Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế - Chương 147
Sau khi Uy Quốc công nói xong câu nói kia, ngoại trừ nhóm Cố Thanh Ninh đã biết sự thật là lâu thì những người khác đều ngây dại.
Liễu thị nhìn thoáng qua cha chồng, lại liếc mắt nhìn Đào thị, không chắc mà hỏi: “Chuyện này… Đây là chuyện gì? Không phải Trạch Mộ là huynh trưởng song sinh của Thanh Ninh sao?”
Uy Quốc công không nói gì, Mẫn phu nhân nói sơ chuyện xảy ra năm đó một lần.
Chưa đợi các nàng tiêu hóa hết những lời này, Uy Quốc công lại nói: “Bây giờ bệ hạ đã biết chuyện này, nhưng các con không cần lo lắng. Chuyện này là do ta khăng khăng làm theo ý mình, các con đều không biết. Bệ hạ là minh quân, sẽ không giận chó đánh mèo các con.”
“Cha đang nói gì thế?” Chu thị mở miệng nói. “Chúng ta đã là người một nhà, cho dù có chuyện gì cũng sẽ cùng gánh chịu. Cha nói như vậy là xem chúng con như người ngoài sao?”
“Đại tẩu nói đúng.” Liễu thị cũng nói theo: “Chẳng lẽ cha cũng khách khí với phu quân thế sao? Huống hồ con cho rằng ngài không làm sai.”
Đào thị là người cuối cùng nói chuyện, nhưng nàng đã không còn dáng vẻ rụt rè khi mới gả vào phủ Uy Quốc công lúc xưa nàng. Mặc dù giọng nói của nàng nhẹ nhàng nhưng cũng rất quyết đoán: “Năm đó, con dâu đã đồng ý xem Trạch Mộ như con trai, sao ngài lại có thể nói con không biết rõ mọi chuyện chứ? Nếu có chuyện gì thì đương nhiên con dâu sẽ cùng gánh chịu.”
Mấy đứa bé cũng rối rít nói: “Đúng thế, tổ phụ, chúng ta đều là người một nhà. Ngài nói thế là quá khách khí rồi!”
Uy Quốc công hơi ngẩn người nhìn bọn họ, dường như trái tim được tôi luyện trên chiến trường trở nên cứng rắn cũng mềm lại. Từ trước đến nay ông luôn kiệm lời không được tự nhiên mà ho một tiếng, che giấu hốc mắt đang nóng lên của mình. “Ta chỉ mới nói một câu, các con lại nói nhiều như thế. Bây giờ bệ hạ còn chưa quyết định, trong miệng các con giống như ta bị bỏ vào ngục vậy…”
Mẫn phu nhân trừng mắt liếc ông một cái: “Nói bậy bạ gì đó!”
Uy Quốc công thành thật ngậm miệng.
Mẫn phu nhân trách trượng phu xong lại liếc mắt nhìn đám người, bộc lộ hết khí thế của mình: “Các con có lòng như thế rất tốt, nhưng tội khi quân không phải chuyện nhỏ, các con không cần bộc lộ khí phách vào lúc này. Bây giờ, bệ hạ còn chưa hạ chỉ, các con cũng đừng đoán mò, nên làm gì thì làm đó đi.”
“Bây giờ…” Bà thản nhiên nói: “Tự trở về viện của mình đi.”
Liễu thị còn muốn nói điều gì đó, nhưng Chu thị biết tính bà bà, nên kéo nàng lắc đầu. Hai người cũng không trở về mà kéo Đào thị lại, muốn hỏi nàng những chuyện ẩn trong đó.
Những hài tử còn lại biết thân phận của Cố Trạch Mộ đều rất tò mò, Cố Trạch Hạo và Cố Trạch Thuần vây quanh hắn liên tục hỏi han.
Cố Trạch Mộ vừa trả lời vừa nhìn Cố Thanh Ninh, hắn chỉ thấy bên mặt lạnh tanh của nàng, trong lòng hắn thầm thở dài. Trải qua chuyện này, quan hệ của hai người hạ xuống dưới điểm đóng băng lần nữa.
Ngay lúc phủ Uy Quốc công đang nói chuyện này thì ở trong cung có một người đang đợi hoàng đế triệu kiến.
