Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
Chu Phỉ nghe tiếng nước chợt mạnh chợt yếu róc rách bên tai xen lẫn tiếng một ông cụ già nua đang ngâm nga đứt quãng, cùng với tiếng mái chèo khua sóng nước.
Dường như ông đang hát bài hát của ngư dân, không biết ông dùng phương ngữ vùng nào mà Chu Phỉ nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy rất khoan thai.
Nàng tưởng mình vẫn đang trong mộng, nhưng liền sau đó, vài giọt nước lạnh băng vẩy lên mặt, Chu Phỉ chợt mở mắt. Theo đỉnh núi xa gần, dãy ngân hà vĩ đại xoay tròn ập vào mắt như lều của người du mục phủ xuống khắp đầu khắp mặt nàng.
Chu Phỉ gian nan chống mình dậy, tay chân tê rần không nghe theo sai khiến. Nàng vừa ngẩng đầu liền toát lên một cơn buồn nôn chóng mặt, trước mắt tối sầm, đành ngửa mặt ngã trở về, hồi lâu mới nhờ ánh sao để nhìn rõ chung quanh.
Hóa ra nàng đang ở trên một chiếc thuyền con, thuyền bồng bềnh trôi lững lờ trên dòng nước biếc, mặt nước trong veo phản chiếu bầu trời sao lúc tan lúc hợp theo con sóng, tuy rất đẹp nhưng Chu Phỉ lại bị chao đảo váng đầu hoa mắt.
Nàng nhoài người trên mạn thuyền nôn ọe mấy lần, tiếc rằng bụng rỗng dán lưng nên không nôn được gì.
Chu Phỉ treo người trên mạn thuyền như chó chết chốc lát, bên tai vang ong ong, đầu óc trống rỗng, ký ức như đứt đoạn, nàng ù ù cạc cạc nghĩ: “Lúc nãy mình làm gì? Sao mình lại ở đây?”
Lúc này, có người lên tiếng:
– Tiểu cô nương, mạng cô là được nhặt về à? Sao không biết tiếc gì hết vậy?
Chu Phỉ ngạc nhiên nheo mắt nhìn sang, thấy nơi mũi thuyền có một bóng người cao gầy, đầu đội nón rộng vành, đi chân đất, ít nhất cũng 60 70 tuổi, lưng còng, đôi tay gầy trơ xương đang chậm rãi chèo thuyền, từng cử chỉ đều toát lên nét nhẹ nhàng từ tốn đặc thù của lão nhân.
Ông lão gọi “này” một tiếng rồi nói tiếp:
– Cô bị trúng độc rắn, bản thân không biết à? Tay nắm chặt thuốc giải mà không dùng, muốn thử xem mình có thể sống được bao lâu hả?
Độc rắn?
Chu Phỉ sững sờ chốc lát, sau đó trong đầu nổ “ầm”, giống như miệng cống bị rỉ sét bùng nổ: trò cười chinh bắc anh hùng hội, núi Hoạt Nhân Tử Nhân, Sở Thiên Quyền, Ưng Hà Tòng… ùn ùn lướt qua trước mắt, cuối cùng dừng lại trên một thân thể như ngọc.
Tạ Doãn…
Đúng rồi, Tạ Doãn!
Chu Phỉ nhảy bật dậy, chiếc thuyền nhỏ bị động tác của nàng làm tròng trành chao đảo.
Ông lão “ôi chao” một tiếng, cầm mái chèo trong tay nhẹ nhàng đung đưa mấy cái, động tác không bao lớn đã khiến thuyền nhỏ ổn định lại:
– Chậm chút đã, từ từ… a di đà Phật, ôi mấy tiểu thí chủ đều vội vội vàng vàng cả.
Chu Phỉ lúc này mới thấy người lái thuyền là một lão hòa thượng mặc chiếc áo bào vá tồi tàn, để chòm râu hoa râm, cổ đeo một chuỗi tràng hạt cũ bị mối mọt gặm loang lổ, đôi giày tăng bị giặt đến trắng bệch để một bên.
Chu Phỉ vịn mui thuyền, đốt ngón tay tái nhợt, khó khăn hỏi:
– Lão bá, người kia… người đi cùng tôi đâu?
Lão hòa thượng không đáp, một tay kẹp mái chèo, một tay khép lại đặt trước ngực, cúi đầu niệm Phật hiệu:
– A di đà Phật.
Chu Phỉ đứng ngây tại chỗ, toàn thân cứng thành tượng đá, sau đó đột nhiên bắt đầu run rẩy.
Ánh sao đầy trời như bỗng chốc rơi vào nước, ảm đạm thành đá, tiếng nước và núi xung quanh như cách xa nàng.
Lúc đến, cạnh Chu Phỉ có Lý Thịnh, Lý Nghiên, có Dương Cẩn, Ngô Sở Sở, nàng phải trông chừng Tạ Doãn đề phòng hắn trốn, phải nhín chút thời gian trong lúc bận rộn để trêu đùa Dương Cẩn, phải bảo vệ Ngô Sở Sở, phải cãi nhau với Lý Thịnh, còn phải ngó chừng Lý Nghiên không để muội ấy lỗ mãng gây họa, cả ngày đầu óc luôn phiền não.
