- Tác giả
- Dịch: Mộng không thường.
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- Huyền Huyễn
- Đam mỹ
- HE
- Nữ Cường
- Đô Thị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 5P
- Nguồn
- Mộng không thường.
- Lượt đọc
- 4,421
- Cập nhật
1.
"Cái nội dung nhảm nhí gì đây! Tôi đúng là mù mới đi đọc quyển tiểu thuyết này lúc nửa đêm mà! Ngủ không nổi luôn!"
"Nữ chính trong này đúng là não yêu đương thuần khiết!“
Sau khi gửi đi hai bình luận, tôi đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Cuốn tiểu thuyết này thuộc thể loại nam chính ngược tâm ngược thân nữ chính, sau đó quay lại trả giá hi sinh để theo đuổi vợ từ đầu.
Tôi xuyên thành nữ phụ lót đường, là thiên kim giả khổ sở theo đuổi nam chính trong truyện gốc.
Vị thiên kim giả này hàng ngày đều lặng lẽ ngáng chân chị gái thiên kim thật thiện lương của cô ta.
Vào đêm trước khi nam nữ chính về bên nhau ở kết thúc truyện, cô ta không ngoài ý muốn bị nam chính hung hăng trừng trị, kết cục thê thảm khỏi bàn.
Khi tôi xuyên sách, tôi thấy mình đang ở trên một chiếc du thuyền sang trọng.
Vì nắm rõ cốt truyện nên tôi biết, lúc này đang tiến triển đến tình tiết quan trọng trong cuộc gặp gỡ của nam nữ chính.
Nam chính bất cần đời mời thiên kim tiểu thư các nhà tham gia tiệc du thuyền, sau đó không cẩn thận rơi xuống biển.
Nữ chính không biết bơi, thế nhưng vẫn nhảy xuống biển cứu nam chính một cách vi diệu.
Nam chính sau khi mở mắt ra, thấy nữ chính thì yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu tìm mọi cách theo đuổi.
Nữ chính không đỡ được thế tấn công dồn dập của nam chính, não yêu đương từ từ rung động, cuối cùng lén lút đi đăng ký kết hôn với hắn ta.
Ai ngờ chân tướng lại là ——
“Yêu đương ư? Giờ thì khiến cho cả nhà em phá sản nào.”
Hoá ra nam chính ngấm nghé sản nghiệp của gia tộc nhà nữ chính từ lâu, có dã tâm muốn chiếm nó làm của riêng.
Thế nên hắn lợi dụng nữ chính, thành công khiến cho nhà nữ chính phá sản.
Cha mẹ nữ chính hối hận không chịu nổi, chỉ vào mặt nữ chính mắng cô là sói mắt trắng vô ơn, nói đáng lẽ ban đầu không nên nhận cô về.
Nữ chính yếu ớt, đáng thương bất lực đã đành. Cô còn có một mẹ chồng ác độc và em gái nữ phụ luôn luôn tìm cách gây khó dễ.
Càng thần kỳ hơn chính là, cho dù như thế nhưng nữ chính vẫn yêu nam chính say đắm hết lòng, cho dù nam chính thường xuyên chơi bời ở bên ngoài, hiếm khi trở về nhà đi chăng nữa.
Nữ chính bị mọi người thay phiên nhau điên cuồng ngược đãi đến tận cuối truyện.
Để thúc đẩy đề tài theo đuổi lại vợ, cốt truyện sau đó bắt đầu bẻ lái một trăm tám mươi độ.
Bởi vì nam chính gây thù chuốc oán khắp nơi, một lần nọ đã để cho đối thủ tìm được cơ hội trả thù.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nữ chính xuất hiện, lấy thân mình đỡ một nhát chí mạng cho nam chính.
Trong suốt ba tháng nữ chính hôn mê, mẹ chồng độc ác bắt đầu hối hận, nam chính cũng nhận ra nữ chính mới là tình yêu đích thực của mình.
Vì thế sau khi nữ chính tỉnh lại, nam chính hai mắt ửng đỏ, dầm mưa quỳ xuống xin nữ chính tha thứ.