Ông ta mặc áo bào xám mộc mạc đơn giản, tóc trắng chải rất gọn gàng, nhìn có vẻ như một lão tú tài nghèo túng. Song, ông ta lại được đại thái giám bên cạnh bệ hạ là Trương Lễ tự mình nghênh đón. Trương Lễ không chỉ đích thân tới mà còn tỏ vẻ rất ân cần với ông ta.
Lập tức, những tiểu thái giám mới tới kia bàn luận ầm ĩ, không biết rốt cuộc người này có lai lịch thế nào.
Một lão thái giám ở bên cạnh cười nhạo nói: “Vị đại nhân này đã cáo lão hồi hương nhiều năm, đương nhiên các ngươi không nhận ra ngài ấy.”
Đám tiểu thái giám nghe xong đã biết lão thái giám này biết thân phận đối phương, vì thế vội vàng đến cạnh ông ta: “Vậy ngài nói cho chúng ta biết đi. Rốt cuộc ông lão này là thần thánh phương nào?”
Lão thái giám chầm chậm nói: “Tên tuổi của vị này vô cùng vang dội, ta sẽ nói cho các ngươi nhận biết một chút. Chuyện thứ nhất, từ khi còn nhỏ vị đại nhân này đã là thư đồng của tiên đế. Sau khi tiên đế đăng cơ, ngài ấy trở thành thừa tướng nhỏ tuổi dưới một người trên vạn người. Trong triều này không biết bao nhiêu người bất mãn với ngài ấy, nhưng chỉ qua ba năm thì ngài ấy khiến cho tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.”
Mấy tiểu thái giám đều phát ra tiếng thán phục, lão thái giám dừng một chút lại nói: “Lại nói vị đại nhân này rất bao dung, cũng không chuyên quyền. Bây giờ trong triều hơn phân nửa người đều do ngài ấy đề bạt. Vị Lang Nghĩa Lang lão đại nhân kia vì quá chính trực, làm tri huyện ở một nơi mấy chục năm, do vị đại này có đôi mắt nhận ra báu vật nên tiến cử ông ấy vào Hộ bộ. Theo lý thuyết, Lang đại nhân phải mang ơn ngài ấy đúng không? Kết quả trên triều đình ầm ĩ lên, Lang đại nhân tức giận nên oán hận. Vị đại nhân này lại không tức giận mà tán dương Lang đại nhân trước mặt tiên đế. Với thân phận của ngài ấy lại có thể làm được như thế, các ngươi thấy có hiếm thấy không?”
Lang Nghĩa là vị Hộ bộ thượng thư lúc trước do tính cách quá thẳng thắng mà bị bệ hạ điều đi, kết quả Thượng thư tân nhiệm còn chưa làm được hai năm, bệ hạ đã bóp mũi mà triệu hồi Lang Nghĩa lại. Vị này có tài năng nổi danh như tính xấu, không hài lòng cả triều, có lẽ chỉ có Hạ Nghi Niên Hạ Đại Ngớ Ngẩn có thể so sánh với ông ấy. Đám tiểu thái giám cảm động lây, thi nhau cảm khái đây cũng quá tốt tính.
Một tiểu thái giám vội vàng xúc động hỏi: “Nếu như thế sao vị đại nhân này lại cáo lão hồi hương sớm như vậy? Hơn nữa, ngài nói còn một chuyện khác là gì?”
Lão thái giám cười nói: “Các ngươi nói xem một vị quan văn, khi còn sống được tôn vinh lớn nhất là gì?”
“Được ngồi trước mặt bệ hạ?”
“Bệ hạ đích thân hạ chỉ biểu dương?”
“Bách tính vạn dân đưa tiễn?”
Đám tiểu thái giám thi nhau suy đoán, lão thái giám chỉ lắc đầu. Cuối cùng, đám tiểu thái giám nhao nhao hỏi, ông ta mới nói: “Năm đó, khi vị đại nhân này cáo lão hồi hương, bệ hạ đích thân dẫn bách quan đưa tiễn, đặc biệt ban thưởng Vũ Lâm Quân hộ tống ngài ấy hồi hương. Cảnh tượng đó vô cùng phô trương, chậc chậc… Ngoại trừ năm đó Doãn đại nhân thời Thái tổ thì chỉ có vị Khang tướng này. Triều ta lập triều chừng trăm năm nhưng còn có vị đại nhân thứ ba có vinh hạnh này không?”