Mà nay, giữa thiên sơn vạn thủy, một mình nàng đứng trên chiếc thuyền con, chợt cảm thấy trời đất mênh mông vô hạn, hai bờ sông rộng lớn đến mức ngay cả tiếng khỉ cũng không có.
Trên tay Chu Phỉ có đao, trong lòng có võ công luyện chưa xong, ngay cả khi ngồi trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, nàng cũng cực kỳ bận rộn, chưa bao giờ không có chuyện gì làm. Đôi lúc nàng còn cảm thấy thế giới rất ồn ào, rất phiền phức, nhưng bỗng nhiên, lầu gác bận rộn trong lòng nàng chợt sụp đổ một nửa, tạo ra một mảng phế tích như cánh đồng hoang dã, nàng nhìn quanh, lần đầu tiên trong đời nếm trải mùi cô độc.
Lão hòa thượng không nhìn nàng, vẫn ung dung thong thả khua mái chèo, hỏi:
– Cô nương muốn đi đâu, lão nạp tiễn cô một đoạn.
Chu Phỉ không nói được.
Lão hòa thượng thấy nàng không đáp thì không truy hỏi nữa. Thuyền nhỏ theo con sông lúc rộng lúc hẹp đi về trước, ông dùng chất giọng khàn khàn khoan thai hát bài hát của ngư dân.
Chu Phỉ chóng mặt hơi đứng không vững, không biết là di chứng để lại của Ngưng Lộ hay do nàng bẩm sinh say sóng, bèn chán nản ngồi trên ván mui thuyền nơi tấm rèm buông.
Nàng không biết mình nên đi đâu về đâu, cũng không biết mình muốn làm gì.
Trong cuộc đời của con người luôn có những thời điểm như vậy, cảm thấy bao nhiêu năm qua mình từng sống như rơi vào bụng chó, nháy mắt bị đánh trả về nguyên hình.
Chu Phỉ chợt cảm thấy quá khứ hơn một năm nay, nàng ra bắc vào nam, vô số người và việc nàng gặp phải đều là một giấc mộng thoáng qua, giờ đây dưới màn đêm, nàng giật mình tỉnh mộng, sự quyết đoán một mình chống đỡ một phương và dũng khí tung hoành nghìn dặm đều như chỉ là ý nghĩ của nàng, mà nàng ngơ ngơ ngác ngác vẫn là một cô bé bị nhốt sau cánh cổng 48 trại.
Nàng buồn bực cực kỳ khó chịu, nôn một trận nhưng không nôn ra được gì. Nàng chưa từng biết kêu gào khóc lóc, vả lại lúc này đang trên thuyền nhỏ đong đưa, nàng ngay cả múa đao loạn xạ cũng không làm được, nỗi đau kia như thác lũ hung tàn, quẩn quanh quanh quẩn trong lồng ngực, không thể thổ lộ. May mà nàng tâm chí kiên định từ nhỏ nên dù vậy cũng không muốn nhảy xuống thuyền để ngâm thành cái xác trôi.
Chu Phỉ chợt lên tiếng:
– Lão bá, ông có rượu không?
Lão hòa thượng đáp:
– Rượu là một trong bát giới, lão nạp chưa từng chuẩn bị, trên mui thuyền có treo ấm nước, bên trong là nước nấu, nếu cô nương không chê, có thể tự lấy uống.
Chu Phỉ vươn tay lấy ấm nước trên mui thuyền, đưa vào chóp mũi ngửi ngửi, ngửi thấy trong ấm có hương thảo dược mát lạnh, nàng lười nghĩ xem bên trong có gì, cũng không để ý việc có thể cho đồ vật của người lạ vào miệng hay không, nàng tu một hơi hết nửa ấm, vị đắng chát trôi theo cuống họng, tưới vào ngực, mùi thuốc xộc lên khiến Chu Phỉ cau mày, nhưng triệu chứng chóng mặt dường như được hóa giải không ít, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút.
Lão hòa thượng nhìn nàng, thấy con ngươi nàng cuối cùng cũng xoay chuyển mới nói với nàng:
– Chúng ta đã ra khỏi thành Vĩnh Châu, tiến thêm về phía trước sẽ hoàn toàn rời khỏi địa giới nơi này, cô đã nghĩ xong mình muốn đi đâu chưa?
Chu Phỉ đã dặn Dương Cẩn hội họp ở ngoài thành Vĩnh Châu, lẽ ra nàng nên về, nhưng lời đến bên môi lại lười thốt ra ngoài.
Gặp nhau, sau đó thì sao? Đại khái là phải tiếp tục truy tra Hải Thiên Nhất Sắc, nhưng Chu Phỉ đã không còn hứng thú nữa, một chân nàng đung đưa biếng nhác, một chân kia co lại trước người, tùy ý tì khuỷu tay lên, nhất thời cảm thấy không hứng thú với gì hết, ngay cả đao cũng lười suy nghĩ, chỉ muốn ngồi yên trên chiếc thuyền nhỏ tồi tàn này lang thang vô định.
Lão hòa thượng đưa lưng về phía nàng, nói:
– Nghĩ không ra cũng chẳng sao, hãy nhớ vì sao mình đến là được.
