-
Chương 41: 41: Cầu Hôn
Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Sau đó, lúc Tống Sơ Cửu lặng lẽ đến thăm Triệu Đồng Đồng, biết được mẹ Hứa muốn nhận nuôi cô bé.
Bởi vì cha Triệu cũng vào tù, đứa nhỏ này thực sự không còn cha mẹ, mẹ Hứa cũng coi như đã nhìn cô bé lớn lên, không đành lòng để cô bé vào viện mồ côi chịu khổ, cho nên có dự định sẽ nhận nuôi cô bé.
Tống Sơ Cửu yên lòng, như vậy thì cô bé có người nhà rồi, về sau sẽ lớn lên thật tốt, sẽ từ từ quên đi đau khổ mà gia đình vốn có mang tới.
Hai người Tống Sơ Cửu và Giang Bách Xuyên đã ăn cơm rồi, bước từng bước tản bộ dọc theo con đường, ánh đèn đường kéo dài chiếc bóng của hai người, lại dán vào một chỗ rất chặt chẽ.
Bầu không khí hơi yên lặng đến kỳ lạ, Tống Sơ Cửu lặng lẽ nhìn thoáng qua Giang Bách Xuyên, phát hiện khóe miệng của anh vẫn luôn tươi cười.
Lần này anh Giang đổi thân phận, tính tình tốt hơn rất nhiều, trước kia vẫn luôn xụ mặt.
“Lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi không thể nào tìm thấy Đồng Đồng nhanh như vậy, còn kịp thời cứu được con bé.”
Giang Bách Xuyên không để bụng: “Chỉ là việc nhỏ thôi… Không, ý tôi là, em thấy khả năng của tôi có phải rất hữu dụng không? Hay là em tuyển dụng tôi làm phụ tá đi? Về sau tôi giúp em làm việc, không có tiền lương cũng được, bao ăn bao ở là được.”
Tống Sơ Cửu ngạc nhiên một chút, kinh ngạc nói: “Anh muốn làm công cho tôi sao?” Anh là yêu quái ngàn năm, sao lại đi làm công cho một yêu quái nhỏ chứ?
“Đúng vậy, em sẽ không ghét bỏ tôi chứ? Tôi bị quy tắc của đất trời áp chế, không kiếm được nhiều tiền, cũng chỉ có thể làm được một ít công việc nặng nhọc, vừa mệt mà lương lại thấp.
Cho nên tôi đi theo em lăn lộn cũng không tệ, có ăn có uống là được.”
Nói như vậy, Tống Sơ Cửu tin ngay lập tức, bởi vì lúc trước công việc của anh Giang quả thực đều vô cùng vất vả.
Nhưng dù như thế nào thì anh cũng là yêu quái ngàn năm, khả năng mạnh mẽ như vậy, nếu thật sự có thể đến làm công cho cô thì cô có thể cười đến tỉnh!
“Được, tôi không cần anh làm trợ lý, anh… Coi như hai ta đều làm chủ đi! Làm việc với nhau là được, sau đó tôi cho anh tiền lương gấp ba, à không, gấp mười!”
Nụ cười của Giang Bách Xuyên càng sâu hơn: “Được.” Hai ông chủ, rất tốt rất tốt, yêu quái nhỏ này vẫn rất có tâm cơ! Chà! Vậy mà đã không chờ nổi, muốn làm bà chủ rồi!
Tống Sơ Cửu không biết anh đang bổ não cái gì, đúng lúc đi ngang qua một tiệm châu báu, ánh mắt của cô sáng lên, lôi kéo Giang Bách Xuyên đi vào: “Anh mời tôi ăn cơm, tôi tặng anh kim cương, trước kia không phải anh thích nhất là cái này sao? Chỗ của tôi vẫn còn đồ chơi của anh đó.”
Vốn dĩ là Giang Bách Xuyên muốn nói không cần, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh lại thay đổi ý định, nghe theo đi vào cùng với cô.
“Chào mừng ghé thăm.
Hai vị muốn xem cái gì?”
“Nhẫn.” Không đợi Tống Sơ Cửu trả lời, Giang Bách Xuyên đã mở miệng trước.
“Hả? Nhẫn sao? Anh thích nhẫn à?” Tống Sơ Cửu thuận miệng nói: “Vậy được rồi, lấy một cái nhẫn, loại có kim cương đó.”
Nhân viên hướng dẫn nghe xong thì nụ cười càng sâu hơn, vội vàng dẫn bọn họ tới khu để nhẫn kim cương.
