Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162: uống rượu (拼酒)
Hứa Du Ninh khom lưng hành lễ với Ngụy Diễn, sau đó kính cẩn nói ra: "Tiểu tế đa tạ nhạc phụ quan tâm đến Trăn Trăn, hai chúng ta cũng xin ghi nhận tấm lòng. Nhưng mà Tào đại phu vừa mới nói qua, các loại đồ vật như lưu thông máu khô nóng thì người mang thai không thể ăn để tránh sảy thai. Nhưng những thứ như nhân sâm, linh chi nhạc phụ vừa mới nói này đều là thứ đại bổ, ngay đến người bình thường ăn vào cũng rất dễ khí huyết khô nóng, huống chi bây giờ Trăn Trăn còn đang có hài tử? Vì vậy những vật này tạm thời vẫn nên không dùng đến, sau này khi Trăn Trăn sinh hạ hài tử rồi lại dùng những thứ này bồi bổ khí huyết thật tốt cho nàng."
Ngụy Lãng ở bên cạnh cũng phụ họa theo: "Cha, những này đều là dược liệu, thuốc! Cha cho Trăn Trăn ăn nhiều thuốc như vậy làm cái gì? Đừng làm cho ngoại sanh lớn của con không còn."
Ngụy Diễn bị chọc tức, quay đầu lại đưa tay hung hăng gõ một cái lên trên đầu hắn, nói hắn: "Miệng quạ đen!"
Ngụy Lãng bất ngờ bị ông gõ một cái này đau đến nhe răng trợn mắt, đưa tay che đầu, ánh mắt có chút không vui liếc mắt nhìn Hứa Du Ninh một cái.
Rõ ràng ý của hai người bọn họ giống nhau, đều là muốn khuyên cha hắn không nên cho Trăn Trăn ăn những thứ kia nhưng sao lời nói của Hứa Du Ninh thì cha hắn rất nghe theo, vẻ mặt bộ dạng còn rất tin phục. Đến phiên hắn thì lại đổi lấy một cái gõ đầu mạnh bạo này?
Ngụy Diễn đã quay đầu đi, ánh mắt nhìn Diệp Trăn Trăn. Một lát sau ông mới có chút hơi xấu hổ mỉm cười: "Là cha khinh suất. Cha chỉ là nghĩ đến, lúc nương các con hoài thai hai người các con ta không có ở bên người bà ấy, để cho bà ấy chịu nhiều khổ cực như vậy, sau này con lại, "
Nói đến đây, một chút mỉm cười lúng túng trên mặt Ngụy Diễn đã có mấy phần không giữ được nữa. Dừng một chút mới tiếp tục nói: "Chính là cha muốn cho con những thứ tốt nhất trên đời này nhưng lại không biết con thích thứ gì, cũng không biết đến cùng cho con những thứ gì mới là tốt cho con. Con, trong lòng con cũng đừng có chê cười cha."
Sao Diệp Trăn Trăn lại có thể chê cười ông ấy đây? Chỉ thấy rất cảm động.
Không giống với tình yêu thương dịu dàng cẩn thận của Hứa Hưng Xương đối với nàng, Ngụy Diễn này vừa nhìn qua chính là hán tử chỉ biết hành quân đánh trận cẩu thả, chỉ sợ cho tới bây giờ cũng không biết được nên quan tâm người khác như thế nào. Nhưng nàng nhìn ra được Ngụy Diễn thật sự quan tâm đến nàng.
Trong lòng cảm động, không nhịn được đi qua nhẹ nhàng ôm lấy Ngụy Diễn, ở trong lòng ông nhẹ giọng nói ra: "Cha, sao con có thể chê cười người đây. Cha lo lắng cho con như vậy, trong lòng con còn vui mừng không kịp."
Ngụy Diễn nghe thấy câu nói thẳng suy nghĩ trong lòng này của nàng, trong lòng ông kích động giống như dời sông lấp biển. Vươn cánh tay muốn lại nàng nhưng đột nhiên nghĩ đến bây giờ nàng đang mang thai, hắn ngày thường đều nâng vác vật nặng, sức lực rất lớn, nếu như không chú ý lực đạo nặng nhẹ trên tay làm đau Diệp Trăn Trăn vậy thì không phải sẽ thương tổn đến hài tử trong bụng nàng sao.
