Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: cảm động
Diêp Trăn Trăn cầm lấy tiểu thủ lô và bát đũa vừa ra đến trước cửa vẫn không quên đút cho Diệp Tế Muội hai cục bã dầu.
Đồ vật ngon thì nên chia sẻ cho tất cả mọi người, không thể chỉ có hai người nàng và Hứa Du Ninh ăn một mình được. Như thế này còn phải để lại một chút cho Hứa Hưng Xương ăn nữa.
Chờ đi đến phòng ngủ của Hứa Du Ninh liền nhìn thấy hắn đang đưa lưng về phía nàng đề bút chép kinh văn.
Diệp Trăn Trăn liền gọi: "Ca, đừng viết nữa đến đây ăn bã dầu."
Hứa Du Ninh nghe tiếng gọi quay đầu lại, liếc mắt liền nhìn thấy tay phải của nàng đang bưng bát đũa. Tay trái lại đặt ở sau lưng.
Hắn biết rõ tay trái Diệp Trăn Trăn chắc chắn cầm lấy đồ vật mà trước đó nàng nói rất hay. Trong lòng hiếu kỳ liền trực tiếp hỏi ra: "Tay trái muội đang cầm cái gì vậy?"
Diệp Trăn Trăn không trả lời, đi qua đem bát đũa đặt ở trên thư án trước rồi đứng ở trước mặt Hứa Du Ninh, sau đó mới dồn sức đem tay trái đặt ở phía sau lưng đưa đến phía trước.
Trong lòng vui vẻ, trên mặt nàng liền mang theo ý cười, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: "Ca ca, tặng cho huynh. Sinh thần vui vẻ."
Hứa Du Ninh cúi đầu nhìn qua chỉ thấy là một cái tiểu thủ lô. Nhìn ra được nó không phải là đồ mới, là đồ người ta đã dùng qua nhưng được lau chùi rất sạch sẽ. Ngay cả họa tiết hoa mai lá trúc chạm khắc phía trên không mấy rõ ràng cũng có thể nhìn ra được.
Hơn nữa chắc là vừa mới được lau chùi qua. Bởi vì ống tay áo hai bên của Diệp Trăn Trăn kéo lên còn chưa kịp buông xuống lộ ra hai đoạn cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn. Mặc dù nước trên đôi tay đã lau khô rồi nhưng vì vừa mới rửa đồ vật ở trong nước lạnh, thời gian ngâm trong nước hơi dài cho nên mu bàn tay cùng mười đầu ngón tay của nàng vẫn còn đông lạnh đỏ hồng hồng.
Đây là lễ vật sinh thần cho hắn sao?
Lúc trước từ trong miệng muội ấy nói ra là cho hắn nhìn xem đồ tốt thì ra không phải là cho chính muội ấy mà là cho hắn sao?
Hơn nữa, vừa rồi thời gian lâu như vậy là nàng vẫn đang lau chùi cái này sao? Chờ lau chùi sạch sẽ rồi mới cầm lấy đưa cho hắn?
Trước mắt phảng phất giống như nhìn thấy hình ảnh Diệp Trăn Trăn vừa rồi vất vả khổ cực như thế nào lau chùi cái tiểu thủ lô này...
Hầu kết Hứa Du Ninh chuyển động xuống dưới, không có nhận lấy tiểu thủ lô mà lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trăn Trăn.
Trên mặt Diệp Trăn Trăn vẫn còn nụ cười rạng rỡ, nhìn thấy ánh mắt của nàng trong suốt chân thành không có trộn lẫn một tia tạp chất nào.
Đột nhiên trong lòng Hứa Du Ninh dâng lên một trận cảm động. Cũng trong nháy mắt liền cảm thấy, hắn có thể vì tiểu cô nương trước mắt này làm bất cứ chuyện gì.
Diệp Trăn Trăn không biết được mặc dù bây giờ trên mặt hắn nhìn thấy rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang cuộn trào mãnh liệt, thấy hắn chậm chạp không đưa tay ra nhận lấy cái tiểu thủ lô bé này, còn nghĩ rằng trong lòng hắn ghét bỏ.
Đáng lẽ, mặc dù bây giờ thủ lô này được lau chùi sạch sẽ nhưng cuối cùng nó cũng đã được sử dụng qua. Hứa Du Ninh là một người thích sạch sẽ, chỉ sợ không muốn dùng qua đồ người khác đã dùng rồi.
Nụ cười trên mặt cũng có chút tiêu tan, giọng nói cũng buồn buồn: "Huynh không thích cái này sao?"
Lúc nói những lời này, chân mày khóe mắt nàng đều rũ xuống, bàn tay đang cầm tiểu thủ lô cũng có chút rũ xuống. Nhìn giống như một con tiểu nãi miêu bị ủy khuất, cúi thấp đầu, hai cái lỗ tai cũng không có sức lực rũ cụp xuống.
Chỉ kém nhỏ giọng kêu lên miêu ô miêu ô.
Hứa Du Ninh vừa nhìn thấy, trong lòng lập tức mềm mại như là nhét một viên bông lớn vào trong.
