Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 75
Thật ư? Cho dù chàng không biến về được hình người, nàng vẫn thích chàng sao? Nhân thú có bất tiện lắm không?
Trong lòng xoắn xuýt không thôi, lệnh chủ uốn éo mình, hơi nghiêng mình liếc nhìn Vô Phương. Nương tử của chàng đúng là nương tử tốt nhất trần đời. Ở Dạ Ma thiên chàng đã thấy Thiên nữ thiên cung, dáng dấp cũng chỉ có thế mà thôi, vẫn không bằng nương tử của chàng. Ôi nương tử… Chàng nhìn nàng đầy ắp tình ý, bước lại gần cọ vào ngực nàng, phải cẩn thận không để sừng làm nàng bị thương, nên chỉ có thể dùng miệng. Chàng cọ tới cọ lui, chỗ cọ cũng rất ‘khéo’, cọ đến mức làm Vô Phương đỏ mặt.
Song nàng lại khóc, lệ trong đôi mắt hạt đào rơi xuống như chuỗi ngọc buông. Nàng giơ tay vuốt ve bờm cổ chàng, lông nơi này rất mềm sờ rất thích. Gió mạnh ở Phạn thiên không ảnh hưởng được tới Thần Phật vì bọn họ đã ở đó lâu, nhưng đối với người ngoài không ai dẫn mà tự mò vào thì ấy lại là tổn thương trí mạng. Nàng tỉ mỉ kiểm tra cho chàng, bờm hơi xây xước, nhưng cùng lắm chỉ giảm đi chút độ đẹp thôi, có điều càng kiểm tra, nàng càng kinh ngạc.
Bàn tay di chuyển trên lớp vảy trơn bóng thấy lành lạnh và ẩm ướt, vì chàng màu đen nên có chảy máu cũng không dễ phát hiện. Vô Phương siết chặt nắm đấm, “A Chuẩn, chàng bị thương rồi.”
Lệnh chủ ưỡn ngực, tỏ vẻ ‘chút vết thương này chẳng tính là gì’.
“Chúng ta vào trong đi, để ta bôi thuốc cho chàng. Ngủ một đêm, mai dậy sẽ khỏe hơn.”
May mà chàng còn khống chế được kích cỡ, niệm quyết thu nhỏ thân hình lại hơn phân nửa liền có thể thuận lợi vào nhà. Xoay đầu lại, chàng lắc mông ý bảo nàng ngồi lên lưng mình, chàng muốn cõng nàng xuống. Vô Phương lưỡng lự không muốn, “Chàng đang bị thương, có cõng được không?”
Lệnh chủ vẫn khăng khăng, mắt mở tròn xoe, răng nanh nhọn hoắt, nhìn đâu cũng thấy vẻ cố chấp cả. Nàng đành chiều chàng, nhún chân bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống trên lưng chàng. Chàng rất vui, đắc ý gõ gõ móng, phi thân lên vạch nên một độ cong đẹp đẽ trên không trung rồi xông thẳng vào lầu.
Nàng biết chàng bị thương không nhẹ, lúc trượt xuống khỏi lưng chàng, váy cũng nhiễm đỏ. Chưa bao giờ nàng thấy may mắn như lúc này, y thuật học được lúc trước có thể dùng để chữa trị ngay cho người yêu khi chàng cần mà không cần mượn tay kẻ khác, nàng sẽ không để người ta nhìn thấy hắc kỳ lân oai phong lẫm liệt lại có dáng vẻ khổ sở thế này.
Nàng bảo chàng lên giường nhưng chàng không chịu, sợ làm bẩn khăn trải giường nên chỉ nằm trên chiếu. Nhưng tấm chiếu tết bằng cỏ hương bồ nhanh chóng bị máu trên thân chàng nhỏ xuống nhuộm đỏ, Vô Phương đành thi triển linh lực giúp chàng cầm máu trước, sau đó mới mang nước đến, vắt khô khăn, lau vảy cho chàng.
Mỗi một cái lau đều khiến vết thương trong lòng nàng to dần, có mấy chỗ bị bong mất vảy giáp, máu thịt bê bết. Chàng đau, hễ khăn tay di đến chỗ bị thương là lại hơi co rúm, song cũng chỉ cúi đầu vùi mặt vào trong khuỷu chân chứ không lên tiếng.
“A Chuẩn…” Nước mắt chảy dài thành hai hàng, tay run lên bần bật, Vô Phương cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi.
Chàng ngoái đầu, thè lưỡi liếm láp an ủi nàng.
Nàng định thần lại, cắn răng tiếp tục lau rửa, đến khi lau xong thì nước trong thau đã đỏ lòm.
Sau đó Vô Phương bắt đầu lục lọi lấy hết kim sang dược tốt nhất ra, bọ cạp máu trong hộp sắt giương đôi mắt hạt mè ti hí phòng bị nhìn nàng loay hoay. Bỗng nàng dừng tay, quay đầu sang nhìn nó khiến nó gần như ngất xỉu, đâu ai biết thân là thần dược có áp lực lớn thế nào vào lúc này chứ! Không sai, nó có thể rút độc, cũng có thể bổ máu. Lệnh chủ mất quá nhiều máu, nó lại còn nằm ngay trước mắt linh y, có khác nào tự tìm đường chết đâu? Không được… Nó kinh hoàng thụt lùi, không được làm vậy với sinh lễ đâu nhá, chính nó đã làm mai cho bọn họ đấy, sao có thể ăn nó được?
Vô Phương vươn tay ra, bọ cạp máu tuyệt vọng lắc đầu, nó quả nhiên chỉ là bọ cạp mà thôi, mạng nó chưa bao giờ được người ta tôn trọng cả. Nó nhắm nghiền mắt, nhớ tới đồng bạn đi trước mình một bước, thôi đi, chắc bên kia cũng không cô đơn đâu.
Có điều con bọ cạp máu này khá lớn mạng, tại thời khắc cuối cùng Vô Phương lại đổi ý, cầm lấy đống vải thưa bên cạnh rồi đóng hộp sắt lại. Bọ cạp máu trong hộp phấn khích xoay mòng mòng, đợi qua hôm nay, nó dự định xin phép từ tối mai được bắt đầu lên nóc nhà hấp thụ tinh hoa của ánh trăng để sớm có thể tu thành hình người.
