Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: khen ngợi lẫn nhau
Ngày kế tiếp là hai mươi tư tháng chạp, cũng chính là năm cũ.
Chờ Hứa Hưng Xương Hứa Du Ninh thờ cúng qua Ông táo, Diệp Tế Muội liền dẫn dắt cả nhà cùng nhau quét dọn sạch sẽ trong phòng ngoài phòng. Sau đó thì đun mấy nồi nước nóng lớn để cả nhà tắm rửa, gội đầu.
May mà thời tiết hôm nay vẫn còn xem là tốt, tuy mặt trời yếu ớt nhưng lại không có gió. Vì vậy chờ sau khi tắm rửa gội đầu xong Diệp Trăn Trăn liền rải tóc ra đi vào trong sân phơi khô.
Nếu không thì trời lạnh như vậy mà đầu tóc lại ẩm ướt thì rất dễ bị cảm lạnh.
Khi Diệp Trăn Trăn đi ra đến cửa thì nhìn thấy Hứa Du Ninh đã rải tóc phơi khô trong sân rồi.
Tới Hứa gia đã lâu như vậy, mỗi lần Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Hứa Du Ninh đều là sau khi chải đầu búi tóc xong, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tóc hắn bung xõa như vậy.
Tóc Hứa Du Ninh cũng rất tốt. Mặc dù chưa dài đến eo nhưng cũng đã dưới bả vai hắn. Màu tóc còn rất đen, giống như nhuộm mực tàu.
Hứa Du Ninh là kiểu người sinh ra mặt mũi đã vô cùng thanh tú, ngũ quan lớn lên đều rất rõ ràng tuấn tú. Bình thường lúc búi tóc nhìn thế nào cũng là một công tử thanh nhã như ngọc mà lúc này tóc hắn buông xõa trên vai trên lưng còn có vài sợi rủ xuống bên mặt, chỉ làm cho người nhìn cảm thấy ngày càng tươi đẹp.
Diệp Trăn Trăn một lúc lâu cũng không nhấc chân đi về phía trước, chỉ đứng ở cửa ra vào ngắm nhìn hắn.
Bức tranh mỹ nam đi tắm nàng chắc chắn là không có lá gan đi nhìn xem rồi nhưng nhìn ngắm mỹ nam thả tóc, hai mắt nhìn ngắm hình ảnh từ nơi xa cũng rất xinh đẹp.
Nhưng khóe mắt Hứa Du Ninh liếc qua đã nhìn thấy nàng liền mỉm cười gọi nàng: "Muội đứng ở trong đó làm cái gì? Lại đây."
Diệp Trăn Trăn đáp ứng một tiếng, nhìn trái nhìn phải tìm một chiếc ghế tre nhỏ cầm lên trên tay đi đến bên cạnh hắn chuẩn bị ngồi xuống.
Nào biết được lại bị Hứa Du Ninh mở miệng ngăn lại: "Tóc muội chưa có lau khô, vẫn còn ướt sũng nhỏ giọt xuống dưới, quần áo cũng ướt rồi. Đi lấy một chiếc khăn vải khô tới đây lau một chút."
Diệp Trăn Trăn ồ một tiếng, nghe lời quay người trở về phòng cầm lấy chiếc khăn vải khô tới ngồi vào trong ghế tre nhỏ.
Ban đầu nàng định dùng khăn vải khô lau nước trên tóc mình nhưng mới vừa đưa tay, khăn vải khô trong tay đã bị Hứa Du Ninh nghiêng người khom lưng cầm lấy.
Còn bảo nàng xách ghế trúc nhỏ tới ngồi ở trước mặt hắn. Sau đó Hứa Du Ninh vừa đưa tay nhẹ nhàng dùng khăn vải khô lau nước trên đầu nàng lại vừa ấm giọng nói với nàng: "Muội cũng không nhỏ nữa, qua hết năm thì chín tuổi rồi, sao vẫn không biết chăm sóc bản thân như vậy? Mặc dù hôm nay không có gió nhưng vẫn trời là tháng chạp, muội để một đầu tóc ướt sũng đi r ngoài không lạnh so? Nếu như bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Sinh thần ban đầu của Diệp Trăn Trăn rút cuộc là ngày nào Diệp Tế Muội cũng không biết, chỉ có điều lúc nhặt được nàng đúng lúc là tháng ba hoa đào nở rộ. Vả lại hôm đó là ngày mười lăm. Sau này liền ngày mười lắm tháng ba hôm đó coi như là sinh thần của nàng.
Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh đã rất thân quen, trong lòng thật sự đã đem hắn trở thành thân ca ca của mình mà đối đãi. Vì vậy ở trước mặt người khác nàng được xem là một tiểu cô nương rất nhu thuận, thế nhưng ở chỗ Hứa Du Ninh này có đôi khi nàng cũng dám lên tiếng tranh luận.
Lập tức liền không phục nói: "Ca ca, muội nhớ rằng không phải bình thường ở trước mặt người khác huynh rất ít nói sao, sao bây giờ còn nói dông dài hơn nương nữa?"
Không phải là tắm rửa xong đầu tóc còn chưa có lau khô mà đã chạy ra ngoài nha, bao nhiêu tuổi rồi? Ỷ vào chuyện huynh ấy lớn hơn nàng vài tuổi thì cứ lải nhải nói dong dài với nàng như vậy.
Tay Hứa Du Ninh đang lau đầu nàng ngừng lại một lát giống như không tin Diệp Trăn Trăn cũng dám mở miệng chống đối lại hắn như vậy.
Sau đó hắn lại tiếp tục lau tóc cho Diệp Trăn Trăn, trong lòng chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
"Muội cũng biết những người khác kia, muội là người khác? Ta nhìn thấy người khác, nếu không có cần thiết đến một câu ta cũng lười nói với bọn họ. Nhưng muội là muội muội ta, người nhà của ta, ta ở trước mặt muội nói dong dài vài câu thì thế nào, muội còn dám bắt bẻ ta, chê ta dài dòng?"
Động tác trên tay nặng hơn một chút, Hứa Du Ninh còn nói thêm: "Muội còn nói ta dong dài hơn cả nương, ngụ ý không phải là nói nương cũng nói dông dài sao? Chờ một lát nữa ta nói cho nương biết, đến lúc đó xem nương nói muội như thế nào."
Hắn bày ra một khuôn mặt tuấn tú rõ ràng cố ý nghiêm túc lên nhưng đáng tiếc bây giờ Diệp Trăn Trăn đang đưa lưng về phía hắn, căn bản sẽ không nhìn thấy. Chỉ nghe trong giọng nói của hắn mang theo ý cười đùa cho nên một chút xíu cũng không sợ.
Cũng rất không để bụng, biết chắc chắn hắn sẽ không đem lời này nói cho Diệp Tế Muội.
Hơn nữa cho dù thật sự nói ra, nàng cũng không sợ.
Bây giờ cả gia đều cưng chiều nàng. Hễ Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương bắt đầu nói chuyện gì, đều nói nàng nhỏ tuổi nhất ở trong nhà, có cái gì ăn ngon hay chơi vui đều đưa cho nàng trước tiên. Hứa Du Ninh cũng là tốt huynh trưởng tốt, chưa từng nói câu hung dữ nào với nàng, còn sẽ làm cho nàng các loại đồ chơi nhỏ để chơi, đối với yêu cầu của nàng đều sẽ đều sẽ tận lực thỏa mãn.
Thật ra ở đời trước Diệp Trăn Trăn là một người rát không có cảm giác an toàn cũng có chút tự ti. Vì tổ phụ mẫu và phụ mẫu đều vì nàng là nữ hài tử nên không thích nàng. Mặc dù đệ đệ nhỏ hơn nàng mấy tuổi nhưng biết rõ người lớn trong nhà đều cừng chìu mình mà không thích tỷ tỷ cho nên cũng dám cướp đoạt đồ của nàng.
Dù sao nếu nàng dám phản kháng, chắc chắn đệ đệ sẽ ở trước mặt người lớn khóc rống. Mà rõ ràng người lớn sẽ mặc kệ đến cùng là ai đúng ai sai, người đầu tiên bị trách mắng cũng sẽ là nàng, cảm thấy tất cả đều là lỗi của nàng.
Nhưng mà bây giờ được cả nhà cưng chiều, yêu thương, cả người trong lòng Diệp Trăn Trăn dần dần cảm thấy an toàn lên, cũng không tự ti nữa. Nụ cười trên mặt và lời nói cũng ngày càng nhiều thêm.
Vì vậy cho dù bị Hứa Du Ninh dùng lời nói như vậy "uy hiếp " Diệp Trăn Trăn cũng không còn sợ hãi chút nào. Thậm chí còn dám quay đầu lại, khẽ nhếch cằm, giống như nói với lời khiêu khích với hắn: "Vậy thì huynh đi nói với nương đi."