Vội vàng đưa tay nhận lấy tiểu thủ lô từ trong tay nàng, cười nói: "Không có. Huynh rất thích."
Thật sự rất là thích. Cho nên lúc biết rõ tiểu thủ lô này là Diệp Trăn Trăn tặng cho hắn nên mới sẽ kinh ngạc đến không thể tin được như vậy.
Diệp Trăn Trăn lại có chút không tin lời hắn nói.
Huynh ấy thật sự thích qua thời gian dài như vậy, hơn nữa sau khi nghe nàng hỏi như vậy mới đưa tay đón nhận sao?
"Huynh thật sự thích nó sao?"
Nàng giương mắt nhìn xem Hứa Du Ninh, trong ánh mắt có sự hoài nghi rất rõ ràng. Hơn nữa câu hỏi ra cũng mang theo tràn đầy nghi vấn.
Nhưng trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng cảm thấy rất áy náy: "Vốn dĩ là sinh thần của huynh, muội nên tặng cho huynh một cái thủ lô mới nhưng mà muội cũng không biết thủ lô này lại sẽ bán mắc như vậy."
Cái đồ cũ này nàng thiếu chút nữa là mua không nổi rồi, sao còn có thể mua đồ mới đây? Cũng không thể xin tiền Diệp Tế Muội để mua.
Mặc dù nàng biết sinh kế trong nhà cũng không quá khó khăn nhưng lại nói tới cái vật thủ lô này cũng là gia đình giàu có mới có thể dùng. Ở nông thôn căn bản không có nhà nào sẽ dùng cái này. Vào mùa đông tất cả mọi người đều dùng chậu than. Diệp Tế Muội còn chưa có ngăn cản nàng mua vật này đã tính là rất tốt rồi.
Nói xong lại vội vàng bổ sung: "Nhưng vừa rồi muội đã lau chùi qua bên trong lẫn bên ngoài thủ lô này nhiều lần rồi."
Vì vậy cho dù là trước kia đã có người khác dùng qua, trải qua quá trình nàng lau chùi như vậy, vậy thì chắc chắn cũng đã đem dấu vết người khác đã từng dùng qua lau chùi sạch sẽ đi?
Hứa Du Ninh thấy nàng gấp gáp giải thích như vậy, chỉ cảm thấy nàng đáng yêu chân thành, cũng vội vàng cười nói: "Huynh biết. Huynh thật sự rất thích cái thủ lô này. Trăn Trăn, huynh không có lừa muội, huynh thật sự rất thích."
Diệp Trăn Trăn nghe thấy lời hắn nói rất chân thành, biểu cảm trên mặt cũng không giả bộ. Lúc này mới tin tưởng.
Thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nàng lại nở nụ cười một lần nữa.
"Huynh thích là tốt rồi. Chờ đến khi trời trở lạnh, huynh có thể đặt mấy cục than củi ở trong cái thủ lô này. Dến lúc tay huynh cảm thấy lạnh thì để tay lên phía trên này. Như vậy thì tay của huynh sẽ không lạnh nữa."
Diệp Trăn Trăn nghĩ tới tình cảnh kia đã cảm thấy rất tốt. Nói xong lại nghĩ tới chén bã dầu kia, vội vàng gọi Hứa Du Ninh: "Mau ăn bã dầu thôi, chờ nguội lạnh rồi thì sẽ ăn không ngon nữa."
Trong phòng Hứa Du Ninh chỉ có một ghế tre nhỏ thấp bé hơi cũ, ngồi lên phía trên thì với không tới thư án. Vì vậy Diệp Trăn Trăn dứt khoát không ngồi xuống, cùi chỏ bên tay trái chống ở trên thư án rồi lấy tay trái đỡ cằm. Tay phải vừa cầm lấy đũa gắp bã dầu trong bát ăn vừa nói với Hứa Du Ninh hôm nay nàng ở trên trấn nhìn thấy gặp phải những chuyện gì.
Nhưng chuyện liên quan cao dược kia nàng không có nói một lời nào với Hứa Du Ninh. Trong lòng cũng cảm thấy thật ra hy vọng của chuyện này rất mong manh. Cho nên vẫn không nên nói ra là tốt nhất.
Chờ hai người đem chén bã dầu kia ăn hết một nửa, Hứa Du Ninh liền nói không ăn được nữa. Diệp Trăn Trăn cũng không ăn nữa, tính toán đem một nửa bã dầu này để lại cho Hứa Hưng Xương, chờ lát nữa hắn trở về ăn.
Liền cầm bát đũa trở lại phòng bếp, nói với Diệp Tế Muội chuyện này.
Thịt và xương sườn ở trong nồi đã được Diệp Tế Muội lật xào ra dầu, thêm nước thêm nước tương vào bên trong rồi đậy nắp nồi lại định hầm cách thủy.
Nghe Diệp Trăn Trăn nói xong, nàng liền mỉm cười: "Hai người các ngươi vẫn là có hiếu. Nhưng ta lại có thể quên cha ngươi sao? Ta đã sớm để lại một nửa bã dầu ở chỗ này, chờ một lát nữa xào cùng với cải thìa, chẳng phải cha ngươi có thể ăn rồi sao?"
