Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo - Chương 18
Tống Hạo Hiên rất khó chịu, một khi anh khó chịu thì những người ở dưới đi theo anh cũng khó chịu, người bị ép khổ nhất chính là trợ lý Lâm Kha… Anh ta đã cầu xin ở trong lòng rất lâu, hy vọng Trần Khả Nhân bảo Tống Hạo Hiên đi sớm hơn, đừng để anh lại tra tấn người khác!
Nhưng mà thực tế chính là tàn khốc như vậy, đã bốn mươi tiếng đồng hồ rồi Trần Khả Nhân lại không nhắc đến một chữ nào đến việc Tống Hạo Hiên đến gặp mẹ cô, cho nên… Tống Hạo Hiên càng gắt gỏng, giống như là bất cứ khi nào, không, là một con khủng long lúc nào cũng phun ra lửa!
Sáng sớm, tất cả mọi người trong phòng họp không dám nói lời nào, người người cúi đầu không dám nhìn Tống Hạo Hiên, sợ mình sẽ là người tiếp theo bị lửa thiêu chết.
“Thế nào? Mỗi một người đều không nói? Chính các người nhìn xem các người làm ra cái gì? Là phân sao? Tôi bỏ tiền thuê các người cũng không phải để các người cho tôi nhìn những thứ thế này! Lấy về, làm lại hết cho tôi!”
Dưới đáy lòng của mọi người không nhịn được mà kêu lên, chỉ là một bản kế hoạch đơn giản như vậy mà bọn họ đã chỉnh sửa mười lần, bọn họ làm đến mức muốn nôn ra… Đáng tiếc là nhiều nhất bọn họ cũng chỉ dám nói ở trong lòng vậy thôi, tuyệt đối không dám biểu đạt ra ngoài cho Tống Hạo Hiên biết.
Tống Hạo Hiên đang muốn mở miệng tiếp tục mắng, lúc này tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên.
Tống Hạo Hiên có một thói quen dùng nhiều nhạc chuông khác nhau đề phân biệt người liên lạc, mà bên trong chỉ một nhạc chuông khi gọi mới vang lên. Những người ở phía dưới nghe thấy tiếng nhạc chuông này liền thở ra một hơi, chỉ là một cú điện thoại nhưng lại liên quan đến tương lai bọn họ!
Khác với mọi người đang lo lắng bất an, vẻ mặt Tống Hạo Hiên trở nên dịu dàng rất nhiều, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: “Này, bé ngoan, anh rất nhớ em…”
Đầu điện thoại bên kia lại không xấu hổ trả lời như thường ngày, ngược lại thì truyền tới tiếng khóc đứt quãng, khóc đến mức làm cho trái tim Tống Hạo Hiên tan nát, cầm điện thoại dỗ dành nói: “Sao vậy? Bé ngoan xảy ra chuyện gì sao?”
Không biết Trần Khả Nhân nói câu cái gì, vẻ mặt Tống Hạo Hiên liền thay đổi, nửa là lo lắng nửa là vui mừng, sau đó nói câu anh sẽ đến ngay thì cũng không thèm ngắt điện thoại mà ra lệnh cho Lâm Kha: “Gọi máy bay trực thăng chuẩn bị sẵn cho tôi, nửa tiếng sau tôi sẽ đi.”
Lâm Kha lập tức đi gọi điện thoại, không cần phải nói anh ta cũng biết Tống Hạo Hiên muốn đi đâu.
Trái lại thì Tống Hạo Hiên vẫn còn cầm điện thoại dỗ dành người đầu bên kia, trong lòng mọi người không nhịn được mà muốn chụp vài tấm hình… Đây chính là người sếp mà ngày nào cũng hành hạ bọn họ, anh cũng có hôm nay! Nhưng mà cuối cùng anh phải đi, còn bọn họ cũng muốn được tự do! Tối nay bọn họ muốn đi ca hát chúc mừng?
Tại sao Tống Hạo Hiên lại có phản ứng như vậy, tất cả bởi vì Trần Khả Như nói một câu: “Hạo Hiên, hình như em mang thai!”
Sau đó không đợi Tống Hạo Hiên vui vẻ, Trần Khả Nhân lại nói: “Nhưng em rất lo lắng, vừa rồi em còn bị chảy chút máu, anh nói xem đứa con có phải không được tốt không?”
