đảm bảo ông ấy không vì “Công lý đạo nghĩa” trong lòng mà làm ra chuyện khác chứ?”
Ông ta vừa nói xong câu này, cả thư phòng lập tức yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Liễu thái phó giống như bị người ta bóp cổ, mặt đỏ bừng lên cũng không còn gì để nói.
Câu nói này của Khang Diệp thật sự đã đâm trúng tử huyệt.
Cho dù Uy Quốc công lập được công lao to lớn, nhưng chính vì thế, ông kháng chỉ, tự chủ trương mới có thể khiến hoàng đế không thể chịu được. Hoàng đế có thể nhịn thần tử ngu xuẩn và vô năng nhưng không thể cho phép thần tử thoát khỏi khống chế của mình.
Đây chính là vảy ngược của hoàng đế mà bất kỳ ai cũng không thể động vào.
Khang Diệp lại nói với ý sâu xa: “Cuối cùng, ngoại tộc cũng chỉ là bệnh ngoài da, nếu… Mới là họa lớn trong lòng!”
Một câu đại nghịch bất đạo như vậy, Tiêu Trạm cũng không ngăn ông ta lại, chỉ có sắc mặt bình tĩnh mà nói: “Uy Quốc công một lòng vì nước, thừa tướng quá lời rồi.”
Khang Diệp vội vàng thỉnh tội.
Tiêu Trạm cũng không trách ông ta, mà hỏi tiếp: “Thừa tướng còn có đề nghị gì không?”
Khang Diệp nói: “Bây giờ quan trọng nhất là phải bảo đảm biên quan yên ổn, thứ nhất là thân phận tiền Định Quốc công không được để lộ, để tránh dao động quân tâm, làm mất thanh danh.”
Tiêu Trạm gật gật đầu: “Chuẩn.”
“Thứ hai, đúng lúc bây giờ quận vương Chiêu Hoài đang ở Nghiệp Thành, chẳng bằng để ngài ấy tạm thay Uy Quốc công tiếp nhận đại quân, để tránh trong quân sinh loạn. Ngài ấy là cháu ngoại của bệ hạ, thân phận tôn quý, cũng rất phù hợp.”
Tiêu Trạm nghe xong lại từ chối: “Diễn Chi vẫn còn rất trẻ, quên chuyện này đi.”
Dường như Khang Diệp hơi không cam lòng, nhưng ông ta biết chuyện chuyển biến tốt rồi nên im lặng đứng ở một bên.
Lúc này, trong lòng Liễu thái phó đã tràn đầy tuyệt vọng. Ông biết lúc này tốt nhất là mình nên ngậm miệng không nên nói gì nữa, nhưng cuối cùng không thể chịu được mà nói: “Bệ hạ, không thể được!”
Dường như Tiêu Trạm không nghe ông nói mà thản nhiên nói: “Được rồi, trong lòng trẫm hiểu rõ, các ngươi lui ra hết đi.”
Liễu thái phó còn muốn khuyên nữa nhưng Tiêu Trạm cũng đã hạ quyết tâm, nói thêm gì nữa chỉ sợ chính ông cũng sẽ bị kéo vào. Ông chỉ có thể bất lực rời đi.
Khang Diệp trở lại trong phủ mới lộ ra vẻ vừa lòng đắc chí, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay ông ta. Ông ta biết còn thiếu một bước nữa Uy Quốc công và Phụng Triển sẽ không có cơ hội xoay người nữa.
Mà bước này quan trọng như thế, trái lại khiến ông ta hơi khó lại.
Uy Quốc công không dễ lừa gạt như Phụng Linh, ông ta luôn am hiểu đạo lý bo bo giữ mình. Nếu không phải lúc trước ông ta chứa chấp Cố Trạch Mộ để lộ nhược điểm thì cũng không bị Khang Diệp tính toán.