Vì lệnh chủ không thể nói chuyện nên trong phòng rất yên ắng, thi thoảng lại nghe thấy linh y khẽ thút thít. Rồi tiếng khóc bỗng to hơn, bọ cạp máu giùng giằng leo lên, đẩy nắp nhìn qua khe hở, trên bả vai lệnh chủ có một vết thương rất lớn rất sâu, nó mà lọt vào đó thì e sẽ chết chìm mất.
Lệnh chủ đau lòng nhìn nương tử khóc nức nở, hận mình không thể biến thành hình người để ôm chặt nàng. Chàng rất muốn nói với nàng rằng lúc phong ấn vừa được giải, pháp lực của chàng rất yếu, bây giờ đang từ từ khôi phục lại rồi. Hại nàng lo lắng đúng là có lỗi, đợi qua hai hôm nữa, dù Minh Huyền không giải chú cho chàng thì tự chàng cũng phá được, đến lúc đó đừng hòng ai đả thương được chàng.
Vô Phương nghẹn ngào lẩm bẩm: “Vết thương nặng thế này, còn nhiều như vậy, ta biết phải làm gì đây…” Nàng chống tay lên đệm sụt sịt không ngừng, “Sao chàng lại bị thương thành thế này hả, tên Minh Huyền trời đánh kia!”
Thấy nàng tức giận đến mức sát khí tăng vọt, lệnh chủ sợ nàng bị phản phệ, thế là bất chấp tất cả, giơ cao chân sau lên, bày tỏ bộ phận quan trọng nhất vẫn tốt, những vết thương khác chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Vô Phương vừa ngước lên liền thấy dáng vẻ hào sảng này của hắc kỳ lân, nhất thời quên cả khóc, ngơ ngác cả buổi rồi bỗng cười *phì* một tiếng.
Đồ vô liêm sỉ này, khắp người lở loét mà đầu óc còn nghĩ lung tung. Chẳng qua gió hiểm ở Dạ Ma Thiên quật đến từ tứ phía, chàng có thể bảo vệ kỹ nơi đó cũng là kỳ tích lắm rồi. Hẳn là vì phải gom tu vi lại nên chẳng thể bảo vệ được nhiều chỗ, cuối cùng không chọn mặt mà lại chọn nơi đó, đủ thấy chàng coi trọng chuyện này nhiều như thế nào rồi.
Nhưng tư thế này bất nhã quá, nàng xấu hổ đẩy đẩy muốn chàng khép chân lại, đỏ mặt mắng: “Đã bị thương ra nông nỗi này rồi mà còn nghĩ bậy bạ. Chàng nằm ngửa như thế thì sao ta bôi thuốc trên lưng chàng được?”
Thật sự là không thể miêu tả nổi, lần trước chàng biến ra chân thân nàng đâu mặt dày đến mức đi nhìn nơi đó, nhưng bây giờ nó lại lồ lộ ra ngay trước mặt, nhìn mà giật nảy mình.
Lệnh chủ gật gù đắc ý, Vô Phương lại có chút xấu hổ, vội vã dời tầm mắt đi, thấy chàng mê mẩn nhìn mình, dáng vẻ ngốc nghếch, dưới mũi còn thấp thoáng ánh nước.
Nàng trợn mắt nhìn chàng, “Chàng lại đang nghĩ gì đấy hả?”
‘Ngọn cờ đỏ’ ở nơi đó ngóc lên, càng lúc càng cao, không khác gì con người.
Ráng mây đỏ lan xuống tận cổ, nàng không nhìn chàng nữa, quay sang lấy vải băng bó chỗ bị thương cho chàng.
Hắc kỳ lân biến thành trắng đen xen kẽ, trên mình bị băng quá nhiều làm chàng mất tự nhiên, nhưng chỗ kia vẫn rất dồi dào sinh lực, dựng thẳng tắp, không vì vết thương trên mình mà tiu nghỉu. Nàng bất đắc dĩ nhìn chàng, “Bạch Chuẩn, lúc chàng không có ở đây, ta nhớ chàng đến chết; giờ chàng về rồi, song lại không biết xấu hổ như thế, ta lại muốn đánh chàng một trận, chàng nói xem làm sao đây?”
Chàng nghe mà nghẹn ngào, nghiêng đầu liếm vết máu mơ hồ thấm qua lớp vải, tỏ vẻ chàng đang bị thương, nàng không thể vô nhân đạo ngược đãi động vật như vậy được.
Nàng bò qua ôm lấy đầu chàng, tuy bây giờ chàng đang là thú, nhưng chỉ cần ở bên chàng là nàng thấy yên lòng rồi.
“Ta có đi gặp Liên sư, theo ý của ông ấy thì Minh Huyền không chỉ đơn giản là ý sinh thân. Sau này chàng làm việc với y phải cẩn thận vào, e rằng La Sát Vương và y là cùng một phe.” Nàng tựa đầu lên vai chàng, bờm kỳ lân nhìn có vẻ cứng chứ thực chất rất mềm, mềm như nước vậy.
Nàng thoải mái cọ cọ, miệng vẫn lẩm bẩm: “Sao y lại tự nguyện sa đọa đến nước đó nhỉ, số mệnh đã định y là hoàng đế thì chúng ta cứ theo số mệnh, giúp y chấn uy tứ hải là được, y còn muốn sao nữa? Ta thấy y nuôi dã tâm lớn lắm, đêm qua y còn nói cái gì mà muốn quay về chốn cũ… tính cướp chỗ của Quang Trì thượng sư sao?”
Ai mà biết được, trong lòng lệnh chủ cũng rất mù mịt. Một ý sinh thân, dĩ nhiên không thể có pháp lực thâm hậu cỡ đó. Trước đây y còn tự do lui tới ở Phạn Hành Sát Thổ, tránh được mọi tai mắt, hẳn là rất quen thuộc với vùng đất kia lắm. Chàng vẫn chưa giao thủ trực diện với y, nhưng lại thấy thủ đoạn của y quen quen, trong đầu nhảy ra một suy đoán. Một cái tên gần như đã bật lên, song cuối cùng vẫn bị chàng nuốt xuống.
