Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo - Chương 17
Lúc Tống Hạo Hiên tỉnh dậy thì Trần Khả Nhân vẫn còn chưa thức, anh vươn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của Trần Khả Nhân, ai ngờ động tác dịu dàng như vậy vẫn làm cô run lên, cuối cùng giọt nước mắt ở khóe mắt rơi xuống, nhìn qua thật là đáng thương.
Tên cầm thú họ Tống này thế mà lại biết đau lòng, rút tay về không còn dám quấy rầy cô.
Đêm qua anh thật sự vô cùng tức giận, thế là liền đè Trần Khả Nhân ra mà làm hết một đêm, tất cả các tư thế đều thử qua một lần, làm đến mức cô gái nhỏ này liên tục rơi nước mắt, cuối cùng thì đến khi cô ngất đi cũng không buông tha. Hậu quả sau một đêm phóng túng rất nghiêm trọng, toàn thân từ trên xuống dưới của cô không có chỗ nào toàn vẹn, hai chân hết xanh lại tím, tiểu huyệt bị sưng đỏ còn thịt non ở bên trong như bị kéo cả ra bên ngoài…
Tâm trạng của Tống Hạo Hiên rất không tốt, cần phải giải toả nên anh gọi điện thoại thẳng cho Lâm Kha: “Cho cậu mười phút nói cho tôi biết, trong mấy ngày tôi không ở đây ai đã đến gặp Trần Khả Nhân.”
“Vâng, sếp!” Lâm Kha vừa là bạn vừa là cấp dưới nên rất hiểu rõ tính tình của Tống Hạo Hiên, nghe giọng điệu này thì anh ta biết hiện giờ chỉ có nghe theo chứ không thể hỏi, thế là sau khi để điện thoại xuống anh ta liền gọi điện thoại cho Tống Hạo Tông.
Lúc trước Tống Hạo Hiên vì đối phó với Vương Quyền từng nhờ Tống Hạo Tông bảo vệ sự an toàn cho Trần Khả Nhân, theo thói quen của những tên cấp dưới của anh ta thì nhất định sẽ chụp lại ảnh khi theo dõi mục tiêu để đề phong cho rắc rối sau này, có lẽ sẽ tìm được đáp án mà Tống Hạo Hiên muốn tìm.
Tất nhiên, muốn lấy đồ vật từ chỗ Tống Hạo Tông là không thể nào, đặc biệt là lúc tâm trạng của anh ta đang vô cùng khó chịu… Cuối cùng Lâm Kha đã phải trả giá rất đắt, những thứ mà trước kia anh ta lừa gạt được từ chỗ Tống Hạo Hiên và bà Tống thì trên cơ bản đều mất trắng ở lần này!
Tống Hạo Hiên nghe Lâm Kha báo cáo, nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lùng: “A, xem ra tôi vẫn là quá mức nhân từ!”
Lâm Kha thầm mắng một tiếng tận sâu trong đáy lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Sếp, anh muốn xử lý thế nào?”
Tống Hạo Hiên hơi do dự rồi nói: “Ngoại trừ Vương Thanh ra, những người khác cậu tự mình đi một chuyến đi, nói rõ ràng mọi chuyện rồi xem bọn họ muốn gì. Tốt xấu gì bọn cũng theo tôi một khoảng thời gian, nếu không phải là yêu cầu quá đáng thì đồng ý, nhưng mà bọn họ nhận được đồ rồi thì sau này đừng quấy rầy chúng tôi nữa. Còn Vương Thanh, nếu cô ta đã không nỡ những thứ đồ kia thì tốt nhất để cô ta càng không nỡ!”
“Vâng, sếp!” Trong nháy mắt Lâm Kha đã hiểu ý của Tống Hạo Hiên, biết Tống Hạo Hiên muốn lấy lại những đồ đã cho Vương Thanh và nhà họ Vương.
Trước đó vì có Tống Hạo Hiên làm chỗ dựa nên bọn họ rất ngang ngược và đã đắc tội rất nhiều người, lần này không có Tống Hạo Hiên làm chỗ dựa thì cuối cùng cũng không biết cả gia đình này sẽ nhận cái kết cục gì, tóm lại cũng sẽ không dễ chịu.
