Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế - Chương 149
Từ sau khi sửa lại bản án sai của Chiêm Thế Kiệt, Cố Trạch Mộ đã khôi phục lại thân phận của mình. Hắn cũng buộc phải dời khỏi phủ Uy Quốc công, chuyển vào trạch viện mà Tiêu Trạm ban tặng.
Song, vì lý do phải thu dọn đồ vật nên hắn cũng không dọn đi ngay, mà kéo dài một khoảng thời gian. Nhưng cho dù kéo dài thế nào thì cũng phải rời đi. Có điều, trước khi Cố Trạch Mộ rời đi, hắn cố ý đi chủ viện tìm Uy Quốc công, hai ông cháu nói chuyện một hồi.
Uy Quốc công hỏi Cố Trạch Mộ: “Mai này con có dự định gì?”
Cố Trạch Mộ nói: “Con muốn đi Nghiệp Thành.”
Uy Quốc công sững sờ: “Con muốn đi biên quan sao?”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu.
“Vì sao?”
Chắc chắn Cố Trạch Mộ không thể nói nguyên nhân thật sự được, hắn chỉ có thể nói: “Trước đó, lúc ở Đào Khâu con đã nói chuyện này với đại ca. Mặc dù con không am hiểu rõ chiến sự, nhưng con giỏi nội vụ, sau này cũng có thể giúp đỡ đại ca.”
Cố Trạch Mộ có lòng thế này đương nhiên Uy Quốc công rất cảm động, song ông cũng nhắc nhở hắn: “Trạch Mộ, con phải nghĩ rõ ràng. Bây giờ còn vừa mới sửa lại án xử sai của tổ phụ, thanh danh giống như mặt trời ban trưa. Con là huyết mạch duy nhất của ông ấy, cho dù bệ hạ hay là đại thần trong triều cũng sẽ khoan dung cho con mấy phần. Ta cũng nhìn ra được, tài năng của con đều ở trong triều đình, bây giờ chính là lúc con tỏ rõ bản lĩnh của mình. Con người đều dễ quên, sự khoan dung này sẽ không giữ lại. Nếu như con rời đi kinh thành lúc này chẳng khác gì con từ bỏ cơ hội tốt này, con không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Cố Trạch Mộ khẽ cười nói: “Con biết.”
“Vậy con…”
“Tổ phụ, theo con mà nói thì phần khoan dung này là thanh đao hai lưỡi. Trước mắt có lẽ sẽ làm cho con đường tương lai của con suôn sẻ một chút, nhưng cũng vì thế, thời gian lâu dài con sẽ bị người ta cho rằng không xứng với chức vị. Nếu nhìn lâu dài thì đó cũng không phải chuyện tốt.”
Hắn nói ra lời này cũng khiến Uy Quốc công không nhịn được mà muốn tán thưởng. Ông không ngờ dưới lợi ích to lớn như thế mà Cố Trạch Mộ còn có thể tỉnh táo, không hề giống thiếu niên hăng hái, mà lại giống một ông lão đã trải qua bể đâu.
Uy Quốc công thở dài: “Con nghĩ được như thế ta cũng yên lòng.”
“Là tôn nhi để tổ phụ lo lắng.”
Uy Quốc công nhìn Cố Trạch Mộ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mấy năm gần đây, ông thật sự đã xem Cố Trạch Mộ trở thành cháu trai ruột của mình. Mặc dù ông cũng hết lòng ủng hộ Cố Trạch Mộ khôi phục thân phận, giúp người nhà sửa án sai, nhưng bây giờ chia tay, trong lòng ông vẫn hơi đau lòng.
Ông nói với Cố Trạch Mộ: “Tuy nói con đã khôi phục thân phận, nhưng trong lòng ta con vẫn là cháu trai của ta. Sau này con có chuyện gì thì vẫn có thể tới tìm tổ phụ.”
Cố Trạch Mộ nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Uy Quốc công, trong lòng như bị đoàn bông chặn lại, hắn gật đầu vâng dạ.
Sau khi Cố Trạch Mộ rời khỏi viện của thì đi về viện của mình.
Lúc này trong viện của hắn rất lộn xộn, Đào thị đang cho người thu dọn đồ vật của hắn. Khi thấy hắn trở về, Đào thị vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt: “Con nói xong vối tổ phụ rồi à?”
Cố Trạch Mộ trả lời, sau đó gọi nàng: “Nương.”
Đào thị nghe xưng hô thế này thì nước mắt lại muốn rơi ra, nhưng nàng cũng biết lúc này rơi lệ không tốt, cho nên cố kiềm nước mắt lại. Sau đó, nàng nói với Cố Trạch Mộ: “Bây giờ trong viện này quá loạn, con đi viện của nương nghỉ ngơi một lúc đi.”