Không thể nào, lòng chàng loạn cào cào, không thể là y được… Lệnh chủ lắc đầu, xua tan suy nghĩ đó đi. Chàng nhắm mắt lại thở dài, lưu lạc một ngày một đêm ở bên ngoài, thứ quý trọng nhất bây giờ là thời gian ở bên nương tử. Chàng đưa đôi môi kỳ lân chạm nhẹ lên gò má nàng, mùi thơm ngạt ngào còn hơn cả hương hoa trên thiên giới.
Nàng giơ tay lên vòng qua cổ chàng, hôn một cái lên sống mũi chàng, “Đêm qua có kẻ giả mạo chàng, ta đã đánh nhau với hắn. May mà lúc đó có bạn chàng ở đây, Điếu Tinh và Chiếu Hoa giúp đỡ, nếu không chỉ sợ giờ ta và bọn Ly Khoan Chiếu Thị đã không còn trên cõi đời này rồi.”
Chàng vừa nghe, lửa giận liền lập tức bốc cao ba trượng, biến thành chàng đến làm gì hả? Công khai tìm bọn họ đánh nhau sao? Nhất định là do thèm thuồng sắc đẹp của nương tử chàng, muốn nhân dịp chen vào xơ múi thì có. Chàng tức đến mức run lên, lại không thể nói được gì, ngẫm nghĩ một lúc rồi quay qua bàn thổi nhẹ, giấy và bút mực tự động bay tới. Vô Phương khó hiểu, hỏi chàng định viết chữ sao thì chàng ra sức gật đầu. Tư chất kém như Giác Hổ còn có thể viết được, chàng thông minh tuyệt đỉnh như thế, sao lại không thể chứ?
Thế là chàng bò dậy, đợi nàng trải giấy ra thì kẹp bút vào vó trước. Chàng ngồi xổm, hơi nhếch mông lên, lắc lư bắt đầu viết thử. Đáng tiếc dùng sức hơi quá, lúc phẩy một nét bên trái rồi lại phẩy một nét bên phải đều không cẩn thận vạch ra khỏi trang giấy, quệt xuống cả sàn nhà.
Vô Phương thấy chàng buồn, bèn khuyên chàng từ bỏ, “Kỳ lân thì viết chữ cái gì, đừng tự làm khó mình.”
Lệnh chủ không phục, nghẹo đầu, dùng hết sức mình viết. Nếu lúc này có ai đó từ bên ngoài vào, ắt sẽ thấy một con kỳ lân quấn băng đang viết chữ, xoắn xuýt tới mức bốn chân run bần bật, hình ảnh kỳ quái không nói đâu cho hết.
Rõ ràng rất đáng thương, nhưng sao nàng lại muốn cười thế này. Vô Phương che miệng, nằm một bên nhìn. Không biết đã viết hỏng mấy tờ giấy rồi, cuối cùng cũng có một tờ thành công, miễn cưỡng nhận ra là chữ ‘nàng’.
Vô Phương chỉ vào mũi mình, “Ta?”
Lệnh chủ gật đầu, tuy nhiên lời muốn nói lại quá nhiều, chàng bỗng cảm thấy tuyệt vọng, không biết phải kể từ đâu.
May mà nàng thông minh, sờ đầu chàng nói: “Ta rất ổn, chàng đừng lo. Không bị tên hàng giả kia sờ mó gì đâu, chỉ mới bị hắn hôn một chút thôi…”
Lệnh chủ trợn tròn mắt, trong đầu nghĩ trước đây bổn đại vương vì được gần hơi thơm, những cách nào có thể nghĩ ra đều thử qua, tốn bao nhiêu là sức lực. Tên hàng giả kia lại dễ dàng đắc thủ như thế, nhất định là dính ‘hơi’ của chàng rồi. Nam tử lòng dạ quảng đại như chàng, dĩ nhiên không quan tâm chút chuyện nhỏ không đáng kể kia… Có điều, hôn chỗ nào vậy?
Chàng dùng mắt hỏi nàng, nàng chỉ vào ‘quang cảnh’ lồ lộ trước ngực mình, “Nơi này.”
Lệnh chủ đỏ mắt, ném bút đi, điên cuồng lè lưỡi liếm một trận. Nhất định nương tử cũng thấy buồn nôn lắm, để chàng làm sạch trong lòng nàng hẳn sẽ dễ chịu hơn.
Đầu lưỡi kỳ lân có gai, liếm một phát là tê rần. Nàng cảm thấy ngứa ngáy, ôm lấy đầu chàng, ôn tồn hỏi: “Lần này ấm ức cho chàng rồi, bận rộn một ngày một đêm, chàng không mệt sao?” Nàng đứng dậy dìu chàng, “Lên giường ngủ thôi nào, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi cho khỏe để chóng hồi phục.”
Chàng lắc đầu, ý nói mình không có việc gì. Năm nghìn năm trước lúc đại chiến với chín đạo yêu mười ba đạo quỷ, nhiều ít gì cũng bị thương mấy chỗ, vết thương nằm dưới lớp áo choàng đen, không ai thấy cũng không ai đau lòng, chàng tự mình liếm vẫn lành đó thôi. Nam tử hán mạnh mẽ chứ đâu phải cô nương yếu ớt, chảy chút máu chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa. Nói ra có thể nàng không tin, sinh hoạt vợ chồng theo kiểu cũ mãi sẽ nhạt nhẽo, nếu nàng đồng ý, bọn họ có thể thử kiểu nhân – thú, cũng kích thích lắm.
Trong đầu lệnh chủ chỉ có tư tưởng sắc dục, leo lên giường rồi thì hớn hở không thôi.
Nương tử thơm ơi là thơm, lại còn mềm nữa, lệnh chủ chỉ mới trải qua hai đêm tân hôn nằm sấp trên giường, trong mũi toàn là hương thơm của nàng, đầu liền nghĩ lung tung. Dù đang ở hình thú nhưng bản năng vẫn có đấy, nhớ lại bao phen triền miên lưu luyến của lúc trước… Không được không được, chàng khều tay nương tử, muốn nàng tới an ủi mình.