Sau khi Tống Hạo Hiên giao việc cho Lâm Kha thì anh cũng không để trong lòng nữa, vừa đúng lúc Trần Khả Nhân đã tỉnh lại nên Tống Hạo Hiên ngắt điện thoại chạy về phòng ngủ.
Anh đỡ Trần Khả Nhân chưa hoàn toàn tỉnh dựa vào đầu giường, Tống Hạo Hiên rất dịu dàng mà hỏi thăm: “Anh đã mua rất nhiều thứ, em muốn ăn chút gì không?”
Trần Khả Nhân sững sờ nhìn anh: “Anh, anh Tống…”
Ai ngờ cô còn chưa nói ra hết thì bị vẻ mặt đen thui của Tống Hạo Hiên dọa sợ nên đã nuốt những câu định nói xuống, Tống Hạo Hiên nheo mắt nói: “Còn muốn gọi anh là anh Tống à? Em quên tối hôm qua anh đã làm thế nào để em từ bỏ cách xưng hô này rồi sao?”
Từ bỏ như thế nào? Tất nhiên là bị anh làm đến mức khóc lóc và buộc phải từ bỏ…
Trần Khả Nhân chớp mắt, không dám gọi anh là anh Tống nữa, cô cúi đầu xấu hổ ngượng ngùng nói: “Hạo, Hạo Hiên…” Cô hoàn toàn không dám nhìn anh, trên mặt cô cực kỳ nóng, tận đáy lòng không khỏi dâng lên một nỗi vui sướng, thì ra tối hôm qua cô không phải nằm mơ…
Tống Hạo Hiên thỏa mãn hôn lên môi cô: “Ngoan lắm, em vừa định nói cái gì?”
Trần Khả Nhân lắc đầu, đổi đề tài: “Em hơi đói, muốn ăn chút gì đó.”
Thật ra cô muốn hỏi những lời mà anh nói tối qua có phải là thật không, nhưng mà vừa rồi anh cương quyết để cô đổi cách xưng hô thì có lẽ tất cả những gì xảy ra tối hôm qua không phải là mơ mà là thật.
Tống Hạo Hiên nghe cô nói đói, thì cũng không tiếp tục truy cứu cô vừa định nói cái gì nữa mà đưa đồ ăn cho cô. Trần Khả Nhân thừa cơ hội lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh bận rộn vì cô nên trong lòng vô tình lộ ra vẻ ngọt ngào, trên mặt mở một nụ cười ngây ngốc.
“Cười cái gì?” Đột nhiên Tống Hạo Hiên quay lại hỏi cô, sau đó anh bỗng nhiên hiểu ra và nói: “Có phải em đang vui vẻ vì sắp gả cho anh không?”
Vốn dĩ Trần Khả Nhân bị dọa sợ mất hồn vì anh đột nhiên quay đầu lại, hiện giờ thì bị câu cuối cùng của anh dọa sợ, liền lắp bắp hỏi: “Cái… Cái gì? Cái gì mà gả cho anh? Em nói muốn gả cho anh lúc nào?”
Tống Hạo Hiên chớp mắt: “Không có sao? Anh nhớ tối hôm qua đã cầu hôn rồi, còn em thì vui vẻ đồng ý. Cho nên chúng ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ thôi.”
Trần Khả Nhân mở to hai mắt nhìn, sao cô không hề biết chuyện này? Cô chỉ biết là chính là tối hôm qua người đàn ông này đã rất quá đáng, làm cho cô thành… thành dáng vẻ kia xem như cũng thôi đi. Còn vào lúc cô rất mệt mỏi lại nói rất nhiều chuyện, đương nhiên vào lúc tình huống đó cô chỉ biết khóc mà đồng ý, làm gì có chỗ để cô từ chối…
Dường như thực sự không thể chịu đựng được Tống Hạo Hiên vô lại như vậy, cả đời của Trần Khả Nhân đây là lần đầu tiên cô mắng người, chỉ vào mũi của Tống Hạo Hiên mà mắng: “Anh không biết xấu hổ!”
