Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Đồng Minh nói:
– Ý con là, người hầu thân cận của thiên tử đào mộ Lương công, còn muốn giá họa cho Bắc Đẩu, lôi người chết ra quất roi trút giận?
Tạ Doãn nhẹ nhàng hà hơi, bờ Đông Hải khí hậu ôn hòa, hơi thở hắn phả ra mang theo hàn khí li ti, hắn chậm rãi xoa tay mình, qua một lúc mới lên tiếng:
– Không, không phải trút giận, hoàng thượng không phải loại người hành động theo cảm tính, vả lại dù thực muốn trút giận cũng sẽ tự mình quất roi chứ không phải nhờ người làm giúp.
Hắn đứng dậy, khép chặt áo bào, từ từ bước đi trong thư phòng:
– Con nghi ngờ họ không thu hoạch được gì trong mộ chủ nhân, nên cho rằng trên thi thể Lương Thiệu có bí ẩn gì đó. Lúc ấy con thấy Xung Tiêu đạo trưởng thực không chống đỡ nổi, không nhẫn tâm nhìn ông ấy hồ đồ chết ở đấy nên muốn thử.
Đồng Minh đại sư không hề bất ngờ:
– Thế là con tự dưng xuất hiện, cướp thi thể kia đi.
– Người hiểu con chỉ có ân sư.
Tạ Doãn cong khóe mắt:
– Con che mặt, ỷ mình khinh công tốt, đi một mạch lên phía bắc, bọn áo đen đào mộ và đạo trưởng đều không biết con theo phe phái nào, sau khi sững sờ thì đều đuổi theo con, vả lại còn là đuổi tận không buông, may mà Lương công đã gầy thành một bộ xương, bằng không đoạn đường ấy con thực sự cõng không nổi.
Đồng Minh đại sư lắc đầu:
– Lại mồm mép rồi.
Tạ Doãn cười, nói:
– Con bị họ dây dưa ròng rã ba ngày, làm thế nào cũng không cắt đuôi được, lúc đó con bắt đầu nghi ngờ bộ xương trắng ấy thật sự có bí ẩn gì hay không. Có điều sau này nghĩ lại, nói không chừng bọn tặc đào mộ kia mới đầu chỉ hơi nghi nghi, nhưng sau đó đạo trưởng và con lần lượt bước ra phá rối đã làm chắc chắn thêm sự nghi ngờ của họ. Đạo trưởng thấy con đi mãi về phía bắc, hẳn cho rằng bọn tặc đào mộ kia và con là Bắc Đẩu giả gặp Bắc Đẩu thật, còn bọn lén lút làm tặc đào mộ kia thì đại khái đều cho rằng con và đạo trưởng là do phương bắc phái tới, phân chia không đều nên đồng đội phản bội nhau… ha ha, khỏi nói loạn cỡ nào.
Tạ Doãn tuy mặt mày hốc hác nhưng nhắc tới những chuyện thiếu niên gà bay chó chạy thì ánh sáng trong mắt không mảy may ảm đạm, có lẽ dù hôn mê khi trúng Thấu Cốt Thanh lạnh lẽo, hắn vẫn có thể nhớ lại những năm tháng mạo hiểm và vui vẻ ấy hết lần này đến lần khác để giết thời gian, tuyệt đối không cô quạnh.
– Con chạy một mạch tới địa giới Bắc triều, bọn áo đen có lẽ sắp điên, ngay cả biên giới cũng không quan tâm, bám sau con như chó điên, trèo non lội suối đều không cắt đuôi được, lúc con đang sầu thì không ngờ gặp đám tay sai của Chu Tước chúa nhe nanh múa vuốt đánh cướp dọc đường. Bản thân Chu Tước chúa nổi tiếng “không phân thị phi tốt xấu” đã lâu, thuộc hạ cũng chẳng khác gì, thấy đám trộm mộ kia quá kiêu ngạo liền cho rằng họ tới phá đám, thế là đánh nhau hỗn loạn tưng bừng. Con và Lương công thấy trời ban duyên này, lập tức cùng nhau đánh bài chuồn.
Tính Tạ Doãn nói nghiêm chỉnh chưa tới hai câu là bắt đầu mồm mép, Đồng Minh đại sư lười quản hắn:
– Sau đó thì sao?
– Sau đó con đi bậy đi bạ lại đi vào sơn cốc lao tù của Chu Tước chúa, chậc, đúng là khiến người ta than thở.
Tạ Doãn lắc đầu:
– Sơn cốc lao tù đó canh phòng nghiêm ngặt, con cõng theo Lương công hơi phiền phức, bèn thương lượng với ông ấy, tạm thời thu xếp cho ông ấy ở trong một khe hẹp của sơn cốc mà không ai vào được… ơ, không đúng, là con không vào được, chứ con thấy rong tinh đó chui vào chui ra đâu có trở ngại gì. Lúc đó tối om om, con không nhìn thấy rõ, không chú ý phía dưới khe hẹp còn có “động tiên” khác, Lương công vừa vào liền hụt chân rớt xuống.
