Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-59
Chương 59: Hoả thiêu trắc viện (1)
Edit: Mộc Miên
Beta: Hy
“Không được, đi lấy nước, mau, mau cứu hoả!”
Âm thanh kêu gào vang vọng cả phủ tướng quân, một nửa phòng hành lang của trắc viện đều đã chìm trong biển lửa. Nửa khắc trước, một đường sấm sét trực tiếp đánh trúng nóc nhà của trắc viện, sau đó lửa cứ thế bắt đầu lan ra, một nửa trắc viện đã bị thiêu hủy, hơn nữa giờ phút này lại có gió, cho nên khiến ngọn lửa càng lan tràn khuếch tán hơn.
Phủ tướng quân bị chiếu rực bởi ngọn lửa, gia đinh hộ viện đem nước tới, dùng tốc độ nhanh nhất để dập tắt ngọn lửa, các nha hoàn bên trong đã tự chạy trốn ra ngoài, ai cũng tự lo cho tính mạng của bản thân, không ai kịp để ý đến Hải Đường đang nằm trên giường.
Hải Đường nằm trên giường không dám hô hấp mạnh, chỉ nỗ lực dày vò chờ đợi, bỗng nhiên có người đá văng cửa phòng ra, bọc nàng trong một cái chăn ướt, nàng đã được cứu sống……
Thoát ra khỏi ngọn lửa, một bên tóc của San Hô đã bị thiêu cháy, cả người đỏ lên như bị ngọn lửa nuốt chửng, ngược lại Hải Đường lại không bị thương một chút nào, Hải Đường không bao giờ ngờ rằng người xông vào đám cháy để cứu nàng lại là San Hô!
Đông Xuân là người chạy ra khỏi trắc viện nhanh nhất, sấm sét vừa đánh xuống, nàng lảo đảo một cái, vừa thấy lửa nổi lên bên trong liền hô to một tiếng rồi chạy đến nhĩ phòng lấy đồ rồi chạy nhanh ra bên ngoài, nào có kịp quan tâm đến Hải Đường. Giờ khắc này nàng thấy lửa lớn đã được dập tắt mới giả ngu giả ngơ đuổi tới bên cạnh Hải Đường, Hải Đường không thèm liếc mắt đến nàng ấy, chỉ dựa vào người San Hô.
Có một thanh sắt dẫn lôi để sấm sét không đánh trúng trắc viện, sau khi Cố Tĩnh Phong rời đi, Hải Đường đã cố tình sai Đinh Hương thừa dịp mây đen kéo đến, trời đất u ám thì rút ra, cũng chỉ là thử vận may, nhưng ông trời rốt cuộc vẫn là giúp đỡ nàng.
Một đường sấm sét trực tiếp đánh vào nóc nhà, lửa từ trên mái nhà nhanh chóng lan ra, Hải Đường nằm trên giường, không thể động đậy, nàng ta có thể cảm nhận được ngọn lửa như liếm láp xung quanh mình.
Khi có người rút thanh sắt dẫn lôi ra, thần không biết quỷ không hay, người khác chỉ biết cho rằng đây là ý trời!
Lúc Cố Tĩnh Phong chạy tới, Hải Đường bọc chăn bông ướt nhẹp ngồi xuống, hơi thở mong manh dựa vào người San Hô, thần sắc tan rã.
Sau một hồi cứu hỏa, lửa không thể tràn sang chỗ khác, cho nên giờ phút này ở trắc viện chỉ còn lại vài người, khi Hải Đường nhìn thấy Cố Tĩnh Phong đang bước nhanh đến, nàng như thấy được vị cứu tinh, gắt gao kéo lấy vạt áo của Cố Tĩnh Phong, khóc không thành tiếng nói:
“Tướng quân…… Tướng quân……”
Cố Tĩnh Phong nhìn trắc viện hoang tàn đổ nát trước mặt, chỉ nhấp môi nhíu mày,
“Trung thúc, dọn dẹp phòng ở tây gian để Hải Đường ở trước, chờ ngày mai trời tốt lên thì tìm thợ thủ công tới sửa chữa. Trong khoảng thời gian này, các ngươi phái người chăm sóc tốt cho Hải Đường cô nương, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.”