Quá trình theo đuổi vợ chỉ vỏn vẹn đúng ba chương, sau đó thuận lợi đạt được "mặc dù bạn đã mất tất cả, nhưng bạn có được tình yêu" — kết thúc HE.
2.
Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng ai đó hét lên:
“Có ai không, mau đến đây đi! Diệc Hàn rơi xuống biển rồi!"
Sau khi nam chính từ trên du thuyền rơi xuống biển, dựa theo cốt truyện thì nữ chính sẽ không ngần ngại nhảy xuống theo, diễn một màn người đẹp cứu anh hùng.
Sau đó tôi phải đẩy cô ấy ra, nhào vào trong ngực nam chính, nước mắt lưng tròng nói:
“Anh doạ chết người ta rồi!”
Nghĩ đến kết cục trong tương lai của mình, cả người tôi lạnh buốt.
Tôi quyết định tránh xa chốn thị phi này, phòng trường hợp bị tình yêu cháy bỏng chết đi sống lại của nam nữ chính bắn trúng.
Nam chính này ai thích, ai muốn thì đến mà lấy đê!
Tôi đứng cách đó không xa, dựa người lên lan can du thuyền, yên lặng hóng hớt cảnh lần đầu gặp mặt của nam nữ chính.
Ai ngờ đám thiên kim tiểu thư ở đây tuy rằng ai nấy đều cực kì lo lắng, thế nhưng không một ai nhảy xuống cứu nam chính cả.
Lúc này, tôi và nữ chính Tô Hướng Noãn đều lạnh nhạt bàng quan, giả vờ không thấy.
Tại sao cô ấy cũng...
Tôi đang cảm thấy kỳ quái thì nữ chính lặng lẽ tới gần, thăm dò hỏi tôi:
“Em cũng sống lại à?"
Tôi lập tức hiểu ra, cười cười:
“Không, em xuyên sách.”
Cô ấy sống lại, tôi xuyên sách.
Tránh xa chó nam chính, cả hai chúng tôi đều có tương lai tươi sáng.
3.
Nam chính Lãnh Diệc Hàn sau đó vẫn được cứu lên bờ.
Tô Hướng Noãn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, dường như rất thoải mái:
"Chỉ cần chị không cứu hắn ta, sau này sẽ không cần liên quan đến hắn nữa.”
Tôi nhìn sang Lãnh Diệc Hàn nằm trong vòng tay của vệ sĩ, hắn dần dần tỉnh lại.
Ánh mắt hắn mơ màng, đột nhiên nắm chặt tay vệ sĩ.
Tôi hít một hơi:
“Kích thích thế sao!”
"Hướng Noãn, là em cứu tôi ư?"
Đây là câu đầu tiên hắn ta nói.
Giống y đúc câu thoại trong tiểu thuyết gốc.
Tô Hướng Noãn biến sắc, lùi về phía lan can, vẻ mặt giống như vừa nghe phải chuyện gì cực kì khủng khiếp.
"Sao lại thế được! Rõ ràng chị không cứu hắn ta, không hề cứu hắn ta mà! Tại sao hắn ta vẫn... vẫn gọi tên chị!"
Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm, tôi cẩn thận suy nghĩ, nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân trong đó.
Nội dung trong sách tuy rằng rất vô lý, thế nhưng dù cho đổ máu hay trời sập thì nhân vật chính vẫn sẽ đứng vững.
Nếu muốn thay đổi cốt truyện, không phải một sớm một chiều là có thể làm được.
Tôi vội vàng tiến lên vỗ vỗ bả vai cô ấy, an ủi:
"Trong sách là như thế đó. Chị đừng nản lòng, một lần không được thì hai lần, dù sao chắc chắn sẽ có cơ hội thay đổi cốt truyện thôi.”
Nghe tôi nói xong, Tô Hướng Noãn cuối cùng mới phấn chấn hơn một chút, nắm lấy tay tôi:
"Chị không biết. Mộ Anh, cảm ơn em.”
Tôi khoát khoát tay:
"Chị khách sáo rồi.”
Mặc dù tình hình hiện nay không tốt cho chúng tôi.
Thế nhưng may mắn thay, tôi có góc nhìn của Thượng Đế còn cô ấy có hào quang nữ chính.
Tôi không thể chối từ việc lật đổ cốt truyện rác rưởi này.