Vô Phương quay đầu nhìn lệnh chủ, chàng cười toe toét nằm đắp chăn, chỉ lộ mỗi cái đầu bên ngoài, thoạt nhìn có vẻ là lạ. Móng chàng khua khoắng dưới chăn kéo nàng ôm vào lòng. Nàng xấu hổ, “Chàng sao vậy?”
Cuối cùng nàng cũng mò mẫm theo chỉ dẫn của chàng, vừa chạm nhẹ đã thấy nóng hổi như hòn than đang cháy vậy. Nàng không khỏi bật cười, đồ ngốc này, bản thân đang trong tình cảnh như vậy mà không lo lắng chút nào, lại còn hứng thú muốn chuyện gió trăng. Thứ khiến nàng đau đầu nhất ở Bạch Chuẩn nhất chính là vô tâm, nhưng vừa hay nó cũng là điều khiến nàng thích nhất ở chàng. Không vì khó khăn nhất thời mà rầu rĩ ủ rũ, ngược lại chỉ chú ý xem nên hưởng thụ cuộc sống thế nào, như thể trong sinh mệnh này, chàng không biết đau khổ là gì.
Gần mực thì đen, nàng đã có thể hiểu được sâu sắc chân lý của những lời này rồi, không cần thượng đạo, đi theo chàng làm nên giai thoại một đôi vợ chồng ngốc nghếch cũng hay đấy chứ.
Vô Phương vung ống tay áo lên, ngọn nến vụt tắt, chỉ còn lại ánh sao le lói ngoài cửa sổ hắt vào rèm lụa trên giường. Không biết bao giờ chàng mới có thể khôi phục hình người, song dù không thể thì chàng vẫn luôn nằm trong tim nàng. Nàng vuốt ve rồi hôn một cái lên răng nanh chàng. Chàng muốn dẩu môi song lại dẩu không được, vậy là ảo não vô cùng. Nàng bật cười, ‘thanh chủy thủ’ đang ẩn nấp kia càng lúc càng trương phồng trong tay nàng. Nàng áp lại gần, kỳ lân có giáp lưng và giáp ngực rất cứng, phần giáp bị thương đã được băng bó nên không còn mép sắc nữa, chỉ cảm thấy phần bụng ấm áp mềm mại. So với lúc trước, dĩ nhiên hơi thở của chàng to hơn nhiều, phì phì như tiếng sấm. Nàng ngẩng đầu nhìn, con kỳ lân háo sắc này trông có vẻ rất hưởng thụ.
Nhắm mắt lại, nàng tựa vào lòng chàng, mật tình của hai đêm trước vẫn chưa biến mất, ở Yêu giới nào có ai lại chê nguyên hình của bạn tình chứ?
Vô Phương cởi minh y ra, dán chặt mình vào chàng, nàng biết chàng thích như vậy. Lệnh chủ sợ mình làm nàng bị thương nên cố thu mấy vị trí sắc bén trên người lại. Cuối cùng không chịu nổi nữa, chàng chồm lên, trong bóng đêm đôi mắt kỳ lân sáng lấp lánh, vì có lụa đỏ làm nền nên thân thể trắng nõn của nàng càng trở nên đẹp đẽ một cách lạ kỳ.
Rèm lụa buông rũ bị chàng kéo nhẹ, rơi xuống phủ lên mắt nàng. Chàng cảm thấy mình chẳng qua có chút thay đổi về hình thể mà thôi, còn những thứ khác vẫn như thường. Cân nhắc tới vóc dáng của nàng, chàng điều chỉnh lại khổ người, mới tưởng tượng thôi đã hưng phấn lắm rồi.
Lệnh chủ thè lưỡi thở phì phò, Vô Phương nghe thấy liền bật cười, hờn dỗi mắng chàng là đồ ngốc.
Đây mới là tối thứ ba chung chăn gối mà đã chơi trò to gan thế này, có được không đây? Lệnh chủ vừa ngẫm nghĩ vừa hớn hở trong lòng. Chàng từng nghe qua câu ‘miệng lưỡi lươn lẹo’, đầu lưỡi quả nhiên có thể co có thể duỗi, có thể dài có thể ngắn, linh hoạt vô cùng…
Vô Phương níu chặt lấy chăn, thở hổn hển. Tân hôn không thể thảnh thơi được, thảnh thơi nhiều là xui xẻo nhiều, lệnh chủ xấu xa nghĩ bụng. Chơi đùa một phen, mặt nương tử càng như hoa đào, càng nhìn càng kiều diễm ướt át. Lệnh chủ cảm thấy nương tử nhà mình yêu mình thật, vậy là bao lo lắng lúc trước đều bay biến. Vô Phương của chàng, không chỉ có thể chữa trị vết thương cho chàng mà còn có thể chữa được lòng chàng, e lần này tên Minh Huyền không biết xấu hổ kia phải mừng hụt rồi!
Vừa dịu dàng chu đáo vừa mạnh mẽ có lực… Thật ra cũng không có gì khác, chỉ do khác biệt hình thể nên cần phối hợp hết sức, thành ra mới sinh cảm giác xấu hổ, song về sau cảm giác đó lại dần biến thành sự phóng túng đến điên cuồng.
Bên này đang độ vui mừng khắp nơi, trong thành lại có người thả đèn Khổng Minh cầu phúc, ba ngọn đèn chập chờn bay đến trước lầu Phi Lai, càng lúc càng cao, cuối cùng thì hòa vào bầu trời đêm thê lương. Khi mọi âm thanh như đã ngủ quên, một tiếng thét dài bỗng vang lên, tựa tiếng rồng ngâm lại như tiếng nai kêu, vang thẳng lên trời cao.