Đồng Minh:
– …
Tiểu tử này toàn làm chuyện gì thế không biết.
Tạ Doãn sờ mũi:
– Lần này ông ấy rơi xuống, muốn móc ra nữa thật không dễ, con đang sầu não thì không may bị thủ vệ trong cốc phát hiện.
Đồng Minh đại sư bất lực nói:
– Với năng lực độc hành ngàn dặm của con mà không thể chạy à?
Tạ Doãn than thở:
– Thường ngày thì không thành vấn đề, ai ngờ hôm đó ra cửa không xem hoàng lịch, đúng lúc Chu Tước chúa Mộc Tiểu Kiều tọa trấn sơn cốc, mà tính Chu Tước chúa… ha ha, chắc người cũng có nghe, để tránh tranh chấp và đổ máu không cần thiết, con đành chủ động bị bắt thôi. Chu Tước chúa thấy con thái độ tốt, cho rằng con chỉ là một tiểu tặc, sai người soát người con được năm vụn bạc và một đồng tiền rồi hạ lệnh ném con vào ngục tối, “tiểu tặc” không có tư cách được ở trên mặt đất, con bị họ ném vào một hầm dưới đất, vừa hay làm hàng xóm với Lương công, cũng trong cái rủi có cái may – không cần phí công đào ông ấy ra nữa, cũng không cần lo bị đám tặc đào mộ thần thông quảng đại kia bắt. Người đuổi theo con đương nhiên không chịu để yên, quanh quẩn gần sơn cốc mãi không đi, Chu Tước chúa nhận ra có thế lực như vậy quấy rối, lần đầu tiên ở lại sơn cốc lâu đến mười ngày, Xung Tiêu đạo trưởng đại khái cũng bị hắn bắt nhầm vào lúc đó, còn bọn áo đen tặc đào mộ thì người chết kẻ bị thương, mấy ngày sau cũng yên tĩnh lại, không dám xuất hiện nữa.
Mặt Đồng Minh đại sư hiện chút ý cười, nói:
– A di đà Phật, ta thấy chưa chắc, e là con nhận ra Chu Tước chúa ở sơn cốc nên mới nghĩ ra cách mượn thanh đao này.
Tạ Doãn:
– Bất kể người tin hay không tin, lần đó đúng là ý trời.
Nói rồi không biết nghĩ đến điều gì, thần sắc hắn dịu đi, khóe môi thoáng nở nụ cười, qua hồi lâu, hắn hỏi:
– Sư phụ, nếu con uống vị thuốc thứ ba, liệu kịp gặp A Phỉ không? Lần trước bỏ lỡ rồi, lần sau mà bỏ lỡ thì không biết phải đợi tới mấy kiếp sau nữa.
Môi Đồng Minh đại sư khẽ cử động, chưa kịp lên tiếng thì Tạ Doãn thấy sắc mặt ông không ổn, vội ra vẻ ung dung:
– Có điều sống chết là một, cuối cùng sẽ có ngày trăm sông đổ về một biển, cùng lắm chỉ trăm năm, dù sao cũng không đáng ngại, không cần lo lắng. Vả lại… biết đâu nàng đột nhiên nảy ra ý muốn đi dạo Đông Hải, qua hai ngày là tới ngay cửa thì sao? Thiên ý xưa nay luôn khó liệu, bằng không sao lúc đó nàng lại trùng hợp theo sau chân Lương công, rơi vào hang đá nhỏ ấy chứ?
Đồng Minh đại sư cúi đầu niệm Phật hiệu.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến một tràng tiếng bước chân, hai người trong thư phòng đồng thời sững sờ, lát sau nghe Lưu Hữu Lương cao giọng nói:
– Điện hạ, Đồng Minh đại sư, ngoài đảo có khách tới.
Lời này vừa dứt, dù là “cư sĩ nghĩ thoáng” tâm rộng như trời đất thì thần sắc cũng thay đổi liên tục mấy lần.
Tạ Doãn lúc đó như bị nghẹn, kéo mở cửa phòng, hỏi:
– Là ai?
Song… thiên ý xưa nay luôn khó liệu, mười phần hết chín chẳng như mong.
Sau hai khắc, khách không mời mà đến lên đảo, nhưng người đó không phải Chu Phỉ.
Một loạt thị vệ đại nội tinh anh quỳ trước thư phòng nhỏ đơn sơ cũ kỹ của Tạ Doãn.
Trần Tuấn Phu chậm rãi xách con thoi dài mà ông dùng để đan lưới đánh cá qua, đứng dựa vào cạnh cửa không nói lời nào, thân hình thầy đồ Lâm lóe lên, rơi xuống nóc thư phòng, hai sợi râu dê lay động, hỏi:
– Hôm nay không phải tết nhất lễ lạc, các ngươi tới làm gì?