Dĩ nhiên, Tống Hạo Hiên lo lắng hơn chính là, cô gái nhỏ của anh vì thế mà rất hoang mang, hoang mang đến mức khóc không thở ra hơi, chỉ cách một chiếc điện thoại cũng làm anh tan nát cõi lòng.
Hai ngày trước Trần Khả Nhân trở về quê, hai mẹ con đã lâu không gặp nhau nên nói chuyện rất nhiều, sau đó Trần Khả Nhân quên nói chuyện của cô và Tống Hạo Hiên.
Qua một ngày, trong lúc Trần Khả Nhân vô tình kiểm tra ngày tháng. Mà phát hiện tháng trước hình như cô chưa có kinh nguyệt, lúc ấy cô còn tưởng rằng nó bị chậm nên cũng không quan tâm, ai ngờ tháng này cũng không có… Một cô gái có cuộc sống tình dục và không có các biện pháp phòng ngừa rồi không có đến kì kinh nguyệt thì có ý nghĩa gì? Có nghĩa là rất có thể cô đã mang thai!
Lần này Trần Khả Nhân hoảng sợ.
Cũng may cô không hoàn toàn bối rối, cô rất bình tĩnh đi đến nhà thuốc mua que thử thai, vì để chứng minh có mang thai hay không, cô một lúc mua hết bảy que thử thai, sau đó…
Sau đó, có vẻ cô đã mang thai!
Sau khi Trần Khả Nhân xác nhận thì tay không tự chủ được đặt lên bụng mình, dường như thật sự cảm nhận được dao động của sinh mạng nhỏ bé kia. Cô rất vui vẻ, vui vẻ vì mình làm mẹ, vui vẻ vì mình đã có con với người mình yêu.
Thật ra thì cũng không ai biết, Trần Khả Nhân luôn hy vọng có một gia đình hoàn chỉnh, cô rất hy vọng trong gia đình mình có một người đàn ông mạnh mẽ, có thể bảo vệ cô khi cô bị người ta bắt nạt, lúc mẹ cô bất lực thì cô có chỗ để dựa vào…
Từ trước đến giờ cô không có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cô có thể cho đứa trẻ của mình một gia đình hoàn chỉnh. Ít nhất sẽ không để cho đứa trẻ lớn lên trong cô đơn giống như cô, cô tin tưởng Tống Hạo Hiên sẽ là một người chồng và người ba tốt, cô chưa nghi ngờ điều này.
Thế là ôm suy nghĩ như vậy, cô nghĩ ngày mai nên đi bệnh viện kiểm tra một lần, sau khi xác nhận sẽ nói cho Tống Hạo Hiên biết, trước khi ngủ cô còn suy nghĩ nếu Tống Hạo Hiên biết tin tức sẽ có phản ứng gì… Kết quả, sau khi tỉnh giấc cô thấy dưới quần lót của mình có một dấu đỏ như máu!
Lần này cô thật sự rất hoảng sợ, trong lòng cô vô cùng vội vàng chỉ có thể nghĩ đến Tống Hạo Hiên, cho nên cô liền gọi điện cho anh, khóc đến mức không thở được, nói chuyện đứt quãng kể cho Tống Hạo Hiên nghe, làm cho Tống Hạo Hiên nơm nớp lo sợ theo cô.
Sau đó Tống Hạo Hiên không yên tâm về cô, ở trong điện thoại anh bảo cô hãy đến bệnh viện kiểm tra, bây giờ Trần Khả Nhân đang hoang mang lo sợ, dĩ nhiên Tống Hạo Hiên nói cái gì thì cô sẽ làm cái đó ngay.
Cô không dám ở nhà, sợ bị mẹ mình phát hiện ra điều gì, vì vậy cô ở bên ngoài tìm một chỗ đợi Tống Hạo Hiên đến. Vì cô đang ngẩn ngơ nên cảm giác thời gian chờ Tống Hạo Hiên xuất hiện ở trước mặt cũng không lâu.
Cô đã không nhịn được khi nghe giọng nói anh trong nghe điện thoại, lần này thấy anh lại không nhịn được, nhào thẳng vào trong ngực Tống Hạo Hiên khóc.
Tống Hạo Hiên đau lòng nhỏ giọng dỗ dành nói: “Ngoan, đừng khóc! Nhìn thấy em khóc anh cũng muốn khóc theo, đừng khóc, ngoan…”
Trần Khả Nhân thút thít nói: “Anh nói xem có xảy ra chuyện gì không?”
