Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân - Chương 96: Dằn mặt
Vì thấy bà nội của mình nhắc đến Lý Diệp Anh nên Trạch Dương đã nghĩ đến ngay kẻ đứng sau mọi việc là cô ta. Còn nghĩ rằng chỉ có bà mình làm ra, ai mà ngờ đứng đằng sau còn là cô ta nữa.
Trạch Dương gọi điện cho bạn học cũ để xin số của cô ta. Biết được số của Lý Diệp Anh thì anh liền gọi điện hẹn cô ta ra gặp mặt ngay.
Lý Diệp Anh còn không tin nổi Trạch Dương hẹn mình ra ngoài gặp riêng. Cô còn nghĩ là anh quên cô luôn rồi chứ. Trong đầu Lý Diệp Anh luôn mặc định Trạch Dương có tình cảm với mình nhưng chỉ là không biết cách nói ra mà thôi.
Cô trang điểm rồi ăn diện rất nhiều. Cô muốn để Trạch Dương thấy chỉ có mình cô mới có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh.
Đi đến nhà hàng mà Trạch Dương đã đặt trước. Lý Diệp Anh đã thấy anh đang ngồi ở đó. Cảm thấy mắt nhìn người của cô cũng thật xuất sắc mà. Dù nhìn thế nào cũng không thể thấy được điểm xấu trên gương mặt của Trạch Dương.
Lý Diệp Anh tươi cười đi đến gần Trạch Dương. Cô còn muốn ngồi cạnh anh nhưng anh lại qua phía đối diện ngồi. Mà nhìn sắc mặt anh cảm thấy không hề giống bình thường. Nếu như lúc trước gặp cô, anh sẽ lạnh nhạt nhưng không có vẻ mặt âm u như thế kia.
- Anh, gọi em đến đây có việc gì sao?
- Nếu không có thì cô nghĩ tôi muốn gặp cô?
Lý Diệp Anh cũng đơ ra không biết nói gì. Xem ra là anh cũng chả phải hẹn cô đến đây ăn uống bình thường hay gì. Dù chưa nghĩ ra vì sao Trạch Dương gọi cô đến đây nhưng ít nhất cô vẫn chưa nghĩ đến việc Trạch Dương biết việc cô đã làm. Hơn nữa còn về mấy tên bệnh hoạn định làm với Hân Nghiên đó đều do cô đã thuê. Trạch Dương mà biết được thì chết cô.
- Không biết cô đã biết tôi và Hân Nhi sắp đám cưới chưa? - Trạch Dương nhìn thẳng về Lý Diệp Anh để hỏi.
- Đám... cưới? Anh sắp kết hôn rồi sao?
Lý Diệp Anh mở to mắt miệng không ngậm lại nổi. Cô không tin chỉ mới có một tháng mà hai người đã muốn về chung một nhà rồi sao? Cô còn chưa nghĩ ra kế hoạch gì để kéo thêm dài thời gian mà.
- Và tôi không muốn vợ tôi sẽ hiểu lầm tôi.
- Ý anh... là sao?
- Cô muốn tôi tự giải thích với mọi người hay cô giải thích?
Từ trước đến giờ cứ để Lý Diệp Anh tự ảo tưởng mình là bạn gái của mình. Bây giờ cô còn cứ nghĩ anh yêu cô luôn rồi nữa chứ. Đúng là trò đùa này không hề vui. Anh vẫn là nên để cho cô ta ngã thử một lần. Những việc cô gây ra cho Hân Nghiên chắc chắn anh sẽ không bỏ qua.
- Giải... giải thích gì chứ? Em không có làm gì hết. - Lý Diệp Anh ngập ngừng không biết làm sao.
- Để cô ảo tưởng là do tôi. Cô ảo tưởng thế nào tôi cũng không quan tâm, nhưng cô lại chạm đến giới hạn của tôi. Cô nghĩ xem tôi có nên dùng cách hèn hạ như cô đã làm với Hân Nhi không?
Trạch Dương nói không nhanh không chậm, nhưng đủ để Lý Diệp Anh rùng mình.
- Em không có làm gì hết. Là bà của anh làm cơ mà. Tại sao lại quay sang em cơ chứ? - Lý Diệp Anh đứng dậy lo lắng nói.
Nhưng lời nói của cô đủ làm Trạch Dương biết cô là người gây ra chuyện. Con người này là quá thủ đoạn, chỉ là trước kia anh đã không phòng bị để cô ta tự làm điều mình thích. Nhưng bây giờ thì khác rồi, người nào khiến Hân Nghiên của anh đau thì chính là động đến anh.
- Vậy là xem ra cô muốn tôi tự ra tay?!
- Em... em không có làm gì hết. Anh phải tin em.
Lý Diệp Anh lắc đầu đi đến nắm lấy tay Trạch Dương. Anh còn cảm thấy ghê tởm, con người đúng là quá thủ đoạn. Có thể dùng mọi cách để làm điều mình muốn dù là thiệt hại đến người khác.