Liền bảo Diệp Trăn Trăn ăn hết chỗ bã dầu còn dư lại đi.
Ở nông thôn người nông dân không thường ăn thịt, dù là cái dầu mỡ heo này cũng không phải tất cả mọi nhà đều có, chỉ đến khi dịp lễ tết mới chịu cam lòng mua một chút về chế biến, bình thường lúc xào rau cũng chỉ sẽ thả một chút xíu, trong thức ăn có thể có thêm một chút dầu mỡ liền coi là không tệ. Cho nên đối với hài tử ở nông thôn mà nói, cái bã dầu này coi như là đồ rất tốt rồi, quanh năm suốt tháng cũng chỉ ăn không đến hai lần.
Có điều Diệp Trăn Trăn vẫn không có ăn nữa, đem bát đưa cho Diệp Tế Muội: "Ăn nhiều thứ này cũng sẽ cảm thấy ngấy, nương người vẫn nên giữ lại để ngày mai xào rau đi."
Diệp Tế Muội suy nghĩ một chút rồi nhận lấy bát, nói ra: "Được rồi. Lúc trước ở trên trấn không phải con nói thích ăn mì hoành thánh ta gói sao? Vừa rồi ta đặc biệt để lại một chút thịt . Chờ một lát nữa ta đem thịt cắt vụn, bã dầu này cũng băm nhỏ đi, thêm chút hành lá trộn chúng lại với nhau làm thành nhân bánh, chúng ta gói mì hoành thánh. Bữa sáng ngày mai của chúng ta liền ăn mì hoành thánh."
Dùng bã dầu gói mì hoành thánh trước kia Diệp Trăn Trăn chưa từng nếm qua nhưng nghe thấy Diệp Tế Muội vừa nói như vậy nàng đã cảm thấy cái mì hoành thánh này chắc chắn sẽ rất là ngon. Vì vậy vội vàng gật đầu: "Được nha. Vậy thì chúng ta liền gói mì hoành thánh ăn."
Nói xong thì ngồi xuống phía dưới bếp lò muốn hỗ trợ nhóm lửa.
Lại bị Diệp Tế Muội cười cười đuổi nàng đi: "Ta không nấu món ăn gì cho buổi tối cả, chỗ này không cần ngươi hỗ trợ. Hôm nay chạy đi chạy lại một vòng đi lên trên trấn, con cũng đã mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi. Đợi lát nữa cơm chín rồi nương sẽ gọi con."
Diệp Trăn Trăn đành phải đứng dậy đi ra ngoài. Có điều lúc đi đến nhà chính nàng còn chưa trở về phòng mình, suy nghĩ một chút liền đi vào trong phòng Hứa Du Ninh.
Không phải buổi sáng nàng đã suy nghĩ muốn làm một cái thùng trà có thể giữ ấm cho nước trà sao, thừa dịp đúng lúc này dễ dàng bàn bạc trao đổi với Hứa Du Ninh, nghe một chút ý kiến của hắn là gì.
...
Hứa Hưng Xương từ học đường tan học trở về vừa đi vào trong sân đã ngửi thấy được một hồi mùi thịt. Lại nhìn thấy phía trên ống khói nóc phòng bếp là khói bếp lượn lờ. Hắn liền biết Diệp Tế muội đã trở về.
Trong lòng vui vẻ, bước chân cũng ngay lập tức tăng tốc lên.
Chờ đến lúc hắn vừa bước vào trong phòng bếp, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Tế Muội đang đứng ở trước bếp lò nhào bột mì.
Nghe thấy tiếng bước chân Diệp Tế Muội quay đầu lại, nhìn thấy là hắn liền mỉm cười hỏi: "Ngươi đã về rồi sao?"
Phòng bếp không lớn, trên tường cũng chỉ xây một cửa sổ nhỏ, khói từ rơm củi đốt ra chủ yếu đều dựa vào một cột ống khói để đi ra bên ngoài, sao có thể đi ra hết sạch? Vì vậy cứ mỗi lần nấu cơm trong phòng bếp ít nhiều cũng sẽ có chút khói mù vây quanh.
Tạo ra khói lửa hồng trần thế tục, thật ra có khả năng lớn nhất chính là nói loại khói mù trong phòng bếp này.
Vì chỉ cần là người thì luôn phải ăn cơm. Tự nhiên là vì tham ăn no bụng, người sẽ làm ra rất nhiều chuyện, sao có thể không tầm thường?
Bất quá tầm thường cũng không có gì là không tốt, đó cũng là một loại ấm áp.
Bây giờ Hứa Hưng Xương nhìn thấy lúc Diệp Tế Muội quay đầu lại nhìn hắn trên mặt nàng mang theo nụ cười, nàng lại còn hỏi ra những lời hết sức bình thường này nhưng trong lòng chính là cảm thấy rất ấm áp.
Hắn ừ một tiếng, rất tự giác đi tới ngồi xuống chỗ miệng lòng bếp, đưa tay cầm lấy cây gậy lửa hỗ trợ đốt lửa.