Chu Phỉ nghịch cái ấm sắt, cúi đầu lên tiếng:
– Tôi vì một người mà đến.
Nhưng người ấy đã không còn.
Lão hòa thượng nói:
– Không đúng.
Chu Phỉ khó hiểu nhìn ông.
Lão hòa thượng đẩy mái chèo, xương vai nhô ra sau lưng như hai cánh bướm sắp gãy, kéo đẩy di chuyển lên xuống.
Chu Phỉ thấy ông có vẻ quá gắng sức bèn nói:
– Để tôi giúp ông.
Lão hòa thượng không từ chối, đưa mái chèo cao cỡ một người cho nàng, còn ông gỡ nón rộng vành xuống để một bên, cẩn thận mang giày vào, soi mặt nước để sửa sang lại áo bào, ung dung thong thả, vô cùng chăm chú, dường như thứ ông mặc không phải tăng bào đầy mảnh vá, mà là pháp y thánh bào thần thông quảng đại vậy.
Chu Phỉ cầm mái chèo trong tay ước lượng, phát hiện thứ này khá nặng, còn ép tay hơn cả đao mà nàng quen dùng, nàng bắt chước động tác của lão hòa thượng, đâm nghiêng mái chèo vào nước, sau đó khua khoắng.
Ai ngờ nàng bắt chước giống nhưng không biết không đúng chỗ nào mà chiếc thuyền nhỏ cứ xoay bảy tám vòng tại chỗ, sau đó như mọc đuôi, một tấc cũng không tiến nữa.
Chu Phỉ:
– Đại sư, làm sao để thứ đồ chơi này đi về phía trước?
Lão hòa thượng ngồi xếp bằng ở một bên, không hướng dẫn cũng không giục giã, hỏi một đằng đáp một nẻo:
– Làm sao đi về phía trước? Chi bằng cô ngẫm kỹ lại xem: vì sao cô đến? Nghĩ thông rồi, cô sẽ biết làm sao đi về phía trước thôi.
Thuyền nhỏ lại nghiêng nghiêng ngả ngả đi ngược ý nghĩ của nàng, Chu Phỉ luống cuống tay chân loay hoay với mái chèo, nghi ngờ mình gặp phải một hòa thượng điên:
– Tôi…
Lão hòa thượng ngồi ngay ngắn nhẩm đọc Phật hiệu, bấm từng hạt Phật châu, cười nói:
– Người cô nói đến, chẳng qua chỉ là một duyên phận hợp tan vô thường trong đường đời, đã là ngẫu nhiên gặp được thì sao có thể nói là vì hắn mà đến?
Chu Phỉ cầm mái chèo vẫn chưa biết cách dùng, cau mày đứng lặng trên đầu thuyền chốc lát, nói:
– Cũng xem là vậy, ban đầu tôi được trưởng bối giao phó làm chân chạy vặt nên mới lên đường.
Lý Cẩn Dung bảo nàng đi đón Thần Phi sư huynh và gia quyến Ngô tướng quân, ai ngờ Thần Phi sư huynh giữa đường mất mạng, ba người Ngô gia chỉ còn lại một nữ cô nhi, dọc đường theo nàng ăn gió nằm sương bị truy sát về 48 trại.
Lão hòa thượng nghe xong vẫn lắc đầu nói:
– Không đúng.
Chu Phỉ dở khóc dở cười:
– Đại sư, ông không quen tôi thì biết gì chứ?
Lão hòa thượng quấn Phật châu quanh bốn ngón tay khép, nói:
– Cái khác lão nạp không biết, nhưng lão nạp biết chạy vặt chỉ chạy một đoạn đường, chạy xong là thôi, không phải khởi đầu, cũng không phải kết thúc, chắc chắn cô còn có mục đích khác.
Đại khái vì lòng đang trống rỗng, không có việc để làm, Chu Phỉ phát hiện mình trở nên tốt tính hơn, nghe những lời lải nhải ra vẻ huyền bí của lão hòa thượng mà không hề trở mặt, ngược lại hứng thú trò chuyện cùng ông.
Nàng kiên nhẫn nói:
– Tôi không có mục đích gì khác, đó là lần đầu tiên tôi ra ngoài, trước kia tôi chỉ ở trong núi tùy tiện luyện công thôi, có khởi đầu kết thúc gì?
Lão hòa thượng hỏi:
– Ở trong núi luyện công, vậy vì sao cô luyện công?
Chu Phỉ không chút suy nghĩ:
– Thích, bằng không thì làm gì? Tôi chắc chắn không đọc sách được rồi.
Lão hòa thượng nói:
– Cô đã chạy vặt xong, lại không tìm được người, quay về tiếp tục luyện công chẳng phải là chuyện đương nhiên ư, vì sao lại nói với ta là không biết đi đâu về đâu?
Chu Phỉ nhất thời á khẩu.
– A di đà Phật.
Lão hòa thượng lại không bỏ qua mà truy hỏi:
– Cô nương, vì sao cô luyện công?
Vì sao luyện công?