Vì thế hai cánh tay vươn ra thì dừng lại giữa không trung, cũng không dám đáp xuống người Diệp Trăn Trăn.
Cũng may Diệp Trăn Trăn ôm một lúc rồi buông ông ra, Ngụy Diễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng bảo Diệp Trăn Trăn ngồi xuống. Lại phân phó Thược Dược và Phù Dung nhanh đi phòng bếp, bảo người trong phòng bếp dụng tâm chuẩn bị một bàn tiệc rượu ra đây. Đêm nay ông muốn đón gió tẩy trần cho Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh bọn họ.
Nhiều năm sông trong quân lữ nhưng thật ra Ngụy Diễn không hề uống rượu. Lo lắng uống rượu vào thì sẽ hỏng việc. Nhưng mà hôm nay ông thật sự rất là vui cho nên lúc ăn cơm ông đặc biệt lấy cầm hai vò rượu Phần (1) ra, cùng với Hứa Du Ninh, Ngụy Lãng, còn có cả Nguyên Tiêu nói bốn nam tử hán bọn họ đêm nay không say không về.
(1) rượu Phần: rượu ngon, sản xuất ở Phần Dương, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Người nhạc phụ này đã muốn uống rượu thì người làm nữ tế Hứa Du Ninh đây dám không bồi rượu sao?
Mặc dù trước kia lúc ở thôn Long Đường tửu lượng của Hứa Du Ninh rất thấp nhưng trong mấy năm này cũng từ từ rèn luyện lên. Mà rõ ràng thật ra Ngụy Diễn là người có tửu lượng thấp, uống rượu vào trả hết lên trên mặt, chỉ một lúc sau khuôn mặt đã đỏ bừng lên.
Dĩ nhiên Nguyên Tiêu không cần phải nói, cho dù vừa rồi Ngụy Diễn nói hắn là nam tử hán, cũng muốn hắn uống rượu. Nhưng mà Hứa Du Ninh đau lòng đệ đệ của mình, tự nhiên không nỡ để cho hắn uống.
Chỉ bảo người hầu bưng một bát sữa bò nóng tới cho hắn ngồi ở một bên uống ực ực.
Nhưng mà đối với vị đại cữu tử Ngụy Lãng này Hứa Du Ninh lại không có khách khí như vậy. Cũng ngại chén rượu quá nhỏ nên trực tiếp cầm lấy chén lớn uống rượu.
Mà rõ ràng ở trên mặt tửu lượng Ngụy Lãng cũng di truyền từ Ngụy Diễn, không nói đến việc uống không được bao nhiêu mà lúc uống vào còn rất dễ trả hết lên mặt. Nhưng trong lòng của hắn vẫn muốn so đo sức lực với Hứa Du Ninh vì vậy sao chịu nhận thua cho được? Nói gì cũng phải đánh bại Hứa Du Ninh.
Vì vậy sau đó thậm chí cũng không cần Hứa Du Ninh mời rượu hắn, phải nghĩ xem nói lời chúc mừng gì đó, hắn trực tiếp cầm vò rượu lên hướng về phía vò rượu uống.
Làm cho hai người Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn bị dọa sợ, vội vàng gọi Phù Dung và Thược Dược đi qua đoạt lại cái vò rượu trong tay hắn.
Ngụy Lãng còn không chịu thôi, đưa tay chỉ vào Hứa Du Ninh, lớn miệng đứt quãng nói ra: "Ta, hai người chúng ta, tay, dưới bàn tay, không, rượu, xem trật tự thân sự trên bàn."
Hứa Du Ninh bình tĩnh ngồi ở trên ghế ăn đồ ăn, trên mặt không có một chút đỏ hồng nào, giữa hai chân mày cũng vẫn nước chảy mây trôi như cũ, căn bản không nhìn ra hắn vừa mới uống vào khá nhiều rượu.
Diệp Tế Muội ở một bên lo lắng nhìn xem.
Bà nhìn Ngụy Diễn đã uống đến nỗi gục xuống bàn ngủ một chút rồi lại nhìn Ngụy Lãng rõ ràng đã uống rất nhiều rượu, chỉ lắc đầu nói với hắn: "Đứa nhỏ này uống rượu uống đến ngốc luôn rồi."
