Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 8
Vô Dĩnh Kỳ nghe Hiểu Thiên nói vậy thì nhếch miệng một cái, ngón tay thon dài xoa xoa chiếc cằm nhọn tinh tế, giọng nói lộ ra điểm hoài nghi: "Là phụ nữ? Ý cô là..." đến đây, Vô Dĩnh Kỳ cố kéo dài âm thanh, sau đó nói tiếp: "Thủ phạm là kẻ biến thái, giết người vì ham muốn tình dục hay có thể là vì sự đố kỵ?"
Lắc đầu một cái, Hiểu Thiên nói: "Không phải. Anh nhìn đi, trong hồ sơ có nói là nạn nhân không hề bị cưỡng hiếp. Chỉ là bị bạo hành về thể xác thôi. Cho nên tôi dám chắc chắn một điều."
Hiểu Thiên ngừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Vô Dĩnh kỳ, và đáp lại sự chờ đợi của cậu là một nụ cười: "Thủ phạm là đàn ông."
"Tại sao?" Mạc Thuần Uy nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
Vụ án này, vỗn dĩ anh đã giải quyết xong rồi, chỉ là anh muốn xem thật rõ năng lực của người phụ nữ trước mặt. Hơn nữa...
Anh muốn xác nhận một điều.
"Đúng vậy Vô Sát." Ưu Vệ nãy giờ khá chuyên tâm cũng lên tiếng, trong ánh mắt có điểm nghi hoặc: "Làm sao co dám khẳng định thủ phạm của cả vụ này đều là đàn ông, hơn nữa lại còn là một người? Cô không cảm thấy ba nét chữ này không giống nhau, hoàn toàn có thể là của ba người sao?"
Có lẽ nào... là cảm tính? Ưu Vệ thầm nghĩ, nhưng anh không nói ra lời.
"Anh nhìn đi." Vừa nói, Hiểu Thiên vừa đưa một tờ giấy vừa mới rút ra trong tập tài liệu trên tay đưa đến trước mặt Mạc Thuần Uy. Cô đưa ngón tay của mình chỉ lên tấm ảnh trên đó: "Trong cả ba vụ án đều có một tờ giấy mà hung thủ để lại. Đúng là dòng chữ ''We are the same' này trong cả ba vụ án đều có nét không giống, nhưng nếu anh nhìn kĩ sẽ thấy cả dòng chữ đều rất đẹp, thẳng hàng và ngay lối, chứng tỏ hắn là một con người cẩn thận. Vậy nên nét chữ khác đi có vẻ như hắn chỉ là cố tình muốn đùa giỡn chúng ta thôi, bởi vì chữ W mà hắn viết ở cả ba tờ giấy đều giống nhau. Rất giống như bộ ngực của người phụ nữ."
Nói tới đây, Hiểu Thiên ngừng lại, trong mắt cô hiện tại đã còn sự kiêu ngạo hay trộn lẫn những cảm xúc vụn vặt, mà thay vào đó là sự nghiêm túc cùng sắc bén trong từng lời nói, khiến cho không khí trong căn phòng rộng lớn này có điểm trở nên căng thẳng, không khí cũng dần co lại khiến cho lồng ngực cũng có chút khẩn trương.
Vẻ mặt chuyên tâm, Hiểu Thiên nói: "Thủ phạm là một người sống dưới sự bao bọc của mẹ hoặc chị gái."
"Cô tên gì?"
Bất chợt, phá vỡ không gian đang tràn đầy căng thẳng, Mạc Thuần Uy không kiêng nể gì mà hỏi một câu không hề có điểm nào liên quan.
Hiểu Thiên nhíu mày: "Sao anh muốn biết tên tôi?" Nói xong, Hiểu Thiên nhún vai một cái, không chờ câu trả lời của anh mà nói luôn: "Tôi tên là... Hiểu Thiên. Diane Hiểu Thiên."
Diane Hiểu Thiên?
"Diane? Nữ thần sao? haha...." Vừa nghe Hiểu Thiên nói xong, Vô Dĩnh Kỳ cười cười vẻ châm biếm, sau đó gật gật đầu tỏ vẻ khen ngợi: "Không tồi. Tên rất đẹp. Nữ thần của cái chết."