Mưa vẫn còn tí tách rơi xuống, Cố Tĩnh Phong khi tới cũng không dùng ô, trên người đã ướt đẫm, nước mưa theo sợi tóc rơi xuống từng giọt. Giờ phút này, Cố Tĩnh Phong lạnh lùng hạ lệnh với người bên cạnh, Hải Đường vừa nghe thấy, trong lòng sốt ruột, lôi kéo vạt áo của Cố Tĩnh Phong, khóc lóc thê lương:
“Tướng quân, người đừng để tiểu nữ một mình trong viện, tiểu nữ rất sợ, tướng quân đừng rời đi……”
“Cầu xin tướng quân, tiểu nữ không muốn chính mình chết mà không biết, là do hạ độc hay là do thiên lôi gì đi nữa, nhưng xin tướng quân đừng để ta một mình, đi theo bên cạnh người làm nha hoàn bưng trà rót nước cũng được, ta không muốn ở đây đâu, cầu xin tướng quân.”
Hải Đường làm đủ bộ dạng kinh sợ, gắt gao vây quanh đùi của Cố Tĩnh Phong than thở khóc lóc, cơn mưa nhỏ đã bắt đầu nặng hạt, cả hai người quần áo đều ướt đẫm, Hải Đường tựa như một gốc cây lục bình gắt gao bắt lấy Cố Tĩnh Phong không muốn buông ra.
Máu trên tay chảy ra đầm đìa, hòa vào với dòng nước mưa nặng trĩu, cuối cùng, Cố Tĩnh Phong nâng Hải Đường đứng dậy, ôm lấy nàng đi đến thư phòng của mình, sai người tìm quần áo sạch sẽ tới cho Hải Đường thay.
Tiếng sấm sét làm sáng cả một góc trời, cơn mưa to vẫn không gián đoạn suốt một đêm. Mãi đến sáng hôm sau, tiếng ồn ào hỗn loạn bên ngoài đã dừng, đồ ăn trên chiếc bàn gỗ ở hoa viên tối qua vẫn chưa được dọn, Thẩm Khinh Vũ dựa nửa người vào khung cửa sổ, nhìn mê man về phía chân trời, không tự chủ thở dài một tiếng...
Edit: Mộc Miên
Beta: Hy
“Không được, đi lấy nước, mau, mau cứu hoả!”
Âm thanh kêu gào vang vọng cả phủ tướng quân, một nửa phòng hành lang của trắc viện đều đã chìm trong biển lửa. Nửa khắc trước, một đường sấm sét trực tiếp đánh trúng nóc nhà của trắc viện, sau đó lửa cứ thế bắt đầu lan ra, một nửa trắc viện đã bị thiêu hủy, hơn nữa giờ phút này lại có gió, cho nên khiến ngọn lửa càng lan tràn khuếch tán hơn.
Phủ tướng quân bị chiếu rực bởi ngọn lửa, gia đinh hộ viện đem nước tới, dùng tốc độ nhanh nhất để dập tắt ngọn lửa, các nha hoàn bên trong đã tự chạy trốn ra ngoài, ai cũng tự lo cho tính mạng của bản thân, không ai kịp để ý đến Hải Đường đang nằm trên giường.
Hải Đường nằm trên giường không dám hô hấp mạnh, chỉ nỗ lực dày vò chờ đợi, bỗng nhiên có người đá văng cửa phòng ra, bọc nàng trong một cái chăn ướt, nàng đã được cứu sống……
Thoát ra khỏi ngọn lửa, một bên tóc của San Hô đã bị thiêu cháy, cả người đỏ lên như bị ngọn lửa nuốt chửng, ngược lại Hải Đường lại không bị thương một chút nào, Hải Đường không bao giờ ngờ rằng người xông vào đám cháy để cứu nàng lại là San Hô!
Đông Xuân là người chạy ra khỏi trắc viện nhanh nhất, sấm sét vừa đánh xuống, nàng lảo đảo một cái, vừa thấy lửa nổi lên bên trong liền hô to một tiếng rồi chạy đến nhĩ phòng lấy đồ rồi chạy nhanh ra bên ngoài, nào có kịp quan tâm đến Hải Đường. Giờ khắc này nàng thấy lửa lớn đã được dập tắt mới giả ngu giả ngơ đuổi tới bên cạnh Hải Đường, Hải Đường không thèm liếc mắt đến nàng ấy, chỉ dựa vào người San Hô.