Ban đầu chỉ vì lòng hiếu thắng trẻ con, muốn có được một cái gật đầu của đại đương gia, sau đó là ảo tưởng một ngày có thể vượt qua Lý Cẩn Dung… điều này thì nàng không quá cố chấp, bởi lúc đó, mục tiêu này quá mức xa vời, gần như là vọng tưởng.
Sau đó nữa, Chu Dĩ Đường dùng “đạo của kẻ mạnh” cảnh tỉnh nàng, đẩy nàng vào đám dây trận từng bước chấn động lòng người. Cuối cùng nàng có thể ra khỏi cánh cửa núi, rời khỏi chốn đào nguyên 48 trại, bị gió tanh mưa máu hiểm ác chốn giang hồ quét qua khắp lượt, biết kẻ ác lộng hành, công nghĩa lặng im, thằng hề nhảy nhót, anh hùng mạt lộ… Nàng thường xuyên nhìn không quen mắt, thường xuyên đau buồn phẫn nộ đan xen, nhưng đa phần nàng chỉ có thể bo bo giữ mình, lực bất tòng tâm, gặp sao hay vậy.
Dần dà, tâm nguyện của nàng muốn rèn giũa ra Phá Tuyết đao chân chính ngày càng mạnh.
Dù Chu Phỉ chưa từng gặp vị ngoại tổ phụ trong truyền thuyết, các tiền bối như Lý Cẩn Dung cũng rất ít kể với nàng, nhưng từ khi lời đồn nhảm nhí áp đặt thanh danh “truyền nhân Nam đao” không có thực đó cho nàng, nàng lại bỗng dưng cảm giác như có một mối liên hệ kế thừa giữa nàng và ông – không phải từ huyết thống, mà là từ mũi đao.
Chu Phỉ sững sờ rất lâu, lẩm bẩm:
– Vì… vì đao của tổ tiên tôi?
Lão hòa thượng nheo đôi mắt đầy nếp nhăn, từ ái nhìn nàng.
Chu Phỉ nói:
– Chuyện “song đao nhất kiếm Khô Vinh thủ” đều đã là quá khứ, những vãn bối bất tài bọn tôi cầm đao kiếm do tổ tiên lưu lại, làm sơ sài đã khó, đã bất lực rồi. Tôi cảm thấy không nên như vậy.
Lão hòa thượng gật đầu nói:
– Hậu nhân danh môn.
Chu Phỉ lắc đầu. Đến nay, khi người khác hỏi nàng là ai, nàng đều dùng thái độ khiêm tốn lấp liếm cho qua, không dám nói mình họ Chu tên Phỉ, xuất thân 48 trại, là truyền nhân Phá Tuyết đao của Lý gia, một mặt là xuất phát từ cẩn thận, không muốn gây chuyện cho nhà, một mặt là loáng thoáng cảm thấy mình không xứng với danh hiệu “truyền nhân Nam đao” giả này, báo ra không khỏi quá xấu hổ.
Chu Phỉ thở dài, cảm thấy nỗi thống khổ trong lòng chưa hề vơi bớt, nhưng hồn phách đã tỉnh táo trở lại.
Nàng xoa ấn đường, nghĩ: “Đúng rồi, trong nhà hiện vẫn chưa biết ra sao, chuyện ầm ĩ Hoắc Liên Đào không biết có ảnh hưởng gì đến chiến cuộc hay không, huống hồ bây giờ Hoắc Liên Đào đã chết, sau này bọn như Đinh Khôi chẳng phải càng thêm trắng trợn ư?”
Nàng phải về kể rõ mọi ngóc ngách ngọn nguồn cho Lý Cẩn Dung, nếu cần thiết, nói không chừng nàng vẫn phải tiếp tục truy tra Hải Thiên Nhất Sắc đã khuấy võ lâm Trung Nguyên long trời lở đất.
48 trại nhân tài sa sút, tuy có đại đương gia tọa trấn nhưng lỡ như có chuyện, nhất định sẽ chật vật vất vả, bất kể thế nào, nàng cũng nên tiếp nhận một vài trách nhiệm.
Nghĩ vậy, đầu óc Chu Phỉ ban nãy còn trống rỗng lập tức bị đủ thứ chuyện nhét vào cho sứt đầu mẻ trán, Chu Phỉ thở dài, nói với lão hòa thượng:
– Vậy phiền đại sư đưa tôi về ngoại thành Vĩnh Châu, chiếc… chiếc thuyền này thực là với tôi…
Lão hòa thượng cười nhìn nàng, đón lấy mái chèo khó bảo trong tay nàng, căn dặn:
– Cô vào trong thuyền xem đi.
Chu Phỉ tưởng ông sai nàng giúp việc nên cẩn thận bước trên chiếc thuyền đong đưa đi qua, vén tấm rèm dày nhìn vào trong…
Nàng bỗng giật mình. Bên trong thuyền có một người mà nàng cho rằng cả đời này cũng khó mà gặp lại đang an tĩnh nằm nơi đó.
Gối Chu Phỉ mềm nhũn, suýt trực tiếp quỳ xuống, nàng lảo đảo lao vào, tay run run mấy lần mới thành công đặt dưới mũi Tạ Doãn.
Tuy vẫn lạnh lẽo như cũ, tuy vẫn yếu ớt gần như không cảm nhận được, nhưng vẫn còn một hơi thở!