Tống Hạo Hiên khinh thường nhìn cô, lấy điện thoại di động từ trong túi ra: “Anh tuy không biết xấu hổ nhưng anh có chứng cứ, là chính miệng em đồng ý muốn gả cho anh!”
Nói xong anh nhấn nút phát, một đoạn ghi âm rõ ràng truyền ra từ điện thoại.
“Nói, em có đồng ý gả cho anh không?”
“Ô ô ô… Em đồng ý… Em đồng ý… Cầu xin anh, cầu xin anh chậm một chút… Ô a…”
“Nói đầy đủ!”
“Tôi, Trần Khả Nhân, bằng lòng gả cho Tống Hạo Hiên, em bằng lòng gả cho anh… Như vậy là được rồi phải không… Ô a…”
…
Trần Khả Nhân rất là xấu hổ, bên trong đoạn ghi âm không có đoạn nói chuyện cô đồng ý gả cho Tống Hạo Hiên, còn có tiếng va chạm của cơ thể cùng tiếng “òm ọp òm ọp” của nước, chỉ cần vừa nghe là biết bọn họ đang làm cái gì…
Cô cắn môi vẻ mặt xấu hổ nói: “Anh mau xóa đi!”
Tống Hạo Hiên gian tà cười một tiếng: “Không muốn, lỡ em chơi xấu thì sao?”
Trần Khả Nhân quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Em cũng không nói là không đồng ý gả cho anh, anh cần gì phải làm… làm như vậy!”
Tống Hạo Hiên mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ vô lại: “Anh biết anh là một người đàn ông tốt rất khó tìm, đương nhiên em sẽ bằng lòng gả cho anh, chỉ có điều… Anh cảm thấy giữ đoạn ghi âm lại cũng không tệ, dù sao cũng là lần đầu tiên anh cầu hôn và lần đầu tiên em lại được cầu hôn, cũng nên giữ lại chút kỉ niệm, đúng không nào?”
Trần Khả Nhân không nhịn được nữa, một tay lấy gối ném về phía anh: “Anh mau cút cho em!”
Hai người ồn ào một lúc thì về sau lại không nhịn được mà lại dính lấy nhau. Thỉnh thoảng liền hôn lên cái miệng nhỏ và sờ bàn tay nhỏ rồi lại sờ sờ, Trần Khả Nhân nhớ lại hành động của người đàn ông vào tối hôm qua, lại nhịn không được ồn ào lên với người đàn ông. Những người đang đắm chìm trong tình yêu nồng cháy vốn là như vậy… Đúng vậy, đều rất thất thường.
Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng có một số việc vẫn phải nói rõ ràng. Tống Hạo Hiên rất rõ ràng hoàn cảnh gia đình của Trần Khả Nhân, nhưng Trần Khả Nhân vẫn luôn không hỏi qua hoàn cảnh gia đình của Tống Hạo Hiên cho nên Tống Hạo Hiên liền ôm cô và kể một cách sơ lược về chuyện của mình.
“Năm năm trước bố anh đã qua đời, trong nhà thì bậc bề trên lớn nhất chính là mẹ anh, ngoại trừ vào lúc mẹ anh hay lải nhải thì bà là một người hiền hòa, chắc chắn bà ấy rất thích em.”
“Trong gia đình thì anh là người nhỏ nhất, ở trên còn có hai người anh trai, cho nên người bên ngoài mới gọi anh là cậu ba nhà họ Tống. Hai người bọn họ đều đã thành gia lập nghiệp và có con của mình, mà công việc của bọn họ phải thường xuyên đi công tác nên bọn họ thường không ở nhà, mà chỉ có hai người chị dâu ở nhà thường xuyên thôi. Hai người ấy cũng không tệ, sau này em có thể chơi cùng với các chị ấy cũng không tệ.”