Hiểu Thiên nhìn cậu, trong đồng tử màu xanh lam hiện lên một tia bất cần.
Nữ thần... đơn giản không hiểu sao cô lại chọn cái tên này khi mà tổ chức cho cô tự chọn một cái tên.
Từ khi cô có ý thức, thì đã được biết rằng tên mình là Hiểu Thiên. Sau đó bọn họ nói, lý lịch của từng thành viên trong tổ chức đều bị xóa sạch, vậy nên cô được chọn một cái tên thay thế. Còn về việc ai muốn biết về thân thế của mình, chỉ có một cách.
Đó là...
Cống hiến hết sức mình vì tổ chức và hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao. Đến lúc thích hợp, người đứng đầu của tổ chức sẽ đưa mọi thông tin cho mình.
Vậy nên...
Cô đã nghĩ chỉ cần giết được Mạc Thuần Uy sẽ có thể trở về làm một cô gái bình thường. Chỉ là cô nghĩ đơn giản quá, bang Mạc Tiên của Mạc gia... không hề dễ động chút nào.
không cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn qua ba nhân vật này của Mạc gia cũng đã phần nào có thể đoán ra được thế lực của bọn họ.
Hiểu Thiên nghĩ vậy khẽ nhếch môi, vậy nên kế hoạch của cô đã có chút gọi là chuyển hướng. Cô sẽ lợi dụng vụ án này, sau đó đưa ra yêu cầu tìm ra thân thế của cô. Cô tin Mạc Thuần Uy đã nói lời thì sẽ giữ lời. Còn về tổ chức của cô...
Cô đã đoán trước là bọn họ chưa muốn buông tha cho mình. Bởi vì cô còn quá nhiều công dụng để bọn họ lợi dụng. Bởi vậy cho nên...
Cô không tin một Mạc gia hùng mạnh như thế này lại không thể tìm ra được.
Hiểu Thiên mỉm cười, chỉ là không ai để ý tới một gương mặt đang trở nên trầm mặc lại của Mạc Thuần Uy khi nghe tới tên của Hiểu Thiên.
Hiểu.... Thiên....
Đôi mắt màu xanh lam...
Tên là Hiểu Thiên?
Hai bàn tay Mạc Thuần Uy khẽ co lại, siết chặt. Trong mắt mang theo quang mang vô định.
Có thể nào... chính là cô ấy không?
Lắc đầu một cái, Hiểu Thiên nói: "Không phải. Anh nhìn đi, trong hồ sơ có nói là nạn nhân không hề bị cưỡng hiếp. Chỉ là bị bạo hành về thể xác thôi. Cho nên tôi dám chắc chắn một điều."
Hiểu Thiên ngừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Vô Dĩnh kỳ, và đáp lại sự chờ đợi của cậu là một nụ cười: "Thủ phạm là đàn ông."
"Tại sao?" Mạc Thuần Uy nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
Vụ án này, vỗn dĩ anh đã giải quyết xong rồi, chỉ là anh muốn xem thật rõ năng lực của người phụ nữ trước mặt. Hơn nữa...
Anh muốn xác nhận một điều.
"Đúng vậy Vô Sát." Ưu Vệ nãy giờ khá chuyên tâm cũng lên tiếng, trong ánh mắt có điểm nghi hoặc: "Làm sao co dám khẳng định thủ phạm của cả vụ này đều là đàn ông, hơn nữa lại còn là một người? Cô không cảm thấy ba nét chữ này không giống nhau, hoàn toàn có thể là của ba người sao?"
Có lẽ nào... là cảm tính? Ưu Vệ thầm nghĩ, nhưng anh không nói ra lời.
"Anh nhìn đi." Vừa nói, Hiểu Thiên vừa đưa một tờ giấy vừa mới rút ra trong tập tài liệu trên tay đưa đến trước mặt Mạc Thuần Uy. Cô đưa ngón tay của mình chỉ lên tấm ảnh trên đó: "Trong cả ba vụ án đều có một tờ giấy mà hung thủ để lại. Đúng là dòng chữ ''We are the same' này trong cả ba vụ án đều có nét không giống, nhưng nếu anh nhìn kĩ sẽ thấy cả dòng chữ đều rất đẹp, thẳng hàng và ngay lối, chứng tỏ hắn là một con người cẩn thận. Vậy nên nét chữ khác đi có vẻ như hắn chỉ là cố tình muốn đùa giỡn chúng ta thôi, bởi vì chữ W mà hắn viết ở cả ba tờ giấy đều giống nhau. Rất giống như bộ ngực của người phụ nữ."
