Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165: chém giết
Mà rất hiển nhiên, mặc dù hai người tự xưng mình là tiểu nhị và trướng phòng* nơi này, nhưng xem tư thế và thủ đoạn làm việc của bọn họ, trước kia có lẽ căn bản chưa từng làm việc này.
*Trướng phòng: Người quản lý tiền nong sổ sách.
Cái khác không nói, trướng phòng kia ngay cả tư thế cầm bút cũng không đúng. Ngược lại là lúc hành tẩu bước chân vững vàng, vừa nhìn đã biết trên người có võ công.
Hứa Du Ninh vốn còn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng quay đầu nhìn thấy bên ngoài đã tối đen, thôn trang kế tiếp cách nơi này khá là xa, bọn họ không tìm được nơi để nghỉ qua đêm.
Người khác thì không sao, nhưng Nguyên Tiêu còn là một đứa bé, Diệp Trăn Trăn cũng đang mang thai, hai người bọn họ chắc chắn không chịu nổi.
Với lại, nếu những người này thật là tới vì bọn họ, chắc hẳn cho dù bây giờ bọn họ rời khỏi nơi này thì những người này cũng vẫn sẽ âm thầm đi theo, đến lúc đó ngược lại không biết bọn họ sẽ xuống tay với bọn họ vào lúc nào, còn phải luôn mang tâm trạng đề phòng. So với hiện tại hắn đã biết sự tồn tại của những người này, ngược lại có thể bắt đầu đề phòng ngay từ bây giờ.
Cũng chỉ làm như không biết. Thậm chí ngay cả Diệp Trăn Trăn cũng nhận ra được tiểu nhị và trướng phòng khách sạn này đã đổi người, khi muốn mở miệng hỏi thăm, Hứa Du Ninh đã kéo ống tay áo của nàng, liếc mắt ra hiệu, bảo nàng không cần nói.
Nếu trong lòng Hứa Du Ninh cũng đã nghi ngờ những người này, đương nhiên sẽ không ăn cơm tối bọn họ làm. Cũng may Ngụy Diễn phái một đầu bếp đi theo bọn họ, tất cả nguyên liệu nấu ăn bọn họ cũng mang theo một ít, liền kêu hai tên thị vệ cùng đầu bếp đến bếp nấu cơm. Cũng âm thầm ra lệnh cho hai thị vệ và đầu bếp rằng lúc bọn họ ở phòng bếp nấu cơm không được để bất kỳ kẻ nào tiến vào phòng bếp. Đồ ăn làm ra cũng không thể qua tay bất luận người nào, đặc biệt là người trong khách sạn này.
Ban đầu Hứa Du Ninh còn đặt mấy gian phòng, nhưng đợi sau khi ăn cơm xong hắn lại không để Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu về phòng hai người bọn họ, mà kêu bọn họ đến ở chung một gian phòng với Diệp Trăn Trăn. Bởi vì biết trên người Thược Dược và Phù Dung cũng có chút võ công, lập tức gọi hai người họ trông coi ở ngoài phòng. Còn ba mươi sáu tên thị vệ kia, hắn cũng phái bọn họ ra ngoài hết, phân phó bọn họ mai phục bốn phía khách sạn.
Bản thân hắn cũng không ngủ, chỉ thuyết phục Diệp Trăn Trăn, Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu lên giường ngủ cùng nhau, mình thì khêu đèn ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách. Cái trường kiếm mang theo từ Kinh Thành kia thì để lên bàn, quơ tay một cái là có thể cầm được.
Chờ đến nửa đêm, Hứa Du Ninh liền nghe phía ngoài truyền đến một trận tiếng binh khí va chạm lộn xộn. Trong lòng run lên, vội vàng bỏ cuốn sách trong tay xuống, cầm lấy trường kiếm bước nhanh đi tới bên cạnh cửa, nhẹ nhàng mở ra một khe hở nhìn ra bên ngoài.
Lại nói trước tiên cũng phải cảm thán một câu thế đạo tốt luân hồi.