Đám tiểu thái giám nghe xong lập tức nổi lên lòng tôn kính.
Lúc này ở trong cung, Khang Diệp đang cung cung kính kính bái kiến Tiêu Trạm. Tiêu Trạm chưa đợi ông ta quỳ xuống đã vội vàng bảo Trương Lễ đỡ ông ta lên, cố ý ban ghế.
Ai ngờ Khang Diệp cũng không ngồi mà quyết tâm quỳ xuống: “Bệ hạ, lễ không thể bỏ được.”
Tiêu Trạm nhìn mái tóc đã trắng hết của ông ta, gương mặt già nua rất nhiều, trong lòng vô cùng cảm khái. Năm đó, khi y còn là Thái tử đã từng làm việc với Khang Diệp, y biết rõ năng lực của Khang Diệp, vẫn luôn hi vọng ông ta có thể rời núi lần nữa nhưng Khang Diệp vẫn luôn từ chối. Tiêu Trạm đã định từ bỏ, ai ngờ lúc này Khang Diệp lại chủ động đến kinh thành.
Đến khi Khang Diệp run run rẩy rẩy bò dậy từ dưới đất, Trương Lễ vội vàng đỡ ông ta ngồi xuống. Lần này Khang Diệp không từ chối nữa, cho dù mấy năm nay thân thể ông ta tốt hơn nhiều nhưng tuổi cũng đã lớn. Đoạn đường từ Ngu Thành đến kinh thành bôn ba khổ cực, thật sự để ông hơi không chịu nổi.
Tiêu Trạm thở dài: “Trẫm và Khang tướng đã không gặp nhau gần hai mươi năm, ông vẫn giống năm đó y như đúc.”
Khang Diệp cũng nở nụ cười hoài niệm: “Lão thần còn nhớ rõ khi xưa lúc bệ hạ mới tham dự quốc sự, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng vô cùng trầm ổn. Tiên đế từng nói qua với lão thần, trong lòng bệ hạ có khó khăn, chỉ chưa từng biểu lộ mà thôi.”
Tiêu Trạm sững sờ: “Phụ hoàng… Đã nói thế sao?”
Khang Diệp không hề hoang mang mà nói: “Đương nhiên, sao lão thần dám lừa gạt bệ hạ.”
Sắc mặt Tiêu Trạm dịu lại: “Khang tướng là người phụ hoàng tin tưởng nhất, lời ông nói ra đương nhiên trẫm tin tưởng.”
Khang Diệp nghe thấy Tiêu Trạm nói thế thì trên mặt lại tỏ vẻ áy náy, ông ta quỳ xuống lần nữa: “Lão thần có tội.”
Tiêu Trạm vội nói: “Khang tướng sao thế? Trương Lễ, mau đỡ ông ấy.”
Khang Diệp nói: “Lần này lão thần vào kinh thành là cố ý đến thỉnh tội với bệ hạ. Lão thần nhất thời không để ý thu đệ tử nhưng không phát hiện ông ta lòng lang dạ thú, để ông ta làm chuyện xấu. Lão thần cô phụ sự tín nhiệm của bệ hạ…”
Sau khi Uy Quốc công báo lên chuyện của Diêu Phỉ, Tiêu Trạm đã phái người đi thăm dò tiền căn hậu quả, đương nhiên y cũng biết quan hệ thầy trò giữa Khang Diệp và Diêu Phỉ. Không chỉ có thế, y còn biết sau khi Khang Diệp rời kinh thì không màng hưởng thụ, sinh hoạt nghèo khó, một lòng dạy dỗ thư nhân.
Bây giờ Khang Diệp nói thế, Tiêu Trạm khuyên nhủ: “Khang tướng đã quá hà khắc với mình rồi. Diêu Phỉ này tâm cơ thâm trầm, có nhiều quan viên bị ông ta lừa thế, ông không phát hiện ra cũng bình thường.”