Vừa rồi Diệp Trăn Trăn muốn giúp đỡ Diệp Tế Muội nhóm lửa vẫn bị nàng đuổi đi nhưng lúc này Diệp Tế Muội không đuổi Hứa Hưng Xương đi.
Phu thê hai người một người ở trước bếp lò nấu cơm nấu đồ ăn, một người ngồi ở miệng lòng bếp nhóm lửa. Lúc rãnh rỗi nấu cơm xào rau nói với nhau hai ba câu chuyện phiếm, tình cảnh này nghĩ như thế nào cũng ấm áp làm sao.
Vì vậy Diệp Tế Muội liền vừa nhào bột mì vừa nói chuyện với Hứa Hưng Xương hôm nay nàng lên trên trấn mua cái gì. Còn hỏi Hứa Hưng Xương giữa trưa hắn và Hứa Du Ninh ăn cơm có no hay không.
Hứa Hưng Xương chú ý tới nàng không có mua cho mình tấm vải bố để làm áo bông mới, liền hỏi nàng: "Không phải nói hôm nay ngươi muốn đi lên trên trấn là mua cho ngươi và Trăn Trăn mỗi người một tấm vải hoa làm áo bông, sao ta nghe lời ngươi vừa mới nói, ngươi chỉ mua cho Trăn Trăn, chưa có mua cho ngươi?"
Diệp Tế Muội: ...
Dù sao nàng vẫn khó mà nói ra đây là vì nàng cảm thấy những cái vải bố kia đều quá mắc, nàng không muốn mua cho mình, cũng chỉ mua cho Trăn Trăn thôi? Vì vậy trên mặt liền làm ra vẻ không thèm để ý nói: "Những vải bố trong tiệm kia ta đều đã xem qua, ai da, lại không có loại nào giống loại ta thích cả. Ta vừa nghĩ tới kiện áo bông ta làm năm trước vẫn còn tốt lành, mặc cũng ấm áp, vì vậy dứt khoát không mua nữa. Chờ sau này nhìn thấy có loại vải bố ta thích thì lại mua về làm giống như vậy."
Lời nói này may ra còn có thể lừa gạt được Diệp Trăn Trăn nhưng chắc chắn không thể lừa gạt được Hứa Hưng Xương.
Lúc này Hứa Hưng Xương liền nói trúng tim đen của nàng: "Ngươi là không muốn mua sao?"
Diệp Tế Muội nhào nặn bột một hồi. Nhưng chẳng mấy chốc nàng lại bắt đầu vân vê nét mặt. Còn một mặt cười nói: "Đây là nói? Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta cũng không có nghèo đến mức ngay cả một tấm vải cũng mua không nổi. Chính là, đây không phải là vì ta đều không thích những vải bố coi kia sao, tự ta cũng có áo bông, vì vậy sẽ không mua nha. Chờ sang năm ta lại mua, nha."
Rất sợ Hứa Hưng Xương quá nhạy cảm, cảm thấy là chính bản thân hắn vô dụng lại để cho lão bà đi theo hắn chịu khổ, đến cả tấm vải bố may xiêm y cũng mua không nổi. Cho nên giọng điệu lúc nàng nói chuyện với hắn cũng đã mang theo một chút chiều hướng dỗ tiểu hài nhi.
Hứa Hưng Xương lại không có quá đa tâm như vậy. Mặc dù cũng có cảm giác mình vô dụng nhưng hắn cũng biết rõ Diệp Tế Muội là kiểu người rất tiết kiệm.
Hơn nữa chủ yếu đều là tiết kiệm ở trên người nàng nhưng lại tiêu rất nhiều tiền ở trên người mấy người bọn hắn.
Mặc dù vậy, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Liền nghiêm mặt nói ra: "Sau này ngươi không nên lại tiết kiệm tiền ở trên người mình như vậy. Ta là đại nam nhân, mỗi ngày bản thân mặc xiêm y cũ không có vấn đề gì nhưng bây giờ sắp bước sang năm mới rồi, làm gì cũng phải làm cho thê tử nhi nữ của ta mỗi người một bộ quần áo mới. Chờ qua mấy ngày nữa học đường tan học, hai người chúng ta cùng nhau đi lên trên trấn. Đến lúc đó ta cho ngươi chọn tấm vải hoa đẹp."
Nam nhân trước kia của Diệp Tế Muội chưa từng nói qua lời tình cảm như vậy với nàng, lúc này đột nhiên nghe thấy Hứa Hưng Xương nói lời này, thậm chí Diệp Tế Muội cũng có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình. Động tác nhào nặn trước mặt đều ngừng lại, chỉ có ánh mắt ngơ ngác nhìn qua Hứa Hưng Xương.
Chờ khôi phục lại phản ứng, nàng liền cười nhẹ một tiếng với Hứa Hưng Xương, sau đó đồng ý rất rõ ràng: "Ai, ta đã biết."
Nói xong liền cúi đầu tiếp tục nhào nặn trước mặt. Nhưng nhào nặn lại nhào nặn chỉ cảm thấy hốc mắt ê ẩm.