Cố Trạch Mộ nghe thấy tiếng khóc nức nở của nàng thì trong lòng vô cùng khó chịu. Không thể không nói, mặc dù Đào thị biết hắn không phải con ruột như vẫn xem Cố Trạch Mộ như con ruột mà yêu thương. Mấy năm nay, nàng đối với Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh gần như giống nhau.
Cố Trạch Mộ cũng không tiện nói gì, chỉ quan tâm rời khỏi viện tử. Song, Cố Trạch Mộ cũng không đi viện tử của Đào thị, hắn đi chẳng có mục đích, bất tri bất giác đã đến cửa viện của Cố Thanh Ninh.
Hắn giật mình hoàn hồn lại chần chờ đứng ở cửa.
Đúng lúc đó Bùi Ngư đi từ ngoài vào, thấy hắn thì vô cùng vui vẻ: “Thiếu gia!” Đối với người khi xưa dùng thức ăn hối lộ mình, Bùi Ngư vẫn thấy hắn rất thông minh. Bùi Ngư thấy hắn không đi vào thì tò mò hỏi: “Thiếu gia, sao ngài không đi vào?”
Đúng lúc Cố Thanh Ninh đi ra cửa phòng, khi nhìn thấy Cố Trạch Mộ thì dừng bước.
Cố Trạch Mộ nhìn nét mặt của nàng, do dự một lát rồi nói: “Nếu muội không muốn gặp ta thì ta đi.”
Bùi Ngư lập tức ý thức được gì đó, vội vàng im lặng.
Cố Thanh Ninh lại cho Bùi Ngư rời đi, sau đó nói: “Ngươi đi vào với ta đi.”
Trong viện của Cố Thanh Ninh bày một chiếc bàn dưới tán cây, lúc này hai người cứ ngồi đối mặt nhau như thế. Cố Thanh Ninh đã vẫy lui người hầu từ sớm, nàng tự tay rót một ly trà cho Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ cầm ly trà trong tay nhưng lại không biết nói gì.
Từ sau khi xảy ra chuyện Vân Châu kia, quan hệ của hai người trở nên lạnh nhạt hơn nhiều. Có đôi khi Cố Trạch Mộ muốn tìm Cố Thanh Ninh, nàng cũng sẽ nhanh chóng trốn tránh. Sau này, khi Cố Trạch Mộ rời khỏi phủ Uy Quốc công thì muốn gặp Cố Thanh Ninh sẽ càng khó hơn.
Cố Trạch Mộ cẩn thận mở miệng nói: “Tuy nói ta rời khỏi phủ, nhưng sau này nàng có chuyện gì cũng có thể bảo Bùi Ngư tới tìm ta. Ta nhất định sẽ giúp nàng.”
Vẻ mặt Cố Thanh Ninh không hề thay đổi, chỉ thản nhiên nói: “Cảm ơn.”
Cố Trạch Mộ nghe xong nàng nói như vậy thì biết nàng chắc chắn sẽ không đến tìm mình, trong lòng hắn hơi mất mác. Hắn tưởng rằng mấy năm nay quan hệ của hai người dần dịu lại, nhưng không ngờ sau một đêm đã trở về lúc trước.
Bây giờ cuối cùng Cố Trạch Mộ cũng hiểu cái gì gọi là tự gieo nghiệp xấu, nhưng hắn cũng không hối hận khi lúc trước đã nói lời thật lòng với Cố Thanh Ninh.
Đời trước hắn ích kỷ đa nghi, không dám thật lòng cho nên khi biết mình thích Phụng Trường Ninh, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là không thể để cho Phụng Trường Ninh và Phụng Triển biết. Bởi vì hắn xem chuyện này thành nhược điểm của mình, không thể để lộ nhược điểm của mình cho người khác biết là quy tắc sinh tồn đầu tiên hắn học được trong cung.
Nếu như hắn biết được tình cảm là thứ người ta không thể khống chế, có lẽ hắn sẽ có lựa chọn khác.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, đã phạm sai lầm thì điều duy nhất hắn có thể làm là thừa nhận sai lầm, đồng thời cố gắng sửa sai.
Chỉ tiếc chuyện này khác với vụ án của Chiêm Thế Kiệt, trái tim người không phải biết sai thì có thể sửa chữa. Năm đó, hắn đã làm những việc tổn thương Cố Thanh Ninh quá sâu, Cố Thanh Ninh đã chết tâm với hắn từ lâu. Có lẽ điều hắn nên làm chính là buông tay, để hai người trở thành người dưng.
Song, khi nghĩ đến khả năng này, Cố Trạch Mộ không nhịn được mà nắm chặt nắm đấm.