Có một thanh sắt dẫn lôi để sấm sét không đánh trúng trắc viện, sau khi Cố Tĩnh Phong rời đi, Hải Đường đã cố tình sai Đinh Hương thừa dịp mây đen kéo đến, trời đất u ám thì rút ra, cũng chỉ là thử vận may, nhưng ông trời rốt cuộc vẫn là giúp đỡ nàng.
Một đường sấm sét trực tiếp đánh vào nóc nhà, lửa từ trên mái nhà nhanh chóng lan ra, Hải Đường nằm trên giường, không thể động đậy, nàng ta có thể cảm nhận được ngọn lửa như liếm láp xung quanh mình.
Khi có người rút thanh sắt dẫn lôi ra, thần không biết quỷ không hay, người khác chỉ biết cho rằng đây là ý trời!
Lúc Cố Tĩnh Phong chạy tới, Hải Đường bọc chăn bông ướt nhẹp ngồi xuống, hơi thở mong manh dựa vào người San Hô, thần sắc tan rã.
Sau một hồi cứu hỏa, lửa không thể tràn sang chỗ khác, cho nên giờ phút này ở trắc viện chỉ còn lại vài người, khi Hải Đường nhìn thấy Cố Tĩnh Phong đang bước nhanh đến, nàng như thấy được vị cứu tinh, gắt gao kéo lấy vạt áo của Cố Tĩnh Phong, khóc không thành tiếng nói:
“Tướng quân…… Tướng quân……”
Cố Tĩnh Phong nhìn trắc viện hoang tàn đổ nát trước mặt, chỉ nhấp môi nhíu mày,
“Trung thúc, dọn dẹp phòng ở tây gian để Hải Đường ở trước, chờ ngày mai trời tốt lên thì tìm thợ thủ công tới sửa chữa. Trong khoảng thời gian này, các ngươi phái người chăm sóc tốt cho Hải Đường cô nương, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.”
Mưa vẫn còn tí tách rơi xuống, Cố Tĩnh Phong khi tới cũng không dùng ô, trên người đã ướt đẫm, nước mưa theo sợi tóc rơi xuống từng giọt. Giờ phút này, Cố Tĩnh Phong lạnh lùng hạ lệnh với người bên cạnh, Hải Đường vừa nghe thấy, trong lòng sốt ruột, lôi kéo vạt áo của Cố Tĩnh Phong, khóc lóc thê lương:
“Tướng quân, người đừng để tiểu nữ một mình trong viện, tiểu nữ rất sợ, tướng quân đừng rời đi……”
“Cầu xin tướng quân, tiểu nữ không muốn chính mình chết mà không biết, là do hạ độc hay là do thiên lôi gì đi nữa, nhưng xin tướng quân đừng để ta một mình, đi theo bên cạnh người làm nha hoàn bưng trà rót nước cũng được, ta không muốn ở đây đâu, cầu xin tướng quân.”
Hải Đường làm đủ bộ dạng kinh sợ, gắt gao vây quanh đùi của Cố Tĩnh Phong than thở khóc lóc, cơn mưa nhỏ đã bắt đầu nặng hạt, cả hai người quần áo đều ướt đẫm, Hải Đường tựa như một gốc cây lục bình gắt gao bắt lấy Cố Tĩnh Phong không muốn buông ra.
Máu trên tay chảy ra đầm đìa, hòa vào với dòng nước mưa nặng trĩu, cuối cùng, Cố Tĩnh Phong nâng Hải Đường đứng dậy, ôm lấy nàng đi đến thư phòng của mình, sai người tìm quần áo sạch sẽ tới cho Hải Đường thay.
Tiếng sấm sét làm sáng cả một góc trời, cơn mưa to vẫn không gián đoạn suốt một đêm. Mãi đến sáng hôm sau, tiếng ồn ào hỗn loạn bên ngoài đã dừng, đồ ăn trên chiếc bàn gỗ ở hoa viên tối qua vẫn chưa được dọn, Thẩm Khinh Vũ dựa nửa người vào khung cửa sổ, nhìn mê man về phía chân trời, không tự chủ thở dài một tiếng...