“Bệ hạ tha thứ cho lão thần như thế, lão thần vừa cảm động vừa hổ thẹn.” Dường như Khang Diệp chảy nước mắt đầy mặt, cúi đầu xuống dùng tay áo lau khóe mắt của mình.
Tiêu Trạm khuyên ông ta một hồi mới nói: “Mấy năm nay trẫm vẫn hi vọng ngài có thể trở lại triều đình, giống như năm đó ông phụ tá phụ hoàng. Bây giờ ông đã đến kinh thành thì hãy ở lại đây đi.”
“Ân tình của bệ hạ lão thần cảm kích không quên. Nhưng mà lão thần còn có chuyện muốn xin.”
“Chuyện gì?”
Dường như Khang Diệp do dự một chút mới nói: “Lão thần khẩn cầu bệ hạ lật lại bản án của Chiêm Thế Kiệt.”
Tiêu Trạm ngây ngẩn cả người, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Lão sư, lời này không thể nói lung tung, đây là bản án phụ hoàng đã định, sao có thể lật được. Nếu lật lại bản án, chẳng phải sẽ lưu lại chỗ bẩn của phụ hoàng trong sử sách sao? Chuyện này sao người làm con có thể làm được!”
Khang Diệp nói: “Lão thần biết tiên đế vô cùng tôn súng Tuyên Đế tiền triều. Sách sử có ghi, thời tiền triều, lúc Hiển Đế muốn chém trung thần Triệu Thành, ngay lúc đó Tuyên Đế cũng chính là Văn thái tử đã nghiêm túc khuyên bảo. Đáng tiếc Hiển Đế vẫn một mực cố chấp, vẫn giết chết Triệu Thành. Sau khi Tuyên Đế kế vị, ông ấy đã cho người sửa lại bản án sai của Triệu Thành, truyền thành giai thoại thiên cổ, đến nay còn truyền xướng trong dân gian. Có thể thấy được lật lại bản án cũng không phải là chuyện xấu.”
Tiêu Trạm lạnh lùng phản bác: “Nhưng mặc dù Tuyên Đế truyền ra giai thoại, song vì chuyện này mà Hiển Đế trở thành trò cười trong sử sách. Sao trẫm có thể để người ta ngầm làm bẩn thanh danh phụ hoàng, chuyện này không cần nhắc lại nữa.”
“Chẳng phải hành động lần này của bệ hạ là bịt tai mà đi trộm chuông sao? Vụ án của Chiêm Thế Kiệt đã tra rõ, cho dù bệ hạ không lật lại bản án cho ông ta thì sớm muộn gì người trong thiên hạ cũng biết chân tướng. Cho dù trên sử sách không có viết nhưng bách tính truyền miệng, vẫn sẽ truyền chân tướng đến hậu thế, nhắc đến tiên đế đều là ô danh…”
“Hỗn xược!”
Khang Diệp không hề né tránh: “Sao bệ hạ không phơi bày rõ chân tướng khắp thiên hạ. Chỉ với sự thẳng thắn này không phải xứng danh tiên đế sao!”
Tiêu Trạm bị ông ta làm tức giận đến mức đứng lên khỏi long ỷ, chỉ vào ông ta mà không nói nên lời.
Tất cả mọi người trong điện đều quỳ xuống.
Khang Diệp cũng quỳ xuống lần nữa: “Năm đó, trong vụ án của Chiêm Thế Kiệt thì Diêu Phỉ là kẻ cầm đầu. Lão thần là lão sư của Diêu Phỉ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Lão thần cầu xin bệ hạ trị tội lão thần.”
Trương Lễ quỳ gối ở một bên, hồi lâu cũng không nghe thấy người trên long ỷ truyền đến tiếng động. Trong lòng hắn liên tục kêu khổ, cũng không biết vị đại nhân này uống nhầm cái thuốc gì rồi, đây là lần đầu hắn thấy người đi tới cầu trị tội.
Ngay lúc tất cả mọi người lo lắng bất an thì giọng nói hơi nhẹ của Tiêu Trạm vang lên: “Tính cách của Khang tướng không khác năm đó chút nào. Lòng trung thành của ông trẫm biết, chuyện này bàn sau đi.”