Hắn không thể nghĩ đến khả năng này, nhưng lại không có cách nào. Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ dùng chút thủ đoạn, bây giờ hắn lại không dám làm gì cả. Điều duy nhất hắn có thể làm là lừa mình dối người, duy trì vẻ mặt bình tĩnh thế này.
Cố Thanh Ninh nói tạ ơn xong thì im lặng. Cố Trạch Mộ lại nhớ đến lúc hai người từng cãi nhau, cho dù giận dỗi cũng tốt hơn việc không nói một lời thế này.
Đúng lúc này Xuân Anh tìm tới. Thì ra Đào thị đã phái người thu dọn đồ xong, mời Cố Trạch Mộ đi qua.
Cố Trạch Mộ nhìn Cố Thanh Ninh, mấp máy môi nói: “Vậy… Ta đi.”
Cố Thanh Ninh gật gật đầu: “Đi thong thả.”
Hai người lại rơi vào tình thế khó xử.
Nhưng vào lúc này, hai con vẹt trên kệ lại nói chuyện.
“Mỹ nhân nhi, đừng đi!” Giọng điệu vô cùng thê lương làm cho người ta giật mình.
Cố Trạch Mộ: “…”
Cố Thanh Ninh: “Tam Bảo!”
Hóa ra sau khi Tam Bảo biết vị trí của phủ Uy Quốc công thì thỉnh thoảng sẽ bay đến tìm chủ nhân của mình. Ban đầu, nó không quen nhìn hai con chim này, sau này khi quen thuộc thì xem hai con chim này như tiểu đệ của mình, dạy chúng nó nói chuyện. Song, Tam Bảo cũng không dạy thứ tốt gì, dần dần hai con chim cũng bị làm hư.
Song, vì có hai con chim này nói chêm chọc cười, trái lại làm tình cảnh bớt lúng túng hơn nhiều.
Cố Trạch Mộ khẽ thở ra, sau này cũng dễ nói hơn: “Ta muốn nói với nàng, ta đã đồng ý chuyện gì sẽ không thay đổi. Ta đã đồng ý với nàng sẽ giúp nàng tra rõ ràng chân tướng chuyện của Phụng Triển, nhất định nói được thì làm được.”
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người, vẻ mặt Cố Trạch Mộ vô cùng nghiêm túc không hề giống nói đùa. Từ sau khi hai người chiến tranh lạnh, Cố Thanh Ninh cũng không ôm hi vọng với chuyện này, không ngờ Cố Trạch Mộ vẫn giữ lời hứa đó.
“Cảm ơn.” Nàng nói, nhưng chữ “Tạ ơn” này chân thành hơn khi nãy nhiều.
Cố Trạch Mộ hơi yên tâm, hắn lạc quan an ủi mình, ít nhất giữa hai người còn có một viên có thể liên hệ với nhau.
Đến lúc Cố Trạch Mộ rời đi, gần như người Cố gia đều đến tiễn hắn. Cố Trạch Mộ nhìn từng gương mặt trước mắt, trong lòng cũng dần mềm mại, cũng cảm thấy sự không muốn mãnh liệt. Mấy năm nay, hắn đã quen với thân phận Tam thiếu gia Cố gia, quen với không khí ấm áp thoải mái của Cố gia, cho dù qua bao lâu cũng sẽ không quên.”
Cố Trạch Hạo vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Cho dù đệ rời khỏi phủ chúng ta, cho dù sau này đệ đổi tên khác nhưng trong lòng ta đệ mãi mãi là đệ đệ của Cố Trạch Hạo ta.”
Bây giờ Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi cũng dần chấp nhận kết quả này, có điều khi tiễn biệt vẫn hơi thương cảm. Hai người trốn ở phía sau lặng lẽ gạt lệ.
So với bọn họ, thái độ của Cố Thanh Ninh bình tĩnh hơn nhiều, nàng chỉ thản nhiên nói: “Sau này tự mình bảo trọng.”
Cố Trạch Mộ nhìn bọn họ một chút sau đó quay người lên xe ngựa.
Phủ đệ mới cách phủ Uy Quốc công cũng không xa, chỉ cách khoảng hai con đường.
Hồng Tùng Nguyên dẫn người đứng ở cửa chờ hắn, khi thấy xe ngựa đến, ông mạo xưng quản gia kéo rèm giúp hắn, lại ân cần hỏi han: “Lão gia tắm rửa trước hay dùng cơm trước?”
Cố Trạch Mộ trầm ngâm nói: “Ông thích ứng với thân phận này cũng nhanh quá đấy.”
Hồng Tùng Nguyên cười ha ha: “Đúng thế, diễn trò phải tròn vai chứ!”