Chu Phỉ quỳ trong chiếc thuyền nho nhỏ, bất giác lệ rơi đầy mặt.
Dường như ông đang hát bài hát của ngư dân, không biết ông dùng phương ngữ vùng nào mà Chu Phỉ nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy rất khoan thai.
Nàng tưởng mình vẫn đang trong mộng, nhưng liền sau đó, vài giọt nước lạnh băng vẩy lên mặt, Chu Phỉ chợt mở mắt. Theo đỉnh núi xa gần, dãy ngân hà vĩ đại xoay tròn ập vào mắt như lều của người du mục phủ xuống khắp đầu khắp mặt nàng.
Chu Phỉ gian nan chống mình dậy, tay chân tê rần không nghe theo sai khiến. Nàng vừa ngẩng đầu liền toát lên một cơn buồn nôn chóng mặt, trước mắt tối sầm, đành ngửa mặt ngã trở về, hồi lâu mới nhờ ánh sao để nhìn rõ chung quanh.
Hóa ra nàng đang ở trên một chiếc thuyền con, thuyền bồng bềnh trôi lững lờ trên dòng nước biếc, mặt nước trong veo phản chiếu bầu trời sao lúc tan lúc hợp theo con sóng, tuy rất đẹp nhưng Chu Phỉ lại bị chao đảo váng đầu hoa mắt.
Nàng nhoài người trên mạn thuyền nôn ọe mấy lần, tiếc rằng bụng rỗng dán lưng nên không nôn được gì.
Chu Phỉ treo người trên mạn thuyền như chó chết chốc lát, bên tai vang ong ong, đầu óc trống rỗng, ký ức như đứt đoạn, nàng ù ù cạc cạc nghĩ: “Lúc nãy mình làm gì? Sao mình lại ở đây?”
Lúc này, có người lên tiếng:
– Tiểu cô nương, mạng cô là được nhặt về à? Sao không biết tiếc gì hết vậy?
Chu Phỉ ngạc nhiên nheo mắt nhìn sang, thấy nơi mũi thuyền có một bóng người cao gầy, đầu đội nón rộng vành, đi chân đất, ít nhất cũng 60 70 tuổi, lưng còng, đôi tay gầy trơ xương đang chậm rãi chèo thuyền, từng cử chỉ đều toát lên nét nhẹ nhàng từ tốn đặc thù của lão nhân.
Ông lão gọi “này” một tiếng rồi nói tiếp:
– Cô bị trúng độc rắn, bản thân không biết à? Tay nắm chặt thuốc giải mà không dùng, muốn thử xem mình có thể sống được bao lâu hả?
Độc rắn?
Chu Phỉ sững sờ chốc lát, sau đó trong đầu nổ “ầm”, giống như miệng cống bị rỉ sét bùng nổ: trò cười chinh bắc anh hùng hội, núi Hoạt Nhân Tử Nhân, Sở Thiên Quyền, Ưng Hà Tòng… ùn ùn lướt qua trước mắt, cuối cùng dừng lại trên một thân thể như ngọc.
Tạ Doãn…
Đúng rồi, Tạ Doãn!
Chu Phỉ nhảy bật dậy, chiếc thuyền nhỏ bị động tác của nàng làm tròng trành chao đảo.
Ông lão “ôi chao” một tiếng, cầm mái chèo trong tay nhẹ nhàng đung đưa mấy cái, động tác không bao lớn đã khiến thuyền nhỏ ổn định lại:
– Chậm chút đã, từ từ… a di đà Phật, ôi mấy tiểu thí chủ đều vội vội vàng vàng cả.
Chu Phỉ lúc này mới thấy người lái thuyền là một lão hòa thượng mặc chiếc áo bào vá tồi tàn, để chòm râu hoa râm, cổ đeo một chuỗi tràng hạt cũ bị mối mọt gặm loang lổ, đôi giày tăng bị giặt đến trắng bệch để một bên.
Chu Phỉ vịn mui thuyền, đốt ngón tay tái nhợt, khó khăn hỏi:
– Lão bá, người kia… người đi cùng tôi đâu?
Lão hòa thượng không đáp, một tay kẹp mái chèo, một tay khép lại đặt trước ngực, cúi đầu niệm Phật hiệu:
– A di đà Phật.
Chu Phỉ đứng ngây tại chỗ, toàn thân cứng thành tượng đá, sau đó đột nhiên bắt đầu run rẩy.
Ánh sao đầy trời như bỗng chốc rơi vào nước, ảm đạm thành đá, tiếng nước và núi xung quanh như cách xa nàng.
Lúc đến, cạnh Chu Phỉ có Lý Thịnh, Lý Nghiên, có Dương Cẩn, Ngô Sở Sở, nàng phải trông chừng Tạ Doãn đề phòng hắn trốn, phải nhín chút thời gian trong lúc bận rộn để trêu đùa Dương Cẩn, phải bảo vệ Ngô Sở Sở, phải cãi nhau với Lý Thịnh, còn phải ngó chừng Lý Nghiên không để muội ấy lỗ mãng gây họa, cả ngày đầu óc luôn phiền não.