Dĩ nhiên là rất không có tiền đồ bị cảm động đến mức có chút muốn khóc.
Đồ vật ngon thì nên chia sẻ cho tất cả mọi người, không thể chỉ có hai người nàng và Hứa Du Ninh ăn một mình được. Như thế này còn phải để lại một chút cho Hứa Hưng Xương ăn nữa.
Chờ đi đến phòng ngủ của Hứa Du Ninh liền nhìn thấy hắn đang đưa lưng về phía nàng đề bút chép kinh văn.
Diệp Trăn Trăn liền gọi: "Ca, đừng viết nữa đến đây ăn bã dầu."
Hứa Du Ninh nghe tiếng gọi quay đầu lại, liếc mắt liền nhìn thấy tay phải của nàng đang bưng bát đũa. Tay trái lại đặt ở sau lưng.
Hắn biết rõ tay trái Diệp Trăn Trăn chắc chắn cầm lấy đồ vật mà trước đó nàng nói rất hay. Trong lòng hiếu kỳ liền trực tiếp hỏi ra: "Tay trái muội đang cầm cái gì vậy?"
Diệp Trăn Trăn không trả lời, đi qua đem bát đũa đặt ở trên thư án trước rồi đứng ở trước mặt Hứa Du Ninh, sau đó mới dồn sức đem tay trái đặt ở phía sau lưng đưa đến phía trước.
Trong lòng vui vẻ, trên mặt nàng liền mang theo ý cười, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: "Ca ca, tặng cho huynh. Sinh thần vui vẻ."
Hứa Du Ninh cúi đầu nhìn qua chỉ thấy là một cái tiểu thủ lô. Nhìn ra được nó không phải là đồ mới, là đồ người ta đã dùng qua nhưng được lau chùi rất sạch sẽ. Ngay cả họa tiết hoa mai lá trúc chạm khắc phía trên không mấy rõ ràng cũng có thể nhìn ra được.
Hơn nữa chắc là vừa mới được lau chùi qua. Bởi vì ống tay áo hai bên của Diệp Trăn Trăn kéo lên còn chưa kịp buông xuống lộ ra hai đoạn cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn. Mặc dù nước trên đôi tay đã lau khô rồi nhưng vì vừa mới rửa đồ vật ở trong nước lạnh, thời gian ngâm trong nước hơi dài cho nên mu bàn tay cùng mười đầu ngón tay của nàng vẫn còn đông lạnh đỏ hồng hồng.
Đây là lễ vật sinh thần cho hắn sao?
Lúc trước từ trong miệng muội ấy nói ra là cho hắn nhìn xem đồ tốt thì ra không phải là cho chính muội ấy mà là cho hắn sao?
Hơn nữa, vừa rồi thời gian lâu như vậy là nàng vẫn đang lau chùi cái này sao? Chờ lau chùi sạch sẽ rồi mới cầm lấy đưa cho hắn?
Trước mắt phảng phất giống như nhìn thấy hình ảnh Diệp Trăn Trăn vừa rồi vất vả khổ cực như thế nào lau chùi cái tiểu thủ lô này...
Hầu kết Hứa Du Ninh chuyển động xuống dưới, không có nhận lấy tiểu thủ lô mà lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trăn Trăn.
Trên mặt Diệp Trăn Trăn vẫn còn nụ cười rạng rỡ, nhìn thấy ánh mắt của nàng trong suốt chân thành không có trộn lẫn một tia tạp chất nào.
Đột nhiên trong lòng Hứa Du Ninh dâng lên một trận cảm động. Cũng trong nháy mắt liền cảm thấy, hắn có thể vì tiểu cô nương trước mắt này làm bất cứ chuyện gì.
Diệp Trăn Trăn không biết được mặc dù bây giờ trên mặt hắn nhìn thấy rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang cuộn trào mãnh liệt, thấy hắn chậm chạp không đưa tay ra nhận lấy cái tiểu thủ lô bé này, còn nghĩ rằng trong lòng hắn ghét bỏ.
Đáng lẽ, mặc dù bây giờ thủ lô này được lau chùi sạch sẽ nhưng cuối cùng nó cũng đã được sử dụng qua. Hứa Du Ninh là một người thích sạch sẽ, chỉ sợ không muốn dùng qua đồ người khác đã dùng rồi.
Nụ cười trên mặt cũng có chút tiêu tan, giọng nói cũng buồn buồn: "Huynh không thích cái này sao?"
Lúc nói những lời này, chân mày khóe mắt nàng đều rũ xuống, bàn tay đang cầm tiểu thủ lô cũng có chút rũ xuống. Nhìn giống như một con tiểu nãi miêu bị ủy khuất, cúi thấp đầu, hai cái lỗ tai cũng không có sức lực rũ cụp xuống.
Chỉ kém nhỏ giọng kêu lên miêu ô miêu ô.
Hứa Du Ninh vừa nhìn thấy, trong lòng lập tức mềm mại như là nhét một viên bông lớn vào trong.
Vội vàng đưa tay nhận lấy tiểu thủ lô từ trong tay nàng, cười nói: "Không có. Huynh rất thích."