Tống Sơ Cửu nhìn thấy đều là nhẫn của nữ giới thì nói: “Muốn của nam giới, cho anh ấy đeo.”
Nhân viên bán hàng nghe vậy còn hơi kinh ngạc một chút, chẳng qua là vẫn giữ vững sự chuyên nghiệp, dẫn bọn họ đi xem nhẫn của nam giới.
Nhẫn của nam giới cực kỳ ít loại khảm viên kim cương lớn, đa số đều là kim cương tấm, mặc dù nhìn cũng lấp lánh tỏa sáng, nhưng lại hơi thiếu thú vị.
Tống Sơ Cửu chọn hồi lâu, cuối cùng chọn được một viên kim cương lớn nhất, cô cảm thấy anh Giang nhất định sẽ thích kiểu này.
Quả nhiên, Giang Bách Xuyên lập tức vươn tay ra: “Đeo thử cho tôi xem.”
Tống Sơ Cửu cũng không nghĩ nhiều, thuận tay đeo lên cho anh ngay ngón áp út, vì anh Giang duỗi ra đúng một ngón này.
Tay của Giang Bách Xuyên hết sức xinh đẹp, thon dài như ngọc, giống như điêu khắc ra từ Dương Chi Bạch Ngọc.
Tay như thế này, cho dù là đeo một cái vòng cỏ cũng đẹp, huống chi là kim cương chói mắt?
Tống Sơ Cửu tán thưởng từ tận nội tâm: “Thật là dễ nhìn.”
Giang Bách Xuyên thu tay lại, khóe miệng nhếch lên, hơi rũ mắt xuống: “Anh đồng ý.”
Tống Sơ Cửu: “?”
Đồng ý cái gì?
“Bây giờ đến lượt anh.”
Giang Bách Xuyên nói, quỳ một chân trên đất, lấy ra một cái hộp từ trong túi quần, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hồng nhạt to như trứng bồ câu.
Anh quơ quơ cái tay mà vừa nãy Tống Sơ Cửu đeo nhẫn kim cương lên cho anh, nhếch miệng: “Anh đồng ý lời cầu hôn vừa nãy của em, bây giờ đến lượt anh, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Tống Sơ Cửu trợn tròn mắt, không phải chứ, cái tình huống gì đây? Đúng là cô mua một chiếc nhẫn, cũng là cô tự tay đeo lên cho anh, nhưng mà, đó không phải là…
“Suýt nữa thì quên mất, cầu hôn cần có hoa hồng.”
Tống Sơ Cửu vẫn còn đứng đó, cảnh tượng trước mặt cô lại xảy ra biến hóa, một đóa hoa hồng màu hồng nhạt bay bổng trước mặt cô, xoay tròn quanh người cô.
Vô số bông hoa màu hồng phấn dần dần tràn ngập cả không gian, biến thành một biển hoa màu hồng nhạt.
Giang Bách Xuyên thu tay lại, hoa hồng còn đang lơ lửng giữa không trung, xoay tròn quanh hai người họ.
Người xung quanh lại không hề phát hiện ra, chỉ cho rằng trước mắt là một cảnh cầu hôn bình thường.
Tống Sơ Cửu bị cảnh đẹp này làm cho kinh ngạc, cô nhìn Giang Bách Xuyên ở trước mặt, anh vẫn quỳ một chân trên đất như cũ, ánh mắt chờ đợi nhìn cô.
Tống Sơ Cửu nghĩ, đồng ý với anh cũng không tệ, hai người bọn họ có lẽ là hai yêu quái duy nhất, ngoại trừ đối phương thì sẽ không gặp được đồng loại khác có thể làm bạn đời.
Với lại… Anh Giang thật sự rất tốt, hào phóng, nhiệt tình, chính nghĩa, săn sóc.
Thực ra cô… Có lẽ hơi thích anh, hừm, có thể còn nhiều hơn là hơi thích.
Nghĩ như vậy, Tống Sơ Cửu vươn tay, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, em cũng đồng ý.”
Anh Giang khá đáng yêu, vừa nãy còn dám lừa cô cầu hôn trước.
Nụ cười của Giang Bách Xuyên càng lớn hơn, nét mặt vui sướng đến không khống chế nổi, anh rũ mắt đeo nhẫn lên tay cô, sau đó một mực nắm chặt, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.
Tống Sơ Cửu cúi đầu nhìn anh, nhếch môi cười.
Hình ảnh hai người nhìn nhau cười dường như đã dừng lại..