Có thể tưởng tượng được lấy binh quyền trong tay ông ta cũng không đơn giản. Dù sao ông ta cũng là lão thần nhiều năm, lúc trước rất được bệ hạ tin tưởng, lại có bạn cũ đông đảo trong triều. Trước mắt, cho dù ông đã thuyết phục được bệ hạ, nhưng chỉ cần cha con Uy Quốc công còn ở Nghiệp Thành một ngày thì chuyện này vẫn chưa xong. Nếu không thừa dịp lúc này bệ hạ giận dữ kéo ông ta xuống, chờ qua một thời gian, bọn người Liễu thái phó biện hộ giúp ông ta, ông ta lại tỏ lòng trung thành, dựa theo tính cách dễ mềm lòng của bệ hạ thì rất dễ bị ông ta thuyết phục.
Một khi Uy Quốc công nghĩ rõ mấu chốt trong đó, dùng chiến lược kéo dài thì Khang Diệp cũng không còn cách nào. Cho nên ông muốn để Uy Quốc công không còn cơ hội kéo dài.
Có điều Khang Diệp đã quen giấu phía sau màn, trước đó làm tất cả mọi chuyện ông luôn cẩn thận che giấu dấu vết của mình, phần lớn là gián tiếp hoặc mượn tay người khác đi làm. Nhưng để đảm bảo không có gì sơ suất, ông vẫn gọi tâm phúc của mình.
Ông cẩn thận dặn dò tâm phúc của mình một phen, sau đó để hắn chạy tới Nghiệp Thành.
Sau khi tâm phúc rời đi, Khang Diệp khẽ thở ra, đẩy cửa sổ lại bị gió lạnh băng ở ngoài làm cho rùng mình một cái. Lúc này ông ta mới phát hiện ở bên ngoài lại có tuyết rơi.
Bông tuyết lẳng lặng rơi trên mặt đất, nhanh chóng bao phủ cả viện trong làn áo bạc.
Nhưng dù sao Khang Diệp cũng đã lớn tuổi, cũng bắt đầu sợ chết và những thứ có liên quan đến chết chóc. Ông ta nhìn màu trắng bạc kia cũng không thấy đẹp, trái lại chỉ cảm thấy xui xẻo.
Ông ta thầm mắng một tiếng, cau mày đóng cửa sổ lại.
Đến cuối năm, chuyện tôn thất càng phiền phức hơn, trưởng công chúa Nguyên Gia bận đến chân không chạm đất. Đột nhiên nàng nhận ý chỉ tiến cung của hoàng huynh khiến nàng cảm thấy hơi khó hiểu, đành phải tạm thời bỏ chuyện trong tay xuống.
Ai ngờ Tiêu Trạm tìm nàng tới cũng không phải vì chuyện liên quan đến tình huynh muội, mà nói với nàng rằng y muốn tước binh quyền của Uy Quốc công. Y lo Tiêu Diễn Chi ở bên kia không an toàn nên để nàng viết phong thư, lấy cớ thân thể nàng không khỏe mà bảo Tiêu Diễn Chi hồi kinh.
Nguyên Gia lại ngây ngẩn cả người, vội nói: “Hoàng huynh, có phải trong đây có hiểu lầm gì không. Sao Uy Quốc công phản bội huynh được?”
“Ồ? Vì sao hoàng muội chắc chắn như thế?”
Nguyên Gia cũng chỉ đột nhiên thốt ra câu kia, sau khi bị Tiêu Trạm hỏi nàng lại hơi hoảng hốt.
Cũng may Tiêu Trạm cũng không quá để ý, chỉ thúc giục nàng mau viết thư.
Trong lòng Nguyên Gia vô cùng rối loạn, không phải nàng chắc chắn Uy Quốc công sẽ không phản bội, mà nàng biết phụ hoàng và mẫu hậu đều ở Nghiệp Thành, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Song, đến lúc này nếu nàng nói ra lý do như thế không chỉ không giúp gì được mà còn có thể hại Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh. Vì thế nàng chỉ có thể nuốt xuống.
Bởi vì không có lòng dạ nào nên phong thư này viết vô cùng đơn giản, chữ viết còn hơi ẩu, giống như bị bệnh mà viết vậy.
Mắt thấy Tiêu Trạm cho người mang tin đi đến Nghiệp Thành, Nguyên Gia cũng thừa cơ cáo lui.
Đột nhiên Tiêu Trạm gọi nàng lại.
Nguyên Gia hơi nghi hoặc mà nhìn y.