“Được rồi, đừng nói giỡn nữa. Trước đó ta đã cho ông đi tra chuyện của Phụng Kiệm, ông có tra được gì không.”
Hồng Tùng Nguyên thu lại nụ cười: “Để ở thư phòng đó.”
Cố Trạch Mộ vội vàng đi đến thư phòng cùng Hồng Tùng Nguyên.
Chỉ là sau khi xem xong tài liệu, hắn vô cùng thất vọng. Vì trong những tài liệu này thông tin có ít không nhiều, phần lớn hắn đã biết hết. Hắn không kiềm được mà hỏi: “Không còn gì khác sao?”
Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu: “Ngài biết đó, chuyện năm đó ngài vì thanh danh của Phụng Triển mà gần như phong tỏa hết mọi tin tức. Hơn nữa đã qua nhiều năm như thế, có thể tra được thế này đã không dễ dàng.”
Cố Trạch Mộ thở dài trong lòng, nhưng hắn cũng không nhụt chí, trái lại hỏi: “Vậy chuyện liên quan tới Khang Diệp ông tra được bao nhiêu?”
“Khang Diệp này có thanh danh rất tốt. Trong vụ án của Phụng Triển, mặc dù ông ta là chủ thẩm nhưng ngài cũng biết lúc đó quyền lực ông ta không lớn, lại có ngài nhìn chằm chằm, ông ta cũng không có cơ hội động tay chân.” Hồng Tùng Nguyên nói. “Ta biết sau khi trải qua bản án của Chiêm Thế Kiệt khiến ngài nghi ngờ Khang Diệp, nhưng năm đó ông ta không có lý do đi đối phó Phụng Triển. Cho dù hai người bọn họ có quan hệ không thân, nhưng một quan văn với một võ tướng lại không có tranh chấp lợi ích gì. Khang Diệp cần gì phải bí quá hoá liều đi đối phó với Phụng Triển chứ?”
Đương nhiên Cố Trạch Mộ biết những chuyện này, những chứng cứ kia hắn đều nhìn thấy. Rõ ràng, cho dù Khang Diệp một tay che trời cũng không thể làm không một kẻ hở như thế. Nhưng không biết vì sao hắn luôn cảm thấy Khang Diệp có vấn đề.
Chẳng qua bây giờ nói gì cũng vô dụng, Cố Trạch Mộ nói: “Xem ra bây giờ chỉ có thể đi biên quan tra rõ thân phận của người thần bí kia thì mới biết được năm đó xảy ra chuyện gì.”
Hồng Tùng Nguyên lo lắng hỏi: “Ngài thật sự muốn đi biên quan sao?”
“Đương nhiên.”
“Ta hơi không rõ, sao đột nhiên ngài lại nghĩ đến chuyện tra vụ án của Phụng Triển lần nữa?” Hồng Tùng Nguyên rất khó hiểu.
Cố Trạch Mộ trả lời qua loa, sau đó nghĩ đến chuyện gì lại nói: “Lần này ông để Hồng Thành theo ta đi, ông đừng đi.”
Hồng Tùng Nguyên kinh ngạc nhìn hắn.
Cố Trạch Mộ nhìn ông: “Ông đã chừng này tuổi rồi, lo lắng cho thân thể mình đi.”
Hồng Tùng Nguyên rất bất mãn: “Tuổi tác ta thế nào, càng già càng dẻo dai đó!”
Cố Trạch Mộ tức giận nói: “Là người đã chôn nửa người xuống đất rồi còn chưa chịu nhận mình giả?”
“Ta nói ngài đó, rõ ràng ngài quan tâm nhưng nói ra lời này cũng làm người ta rất muốn đánh ngài.”
Cố Trạch Mộ không để ý tới ông, sau khi quyết định thì hắn rửa mặt, chuẩn bị tiến cung.
Cũng không vì được vời gặp, lần này hắn tiến cung với mục đích là tìm Tiêu Hằng để nói chuyện đi biên quan.
Bây giờ thân phận của hắn đã bị người ta cột với Thái tử, mỗi việc hắn làm đều tạo ảnh hưởng cho Tiêu Hằng. Cho nên chuyện hắn muốn đi Nghiệp Thành phải bàn bạc với Tiêu Hằng mới được.
Đương nhiên đây chỉ là lý do bên ngoài.
Trước đó, Cố Trạch Mộ vẫn luôn giấu Tiêu Hằng thân phận thật của mình, sau khi chân tướng được tiết lộ, Tiêu Hằng mới ý thức được mình bị lừa gạt, hắn tức giận đến mức muốn tuyệt giao với Cố Trạch Mộ.
