-
Phần 6 END
17.
Nếu nói gần đây nơi nào náo nhiệt nhất kinh thành, hẳn phải là ở Giang gia.
Sau bữa yến tiệc thưởng hoa, Giang Hân Vinh vội vã xuất giá.
Tôn Nghi ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, khóc nhiều đến mức khiến phụ thân khó chịu.
Sáng sớm hôm nay, quan binh đã đến tướng phủ.
Phụ thân nhìn họ, sửng sốt hỏi:
"Các ngươi là ai?"
Vị quan binh đứng đầu khom lưng rồi giải thích:
"Ba ngày trước, có người phát hiện thi thể của một nam nhân ở ngoài ngoại ô, sau khi kiểm tra, hẳn là đã bị sát hại rồi phi tang xác."
Ông càng khó hiểu:
"Vậy ngươi đi truy bắt tội phạm đi, lại chạy đến tướng phủ làm gì?"
Hắn bèn chỉ vào Tôn Nghi phía sau lưng ông, sắc mặt đã thay đổi lớn:
"Chúng tôi đến đây để bắt giữ nghi phạm."
............
Tôn Nghi bị kéo đi, khóc lớn:
"Lão gia cứu ta, cứu ta."
Thật không may, không ai có thể cứu được.
Đừng nói chỉ có Màu Nhi làm chứng, thi thể của Trần An được người của Trấn Nam vương phủ phát hiện, phụ thân dù muốn che giấu, cũng không giấu được.
Ta đứng trong viện nhìn Tôn Nghi bị xiềng xích và áp giải ra khỏi tướng phủ.
Một cơn gió mùa thu thổi qua , ta chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng giờ đã không còn nữa.
Bạch Hạc Viễn không biết khi nào đã xuất hiện sau lưng ta.
Hắn theo ánh mắt nhìn ta, nhẹ giọng nói:
"Chúc mừng ngươi, được như ý nguyện."
Ta nhẹ nhàng đáp:
"Đa tạ."
Hắn nói tiếp:
"Ân oán cũng báo xong rồi, đến lúc ta cũng phải đi."
Ta hỏi lại hắn:
"Ngươi định đi đâu?"
Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói:
"Này non sông gấm vóc, ta nên đi xem một chút."
"Kinh thành là một kim ốc, càng là cái động không đáy, ta nghĩ không muốn ở lại."
18.
Kinh thành quý phú làm mê lòng người, làm người mê muội, làm người trở nên không giống người.
Còn tướng phủ là một lồng giam đẹp đẽ.
Nó đem ta nhốt vào bên trong, mài mòn đi từng góc cạnh.
Cuộc sống như vậy, làm ta thấy mệt.
Vì vậy, khi Bạch Hạc Viễn đến từ biệt ta, mang theo tay nải trên vai, ta đã đưa tay về phía hắn:
"Huynh nói muốn xem non sông gấm vóc, muội cũng muốn đi cùng huynh."
Hắn sững sờ nhìn ta:
"Không sợ ta bán muội à?"
Ta cười:
"Không sợ."
Bạch Hạc Viễn nắm tay ta, ôm ta nhảy ra tướng phủ.
Từ đó, biển rộng trời cao, ta muốn đi tìm tự do.
19.
Không lâu sau khi Giang đại tiểu thư bỏ trốn cùng một thầy lang, công tử của Trấn Nam vương phủ vốn đã biến mất đột nhiên trở lại.
Bị người khác hỏi, hắn chỉ cười ngả ngớn:
"Tiểu cô nương muốn chơi, ta cùng nàng chơi."
"Khi chơi chán, ta sẽ quay về."
"Trong nhà làm sao tốt bằng bên ngoài..."
"Nghe nói phụ thân lại định hôn sự cho ta, là tiểu thư của Mộ Dung thái phó."
"Đó là đại nhất tài nữ ở kinh thành..."
Cùng lúc đó, Hoa Mãn lâu mới tới một vị hoa khôi.
Không ít công tử và quý tộc vì nàng mà chi ngân lượng.
Vị hoa khôi kia, gọi là Dung nhi.
Sau đó, công tử của Trấn Nam vương phủ cũng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trên giường của một kĩ nữ vào đêm trước ngày thành hôn.
Hoa khôi Dung nhi cũng mất tích....
20.
Ta và Bạch Hạc Viễn dừng lại ở một thôn trang.
Hắn ôm ta xuống ngựa, nhìn vào mắt ta:
"Chân trời góc bể, chỉ cần có muội, nơi nào ta cũng muốn đi."
Ta mỉm cười, trêu chọc hắn:
"Vậy được, để ta bán huynh vào trong nhà chứa."
Hắn ôm ta càng chặt hơn, cúi đầu hôn xuống môi ta, ranh mãnh đáp trả:
"Muội dám."