Ta nói ngươi uống nhiều quá rồi thì cũng nên giống như lão cha ngươi, thành thành thật thật nằm sấp ngủ như vậy không được sao? Cần gì phải tranh cãi với Hứa Du Ninh nha. Phải biết rằng tửu lượng bây giờ của nhi tử bà ngay cả bà cũng không nhìn ra được sâu cạn đến đâu.
Ngụy Lãng này nói thế nào cũng là hài tử thân gia, nghiêm túc mà nói thật ra tuổi tác cũng không tính là lớn, Diệp Tế Muội cũng không dám để cho hắn uống tiếp nữa. Nếu uống nữa lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện. Để cho Thược Dược ra ngoài gọi Triệu Tinh đến đây, không nói lời gì đỡ lấy Ngụy Lãng quay trở về phòng của hắn ngủ.
Về phần Ngụy Diễn, cũng gọi hai người tiến vào đưa hắn về phòng của mình ngủ.
Chỉ như vậy Diệp Tế Muội vẫn chưa yên tâm, hỏi Phù Dung: "Trong phủ này có đồ vật giải rượu gì không? Nếu không thì để cho phòng bếp nấu chút canh giải rượu tới cho hai cha con bọn họ uống?"
Lúc hỏi ra câu này khuôn mặt bà đầy vẻ lo lắng.
Phù Dung mỉm cười trả lời: "Lão thái thái ngài không cần phải lo lắng, trong phủ chúng ta có đá giải rượu. Bây giờ nô tỳ cho người đi lấy."
Diệp Tế Muội gật đầu một cái. Suy nghĩ một chút lại nói: "Lấy một khối qua cho thế tử là được rồi. Lão thân gia đã ngủ rồi nên đừng quấy rầy ông ấy. Còn có, cũng nói phòng bếp chuẩn bị một chút canh giải rượu đi, phòng ngừa cần dùng tới."
Phù Dung cũng mỉm cười đồng ý.
"Nếu có dư đá giải rượu thì cũng lấy một khối đến cho ta." Diệp Trăn Trăn ngồi ở một bên đột nhiên mở miệng nói một câu với Phù Dung.
Phù Dung biết nàng muốn đá giải rượu chắc chắn là vì lo lắng Hứa Du Ninh cũng uống quá nhiều rượu nên muốn lấy cho hắn ngậm vào trong miệng, cũng vội vàng đồng ý.
Sau đó nàng xoay người ra khỏi phòng, chỉ trong chốc lát đã cầm khối đá giải rượu trở về.
Mặc dù đá giải rượu này là đồ vật quý giá hiếm có nhưng vốn làm ra từ Vân Nam nên trong phủ Trường Hưng hầu vẫn có rất nhiều.
Diệp Trăn Trăn nhận lấy nhìn xem, chỉ thấy đá giải rượu này có màu trắng, còn có chút cứng rắn, cũng không quá trong suốt, nắm ở trong tay thì có mấy phần lạnh lẽo.
Chí ít mấy phần lạnh lẽo này chắc có thể làm cho người uống rượu cảm thấy tỉnh táo một chút đi?
Vì thế cũng không nói chuyện, đưa tay nhét thẳng vào trong miệng Hứa Du Ninh.
Vốn dĩ Hứa Du Ninh còn muốn nói với nàng hắn không có uống say, không cần đá giải rượu nhưng mà bây giờ Diệp Trăn Trăn không nói lời gì đã nhét vào miệng hắn, không biết nói thế nào cũng chỉ đành thành thành thật thật ngậm lấy nó.
Vì thế bữa tiệc đón gió tẩy trần cứ như vậy kết thúc. Diệp Tế Muội, Diệp Trăn Trăn và Nguyên Tiêu đều đã ăn no, đoán chừng Hứa Du Ninh chắc cũng đã ăn được không sai biệt lắm, ngược lại là hai cha con Ngụy Diễn và Ngụy Lãng đoán chừng trong bụng đều là rượu.
Diệp Trăn Trăn cũng nghĩ tới chuyện này, lo lắng hai cha con bọn họ buổi tối nếu tỉnh lại thì sẽ cảm thấy đói bụng nên đặc biệt bảo Phù Dung đi một chuyến đến phòng bếp, để cho người trong đó chuẩn bị một chút thức ăn.