Cho nên mặc dù Cố Trạch Mộ rất bất đắc dĩ nhưng cũng không thể không dùng mười hai phần kiên nhẫn để tiến cung dỗ cháu.
Song, vì lý do phải thu dọn đồ vật nên hắn cũng không dọn đi ngay, mà kéo dài một khoảng thời gian. Nhưng cho dù kéo dài thế nào thì cũng phải rời đi. Có điều, trước khi Cố Trạch Mộ rời đi, hắn cố ý đi chủ viện tìm Uy Quốc công, hai ông cháu nói chuyện một hồi.
Uy Quốc công hỏi Cố Trạch Mộ: “Mai này con có dự định gì?”
Cố Trạch Mộ nói: “Con muốn đi Nghiệp Thành.”
Uy Quốc công sững sờ: “Con muốn đi biên quan sao?”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu.
“Vì sao?”
Chắc chắn Cố Trạch Mộ không thể nói nguyên nhân thật sự được, hắn chỉ có thể nói: “Trước đó, lúc ở Đào Khâu con đã nói chuyện này với đại ca. Mặc dù con không am hiểu rõ chiến sự, nhưng con giỏi nội vụ, sau này cũng có thể giúp đỡ đại ca.”
Cố Trạch Mộ có lòng thế này đương nhiên Uy Quốc công rất cảm động, song ông cũng nhắc nhở hắn: “Trạch Mộ, con phải nghĩ rõ ràng. Bây giờ còn vừa mới sửa lại án xử sai của tổ phụ, thanh danh giống như mặt trời ban trưa. Con là huyết mạch duy nhất của ông ấy, cho dù bệ hạ hay là đại thần trong triều cũng sẽ khoan dung cho con mấy phần. Ta cũng nhìn ra được, tài năng của con đều ở trong triều đình, bây giờ chính là lúc con tỏ rõ bản lĩnh của mình. Con người đều dễ quên, sự khoan dung này sẽ không giữ lại. Nếu như con rời đi kinh thành lúc này chẳng khác gì con từ bỏ cơ hội tốt này, con không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Cố Trạch Mộ khẽ cười nói: “Con biết.”
“Vậy con…”
“Tổ phụ, theo con mà nói thì phần khoan dung này là thanh đao hai lưỡi. Trước mắt có lẽ sẽ làm cho con đường tương lai của con suôn sẻ một chút, nhưng cũng vì thế, thời gian lâu dài con sẽ bị người ta cho rằng không xứng với chức vị. Nếu nhìn lâu dài thì đó cũng không phải chuyện tốt.”
Hắn nói ra lời này cũng khiến Uy Quốc công không nhịn được mà muốn tán thưởng. Ông không ngờ dưới lợi ích to lớn như thế mà Cố Trạch Mộ còn có thể tỉnh táo, không hề giống thiếu niên hăng hái, mà lại giống một ông lão đã trải qua bể đâu.
Uy Quốc công thở dài: “Con nghĩ được như thế ta cũng yên lòng.”
“Là tôn nhi để tổ phụ lo lắng.”
Uy Quốc công nhìn Cố Trạch Mộ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mấy năm gần đây, ông thật sự đã xem Cố Trạch Mộ trở thành cháu trai ruột của mình. Mặc dù ông cũng hết lòng ủng hộ Cố Trạch Mộ khôi phục thân phận, giúp người nhà sửa án sai, nhưng bây giờ chia tay, trong lòng ông vẫn hơi đau lòng.
Ông nói với Cố Trạch Mộ: “Tuy nói con đã khôi phục thân phận, nhưng trong lòng ta con vẫn là cháu trai của ta. Sau này con có chuyện gì thì vẫn có thể tới tìm tổ phụ.”
Cố Trạch Mộ nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Uy Quốc công, trong lòng như bị đoàn bông chặn lại, hắn gật đầu vâng dạ.
Sau khi Cố Trạch Mộ rời khỏi viện của thì đi về viện của mình.
Lúc này trong viện của hắn rất lộn xộn, Đào thị đang cho người thu dọn đồ vật của hắn. Khi thấy hắn trở về, Đào thị vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt: “Con nói xong vối tổ phụ rồi à?”
Cố Trạch Mộ trả lời, sau đó gọi nàng: “Nương.”
Đào thị nghe xưng hô thế này thì nước mắt lại muốn rơi ra, nhưng nàng cũng biết lúc này rơi lệ không tốt, cho nên cố kiềm nước mắt lại. Sau đó, nàng nói với Cố Trạch Mộ: “Bây giờ trong viện này quá loạn, con đi viện của nương nghỉ ngơi một lúc đi.”