Không chỉ vì cô ấy, mà còn vì bản thân mình.
4.
Vừa mới trở lại nhà họ Tô, cha mẹ Tô đã vội vàng chạy ra đón chúng tôi.
Tô Mộ Anh, cũng chính là tôi bây giờ, vẫn được cha mẹ Tô ngầm đồng ý cho phép ở lại nơi này.
Họ nuôi nấng tôi nhiều năm, nếu bảo không có tình cảm thì là nói dối.
Sau khi cha mẹ Tô tìm được Tô Hướng Noãn về từ viện mồ côi, họ tuyên bố với bên ngoài rằng Tô Hướng Noãn là con gái lớn lưu lạc từ nhỏ, nay mới tìm được về.
Ngoại trừ nhà họ Tô ra, không một ai biết tôi là thiên kim giả.
Chuyện Tô Hướng Noãn nhảy xuống biển cứu người trong buổi tiệc đã nhanh chóng lan truyền trong giới phú hào.
"Noãn Noãn, sao con lại ngốc như vậy chứ!”
Mẹ Tô lau nước mắt:
"Con không biết bơi, chẳng may xảy ra chuyện gì..."
Nói xong, bà lại nghẹn ngào nức nở.
Vẻ mặt cha Tô nghiêm túc, nói với Tô Hướng Noãn:
"Cha và Lãnh Diệc Hàn từng tiếp xúc trên thương trường, cậu ta làm việc sát phạt quyết đoán, không phải hạng người lương thiện gì đâu, con hạn chế tiếp xúc với cậu ta đi!”
Ông quay đầu lại nói với tôi:
"Mộ Anh cũng vậy!"
Trong cốt truyện gốc, tuy rằng Tô Hướng Noãn mới quen Lãnh Diệc Hàn nhưng biểu hiện của hai người họ cứ như quen từ tám trăm năm trước, cô nhỏ giọng giải thích với cha rằng hắn không phải người như vậy.
Tô Mộ Anh thì liếc mắt nhìn Tô Hướng Noãn, bất mãn nữ chính chiếm hết sự chú ý của Lãnh Diệc Hàn.
Nhưng bây giờ, tôi và Tô Hướng Noãn ăn ý gật gật đầu.
Thấy thế, cha Tô đang định răn dạy tiếp bỗng nghẹn lời.
Ông gãi đầu, kinh ngạc nói:
"... Được rồi.”
Sau đó lẩm bẩm nói với mẹ Tô:
"Lạ thật, tôi cứ có cảm giác là mình còn rất nhiều chuyện muốn nói.”
5.
Biệt thự nhà họ Tô thật sự quá lớn.
Tôi vừa xuyên tới tất nhiên không biết đường, chỉ đành nhờ Tô Hướng Noãn dẫn tôi về phòng.
Trong phòng ngủ, tôi ngó trái ngó phải, nhìn gì cũng thấy lạ.
Tô Hướng Noãn ngồi trên giường, không biết đang suy nghĩ gì, tâm trạng sa sút.
Tôi hỏi cô ấy:
"Chị sao thế?”
Giọng Tô Hướng Noãn run rẩy:
"Mộ Anh, chị thấy hơi sợ hãi. Em cũng thấy đó, ba mẹ đều cho rằng là chị cứu Lãnh Diệc Hàn…”
"Nếu không thay đổi được cốt truyện, vậy chị vẫn phải kết hôn với hắn, vẫn sẽ hại nhà chúng ta phá sản. Chị thật sự không có dũng khí làm lại lần nữa."
Tôi ngắt lời cô ấy:
"Nhìn cái lợi trước mắt đã, chị không thấy lời thoại của cha chúng ta đã thay đổi rồi sao?”
Tô Hướng Noãn gật đầu, đôi mắt đỏ hoe.
Tôi tiếp tục:
"Theo suy đoán của em, những tình tiết không quan trọng thì sai lệch một chút cũng không vấn đề gì.”
"Thế nhưng tình tiết quan trọng ảnh hưởng đến cốt truyện, giống như khi chị và Lãnh Diệc Hàn lần đầu gặp gỡ hoặc là kết hôn thì đều gắn liền với tuyến nhân vật chính, đương nhiên sẽ không dễ dàng thay đổi."