Ban đầu Mã Thuận và Nguyễn Hồng Đạt đều tự phái người tới muốn ám sát Hứa Du Ninh, không ngờ hai nhóm người đều phát hiện tung tích của đối phương. Hai bên lại không biết đối phương là ai, cho nên hai nhóm người ngược lại giao thủ trước.
Về mặt nhân số vốn đã có khác biệt, Nguyễn Hồng Đạt phái năm mươi người tới, nhưng Mã Thuận mới phái hai mươi người. Hơn nữa võ nghệ của đại nội cao thủ khẳng định không phải người Mã Thuận có thể so sánh, cho nên nhanh chóng giết hết hai mươi người Mã Thuận phái tới.
Có điều năm mươi đại nội cao thủ này cũng bị tổn hại, chết bốn người, bị thương nặng năm cái, tính cả người mang theo vết thương nhẹ có thể đứng lên, hiện lại tổng cộng là bốn mươi mốt người.
Bởi vì trước khi bọn họ tới, Nguyễn Hồng Đạt đã ra lệnh bắt buộc bọn họ, nhất định phải nhanh chóng lấy mạng Hứa Du Ninh trở về gặp ông ta, cho nên bọn họ cũng không dám chậm trễ. Vừa thấy Hứa Du Ninh hôm nay từ Trường Hưng Hầu phủ ra, thăm dò được đêm nay hắn sẽ nghỉ trọ ở trong khách sạn này, lập tức chạy tới đánh ngất tiểu nhị và trướng phòng ban đầu của khách sạn này, thay bằng người của bọn họ.
Trước khi đến, bọn họ cũng không biết Hứa Du Ninh vậy mà đã trở thành con rễ của Trường Hưng hầu - Ngụy Diễn, Trường Hưng Hầu phủ phòng giữ sâm nghiêm, thị vệ đông đảo, bọn họ chắc chắn không dám ở nơi đó ám sát Hứa Du Ninh. Về sau thấy Hứa Du Ninh rời khỏi Trường Hưng Hầu phủ, bên người cũng chỉ có ba bốn mươi thị vệ canh phòng, liền dự định trước chiếm đóng khách sạn này, may ra bỏ thuốc mê bên trong đồ ăn của đám người Hứa Du Ninh đợi bọn họ hôn mê rồi động thủ. Sau đó lại phóng đốt thi thể bọn họ và cả khách sạn này luôn, hủy thi diệt tích, cho dù Ngụy Diễn tới cũng không tra được gì, bọn họ cũng có thể trở lại kinh thành báo cáo kết quả với Nguyễn Hồng Đạt.
Làm sao biết Hứa Du Ninh lại là người vô cùng cẩn thận, không những không ăn đồ ăn bọn họ đã chuẩn bị, thậm chí ngay cả nước trà bọn họ chuẩn bị cũng không động vào một chút. Đám thị vệ kia hiển nhiên cũng nghe mệnh lệnh của hắn, vô luận bọn họ nói thế nào, đám người đó cũng không động vào những thức ăn và nước trà này.
Đầu lĩnh cũng không biết rốt cuộc Hứa Du Ninh đã nhìn ra cái gì, hay là hắn vốn là người rất người cẩn thận, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, mang hoàng mệnh trong người, đêm nay bọn họ nhất định phải xuống tay với Hứa Du Ninh.
Với lại tính ra bọn họ có bốn mươi mốt người, bên người Hứa Du Ninh cũng chỉ có ba mươi sáu tên thị vệ, cho dù về mặt nhân số bọn họ vẫn chiếm ưu thế.
Thế là đợi đến canh ba đêm khuya vắng người, cả đám liền xé lớp ngụy trang, cầm loan đao trong tay, thừa dịp bóng đêm lặng lẽ đi đến gian phòng Hứa Du Ninh đang ở.
Không ngờ bọn họ vừa mới tới đại sảnh lầu dưới, chân còn không chưa bước lên thang lầu, chỉ nghe một tiếng huýt sáo tiếng vang lên, bốn phía đã được chiếu sáng bởi rất nhiều bó đuốt, làm cho đại sảnh vốn lờ mờ đột nhiên sáng như ban ngày.