Thật sự rất là thích. Cho nên lúc biết rõ tiểu thủ lô này là Diệp Trăn Trăn tặng cho hắn nên mới sẽ kinh ngạc đến không thể tin được như vậy.
Diệp Trăn Trăn lại có chút không tin lời hắn nói.
Huynh ấy thật sự thích qua thời gian dài như vậy, hơn nữa sau khi nghe nàng hỏi như vậy mới đưa tay đón nhận sao?
"Huynh thật sự thích nó sao?"
Nàng giương mắt nhìn xem Hứa Du Ninh, trong ánh mắt có sự hoài nghi rất rõ ràng. Hơn nữa câu hỏi ra cũng mang theo tràn đầy nghi vấn.
Nhưng trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng cảm thấy rất áy náy: "Vốn dĩ là sinh thần của huynh, muội nên tặng cho huynh một cái thủ lô mới nhưng mà muội cũng không biết thủ lô này lại sẽ bán mắc như vậy."
Cái đồ cũ này nàng thiếu chút nữa là mua không nổi rồi, sao còn có thể mua đồ mới đây? Cũng không thể xin tiền Diệp Tế Muội để mua.
Mặc dù nàng biết sinh kế trong nhà cũng không quá khó khăn nhưng lại nói tới cái vật thủ lô này cũng là gia đình giàu có mới có thể dùng. Ở nông thôn căn bản không có nhà nào sẽ dùng cái này. Vào mùa đông tất cả mọi người đều dùng chậu than. Diệp Tế Muội còn chưa có ngăn cản nàng mua vật này đã tính là rất tốt rồi.
Nói xong lại vội vàng bổ sung: "Nhưng vừa rồi muội đã lau chùi qua bên trong lẫn bên ngoài thủ lô này nhiều lần rồi."
Vì vậy cho dù là trước kia đã có người khác dùng qua, trải qua quá trình nàng lau chùi như vậy, vậy thì chắc chắn cũng đã đem dấu vết người khác đã từng dùng qua lau chùi sạch sẽ đi?
Hứa Du Ninh thấy nàng gấp gáp giải thích như vậy, chỉ cảm thấy nàng đáng yêu chân thành, cũng vội vàng cười nói: "Huynh biết. Huynh thật sự rất thích cái thủ lô này. Trăn Trăn, huynh không có lừa muội, huynh thật sự rất thích."
Diệp Trăn Trăn nghe thấy lời hắn nói rất chân thành, biểu cảm trên mặt cũng không giả bộ. Lúc này mới tin tưởng.
Thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nàng lại nở nụ cười một lần nữa.
"Huynh thích là tốt rồi. Chờ đến khi trời trở lạnh, huynh có thể đặt mấy cục than củi ở trong cái thủ lô này. Dến lúc tay huynh cảm thấy lạnh thì để tay lên phía trên này. Như vậy thì tay của huynh sẽ không lạnh nữa."
Diệp Trăn Trăn nghĩ tới tình cảnh kia đã cảm thấy rất tốt. Nói xong lại nghĩ tới chén bã dầu kia, vội vàng gọi Hứa Du Ninh: "Mau ăn bã dầu thôi, chờ nguội lạnh rồi thì sẽ ăn không ngon nữa."
Trong phòng Hứa Du Ninh chỉ có một ghế tre nhỏ thấp bé hơi cũ, ngồi lên phía trên thì với không tới thư án. Vì vậy Diệp Trăn Trăn dứt khoát không ngồi xuống, cùi chỏ bên tay trái chống ở trên thư án rồi lấy tay trái đỡ cằm. Tay phải vừa cầm lấy đũa gắp bã dầu trong bát ăn vừa nói với Hứa Du Ninh hôm nay nàng ở trên trấn nhìn thấy gặp phải những chuyện gì.
Nhưng chuyện liên quan cao dược kia nàng không có nói một lời nào với Hứa Du Ninh. Trong lòng cũng cảm thấy thật ra hy vọng của chuyện này rất mong manh. Cho nên vẫn không nên nói ra là tốt nhất.
Chờ hai người đem chén bã dầu kia ăn hết một nửa, Hứa Du Ninh liền nói không ăn được nữa. Diệp Trăn Trăn cũng không ăn nữa, tính toán đem một nửa bã dầu này để lại cho Hứa Hưng Xương, chờ lát nữa hắn trở về ăn.
Liền cầm bát đũa trở lại phòng bếp, nói với Diệp Tế Muội chuyện này.
Thịt và xương sườn ở trong nồi đã được Diệp Tế Muội lật xào ra dầu, thêm nước thêm nước tương vào bên trong rồi đậy nắp nồi lại định hầm cách thủy.
Nghe Diệp Trăn Trăn nói xong, nàng liền mỉm cười: "Hai người các ngươi vẫn là có hiếu. Nhưng ta lại có thể quên cha ngươi sao? Ta đã sớm để lại một nửa bã dầu ở chỗ này, chờ một lát nữa xào cùng với cải thìa, chẳng phải cha ngươi có thể ăn rồi sao?"