Dù Tạ Doãn lang thang bên ngoài quyết không hồi cung, Triệu Uyên cũng chưa bao giờ quên làm màu ngoài mặt, lễ tết chắc chắn sẽ phái người tới thăm hỏi, thực hiện cuộc đối thoại thừa thãi theo thông lệ với Tạ Doãn “về nhà ăn Tết không” “không”.
Thị vệ thủ lĩnh kia đáp:
– Bẩm điện hạ, quân đội chúng ta gần đây sắp lên phía bắc, chinh phạt bọn giặc, khôi phục sơn hà, nơi này tuy ngoài biển nhưng dẫu sao vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Bắc tặc, để phòng ngừa Tào thị chó cùng rứt giậu, hoàng thượng ra lệnh chúng tôi bí mật đón Đoan vương điện hạ hồi cung.
Lời hắn chưa dứt, trước mặt đột nhiên có một bóng người lóe lên, thầy đồ Lâm như ma quỷ, không biết thế nào đã đến ngay gần phía trước hắn.
Thị vệ thủ lĩnh giật mình, ngửa ra sau theo bản năng, nắm lấy bội kiếm bên hông.
– Chó cùng rứt giậu?
Thầy đồ Lâm ngoài cười trong không cười:
– Ba lão già sắp xuống lỗ bọn ta còn chưa chết đâu, để chúng tới thử xem.
Thị vệ kia vội nói:
– Tiền bối hiểu lầm, hoàng thượng còn nói, chúng ta nói không chừng ít ngày nữa là có thể thu phục cố đô, nhớ năm xưa khi điện hạ rời cung còn là một đứa trẻ được người ta bế, ngài không muốn về nhà xem sao?
Trần Tuấn Phu nói:
– Đoan vương điện hạ bệnh tật quấn thân, không thích hợp đi xe mệt nhọc.
Thị vệ:
– Hoàng thượng chính vì lo lắng điều này nên lệnh chúng tôi chuẩn bị xe ngựa theo nghi thức thánh giá, phái mười vị thái y đi cùng…
Thầy đồ Lâm thổi râu trừng mắt ngắt lời:
– Thái y? Hứ, thái y của các ngươi toàn là bọn giá áo túi cơm!
– Lâm sư thúc.
Tạ Doãn khoát tay:
– Không cần gây khó người làm chân chạy, hoàng thượng xưa nay đối đãi với con rất tốt, phiền chư vị nhọc tâm, nghi thức thánh giá quá mức vượt quyền, ta tuyệt đối không dám nhận, nếu có thể giản lược một chút, ta về thăm tiểu thúc cũng được.
Thị vệ bị thầy đồ Lâm làm khó bây giờ thở hổn hển mừng rỡ:
– Vâng, tiểu nhân nghe chỉ thị, đa tạ Đoan vương điện hạ.
Đồng Minh đại sư cau mày:
– An Chi…
Tạ Doãn cảm thấy hơi nước trong gió biển thổi tới đã ngưng tụ thành băng quanh thân hắn ngay tại chỗ, hắn như mang theo một mùa đông giá buốt không gạt đi được.
Đúng rồi, thế cục Nam Bắc sắp đổi thay, Triệu Uyên càng đến gần vương tọa đại nhất thống thì hoa văn sóng nước hẳn càng là cái gai trong cổ họng.
May mà “con côi của Ý Đức thái tử” như hắn không còn sống được bao lâu, Triệu Uyên vẫn phải diễn đủ vở kịch “trả ngai” cuối cùng cho người đứng sau màn trong suy nghĩ của ông ta, đưa cho đứa con côi chính thống như hắn một kết cục rồi mới tiện khóc lóc “bất đắc dĩ không trâu bắt chó đi cày” “nhận mệnh của trời”.
Tạ Doãn nói:
– Sư phụ, đồ nhi phải đi một chuyến xa nhà, trước khi đi, phiền người sắc cho con vị thuốc cuối cùng.
Khi ở Kim Lăng đang chuẩn bị đón Đoan vương về, thì Chu Phỉ vẫn đang không biết gì cả, chia tay mọi người, định đi tới Đông Hải.
Lý Thịnh làm chủ đón các lưu dân về 48 trại, mấy năm nay chiến hỏa liên miên, ngay cả 48 trại cũng rất khó giữ được sự thảnh thơi uống trà nghe sách như trước đây, bách tính dưới núi thưa thớt, không ít nơi hoang vu tiêu điều.
Lý Thịnh nói:
– Những người này huynh sẽ mang đi, chuyến này huynh và A Nghiên ra ngoài quá lâu, lại không có tin tức, đại cô cô e là sẽ lo lắng.
– Thay muội nói với mẹ một tiếng… thôi bỏ đi, bà ấy chắc chắn không lo lắng cho muội đâu.