“Em cũng biết trước anh có không ít phụ nữ bên cạnh, em cũng biết tính cách của anh, kể từ khi anh biết mình thích em thì đã không qua lại chỗ bọn họ nữa. Hiện giờ quyết định em kết hôn thì đã cho bọn họ phí chia tay, từ nay về sau bọn họ đã không còn liên quan đến anh.”
…
“Trần Khả Nhân, anh biết tuổi của anh có hơi lớn, phương diện tình cảm cũng không sạch sẽ, cũng rất bá đạo cố chấp, là một người điển hình của chủ nghĩa đàn ông… Nhưng anh cũng muốn hỏi em, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Trần Khả Nhân nhìn Tống Hạo Hiên, vẻ mặt anh rất chân thành, trong mắt tất cả đều là cưng chiều, yêu thương cô. Cô trừng mắt nhìn, chịu đựng cảm giác chua xót kia, khẽ cười nói: “Nếu như em không đồng ý?”
Tống Hạo Hiên bỗng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Anh nói anh rất bá đạo, cố chấp và theo chủ nghĩa đàn ông, em cảm thấy anh sẽ cho em quyền từ chối sao?”
Trần Khả Nhân nhịn không được cười ra tiếng: “Làm gì có ai cầu hôn như anh?”
Vẻ mặt Tống Hạo Hiên xem chuyện đó là dĩ nhiên: “Cả nhà anh đều cầu hôn như vậy!”
Trần Khả Nhân: “…”
Được rồi, được rồi, mặc kệ thế nào thì cuối cùng Trần Khả Nhân vẫn đồng ý gả cho anh, mặc dù không có hoa tươi, không có bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, cũng chẳng có nhẫn… Nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần yêu nhau thật lòng là đủ rồi!
Tống Hạo Hiên cũng biết cầu hôn như vậy sẽ tủi thân cho cô, chỉ là… Vẫn nên đi lấy giấy chứng nhận kết hôn trước đã!
Thế là Trần Khả Nhân dở khóc dở cười nhìn Tống Hạo Hiên mạnh mẽ gào thét đòi lấy giấy chứng nhận, cuối cùng nhịn không được nhắc nhở anh: “Hạo Hiên, em còn chưa đủ hai mươi tuổi… Hơn nữa hộ khẩu của em không có ở đây!”
Tống Hạo Hiên yên lặng ngồi xuống, con mắt nhìn chằm chằm cô nói từng chữ: “Vậy chúng ta đi gặp mẹ vợ trước, rồi mới lấy hộ khẩu và giấy chứng nhận.”
Trần Khả Nhân: “…” Vừa rồi anh không nghe em nói câu mình chưa đủ hai mươi tuổi sao?
Cuối cùng thì chỉ có một mình Trần Khả Nhân quay về, không phải Tống Hạo Hiên không muốn đi, mà là Trần Khả Nhân không cho Tống Hạo Hiên đi… Lúc này Tống Hạo Hiên có phần, ừm, quá phấn khởi, lỡ dọa mẹ cô tái phát bệnh cũ thì sao đây? Cho nên cuối cùng Trần Khả Nhân quyết định một mình về trước, chờ đến khi nói ra mọi chuyện thì Tống Hạo Hiên sẽ đến cửa gặp!
Ừ, thế là một tuần sau, Trần Khả Nhân xin nghỉ phép trở về quê một mình.
Lúc Tống Hạo Hiên tỉnh dậy thì Trần Khả Nhân vẫn còn chưa thức, anh vươn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của Trần Khả Nhân, ai ngờ động tác dịu dàng như vậy vẫn làm cô run lên, cuối cùng giọt nước mắt ở khóe mắt rơi xuống, nhìn qua thật là đáng thương.
Tên cầm thú họ Tống này thế mà lại biết đau lòng, rút tay về không còn dám quấy rầy cô.