Sau đó, lúc Tống Sơ Cửu lặng lẽ đến thăm Triệu Đồng Đồng, biết được mẹ Hứa muốn nhận nuôi cô bé.
Bởi vì cha Triệu cũng vào tù, đứa nhỏ này thực sự không còn cha mẹ, mẹ Hứa cũng coi như đã nhìn cô bé lớn lên, không đành lòng để cô bé vào viện mồ côi chịu khổ, cho nên có dự định sẽ nhận nuôi cô bé.
Tống Sơ Cửu yên lòng, như vậy thì cô bé có người nhà rồi, về sau sẽ lớn lên thật tốt, sẽ từ từ quên đi đau khổ mà gia đình vốn có mang tới.
Hai người Tống Sơ Cửu và Giang Bách Xuyên đã ăn cơm rồi, bước từng bước tản bộ dọc theo con đường, ánh đèn đường kéo dài chiếc bóng của hai người, lại dán vào một chỗ rất chặt chẽ.
Bầu không khí hơi yên lặng đến kỳ lạ, Tống Sơ Cửu lặng lẽ nhìn thoáng qua Giang Bách Xuyên, phát hiện khóe miệng của anh vẫn luôn tươi cười.
Lần này anh Giang đổi thân phận, tính tình tốt hơn rất nhiều, trước kia vẫn luôn xụ mặt.
“Lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi không thể nào tìm thấy Đồng Đồng nhanh như vậy, còn kịp thời cứu được con bé.”
Giang Bách Xuyên không để bụng: “Chỉ là việc nhỏ thôi… Không, ý tôi là, em thấy khả năng của tôi có phải rất hữu dụng không? Hay là em tuyển dụng tôi làm phụ tá đi? Về sau tôi giúp em làm việc, không có tiền lương cũng được, bao ăn bao ở là được.”
Tống Sơ Cửu ngạc nhiên một chút, kinh ngạc nói: “Anh muốn làm công cho tôi sao?” Anh là yêu quái ngàn năm, sao lại đi làm công cho một yêu quái nhỏ chứ?
“Đúng vậy, em sẽ không ghét bỏ tôi chứ? Tôi bị quy tắc của đất trời áp chế, không kiếm được nhiều tiền, cũng chỉ có thể làm được một ít công việc nặng nhọc, vừa mệt mà lương lại thấp.
Cho nên tôi đi theo em lăn lộn cũng không tệ, có ăn có uống là được.”
Nói như vậy, Tống Sơ Cửu tin ngay lập tức, bởi vì lúc trước công việc của anh Giang quả thực đều vô cùng vất vả.
Nhưng dù như thế nào thì anh cũng là yêu quái ngàn năm, khả năng mạnh mẽ như vậy, nếu thật sự có thể đến làm công cho cô thì cô có thể cười đến tỉnh!
“Được, tôi không cần anh làm trợ lý, anh… Coi như hai ta đều làm chủ đi! Làm việc với nhau là được, sau đó tôi cho anh tiền lương gấp ba, à không, gấp mười!”
Nụ cười của Giang Bách Xuyên càng sâu hơn: “Được.” Hai ông chủ, rất tốt rất tốt, yêu quái nhỏ này vẫn rất có tâm cơ! Chà! Vậy mà đã không chờ nổi, muốn làm bà chủ rồi!
Tống Sơ Cửu không biết anh đang bổ não cái gì, đúng lúc đi ngang qua một tiệm châu báu, ánh mắt của cô sáng lên, lôi kéo Giang Bách Xuyên đi vào: “Anh mời tôi ăn cơm, tôi tặng anh kim cương, trước kia không phải anh thích nhất là cái này sao? Chỗ của tôi vẫn còn đồ chơi của anh đó.”
Vốn dĩ là Giang Bách Xuyên muốn nói không cần, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh lại thay đổi ý định, nghe theo đi vào cùng với cô.
“Chào mừng ghé thăm.
Hai vị muốn xem cái gì?”
“Nhẫn.” Không đợi Tống Sơ Cửu trả lời, Giang Bách Xuyên đã mở miệng trước.
“Hả? Nhẫn sao? Anh thích nhẫn à?” Tống Sơ Cửu thuận miệng nói: “Vậy được rồi, lấy một cái nhẫn, loại có kim cương đó.”
Nhân viên hướng dẫn nghe xong thì nụ cười càng sâu hơn, vội vàng dẫn bọn họ tới khu để nhẫn kim cương.