Tiêu Trạm chỉ cười cười: “Không có gì, hoàng muội đi đường cẩn thận.”
Khi vào thư phòng bầu không khí rất nặng nề, Tiêu Trạm ngồi ở chủ vị, sắc mặt u sầu. Dưới tay của y là Phụng Linh và Liễu thái phó đứng do, sắc mặt hai người cũng không tốt hơn là bao.
Tiêu Trạm thấy Khang Diệp đi đến thì miễn cưỡng nở nụ cười: “Thừa tướng đến rồi.”
Khang Diệp cẩn thận hành đại lễ với Tiêu Trạm, sau đó mới giả vờ như không biết gì cả: “Lão thần bái kiến bệ hạ, không biết bệ hạ vội vội triệu lão thần là có chuyện gì quan trọng?”
Tiêu Trạm nhìn thoáng qua Phụng Linh, muốn nói lại thôi: “A Linh, ngươi tới nói đi.”
Phụng Linh mấp máy môi, nói rõ thân phận Phụng Triển, có thể Uy Quốc công quen với Phụng Triển và chuyện Uy Quốc công có lòng dạ khác ra.
Theo lời ý nói, vẻ mặt của Tiêu Trạm càng lúc càng khó coi. Chưa đợi y nói xong thì Tiêu Trạm đã đập bàn một cái: “Đủ rồi!”
Phụng Linh vội vàng im miệng, thành thật đứng ở một bên.
Liễu thái phó vội vàng nói: “Bệ hạ, Uy Quốc công luôn luôn tận trung làm việc, chắc chắn ông ấy sẽ không phản bội Đại Chu. Chắc chắn ở trong đó có hiểu lầm gì rồi.”
Tiêu Trạm lạnh lùng nói: “Đây đều là Phụng Linh tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy y đang nói láo sao?”
Phụng Linh vội vàng quỳ xuống: “Thần lấy mạng ra thề, nếu thần có nửa lời giả dối thì sẽ chết không được tử tế.”
Sắc mặt Tiêu Trạm dịu lại một chút: “Trẫm tin ngươi, ngươi đứng lên trước đi.”
Trong lòng Liễu thái phó chợt lạnh, nếu đổi lại người khác nói thế còn được, nhưng với thân phận của Phụng Linh thì y không cần nói láo, vốn không hề có chỗ tốt nào. Thậm chí còn có thể vì vậy mà mang tiếng xấu trên lưng, song cũng chính vì thế nên bệ hạ mới tin tưởng y.
Liễu thái phó tỏ vẻ chán nản, Tiêu Trạm không để ý đến ông mà nhìn về phía Khang Diệp: “Thừa tướng thấy thế nào?”
Khang Diệp vẫn luôn ngoảnh mặt làm thinh, bây giờ nghe Tiêu Trạm hỏi, ông ta không hề hoang mang mà nói: “Thần nghĩ là chưa chắc Uy Quốc công có lòng phản quốc. Nhưng mà chuyện này là chuyện trọng đại, Uy Quốc công lại tự mình giấu diếm, thật sự hơi tự chủ trương rồi. Cho dù Uy Quốc công có công huân rất cao, nhưng thân phận và địa vị của ông ấy đều do bệ hạ ban cho, càng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm mới phải. Bây giờ xem ra, có lẽ ông ấy đã không còn kính sợ bệ hạ nữa rồi!”
Trong lòng Liễu thái phó lạnh lẽo, mỗi chữ mỗi câu của Khang Diệp đều có vẻ như biện hộ cho Uy Quốc công, nhưng thật ra câu nào cũng là dao. Đây là muốn để Uy Quốc công rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục đây mà!
Sắc mặt Tiêu Trạm cũng không rõ ràng, hỏi: “Vậy theo ý thừa tướng nên làm thế nào?”
Khang Diệp nói: “Vì kế hoạch hôm nay vẫn nên triệu hồi cha con Uy Quốc công trước, để bọn họ vào kinh trình điện với bệ hạ, nói rõ việc này mới là quan trọng nhất.”