Chỉ thấy những thị vệ mà bọn họ đã gặp ban ngày vốn không biết trốn ở nơi nào, lúc này binh khí trong tay đã tuốt khỏi vỏ, bao vây bọn họ giữa đại sảnh.
Trong lòng mọi người đều lấy làm kinh hãi, cảm giác bọn họ bị những người này bắt ba ba trong rọ.
Nhưng trong lòng cũng không phải quá sợ hãi những người này, bởi vì bọn họ chính là đại nội cao thủ, hơn nữa về mặt nhân số còn chiếm ưu thế.
Thế là đầu lĩnh trầm giọng quát lên một tiếng giết, hai nhóm người lập tức xông vào chém giết lẫn nhau.
Binh khí đụng vào nhau phát ra tiếng rất chói tai, không chỉ kinh động đến Hứa Du Ninh mà còn kinh động đến Diệp Trăn Trăn và Diệp Tế Muội đã chìm vào giấc ngủ. Ngay cả Nguyên Tiêu cũng dụi dụi con mắt, bô bô thì thầm hỏi Diệp Tế Muội: "Nương, bên ngoài có phải sấm sét không? Sao ầm ĩ như thế?"
Diệp Tế Muội vội vàng ôm nó vào lòng dỗ dành: "Là sét đánh. Nhưng không có sao, nương ở đây, con đừng sợ, ngủ tiếp đi con."
Nhưng tiếng chém giết bên ngoài càng lúc càng lớn, Nguyên Tiêu chỗ nào còn có thể ngủ được, ngược lại càng ngày càng thanh tỉnh.
Lúc Diệp Trăn Trăn lại đã vội vã đi xem Hứa Du Ninh. Ngay từ lúc bước vào cái khách sạn này nàng đã cảm thấy Hứa Du Ninh rất kỳ lạ, lại là không cho nàng nói sao tất cả tiểu nhị và trướng phòng bên trong khách sạn này mấy ngày ngắn ngủi đã thay đổi thành người khác, ban đêm lúc ngủ còn gọi Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu tới ngủ chung với nàng. Chính hắn lại không ngủ, ở bên cạnh trông coi bọn họ.
Mặc dù hỏi hắn nguyên nhân hắn không nói, nhưng Diệp Trăn Trăn cũng mơ hồ có thể đoán được chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại đúng như dự đoán, bên ngoài lại có tiếng chém giết và tiếng binh khí va chạm vào nhau. Nghe giống như sàn nhà đang chấn động, cũng không biết bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu người.
Mà nàng còn chứng kiến Hứa Du Ninh đang đứng ở bên cạnh cửa, kéo ra một khe hở nhìn ra bên ngoài, sau đó dáng vẻ tựa như muốn ra khỏi cửa.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn lo cho Hứa Du Ninh, ngay cả giày cũng không mang, vén chăn lên trực tiếp chạy về phía hắn, đồng thời gọi hắn: "Ca."
Hứa Du Ninh nghe tiếng quay đầu, thấy nàng đi chân đất, liền cau mày trách nàng: "Trên mặt đất lạnh, sao muội không mang giày đã chạy xuống hả?"
Nói xong, xoay người ôm ngang nàng lên, sau đó đi đến bên giường.
Chờ đến bên giường nhẹ nhàng đặt nàng xuống, thấy Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu cũng đều đang một mặt khẩn trương nhìn hắn, hắn liền đưa tay sờ lên đầu Nguyên Tiêu, ôn nhu nói với Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn: "Bên ngoài có cường đạo, chăc là muốn tới đây cướp tiền, không có việc gì, ta đi ra xem một chút."
Lúc ấy bọn họ từ Gia Ninh phủ lên Kinh, kể cả chút thời gian trước từ Kinh Thành đến Vân Nam, trên đường cũng đã gặp phải giặc cướp mấy lần, nhưng cũng đều bị Hứa Du Ninh đối phó được, huống chi bên ngoài bây giờ còn có ba mươi sáu tên thị vệ Ngụy Diễn phái tới bảo vệ bọn họ, vậy thì càng thêm không cần lo lắng giặc cướp gì gì đó.