Chu Phỉ nói:
– Nói muội mới làm thịt Cự Môn và Phá Quân, lần sau gặp Vũ Khúc, chắc chắn sẽ băm ông ta ra báo thù cho Vương lão phu nhân, ngày về chưa định, có việc thì truyền tin cho muội qua trạm ngầm.
Kể từ khi nàng chỉ hái hai hoa ở Tú Sơn Đường, Lý Thịnh rất không ưa đức hạnh thối “ngông không giới hạn” của nàng, tới nay vẫn hễ thấy là ngứa răng. Tiếc là ngứa đến mấy cũng đánh không lại, chỉ có thể tự mình liếm láp, hắn lườm nàng rồi im lặng bỏ đi trước mặt Chu Phỉ, nói với Ưng Hà Tòng:
– Ưng huynh định thế nào? Hộp gỗ kia ta vẫn chưa giải được, huynh đồng hành với bọn ta không? Có thể giúp nghiên cứu chút ít.
Ưng Hà Tòng không nói gì, gật đầu.
Dương Cẩn:
– Vậy ta…
Lý Thịnh:
– Lần trước Dương huynh đến Thục Trung là chuyện ba bốn năm trước rồi, huynh luôn là bằng hữu tốt của 48 trại chúng tôi, nếu không có chỗ khác để đi, chi bằng ghé qua một thời gian?
Dương Cẩn do dự, đưa mắt nhìn các lưu dân tha thiết mong mỏi một nơi yên ổn, y lắc đầu.
Mấy dược nông kia ai nấy đều chỉ biết chút công phu quyền cước, trong loạn thế Trung Nguyên này cũng chẳng mạnh hơn đám lưu dân mặc người ta làm thịt đó là bao. Nghĩ đến đây, Dương Cẩn hơi hối hận. Vị chưởng môn không đáng tin, vì tìm người so đao mà bỏ nhà ra đi ấy không ngờ lại nói:
– Không được, ta đi lâu lắm rồi, phải về trông đám dược nông kia.
Lý Thịnh sững sờ.
Ưng Hà Tòng chợt nói:
– Kình Vân Câu có phải có một vị lão tiền bối thắt bím đầy đầu, thích đi du lịch khắp nơi ở Trung Nguyên không?
Dương Cẩn:
– Ừ, đó là sư bá ta, chưởng môn đời trước, thích nuôi rắn giống ngươi, có điều ông lớn tuổi lắm rồi, mấy năm trước đã qua đời.
Ưng Hà Tòng chắp tay với y:
– Tương lai nhất định sẽ đi tế bái, khi Dược cốc xảy ra chuyện, tuy ta may mắn chạy thoát nhưng cửu tử nhất sinh, may được vị tiền bối ấy cứu giúp, tặng ta rắn độc bên người.
Dương Cẩn à lên không mấy khách sáo với người khác, y khoát tay:
– Không sao, không cần đa tạ, lão nhân gia luôn thích lo chuyện bao đồng, vả lại rất tôn sùng quý phái, sau khi về thổn thức rất nhiều năm, cứ nhắc mãi “Đại Dược cốc” đến khi chết…
Dương Cẩn nói tới đây chợt dừng lại.
Y chợt nhớ, Kình Vân Câu nằm ở Nam Cương, không tranh với đời, không trọng văn cũng không trọng võ, các đời chưởng môn đều say mê y độc, chưởng môn phải là người có trình độ tốt nhất trong những người cùng thế hệ, hình như từ sau khi sư bá đi du lịch trở về mới thình lình đổi thành tỷ võ chọn chưởng môn.
Lúc nhỏ y sợ rắn, lại không học được sách thuốc, mỗi ngày chỉ biết múa đao múa thương, quan hệ với người khác có thể tưởng tượng được… sau đó lại bắt đầu từ khi nào, mọi người nỗ lực thử tiếp nhận một kẻ khác thường như y?
Hóa ra Đại Dược cốc diệt vong trong một đêm đã để lại dư âm lan đến cả Nam Cương, bất giác y đã được trưởng bối và người cùng thế hệ giao trọng trách bảo vệ Dược cốc, thế nhưng y lại chỉ say mê đao thuật của bản thân, phiền chán mà lâm trận bỏ chạy!
Dương Cẩn bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, ngây người hồi lâu, đột nhiên vỗ mạnh lên trán mình, quay đầu bỏ đi:
– Ta cáo từ trước.
Nói xong, y leo lên ngựa chạy đi nhanh như chớp, trong lúc vội vã chỉ kịp gật đầu với Chu Phỉ, quên mất chuyện tìm nàng so đao.
Mọi người chia nhau ba ngả, tự mình xuất phát.
Lại qua hai ngày, đại quân được nghỉ ngơi ngắn ngủi nhanh như chớp từ sơn cốc hướng về phía sau lưng Tào quân.