Mà nay, giữa thiên sơn vạn thủy, một mình nàng đứng trên chiếc thuyền con, chợt cảm thấy trời đất mênh mông vô hạn, hai bờ sông rộng lớn đến mức ngay cả tiếng khỉ cũng không có.
Trên tay Chu Phỉ có đao, trong lòng có võ công luyện chưa xong, ngay cả khi ngồi trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, nàng cũng cực kỳ bận rộn, chưa bao giờ không có chuyện gì làm. Đôi lúc nàng còn cảm thấy thế giới rất ồn ào, rất phiền phức, nhưng bỗng nhiên, lầu gác bận rộn trong lòng nàng chợt sụp đổ một nửa, tạo ra một mảng phế tích như cánh đồng hoang dã, nàng nhìn quanh, lần đầu tiên trong đời nếm trải mùi cô độc.
Lão hòa thượng không nhìn nàng, vẫn ung dung thong thả khua mái chèo, hỏi:
– Cô nương muốn đi đâu, lão nạp tiễn cô một đoạn.
Chu Phỉ không nói được.
Lão hòa thượng thấy nàng không đáp thì không truy hỏi nữa. Thuyền nhỏ theo con sông lúc rộng lúc hẹp đi về trước, ông dùng chất giọng khàn khàn khoan thai hát bài hát của ngư dân.
Chu Phỉ chóng mặt hơi đứng không vững, không biết là di chứng để lại của Ngưng Lộ hay do nàng bẩm sinh say sóng, bèn chán nản ngồi trên ván mui thuyền nơi tấm rèm buông.
Nàng không biết mình nên đi đâu về đâu, cũng không biết mình muốn làm gì.
Trong cuộc đời của con người luôn có những thời điểm như vậy, cảm thấy bao nhiêu năm qua mình từng sống như rơi vào bụng chó, nháy mắt bị đánh trả về nguyên hình.
Chu Phỉ chợt cảm thấy quá khứ hơn một năm nay, nàng ra bắc vào nam, vô số người và việc nàng gặp phải đều là một giấc mộng thoáng qua, giờ đây dưới màn đêm, nàng giật mình tỉnh mộng, sự quyết đoán một mình chống đỡ một phương và dũng khí tung hoành nghìn dặm đều như chỉ là ý nghĩ của nàng, mà nàng ngơ ngơ ngác ngác vẫn là một cô bé bị nhốt sau cánh cổng 48 trại.
Nàng buồn bực cực kỳ khó chịu, nôn một trận nhưng không nôn ra được gì. Nàng chưa từng biết kêu gào khóc lóc, vả lại lúc này đang trên thuyền nhỏ đong đưa, nàng ngay cả múa đao loạn xạ cũng không làm được, nỗi đau kia như thác lũ hung tàn, quẩn quanh quanh quẩn trong lồng ngực, không thể thổ lộ. May mà nàng tâm chí kiên định từ nhỏ nên dù vậy cũng không muốn nhảy xuống thuyền để ngâm thành cái xác trôi.
Chu Phỉ chợt lên tiếng:
– Lão bá, ông có rượu không?
Lão hòa thượng đáp:
– Rượu là một trong bát giới, lão nạp chưa từng chuẩn bị, trên mui thuyền có treo ấm nước, bên trong là nước nấu, nếu cô nương không chê, có thể tự lấy uống.
Chu Phỉ vươn tay lấy ấm nước trên mui thuyền, đưa vào chóp mũi ngửi ngửi, ngửi thấy trong ấm có hương thảo dược mát lạnh, nàng lười nghĩ xem bên trong có gì, cũng không để ý việc có thể cho đồ vật của người lạ vào miệng hay không, nàng tu một hơi hết nửa ấm, vị đắng chát trôi theo cuống họng, tưới vào ngực, mùi thuốc xộc lên khiến Chu Phỉ cau mày, nhưng triệu chứng chóng mặt dường như được hóa giải không ít, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút.
Lão hòa thượng nhìn nàng, thấy con ngươi nàng cuối cùng cũng xoay chuyển mới nói với nàng:
– Chúng ta đã ra khỏi thành Vĩnh Châu, tiến thêm về phía trước sẽ hoàn toàn rời khỏi địa giới nơi này, cô đã nghĩ xong mình muốn đi đâu chưa?
Chu Phỉ đã dặn Dương Cẩn hội họp ở ngoài thành Vĩnh Châu, lẽ ra nàng nên về, nhưng lời đến bên môi lại lười thốt ra ngoài.
Gặp nhau, sau đó thì sao? Đại khái là phải tiếp tục truy tra Hải Thiên Nhất Sắc, nhưng Chu Phỉ đã không còn hứng thú nữa, một chân nàng đung đưa biếng nhác, một chân kia co lại trước người, tùy ý tì khuỷu tay lên, nhất thời cảm thấy không hứng thú với gì hết, ngay cả đao cũng lười suy nghĩ, chỉ muốn ngồi yên trên chiếc thuyền nhỏ tồi tàn này lang thang vô định.
Lão hòa thượng đưa lưng về phía nàng, nói:
– Nghĩ không ra cũng chẳng sao, hãy nhớ vì sao mình đến là được.
Chu Phỉ nghịch cái ấm sắt, cúi đầu lên tiếng:
– Tôi vì một người mà đến.