Liền bảo Diệp Trăn Trăn ăn hết chỗ bã dầu còn dư lại đi.
Ở nông thôn người nông dân không thường ăn thịt, dù là cái dầu mỡ heo này cũng không phải tất cả mọi nhà đều có, chỉ đến khi dịp lễ tết mới chịu cam lòng mua một chút về chế biến, bình thường lúc xào rau cũng chỉ sẽ thả một chút xíu, trong thức ăn có thể có thêm một chút dầu mỡ liền coi là không tệ. Cho nên đối với hài tử ở nông thôn mà nói, cái bã dầu này coi như là đồ rất tốt rồi, quanh năm suốt tháng cũng chỉ ăn không đến hai lần.
Có điều Diệp Trăn Trăn vẫn không có ăn nữa, đem bát đưa cho Diệp Tế Muội: "Ăn nhiều thứ này cũng sẽ cảm thấy ngấy, nương người vẫn nên giữ lại để ngày mai xào rau đi."
Diệp Tế Muội suy nghĩ một chút rồi nhận lấy bát, nói ra: "Được rồi. Lúc trước ở trên trấn không phải con nói thích ăn mì hoành thánh ta gói sao? Vừa rồi ta đặc biệt để lại một chút thịt . Chờ một lát nữa ta đem thịt cắt vụn, bã dầu này cũng băm nhỏ đi, thêm chút hành lá trộn chúng lại với nhau làm thành nhân bánh, chúng ta gói mì hoành thánh. Bữa sáng ngày mai của chúng ta liền ăn mì hoành thánh."
Dùng bã dầu gói mì hoành thánh trước kia Diệp Trăn Trăn chưa từng nếm qua nhưng nghe thấy Diệp Tế Muội vừa nói như vậy nàng đã cảm thấy cái mì hoành thánh này chắc chắn sẽ rất là ngon. Vì vậy vội vàng gật đầu: "Được nha. Vậy thì chúng ta liền gói mì hoành thánh ăn."
Nói xong thì ngồi xuống phía dưới bếp lò muốn hỗ trợ nhóm lửa.
Lại bị Diệp Tế Muội cười cười đuổi nàng đi: "Ta không nấu món ăn gì cho buổi tối cả, chỗ này không cần ngươi hỗ trợ. Hôm nay chạy đi chạy lại một vòng đi lên trên trấn, con cũng đã mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi. Đợi lát nữa cơm chín rồi nương sẽ gọi con."
Diệp Trăn Trăn đành phải đứng dậy đi ra ngoài. Có điều lúc đi đến nhà chính nàng còn chưa trở về phòng mình, suy nghĩ một chút liền đi vào trong phòng Hứa Du Ninh.
Không phải buổi sáng nàng đã suy nghĩ muốn làm một cái thùng trà có thể giữ ấm cho nước trà sao, thừa dịp đúng lúc này dễ dàng bàn bạc trao đổi với Hứa Du Ninh, nghe một chút ý kiến của hắn là gì.
...
Hứa Hưng Xương từ học đường tan học trở về vừa đi vào trong sân đã ngửi thấy được một hồi mùi thịt. Lại nhìn thấy phía trên ống khói nóc phòng bếp là khói bếp lượn lờ. Hắn liền biết Diệp Tế muội đã trở về.
Trong lòng vui vẻ, bước chân cũng ngay lập tức tăng tốc lên.
Chờ đến lúc hắn vừa bước vào trong phòng bếp, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Tế Muội đang đứng ở trước bếp lò nhào bột mì.
Nghe thấy tiếng bước chân Diệp Tế Muội quay đầu lại, nhìn thấy là hắn liền mỉm cười hỏi: "Ngươi đã về rồi sao?"
Phòng bếp không lớn, trên tường cũng chỉ xây một cửa sổ nhỏ, khói từ rơm củi đốt ra chủ yếu đều dựa vào một cột ống khói để đi ra bên ngoài, sao có thể đi ra hết sạch? Vì vậy cứ mỗi lần nấu cơm trong phòng bếp ít nhiều cũng sẽ có chút khói mù vây quanh.
Tạo ra khói lửa hồng trần thế tục, thật ra có khả năng lớn nhất chính là nói loại khói mù trong phòng bếp này.
Vì chỉ cần là người thì luôn phải ăn cơm. Tự nhiên là vì tham ăn no bụng, người sẽ làm ra rất nhiều chuyện, sao có thể không tầm thường?
Bất quá tầm thường cũng không có gì là không tốt, đó cũng là một loại ấm áp.
Bây giờ Hứa Hưng Xương nhìn thấy lúc Diệp Tế Muội quay đầu lại nhìn hắn trên mặt nàng mang theo nụ cười, nàng lại còn hỏi ra những lời hết sức bình thường này nhưng trong lòng chính là cảm thấy rất ấm áp.
Hắn ừ một tiếng, rất tự giác đi tới ngồi xuống chỗ miệng lòng bếp, đưa tay cầm lấy cây gậy lửa hỗ trợ đốt lửa.