Diệp Tế Muội hơi buông lỏng tâm tư, dặn dò Hứa Du Ninh: "Con phải cẩn thận."
Biết võ nghệ của hắn vốn cũng không tệ, vài ngày trước lại ở theo những sư phụ tới trong Trường Hưng hầu phủ chỉ dạy Ngụy Lãng kia vài ngày, ngay cả Ngụy Diễn cũng khen thân thủ của hắn.
Trực giác Diệp Trăn Trăn lại cho biết Hứa Du Ninh đây là đang lừa nàng, những người phía ngoài kia nhất định không phải giặc cướp đơn thuần.
Nhưng nàng lại không muốn nói ra để Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu sợ hãi, chỉ mang giày, lôi Hứa Du Ninh đến bên cạnh, thấp giọng hỏi hắn: "Thật là giặc cướp?"
Hứa Du Ninh cúi đầu nhìn nàng, có thể thấy được trong mắt nàng đều là khẩn trương và lo lắng.
Mặt mày hắn hơi chùng xuống.
Mặc dù hắn tạm thời còn không biết lai lịch của những người ở bên ngoài kia rốt cuộc là gì, nhưng vừa rồi thông qua khe cửa, thì thấy nhân số cỡ bốn mươi, năm mươi người, hơn nữa người nào nấy đều là thân thủ bất phàm.
Binh khí trong tay vừa nhìn là biết cũng không phải đồ bình thường bán trên chợ, dưới bó đuốc chiếu rọi lóe ra từng đạo hàn quang.
Giặc cướp bình thường sao lại có thân thủ tốt và binh khí tốt như thế? Những người này nhất định là lai lịch bất phàm, tuyệt đối không chỉ là vì những thứ đại loại như tiền tài.
Lại nhìn thần sắc ra tay tàn nhẫn của những người này, hiển nhiên là xác định chủ ý muốn lấy tính mạng của bọn họ.
Rốt cuộc là ai nhất định phải lấy tính mệnh của bọn họ? Kẻ thù của Ngụy Diễn cừu nhân hay là kẻ thù của chính hắn?
Nhưng theo Hứa Du Ninh biết, bình thường Ngụy Lãng cũng chỉ dẫn theo mấy tên thị vệ ra bên ngoài du ngoạn, nếu những người này là kẻ thù của Ngụy Diễn, vì sao không đi giết con trai độc nhất của Ngụy Diễn, ngược lại đánh về phía bọn họ?
Giải thích duy nhất đó là những người này là kẻ thù của hắn.
Nhưng hắn chưa từng kết thù với bất kỳ ai, thực sự nghĩ không ra rốt cuộc là ai muốn đưa một nhà bọn họ vào chỗ chết.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thân thế thật sự của hắn rất có thể đã bị người phát hiện. . .
Đây chỉ là những điều đột nhiên xuất hiện trong đầu Hứa Du Ninh, nhưng hắn cũng không dám nói những lời này cho Diệp Trăn Trăn biết.
Chuyện liên quan đến thân phận thực sự của hắn, hắn vốn đã giấu diếm Diệp Trăn Trăn, lúc này phải làm sao nói cho nàng biết? Quan trọng nhất chính là, hắn sợ rằng nói cho Diệp Trăn Trăn chuyện này sẽ chỉ gây thêm rắc rối và phiền phức cho nàng.
Với lại bây giờ thân phận của những người bên ngoài hắn còn chưa xác định, cho nên tạm thời vẫn nên giấu diếm Diệp Trăn Trăn thì tốt hơn.
Liền lắc đầu: "Ta không biết."
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn một mực nhìn chằm chằm vào hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra câu nói này của hắn rốt cuộc có phải nói dối hay là không.
Nhưng rất đáng tiếc, nàng hoàn toàn không nhìn ra được cái gì. Không có cách, nếu Hứa Du Ninh quyết định muốn gạt người thì không ai có thể nhìn ra được hắn có đang nói dối hay không.
Nhưng hiện tại là thời khắc khẩn cấp nguy hiểm như vậy. . .