Tống Hạo Hiên cũng không chắc chắn, mặc dù anh đã trải qua rất nhiều, nhưng chuyện về đứa trẻ thì anh lần đầu trải qua. Bản thân anh không thích những sinh vật ồn ào như trẻ con cho lắm, trước đó không xác định nên mỗi lần đều có biện pháp phòng ngừa tốt, cũng chính là sau khi thích Trần Khả Nhân mới cảm thấy có đứa trẻ cũng không tệ, ai ngờ…
Lúc này anh rất hối hận, sớm biết thế thì từ đầu nên tiếp tục đeo bao cao su thì tốt hơn!
Tống Hạo Hiên khẽ thở một hơi, nhỏ đến mức không thể nghe được, nắm tay Trần Khả Nhân nói: “Trước tiên chúng ta nên đi bệnh viện kiểm tra rồi nói chuyện sau? Cho dù thế nào anh cũng sẽ đi cùng với em!”
Trần Khả Nhân biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với kết quả, ngay sau đó nước mắt đầm đìa đồng ý.
Hai người mặt đầy nghiêm túc đi bệnh viện, nhìn vẻ mặt hai người họ không giống như đi kiểm tra có mang thai không, mà lại giống đi kiểm tra có bệnh ung thư hay không vậy…
Người khám cho Trần Khả Nhân là một bác sĩ nữ lớn tuổi, vẻ mặt rất nghiêm túc, cho dù quá trình kiểm tra toàn bộ cho Trần Khả Nhân nhưng trên mặt lại chẳng có cảm giác gì, quả thực có chút hơi đáng sợ.
Nữ bác sĩ nhìn cô một cái, lại nhìn Tống Hạo Hiên một cái, ánh mắt kia giống như đang nhìn hai đứa trẻ không hiểu chuyện: “Cũng đã mang thai hai tuần, sao còn liều lĩnh như vậy?”
Trần Khả Nhân vừa mừng vừa sợ, sau đó lại nghĩ đến lúc trước… Cô lo lắng nói: “Hôm nay tôi phát hiện mình dường như đến kỳ kinh nguyệt, đứa trẻ có sao không…”
Nữ bác sĩ lại nhìn cô một cái: “Cái hiện tượng này là bình thường, cô không cần lo lắng quá mức.”
Trần Khả Nhân và Tống Hạo Hiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó Tống Hạo Hiên hỏi những điều kiêng kỵ trong lúc mang thai, vẻ mặt quyết tâm làm một người bố tốt này cũng khiến vẻ mặt của bác sĩ trở nên dịu dàng hơn một chút.
Những gì nên nói cũng đã nói, nên hỏi cũng đã hỏi, hai người định rời khỏi bệnh tìm một chỗ ăn cơm, lăn qua lăn lại cho đến trưa hai hai người đều đã đói. Ai ngờ lúc này nữ bác sĩ mở miệng giữ hai người lại, làm cho vẻ mặt bọn họ trở nên đầy khẩn trương lo lắng, rất sợ nghe tin tức xấu.
Nữ bác sĩ trái lại rất bình tĩnh: “Hai người vẫn còn trẻ tuổi nên đừng nên làm bừa, đặc biệt là phương diện cuộc sống tình dục… Trước ba tháng hãy giữ mình một chút, cho dù sau này có thể làm, cũng không cần quá mức kịch liệt. Nhớ cố gắng chăm sóc đứa trẻ!”
Bà ấy vừa nói như vậy, cả hai người không khỏi nghĩ đến lần làm tình cực độ cách đây không lâu… Ngay lập tức mặt Trần Khả Nhân đỏ bừng, cho dù là Tống Hạo Hiên luôn không cần thể diện như vậy cũng cảm thấy ngại ngùng.
Cuối cùng hai người vội trốn chạy khỏi bệnh viện.
Tống Hạo Hiên đưa tay lên eo Trần Khả Nhân, hơi nghiêng đầu hỏi cô: “Ở đây có món gì ngon? Em dẫn anh đi ăn thử, được không?”
Trần Khả Nhân nghe anh nói như vậy cũng cảm thấy đói, suy nghĩ cũng nhanh nhẹn hơn, trong lòng đang nghĩ đến chỗ nào có đồ ăn ngon. Chẳng qua là còn chưa chờ hai người lên đường, một người vốn không nên xuất hiện lại xuất hiện ở đây.