Ánh sao dần tắt, phía Đông hừng lên sắc xanh, bọ cạp máu chịu tra tấn cả đêm cố hết sức leo lên miệng hộp nhìn, vẫn chưa kết thúc à… Chưa nhìn thì chưa biết, chứng kiến rồi mới biết thần thú đúng là thần thú, lợi hại thật đấy! Một màn xuất sắc như vậy, sau khi tu thành hình người nó nhất định sẽ vẽ màn này thành tranh liên hoàn. Đến lúc đó tung ra thị trường cung không đủ cầu, tiền kiếm được không xài hết thì biết làm sao? Mới nghĩ đã thấy đau đầu rồi
Trong lòng xoắn xuýt không thôi, lệnh chủ uốn éo mình, hơi nghiêng mình liếc nhìn Vô Phương. Nương tử của chàng đúng là nương tử tốt nhất trần đời. Ở Dạ Ma thiên chàng đã thấy Thiên nữ thiên cung, dáng dấp cũng chỉ có thế mà thôi, vẫn không bằng nương tử của chàng. Ôi nương tử… Chàng nhìn nàng đầy ắp tình ý, bước lại gần cọ vào ngực nàng, phải cẩn thận không để sừng làm nàng bị thương, nên chỉ có thể dùng miệng. Chàng cọ tới cọ lui, chỗ cọ cũng rất ‘khéo’, cọ đến mức làm Vô Phương đỏ mặt.
Song nàng lại khóc, lệ trong đôi mắt hạt đào rơi xuống như chuỗi ngọc buông. Nàng giơ tay vuốt ve bờm cổ chàng, lông nơi này rất mềm sờ rất thích. Gió mạnh ở Phạn thiên không ảnh hưởng được tới Thần Phật vì bọn họ đã ở đó lâu, nhưng đối với người ngoài không ai dẫn mà tự mò vào thì ấy lại là tổn thương trí mạng. Nàng tỉ mỉ kiểm tra cho chàng, bờm hơi xây xước, nhưng cùng lắm chỉ giảm đi chút độ đẹp thôi, có điều càng kiểm tra, nàng càng kinh ngạc.
Bàn tay di chuyển trên lớp vảy trơn bóng thấy lành lạnh và ẩm ướt, vì chàng màu đen nên có chảy máu cũng không dễ phát hiện. Vô Phương siết chặt nắm đấm, “A Chuẩn, chàng bị thương rồi.”
Lệnh chủ ưỡn ngực, tỏ vẻ ‘chút vết thương này chẳng tính là gì’.
“Chúng ta vào trong đi, để ta bôi thuốc cho chàng. Ngủ một đêm, mai dậy sẽ khỏe hơn.”
May mà chàng còn khống chế được kích cỡ, niệm quyết thu nhỏ thân hình lại hơn phân nửa liền có thể thuận lợi vào nhà. Xoay đầu lại, chàng lắc mông ý bảo nàng ngồi lên lưng mình, chàng muốn cõng nàng xuống. Vô Phương lưỡng lự không muốn, “Chàng đang bị thương, có cõng được không?”
Lệnh chủ vẫn khăng khăng, mắt mở tròn xoe, răng nanh nhọn hoắt, nhìn đâu cũng thấy vẻ cố chấp cả. Nàng đành chiều chàng, nhún chân bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống trên lưng chàng. Chàng rất vui, đắc ý gõ gõ móng, phi thân lên vạch nên một độ cong đẹp đẽ trên không trung rồi xông thẳng vào lầu.
Nàng biết chàng bị thương không nhẹ, lúc trượt xuống khỏi lưng chàng, váy cũng nhiễm đỏ. Chưa bao giờ nàng thấy may mắn như lúc này, y thuật học được lúc trước có thể dùng để chữa trị ngay cho người yêu khi chàng cần mà không cần mượn tay kẻ khác, nàng sẽ không để người ta nhìn thấy hắc kỳ lân oai phong lẫm liệt lại có dáng vẻ khổ sở thế này.
Nàng bảo chàng lên giường nhưng chàng không chịu, sợ làm bẩn khăn trải giường nên chỉ nằm trên chiếu. Nhưng tấm chiếu tết bằng cỏ hương bồ nhanh chóng bị máu trên thân chàng nhỏ xuống nhuộm đỏ, Vô Phương đành thi triển linh lực giúp chàng cầm máu trước, sau đó mới mang nước đến, vắt khô khăn, lau vảy cho chàng.
Mỗi một cái lau đều khiến vết thương trong lòng nàng to dần, có mấy chỗ bị bong mất vảy giáp, máu thịt bê bết. Chàng đau, hễ khăn tay di đến chỗ bị thương là lại hơi co rúm, song cũng chỉ cúi đầu vùi mặt vào trong khuỷu chân chứ không lên tiếng.
“A Chuẩn…” Nước mắt chảy dài thành hai hàng, tay run lên bần bật, Vô Phương cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi.
Chàng ngoái đầu, thè lưỡi liếm láp an ủi nàng.
Nàng định thần lại, cắn răng tiếp tục lau rửa, đến khi lau xong thì nước trong thau đã đỏ lòm.
Sau đó Vô Phương bắt đầu lục lọi lấy hết kim sang dược tốt nhất ra, bọ cạp máu trong hộp sắt giương đôi mắt hạt mè ti hí phòng bị nhìn nàng loay hoay. Bỗng nàng dừng tay, quay đầu sang nhìn nó khiến nó gần như ngất xỉu, đâu ai biết thân là thần dược có áp lực lớn thế nào vào lúc này chứ! Không sai, nó có thể rút độc, cũng có thể bổ máu. Lệnh chủ mất quá nhiều máu, nó lại còn nằm ngay trước mắt linh y, có khác nào tự tìm đường chết đâu? Không được… Nó kinh hoàng thụt lùi, không được làm vậy với sinh lễ đâu nhá, chính nó đã làm mai cho bọn họ đấy, sao có thể ăn nó được?
Vô Phương vươn tay ra, bọ cạp máu tuyệt vọng lắc đầu, nó quả nhiên chỉ là bọ cạp mà thôi, mạng nó chưa bao giờ được người ta tôn trọng cả. Nó nhắm nghiền mắt, nhớ tới đồng bạn đi trước mình một bước, thôi đi, chắc bên kia cũng không cô đơn đâu.
Có điều con bọ cạp máu này khá lớn mạng, tại thời khắc cuối cùng Vô Phương lại đổi ý, cầm lấy đống vải thưa bên cạnh rồi đóng hộp sắt lại. Bọ cạp máu trong hộp phấn khích xoay mòng mòng, đợi qua hôm nay, nó dự định xin phép từ tối mai được bắt đầu lên nóc nhà hấp thụ tinh hoa của ánh trăng để sớm có thể tu thành hình người.