Diệp Trăn Trăn bị chọc tức, đưa tay liền níu chặt vạt áo của hắn, thấp giọng quát hỏi hắn: "Rốt cuộc huynh thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"
*Trướng phòng: Người quản lý tiền nong sổ sách.
Cái khác không nói, trướng phòng kia ngay cả tư thế cầm bút cũng không đúng. Ngược lại là lúc hành tẩu bước chân vững vàng, vừa nhìn đã biết trên người có võ công.
Hứa Du Ninh vốn còn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng quay đầu nhìn thấy bên ngoài đã tối đen, thôn trang kế tiếp cách nơi này khá là xa, bọn họ không tìm được nơi để nghỉ qua đêm.
Người khác thì không sao, nhưng Nguyên Tiêu còn là một đứa bé, Diệp Trăn Trăn cũng đang mang thai, hai người bọn họ chắc chắn không chịu nổi.
Với lại, nếu những người này thật là tới vì bọn họ, chắc hẳn cho dù bây giờ bọn họ rời khỏi nơi này thì những người này cũng vẫn sẽ âm thầm đi theo, đến lúc đó ngược lại không biết bọn họ sẽ xuống tay với bọn họ vào lúc nào, còn phải luôn mang tâm trạng đề phòng. So với hiện tại hắn đã biết sự tồn tại của những người này, ngược lại có thể bắt đầu đề phòng ngay từ bây giờ.
Cũng chỉ làm như không biết. Thậm chí ngay cả Diệp Trăn Trăn cũng nhận ra được tiểu nhị và trướng phòng khách sạn này đã đổi người, khi muốn mở miệng hỏi thăm, Hứa Du Ninh đã kéo ống tay áo của nàng, liếc mắt ra hiệu, bảo nàng không cần nói.
Nếu trong lòng Hứa Du Ninh cũng đã nghi ngờ những người này, đương nhiên sẽ không ăn cơm tối bọn họ làm. Cũng may Ngụy Diễn phái một đầu bếp đi theo bọn họ, tất cả nguyên liệu nấu ăn bọn họ cũng mang theo một ít, liền kêu hai tên thị vệ cùng đầu bếp đến bếp nấu cơm. Cũng âm thầm ra lệnh cho hai thị vệ và đầu bếp rằng lúc bọn họ ở phòng bếp nấu cơm không được để bất kỳ kẻ nào tiến vào phòng bếp. Đồ ăn làm ra cũng không thể qua tay bất luận người nào, đặc biệt là người trong khách sạn này.
Ban đầu Hứa Du Ninh còn đặt mấy gian phòng, nhưng đợi sau khi ăn cơm xong hắn lại không để Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu về phòng hai người bọn họ, mà kêu bọn họ đến ở chung một gian phòng với Diệp Trăn Trăn. Bởi vì biết trên người Thược Dược và Phù Dung cũng có chút võ công, lập tức gọi hai người họ trông coi ở ngoài phòng. Còn ba mươi sáu tên thị vệ kia, hắn cũng phái bọn họ ra ngoài hết, phân phó bọn họ mai phục bốn phía khách sạn.
Bản thân hắn cũng không ngủ, chỉ thuyết phục Diệp Trăn Trăn, Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu lên giường ngủ cùng nhau, mình thì khêu đèn ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách. Cái trường kiếm mang theo từ Kinh Thành kia thì để lên bàn, quơ tay một cái là có thể cầm được.
Chờ đến nửa đêm, Hứa Du Ninh liền nghe phía ngoài truyền đến một trận tiếng binh khí va chạm lộn xộn. Trong lòng run lên, vội vàng bỏ cuốn sách trong tay xuống, cầm lấy trường kiếm bước nhanh đi tới bên cạnh cửa, nhẹ nhàng mở ra một khe hở nhìn ra bên ngoài.
Lại nói trước tiên cũng phải cảm thán một câu thế đạo tốt luân hồi.
Ban đầu Mã Thuận và Nguyễn Hồng Đạt đều tự phái người tới muốn ám sát Hứa Du Ninh, không ngờ hai nhóm người đều phát hiện tung tích của đối phương. Hai bên lại không biết đối phương là ai, cho nên hai nhóm người ngược lại giao thủ trước.