Lời này nói nghe êm tai, nhưng thật ra là trần trụi đoạt binh quyền. Mấy chục vạn đại quân ở biên quan là miếng thịt mỡ ngon, không biết có bao nhiêu võ tướng nhìn chằm chằm. Chỉ cần cha con Uy Quốc công vừa về tới kinh thành thì chẳng mấy chốc cục thịt béo này sẽ bị chia cắt không còn một mảnh, không liên quan với bọn họ nữa.
Tiêu Trạm không nói gì, cuối cùng Liễu thái phó cũng bất chấp, lập tức bác bỏ: “Quân quốc đại sự há lại là trò đùa, trước trận đấu mà đổi tướng càng là điều tối kỵ. Uy Quốc công là trụ cột của Đại Chu, biên quan vì có ông ấy vất vả chèo chống mới có thái bình như bây giờ. Nếu thật sự vì chút hiểu lầm mà triệu hồi ông ấy về, chẳng phải đã tự hủy đi lực lượng vững mạnh? Chẳng lẽ để quân phí mà triều đình tiêu vào biên quan nhiều năm và sự lo âu của bệ hạ hóa thành hư không? Còn có những tướng sĩ một lòng bảo vệ quốc gia tiền tuyến nữa, Khang tướng đặt tính mạng của bọn họ ở đâu?”
Khang Diệp nhíu mày, nói: “Lời này của Liễu đại nhân có ý giống như trong triều đình này ngoại trừ Uy Quốc công thì không ai biết đánh trận nữa vậy? Uy Quốc công ở biên quan hai mươi năm cũng không tiêu diệt được ngoại tộc, trái lại làm cho bọn chúng lớn mạnh từng bước. Đây chẳng lẽ là trụ cột mà Liễu đại nhân nói sao? Xin thứ cho lão hủ không dám gật bừa.”
Gân xanh trên mặt Liễu thái phó xuất hiện, ông nghiêm nghị nói: “Khang tướng nói ra lời này không sợ trung thần lạnh lòng sao?”
Khang Diệp cười lạnh nói: “Trung thần dễ lạnh lòng như thế, vậy trung thành này cũng quá rẻ mạt rồi!”
“Khang Diệp!”
“Đủ rồi!” Tiêu Trạm không thể nhịn được nữa mà ngăn bọn họ lại.
Liễu thái phó đè xuống cơn giận trong lòng, ông sửa sang lại quần áo nghiêm mặt nói: “Xin bệ hạ thứ cho thần tội thất lễ trước ngự tiền, thật sự là lời nói của Khang tướng quá tàn nhẫn. Uy Quốc công ở biên quan khổ sở giữ gìn hai mươi năm, bây giờ không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói phiến diện đã phán tội ông ấy, vậy thì chuẩn mực triều đình đặt ở đâu. Ngày sau có người học theo dùng chuyện này mưu hại người khác, vậy chẳng phải làm cho cả triều đình trở nên rối loạn không yên, đây là đẩy bệ hạ vào bất nghĩa đó!”
Khang Diệp không cam lòng: “Bệ hạ minh xét, thần và Uy Quốc công không thù không oán, chỉ là một lòng trung thành, nói chuyện theo lẽ công bằng. Trái lại là Liễu đại nhân, đến cùng vẫn thương xót nữ nhi mà!”
Liễu thái phó vô cùng tức giận, lời này của Khang Diệp rõ ràng là nói ông bao che người nhà, nhưng trên thực tế từ sau chuyện của Liễu Tử Ký, ông và phủ Uy Quốc công gần như không qua lại với nhau nữa. Lý do ông nói chuyện giúp Uy Quốc công chỉ dựa vào phẩm hạnh trong lòng quan văn mà thôi.
Khang Diệp chuyển hướng qua Tiêu Trạm, thần khẩn nói: “Bệ hạ, theo thần thấy cha con Uy Quốc công đã không thích hợp ở lại biên quan nữa. Nếu như ông ấy sẵn sàng trả lại binh quyền, tất nhiên mọi người đều vui vẻ, làm tròn giai thoại quân thần. Nếu ông ta không muốn, chẳng phải đang nói rõ trong lòng có quỷ sao? Năm đó, Uy Quốc công dám kháng chỉ chứa chấp đứa trẻ mồ côi của Chiêm thị, bây giờ ai có thể đảm bảo ông ấy không vì “Công lý đạo nghĩa” trong lòng mà làm ra chuyện khác chứ?”