Mặc dù nhìn thấy sắc mặt Hứa Du Ninh như thường nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn lo lắng hắn uống quá nhiều. Cho nên sau khi trở về thì nói Thược Dược mang một ấm nước tiến vào, nàng muốn từ mình hầu hạ Hứa Du Ninh rửa mặt, để cho hắn sớm một chút lên giường nghỉ ngơi.
Hứa Du Ninh đâu có muốn nàng hầu hạ? Vốn dĩ trước kia đều là hắn hầu hạ Diệp Trăn Trăn, bây giờ Diệp Trăn Trăn còn đang mang thai, càng không thể để cho nàng làm những chuyện này.
Vì thế ban đầu còn giả vờ uống rượu, vừa về đến phòng thì ngồi đơ bên mép giường, chờ Diệp Trăn Trăn đi tới dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn, hắn tận dụng cơ hội chiếm chút tiện nghi. Bây giờ thì lập tức đứng dậy, đưa tay nhận lấy ấm nước trong tay Diệp Trăn Trăn, nhẹ nhàng ấn nàng ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nghiêm túc nói chuyện với nàng.
"Đại phu nói muội bây giờ không thể xách vật nặng sau này muội phải nhớ không được làm những chuyện này nữa."
Diệp Trăn Trăn: ...
Chỉ là một ấm nước mà thôi, có thể nặng bao nhiêu đây? Đã làm cho hắn khẩn trương thành như vậy.
Nhưng mà được Hứa Du Ninh quan tâm trong lòng nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào tràn đầy. Chỉ mỉm cười không nói lời nào, nhìn Hứa Du Ninh rót nước vào trong chậu, lại gọi nàng đi qua rửa tay rửa mặt.
Khi nàng rửa xong, Hứa Du Ninh cũng tẩy rửa mình trong chậu nước này. Sau đó thì hắt nước ra ngoài, lại một lần nữa thay chậu rót nước cho Diệp Trăn Trăn rửa chân.
Hai người bọn họ rất thích rửa chân cùng nhau. Mỗi khi Diệp Trăn Trăn cảm thấy nước hơi nóng thì sẽ gác chân mình lên trên mu bàn chân Hứa Du Ninh, như vậy thì chân của nàng sẽ không chạm vào nước nhưng lại có ý xấu để cho chân Hứa Du Ninh vẫn ngâm ở trong nước nóng, còn đè ép chân của hắn không cho hắn nhấc chân lên.
Mỗi lúc như thế ánh mắt Hứa Du Ninh sẽ bất lực nhìn nàng. Nhưng mà cho dù là như vậy, giữa chân mày của hắn cũng đều là ý cười, rất rõ ràng hắn căn bản không tức giận với loại chuyện này ngược lại trong lòng sẽ còn cảm thấy hạnh phúc.
Bàn chân Diệp Trăn Trăn nhỏ hơn nữ tử bình thường bởi vì quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng nên trắng nõn như tuyết, có thể thấy được gân máu màu xanh nhạt trên mu bàn chân nàng. Làn da cũng rất mềm mại, lúc dán lên mu bàn chân hắn, hắn chỉ cảm thấy như là một mảnh tơ lụa thượng hạng.
Cho dù hắn cũng không có đam mê đặc biệt gì về chân nử tử nhưng hắn vẫn rất thích đôi chân này của Diệp Trăn Trăn.
Thật ra cũng không chỉ là chân Diệp Trăn Trăn, nói chính xác thì hắn thích mọi thứ trên người Diệp Trăn Trăn.
Từ lúc thành thân với Diệp Trăn Trăn, chuyện hắn thích nhất cũng là chuyện hưởng thụ nhất chính là mỗi đêm lúc nằm ở trên giường với nàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khắp nơi trên người nàng, cũng nhẹ nhàng hôn lên khắp người nàng.
Chính là đêm nay cũng giống như vậy. Sau khi rửa sạch chân xong, hắn lau khô bọt nước trên chân cho Diệp Trăn Trăn, hắn cũng không để cho Diệp Trăn Trăn đi giày mà trực tiếp ôm ngang nàng lên đi đến bên giường.
Diệp Trăn Trăn cũng đã sớm quen với chuyện được hắn ôm này, đã sớm theo bản năng đưa tay lên vòng lấy cổ hắn. Còn mỉm cười hỏi hắn: "Huynh thật sự không có uống say sao?"