Đêm qua anh thật sự vô cùng tức giận, thế là liền đè Trần Khả Nhân ra mà làm hết một đêm, tất cả các tư thế đều thử qua một lần, làm đến mức cô gái nhỏ này liên tục rơi nước mắt, cuối cùng thì đến khi cô ngất đi cũng không buông tha. Hậu quả sau một đêm phóng túng rất nghiêm trọng, toàn thân từ trên xuống dưới của cô không có chỗ nào toàn vẹn, hai chân hết xanh lại tím, tiểu huyệt bị sưng đỏ còn thịt non ở bên trong như bị kéo cả ra bên ngoài…
Tâm trạng của Tống Hạo Hiên rất không tốt, cần phải giải toả nên anh gọi điện thoại thẳng cho Lâm Kha: “Cho cậu mười phút nói cho tôi biết, trong mấy ngày tôi không ở đây ai đã đến gặp Trần Khả Nhân.”
“Vâng, sếp!” Lâm Kha vừa là bạn vừa là cấp dưới nên rất hiểu rõ tính tình của Tống Hạo Hiên, nghe giọng điệu này thì anh ta biết hiện giờ chỉ có nghe theo chứ không thể hỏi, thế là sau khi để điện thoại xuống anh ta liền gọi điện thoại cho Tống Hạo Tông.
Lúc trước Tống Hạo Hiên vì đối phó với Vương Quyền từng nhờ Tống Hạo Tông bảo vệ sự an toàn cho Trần Khả Nhân, theo thói quen của những tên cấp dưới của anh ta thì nhất định sẽ chụp lại ảnh khi theo dõi mục tiêu để đề phong cho rắc rối sau này, có lẽ sẽ tìm được đáp án mà Tống Hạo Hiên muốn tìm.
Tất nhiên, muốn lấy đồ vật từ chỗ Tống Hạo Tông là không thể nào, đặc biệt là lúc tâm trạng của anh ta đang vô cùng khó chịu… Cuối cùng Lâm Kha đã phải trả giá rất đắt, những thứ mà trước kia anh ta lừa gạt được từ chỗ Tống Hạo Hiên và bà Tống thì trên cơ bản đều mất trắng ở lần này!
Tống Hạo Hiên nghe Lâm Kha báo cáo, nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lùng: “A, xem ra tôi vẫn là quá mức nhân từ!”
Lâm Kha thầm mắng một tiếng tận sâu trong đáy lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Sếp, anh muốn xử lý thế nào?”
Tống Hạo Hiên hơi do dự rồi nói: “Ngoại trừ Vương Thanh ra, những người khác cậu tự mình đi một chuyến đi, nói rõ ràng mọi chuyện rồi xem bọn họ muốn gì. Tốt xấu gì bọn cũng theo tôi một khoảng thời gian, nếu không phải là yêu cầu quá đáng thì đồng ý, nhưng mà bọn họ nhận được đồ rồi thì sau này đừng quấy rầy chúng tôi nữa. Còn Vương Thanh, nếu cô ta đã không nỡ những thứ đồ kia thì tốt nhất để cô ta càng không nỡ!”
“Vâng, sếp!” Trong nháy mắt Lâm Kha đã hiểu ý của Tống Hạo Hiên, biết Tống Hạo Hiên muốn lấy lại những đồ đã cho Vương Thanh và nhà họ Vương.
Trước đó vì có Tống Hạo Hiên làm chỗ dựa nên bọn họ rất ngang ngược và đã đắc tội rất nhiều người, lần này không có Tống Hạo Hiên làm chỗ dựa thì cuối cùng cũng không biết cả gia đình này sẽ nhận cái kết cục gì, tóm lại cũng sẽ không dễ chịu.
Sau khi Tống Hạo Hiên giao việc cho Lâm Kha thì anh cũng không để trong lòng nữa, vừa đúng lúc Trần Khả Nhân đã tỉnh lại nên Tống Hạo Hiên ngắt điện thoại chạy về phòng ngủ.
Anh đỡ Trần Khả Nhân chưa hoàn toàn tỉnh dựa vào đầu giường, Tống Hạo Hiên rất dịu dàng mà hỏi thăm: “Anh đã mua rất nhiều thứ, em muốn ăn chút gì không?”