Nàng đột nhiên quay đầu lại như vậy, Hứa Du Ninh không kịp phòng bị, khăn vải khô trên tay liền lau lên trên mắt của nàng.
Chiếc khăn vải này là vải dệt thủ công tự làm ở nông thôn. Mặc dù là bông vải nguyên chất nhưng thật ra rất thô ráp, huống chi nó đã dùng qua rất nhiều lần. Làn da tiểu cô nương lại non mềm cho nên Diệp Trăn Trăn liền cảm thấy mí mắt mình ngay tiếp đến là chỗ vùng mắt kia đều có chút bị chọc đau.
Nàng ai da một tiếng, đưa tay muốn đi dụi mắt. Lại bị Hứa Du Ninh tay mắt lanh lẹ giữ chặt lấy tay nàng, nói ra: "Đừng dụi. Trên tay muội không có chừng mực, đôi mắt sẽ bị muội càng dụi càng khó chịu. Nhắm mắt lại."
Thấy Diệp Trăn Trăn nghe lời nhắm hai mắt lại, Hứa Du Ninh liền vươn tay, dùng lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng xoa nắn mí mắt của nàng.
Diệp Trăn Trăn liền cảm thấy lòng bàn tay ấm áp khô ráo phủ trên mí mắt của mình, đầu ngón tay dường như còn phảng phất mang theo mùi hương thơm ngát của bút mực thư bản, ngửi thấy có mùi hương như hoa mai nở rộ trong đêm trăng lạnh lẽo.
Lực đạo xoa nắn của Hứa Du Ninh vô cùng tốt, Diệp Trăn Trăn cảm thấy rất thoải mái, cả người đều thanh tĩnh lại. Thậm chí còn hơi ngẩng đầu lên cho Hứa Du Ninh dễ dàng xoa nắn tốt hơn.
Hứa Du Ninh nhìn thấy vẻ mặt kia của nàng giống như con mèo nhỏ được người ta dùng ngón tay gãi cằm, chân mày khóe mắt thoải mái cũng lười biếng xuống, trong mắt nhịn không được hiện lên ý cười.
Xoa nắn một hồi, xem chừng không còn khó chịu nữa, hắn liền thu tay lại, gọi Diệp Trăn Trăn: "Mở mắt."
Thật ra Diệp Trăn Trăn rất không muốn mở mắt, cũng rất muốn Hứa Du Ninh tiếp tục xoa nắn mắt nàng một lúc nữa nhưng nàng lại ngại nói ra nha. Đành phải rầu rĩ ồ một tiếng, mở hai mắt ra.
Liếc mắt liền nhìn thấy trong mắt Hứa Du Ninh mang theo ý cười ôn hòa vụn vặt đang nhìn nàng.
Thật ra Hứa Du Ninh sinh ra đã có một đôi mắt rất đẹp, bên trong câu bên ngoài vểnh lên không nói mà đuôi mắt còn rất dài. Vì vậy lúc cười rộ lên thì cong cong như vầng trăng, hết sức câu nhân. Nhưng lúc nóng giận lên đoán chừng sẽ rất uy nghiêm dọa người.
Đối với các loại hình dáng mắt Diệp Trăn Trăn vẫn luôn không phân biệt rõ được cái nào là mắt phượng, mắt hoa đào, mắt hạnh, nàng chỉ biết mắt của ai nhìn đẹp, mắt của ai không đẹp.
Đôi mắt này của Hứa Du Ninh nàng cảm thấy rất đẹp mắt. Không chút nào khoa trương khi nói rằng, nàng tốt xấu gì cũng coi là hai đời cộng lại đã từng nhìn qua người có ánh mắt đẹp nhất trong mọi người.
Hai người rất quen thuộc, nàng nói chuyện ở trước mặt Hứa Du Ninh cũng liền không có kiêng nể gì, trong lòng nghĩ đến cái gì ngoài miệng liền sẽ nói ra điều đó.
Liền nhìn chằm chằm vào cặp mắt hắn một lúc lâu, sau đó than thở: "Ca ca, đôi mắt này của huynh thật sự rất đẹp."
Hứa Du Ninh nghe xong, hơi ngẩn người ra.
Thật ra nam tử càng thích được người khác tán dương học thức của mình hơn, đức tính, thậm chí là các loại tán dương về sức lực lớn đều được. Nhưng lại được người khác tán dương những lời nói lớn lên đẹp mắt như vậy thì hơn phân nửa trong lòng sẽ không đặc biệt cao hứng.