"Ừm, " Hứa Du Ninh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng một cái, cười nhẹ nhàng, "Tửu lượng phụ thân nàng và huynh trưởng của nàng quá thấp."
Lời này của hắn chẳng lẽ là đang đắc ý?
Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên cắn nhẹ cằm của hắn một cái, sau đó nhìn hắn cười nói: "Sau này huynh cũng đừng phân cao thấp với ca ca của muội nữa."
Ngụy Lãng ở bên cạnh cũng phụ họa theo: "Cha, những này đều là dược liệu, thuốc! Cha cho Trăn Trăn ăn nhiều thuốc như vậy làm cái gì? Đừng làm cho ngoại sanh lớn của con không còn."
Ngụy Diễn bị chọc tức, quay đầu lại đưa tay hung hăng gõ một cái lên trên đầu hắn, nói hắn: "Miệng quạ đen!"
Ngụy Lãng bất ngờ bị ông gõ một cái này đau đến nhe răng trợn mắt, đưa tay che đầu, ánh mắt có chút không vui liếc mắt nhìn Hứa Du Ninh một cái.
Rõ ràng ý của hai người bọn họ giống nhau, đều là muốn khuyên cha hắn không nên cho Trăn Trăn ăn những thứ kia nhưng sao lời nói của Hứa Du Ninh thì cha hắn rất nghe theo, vẻ mặt bộ dạng còn rất tin phục. Đến phiên hắn thì lại đổi lấy một cái gõ đầu mạnh bạo này?
Ngụy Diễn đã quay đầu đi, ánh mắt nhìn Diệp Trăn Trăn. Một lát sau ông mới có chút hơi xấu hổ mỉm cười: "Là cha khinh suất. Cha chỉ là nghĩ đến, lúc nương các con hoài thai hai người các con ta không có ở bên người bà ấy, để cho bà ấy chịu nhiều khổ cực như vậy, sau này con lại, "
Nói đến đây, một chút mỉm cười lúng túng trên mặt Ngụy Diễn đã có mấy phần không giữ được nữa. Dừng một chút mới tiếp tục nói: "Chính là cha muốn cho con những thứ tốt nhất trên đời này nhưng lại không biết con thích thứ gì, cũng không biết đến cùng cho con những thứ gì mới là tốt cho con. Con, trong lòng con cũng đừng có chê cười cha."
Sao Diệp Trăn Trăn lại có thể chê cười ông ấy đây? Chỉ thấy rất cảm động.
Không giống với tình yêu thương dịu dàng cẩn thận của Hứa Hưng Xương đối với nàng, Ngụy Diễn này vừa nhìn qua chính là hán tử chỉ biết hành quân đánh trận cẩu thả, chỉ sợ cho tới bây giờ cũng không biết được nên quan tâm người khác như thế nào. Nhưng nàng nhìn ra được Ngụy Diễn thật sự quan tâm đến nàng.
Trong lòng cảm động, không nhịn được đi qua nhẹ nhàng ôm lấy Ngụy Diễn, ở trong lòng ông nhẹ giọng nói ra: "Cha, sao con có thể chê cười người đây. Cha lo lắng cho con như vậy, trong lòng con còn vui mừng không kịp."
Ngụy Diễn nghe thấy câu nói thẳng suy nghĩ trong lòng này của nàng, trong lòng ông kích động giống như dời sông lấp biển. Vươn cánh tay muốn lại nàng nhưng đột nhiên nghĩ đến bây giờ nàng đang mang thai, hắn ngày thường đều nâng vác vật nặng, sức lực rất lớn, nếu như không chú ý lực đạo nặng nhẹ trên tay làm đau Diệp Trăn Trăn vậy thì không phải sẽ thương tổn đến hài tử trong bụng nàng sao.
Vì thế hai cánh tay vươn ra thì dừng lại giữa không trung, cũng không dám đáp xuống người Diệp Trăn Trăn.
Cũng may Diệp Trăn Trăn ôm một lúc rồi buông ông ra, Ngụy Diễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng bảo Diệp Trăn Trăn ngồi xuống. Lại phân phó Thược Dược và Phù Dung nhanh đi phòng bếp, bảo người trong phòng bếp dụng tâm chuẩn bị một bàn tiệc rượu ra đây. Đêm nay ông muốn đón gió tẩy trần cho Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh bọn họ.