Vừa rồi Diệp Trăn Trăn muốn giúp đỡ Diệp Tế Muội nhóm lửa vẫn bị nàng đuổi đi nhưng lúc này Diệp Tế Muội không đuổi Hứa Hưng Xương đi.
Phu thê hai người một người ở trước bếp lò nấu cơm nấu đồ ăn, một người ngồi ở miệng lòng bếp nhóm lửa. Lúc rãnh rỗi nấu cơm xào rau nói với nhau hai ba câu chuyện phiếm, tình cảnh này nghĩ như thế nào cũng ấm áp làm sao.
Vì vậy Diệp Tế Muội liền vừa nhào bột mì vừa nói chuyện với Hứa Hưng Xương hôm nay nàng lên trên trấn mua cái gì. Còn hỏi Hứa Hưng Xương giữa trưa hắn và Hứa Du Ninh ăn cơm có no hay không.
Hứa Hưng Xương chú ý tới nàng không có mua cho mình tấm vải bố để làm áo bông mới, liền hỏi nàng: "Không phải nói hôm nay ngươi muốn đi lên trên trấn là mua cho ngươi và Trăn Trăn mỗi người một tấm vải hoa làm áo bông, sao ta nghe lời ngươi vừa mới nói, ngươi chỉ mua cho Trăn Trăn, chưa có mua cho ngươi?"
Diệp Tế Muội: ...
Dù sao nàng vẫn khó mà nói ra đây là vì nàng cảm thấy những cái vải bố kia đều quá mắc, nàng không muốn mua cho mình, cũng chỉ mua cho Trăn Trăn thôi? Vì vậy trên mặt liền làm ra vẻ không thèm để ý nói: "Những vải bố trong tiệm kia ta đều đã xem qua, ai da, lại không có loại nào giống loại ta thích cả. Ta vừa nghĩ tới kiện áo bông ta làm năm trước vẫn còn tốt lành, mặc cũng ấm áp, vì vậy dứt khoát không mua nữa. Chờ sau này nhìn thấy có loại vải bố ta thích thì lại mua về làm giống như vậy."
Lời nói này may ra còn có thể lừa gạt được Diệp Trăn Trăn nhưng chắc chắn không thể lừa gạt được Hứa Hưng Xương.
Lúc này Hứa Hưng Xương liền nói trúng tim đen của nàng: "Ngươi là không muốn mua sao?"
Diệp Tế Muội nhào nặn bột một hồi. Nhưng chẳng mấy chốc nàng lại bắt đầu vân vê nét mặt. Còn một mặt cười nói: "Đây là nói? Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta cũng không có nghèo đến mức ngay cả một tấm vải cũng mua không nổi. Chính là, đây không phải là vì ta đều không thích những vải bố coi kia sao, tự ta cũng có áo bông, vì vậy sẽ không mua nha. Chờ sang năm ta lại mua, nha."
Rất sợ Hứa Hưng Xương quá nhạy cảm, cảm thấy là chính bản thân hắn vô dụng lại để cho lão bà đi theo hắn chịu khổ, đến cả tấm vải bố may xiêm y cũng mua không nổi. Cho nên giọng điệu lúc nàng nói chuyện với hắn cũng đã mang theo một chút chiều hướng dỗ tiểu hài nhi.
Hứa Hưng Xương lại không có quá đa tâm như vậy. Mặc dù cũng có cảm giác mình vô dụng nhưng hắn cũng biết rõ Diệp Tế Muội là kiểu người rất tiết kiệm.
Hơn nữa chủ yếu đều là tiết kiệm ở trên người nàng nhưng lại tiêu rất nhiều tiền ở trên người mấy người bọn hắn.
Mặc dù vậy, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Liền nghiêm mặt nói ra: "Sau này ngươi không nên lại tiết kiệm tiền ở trên người mình như vậy. Ta là đại nam nhân, mỗi ngày bản thân mặc xiêm y cũ không có vấn đề gì nhưng bây giờ sắp bước sang năm mới rồi, làm gì cũng phải làm cho thê tử nhi nữ của ta mỗi người một bộ quần áo mới. Chờ qua mấy ngày nữa học đường tan học, hai người chúng ta cùng nhau đi lên trên trấn. Đến lúc đó ta cho ngươi chọn tấm vải hoa đẹp."
Nam nhân trước kia của Diệp Tế Muội chưa từng nói qua lời tình cảm như vậy với nàng, lúc này đột nhiên nghe thấy Hứa Hưng Xương nói lời này, thậm chí Diệp Tế Muội cũng có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình. Động tác nhào nặn trước mặt đều ngừng lại, chỉ có ánh mắt ngơ ngác nhìn qua Hứa Hưng Xương.
Chờ khôi phục lại phản ứng, nàng liền cười nhẹ một tiếng với Hứa Hưng Xương, sau đó đồng ý rất rõ ràng: "Ai, ta đã biết."
Nói xong liền cúi đầu tiếp tục nhào nặn trước mặt. Nhưng nhào nặn lại nhào nặn chỉ cảm thấy hốc mắt ê ẩm.
Dĩ nhiên là rất không có tiền đồ bị cảm động đến mức có chút muốn khóc.