– Ý con là, người hầu thân cận của thiên tử đào mộ Lương công, còn muốn giá họa cho Bắc Đẩu, lôi người chết ra quất roi trút giận?
Tạ Doãn nhẹ nhàng hà hơi, bờ Đông Hải khí hậu ôn hòa, hơi thở hắn phả ra mang theo hàn khí li ti, hắn chậm rãi xoa tay mình, qua một lúc mới lên tiếng:
– Không, không phải trút giận, hoàng thượng không phải loại người hành động theo cảm tính, vả lại dù thực muốn trút giận cũng sẽ tự mình quất roi chứ không phải nhờ người làm giúp.
Hắn đứng dậy, khép chặt áo bào, từ từ bước đi trong thư phòng:
– Con nghi ngờ họ không thu hoạch được gì trong mộ chủ nhân, nên cho rằng trên thi thể Lương Thiệu có bí ẩn gì đó. Lúc ấy con thấy Xung Tiêu đạo trưởng thực không chống đỡ nổi, không nhẫn tâm nhìn ông ấy hồ đồ chết ở đấy nên muốn thử.
Đồng Minh đại sư không hề bất ngờ:
– Thế là con tự dưng xuất hiện, cướp thi thể kia đi.
– Người hiểu con chỉ có ân sư.
Tạ Doãn cong khóe mắt:
– Con che mặt, ỷ mình khinh công tốt, đi một mạch lên phía bắc, bọn áo đen đào mộ và đạo trưởng đều không biết con theo phe phái nào, sau khi sững sờ thì đều đuổi theo con, vả lại còn là đuổi tận không buông, may mà Lương công đã gầy thành một bộ xương, bằng không đoạn đường ấy con thực sự cõng không nổi.
Đồng Minh đại sư lắc đầu:
– Lại mồm mép rồi.
Tạ Doãn cười, nói:
– Con bị họ dây dưa ròng rã ba ngày, làm thế nào cũng không cắt đuôi được, lúc đó con bắt đầu nghi ngờ bộ xương trắng ấy thật sự có bí ẩn gì hay không. Có điều sau này nghĩ lại, nói không chừng bọn tặc đào mộ kia mới đầu chỉ hơi nghi nghi, nhưng sau đó đạo trưởng và con lần lượt bước ra phá rối đã làm chắc chắn thêm sự nghi ngờ của họ. Đạo trưởng thấy con đi mãi về phía bắc, hẳn cho rằng bọn tặc đào mộ kia và con là Bắc Đẩu giả gặp Bắc Đẩu thật, còn bọn lén lút làm tặc đào mộ kia thì đại khái đều cho rằng con và đạo trưởng là do phương bắc phái tới, phân chia không đều nên đồng đội phản bội nhau… ha ha, khỏi nói loạn cỡ nào.
Tạ Doãn tuy mặt mày hốc hác nhưng nhắc tới những chuyện thiếu niên gà bay chó chạy thì ánh sáng trong mắt không mảy may ảm đạm, có lẽ dù hôn mê khi trúng Thấu Cốt Thanh lạnh lẽo, hắn vẫn có thể nhớ lại những năm tháng mạo hiểm và vui vẻ ấy hết lần này đến lần khác để giết thời gian, tuyệt đối không cô quạnh.
– Con chạy một mạch tới địa giới Bắc triều, bọn áo đen có lẽ sắp điên, ngay cả biên giới cũng không quan tâm, bám sau con như chó điên, trèo non lội suối đều không cắt đuôi được, lúc con đang sầu thì không ngờ gặp đám tay sai của Chu Tước chúa nhe nanh múa vuốt đánh cướp dọc đường. Bản thân Chu Tước chúa nổi tiếng “không phân thị phi tốt xấu” đã lâu, thuộc hạ cũng chẳng khác gì, thấy đám trộm mộ kia quá kiêu ngạo liền cho rằng họ tới phá đám, thế là đánh nhau hỗn loạn tưng bừng. Con và Lương công thấy trời ban duyên này, lập tức cùng nhau đánh bài chuồn.
Tính Tạ Doãn nói nghiêm chỉnh chưa tới hai câu là bắt đầu mồm mép, Đồng Minh đại sư lười quản hắn:
– Sau đó thì sao?
– Sau đó con đi bậy đi bạ lại đi vào sơn cốc lao tù của Chu Tước chúa, chậc, đúng là khiến người ta than thở.
Tạ Doãn lắc đầu:
– Sơn cốc lao tù đó canh phòng nghiêm ngặt, con cõng theo Lương công hơi phiền phức, bèn thương lượng với ông ấy, tạm thời thu xếp cho ông ấy ở trong một khe hẹp của sơn cốc mà không ai vào được… ơ, không đúng, là con không vào được, chứ con thấy rong tinh đó chui vào chui ra đâu có trở ngại gì. Lúc đó tối om om, con không nhìn thấy rõ, không chú ý phía dưới khe hẹp còn có “động tiên” khác, Lương công vừa vào liền hụt chân rớt xuống.