Nhiều năm sông trong quân lữ nhưng thật ra Ngụy Diễn không hề uống rượu. Lo lắng uống rượu vào thì sẽ hỏng việc. Nhưng mà hôm nay ông thật sự rất là vui cho nên lúc ăn cơm ông đặc biệt lấy cầm hai vò rượu Phần (1) ra, cùng với Hứa Du Ninh, Ngụy Lãng, còn có cả Nguyên Tiêu nói bốn nam tử hán bọn họ đêm nay không say không về.
(1) rượu Phần: rượu ngon, sản xuất ở Phần Dương, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Người nhạc phụ này đã muốn uống rượu thì người làm nữ tế Hứa Du Ninh đây dám không bồi rượu sao?
Mặc dù trước kia lúc ở thôn Long Đường tửu lượng của Hứa Du Ninh rất thấp nhưng trong mấy năm này cũng từ từ rèn luyện lên. Mà rõ ràng thật ra Ngụy Diễn là người có tửu lượng thấp, uống rượu vào trả hết lên trên mặt, chỉ một lúc sau khuôn mặt đã đỏ bừng lên.
Dĩ nhiên Nguyên Tiêu không cần phải nói, cho dù vừa rồi Ngụy Diễn nói hắn là nam tử hán, cũng muốn hắn uống rượu. Nhưng mà Hứa Du Ninh đau lòng đệ đệ của mình, tự nhiên không nỡ để cho hắn uống.
Chỉ bảo người hầu bưng một bát sữa bò nóng tới cho hắn ngồi ở một bên uống ực ực.
Nhưng mà đối với vị đại cữu tử Ngụy Lãng này Hứa Du Ninh lại không có khách khí như vậy. Cũng ngại chén rượu quá nhỏ nên trực tiếp cầm lấy chén lớn uống rượu.
Mà rõ ràng ở trên mặt tửu lượng Ngụy Lãng cũng di truyền từ Ngụy Diễn, không nói đến việc uống không được bao nhiêu mà lúc uống vào còn rất dễ trả hết lên mặt. Nhưng trong lòng của hắn vẫn muốn so đo sức lực với Hứa Du Ninh vì vậy sao chịu nhận thua cho được? Nói gì cũng phải đánh bại Hứa Du Ninh.
Vì vậy sau đó thậm chí cũng không cần Hứa Du Ninh mời rượu hắn, phải nghĩ xem nói lời chúc mừng gì đó, hắn trực tiếp cầm vò rượu lên hướng về phía vò rượu uống.
Làm cho hai người Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn bị dọa sợ, vội vàng gọi Phù Dung và Thược Dược đi qua đoạt lại cái vò rượu trong tay hắn.
Ngụy Lãng còn không chịu thôi, đưa tay chỉ vào Hứa Du Ninh, lớn miệng đứt quãng nói ra: "Ta, hai người chúng ta, tay, dưới bàn tay, không, rượu, xem trật tự thân sự trên bàn."
Hứa Du Ninh bình tĩnh ngồi ở trên ghế ăn đồ ăn, trên mặt không có một chút đỏ hồng nào, giữa hai chân mày cũng vẫn nước chảy mây trôi như cũ, căn bản không nhìn ra hắn vừa mới uống vào khá nhiều rượu.
Diệp Tế Muội ở một bên lo lắng nhìn xem.
Bà nhìn Ngụy Diễn đã uống đến nỗi gục xuống bàn ngủ một chút rồi lại nhìn Ngụy Lãng rõ ràng đã uống rất nhiều rượu, chỉ lắc đầu nói với hắn: "Đứa nhỏ này uống rượu uống đến ngốc luôn rồi."
Ta nói ngươi uống nhiều quá rồi thì cũng nên giống như lão cha ngươi, thành thành thật thật nằm sấp ngủ như vậy không được sao? Cần gì phải tranh cãi với Hứa Du Ninh nha. Phải biết rằng tửu lượng bây giờ của nhi tử bà ngay cả bà cũng không nhìn ra được sâu cạn đến đâu.