Vì lệnh chủ không thể nói chuyện nên trong phòng rất yên ắng, thi thoảng lại nghe thấy linh y khẽ thút thít. Rồi tiếng khóc bỗng to hơn, bọ cạp máu giùng giằng leo lên, đẩy nắp nhìn qua khe hở, trên bả vai lệnh chủ có một vết thương rất lớn rất sâu, nó mà lọt vào đó thì e sẽ chết chìm mất.
Lệnh chủ đau lòng nhìn nương tử khóc nức nở, hận mình không thể biến thành hình người để ôm chặt nàng. Chàng rất muốn nói với nàng rằng lúc phong ấn vừa được giải, pháp lực của chàng rất yếu, bây giờ đang từ từ khôi phục lại rồi. Hại nàng lo lắng đúng là có lỗi, đợi qua hai hôm nữa, dù Minh Huyền không giải chú cho chàng thì tự chàng cũng phá được, đến lúc đó đừng hòng ai đả thương được chàng.
Vô Phương nghẹn ngào lẩm bẩm: “Vết thương nặng thế này, còn nhiều như vậy, ta biết phải làm gì đây…” Nàng chống tay lên đệm sụt sịt không ngừng, “Sao chàng lại bị thương thành thế này hả, tên Minh Huyền trời đánh kia!”
Thấy nàng tức giận đến mức sát khí tăng vọt, lệnh chủ sợ nàng bị phản phệ, thế là bất chấp tất cả, giơ cao chân sau lên, bày tỏ bộ phận quan trọng nhất vẫn tốt, những vết thương khác chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Vô Phương vừa ngước lên liền thấy dáng vẻ hào sảng này của hắc kỳ lân, nhất thời quên cả khóc, ngơ ngác cả buổi rồi bỗng cười *phì* một tiếng.
Đồ vô liêm sỉ này, khắp người lở loét mà đầu óc còn nghĩ lung tung. Chẳng qua gió hiểm ở Dạ Ma Thiên quật đến từ tứ phía, chàng có thể bảo vệ kỹ nơi đó cũng là kỳ tích lắm rồi. Hẳn là vì phải gom tu vi lại nên chẳng thể bảo vệ được nhiều chỗ, cuối cùng không chọn mặt mà lại chọn nơi đó, đủ thấy chàng coi trọng chuyện này nhiều như thế nào rồi.
Nhưng tư thế này bất nhã quá, nàng xấu hổ đẩy đẩy muốn chàng khép chân lại, đỏ mặt mắng: “Đã bị thương ra nông nỗi này rồi mà còn nghĩ bậy bạ. Chàng nằm ngửa như thế thì sao ta bôi thuốc trên lưng chàng được?”
Thật sự là không thể miêu tả nổi, lần trước chàng biến ra chân thân nàng đâu mặt dày đến mức đi nhìn nơi đó, nhưng bây giờ nó lại lồ lộ ra ngay trước mặt, nhìn mà giật nảy mình.
Lệnh chủ gật gù đắc ý, Vô Phương lại có chút xấu hổ, vội vã dời tầm mắt đi, thấy chàng mê mẩn nhìn mình, dáng vẻ ngốc nghếch, dưới mũi còn thấp thoáng ánh nước.
Nàng trợn mắt nhìn chàng, “Chàng lại đang nghĩ gì đấy hả?”
‘Ngọn cờ đỏ’ ở nơi đó ngóc lên, càng lúc càng cao, không khác gì con người.
Ráng mây đỏ lan xuống tận cổ, nàng không nhìn chàng nữa, quay sang lấy vải băng bó chỗ bị thương cho chàng.
Hắc kỳ lân biến thành trắng đen xen kẽ, trên mình bị băng quá nhiều làm chàng mất tự nhiên, nhưng chỗ kia vẫn rất dồi dào sinh lực, dựng thẳng tắp, không vì vết thương trên mình mà tiu nghỉu. Nàng bất đắc dĩ nhìn chàng, “Bạch Chuẩn, lúc chàng không có ở đây, ta nhớ chàng đến chết; giờ chàng về rồi, song lại không biết xấu hổ như thế, ta lại muốn đánh chàng một trận, chàng nói xem làm sao đây?”
Chàng nghe mà nghẹn ngào, nghiêng đầu liếm vết máu mơ hồ thấm qua lớp vải, tỏ vẻ chàng đang bị thương, nàng không thể vô nhân đạo ngược đãi động vật như vậy được.
Nàng bò qua ôm lấy đầu chàng, tuy bây giờ chàng đang là thú, nhưng chỉ cần ở bên chàng là nàng thấy yên lòng rồi.
“Ta có đi gặp Liên sư, theo ý của ông ấy thì Minh Huyền không chỉ đơn giản là ý sinh thân. Sau này chàng làm việc với y phải cẩn thận vào, e rằng La Sát Vương và y là cùng một phe.” Nàng tựa đầu lên vai chàng, bờm kỳ lân nhìn có vẻ cứng chứ thực chất rất mềm, mềm như nước vậy.
Nàng thoải mái cọ cọ, miệng vẫn lẩm bẩm: “Sao y lại tự nguyện sa đọa đến nước đó nhỉ, số mệnh đã định y là hoàng đế thì chúng ta cứ theo số mệnh, giúp y chấn uy tứ hải là được, y còn muốn sao nữa? Ta thấy y nuôi dã tâm lớn lắm, đêm qua y còn nói cái gì mà muốn quay về chốn cũ… tính cướp chỗ của Quang Trì thượng sư sao?”
Ai mà biết được, trong lòng lệnh chủ cũng rất mù mịt. Một ý sinh thân, dĩ nhiên không thể có pháp lực thâm hậu cỡ đó. Trước đây y còn tự do lui tới ở Phạn Hành Sát Thổ, tránh được mọi tai mắt, hẳn là rất quen thuộc với vùng đất kia lắm. Chàng vẫn chưa giao thủ trực diện với y, nhưng lại thấy thủ đoạn của y quen quen, trong đầu nhảy ra một suy đoán. Một cái tên gần như đã bật lên, song cuối cùng vẫn bị chàng nuốt xuống.