- Cô yên tâm, tôi cũng không đê tiện đến mức thuê người làm hại cô đâu. Nhưng có câu nói "con cái làm, ba mẹ chịu". Cô nghĩ xem Tập đoàn Lý thị sẽ ra sao nhỉ?
Trạch Dương đứng dậy ghé sát vào tai Lý Diệp Anh để nói. Anh cũng chả muốn làm mấy việc bẩn thỉu như Lý Diệp Anh làm. Nhưng cách trả thù của anh còn thâm thúy hơn. Không chỉ một người chịu khổ, mà gia tộc cũng phải chịu khổ theo. Đương nhiên trong việc này Bắc gia cũng đã chống lưng cho anh. Lý Diệp Anh chỉ còn nước cầu hòa. Cô sợ sẽ liên lụy đến gia đình, như vậy ba cô sẽ đánh cô chết thôi.
- Em xin anh, chắc chắn sẽ không có lần sau nữa. Em sẽ đi xin lỗi cô ấy, mong anh bỏ qua lần này. - Lý Diệp Anh quỳ xuống xin xỏ.
Trạch Dương đương nhiên cũng chả để tâm. Anh chỉ muốn dọa cô ta một chút, để cô ta biết điều hơn. Nhưng dù sao anh cũng đã làm cổ phiếu của Lý thị trong giới bị chao đảo không ít. Như vậy là đủ rồi. Còn phải xem nếu ý chí quyết tâm của Lý thị cao thì ít nhất còn có cơ may gỡ gạc lại. Còn nếu không thì chuyện phá sản chỉ là thời gian mà thôi.
- Còn về việc bạn gái, cô để tôi tự giải thích, hay là cô đi giải thích?
- Em, em sẽ giải thích hết. Anh không cần phải lo việc này.
- Cô nghĩ tôi phải lo cho mấy việc cỏn con này?
Trạch Dương cũng chả muốn nói nhiều với Lý Diệp Anh. Thông báo cho cô ta biết trước rồi cũng lái xe trở về nhà.
Lý Diệp Anh về nhà còn phải bỏ qua sĩ diện mà đính chính lại với các bạn. Cô dù ở nhà nhưng đều có thể cảm nhận được những tiếng cười sỉ nhục cô. Chắc chắn họ nghĩ cô là con người ảo tưởng. Gia đình cũng còn may là không bị sao. Vì thế nên cuối cùng Lý Diệp Anh quyết định qua Mỹ định cư. Tránh mọi sự bàn tán xôn xao của mọi người. Thậm chí cô còn không dám về nước hay đến Anh. Chỉ cần gặp người quen là họ sẽ nói cô này nọ.
Trạch Dương gọi điện cho bạn học cũ để xin số của cô ta. Biết được số của Lý Diệp Anh thì anh liền gọi điện hẹn cô ta ra gặp mặt ngay.
Lý Diệp Anh còn không tin nổi Trạch Dương hẹn mình ra ngoài gặp riêng. Cô còn nghĩ là anh quên cô luôn rồi chứ. Trong đầu Lý Diệp Anh luôn mặc định Trạch Dương có tình cảm với mình nhưng chỉ là không biết cách nói ra mà thôi.
Cô trang điểm rồi ăn diện rất nhiều. Cô muốn để Trạch Dương thấy chỉ có mình cô mới có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh.
Đi đến nhà hàng mà Trạch Dương đã đặt trước. Lý Diệp Anh đã thấy anh đang ngồi ở đó. Cảm thấy mắt nhìn người của cô cũng thật xuất sắc mà. Dù nhìn thế nào cũng không thể thấy được điểm xấu trên gương mặt của Trạch Dương.
Lý Diệp Anh tươi cười đi đến gần Trạch Dương. Cô còn muốn ngồi cạnh anh nhưng anh lại qua phía đối diện ngồi. Mà nhìn sắc mặt anh cảm thấy không hề giống bình thường. Nếu như lúc trước gặp cô, anh sẽ lạnh nhạt nhưng không có vẻ mặt âm u như thế kia.
- Anh, gọi em đến đây có việc gì sao?
- Nếu không có thì cô nghĩ tôi muốn gặp cô?
Lý Diệp Anh cũng đơ ra không biết nói gì. Xem ra là anh cũng chả phải hẹn cô đến đây ăn uống bình thường hay gì. Dù chưa nghĩ ra vì sao Trạch Dương gọi cô đến đây nhưng ít nhất cô vẫn chưa nghĩ đến việc Trạch Dương biết việc cô đã làm. Hơn nữa còn về mấy tên bệnh hoạn định làm với Hân Nghiên đó đều do cô đã thuê. Trạch Dương mà biết được thì chết cô.
- Không biết cô đã biết tôi và Hân Nhi sắp đám cưới chưa? - Trạch Dương nhìn thẳng về Lý Diệp Anh để hỏi.
- Đám... cưới? Anh sắp kết hôn rồi sao?