“Khả Nhân?” Mẹ Trần kinh ngạc nhìn Tống Hạo Hiên, bà dường như nhận ra điều đó, ánh mắt bà nhìn về phía Tống Hạo Hiên dần dần không có thân thiện: “Sao con lại ở bệnh viện? Có phải là bị bệnh không?”
Trần Khả Nhân có hơi hồi hộp cùng chột dạ, giống như là bị người lớn phát hiện yêu sớm, ánh mắt cũng không khỏi hơi trốn tránh: “Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này?”
Mẹ Trần kéo Trần Khả Nhân, vô tình hay cố ý chặn cô với Tống Hạo Hiên: “Thì người bạn ở bệnh viện gọi điện cho mẹ, nói là thấy con ở bệnh viện, mẹ không yên tâm nên đến xem một chút… Có phải con bị bệnh không? Bị bệnh sao lại không nói cho mẹ biết?”
Thấy mẹ Trần hơi lo lắng và tức giận, Trần Khả Nhân không biết nên giải thích tất cả chuyện này như thế nào, kết quả là Tống Hạo Hiên đương nhiên đứng ra phía trước, khi mỉm cười vô cùng đẹp trai: “Dì Trần không nên gấp gáp, cơ thể Trần Khả Nhân rất tốt, rất khỏe mạnh, chỉ là mang thai mà thôi.”
Một lúc mẹ Trần không phản ứng kịp: “Xin lỗi, cậu nói cái gì?”
Tống Hạo Hiên vẫn mỉm cười như cũ mà trả lời: “Khả Nhân đang mang thai ạ, đứa trẻ là của cháu. Tất nhiên là dì không cần lo lắng! Hơn một tuần trước cháu đã cầu hôn cô ấy và cô ấy cũng đã đồng ý rồi ạ. Cái này có lẽ được gọi là hạnh phúc nhân đôi? Có lẽ cháu nên gọi dì là mẹ vợ!”
Mẹ Trần cảm thấy mình cần yên tĩnh, lượng tin tức này thật sự là quá lớn!
Tống Hạo Hiên rất khó chịu, một khi anh khó chịu thì những người ở dưới đi theo anh cũng khó chịu, người bị ép khổ nhất chính là trợ lý Lâm Kha… Anh ta đã cầu xin ở trong lòng rất lâu, hy vọng Trần Khả Nhân bảo Tống Hạo Hiên đi sớm hơn, đừng để anh lại tra tấn người khác!
Nhưng mà thực tế chính là tàn khốc như vậy, đã bốn mươi tiếng đồng hồ rồi Trần Khả Nhân lại không nhắc đến một chữ nào đến việc Tống Hạo Hiên đến gặp mẹ cô, cho nên… Tống Hạo Hiên càng gắt gỏng, giống như là bất cứ khi nào, không, là một con khủng long lúc nào cũng phun ra lửa!
Sáng sớm, tất cả mọi người trong phòng họp không dám nói lời nào, người người cúi đầu không dám nhìn Tống Hạo Hiên, sợ mình sẽ là người tiếp theo bị lửa thiêu chết.
“Thế nào? Mỗi một người đều không nói? Chính các người nhìn xem các người làm ra cái gì? Là phân sao? Tôi bỏ tiền thuê các người cũng không phải để các người cho tôi nhìn những thứ thế này! Lấy về, làm lại hết cho tôi!”
Dưới đáy lòng của mọi người không nhịn được mà kêu lên, chỉ là một bản kế hoạch đơn giản như vậy mà bọn họ đã chỉnh sửa mười lần, bọn họ làm đến mức muốn nôn ra… Đáng tiếc là nhiều nhất bọn họ cũng chỉ dám nói ở trong lòng vậy thôi, tuyệt đối không dám biểu đạt ra ngoài cho Tống Hạo Hiên biết.
Tống Hạo Hiên đang muốn mở miệng tiếp tục mắng, lúc này tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên.
Tống Hạo Hiên có một thói quen dùng nhiều nhạc chuông khác nhau đề phân biệt người liên lạc, mà bên trong chỉ một nhạc chuông khi gọi mới vang lên. Những người ở phía dưới nghe thấy tiếng nhạc chuông này liền thở ra một hơi, chỉ là một cú điện thoại nhưng lại liên quan đến tương lai bọn họ!