Đồng Minh:
– …
Tiểu tử này toàn làm chuyện gì thế không biết.
Tạ Doãn sờ mũi:
– Lần này ông ấy rơi xuống, muốn móc ra nữa thật không dễ, con đang sầu não thì không may bị thủ vệ trong cốc phát hiện.
Đồng Minh đại sư bất lực nói:
– Với năng lực độc hành ngàn dặm của con mà không thể chạy à?
Tạ Doãn than thở:
– Thường ngày thì không thành vấn đề, ai ngờ hôm đó ra cửa không xem hoàng lịch, đúng lúc Chu Tước chúa Mộc Tiểu Kiều tọa trấn sơn cốc, mà tính Chu Tước chúa… ha ha, chắc người cũng có nghe, để tránh tranh chấp và đổ máu không cần thiết, con đành chủ động bị bắt thôi. Chu Tước chúa thấy con thái độ tốt, cho rằng con chỉ là một tiểu tặc, sai người soát người con được năm vụn bạc và một đồng tiền rồi hạ lệnh ném con vào ngục tối, “tiểu tặc” không có tư cách được ở trên mặt đất, con bị họ ném vào một hầm dưới đất, vừa hay làm hàng xóm với Lương công, cũng trong cái rủi có cái may – không cần phí công đào ông ấy ra nữa, cũng không cần lo bị đám tặc đào mộ thần thông quảng đại kia bắt. Người đuổi theo con đương nhiên không chịu để yên, quanh quẩn gần sơn cốc mãi không đi, Chu Tước chúa nhận ra có thế lực như vậy quấy rối, lần đầu tiên ở lại sơn cốc lâu đến mười ngày, Xung Tiêu đạo trưởng đại khái cũng bị hắn bắt nhầm vào lúc đó, còn bọn áo đen tặc đào mộ thì người chết kẻ bị thương, mấy ngày sau cũng yên tĩnh lại, không dám xuất hiện nữa.
Mặt Đồng Minh đại sư hiện chút ý cười, nói:
– A di đà Phật, ta thấy chưa chắc, e là con nhận ra Chu Tước chúa ở sơn cốc nên mới nghĩ ra cách mượn thanh đao này.
Tạ Doãn:
– Bất kể người tin hay không tin, lần đó đúng là ý trời.
Nói rồi không biết nghĩ đến điều gì, thần sắc hắn dịu đi, khóe môi thoáng nở nụ cười, qua hồi lâu, hắn hỏi:
– Sư phụ, nếu con uống vị thuốc thứ ba, liệu kịp gặp A Phỉ không? Lần trước bỏ lỡ rồi, lần sau mà bỏ lỡ thì không biết phải đợi tới mấy kiếp sau nữa.
Môi Đồng Minh đại sư khẽ cử động, chưa kịp lên tiếng thì Tạ Doãn thấy sắc mặt ông không ổn, vội ra vẻ ung dung:
– Có điều sống chết là một, cuối cùng sẽ có ngày trăm sông đổ về một biển, cùng lắm chỉ trăm năm, dù sao cũng không đáng ngại, không cần lo lắng. Vả lại… biết đâu nàng đột nhiên nảy ra ý muốn đi dạo Đông Hải, qua hai ngày là tới ngay cửa thì sao? Thiên ý xưa nay luôn khó liệu, bằng không sao lúc đó nàng lại trùng hợp theo sau chân Lương công, rơi vào hang đá nhỏ ấy chứ?
Đồng Minh đại sư cúi đầu niệm Phật hiệu.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến một tràng tiếng bước chân, hai người trong thư phòng đồng thời sững sờ, lát sau nghe Lưu Hữu Lương cao giọng nói:
– Điện hạ, Đồng Minh đại sư, ngoài đảo có khách tới.
Lời này vừa dứt, dù là “cư sĩ nghĩ thoáng” tâm rộng như trời đất thì thần sắc cũng thay đổi liên tục mấy lần.
Tạ Doãn lúc đó như bị nghẹn, kéo mở cửa phòng, hỏi:
– Là ai?
Song… thiên ý xưa nay luôn khó liệu, mười phần hết chín chẳng như mong.
Sau hai khắc, khách không mời mà đến lên đảo, nhưng người đó không phải Chu Phỉ.
Một loạt thị vệ đại nội tinh anh quỳ trước thư phòng nhỏ đơn sơ cũ kỹ của Tạ Doãn.
Trần Tuấn Phu chậm rãi xách con thoi dài mà ông dùng để đan lưới đánh cá qua, đứng dựa vào cạnh cửa không nói lời nào, thân hình thầy đồ Lâm lóe lên, rơi xuống nóc thư phòng, hai sợi râu dê lay động, hỏi:
– Hôm nay không phải tết nhất lễ lạc, các ngươi tới làm gì?