Lý Diệp Anh mở to mắt miệng không ngậm lại nổi. Cô không tin chỉ mới có một tháng mà hai người đã muốn về chung một nhà rồi sao? Cô còn chưa nghĩ ra kế hoạch gì để kéo thêm dài thời gian mà.
- Và tôi không muốn vợ tôi sẽ hiểu lầm tôi.
- Ý anh... là sao?
- Cô muốn tôi tự giải thích với mọi người hay cô giải thích?
Từ trước đến giờ cứ để Lý Diệp Anh tự ảo tưởng mình là bạn gái của mình. Bây giờ cô còn cứ nghĩ anh yêu cô luôn rồi nữa chứ. Đúng là trò đùa này không hề vui. Anh vẫn là nên để cho cô ta ngã thử một lần. Những việc cô gây ra cho Hân Nghiên chắc chắn anh sẽ không bỏ qua.
- Giải... giải thích gì chứ? Em không có làm gì hết. - Lý Diệp Anh ngập ngừng không biết làm sao.
- Để cô ảo tưởng là do tôi. Cô ảo tưởng thế nào tôi cũng không quan tâm, nhưng cô lại chạm đến giới hạn của tôi. Cô nghĩ xem tôi có nên dùng cách hèn hạ như cô đã làm với Hân Nhi không?
Trạch Dương nói không nhanh không chậm, nhưng đủ để Lý Diệp Anh rùng mình.
- Em không có làm gì hết. Là bà của anh làm cơ mà. Tại sao lại quay sang em cơ chứ? - Lý Diệp Anh đứng dậy lo lắng nói.
Nhưng lời nói của cô đủ làm Trạch Dương biết cô là người gây ra chuyện. Con người này là quá thủ đoạn, chỉ là trước kia anh đã không phòng bị để cô ta tự làm điều mình thích. Nhưng bây giờ thì khác rồi, người nào khiến Hân Nghiên của anh đau thì chính là động đến anh.
- Vậy là xem ra cô muốn tôi tự ra tay?!
- Em... em không có làm gì hết. Anh phải tin em.
Lý Diệp Anh lắc đầu đi đến nắm lấy tay Trạch Dương. Anh còn cảm thấy ghê tởm, con người đúng là quá thủ đoạn. Có thể dùng mọi cách để làm điều mình muốn dù là thiệt hại đến người khác.
- Cô yên tâm, tôi cũng không đê tiện đến mức thuê người làm hại cô đâu. Nhưng có câu nói "con cái làm, ba mẹ chịu". Cô nghĩ xem Tập đoàn Lý thị sẽ ra sao nhỉ?
Trạch Dương đứng dậy ghé sát vào tai Lý Diệp Anh để nói. Anh cũng chả muốn làm mấy việc bẩn thỉu như Lý Diệp Anh làm. Nhưng cách trả thù của anh còn thâm thúy hơn. Không chỉ một người chịu khổ, mà gia tộc cũng phải chịu khổ theo. Đương nhiên trong việc này Bắc gia cũng đã chống lưng cho anh. Lý Diệp Anh chỉ còn nước cầu hòa. Cô sợ sẽ liên lụy đến gia đình, như vậy ba cô sẽ đánh cô chết thôi.
- Em xin anh, chắc chắn sẽ không có lần sau nữa. Em sẽ đi xin lỗi cô ấy, mong anh bỏ qua lần này. - Lý Diệp Anh quỳ xuống xin xỏ.
Trạch Dương đương nhiên cũng chả để tâm. Anh chỉ muốn dọa cô ta một chút, để cô ta biết điều hơn. Nhưng dù sao anh cũng đã làm cổ phiếu của Lý thị trong giới bị chao đảo không ít. Như vậy là đủ rồi. Còn phải xem nếu ý chí quyết tâm của Lý thị cao thì ít nhất còn có cơ may gỡ gạc lại. Còn nếu không thì chuyện phá sản chỉ là thời gian mà thôi.
- Còn về việc bạn gái, cô để tôi tự giải thích, hay là cô đi giải thích?
- Em, em sẽ giải thích hết. Anh không cần phải lo việc này.
- Cô nghĩ tôi phải lo cho mấy việc cỏn con này?
Trạch Dương cũng chả muốn nói nhiều với Lý Diệp Anh. Thông báo cho cô ta biết trước rồi cũng lái xe trở về nhà.
Lý Diệp Anh về nhà còn phải bỏ qua sĩ diện mà đính chính lại với các bạn. Cô dù ở nhà nhưng đều có thể cảm nhận được những tiếng cười sỉ nhục cô. Chắc chắn họ nghĩ cô là con người ảo tưởng. Gia đình cũng còn may là không bị sao. Vì thế nên cuối cùng Lý Diệp Anh quyết định qua Mỹ định cư. Tránh mọi sự bàn tán xôn xao của mọi người. Thậm chí cô còn không dám về nước hay đến Anh. Chỉ cần gặp người quen là họ sẽ nói cô này nọ.