Về mặt nhân số vốn đã có khác biệt, Nguyễn Hồng Đạt phái năm mươi người tới, nhưng Mã Thuận mới phái hai mươi người. Hơn nữa võ nghệ của đại nội cao thủ khẳng định không phải người Mã Thuận có thể so sánh, cho nên nhanh chóng giết hết hai mươi người Mã Thuận phái tới.
Có điều năm mươi đại nội cao thủ này cũng bị tổn hại, chết bốn người, bị thương nặng năm cái, tính cả người mang theo vết thương nhẹ có thể đứng lên, hiện lại tổng cộng là bốn mươi mốt người.
Bởi vì trước khi bọn họ tới, Nguyễn Hồng Đạt đã ra lệnh bắt buộc bọn họ, nhất định phải nhanh chóng lấy mạng Hứa Du Ninh trở về gặp ông ta, cho nên bọn họ cũng không dám chậm trễ. Vừa thấy Hứa Du Ninh hôm nay từ Trường Hưng Hầu phủ ra, thăm dò được đêm nay hắn sẽ nghỉ trọ ở trong khách sạn này, lập tức chạy tới đánh ngất tiểu nhị và trướng phòng ban đầu của khách sạn này, thay bằng người của bọn họ.
Trước khi đến, bọn họ cũng không biết Hứa Du Ninh vậy mà đã trở thành con rễ của Trường Hưng hầu - Ngụy Diễn, Trường Hưng Hầu phủ phòng giữ sâm nghiêm, thị vệ đông đảo, bọn họ chắc chắn không dám ở nơi đó ám sát Hứa Du Ninh. Về sau thấy Hứa Du Ninh rời khỏi Trường Hưng Hầu phủ, bên người cũng chỉ có ba bốn mươi thị vệ canh phòng, liền dự định trước chiếm đóng khách sạn này, may ra bỏ thuốc mê bên trong đồ ăn của đám người Hứa Du Ninh đợi bọn họ hôn mê rồi động thủ. Sau đó lại phóng đốt thi thể bọn họ và cả khách sạn này luôn, hủy thi diệt tích, cho dù Ngụy Diễn tới cũng không tra được gì, bọn họ cũng có thể trở lại kinh thành báo cáo kết quả với Nguyễn Hồng Đạt.
Làm sao biết Hứa Du Ninh lại là người vô cùng cẩn thận, không những không ăn đồ ăn bọn họ đã chuẩn bị, thậm chí ngay cả nước trà bọn họ chuẩn bị cũng không động vào một chút. Đám thị vệ kia hiển nhiên cũng nghe mệnh lệnh của hắn, vô luận bọn họ nói thế nào, đám người đó cũng không động vào những thức ăn và nước trà này.
Đầu lĩnh cũng không biết rốt cuộc Hứa Du Ninh đã nhìn ra cái gì, hay là hắn vốn là người rất người cẩn thận, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, mang hoàng mệnh trong người, đêm nay bọn họ nhất định phải xuống tay với Hứa Du Ninh.
Với lại tính ra bọn họ có bốn mươi mốt người, bên người Hứa Du Ninh cũng chỉ có ba mươi sáu tên thị vệ, cho dù về mặt nhân số bọn họ vẫn chiếm ưu thế.
Thế là đợi đến canh ba đêm khuya vắng người, cả đám liền xé lớp ngụy trang, cầm loan đao trong tay, thừa dịp bóng đêm lặng lẽ đi đến gian phòng Hứa Du Ninh đang ở.
Không ngờ bọn họ vừa mới tới đại sảnh lầu dưới, chân còn không chưa bước lên thang lầu, chỉ nghe một tiếng huýt sáo tiếng vang lên, bốn phía đã được chiếu sáng bởi rất nhiều bó đuốt, làm cho đại sảnh vốn lờ mờ đột nhiên sáng như ban ngày.
Chỉ thấy những thị vệ mà bọn họ đã gặp ban ngày vốn không biết trốn ở nơi nào, lúc này binh khí trong tay đã tuốt khỏi vỏ, bao vây bọn họ giữa đại sảnh.