Khang Diệp hô to vạn tuế, nhưng trong giây phút quỳ xuống này khóe miệng ông ta khẽ cong lên.
Liễu thị nhìn thoáng qua cha chồng, lại liếc mắt nhìn Đào thị, không chắc mà hỏi: “Chuyện này… Đây là chuyện gì? Không phải Trạch Mộ là huynh trưởng song sinh của Thanh Ninh sao?”
Uy Quốc công không nói gì, Mẫn phu nhân nói sơ chuyện xảy ra năm đó một lần.
Chưa đợi các nàng tiêu hóa hết những lời này, Uy Quốc công lại nói: “Bây giờ bệ hạ đã biết chuyện này, nhưng các con không cần lo lắng. Chuyện này là do ta khăng khăng làm theo ý mình, các con đều không biết. Bệ hạ là minh quân, sẽ không giận chó đánh mèo các con.”
“Cha đang nói gì thế?” Chu thị mở miệng nói. “Chúng ta đã là người một nhà, cho dù có chuyện gì cũng sẽ cùng gánh chịu. Cha nói như vậy là xem chúng con như người ngoài sao?”
“Đại tẩu nói đúng.” Liễu thị cũng nói theo: “Chẳng lẽ cha cũng khách khí với phu quân thế sao? Huống hồ con cho rằng ngài không làm sai.”
Đào thị là người cuối cùng nói chuyện, nhưng nàng đã không còn dáng vẻ rụt rè khi mới gả vào phủ Uy Quốc công lúc xưa nàng. Mặc dù giọng nói của nàng nhẹ nhàng nhưng cũng rất quyết đoán: “Năm đó, con dâu đã đồng ý xem Trạch Mộ như con trai, sao ngài lại có thể nói con không biết rõ mọi chuyện chứ? Nếu có chuyện gì thì đương nhiên con dâu sẽ cùng gánh chịu.”
Mấy đứa bé cũng rối rít nói: “Đúng thế, tổ phụ, chúng ta đều là người một nhà. Ngài nói thế là quá khách khí rồi!”
Uy Quốc công hơi ngẩn người nhìn bọn họ, dường như trái tim được tôi luyện trên chiến trường trở nên cứng rắn cũng mềm lại. Từ trước đến nay ông luôn kiệm lời không được tự nhiên mà ho một tiếng, che giấu hốc mắt đang nóng lên của mình. “Ta chỉ mới nói một câu, các con lại nói nhiều như thế. Bây giờ bệ hạ còn chưa quyết định, trong miệng các con giống như ta bị bỏ vào ngục vậy…”
Mẫn phu nhân trừng mắt liếc ông một cái: “Nói bậy bạ gì đó!”
Uy Quốc công thành thật ngậm miệng.
Mẫn phu nhân trách trượng phu xong lại liếc mắt nhìn đám người, bộc lộ hết khí thế của mình: “Các con có lòng như thế rất tốt, nhưng tội khi quân không phải chuyện nhỏ, các con không cần bộc lộ khí phách vào lúc này. Bây giờ, bệ hạ còn chưa hạ chỉ, các con cũng đừng đoán mò, nên làm gì thì làm đó đi.”
“Bây giờ…” Bà thản nhiên nói: “Tự trở về viện của mình đi.”
Liễu thị còn muốn nói điều gì đó, nhưng Chu thị biết tính bà bà, nên kéo nàng lắc đầu. Hai người cũng không trở về mà kéo Đào thị lại, muốn hỏi nàng những chuyện ẩn trong đó.
Những hài tử còn lại biết thân phận của Cố Trạch Mộ đều rất tò mò, Cố Trạch Hạo và Cố Trạch Thuần vây quanh hắn liên tục hỏi han.
Cố Trạch Mộ vừa trả lời vừa nhìn Cố Thanh Ninh, hắn chỉ thấy bên mặt lạnh tanh của nàng, trong lòng hắn thầm thở dài. Trải qua chuyện này, quan hệ của hai người hạ xuống dưới điểm đóng băng lần nữa.
Ngay lúc phủ Uy Quốc công đang nói chuyện này thì ở trong cung có một người đang đợi hoàng đế triệu kiến.