Không thể nào, lòng chàng loạn cào cào, không thể là y được… Lệnh chủ lắc đầu, xua tan suy nghĩ đó đi. Chàng nhắm mắt lại thở dài, lưu lạc một ngày một đêm ở bên ngoài, thứ quý trọng nhất bây giờ là thời gian ở bên nương tử. Chàng đưa đôi môi kỳ lân chạm nhẹ lên gò má nàng, mùi thơm ngạt ngào còn hơn cả hương hoa trên thiên giới.
Nàng giơ tay lên vòng qua cổ chàng, hôn một cái lên sống mũi chàng, “Đêm qua có kẻ giả mạo chàng, ta đã đánh nhau với hắn. May mà lúc đó có bạn chàng ở đây, Điếu Tinh và Chiếu Hoa giúp đỡ, nếu không chỉ sợ giờ ta và bọn Ly Khoan Chiếu Thị đã không còn trên cõi đời này rồi.”
Chàng vừa nghe, lửa giận liền lập tức bốc cao ba trượng, biến thành chàng đến làm gì hả? Công khai tìm bọn họ đánh nhau sao? Nhất định là do thèm thuồng sắc đẹp của nương tử chàng, muốn nhân dịp chen vào xơ múi thì có. Chàng tức đến mức run lên, lại không thể nói được gì, ngẫm nghĩ một lúc rồi quay qua bàn thổi nhẹ, giấy và bút mực tự động bay tới. Vô Phương khó hiểu, hỏi chàng định viết chữ sao thì chàng ra sức gật đầu. Tư chất kém như Giác Hổ còn có thể viết được, chàng thông minh tuyệt đỉnh như thế, sao lại không thể chứ?
Thế là chàng bò dậy, đợi nàng trải giấy ra thì kẹp bút vào vó trước. Chàng ngồi xổm, hơi nhếch mông lên, lắc lư bắt đầu viết thử. Đáng tiếc dùng sức hơi quá, lúc phẩy một nét bên trái rồi lại phẩy một nét bên phải đều không cẩn thận vạch ra khỏi trang giấy, quệt xuống cả sàn nhà.
Vô Phương thấy chàng buồn, bèn khuyên chàng từ bỏ, “Kỳ lân thì viết chữ cái gì, đừng tự làm khó mình.”
Lệnh chủ không phục, nghẹo đầu, dùng hết sức mình viết. Nếu lúc này có ai đó từ bên ngoài vào, ắt sẽ thấy một con kỳ lân quấn băng đang viết chữ, xoắn xuýt tới mức bốn chân run bần bật, hình ảnh kỳ quái không nói đâu cho hết.
Rõ ràng rất đáng thương, nhưng sao nàng lại muốn cười thế này. Vô Phương che miệng, nằm một bên nhìn. Không biết đã viết hỏng mấy tờ giấy rồi, cuối cùng cũng có một tờ thành công, miễn cưỡng nhận ra là chữ ‘nàng’.
Vô Phương chỉ vào mũi mình, “Ta?”
Lệnh chủ gật đầu, tuy nhiên lời muốn nói lại quá nhiều, chàng bỗng cảm thấy tuyệt vọng, không biết phải kể từ đâu.
May mà nàng thông minh, sờ đầu chàng nói: “Ta rất ổn, chàng đừng lo. Không bị tên hàng giả kia sờ mó gì đâu, chỉ mới bị hắn hôn một chút thôi…”
Lệnh chủ trợn tròn mắt, trong đầu nghĩ trước đây bổn đại vương vì được gần hơi thơm, những cách nào có thể nghĩ ra đều thử qua, tốn bao nhiêu là sức lực. Tên hàng giả kia lại dễ dàng đắc thủ như thế, nhất định là dính ‘hơi’ của chàng rồi. Nam tử lòng dạ quảng đại như chàng, dĩ nhiên không quan tâm chút chuyện nhỏ không đáng kể kia… Có điều, hôn chỗ nào vậy?
Chàng dùng mắt hỏi nàng, nàng chỉ vào ‘quang cảnh’ lồ lộ trước ngực mình, “Nơi này.”
Lệnh chủ đỏ mắt, ném bút đi, điên cuồng lè lưỡi liếm một trận. Nhất định nương tử cũng thấy buồn nôn lắm, để chàng làm sạch trong lòng nàng hẳn sẽ dễ chịu hơn.
Đầu lưỡi kỳ lân có gai, liếm một phát là tê rần. Nàng cảm thấy ngứa ngáy, ôm lấy đầu chàng, ôn tồn hỏi: “Lần này ấm ức cho chàng rồi, bận rộn một ngày một đêm, chàng không mệt sao?” Nàng đứng dậy dìu chàng, “Lên giường ngủ thôi nào, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi cho khỏe để chóng hồi phục.”
Chàng lắc đầu, ý nói mình không có việc gì. Năm nghìn năm trước lúc đại chiến với chín đạo yêu mười ba đạo quỷ, nhiều ít gì cũng bị thương mấy chỗ, vết thương nằm dưới lớp áo choàng đen, không ai thấy cũng không ai đau lòng, chàng tự mình liếm vẫn lành đó thôi. Nam tử hán mạnh mẽ chứ đâu phải cô nương yếu ớt, chảy chút máu chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa. Nói ra có thể nàng không tin, sinh hoạt vợ chồng theo kiểu cũ mãi sẽ nhạt nhẽo, nếu nàng đồng ý, bọn họ có thể thử kiểu nhân – thú, cũng kích thích lắm.
Trong đầu lệnh chủ chỉ có tư tưởng sắc dục, leo lên giường rồi thì hớn hở không thôi.
Nương tử thơm ơi là thơm, lại còn mềm nữa, lệnh chủ chỉ mới trải qua hai đêm tân hôn nằm sấp trên giường, trong mũi toàn là hương thơm của nàng, đầu liền nghĩ lung tung. Dù đang ở hình thú nhưng bản năng vẫn có đấy, nhớ lại bao phen triền miên lưu luyến của lúc trước… Không được không được, chàng khều tay nương tử, muốn nàng tới an ủi mình.