Cố Trạch Mộ nghe thấy tiếng khóc nức nở của nàng thì trong lòng vô cùng khó chịu. Không thể không nói, mặc dù Đào thị biết hắn không phải con ruột như vẫn xem Cố Trạch Mộ như con ruột mà yêu thương. Mấy năm nay, nàng đối với Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh gần như giống nhau.
Cố Trạch Mộ cũng không tiện nói gì, chỉ quan tâm rời khỏi viện tử. Song, Cố Trạch Mộ cũng không đi viện tử của Đào thị, hắn đi chẳng có mục đích, bất tri bất giác đã đến cửa viện của Cố Thanh Ninh.
Hắn giật mình hoàn hồn lại chần chờ đứng ở cửa.
Đúng lúc đó Bùi Ngư đi từ ngoài vào, thấy hắn thì vô cùng vui vẻ: “Thiếu gia!” Đối với người khi xưa dùng thức ăn hối lộ mình, Bùi Ngư vẫn thấy hắn rất thông minh. Bùi Ngư thấy hắn không đi vào thì tò mò hỏi: “Thiếu gia, sao ngài không đi vào?”
Đúng lúc Cố Thanh Ninh đi ra cửa phòng, khi nhìn thấy Cố Trạch Mộ thì dừng bước.
Cố Trạch Mộ nhìn nét mặt của nàng, do dự một lát rồi nói: “Nếu muội không muốn gặp ta thì ta đi.”
Bùi Ngư lập tức ý thức được gì đó, vội vàng im lặng.
Cố Thanh Ninh lại cho Bùi Ngư rời đi, sau đó nói: “Ngươi đi vào với ta đi.”
Trong viện của Cố Thanh Ninh bày một chiếc bàn dưới tán cây, lúc này hai người cứ ngồi đối mặt nhau như thế. Cố Thanh Ninh đã vẫy lui người hầu từ sớm, nàng tự tay rót một ly trà cho Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ cầm ly trà trong tay nhưng lại không biết nói gì.
Từ sau khi xảy ra chuyện Vân Châu kia, quan hệ của hai người trở nên lạnh nhạt hơn nhiều. Có đôi khi Cố Trạch Mộ muốn tìm Cố Thanh Ninh, nàng cũng sẽ nhanh chóng trốn tránh. Sau này, khi Cố Trạch Mộ rời khỏi phủ Uy Quốc công thì muốn gặp Cố Thanh Ninh sẽ càng khó hơn.
Cố Trạch Mộ cẩn thận mở miệng nói: “Tuy nói ta rời khỏi phủ, nhưng sau này nàng có chuyện gì cũng có thể bảo Bùi Ngư tới tìm ta. Ta nhất định sẽ giúp nàng.”
Vẻ mặt Cố Thanh Ninh không hề thay đổi, chỉ thản nhiên nói: “Cảm ơn.”
Cố Trạch Mộ nghe xong nàng nói như vậy thì biết nàng chắc chắn sẽ không đến tìm mình, trong lòng hắn hơi mất mác. Hắn tưởng rằng mấy năm nay quan hệ của hai người dần dịu lại, nhưng không ngờ sau một đêm đã trở về lúc trước.
Bây giờ cuối cùng Cố Trạch Mộ cũng hiểu cái gì gọi là tự gieo nghiệp xấu, nhưng hắn cũng không hối hận khi lúc trước đã nói lời thật lòng với Cố Thanh Ninh.
Đời trước hắn ích kỷ đa nghi, không dám thật lòng cho nên khi biết mình thích Phụng Trường Ninh, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là không thể để cho Phụng Trường Ninh và Phụng Triển biết. Bởi vì hắn xem chuyện này thành nhược điểm của mình, không thể để lộ nhược điểm của mình cho người khác biết là quy tắc sinh tồn đầu tiên hắn học được trong cung.
Nếu như hắn biết được tình cảm là thứ người ta không thể khống chế, có lẽ hắn sẽ có lựa chọn khác.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, đã phạm sai lầm thì điều duy nhất hắn có thể làm là thừa nhận sai lầm, đồng thời cố gắng sửa sai.
Chỉ tiếc chuyện này khác với vụ án của Chiêm Thế Kiệt, trái tim người không phải biết sai thì có thể sửa chữa. Năm đó, hắn đã làm những việc tổn thương Cố Thanh Ninh quá sâu, Cố Thanh Ninh đã chết tâm với hắn từ lâu. Có lẽ điều hắn nên làm chính là buông tay, để hai người trở thành người dưng.
Song, khi nghĩ đến khả năng này, Cố Trạch Mộ không nhịn được mà nắm chặt nắm đấm.