Trần Khả Nhân sững sờ nhìn anh: “Anh, anh Tống…”
Ai ngờ cô còn chưa nói ra hết thì bị vẻ mặt đen thui của Tống Hạo Hiên dọa sợ nên đã nuốt những câu định nói xuống, Tống Hạo Hiên nheo mắt nói: “Còn muốn gọi anh là anh Tống à? Em quên tối hôm qua anh đã làm thế nào để em từ bỏ cách xưng hô này rồi sao?”
Từ bỏ như thế nào? Tất nhiên là bị anh làm đến mức khóc lóc và buộc phải từ bỏ…
Trần Khả Nhân chớp mắt, không dám gọi anh là anh Tống nữa, cô cúi đầu xấu hổ ngượng ngùng nói: “Hạo, Hạo Hiên…” Cô hoàn toàn không dám nhìn anh, trên mặt cô cực kỳ nóng, tận đáy lòng không khỏi dâng lên một nỗi vui sướng, thì ra tối hôm qua cô không phải nằm mơ…
Tống Hạo Hiên thỏa mãn hôn lên môi cô: “Ngoan lắm, em vừa định nói cái gì?”
Trần Khả Nhân lắc đầu, đổi đề tài: “Em hơi đói, muốn ăn chút gì đó.”
Thật ra cô muốn hỏi những lời mà anh nói tối qua có phải là thật không, nhưng mà vừa rồi anh cương quyết để cô đổi cách xưng hô thì có lẽ tất cả những gì xảy ra tối hôm qua không phải là mơ mà là thật.
Tống Hạo Hiên nghe cô nói đói, thì cũng không tiếp tục truy cứu cô vừa định nói cái gì nữa mà đưa đồ ăn cho cô. Trần Khả Nhân thừa cơ hội lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh bận rộn vì cô nên trong lòng vô tình lộ ra vẻ ngọt ngào, trên mặt mở một nụ cười ngây ngốc.
“Cười cái gì?” Đột nhiên Tống Hạo Hiên quay lại hỏi cô, sau đó anh bỗng nhiên hiểu ra và nói: “Có phải em đang vui vẻ vì sắp gả cho anh không?”
Vốn dĩ Trần Khả Nhân bị dọa sợ mất hồn vì anh đột nhiên quay đầu lại, hiện giờ thì bị câu cuối cùng của anh dọa sợ, liền lắp bắp hỏi: “Cái… Cái gì? Cái gì mà gả cho anh? Em nói muốn gả cho anh lúc nào?”
Tống Hạo Hiên chớp mắt: “Không có sao? Anh nhớ tối hôm qua đã cầu hôn rồi, còn em thì vui vẻ đồng ý. Cho nên chúng ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ thôi.”
Trần Khả Nhân mở to hai mắt nhìn, sao cô không hề biết chuyện này? Cô chỉ biết là chính là tối hôm qua người đàn ông này đã rất quá đáng, làm cho cô thành… thành dáng vẻ kia xem như cũng thôi đi. Còn vào lúc cô rất mệt mỏi lại nói rất nhiều chuyện, đương nhiên vào lúc tình huống đó cô chỉ biết khóc mà đồng ý, làm gì có chỗ để cô từ chối…
Dường như thực sự không thể chịu đựng được Tống Hạo Hiên vô lại như vậy, cả đời của Trần Khả Nhân đây là lần đầu tiên cô mắng người, chỉ vào mũi của Tống Hạo Hiên mà mắng: “Anh không biết xấu hổ!”
Tống Hạo Hiên khinh thường nhìn cô, lấy điện thoại di động từ trong túi ra: “Anh tuy không biết xấu hổ nhưng anh có chứng cứ, là chính miệng em đồng ý muốn gả cho anh!”
Nói xong anh nhấn nút phát, một đoạn ghi âm rõ ràng truyền ra từ điện thoại.
“Nói, em có đồng ý gả cho anh không?”
“Ô ô ô… Em đồng ý… Em đồng ý… Cầu xin anh, cầu xin anh chậm một chút… Ô a…”
“Nói đầy đủ!”