Không nghĩ tới Diệp Trăn Trăn vậy mà lại khen mắt hắn đẹp.
Một khắc sau Hứa Du Ninh cũng không biết làm sao lại giống như ma xui quỷ khiến đưa tay lên sờ mắt của mình, phảng phất như muốn chứng thực lời Diệp Trăn Trăn vừa mới nói. Thậm chí trong lòng hắn còn cảm thấy có mấy phần vui mừng.
Chờ sau khi khôi phục lại phản ứng hắn liền có chút dở khóc dở cười.
Nhưng hắn cũng biết Diệp Trăn Trăn là một người không có bụng dạ, nói ra lời như vậy thật ra là đang khen hắn. Vì vậy trong lòng Hứa Du Ninh cũng không có một chút buồn bực nào. Thậm chí còn cẩn thận nhìn ngắm đôi mắt của Diệp Trăn Trăn, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Mắt của Trăn Trăn sinh ra cũng rất đẹp."
Một đôi mắt Diệp Trăn Trăn sinh ra đúng chuẩn là đôi mắt hạnh. Mắt tròn tròn, đôi con ngươi trong trẻo như làn nước mùa thu, không dính một chút hơi thở trần thế nào. Nhìn xem lại cảm thấy nàng là một người ngây thơ thuần khiết.
Trong nhà chỉ có một chiếc gương đồng, cũng không biết đã bao lâu rồi không được đánh bóng qua, mặt kính nhìn xem một chút cũng không rõ ràng, có chút mơ hồ. Cho nên thật sự là hắn cũng không biết tướng mạo của mình cuối cùng sinh ra như thế nào. Cho dù thỉnh thoảng nhìn thấy cái bóng ở trong mép nước nhưng đến cùng cũng không đặc biệt rõ ràng.
Bây giờ nghe thấy Hứa Du Ninh khen đôi mắt của nàng đẹp, trong lòng nàng cũng rất vui.
Đưa tay lên chạm vào mắt mình, lại sờ sờ khuôn mặt của mình và cằm, thẳng thắn cười hỏi Hứa Du Ninh: "Ca ca, muội lơn lên có đẹp không?"
Cũng không có ý nghĩ đặc biệt nào khác chính là thật sự rất muốn biết rốt cuộc vẻ ngoài của mình lớn lên có đẹp hay không.
Nữ hài nhi ai không thích đẹp nha. Cho dù người trần biết rõ bề ngoài chẳng qua là cái túi da nhưng ai không muốn có một cái túi da đẹp mắt? Đương nhiên Diệp Trăn Trăn cũng không ngoại lệ.
Hứa Du Ninh nghe thấy câu hỏi, ý cười trong mắt lại càng nồng đậm hơn. Nhưng ánh mắt vẫn thật cẩn thận nhìn ngắm Diệp Trăn Trăn. Giống như đang dùng ánh mắt mô tả ngũ quan của nàng.
Diệp Trăn Trăn sinh ra chính là khuôn mặt bầu hình trứng ngỗng, đường nét tổng thể trôi chảy nhu hòa. Mắt hạnh cánh mũi xinh đẹp tinh xảo, đôi lông mày nhỏ như lá liễu, lúc cười lên bên gò má còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Mặc dù bây giờ nàng còn quá nhỏ nhưng nhìn ra được ngũ quan rất rõ ràng, chờ sau này lớn lên chắc chắn vẻ ngoài không kém rồi.
Hứa Du Ninh liền cười nói: "Ừm, Trăn Trăn lớn lên xinh đẹp."
Dừng một chút, vẫn thêm một câu: "Nhìn rất đẹp."
Nếu người ngoài nói như vậy chắc chắn Diệp Trăn Trăn sẽ xấu hổ nhưng Hứa Du Ninh ở trong lòng nàng không giống như vậy, huynh ấy là người nhà rất thân thiết. Cho nên nàng mới có thể rất thoải mái hỏi chính nàng lớn lên có đẹp hay không. Mà bây giờ nghe thấy Hứa Du Ninh trả lời, nàng cũng không có một chút ý nghĩ thẹn thùng xấu hổ nào, cả người đều mừng khấp khởi, còn hắc hắc cười ngây ngô lên.
Sau khi cười xong liền nói: "Ca ca, hai người chúng ta đây là đang tâng bốc lẫn nhau sao?"
Tâng bốc lẫn nhau đối phương lớn lên đẹp mắt.
Hứa Du Ninh suy nghĩ một chút, đúng là chuyện như vậy. Vì vậy không khỏi vui vẻ bật cười.