Hắn không thể nghĩ đến khả năng này, nhưng lại không có cách nào. Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ dùng chút thủ đoạn, bây giờ hắn lại không dám làm gì cả. Điều duy nhất hắn có thể làm là lừa mình dối người, duy trì vẻ mặt bình tĩnh thế này.
Cố Thanh Ninh nói tạ ơn xong thì im lặng. Cố Trạch Mộ lại nhớ đến lúc hai người từng cãi nhau, cho dù giận dỗi cũng tốt hơn việc không nói một lời thế này.
Đúng lúc này Xuân Anh tìm tới. Thì ra Đào thị đã phái người thu dọn đồ xong, mời Cố Trạch Mộ đi qua.
Cố Trạch Mộ nhìn Cố Thanh Ninh, mấp máy môi nói: “Vậy… Ta đi.”
Cố Thanh Ninh gật gật đầu: “Đi thong thả.”
Hai người lại rơi vào tình thế khó xử.
Nhưng vào lúc này, hai con vẹt trên kệ lại nói chuyện.
“Mỹ nhân nhi, đừng đi!” Giọng điệu vô cùng thê lương làm cho người ta giật mình.
Cố Trạch Mộ: “…”
Cố Thanh Ninh: “Tam Bảo!”
Hóa ra sau khi Tam Bảo biết vị trí của phủ Uy Quốc công thì thỉnh thoảng sẽ bay đến tìm chủ nhân của mình. Ban đầu, nó không quen nhìn hai con chim này, sau này khi quen thuộc thì xem hai con chim này như tiểu đệ của mình, dạy chúng nó nói chuyện. Song, Tam Bảo cũng không dạy thứ tốt gì, dần dần hai con chim cũng bị làm hư.
Song, vì có hai con chim này nói chêm chọc cười, trái lại làm tình cảnh bớt lúng túng hơn nhiều.
Cố Trạch Mộ khẽ thở ra, sau này cũng dễ nói hơn: “Ta muốn nói với nàng, ta đã đồng ý chuyện gì sẽ không thay đổi. Ta đã đồng ý với nàng sẽ giúp nàng tra rõ ràng chân tướng chuyện của Phụng Triển, nhất định nói được thì làm được.”
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người, vẻ mặt Cố Trạch Mộ vô cùng nghiêm túc không hề giống nói đùa. Từ sau khi hai người chiến tranh lạnh, Cố Thanh Ninh cũng không ôm hi vọng với chuyện này, không ngờ Cố Trạch Mộ vẫn giữ lời hứa đó.
“Cảm ơn.” Nàng nói, nhưng chữ “Tạ ơn” này chân thành hơn khi nãy nhiều.
Cố Trạch Mộ hơi yên tâm, hắn lạc quan an ủi mình, ít nhất giữa hai người còn có một viên có thể liên hệ với nhau.
Đến lúc Cố Trạch Mộ rời đi, gần như người Cố gia đều đến tiễn hắn. Cố Trạch Mộ nhìn từng gương mặt trước mắt, trong lòng cũng dần mềm mại, cũng cảm thấy sự không muốn mãnh liệt. Mấy năm nay, hắn đã quen với thân phận Tam thiếu gia Cố gia, quen với không khí ấm áp thoải mái của Cố gia, cho dù qua bao lâu cũng sẽ không quên.”
Cố Trạch Hạo vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Cho dù đệ rời khỏi phủ chúng ta, cho dù sau này đệ đổi tên khác nhưng trong lòng ta đệ mãi mãi là đệ đệ của Cố Trạch Hạo ta.”
Bây giờ Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi cũng dần chấp nhận kết quả này, có điều khi tiễn biệt vẫn hơi thương cảm. Hai người trốn ở phía sau lặng lẽ gạt lệ.
So với bọn họ, thái độ của Cố Thanh Ninh bình tĩnh hơn nhiều, nàng chỉ thản nhiên nói: “Sau này tự mình bảo trọng.”
Cố Trạch Mộ nhìn bọn họ một chút sau đó quay người lên xe ngựa.
Phủ đệ mới cách phủ Uy Quốc công cũng không xa, chỉ cách khoảng hai con đường.
Hồng Tùng Nguyên dẫn người đứng ở cửa chờ hắn, khi thấy xe ngựa đến, ông mạo xưng quản gia kéo rèm giúp hắn, lại ân cần hỏi han: “Lão gia tắm rửa trước hay dùng cơm trước?”
Cố Trạch Mộ trầm ngâm nói: “Ông thích ứng với thân phận này cũng nhanh quá đấy.”
Hồng Tùng Nguyên cười ha ha: “Đúng thế, diễn trò phải tròn vai chứ!”
“Được rồi, đừng nói giỡn nữa. Trước đó ta đã cho ông đi tra chuyện của Phụng Kiệm, ông có tra được gì không.”