Dù Tạ Doãn lang thang bên ngoài quyết không hồi cung, Triệu Uyên cũng chưa bao giờ quên làm màu ngoài mặt, lễ tết chắc chắn sẽ phái người tới thăm hỏi, thực hiện cuộc đối thoại thừa thãi theo thông lệ với Tạ Doãn “về nhà ăn Tết không” “không”.
Thị vệ thủ lĩnh kia đáp:
– Bẩm điện hạ, quân đội chúng ta gần đây sắp lên phía bắc, chinh phạt bọn giặc, khôi phục sơn hà, nơi này tuy ngoài biển nhưng dẫu sao vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Bắc tặc, để phòng ngừa Tào thị chó cùng rứt giậu, hoàng thượng ra lệnh chúng tôi bí mật đón Đoan vương điện hạ hồi cung.
Lời hắn chưa dứt, trước mặt đột nhiên có một bóng người lóe lên, thầy đồ Lâm như ma quỷ, không biết thế nào đã đến ngay gần phía trước hắn.
Thị vệ thủ lĩnh giật mình, ngửa ra sau theo bản năng, nắm lấy bội kiếm bên hông.
– Chó cùng rứt giậu?
Thầy đồ Lâm ngoài cười trong không cười:
– Ba lão già sắp xuống lỗ bọn ta còn chưa chết đâu, để chúng tới thử xem.
Thị vệ kia vội nói:
– Tiền bối hiểu lầm, hoàng thượng còn nói, chúng ta nói không chừng ít ngày nữa là có thể thu phục cố đô, nhớ năm xưa khi điện hạ rời cung còn là một đứa trẻ được người ta bế, ngài không muốn về nhà xem sao?
Trần Tuấn Phu nói:
– Đoan vương điện hạ bệnh tật quấn thân, không thích hợp đi xe mệt nhọc.
Thị vệ:
– Hoàng thượng chính vì lo lắng điều này nên lệnh chúng tôi chuẩn bị xe ngựa theo nghi thức thánh giá, phái mười vị thái y đi cùng…
Thầy đồ Lâm thổi râu trừng mắt ngắt lời:
– Thái y? Hứ, thái y của các ngươi toàn là bọn giá áo túi cơm!
– Lâm sư thúc.
Tạ Doãn khoát tay:
– Không cần gây khó người làm chân chạy, hoàng thượng xưa nay đối đãi với con rất tốt, phiền chư vị nhọc tâm, nghi thức thánh giá quá mức vượt quyền, ta tuyệt đối không dám nhận, nếu có thể giản lược một chút, ta về thăm tiểu thúc cũng được.
Thị vệ bị thầy đồ Lâm làm khó bây giờ thở hổn hển mừng rỡ:
– Vâng, tiểu nhân nghe chỉ thị, đa tạ Đoan vương điện hạ.
Đồng Minh đại sư cau mày:
– An Chi…
Tạ Doãn cảm thấy hơi nước trong gió biển thổi tới đã ngưng tụ thành băng quanh thân hắn ngay tại chỗ, hắn như mang theo một mùa đông giá buốt không gạt đi được.
Đúng rồi, thế cục Nam Bắc sắp đổi thay, Triệu Uyên càng đến gần vương tọa đại nhất thống thì hoa văn sóng nước hẳn càng là cái gai trong cổ họng.
May mà “con côi của Ý Đức thái tử” như hắn không còn sống được bao lâu, Triệu Uyên vẫn phải diễn đủ vở kịch “trả ngai” cuối cùng cho người đứng sau màn trong suy nghĩ của ông ta, đưa cho đứa con côi chính thống như hắn một kết cục rồi mới tiện khóc lóc “bất đắc dĩ không trâu bắt chó đi cày” “nhận mệnh của trời”.
Tạ Doãn nói:
– Sư phụ, đồ nhi phải đi một chuyến xa nhà, trước khi đi, phiền người sắc cho con vị thuốc cuối cùng.
Khi ở Kim Lăng đang chuẩn bị đón Đoan vương về, thì Chu Phỉ vẫn đang không biết gì cả, chia tay mọi người, định đi tới Đông Hải.
Lý Thịnh làm chủ đón các lưu dân về 48 trại, mấy năm nay chiến hỏa liên miên, ngay cả 48 trại cũng rất khó giữ được sự thảnh thơi uống trà nghe sách như trước đây, bách tính dưới núi thưa thớt, không ít nơi hoang vu tiêu điều.
Lý Thịnh nói:
– Những người này huynh sẽ mang đi, chuyến này huynh và A Nghiên ra ngoài quá lâu, lại không có tin tức, đại cô cô e là sẽ lo lắng.
– Thay muội nói với mẹ một tiếng… thôi bỏ đi, bà ấy chắc chắn không lo lắng cho muội đâu.