Trong lòng mọi người đều lấy làm kinh hãi, cảm giác bọn họ bị những người này bắt ba ba trong rọ.
Nhưng trong lòng cũng không phải quá sợ hãi những người này, bởi vì bọn họ chính là đại nội cao thủ, hơn nữa về mặt nhân số còn chiếm ưu thế.
Thế là đầu lĩnh trầm giọng quát lên một tiếng giết, hai nhóm người lập tức xông vào chém giết lẫn nhau.
Binh khí đụng vào nhau phát ra tiếng rất chói tai, không chỉ kinh động đến Hứa Du Ninh mà còn kinh động đến Diệp Trăn Trăn và Diệp Tế Muội đã chìm vào giấc ngủ. Ngay cả Nguyên Tiêu cũng dụi dụi con mắt, bô bô thì thầm hỏi Diệp Tế Muội: "Nương, bên ngoài có phải sấm sét không? Sao ầm ĩ như thế?"
Diệp Tế Muội vội vàng ôm nó vào lòng dỗ dành: "Là sét đánh. Nhưng không có sao, nương ở đây, con đừng sợ, ngủ tiếp đi con."
Nhưng tiếng chém giết bên ngoài càng lúc càng lớn, Nguyên Tiêu chỗ nào còn có thể ngủ được, ngược lại càng ngày càng thanh tỉnh.
Lúc Diệp Trăn Trăn lại đã vội vã đi xem Hứa Du Ninh. Ngay từ lúc bước vào cái khách sạn này nàng đã cảm thấy Hứa Du Ninh rất kỳ lạ, lại là không cho nàng nói sao tất cả tiểu nhị và trướng phòng bên trong khách sạn này mấy ngày ngắn ngủi đã thay đổi thành người khác, ban đêm lúc ngủ còn gọi Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu tới ngủ chung với nàng. Chính hắn lại không ngủ, ở bên cạnh trông coi bọn họ.
Mặc dù hỏi hắn nguyên nhân hắn không nói, nhưng Diệp Trăn Trăn cũng mơ hồ có thể đoán được chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại đúng như dự đoán, bên ngoài lại có tiếng chém giết và tiếng binh khí va chạm vào nhau. Nghe giống như sàn nhà đang chấn động, cũng không biết bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu người.
Mà nàng còn chứng kiến Hứa Du Ninh đang đứng ở bên cạnh cửa, kéo ra một khe hở nhìn ra bên ngoài, sau đó dáng vẻ tựa như muốn ra khỏi cửa.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn lo cho Hứa Du Ninh, ngay cả giày cũng không mang, vén chăn lên trực tiếp chạy về phía hắn, đồng thời gọi hắn: "Ca."
Hứa Du Ninh nghe tiếng quay đầu, thấy nàng đi chân đất, liền cau mày trách nàng: "Trên mặt đất lạnh, sao muội không mang giày đã chạy xuống hả?"
Nói xong, xoay người ôm ngang nàng lên, sau đó đi đến bên giường.
Chờ đến bên giường nhẹ nhàng đặt nàng xuống, thấy Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu cũng đều đang một mặt khẩn trương nhìn hắn, hắn liền đưa tay sờ lên đầu Nguyên Tiêu, ôn nhu nói với Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn: "Bên ngoài có cường đạo, chăc là muốn tới đây cướp tiền, không có việc gì, ta đi ra xem một chút."
Lúc ấy bọn họ từ Gia Ninh phủ lên Kinh, kể cả chút thời gian trước từ Kinh Thành đến Vân Nam, trên đường cũng đã gặp phải giặc cướp mấy lần, nhưng cũng đều bị Hứa Du Ninh đối phó được, huống chi bên ngoài bây giờ còn có ba mươi sáu tên thị vệ Ngụy Diễn phái tới bảo vệ bọn họ, vậy thì càng thêm không cần lo lắng giặc cướp gì gì đó.
Diệp Tế Muội hơi buông lỏng tâm tư, dặn dò Hứa Du Ninh: "Con phải cẩn thận."