Khác với mọi người đang lo lắng bất an, vẻ mặt Tống Hạo Hiên trở nên dịu dàng rất nhiều, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: “Này, bé ngoan, anh rất nhớ em…”
Đầu điện thoại bên kia lại không xấu hổ trả lời như thường ngày, ngược lại thì truyền tới tiếng khóc đứt quãng, khóc đến mức làm cho trái tim Tống Hạo Hiên tan nát, cầm điện thoại dỗ dành nói: “Sao vậy? Bé ngoan xảy ra chuyện gì sao?”
Không biết Trần Khả Nhân nói câu cái gì, vẻ mặt Tống Hạo Hiên liền thay đổi, nửa là lo lắng nửa là vui mừng, sau đó nói câu anh sẽ đến ngay thì cũng không thèm ngắt điện thoại mà ra lệnh cho Lâm Kha: “Gọi máy bay trực thăng chuẩn bị sẵn cho tôi, nửa tiếng sau tôi sẽ đi.”
Lâm Kha lập tức đi gọi điện thoại, không cần phải nói anh ta cũng biết Tống Hạo Hiên muốn đi đâu.
Trái lại thì Tống Hạo Hiên vẫn còn cầm điện thoại dỗ dành người đầu bên kia, trong lòng mọi người không nhịn được mà muốn chụp vài tấm hình… Đây chính là người sếp mà ngày nào cũng hành hạ bọn họ, anh cũng có hôm nay! Nhưng mà cuối cùng anh phải đi, còn bọn họ cũng muốn được tự do! Tối nay bọn họ muốn đi ca hát chúc mừng?
Tại sao Tống Hạo Hiên lại có phản ứng như vậy, tất cả bởi vì Trần Khả Như nói một câu: “Hạo Hiên, hình như em mang thai!”
Sau đó không đợi Tống Hạo Hiên vui vẻ, Trần Khả Nhân lại nói: “Nhưng em rất lo lắng, vừa rồi em còn bị chảy chút máu, anh nói xem đứa con có phải không được tốt không?”
Dĩ nhiên, Tống Hạo Hiên lo lắng hơn chính là, cô gái nhỏ của anh vì thế mà rất hoang mang, hoang mang đến mức khóc không thở ra hơi, chỉ cách một chiếc điện thoại cũng làm anh tan nát cõi lòng.
Hai ngày trước Trần Khả Nhân trở về quê, hai mẹ con đã lâu không gặp nhau nên nói chuyện rất nhiều, sau đó Trần Khả Nhân quên nói chuyện của cô và Tống Hạo Hiên.
Qua một ngày, trong lúc Trần Khả Nhân vô tình kiểm tra ngày tháng. Mà phát hiện tháng trước hình như cô chưa có kinh nguyệt, lúc ấy cô còn tưởng rằng nó bị chậm nên cũng không quan tâm, ai ngờ tháng này cũng không có… Một cô gái có cuộc sống tình dục và không có các biện pháp phòng ngừa rồi không có đến kì kinh nguyệt thì có ý nghĩa gì? Có nghĩa là rất có thể cô đã mang thai!
Lần này Trần Khả Nhân hoảng sợ.
Cũng may cô không hoàn toàn bối rối, cô rất bình tĩnh đi đến nhà thuốc mua que thử thai, vì để chứng minh có mang thai hay không, cô một lúc mua hết bảy que thử thai, sau đó…
Sau đó, có vẻ cô đã mang thai!
Sau khi Trần Khả Nhân xác nhận thì tay không tự chủ được đặt lên bụng mình, dường như thật sự cảm nhận được dao động của sinh mạng nhỏ bé kia. Cô rất vui vẻ, vui vẻ vì mình làm mẹ, vui vẻ vì mình đã có con với người mình yêu.
Thật ra thì cũng không ai biết, Trần Khả Nhân luôn hy vọng có một gia đình hoàn chỉnh, cô rất hy vọng trong gia đình mình có một người đàn ông mạnh mẽ, có thể bảo vệ cô khi cô bị người ta bắt nạt, lúc mẹ cô bất lực thì cô có chỗ để dựa vào…
Từ trước đến giờ cô không có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cô có thể cho đứa trẻ của mình một gia đình hoàn chỉnh. Ít nhất sẽ không để cho đứa trẻ lớn lên trong cô đơn giống như cô, cô tin tưởng Tống Hạo Hiên sẽ là một người chồng và người ba tốt, cô chưa nghi ngờ điều này.