Nói tới đây, Hiểu Thiên ngừng lại, trong mắt cô hiện tại đã còn sự kiêu ngạo hay trộn lẫn những cảm xúc vụn vặt, mà thay vào đó là sự nghiêm túc cùng sắc bén trong từng lời nói, khiến cho không khí trong căn phòng rộng lớn này có điểm trở nên căng thẳng, không khí cũng dần co lại khiến cho lồng ngực cũng có chút khẩn trương.
Vẻ mặt chuyên tâm, Hiểu Thiên nói: "Thủ phạm là một người sống dưới sự bao bọc của mẹ hoặc chị gái."
"Cô tên gì?"
Bất chợt, phá vỡ không gian đang tràn đầy căng thẳng, Mạc Thuần Uy không kiêng nể gì mà hỏi một câu không hề có điểm nào liên quan.
Hiểu Thiên nhíu mày: "Sao anh muốn biết tên tôi?" Nói xong, Hiểu Thiên nhún vai một cái, không chờ câu trả lời của anh mà nói luôn: "Tôi tên là... Hiểu Thiên. Diane Hiểu Thiên."
Diane Hiểu Thiên?
"Diane? Nữ thần sao? haha...." Vừa nghe Hiểu Thiên nói xong, Vô Dĩnh Kỳ cười cười vẻ châm biếm, sau đó gật gật đầu tỏ vẻ khen ngợi: "Không tồi. Tên rất đẹp. Nữ thần của cái chết."
Hiểu Thiên nhìn cậu, trong đồng tử màu xanh lam hiện lên một tia bất cần.
Nữ thần... đơn giản không hiểu sao cô lại chọn cái tên này khi mà tổ chức cho cô tự chọn một cái tên.
Từ khi cô có ý thức, thì đã được biết rằng tên mình là Hiểu Thiên. Sau đó bọn họ nói, lý lịch của từng thành viên trong tổ chức đều bị xóa sạch, vậy nên cô được chọn một cái tên thay thế. Còn về việc ai muốn biết về thân thế của mình, chỉ có một cách.
Đó là...
Cống hiến hết sức mình vì tổ chức và hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao. Đến lúc thích hợp, người đứng đầu của tổ chức sẽ đưa mọi thông tin cho mình.
Vậy nên...
Cô đã nghĩ chỉ cần giết được Mạc Thuần Uy sẽ có thể trở về làm một cô gái bình thường. Chỉ là cô nghĩ đơn giản quá, bang Mạc Tiên của Mạc gia... không hề dễ động chút nào.
không cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn qua ba nhân vật này của Mạc gia cũng đã phần nào có thể đoán ra được thế lực của bọn họ.
Hiểu Thiên nghĩ vậy khẽ nhếch môi, vậy nên kế hoạch của cô đã có chút gọi là chuyển hướng. Cô sẽ lợi dụng vụ án này, sau đó đưa ra yêu cầu tìm ra thân thế của cô. Cô tin Mạc Thuần Uy đã nói lời thì sẽ giữ lời. Còn về tổ chức của cô...
Cô đã đoán trước là bọn họ chưa muốn buông tha cho mình. Bởi vì cô còn quá nhiều công dụng để bọn họ lợi dụng. Bởi vậy cho nên...
Cô không tin một Mạc gia hùng mạnh như thế này lại không thể tìm ra được.
Hiểu Thiên mỉm cười, chỉ là không ai để ý tới một gương mặt đang trở nên trầm mặc lại của Mạc Thuần Uy khi nghe tới tên của Hiểu Thiên.
Hiểu.... Thiên....
Đôi mắt màu xanh lam...
Tên là Hiểu Thiên?
Hai bàn tay Mạc Thuần Uy khẽ co lại, siết chặt. Trong mắt mang theo quang mang vô định.
Có thể nào... chính là cô ấy không?