Nhưng người ấy đã không còn.
Lão hòa thượng nói:
– Không đúng.
Chu Phỉ khó hiểu nhìn ông.
Lão hòa thượng đẩy mái chèo, xương vai nhô ra sau lưng như hai cánh bướm sắp gãy, kéo đẩy di chuyển lên xuống.
Chu Phỉ thấy ông có vẻ quá gắng sức bèn nói:
– Để tôi giúp ông.
Lão hòa thượng không từ chối, đưa mái chèo cao cỡ một người cho nàng, còn ông gỡ nón rộng vành xuống để một bên, cẩn thận mang giày vào, soi mặt nước để sửa sang lại áo bào, ung dung thong thả, vô cùng chăm chú, dường như thứ ông mặc không phải tăng bào đầy mảnh vá, mà là pháp y thánh bào thần thông quảng đại vậy.
Chu Phỉ cầm mái chèo trong tay ước lượng, phát hiện thứ này khá nặng, còn ép tay hơn cả đao mà nàng quen dùng, nàng bắt chước động tác của lão hòa thượng, đâm nghiêng mái chèo vào nước, sau đó khua khoắng.
Ai ngờ nàng bắt chước giống nhưng không biết không đúng chỗ nào mà chiếc thuyền nhỏ cứ xoay bảy tám vòng tại chỗ, sau đó như mọc đuôi, một tấc cũng không tiến nữa.
Chu Phỉ:
– Đại sư, làm sao để thứ đồ chơi này đi về phía trước?
Lão hòa thượng ngồi xếp bằng ở một bên, không hướng dẫn cũng không giục giã, hỏi một đằng đáp một nẻo:
– Làm sao đi về phía trước? Chi bằng cô ngẫm kỹ lại xem: vì sao cô đến? Nghĩ thông rồi, cô sẽ biết làm sao đi về phía trước thôi.
Thuyền nhỏ lại nghiêng nghiêng ngả ngả đi ngược ý nghĩ của nàng, Chu Phỉ luống cuống tay chân loay hoay với mái chèo, nghi ngờ mình gặp phải một hòa thượng điên:
– Tôi…
Lão hòa thượng ngồi ngay ngắn nhẩm đọc Phật hiệu, bấm từng hạt Phật châu, cười nói:
– Người cô nói đến, chẳng qua chỉ là một duyên phận hợp tan vô thường trong đường đời, đã là ngẫu nhiên gặp được thì sao có thể nói là vì hắn mà đến?
Chu Phỉ cầm mái chèo vẫn chưa biết cách dùng, cau mày đứng lặng trên đầu thuyền chốc lát, nói:
– Cũng xem là vậy, ban đầu tôi được trưởng bối giao phó làm chân chạy vặt nên mới lên đường.
Lý Cẩn Dung bảo nàng đi đón Thần Phi sư huynh và gia quyến Ngô tướng quân, ai ngờ Thần Phi sư huynh giữa đường mất mạng, ba người Ngô gia chỉ còn lại một nữ cô nhi, dọc đường theo nàng ăn gió nằm sương bị truy sát về 48 trại.
Lão hòa thượng nghe xong vẫn lắc đầu nói:
– Không đúng.
Chu Phỉ dở khóc dở cười:
– Đại sư, ông không quen tôi thì biết gì chứ?
Lão hòa thượng quấn Phật châu quanh bốn ngón tay khép, nói:
– Cái khác lão nạp không biết, nhưng lão nạp biết chạy vặt chỉ chạy một đoạn đường, chạy xong là thôi, không phải khởi đầu, cũng không phải kết thúc, chắc chắn cô còn có mục đích khác.
Đại khái vì lòng đang trống rỗng, không có việc để làm, Chu Phỉ phát hiện mình trở nên tốt tính hơn, nghe những lời lải nhải ra vẻ huyền bí của lão hòa thượng mà không hề trở mặt, ngược lại hứng thú trò chuyện cùng ông.
Nàng kiên nhẫn nói:
– Tôi không có mục đích gì khác, đó là lần đầu tiên tôi ra ngoài, trước kia tôi chỉ ở trong núi tùy tiện luyện công thôi, có khởi đầu kết thúc gì?
Lão hòa thượng hỏi:
– Ở trong núi luyện công, vậy vì sao cô luyện công?
Chu Phỉ không chút suy nghĩ:
– Thích, bằng không thì làm gì? Tôi chắc chắn không đọc sách được rồi.
Lão hòa thượng nói:
– Cô đã chạy vặt xong, lại không tìm được người, quay về tiếp tục luyện công chẳng phải là chuyện đương nhiên ư, vì sao lại nói với ta là không biết đi đâu về đâu?
Chu Phỉ nhất thời á khẩu.
– A di đà Phật.
Lão hòa thượng lại không bỏ qua mà truy hỏi:
– Cô nương, vì sao cô luyện công?
Vì sao luyện công?
Ban đầu chỉ vì lòng hiếu thắng trẻ con, muốn có được một cái gật đầu của đại đương gia, sau đó là ảo tưởng một ngày có thể vượt qua Lý Cẩn Dung… điều này thì nàng không quá cố chấp, bởi lúc đó, mục tiêu này quá mức xa vời, gần như là vọng tưởng.