Ông ta mặc áo bào xám mộc mạc đơn giản, tóc trắng chải rất gọn gàng, nhìn có vẻ như một lão tú tài nghèo túng. Song, ông ta lại được đại thái giám bên cạnh bệ hạ là Trương Lễ tự mình nghênh đón. Trương Lễ không chỉ đích thân tới mà còn tỏ vẻ rất ân cần với ông ta.
Lập tức, những tiểu thái giám mới tới kia bàn luận ầm ĩ, không biết rốt cuộc người này có lai lịch thế nào.
Một lão thái giám ở bên cạnh cười nhạo nói: “Vị đại nhân này đã cáo lão hồi hương nhiều năm, đương nhiên các ngươi không nhận ra ngài ấy.”
Đám tiểu thái giám nghe xong đã biết lão thái giám này biết thân phận đối phương, vì thế vội vàng đến cạnh ông ta: “Vậy ngài nói cho chúng ta biết đi. Rốt cuộc ông lão này là thần thánh phương nào?”
Lão thái giám chầm chậm nói: “Tên tuổi của vị này vô cùng vang dội, ta sẽ nói cho các ngươi nhận biết một chút. Chuyện thứ nhất, từ khi còn nhỏ vị đại nhân này đã là thư đồng của tiên đế. Sau khi tiên đế đăng cơ, ngài ấy trở thành thừa tướng nhỏ tuổi dưới một người trên vạn người. Trong triều này không biết bao nhiêu người bất mãn với ngài ấy, nhưng chỉ qua ba năm thì ngài ấy khiến cho tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.”
Mấy tiểu thái giám đều phát ra tiếng thán phục, lão thái giám dừng một chút lại nói: “Lại nói vị đại nhân này rất bao dung, cũng không chuyên quyền. Bây giờ trong triều hơn phân nửa người đều do ngài ấy đề bạt. Vị Lang Nghĩa Lang lão đại nhân kia vì quá chính trực, làm tri huyện ở một nơi mấy chục năm, do vị đại này có đôi mắt nhận ra báu vật nên tiến cử ông ấy vào Hộ bộ. Theo lý thuyết, Lang đại nhân phải mang ơn ngài ấy đúng không? Kết quả trên triều đình ầm ĩ lên, Lang đại nhân tức giận nên oán hận. Vị đại nhân này lại không tức giận mà tán dương Lang đại nhân trước mặt tiên đế. Với thân phận của ngài ấy lại có thể làm được như thế, các ngươi thấy có hiếm thấy không?”
Lang Nghĩa là vị Hộ bộ thượng thư lúc trước do tính cách quá thẳng thắng mà bị bệ hạ điều đi, kết quả Thượng thư tân nhiệm còn chưa làm được hai năm, bệ hạ đã bóp mũi mà triệu hồi Lang Nghĩa lại. Vị này có tài năng nổi danh như tính xấu, không hài lòng cả triều, có lẽ chỉ có Hạ Nghi Niên Hạ Đại Ngớ Ngẩn có thể so sánh với ông ấy. Đám tiểu thái giám cảm động lây, thi nhau cảm khái đây cũng quá tốt tính.
Một tiểu thái giám vội vàng xúc động hỏi: “Nếu như thế sao vị đại nhân này lại cáo lão hồi hương sớm như vậy? Hơn nữa, ngài nói còn một chuyện khác là gì?”
Lão thái giám cười nói: “Các ngươi nói xem một vị quan văn, khi còn sống được tôn vinh lớn nhất là gì?”
“Được ngồi trước mặt bệ hạ?”
“Bệ hạ đích thân hạ chỉ biểu dương?”
“Bách tính vạn dân đưa tiễn?”
Đám tiểu thái giám thi nhau suy đoán, lão thái giám chỉ lắc đầu. Cuối cùng, đám tiểu thái giám nhao nhao hỏi, ông ta mới nói: “Năm đó, khi vị đại nhân này cáo lão hồi hương, bệ hạ đích thân dẫn bách quan đưa tiễn, đặc biệt ban thưởng Vũ Lâm Quân hộ tống ngài ấy hồi hương. Cảnh tượng đó vô cùng phô trương, chậc chậc… Ngoại trừ năm đó Doãn đại nhân thời Thái tổ thì chỉ có vị Khang tướng này. Triều ta lập triều chừng trăm năm nhưng còn có vị đại nhân thứ ba có vinh hạnh này không?”