Biết võ nghệ của hắn vốn cũng không tệ, vài ngày trước lại ở theo những sư phụ tới trong Trường Hưng hầu phủ chỉ dạy Ngụy Lãng kia vài ngày, ngay cả Ngụy Diễn cũng khen thân thủ của hắn.
Trực giác Diệp Trăn Trăn lại cho biết Hứa Du Ninh đây là đang lừa nàng, những người phía ngoài kia nhất định không phải giặc cướp đơn thuần.
Nhưng nàng lại không muốn nói ra để Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu sợ hãi, chỉ mang giày, lôi Hứa Du Ninh đến bên cạnh, thấp giọng hỏi hắn: "Thật là giặc cướp?"
Hứa Du Ninh cúi đầu nhìn nàng, có thể thấy được trong mắt nàng đều là khẩn trương và lo lắng.
Mặt mày hắn hơi chùng xuống.
Mặc dù hắn tạm thời còn không biết lai lịch của những người ở bên ngoài kia rốt cuộc là gì, nhưng vừa rồi thông qua khe cửa, thì thấy nhân số cỡ bốn mươi, năm mươi người, hơn nữa người nào nấy đều là thân thủ bất phàm.
Binh khí trong tay vừa nhìn là biết cũng không phải đồ bình thường bán trên chợ, dưới bó đuốc chiếu rọi lóe ra từng đạo hàn quang.
Giặc cướp bình thường sao lại có thân thủ tốt và binh khí tốt như thế? Những người này nhất định là lai lịch bất phàm, tuyệt đối không chỉ là vì những thứ đại loại như tiền tài.
Lại nhìn thần sắc ra tay tàn nhẫn của những người này, hiển nhiên là xác định chủ ý muốn lấy tính mạng của bọn họ.
Rốt cuộc là ai nhất định phải lấy tính mệnh của bọn họ? Kẻ thù của Ngụy Diễn cừu nhân hay là kẻ thù của chính hắn?
Nhưng theo Hứa Du Ninh biết, bình thường Ngụy Lãng cũng chỉ dẫn theo mấy tên thị vệ ra bên ngoài du ngoạn, nếu những người này là kẻ thù của Ngụy Diễn, vì sao không đi giết con trai độc nhất của Ngụy Diễn, ngược lại đánh về phía bọn họ?
Giải thích duy nhất đó là những người này là kẻ thù của hắn.
Nhưng hắn chưa từng kết thù với bất kỳ ai, thực sự nghĩ không ra rốt cuộc là ai muốn đưa một nhà bọn họ vào chỗ chết.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thân thế thật sự của hắn rất có thể đã bị người phát hiện. . .
Đây chỉ là những điều đột nhiên xuất hiện trong đầu Hứa Du Ninh, nhưng hắn cũng không dám nói những lời này cho Diệp Trăn Trăn biết.
Chuyện liên quan đến thân phận thực sự của hắn, hắn vốn đã giấu diếm Diệp Trăn Trăn, lúc này phải làm sao nói cho nàng biết? Quan trọng nhất chính là, hắn sợ rằng nói cho Diệp Trăn Trăn chuyện này sẽ chỉ gây thêm rắc rối và phiền phức cho nàng.
Với lại bây giờ thân phận của những người bên ngoài hắn còn chưa xác định, cho nên tạm thời vẫn nên giấu diếm Diệp Trăn Trăn thì tốt hơn.
Liền lắc đầu: "Ta không biết."
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn một mực nhìn chằm chằm vào hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra câu nói này của hắn rốt cuộc có phải nói dối hay là không.
Nhưng rất đáng tiếc, nàng hoàn toàn không nhìn ra được cái gì. Không có cách, nếu Hứa Du Ninh quyết định muốn gạt người thì không ai có thể nhìn ra được hắn có đang nói dối hay không.
Nhưng hiện tại là thời khắc khẩn cấp nguy hiểm như vậy. . .
Diệp Trăn Trăn bị chọc tức, đưa tay liền níu chặt vạt áo của hắn, thấp giọng quát hỏi hắn: "Rốt cuộc huynh thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"