Sau đó nữa, Chu Dĩ Đường dùng “đạo của kẻ mạnh” cảnh tỉnh nàng, đẩy nàng vào đám dây trận từng bước chấn động lòng người. Cuối cùng nàng có thể ra khỏi cánh cửa núi, rời khỏi chốn đào nguyên 48 trại, bị gió tanh mưa máu hiểm ác chốn giang hồ quét qua khắp lượt, biết kẻ ác lộng hành, công nghĩa lặng im, thằng hề nhảy nhót, anh hùng mạt lộ… Nàng thường xuyên nhìn không quen mắt, thường xuyên đau buồn phẫn nộ đan xen, nhưng đa phần nàng chỉ có thể bo bo giữ mình, lực bất tòng tâm, gặp sao hay vậy.
Dần dà, tâm nguyện của nàng muốn rèn giũa ra Phá Tuyết đao chân chính ngày càng mạnh.
Dù Chu Phỉ chưa từng gặp vị ngoại tổ phụ trong truyền thuyết, các tiền bối như Lý Cẩn Dung cũng rất ít kể với nàng, nhưng từ khi lời đồn nhảm nhí áp đặt thanh danh “truyền nhân Nam đao” không có thực đó cho nàng, nàng lại bỗng dưng cảm giác như có một mối liên hệ kế thừa giữa nàng và ông – không phải từ huyết thống, mà là từ mũi đao.
Chu Phỉ sững sờ rất lâu, lẩm bẩm:
– Vì… vì đao của tổ tiên tôi?
Lão hòa thượng nheo đôi mắt đầy nếp nhăn, từ ái nhìn nàng.
Chu Phỉ nói:
– Chuyện “song đao nhất kiếm Khô Vinh thủ” đều đã là quá khứ, những vãn bối bất tài bọn tôi cầm đao kiếm do tổ tiên lưu lại, làm sơ sài đã khó, đã bất lực rồi. Tôi cảm thấy không nên như vậy.
Lão hòa thượng gật đầu nói:
– Hậu nhân danh môn.
Chu Phỉ lắc đầu. Đến nay, khi người khác hỏi nàng là ai, nàng đều dùng thái độ khiêm tốn lấp liếm cho qua, không dám nói mình họ Chu tên Phỉ, xuất thân 48 trại, là truyền nhân Phá Tuyết đao của Lý gia, một mặt là xuất phát từ cẩn thận, không muốn gây chuyện cho nhà, một mặt là loáng thoáng cảm thấy mình không xứng với danh hiệu “truyền nhân Nam đao” giả này, báo ra không khỏi quá xấu hổ.
Chu Phỉ thở dài, cảm thấy nỗi thống khổ trong lòng chưa hề vơi bớt, nhưng hồn phách đã tỉnh táo trở lại.
Nàng xoa ấn đường, nghĩ: “Đúng rồi, trong nhà hiện vẫn chưa biết ra sao, chuyện ầm ĩ Hoắc Liên Đào không biết có ảnh hưởng gì đến chiến cuộc hay không, huống hồ bây giờ Hoắc Liên Đào đã chết, sau này bọn như Đinh Khôi chẳng phải càng thêm trắng trợn ư?”
Nàng phải về kể rõ mọi ngóc ngách ngọn nguồn cho Lý Cẩn Dung, nếu cần thiết, nói không chừng nàng vẫn phải tiếp tục truy tra Hải Thiên Nhất Sắc đã khuấy võ lâm Trung Nguyên long trời lở đất.
48 trại nhân tài sa sút, tuy có đại đương gia tọa trấn nhưng lỡ như có chuyện, nhất định sẽ chật vật vất vả, bất kể thế nào, nàng cũng nên tiếp nhận một vài trách nhiệm.
Nghĩ vậy, đầu óc Chu Phỉ ban nãy còn trống rỗng lập tức bị đủ thứ chuyện nhét vào cho sứt đầu mẻ trán, Chu Phỉ thở dài, nói với lão hòa thượng:
– Vậy phiền đại sư đưa tôi về ngoại thành Vĩnh Châu, chiếc… chiếc thuyền này thực là với tôi…
Lão hòa thượng cười nhìn nàng, đón lấy mái chèo khó bảo trong tay nàng, căn dặn:
– Cô vào trong thuyền xem đi.
Chu Phỉ tưởng ông sai nàng giúp việc nên cẩn thận bước trên chiếc thuyền đong đưa đi qua, vén tấm rèm dày nhìn vào trong…
Nàng bỗng giật mình. Bên trong thuyền có một người mà nàng cho rằng cả đời này cũng khó mà gặp lại đang an tĩnh nằm nơi đó.
Gối Chu Phỉ mềm nhũn, suýt trực tiếp quỳ xuống, nàng lảo đảo lao vào, tay run run mấy lần mới thành công đặt dưới mũi Tạ Doãn.
Tuy vẫn lạnh lẽo như cũ, tuy vẫn yếu ớt gần như không cảm nhận được, nhưng vẫn còn một hơi thở!
Chu Phỉ quỳ trong chiếc thuyền nho nhỏ, bất giác lệ rơi đầy mặt.