Chờ Hứa Hưng Xương Hứa Du Ninh thờ cúng qua Ông táo, Diệp Tế Muội liền dẫn dắt cả nhà cùng nhau quét dọn sạch sẽ trong phòng ngoài phòng. Sau đó thì đun mấy nồi nước nóng lớn để cả nhà tắm rửa, gội đầu.
May mà thời tiết hôm nay vẫn còn xem là tốt, tuy mặt trời yếu ớt nhưng lại không có gió. Vì vậy chờ sau khi tắm rửa gội đầu xong Diệp Trăn Trăn liền rải tóc ra đi vào trong sân phơi khô.
Nếu không thì trời lạnh như vậy mà đầu tóc lại ẩm ướt thì rất dễ bị cảm lạnh.
Khi Diệp Trăn Trăn đi ra đến cửa thì nhìn thấy Hứa Du Ninh đã rải tóc phơi khô trong sân rồi.
Tới Hứa gia đã lâu như vậy, mỗi lần Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Hứa Du Ninh đều là sau khi chải đầu búi tóc xong, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tóc hắn bung xõa như vậy.
Tóc Hứa Du Ninh cũng rất tốt. Mặc dù chưa dài đến eo nhưng cũng đã dưới bả vai hắn. Màu tóc còn rất đen, giống như nhuộm mực tàu.
Hứa Du Ninh là kiểu người sinh ra mặt mũi đã vô cùng thanh tú, ngũ quan lớn lên đều rất rõ ràng tuấn tú. Bình thường lúc búi tóc nhìn thế nào cũng là một công tử thanh nhã như ngọc mà lúc này tóc hắn buông xõa trên vai trên lưng còn có vài sợi rủ xuống bên mặt, chỉ làm cho người nhìn cảm thấy ngày càng tươi đẹp.
Diệp Trăn Trăn một lúc lâu cũng không nhấc chân đi về phía trước, chỉ đứng ở cửa ra vào ngắm nhìn hắn.
Bức tranh mỹ nam đi tắm nàng chắc chắn là không có lá gan đi nhìn xem rồi nhưng nhìn ngắm mỹ nam thả tóc, hai mắt nhìn ngắm hình ảnh từ nơi xa cũng rất xinh đẹp.
Nhưng khóe mắt Hứa Du Ninh liếc qua đã nhìn thấy nàng liền mỉm cười gọi nàng: "Muội đứng ở trong đó làm cái gì? Lại đây."
Diệp Trăn Trăn đáp ứng một tiếng, nhìn trái nhìn phải tìm một chiếc ghế tre nhỏ cầm lên trên tay đi đến bên cạnh hắn chuẩn bị ngồi xuống.
Nào biết được lại bị Hứa Du Ninh mở miệng ngăn lại: "Tóc muội chưa có lau khô, vẫn còn ướt sũng nhỏ giọt xuống dưới, quần áo cũng ướt rồi. Đi lấy một chiếc khăn vải khô tới đây lau một chút."
Diệp Trăn Trăn ồ một tiếng, nghe lời quay người trở về phòng cầm lấy chiếc khăn vải khô tới ngồi vào trong ghế tre nhỏ.
Ban đầu nàng định dùng khăn vải khô lau nước trên tóc mình nhưng mới vừa đưa tay, khăn vải khô trong tay đã bị Hứa Du Ninh nghiêng người khom lưng cầm lấy.
Còn bảo nàng xách ghế trúc nhỏ tới ngồi ở trước mặt hắn. Sau đó Hứa Du Ninh vừa đưa tay nhẹ nhàng dùng khăn vải khô lau nước trên đầu nàng lại vừa ấm giọng nói với nàng: "Muội cũng không nhỏ nữa, qua hết năm thì chín tuổi rồi, sao vẫn không biết chăm sóc bản thân như vậy? Mặc dù hôm nay không có gió nhưng vẫn trời là tháng chạp, muội để một đầu tóc ướt sũng đi r ngoài không lạnh so? Nếu như bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Sinh thần ban đầu của Diệp Trăn Trăn rút cuộc là ngày nào Diệp Tế Muội cũng không biết, chỉ có điều lúc nhặt được nàng đúng lúc là tháng ba hoa đào nở rộ. Vả lại hôm đó là ngày mười lăm. Sau này liền ngày mười lắm tháng ba hôm đó coi như là sinh thần của nàng.
Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh đã rất thân quen, trong lòng thật sự đã đem hắn trở thành thân ca ca của mình mà đối đãi. Vì vậy ở trước mặt người khác nàng được xem là một tiểu cô nương rất nhu thuận, thế nhưng ở chỗ Hứa Du Ninh này có đôi khi nàng cũng dám lên tiếng tranh luận.
Lập tức liền không phục nói: "Ca ca, muội nhớ rằng không phải bình thường ở trước mặt người khác huynh rất ít nói sao, sao bây giờ còn nói dông dài hơn nương nữa?"
Không phải là tắm rửa xong đầu tóc còn chưa có lau khô mà đã chạy ra ngoài nha, bao nhiêu tuổi rồi? Ỷ vào chuyện huynh ấy lớn hơn nàng vài tuổi thì cứ lải nhải nói dong dài với nàng như vậy.
Tay Hứa Du Ninh đang lau đầu nàng ngừng lại một lát giống như không tin Diệp Trăn Trăn cũng dám mở miệng chống đối lại hắn như vậy.
Sau đó hắn lại tiếp tục lau tóc cho Diệp Trăn Trăn, trong lòng chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
"Muội cũng biết những người khác kia, muội là người khác? Ta nhìn thấy người khác, nếu không có cần thiết đến một câu ta cũng lười nói với bọn họ. Nhưng muội là muội muội ta, người nhà của ta, ta ở trước mặt muội nói dong dài vài câu thì thế nào, muội còn dám bắt bẻ ta, chê ta dài dòng?"
Động tác trên tay nặng hơn một chút, Hứa Du Ninh còn nói thêm: "Muội còn nói ta dong dài hơn cả nương, ngụ ý không phải là nói nương cũng nói dông dài sao? Chờ một lát nữa ta nói cho nương biết, đến lúc đó xem nương nói muội như thế nào."
Hắn bày ra một khuôn mặt tuấn tú rõ ràng cố ý nghiêm túc lên nhưng đáng tiếc bây giờ Diệp Trăn Trăn đang đưa lưng về phía hắn, căn bản sẽ không nhìn thấy. Chỉ nghe trong giọng nói của hắn mang theo ý cười đùa cho nên một chút xíu cũng không sợ.
Cũng rất không để bụng, biết chắc chắn hắn sẽ không đem lời này nói cho Diệp Tế Muội.
Hơn nữa cho dù thật sự nói ra, nàng cũng không sợ.
Bây giờ cả gia đều cưng chiều nàng. Hễ Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương bắt đầu nói chuyện gì, đều nói nàng nhỏ tuổi nhất ở trong nhà, có cái gì ăn ngon hay chơi vui đều đưa cho nàng trước tiên. Hứa Du Ninh cũng là tốt huynh trưởng tốt, chưa từng nói câu hung dữ nào với nàng, còn sẽ làm cho nàng các loại đồ chơi nhỏ để chơi, đối với yêu cầu của nàng đều sẽ đều sẽ tận lực thỏa mãn.
Thật ra ở đời trước Diệp Trăn Trăn là một người rát không có cảm giác an toàn cũng có chút tự ti. Vì tổ phụ mẫu và phụ mẫu đều vì nàng là nữ hài tử nên không thích nàng. Mặc dù đệ đệ nhỏ hơn nàng mấy tuổi nhưng biết rõ người lớn trong nhà đều cừng chìu mình mà không thích tỷ tỷ cho nên cũng dám cướp đoạt đồ của nàng.
Dù sao nếu nàng dám phản kháng, chắc chắn đệ đệ sẽ ở trước mặt người lớn khóc rống. Mà rõ ràng người lớn sẽ mặc kệ đến cùng là ai đúng ai sai, người đầu tiên bị trách mắng cũng sẽ là nàng, cảm thấy tất cả đều là lỗi của nàng.
Nhưng mà bây giờ được cả nhà cưng chiều, yêu thương, cả người trong lòng Diệp Trăn Trăn dần dần cảm thấy an toàn lên, cũng không tự ti nữa. Nụ cười trên mặt và lời nói cũng ngày càng nhiều thêm.
Vì vậy cho dù bị Hứa Du Ninh dùng lời nói như vậy "uy hiếp " Diệp Trăn Trăn cũng không còn sợ hãi chút nào. Thậm chí còn dám quay đầu lại, khẽ nhếch cằm, giống như nói với lời khiêu khích với hắn: "Vậy thì huynh đi nói với nương đi."