Ông ta vừa nói xong câu này, cả thư phòng lập tức yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Liễu thái phó giống như bị người ta bóp cổ, mặt đỏ bừng lên cũng không còn gì để nói.
Câu nói này của Khang Diệp thật sự đã đâm trúng tử huyệt.
Cho dù Uy Quốc công lập được công lao to lớn, nhưng chính vì thế, ông kháng chỉ, tự chủ trương mới có thể khiến hoàng đế không thể chịu được. Hoàng đế có thể nhịn thần tử ngu xuẩn và vô năng nhưng không thể cho phép thần tử thoát khỏi khống chế của mình.
Đây chính là vảy ngược của hoàng đế mà bất kỳ ai cũng không thể động vào.
Khang Diệp lại nói với ý sâu xa: “Cuối cùng, ngoại tộc cũng chỉ là bệnh ngoài da, nếu… Mới là họa lớn trong lòng!”
Một câu đại nghịch bất đạo như vậy, Tiêu Trạm cũng không ngăn ông ta lại, chỉ có sắc mặt bình tĩnh mà nói: “Uy Quốc công một lòng vì nước, thừa tướng quá lời rồi.”
Khang Diệp vội vàng thỉnh tội.
Tiêu Trạm cũng không trách ông ta, mà hỏi tiếp: “Thừa tướng còn có đề nghị gì không?”
Khang Diệp nói: “Bây giờ quan trọng nhất là phải bảo đảm biên quan yên ổn, thứ nhất là thân phận tiền Định Quốc công không được để lộ, để tránh dao động quân tâm, làm mất thanh danh.”
Tiêu Trạm gật gật đầu: “Chuẩn.”
“Thứ hai, đúng lúc bây giờ quận vương Chiêu Hoài đang ở Nghiệp Thành, chẳng bằng để ngài ấy tạm thay Uy Quốc công tiếp nhận đại quân, để tránh trong quân sinh loạn. Ngài ấy là cháu ngoại của bệ hạ, thân phận tôn quý, cũng rất phù hợp.”
Tiêu Trạm nghe xong lại từ chối: “Diễn Chi vẫn còn rất trẻ, quên chuyện này đi.”
Dường như Khang Diệp hơi không cam lòng, nhưng ông ta biết chuyện chuyển biến tốt rồi nên im lặng đứng ở một bên.
Lúc này, trong lòng Liễu thái phó đã tràn đầy tuyệt vọng. Ông biết lúc này tốt nhất là mình nên ngậm miệng không nên nói gì nữa, nhưng cuối cùng không thể chịu được mà nói: “Bệ hạ, không thể được!”
Dường như Tiêu Trạm không nghe ông nói mà thản nhiên nói: “Được rồi, trong lòng trẫm hiểu rõ, các ngươi lui ra hết đi.”
Liễu thái phó còn muốn khuyên nữa nhưng Tiêu Trạm cũng đã hạ quyết tâm, nói thêm gì nữa chỉ sợ chính ông cũng sẽ bị kéo vào. Ông chỉ có thể bất lực rời đi.
Khang Diệp trở lại trong phủ mới lộ ra vẻ vừa lòng đắc chí, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay ông ta. Ông ta biết còn thiếu một bước nữa Uy Quốc công và Phụng Triển sẽ không có cơ hội xoay người nữa.
Mà bước này quan trọng như thế, trái lại khiến ông ta hơi khó lại.
Uy Quốc công không dễ lừa gạt như Phụng Linh, ông ta luôn am hiểu đạo lý bo bo giữ mình. Nếu không phải lúc trước ông ta chứa chấp Cố Trạch Mộ để lộ nhược điểm thì cũng không bị Khang Diệp tính toán.
Có thể tưởng tượng được lấy binh quyền trong tay ông ta cũng không đơn giản. Dù sao ông ta cũng là lão thần nhiều năm, lúc trước rất được bệ hạ tin tưởng, lại có bạn cũ đông đảo trong triều. Trước mắt, cho dù ông đã thuyết phục được bệ hạ, nhưng chỉ cần cha con Uy Quốc công còn ở Nghiệp Thành một ngày thì chuyện này vẫn chưa xong. Nếu không thừa dịp lúc này bệ hạ giận dữ kéo ông ta xuống, chờ qua một thời gian, bọn người Liễu thái phó biện hộ giúp ông ta, ông ta lại tỏ lòng trung thành, dựa theo tính cách dễ mềm lòng của bệ hạ thì rất dễ bị ông ta thuyết phục.