Tô Hướng Noãn thở dài:
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Tôi nghĩ ngợi đến mức nhức hết cả đầu, nằm xuống chiếc giường rộng ba thước rồi nói:
"Bây giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, đợi đến khi tiến triển sang nội dung quan trọng tiếp theo, nói không chừng sẽ có cách.”
Tô Hướng Noãn nghe tôi nói xong, dáng vẻ suy tư:
"Nếu là tình tiết xoay quanh chị và Lãnh Diệc Hàn, chị nhớ tình tiết quan trọng tiếp theo là một bữa tiệc họp mặt.”
"Tiệc họp mặt?"
"Ừm."
Buổi tiệc trong lời Tô Hướng Noãn, theo cốt truyện gốc là do Tô Mộ Anh tổ chức.
Bởi vì Tô Mộ Anh không lúc nào là không nhăm nhe gây chuyện với Tô Hướng Noãn nên thành thật mà nói, tôi không nhớ rõ tình tiết này lắm.
May mà có Tô Hướng Noãn nhắc nhở tôi.
"Chị bị Mộ Anh giả vờ không cẩn thận đẩy xuống bể bơi, Lãnh Diệc Hàn trùng hợp đi ngang qua nhìn thấy. Sau khi cứu chị lên, hắn…”
Tôi thuận miệng hỏi:
"Hắn làm sao?"
Cô ấy nhìn tôi, do dự nói:
"Hắn tát Mộ Anh một cái.”
Tôi:
"......!!!”
Nhờ lời nhắc nhở này của Tô Hướng Noãn mà tôi nhớ ra hết rồi!
Cốt truyện gốc là như thế này:
Tô Mộ Anh ngoài miệng nói muốn dẫn Tô Hướng Noãn đến làm quen với các thiên kim tiểu thư khác trong giới, trên thực tế lại âm thầm gây chuyện. Cô ta tính toán, muốn mượn cơ hội này dạy cho Tô Hướng Noãn một bài học.
Lúc ấy, các thiên kim vây quanh Tô Mộ Anh, mồm năm miệng mười bà tám về chuyện Lãnh Diệc Hàn rơi xuống biển.
Tô Mộ Anh nhớ tới ánh mắt Lãnh Diệc Hàn nhìn Tô Hướng Noãn ngày hôm đó, càng nghe càng bực. Cô ta đẩy đám người ra, đi về phía Tô Hướng Noãn đứng cạnh hồ bơi.
Tô Hướng Noãn thấy sắc mặt Tô Mộ Anh không tốt, đang định quan tâm hỏi thăm thì bị Tô Mộ Anh "lỡ tay" đẩy xuống nước.
Nhìn Tô Hướng Noãn chật vật sặc nước, giãy dụa khổ sở trong bể bơi, Tô Mộ Anh cười lạnh nói:
"Không phải chị thích nổi bật sao? Đã thế tôi cho chị nổi đủ!”
Đúng lúc này, Lãnh Diệc Hàn cứ như từ trên trời rơi xuống, cắm đầu nhảy thẳng xuống bể.
Hắn ôm Tô Hướng Noãn cả người ướt sũng lên bờ, khoác áo khoác tây trang lên người cô.
Tô Mộ Anh môi trắng bệch, vừa định tiến lên giải thích thì bị Lãnh Diệc Hàn không nể nang tát cho một cái, ngã nhào xuống đất.
"Một cái tát này, là tôi đánh thay cho Hướng Noãn!"
Trong tiểu thuyết còn qua loa viết thêm—
Sau buổi tụ họp này, Tô Mộ Anh bệnh nặng một trận, hơn nửa tháng không thể gây thêm phiền phức gì cho Tô Hướng Noãn.
Nghĩ đến đây, tôi theo bản năng che mặt lại.
Đừng mà!
Tôi không muốn bị tát đâu!
Càng không muốn bị bệnh nặng!
Nghĩ thế, tôi lập tức nhổm dậy, nắm lấy tay Tô Hướng Noãn, ánh mắt kiên định nói:
"Thay đổi cốt truyện thôi! Bắt đầu từ lần này nhé!”