Tống Sơ Cửu nhìn thấy đều là nhẫn của nữ giới thì nói: “Muốn của nam giới, cho anh ấy đeo.”
Nhân viên bán hàng nghe vậy còn hơi kinh ngạc một chút, chẳng qua là vẫn giữ vững sự chuyên nghiệp, dẫn bọn họ đi xem nhẫn của nam giới.
Nhẫn của nam giới cực kỳ ít loại khảm viên kim cương lớn, đa số đều là kim cương tấm, mặc dù nhìn cũng lấp lánh tỏa sáng, nhưng lại hơi thiếu thú vị.
Tống Sơ Cửu chọn hồi lâu, cuối cùng chọn được một viên kim cương lớn nhất, cô cảm thấy anh Giang nhất định sẽ thích kiểu này.
Quả nhiên, Giang Bách Xuyên lập tức vươn tay ra: “Đeo thử cho tôi xem.”
Tống Sơ Cửu cũng không nghĩ nhiều, thuận tay đeo lên cho anh ngay ngón áp út, vì anh Giang duỗi ra đúng một ngón này.
Tay của Giang Bách Xuyên hết sức xinh đẹp, thon dài như ngọc, giống như điêu khắc ra từ Dương Chi Bạch Ngọc.
Tay như thế này, cho dù là đeo một cái vòng cỏ cũng đẹp, huống chi là kim cương chói mắt?
Tống Sơ Cửu tán thưởng từ tận nội tâm: “Thật là dễ nhìn.”
Giang Bách Xuyên thu tay lại, khóe miệng nhếch lên, hơi rũ mắt xuống: “Anh đồng ý.”
Tống Sơ Cửu: “?”
Đồng ý cái gì?
“Bây giờ đến lượt anh.”
Giang Bách Xuyên nói, quỳ một chân trên đất, lấy ra một cái hộp từ trong túi quần, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hồng nhạt to như trứng bồ câu.
Anh quơ quơ cái tay mà vừa nãy Tống Sơ Cửu đeo nhẫn kim cương lên cho anh, nhếch miệng: “Anh đồng ý lời cầu hôn vừa nãy của em, bây giờ đến lượt anh, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Tống Sơ Cửu trợn tròn mắt, không phải chứ, cái tình huống gì đây? Đúng là cô mua một chiếc nhẫn, cũng là cô tự tay đeo lên cho anh, nhưng mà, đó không phải là…
“Suýt nữa thì quên mất, cầu hôn cần có hoa hồng.”
Tống Sơ Cửu vẫn còn đứng đó, cảnh tượng trước mặt cô lại xảy ra biến hóa, một đóa hoa hồng màu hồng nhạt bay bổng trước mặt cô, xoay tròn quanh người cô.
Vô số bông hoa màu hồng phấn dần dần tràn ngập cả không gian, biến thành một biển hoa màu hồng nhạt.
Giang Bách Xuyên thu tay lại, hoa hồng còn đang lơ lửng giữa không trung, xoay tròn quanh hai người họ.
Người xung quanh lại không hề phát hiện ra, chỉ cho rằng trước mắt là một cảnh cầu hôn bình thường.
Tống Sơ Cửu bị cảnh đẹp này làm cho kinh ngạc, cô nhìn Giang Bách Xuyên ở trước mặt, anh vẫn quỳ một chân trên đất như cũ, ánh mắt chờ đợi nhìn cô.
Tống Sơ Cửu nghĩ, đồng ý với anh cũng không tệ, hai người bọn họ có lẽ là hai yêu quái duy nhất, ngoại trừ đối phương thì sẽ không gặp được đồng loại khác có thể làm bạn đời.
Với lại… Anh Giang thật sự rất tốt, hào phóng, nhiệt tình, chính nghĩa, săn sóc.
Thực ra cô… Có lẽ hơi thích anh, hừm, có thể còn nhiều hơn là hơi thích.
Nghĩ như vậy, Tống Sơ Cửu vươn tay, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, em cũng đồng ý.”
Anh Giang khá đáng yêu, vừa nãy còn dám lừa cô cầu hôn trước.
Nụ cười của Giang Bách Xuyên càng lớn hơn, nét mặt vui sướng đến không khống chế nổi, anh rũ mắt đeo nhẫn lên tay cô, sau đó một mực nắm chặt, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.
Tống Sơ Cửu cúi đầu nhìn anh, nhếch môi cười.
Hình ảnh hai người nhìn nhau cười dường như đã dừng lại..