Thế là ôm suy nghĩ như vậy, cô nghĩ ngày mai nên đi bệnh viện kiểm tra một lần, sau khi xác nhận sẽ nói cho Tống Hạo Hiên biết, trước khi ngủ cô còn suy nghĩ nếu Tống Hạo Hiên biết tin tức sẽ có phản ứng gì… Kết quả, sau khi tỉnh giấc cô thấy dưới quần lót của mình có một dấu đỏ như máu!
Lần này cô thật sự rất hoảng sợ, trong lòng cô vô cùng vội vàng chỉ có thể nghĩ đến Tống Hạo Hiên, cho nên cô liền gọi điện cho anh, khóc đến mức không thở được, nói chuyện đứt quãng kể cho Tống Hạo Hiên nghe, làm cho Tống Hạo Hiên nơm nớp lo sợ theo cô.
Sau đó Tống Hạo Hiên không yên tâm về cô, ở trong điện thoại anh bảo cô hãy đến bệnh viện kiểm tra, bây giờ Trần Khả Nhân đang hoang mang lo sợ, dĩ nhiên Tống Hạo Hiên nói cái gì thì cô sẽ làm cái đó ngay.
Cô không dám ở nhà, sợ bị mẹ mình phát hiện ra điều gì, vì vậy cô ở bên ngoài tìm một chỗ đợi Tống Hạo Hiên đến. Vì cô đang ngẩn ngơ nên cảm giác thời gian chờ Tống Hạo Hiên xuất hiện ở trước mặt cũng không lâu.
Cô đã không nhịn được khi nghe giọng nói anh trong nghe điện thoại, lần này thấy anh lại không nhịn được, nhào thẳng vào trong ngực Tống Hạo Hiên khóc.
Tống Hạo Hiên đau lòng nhỏ giọng dỗ dành nói: “Ngoan, đừng khóc! Nhìn thấy em khóc anh cũng muốn khóc theo, đừng khóc, ngoan…”
Trần Khả Nhân thút thít nói: “Anh nói xem có xảy ra chuyện gì không?”
Tống Hạo Hiên cũng không chắc chắn, mặc dù anh đã trải qua rất nhiều, nhưng chuyện về đứa trẻ thì anh lần đầu trải qua. Bản thân anh không thích những sinh vật ồn ào như trẻ con cho lắm, trước đó không xác định nên mỗi lần đều có biện pháp phòng ngừa tốt, cũng chính là sau khi thích Trần Khả Nhân mới cảm thấy có đứa trẻ cũng không tệ, ai ngờ…
Lúc này anh rất hối hận, sớm biết thế thì từ đầu nên tiếp tục đeo bao cao su thì tốt hơn!
Tống Hạo Hiên khẽ thở một hơi, nhỏ đến mức không thể nghe được, nắm tay Trần Khả Nhân nói: “Trước tiên chúng ta nên đi bệnh viện kiểm tra rồi nói chuyện sau? Cho dù thế nào anh cũng sẽ đi cùng với em!”
Trần Khả Nhân biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với kết quả, ngay sau đó nước mắt đầm đìa đồng ý.
Hai người mặt đầy nghiêm túc đi bệnh viện, nhìn vẻ mặt hai người họ không giống như đi kiểm tra có mang thai không, mà lại giống đi kiểm tra có bệnh ung thư hay không vậy…
Người khám cho Trần Khả Nhân là một bác sĩ nữ lớn tuổi, vẻ mặt rất nghiêm túc, cho dù quá trình kiểm tra toàn bộ cho Trần Khả Nhân nhưng trên mặt lại chẳng có cảm giác gì, quả thực có chút hơi đáng sợ.
Nữ bác sĩ nhìn cô một cái, lại nhìn Tống Hạo Hiên một cái, ánh mắt kia giống như đang nhìn hai đứa trẻ không hiểu chuyện: “Cũng đã mang thai hai tuần, sao còn liều lĩnh như vậy?”