Đám tiểu thái giám nghe xong lập tức nổi lên lòng tôn kính.
Lúc này ở trong cung, Khang Diệp đang cung cung kính kính bái kiến Tiêu Trạm. Tiêu Trạm chưa đợi ông ta quỳ xuống đã vội vàng bảo Trương Lễ đỡ ông ta lên, cố ý ban ghế.
Ai ngờ Khang Diệp cũng không ngồi mà quyết tâm quỳ xuống: “Bệ hạ, lễ không thể bỏ được.”
Tiêu Trạm nhìn mái tóc đã trắng hết của ông ta, gương mặt già nua rất nhiều, trong lòng vô cùng cảm khái. Năm đó, khi y còn là Thái tử đã từng làm việc với Khang Diệp, y biết rõ năng lực của Khang Diệp, vẫn luôn hi vọng ông ta có thể rời núi lần nữa nhưng Khang Diệp vẫn luôn từ chối. Tiêu Trạm đã định từ bỏ, ai ngờ lúc này Khang Diệp lại chủ động đến kinh thành.
Đến khi Khang Diệp run run rẩy rẩy bò dậy từ dưới đất, Trương Lễ vội vàng đỡ ông ta ngồi xuống. Lần này Khang Diệp không từ chối nữa, cho dù mấy năm nay thân thể ông ta tốt hơn nhiều nhưng tuổi cũng đã lớn. Đoạn đường từ Ngu Thành đến kinh thành bôn ba khổ cực, thật sự để ông hơi không chịu nổi.
Tiêu Trạm thở dài: “Trẫm và Khang tướng đã không gặp nhau gần hai mươi năm, ông vẫn giống năm đó y như đúc.”
Khang Diệp cũng nở nụ cười hoài niệm: “Lão thần còn nhớ rõ khi xưa lúc bệ hạ mới tham dự quốc sự, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng vô cùng trầm ổn. Tiên đế từng nói qua với lão thần, trong lòng bệ hạ có khó khăn, chỉ chưa từng biểu lộ mà thôi.”
Tiêu Trạm sững sờ: “Phụ hoàng… Đã nói thế sao?”
Khang Diệp không hề hoang mang mà nói: “Đương nhiên, sao lão thần dám lừa gạt bệ hạ.”
Sắc mặt Tiêu Trạm dịu lại: “Khang tướng là người phụ hoàng tin tưởng nhất, lời ông nói ra đương nhiên trẫm tin tưởng.”
Khang Diệp nghe thấy Tiêu Trạm nói thế thì trên mặt lại tỏ vẻ áy náy, ông ta quỳ xuống lần nữa: “Lão thần có tội.”
Tiêu Trạm vội nói: “Khang tướng sao thế? Trương Lễ, mau đỡ ông ấy.”
Khang Diệp nói: “Lần này lão thần vào kinh thành là cố ý đến thỉnh tội với bệ hạ. Lão thần nhất thời không để ý thu đệ tử nhưng không phát hiện ông ta lòng lang dạ thú, để ông ta làm chuyện xấu. Lão thần cô phụ sự tín nhiệm của bệ hạ…”
Sau khi Uy Quốc công báo lên chuyện của Diêu Phỉ, Tiêu Trạm đã phái người đi thăm dò tiền căn hậu quả, đương nhiên y cũng biết quan hệ thầy trò giữa Khang Diệp và Diêu Phỉ. Không chỉ có thế, y còn biết sau khi Khang Diệp rời kinh thì không màng hưởng thụ, sinh hoạt nghèo khó, một lòng dạy dỗ thư nhân.
Bây giờ Khang Diệp nói thế, Tiêu Trạm khuyên nhủ: “Khang tướng đã quá hà khắc với mình rồi. Diêu Phỉ này tâm cơ thâm trầm, có nhiều quan viên bị ông ta lừa thế, ông không phát hiện ra cũng bình thường.”
“Bệ hạ tha thứ cho lão thần như thế, lão thần vừa cảm động vừa hổ thẹn.” Dường như Khang Diệp chảy nước mắt đầy mặt, cúi đầu xuống dùng tay áo lau khóe mắt của mình.