Chu Phỉ nói:
– Nói muội mới làm thịt Cự Môn và Phá Quân, lần sau gặp Vũ Khúc, chắc chắn sẽ băm ông ta ra báo thù cho Vương lão phu nhân, ngày về chưa định, có việc thì truyền tin cho muội qua trạm ngầm.
Kể từ khi nàng chỉ hái hai hoa ở Tú Sơn Đường, Lý Thịnh rất không ưa đức hạnh thối “ngông không giới hạn” của nàng, tới nay vẫn hễ thấy là ngứa răng. Tiếc là ngứa đến mấy cũng đánh không lại, chỉ có thể tự mình liếm láp, hắn lườm nàng rồi im lặng bỏ đi trước mặt Chu Phỉ, nói với Ưng Hà Tòng:
– Ưng huynh định thế nào? Hộp gỗ kia ta vẫn chưa giải được, huynh đồng hành với bọn ta không? Có thể giúp nghiên cứu chút ít.
Ưng Hà Tòng không nói gì, gật đầu.
Dương Cẩn:
– Vậy ta…
Lý Thịnh:
– Lần trước Dương huynh đến Thục Trung là chuyện ba bốn năm trước rồi, huynh luôn là bằng hữu tốt của 48 trại chúng tôi, nếu không có chỗ khác để đi, chi bằng ghé qua một thời gian?
Dương Cẩn do dự, đưa mắt nhìn các lưu dân tha thiết mong mỏi một nơi yên ổn, y lắc đầu.
Mấy dược nông kia ai nấy đều chỉ biết chút công phu quyền cước, trong loạn thế Trung Nguyên này cũng chẳng mạnh hơn đám lưu dân mặc người ta làm thịt đó là bao. Nghĩ đến đây, Dương Cẩn hơi hối hận. Vị chưởng môn không đáng tin, vì tìm người so đao mà bỏ nhà ra đi ấy không ngờ lại nói:
– Không được, ta đi lâu lắm rồi, phải về trông đám dược nông kia.
Lý Thịnh sững sờ.
Ưng Hà Tòng chợt nói:
– Kình Vân Câu có phải có một vị lão tiền bối thắt bím đầy đầu, thích đi du lịch khắp nơi ở Trung Nguyên không?
Dương Cẩn:
– Ừ, đó là sư bá ta, chưởng môn đời trước, thích nuôi rắn giống ngươi, có điều ông lớn tuổi lắm rồi, mấy năm trước đã qua đời.
Ưng Hà Tòng chắp tay với y:
– Tương lai nhất định sẽ đi tế bái, khi Dược cốc xảy ra chuyện, tuy ta may mắn chạy thoát nhưng cửu tử nhất sinh, may được vị tiền bối ấy cứu giúp, tặng ta rắn độc bên người.
Dương Cẩn à lên không mấy khách sáo với người khác, y khoát tay:
– Không sao, không cần đa tạ, lão nhân gia luôn thích lo chuyện bao đồng, vả lại rất tôn sùng quý phái, sau khi về thổn thức rất nhiều năm, cứ nhắc mãi “Đại Dược cốc” đến khi chết…
Dương Cẩn nói tới đây chợt dừng lại.
Y chợt nhớ, Kình Vân Câu nằm ở Nam Cương, không tranh với đời, không trọng văn cũng không trọng võ, các đời chưởng môn đều say mê y độc, chưởng môn phải là người có trình độ tốt nhất trong những người cùng thế hệ, hình như từ sau khi sư bá đi du lịch trở về mới thình lình đổi thành tỷ võ chọn chưởng môn.
Lúc nhỏ y sợ rắn, lại không học được sách thuốc, mỗi ngày chỉ biết múa đao múa thương, quan hệ với người khác có thể tưởng tượng được… sau đó lại bắt đầu từ khi nào, mọi người nỗ lực thử tiếp nhận một kẻ khác thường như y?
Hóa ra Đại Dược cốc diệt vong trong một đêm đã để lại dư âm lan đến cả Nam Cương, bất giác y đã được trưởng bối và người cùng thế hệ giao trọng trách bảo vệ Dược cốc, thế nhưng y lại chỉ say mê đao thuật của bản thân, phiền chán mà lâm trận bỏ chạy!
Dương Cẩn bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, ngây người hồi lâu, đột nhiên vỗ mạnh lên trán mình, quay đầu bỏ đi:
– Ta cáo từ trước.
Nói xong, y leo lên ngựa chạy đi nhanh như chớp, trong lúc vội vã chỉ kịp gật đầu với Chu Phỉ, quên mất chuyện tìm nàng so đao.
Mọi người chia nhau ba ngả, tự mình xuất phát.
Lại qua hai ngày, đại quân được nghỉ ngơi ngắn ngủi nhanh như chớp từ sơn cốc hướng về phía sau lưng Tào quân.