Trần Khả Nhân vừa mừng vừa sợ, sau đó lại nghĩ đến lúc trước… Cô lo lắng nói: “Hôm nay tôi phát hiện mình dường như đến kỳ kinh nguyệt, đứa trẻ có sao không…”
Nữ bác sĩ lại nhìn cô một cái: “Cái hiện tượng này là bình thường, cô không cần lo lắng quá mức.”
Trần Khả Nhân và Tống Hạo Hiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó Tống Hạo Hiên hỏi những điều kiêng kỵ trong lúc mang thai, vẻ mặt quyết tâm làm một người bố tốt này cũng khiến vẻ mặt của bác sĩ trở nên dịu dàng hơn một chút.
Những gì nên nói cũng đã nói, nên hỏi cũng đã hỏi, hai người định rời khỏi bệnh tìm một chỗ ăn cơm, lăn qua lăn lại cho đến trưa hai hai người đều đã đói. Ai ngờ lúc này nữ bác sĩ mở miệng giữ hai người lại, làm cho vẻ mặt bọn họ trở nên đầy khẩn trương lo lắng, rất sợ nghe tin tức xấu.
Nữ bác sĩ trái lại rất bình tĩnh: “Hai người vẫn còn trẻ tuổi nên đừng nên làm bừa, đặc biệt là phương diện cuộc sống tình dục… Trước ba tháng hãy giữ mình một chút, cho dù sau này có thể làm, cũng không cần quá mức kịch liệt. Nhớ cố gắng chăm sóc đứa trẻ!”
Bà ấy vừa nói như vậy, cả hai người không khỏi nghĩ đến lần làm tình cực độ cách đây không lâu… Ngay lập tức mặt Trần Khả Nhân đỏ bừng, cho dù là Tống Hạo Hiên luôn không cần thể diện như vậy cũng cảm thấy ngại ngùng.
Cuối cùng hai người vội trốn chạy khỏi bệnh viện.
Tống Hạo Hiên đưa tay lên eo Trần Khả Nhân, hơi nghiêng đầu hỏi cô: “Ở đây có món gì ngon? Em dẫn anh đi ăn thử, được không?”
Trần Khả Nhân nghe anh nói như vậy cũng cảm thấy đói, suy nghĩ cũng nhanh nhẹn hơn, trong lòng đang nghĩ đến chỗ nào có đồ ăn ngon. Chẳng qua là còn chưa chờ hai người lên đường, một người vốn không nên xuất hiện lại xuất hiện ở đây.
“Khả Nhân?” Mẹ Trần kinh ngạc nhìn Tống Hạo Hiên, bà dường như nhận ra điều đó, ánh mắt bà nhìn về phía Tống Hạo Hiên dần dần không có thân thiện: “Sao con lại ở bệnh viện? Có phải là bị bệnh không?”
Trần Khả Nhân có hơi hồi hộp cùng chột dạ, giống như là bị người lớn phát hiện yêu sớm, ánh mắt cũng không khỏi hơi trốn tránh: “Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này?”
Mẹ Trần kéo Trần Khả Nhân, vô tình hay cố ý chặn cô với Tống Hạo Hiên: “Thì người bạn ở bệnh viện gọi điện cho mẹ, nói là thấy con ở bệnh viện, mẹ không yên tâm nên đến xem một chút… Có phải con bị bệnh không? Bị bệnh sao lại không nói cho mẹ biết?”
Thấy mẹ Trần hơi lo lắng và tức giận, Trần Khả Nhân không biết nên giải thích tất cả chuyện này như thế nào, kết quả là Tống Hạo Hiên đương nhiên đứng ra phía trước, khi mỉm cười vô cùng đẹp trai: “Dì Trần không nên gấp gáp, cơ thể Trần Khả Nhân rất tốt, rất khỏe mạnh, chỉ là mang thai mà thôi.”
Một lúc mẹ Trần không phản ứng kịp: “Xin lỗi, cậu nói cái gì?”
Tống Hạo Hiên vẫn mỉm cười như cũ mà trả lời: “Khả Nhân đang mang thai ạ, đứa trẻ là của cháu. Tất nhiên là dì không cần lo lắng! Hơn một tuần trước cháu đã cầu hôn cô ấy và cô ấy cũng đã đồng ý rồi ạ. Cái này có lẽ được gọi là hạnh phúc nhân đôi? Có lẽ cháu nên gọi dì là mẹ vợ!”
Mẹ Trần cảm thấy mình cần yên tĩnh, lượng tin tức này thật sự là quá lớn!