Tiêu Trạm khuyên ông ta một hồi mới nói: “Mấy năm nay trẫm vẫn hi vọng ngài có thể trở lại triều đình, giống như năm đó ông phụ tá phụ hoàng. Bây giờ ông đã đến kinh thành thì hãy ở lại đây đi.”
“Ân tình của bệ hạ lão thần cảm kích không quên. Nhưng mà lão thần còn có chuyện muốn xin.”
“Chuyện gì?”
Dường như Khang Diệp do dự một chút mới nói: “Lão thần khẩn cầu bệ hạ lật lại bản án của Chiêm Thế Kiệt.”
Tiêu Trạm ngây ngẩn cả người, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Lão sư, lời này không thể nói lung tung, đây là bản án phụ hoàng đã định, sao có thể lật được. Nếu lật lại bản án, chẳng phải sẽ lưu lại chỗ bẩn của phụ hoàng trong sử sách sao? Chuyện này sao người làm con có thể làm được!”
Khang Diệp nói: “Lão thần biết tiên đế vô cùng tôn súng Tuyên Đế tiền triều. Sách sử có ghi, thời tiền triều, lúc Hiển Đế muốn chém trung thần Triệu Thành, ngay lúc đó Tuyên Đế cũng chính là Văn thái tử đã nghiêm túc khuyên bảo. Đáng tiếc Hiển Đế vẫn một mực cố chấp, vẫn giết chết Triệu Thành. Sau khi Tuyên Đế kế vị, ông ấy đã cho người sửa lại bản án sai của Triệu Thành, truyền thành giai thoại thiên cổ, đến nay còn truyền xướng trong dân gian. Có thể thấy được lật lại bản án cũng không phải là chuyện xấu.”
Tiêu Trạm lạnh lùng phản bác: “Nhưng mặc dù Tuyên Đế truyền ra giai thoại, song vì chuyện này mà Hiển Đế trở thành trò cười trong sử sách. Sao trẫm có thể để người ta ngầm làm bẩn thanh danh phụ hoàng, chuyện này không cần nhắc lại nữa.”
“Chẳng phải hành động lần này của bệ hạ là bịt tai mà đi trộm chuông sao? Vụ án của Chiêm Thế Kiệt đã tra rõ, cho dù bệ hạ không lật lại bản án cho ông ta thì sớm muộn gì người trong thiên hạ cũng biết chân tướng. Cho dù trên sử sách không có viết nhưng bách tính truyền miệng, vẫn sẽ truyền chân tướng đến hậu thế, nhắc đến tiên đế đều là ô danh…”
“Hỗn xược!”
Khang Diệp không hề né tránh: “Sao bệ hạ không phơi bày rõ chân tướng khắp thiên hạ. Chỉ với sự thẳng thắn này không phải xứng danh tiên đế sao!”
Tiêu Trạm bị ông ta làm tức giận đến mức đứng lên khỏi long ỷ, chỉ vào ông ta mà không nói nên lời.
Tất cả mọi người trong điện đều quỳ xuống.
Khang Diệp cũng quỳ xuống lần nữa: “Năm đó, trong vụ án của Chiêm Thế Kiệt thì Diêu Phỉ là kẻ cầm đầu. Lão thần là lão sư của Diêu Phỉ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Lão thần cầu xin bệ hạ trị tội lão thần.”
Trương Lễ quỳ gối ở một bên, hồi lâu cũng không nghe thấy người trên long ỷ truyền đến tiếng động. Trong lòng hắn liên tục kêu khổ, cũng không biết vị đại nhân này uống nhầm cái thuốc gì rồi, đây là lần đầu hắn thấy người đi tới cầu trị tội.
Ngay lúc tất cả mọi người lo lắng bất an thì giọng nói hơi nhẹ của Tiêu Trạm vang lên: “Tính cách của Khang tướng không khác năm đó chút nào. Lòng trung thành của ông trẫm biết, chuyện này bàn sau đi.”
Khang Diệp hô to vạn tuế, nhưng trong giây phút quỳ xuống này khóe miệng ông ta khẽ cong lên.