Ngụy Lãng này nói thế nào cũng là hài tử thân gia, nghiêm túc mà nói thật ra tuổi tác cũng không tính là lớn, Diệp Tế Muội cũng không dám để cho hắn uống tiếp nữa. Nếu uống nữa lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện. Để cho Thược Dược ra ngoài gọi Triệu Tinh đến đây, không nói lời gì đỡ lấy Ngụy Lãng quay trở về phòng của hắn ngủ.
Về phần Ngụy Diễn, cũng gọi hai người tiến vào đưa hắn về phòng của mình ngủ.
Chỉ như vậy Diệp Tế Muội vẫn chưa yên tâm, hỏi Phù Dung: "Trong phủ này có đồ vật giải rượu gì không? Nếu không thì để cho phòng bếp nấu chút canh giải rượu tới cho hai cha con bọn họ uống?"
Lúc hỏi ra câu này khuôn mặt bà đầy vẻ lo lắng.
Phù Dung mỉm cười trả lời: "Lão thái thái ngài không cần phải lo lắng, trong phủ chúng ta có đá giải rượu. Bây giờ nô tỳ cho người đi lấy."
Diệp Tế Muội gật đầu một cái. Suy nghĩ một chút lại nói: "Lấy một khối qua cho thế tử là được rồi. Lão thân gia đã ngủ rồi nên đừng quấy rầy ông ấy. Còn có, cũng nói phòng bếp chuẩn bị một chút canh giải rượu đi, phòng ngừa cần dùng tới."
Phù Dung cũng mỉm cười đồng ý.
"Nếu có dư đá giải rượu thì cũng lấy một khối đến cho ta." Diệp Trăn Trăn ngồi ở một bên đột nhiên mở miệng nói một câu với Phù Dung.
Phù Dung biết nàng muốn đá giải rượu chắc chắn là vì lo lắng Hứa Du Ninh cũng uống quá nhiều rượu nên muốn lấy cho hắn ngậm vào trong miệng, cũng vội vàng đồng ý.
Sau đó nàng xoay người ra khỏi phòng, chỉ trong chốc lát đã cầm khối đá giải rượu trở về.
Mặc dù đá giải rượu này là đồ vật quý giá hiếm có nhưng vốn làm ra từ Vân Nam nên trong phủ Trường Hưng hầu vẫn có rất nhiều.
Diệp Trăn Trăn nhận lấy nhìn xem, chỉ thấy đá giải rượu này có màu trắng, còn có chút cứng rắn, cũng không quá trong suốt, nắm ở trong tay thì có mấy phần lạnh lẽo.
Chí ít mấy phần lạnh lẽo này chắc có thể làm cho người uống rượu cảm thấy tỉnh táo một chút đi?
Vì thế cũng không nói chuyện, đưa tay nhét thẳng vào trong miệng Hứa Du Ninh.
Vốn dĩ Hứa Du Ninh còn muốn nói với nàng hắn không có uống say, không cần đá giải rượu nhưng mà bây giờ Diệp Trăn Trăn không nói lời gì đã nhét vào miệng hắn, không biết nói thế nào cũng chỉ đành thành thành thật thật ngậm lấy nó.
Vì thế bữa tiệc đón gió tẩy trần cứ như vậy kết thúc. Diệp Tế Muội, Diệp Trăn Trăn và Nguyên Tiêu đều đã ăn no, đoán chừng Hứa Du Ninh chắc cũng đã ăn được không sai biệt lắm, ngược lại là hai cha con Ngụy Diễn và Ngụy Lãng đoán chừng trong bụng đều là rượu.
Diệp Trăn Trăn cũng nghĩ tới chuyện này, lo lắng hai cha con bọn họ buổi tối nếu tỉnh lại thì sẽ cảm thấy đói bụng nên đặc biệt bảo Phù Dung đi một chuyến đến phòng bếp, để cho người trong đó chuẩn bị một chút thức ăn.
Mặc dù nhìn thấy sắc mặt Hứa Du Ninh như thường nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn lo lắng hắn uống quá nhiều. Cho nên sau khi trở về thì nói Thược Dược mang một ấm nước tiến vào, nàng muốn từ mình hầu hạ Hứa Du Ninh rửa mặt, để cho hắn sớm một chút lên giường nghỉ ngơi.
Hứa Du Ninh đâu có muốn nàng hầu hạ? Vốn dĩ trước kia đều là hắn hầu hạ Diệp Trăn Trăn, bây giờ Diệp Trăn Trăn còn đang mang thai, càng không thể để cho nàng làm những chuyện này.