Vô Phương quay đầu nhìn lệnh chủ, chàng cười toe toét nằm đắp chăn, chỉ lộ mỗi cái đầu bên ngoài, thoạt nhìn có vẻ là lạ. Móng chàng khua khoắng dưới chăn kéo nàng ôm vào lòng. Nàng xấu hổ, “Chàng sao vậy?”
Cuối cùng nàng cũng mò mẫm theo chỉ dẫn của chàng, vừa chạm nhẹ đã thấy nóng hổi như hòn than đang cháy vậy. Nàng không khỏi bật cười, đồ ngốc này, bản thân đang trong tình cảnh như vậy mà không lo lắng chút nào, lại còn hứng thú muốn chuyện gió trăng. Thứ khiến nàng đau đầu nhất ở Bạch Chuẩn nhất chính là vô tâm, nhưng vừa hay nó cũng là điều khiến nàng thích nhất ở chàng. Không vì khó khăn nhất thời mà rầu rĩ ủ rũ, ngược lại chỉ chú ý xem nên hưởng thụ cuộc sống thế nào, như thể trong sinh mệnh này, chàng không biết đau khổ là gì.
Gần mực thì đen, nàng đã có thể hiểu được sâu sắc chân lý của những lời này rồi, không cần thượng đạo, đi theo chàng làm nên giai thoại một đôi vợ chồng ngốc nghếch cũng hay đấy chứ.
Vô Phương vung ống tay áo lên, ngọn nến vụt tắt, chỉ còn lại ánh sao le lói ngoài cửa sổ hắt vào rèm lụa trên giường. Không biết bao giờ chàng mới có thể khôi phục hình người, song dù không thể thì chàng vẫn luôn nằm trong tim nàng. Nàng vuốt ve rồi hôn một cái lên răng nanh chàng. Chàng muốn dẩu môi song lại dẩu không được, vậy là ảo não vô cùng. Nàng bật cười, ‘thanh chủy thủ’ đang ẩn nấp kia càng lúc càng trương phồng trong tay nàng. Nàng áp lại gần, kỳ lân có giáp lưng và giáp ngực rất cứng, phần giáp bị thương đã được băng bó nên không còn mép sắc nữa, chỉ cảm thấy phần bụng ấm áp mềm mại. So với lúc trước, dĩ nhiên hơi thở của chàng to hơn nhiều, phì phì như tiếng sấm. Nàng ngẩng đầu nhìn, con kỳ lân háo sắc này trông có vẻ rất hưởng thụ.
Nhắm mắt lại, nàng tựa vào lòng chàng, mật tình của hai đêm trước vẫn chưa biến mất, ở Yêu giới nào có ai lại chê nguyên hình của bạn tình chứ?
Vô Phương cởi minh y ra, dán chặt mình vào chàng, nàng biết chàng thích như vậy. Lệnh chủ sợ mình làm nàng bị thương nên cố thu mấy vị trí sắc bén trên người lại. Cuối cùng không chịu nổi nữa, chàng chồm lên, trong bóng đêm đôi mắt kỳ lân sáng lấp lánh, vì có lụa đỏ làm nền nên thân thể trắng nõn của nàng càng trở nên đẹp đẽ một cách lạ kỳ.
Rèm lụa buông rũ bị chàng kéo nhẹ, rơi xuống phủ lên mắt nàng. Chàng cảm thấy mình chẳng qua có chút thay đổi về hình thể mà thôi, còn những thứ khác vẫn như thường. Cân nhắc tới vóc dáng của nàng, chàng điều chỉnh lại khổ người, mới tưởng tượng thôi đã hưng phấn lắm rồi.
Lệnh chủ thè lưỡi thở phì phò, Vô Phương nghe thấy liền bật cười, hờn dỗi mắng chàng là đồ ngốc.
Đây mới là tối thứ ba chung chăn gối mà đã chơi trò to gan thế này, có được không đây? Lệnh chủ vừa ngẫm nghĩ vừa hớn hở trong lòng. Chàng từng nghe qua câu ‘miệng lưỡi lươn lẹo’, đầu lưỡi quả nhiên có thể co có thể duỗi, có thể dài có thể ngắn, linh hoạt vô cùng…
Vô Phương níu chặt lấy chăn, thở hổn hển. Tân hôn không thể thảnh thơi được, thảnh thơi nhiều là xui xẻo nhiều, lệnh chủ xấu xa nghĩ bụng. Chơi đùa một phen, mặt nương tử càng như hoa đào, càng nhìn càng kiều diễm ướt át. Lệnh chủ cảm thấy nương tử nhà mình yêu mình thật, vậy là bao lo lắng lúc trước đều bay biến. Vô Phương của chàng, không chỉ có thể chữa trị vết thương cho chàng mà còn có thể chữa được lòng chàng, e lần này tên Minh Huyền không biết xấu hổ kia phải mừng hụt rồi!
Vừa dịu dàng chu đáo vừa mạnh mẽ có lực… Thật ra cũng không có gì khác, chỉ do khác biệt hình thể nên cần phối hợp hết sức, thành ra mới sinh cảm giác xấu hổ, song về sau cảm giác đó lại dần biến thành sự phóng túng đến điên cuồng.
Bên này đang độ vui mừng khắp nơi, trong thành lại có người thả đèn Khổng Minh cầu phúc, ba ngọn đèn chập chờn bay đến trước lầu Phi Lai, càng lúc càng cao, cuối cùng thì hòa vào bầu trời đêm thê lương. Khi mọi âm thanh như đã ngủ quên, một tiếng thét dài bỗng vang lên, tựa tiếng rồng ngâm lại như tiếng nai kêu, vang thẳng lên trời cao.
Ánh sao dần tắt, phía Đông hừng lên sắc xanh, bọ cạp máu chịu tra tấn cả đêm cố hết sức leo lên miệng hộp nhìn, vẫn chưa kết thúc à… Chưa nhìn thì chưa biết, chứng kiến rồi mới biết thần thú đúng là thần thú, lợi hại thật đấy! Một màn xuất sắc như vậy, sau khi tu thành hình người nó nhất định sẽ vẽ màn này thành tranh liên hoàn. Đến lúc đó tung ra thị trường cung không đủ cầu, tiền kiếm được không xài hết thì biết làm sao? Mới nghĩ đã thấy đau đầu rồi