Hồng Tùng Nguyên thu lại nụ cười: “Để ở thư phòng đó.”
Cố Trạch Mộ vội vàng đi đến thư phòng cùng Hồng Tùng Nguyên.
Chỉ là sau khi xem xong tài liệu, hắn vô cùng thất vọng. Vì trong những tài liệu này thông tin có ít không nhiều, phần lớn hắn đã biết hết. Hắn không kiềm được mà hỏi: “Không còn gì khác sao?”
Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu: “Ngài biết đó, chuyện năm đó ngài vì thanh danh của Phụng Triển mà gần như phong tỏa hết mọi tin tức. Hơn nữa đã qua nhiều năm như thế, có thể tra được thế này đã không dễ dàng.”
Cố Trạch Mộ thở dài trong lòng, nhưng hắn cũng không nhụt chí, trái lại hỏi: “Vậy chuyện liên quan tới Khang Diệp ông tra được bao nhiêu?”
“Khang Diệp này có thanh danh rất tốt. Trong vụ án của Phụng Triển, mặc dù ông ta là chủ thẩm nhưng ngài cũng biết lúc đó quyền lực ông ta không lớn, lại có ngài nhìn chằm chằm, ông ta cũng không có cơ hội động tay chân.” Hồng Tùng Nguyên nói. “Ta biết sau khi trải qua bản án của Chiêm Thế Kiệt khiến ngài nghi ngờ Khang Diệp, nhưng năm đó ông ta không có lý do đi đối phó Phụng Triển. Cho dù hai người bọn họ có quan hệ không thân, nhưng một quan văn với một võ tướng lại không có tranh chấp lợi ích gì. Khang Diệp cần gì phải bí quá hoá liều đi đối phó với Phụng Triển chứ?”
Đương nhiên Cố Trạch Mộ biết những chuyện này, những chứng cứ kia hắn đều nhìn thấy. Rõ ràng, cho dù Khang Diệp một tay che trời cũng không thể làm không một kẻ hở như thế. Nhưng không biết vì sao hắn luôn cảm thấy Khang Diệp có vấn đề.
Chẳng qua bây giờ nói gì cũng vô dụng, Cố Trạch Mộ nói: “Xem ra bây giờ chỉ có thể đi biên quan tra rõ thân phận của người thần bí kia thì mới biết được năm đó xảy ra chuyện gì.”
Hồng Tùng Nguyên lo lắng hỏi: “Ngài thật sự muốn đi biên quan sao?”
“Đương nhiên.”
“Ta hơi không rõ, sao đột nhiên ngài lại nghĩ đến chuyện tra vụ án của Phụng Triển lần nữa?” Hồng Tùng Nguyên rất khó hiểu.
Cố Trạch Mộ trả lời qua loa, sau đó nghĩ đến chuyện gì lại nói: “Lần này ông để Hồng Thành theo ta đi, ông đừng đi.”
Hồng Tùng Nguyên kinh ngạc nhìn hắn.
Cố Trạch Mộ nhìn ông: “Ông đã chừng này tuổi rồi, lo lắng cho thân thể mình đi.”
Hồng Tùng Nguyên rất bất mãn: “Tuổi tác ta thế nào, càng già càng dẻo dai đó!”
Cố Trạch Mộ tức giận nói: “Là người đã chôn nửa người xuống đất rồi còn chưa chịu nhận mình giả?”
“Ta nói ngài đó, rõ ràng ngài quan tâm nhưng nói ra lời này cũng làm người ta rất muốn đánh ngài.”
Cố Trạch Mộ không để ý tới ông, sau khi quyết định thì hắn rửa mặt, chuẩn bị tiến cung.
Cũng không vì được vời gặp, lần này hắn tiến cung với mục đích là tìm Tiêu Hằng để nói chuyện đi biên quan.
Bây giờ thân phận của hắn đã bị người ta cột với Thái tử, mỗi việc hắn làm đều tạo ảnh hưởng cho Tiêu Hằng. Cho nên chuyện hắn muốn đi Nghiệp Thành phải bàn bạc với Tiêu Hằng mới được.
Đương nhiên đây chỉ là lý do bên ngoài.
Trước đó, Cố Trạch Mộ vẫn luôn giấu Tiêu Hằng thân phận thật của mình, sau khi chân tướng được tiết lộ, Tiêu Hằng mới ý thức được mình bị lừa gạt, hắn tức giận đến mức muốn tuyệt giao với Cố Trạch Mộ.
Cho nên mặc dù Cố Trạch Mộ rất bất đắc dĩ nhưng cũng không thể không dùng mười hai phần kiên nhẫn để tiến cung dỗ cháu.