Vì thế ban đầu còn giả vờ uống rượu, vừa về đến phòng thì ngồi đơ bên mép giường, chờ Diệp Trăn Trăn đi tới dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn, hắn tận dụng cơ hội chiếm chút tiện nghi. Bây giờ thì lập tức đứng dậy, đưa tay nhận lấy ấm nước trong tay Diệp Trăn Trăn, nhẹ nhàng ấn nàng ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nghiêm túc nói chuyện với nàng.
"Đại phu nói muội bây giờ không thể xách vật nặng sau này muội phải nhớ không được làm những chuyện này nữa."
Diệp Trăn Trăn: ...
Chỉ là một ấm nước mà thôi, có thể nặng bao nhiêu đây? Đã làm cho hắn khẩn trương thành như vậy.
Nhưng mà được Hứa Du Ninh quan tâm trong lòng nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào tràn đầy. Chỉ mỉm cười không nói lời nào, nhìn Hứa Du Ninh rót nước vào trong chậu, lại gọi nàng đi qua rửa tay rửa mặt.
Khi nàng rửa xong, Hứa Du Ninh cũng tẩy rửa mình trong chậu nước này. Sau đó thì hắt nước ra ngoài, lại một lần nữa thay chậu rót nước cho Diệp Trăn Trăn rửa chân.
Hai người bọn họ rất thích rửa chân cùng nhau. Mỗi khi Diệp Trăn Trăn cảm thấy nước hơi nóng thì sẽ gác chân mình lên trên mu bàn chân Hứa Du Ninh, như vậy thì chân của nàng sẽ không chạm vào nước nhưng lại có ý xấu để cho chân Hứa Du Ninh vẫn ngâm ở trong nước nóng, còn đè ép chân của hắn không cho hắn nhấc chân lên.
Mỗi lúc như thế ánh mắt Hứa Du Ninh sẽ bất lực nhìn nàng. Nhưng mà cho dù là như vậy, giữa chân mày của hắn cũng đều là ý cười, rất rõ ràng hắn căn bản không tức giận với loại chuyện này ngược lại trong lòng sẽ còn cảm thấy hạnh phúc.
Bàn chân Diệp Trăn Trăn nhỏ hơn nữ tử bình thường bởi vì quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng nên trắng nõn như tuyết, có thể thấy được gân máu màu xanh nhạt trên mu bàn chân nàng. Làn da cũng rất mềm mại, lúc dán lên mu bàn chân hắn, hắn chỉ cảm thấy như là một mảnh tơ lụa thượng hạng.
Cho dù hắn cũng không có đam mê đặc biệt gì về chân nử tử nhưng hắn vẫn rất thích đôi chân này của Diệp Trăn Trăn.
Thật ra cũng không chỉ là chân Diệp Trăn Trăn, nói chính xác thì hắn thích mọi thứ trên người Diệp Trăn Trăn.
Từ lúc thành thân với Diệp Trăn Trăn, chuyện hắn thích nhất cũng là chuyện hưởng thụ nhất chính là mỗi đêm lúc nằm ở trên giường với nàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khắp nơi trên người nàng, cũng nhẹ nhàng hôn lên khắp người nàng.
Chính là đêm nay cũng giống như vậy. Sau khi rửa sạch chân xong, hắn lau khô bọt nước trên chân cho Diệp Trăn Trăn, hắn cũng không để cho Diệp Trăn Trăn đi giày mà trực tiếp ôm ngang nàng lên đi đến bên giường.
Diệp Trăn Trăn cũng đã sớm quen với chuyện được hắn ôm này, đã sớm theo bản năng đưa tay lên vòng lấy cổ hắn. Còn mỉm cười hỏi hắn: "Huynh thật sự không có uống say sao?"
"Ừm, " Hứa Du Ninh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng một cái, cười nhẹ nhàng, "Tửu lượng phụ thân nàng và huynh trưởng của nàng quá thấp."
Lời này của hắn chẳng lẽ là đang đắc ý?
Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên cắn nhẹ cằm của hắn một cái, sau đó nhìn hắn cười nói: "Sau này huynh cũng đừng phân cao thấp với ca ca của muội nữa."