Nàng đột nhiên quay đầu lại như vậy, Hứa Du Ninh không kịp phòng bị, khăn vải khô trên tay liền lau lên trên mắt của nàng.
Chiếc khăn vải này là vải dệt thủ công tự làm ở nông thôn. Mặc dù là bông vải nguyên chất nhưng thật ra rất thô ráp, huống chi nó đã dùng qua rất nhiều lần. Làn da tiểu cô nương lại non mềm cho nên Diệp Trăn Trăn liền cảm thấy mí mắt mình ngay tiếp đến là chỗ vùng mắt kia đều có chút bị chọc đau.
Nàng ai da một tiếng, đưa tay muốn đi dụi mắt. Lại bị Hứa Du Ninh tay mắt lanh lẹ giữ chặt lấy tay nàng, nói ra: "Đừng dụi. Trên tay muội không có chừng mực, đôi mắt sẽ bị muội càng dụi càng khó chịu. Nhắm mắt lại."
Thấy Diệp Trăn Trăn nghe lời nhắm hai mắt lại, Hứa Du Ninh liền vươn tay, dùng lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng xoa nắn mí mắt của nàng.
Diệp Trăn Trăn liền cảm thấy lòng bàn tay ấm áp khô ráo phủ trên mí mắt của mình, đầu ngón tay dường như còn phảng phất mang theo mùi hương thơm ngát của bút mực thư bản, ngửi thấy có mùi hương như hoa mai nở rộ trong đêm trăng lạnh lẽo.
Lực đạo xoa nắn của Hứa Du Ninh vô cùng tốt, Diệp Trăn Trăn cảm thấy rất thoải mái, cả người đều thanh tĩnh lại. Thậm chí còn hơi ngẩng đầu lên cho Hứa Du Ninh dễ dàng xoa nắn tốt hơn.
Hứa Du Ninh nhìn thấy vẻ mặt kia của nàng giống như con mèo nhỏ được người ta dùng ngón tay gãi cằm, chân mày khóe mắt thoải mái cũng lười biếng xuống, trong mắt nhịn không được hiện lên ý cười.
Xoa nắn một hồi, xem chừng không còn khó chịu nữa, hắn liền thu tay lại, gọi Diệp Trăn Trăn: "Mở mắt."
Thật ra Diệp Trăn Trăn rất không muốn mở mắt, cũng rất muốn Hứa Du Ninh tiếp tục xoa nắn mắt nàng một lúc nữa nhưng nàng lại ngại nói ra nha. Đành phải rầu rĩ ồ một tiếng, mở hai mắt ra.
Liếc mắt liền nhìn thấy trong mắt Hứa Du Ninh mang theo ý cười ôn hòa vụn vặt đang nhìn nàng.
Thật ra Hứa Du Ninh sinh ra đã có một đôi mắt rất đẹp, bên trong câu bên ngoài vểnh lên không nói mà đuôi mắt còn rất dài. Vì vậy lúc cười rộ lên thì cong cong như vầng trăng, hết sức câu nhân. Nhưng lúc nóng giận lên đoán chừng sẽ rất uy nghiêm dọa người.
Đối với các loại hình dáng mắt Diệp Trăn Trăn vẫn luôn không phân biệt rõ được cái nào là mắt phượng, mắt hoa đào, mắt hạnh, nàng chỉ biết mắt của ai nhìn đẹp, mắt của ai không đẹp.
Đôi mắt này của Hứa Du Ninh nàng cảm thấy rất đẹp mắt. Không chút nào khoa trương khi nói rằng, nàng tốt xấu gì cũng coi là hai đời cộng lại đã từng nhìn qua người có ánh mắt đẹp nhất trong mọi người.
Hai người rất quen thuộc, nàng nói chuyện ở trước mặt Hứa Du Ninh cũng liền không có kiêng nể gì, trong lòng nghĩ đến cái gì ngoài miệng liền sẽ nói ra điều đó.
Liền nhìn chằm chằm vào cặp mắt hắn một lúc lâu, sau đó than thở: "Ca ca, đôi mắt này của huynh thật sự rất đẹp."
Hứa Du Ninh nghe xong, hơi ngẩn người ra.
Thật ra nam tử càng thích được người khác tán dương học thức của mình hơn, đức tính, thậm chí là các loại tán dương về sức lực lớn đều được. Nhưng lại được người khác tán dương những lời nói lớn lên đẹp mắt như vậy thì hơn phân nửa trong lòng sẽ không đặc biệt cao hứng.
Không nghĩ tới Diệp Trăn Trăn vậy mà lại khen mắt hắn đẹp.