Một khi Uy Quốc công nghĩ rõ mấu chốt trong đó, dùng chiến lược kéo dài thì Khang Diệp cũng không còn cách nào. Cho nên ông muốn để Uy Quốc công không còn cơ hội kéo dài.
Có điều Khang Diệp đã quen giấu phía sau màn, trước đó làm tất cả mọi chuyện ông luôn cẩn thận che giấu dấu vết của mình, phần lớn là gián tiếp hoặc mượn tay người khác đi làm. Nhưng để đảm bảo không có gì sơ suất, ông vẫn gọi tâm phúc của mình.
Ông cẩn thận dặn dò tâm phúc của mình một phen, sau đó để hắn chạy tới Nghiệp Thành.
Sau khi tâm phúc rời đi, Khang Diệp khẽ thở ra, đẩy cửa sổ lại bị gió lạnh băng ở ngoài làm cho rùng mình một cái. Lúc này ông ta mới phát hiện ở bên ngoài lại có tuyết rơi.
Bông tuyết lẳng lặng rơi trên mặt đất, nhanh chóng bao phủ cả viện trong làn áo bạc.
Nhưng dù sao Khang Diệp cũng đã lớn tuổi, cũng bắt đầu sợ chết và những thứ có liên quan đến chết chóc. Ông ta nhìn màu trắng bạc kia cũng không thấy đẹp, trái lại chỉ cảm thấy xui xẻo.
Ông ta thầm mắng một tiếng, cau mày đóng cửa sổ lại.
Đến cuối năm, chuyện tôn thất càng phiền phức hơn, trưởng công chúa Nguyên Gia bận đến chân không chạm đất. Đột nhiên nàng nhận ý chỉ tiến cung của hoàng huynh khiến nàng cảm thấy hơi khó hiểu, đành phải tạm thời bỏ chuyện trong tay xuống.
Ai ngờ Tiêu Trạm tìm nàng tới cũng không phải vì chuyện liên quan đến tình huynh muội, mà nói với nàng rằng y muốn tước binh quyền của Uy Quốc công. Y lo Tiêu Diễn Chi ở bên kia không an toàn nên để nàng viết phong thư, lấy cớ thân thể nàng không khỏe mà bảo Tiêu Diễn Chi hồi kinh.
Nguyên Gia lại ngây ngẩn cả người, vội nói: “Hoàng huynh, có phải trong đây có hiểu lầm gì không. Sao Uy Quốc công phản bội huynh được?”
“Ồ? Vì sao hoàng muội chắc chắn như thế?”
Nguyên Gia cũng chỉ đột nhiên thốt ra câu kia, sau khi bị Tiêu Trạm hỏi nàng lại hơi hoảng hốt.
Cũng may Tiêu Trạm cũng không quá để ý, chỉ thúc giục nàng mau viết thư.
Trong lòng Nguyên Gia vô cùng rối loạn, không phải nàng chắc chắn Uy Quốc công sẽ không phản bội, mà nàng biết phụ hoàng và mẫu hậu đều ở Nghiệp Thành, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Song, đến lúc này nếu nàng nói ra lý do như thế không chỉ không giúp gì được mà còn có thể hại Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh. Vì thế nàng chỉ có thể nuốt xuống.
Bởi vì không có lòng dạ nào nên phong thư này viết vô cùng đơn giản, chữ viết còn hơi ẩu, giống như bị bệnh mà viết vậy.
Mắt thấy Tiêu Trạm cho người mang tin đi đến Nghiệp Thành, Nguyên Gia cũng thừa cơ cáo lui.
Đột nhiên Tiêu Trạm gọi nàng lại.
Nguyên Gia hơi nghi hoặc mà nhìn y.
Tiêu Trạm chỉ cười cười: “Không có gì, hoàng muội đi đường cẩn thận.”