Một khắc sau Hứa Du Ninh cũng không biết làm sao lại giống như ma xui quỷ khiến đưa tay lên sờ mắt của mình, phảng phất như muốn chứng thực lời Diệp Trăn Trăn vừa mới nói. Thậm chí trong lòng hắn còn cảm thấy có mấy phần vui mừng.
Chờ sau khi khôi phục lại phản ứng hắn liền có chút dở khóc dở cười.
Nhưng hắn cũng biết Diệp Trăn Trăn là một người không có bụng dạ, nói ra lời như vậy thật ra là đang khen hắn. Vì vậy trong lòng Hứa Du Ninh cũng không có một chút buồn bực nào. Thậm chí còn cẩn thận nhìn ngắm đôi mắt của Diệp Trăn Trăn, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Mắt của Trăn Trăn sinh ra cũng rất đẹp."
Một đôi mắt Diệp Trăn Trăn sinh ra đúng chuẩn là đôi mắt hạnh. Mắt tròn tròn, đôi con ngươi trong trẻo như làn nước mùa thu, không dính một chút hơi thở trần thế nào. Nhìn xem lại cảm thấy nàng là một người ngây thơ thuần khiết.
Trong nhà chỉ có một chiếc gương đồng, cũng không biết đã bao lâu rồi không được đánh bóng qua, mặt kính nhìn xem một chút cũng không rõ ràng, có chút mơ hồ. Cho nên thật sự là hắn cũng không biết tướng mạo của mình cuối cùng sinh ra như thế nào. Cho dù thỉnh thoảng nhìn thấy cái bóng ở trong mép nước nhưng đến cùng cũng không đặc biệt rõ ràng.
Bây giờ nghe thấy Hứa Du Ninh khen đôi mắt của nàng đẹp, trong lòng nàng cũng rất vui.
Đưa tay lên chạm vào mắt mình, lại sờ sờ khuôn mặt của mình và cằm, thẳng thắn cười hỏi Hứa Du Ninh: "Ca ca, muội lơn lên có đẹp không?"
Cũng không có ý nghĩ đặc biệt nào khác chính là thật sự rất muốn biết rốt cuộc vẻ ngoài của mình lớn lên có đẹp hay không.
Nữ hài nhi ai không thích đẹp nha. Cho dù người trần biết rõ bề ngoài chẳng qua là cái túi da nhưng ai không muốn có một cái túi da đẹp mắt? Đương nhiên Diệp Trăn Trăn cũng không ngoại lệ.
Hứa Du Ninh nghe thấy câu hỏi, ý cười trong mắt lại càng nồng đậm hơn. Nhưng ánh mắt vẫn thật cẩn thận nhìn ngắm Diệp Trăn Trăn. Giống như đang dùng ánh mắt mô tả ngũ quan của nàng.
Diệp Trăn Trăn sinh ra chính là khuôn mặt bầu hình trứng ngỗng, đường nét tổng thể trôi chảy nhu hòa. Mắt hạnh cánh mũi xinh đẹp tinh xảo, đôi lông mày nhỏ như lá liễu, lúc cười lên bên gò má còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Mặc dù bây giờ nàng còn quá nhỏ nhưng nhìn ra được ngũ quan rất rõ ràng, chờ sau này lớn lên chắc chắn vẻ ngoài không kém rồi.
Hứa Du Ninh liền cười nói: "Ừm, Trăn Trăn lớn lên xinh đẹp."
Dừng một chút, vẫn thêm một câu: "Nhìn rất đẹp."
Nếu người ngoài nói như vậy chắc chắn Diệp Trăn Trăn sẽ xấu hổ nhưng Hứa Du Ninh ở trong lòng nàng không giống như vậy, huynh ấy là người nhà rất thân thiết. Cho nên nàng mới có thể rất thoải mái hỏi chính nàng lớn lên có đẹp hay không. Mà bây giờ nghe thấy Hứa Du Ninh trả lời, nàng cũng không có một chút ý nghĩ thẹn thùng xấu hổ nào, cả người đều mừng khấp khởi, còn hắc hắc cười ngây ngô lên.
Sau khi cười xong liền nói: "Ca ca, hai người chúng ta đây là đang tâng bốc lẫn nhau sao?"
Tâng bốc lẫn nhau đối phương lớn lên đẹp mắt.
Hứa Du Ninh suy nghĩ một chút, đúng là chuyện như vậy. Vì vậy không khỏi vui vẻ bật cười.