“Tôi, Trần Khả Nhân, bằng lòng gả cho Tống Hạo Hiên, em bằng lòng gả cho anh… Như vậy là được rồi phải không… Ô a…”
…
Trần Khả Nhân rất là xấu hổ, bên trong đoạn ghi âm không có đoạn nói chuyện cô đồng ý gả cho Tống Hạo Hiên, còn có tiếng va chạm của cơ thể cùng tiếng “òm ọp òm ọp” của nước, chỉ cần vừa nghe là biết bọn họ đang làm cái gì…
Cô cắn môi vẻ mặt xấu hổ nói: “Anh mau xóa đi!”
Tống Hạo Hiên gian tà cười một tiếng: “Không muốn, lỡ em chơi xấu thì sao?”
Trần Khả Nhân quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Em cũng không nói là không đồng ý gả cho anh, anh cần gì phải làm… làm như vậy!”
Tống Hạo Hiên mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ vô lại: “Anh biết anh là một người đàn ông tốt rất khó tìm, đương nhiên em sẽ bằng lòng gả cho anh, chỉ có điều… Anh cảm thấy giữ đoạn ghi âm lại cũng không tệ, dù sao cũng là lần đầu tiên anh cầu hôn và lần đầu tiên em lại được cầu hôn, cũng nên giữ lại chút kỉ niệm, đúng không nào?”
Trần Khả Nhân không nhịn được nữa, một tay lấy gối ném về phía anh: “Anh mau cút cho em!”
Hai người ồn ào một lúc thì về sau lại không nhịn được mà lại dính lấy nhau. Thỉnh thoảng liền hôn lên cái miệng nhỏ và sờ bàn tay nhỏ rồi lại sờ sờ, Trần Khả Nhân nhớ lại hành động của người đàn ông vào tối hôm qua, lại nhịn không được ồn ào lên với người đàn ông. Những người đang đắm chìm trong tình yêu nồng cháy vốn là như vậy… Đúng vậy, đều rất thất thường.
Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng có một số việc vẫn phải nói rõ ràng. Tống Hạo Hiên rất rõ ràng hoàn cảnh gia đình của Trần Khả Nhân, nhưng Trần Khả Nhân vẫn luôn không hỏi qua hoàn cảnh gia đình của Tống Hạo Hiên cho nên Tống Hạo Hiên liền ôm cô và kể một cách sơ lược về chuyện của mình.
“Năm năm trước bố anh đã qua đời, trong nhà thì bậc bề trên lớn nhất chính là mẹ anh, ngoại trừ vào lúc mẹ anh hay lải nhải thì bà là một người hiền hòa, chắc chắn bà ấy rất thích em.”
“Trong gia đình thì anh là người nhỏ nhất, ở trên còn có hai người anh trai, cho nên người bên ngoài mới gọi anh là cậu ba nhà họ Tống. Hai người bọn họ đều đã thành gia lập nghiệp và có con của mình, mà công việc của bọn họ phải thường xuyên đi công tác nên bọn họ thường không ở nhà, mà chỉ có hai người chị dâu ở nhà thường xuyên thôi. Hai người ấy cũng không tệ, sau này em có thể chơi cùng với các chị ấy cũng không tệ.”
“Em cũng biết trước anh có không ít phụ nữ bên cạnh, em cũng biết tính cách của anh, kể từ khi anh biết mình thích em thì đã không qua lại chỗ bọn họ nữa. Hiện giờ quyết định em kết hôn thì đã cho bọn họ phí chia tay, từ nay về sau bọn họ đã không còn liên quan đến anh.”
…
“Trần Khả Nhân, anh biết tuổi của anh có hơi lớn, phương diện tình cảm cũng không sạch sẽ, cũng rất bá đạo cố chấp, là một người điển hình của chủ nghĩa đàn ông… Nhưng anh cũng muốn hỏi em, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Trần Khả Nhân nhìn Tống Hạo Hiên, vẻ mặt anh rất chân thành, trong mắt tất cả đều là cưng chiều, yêu thương cô. Cô trừng mắt nhìn, chịu đựng cảm giác chua xót kia, khẽ cười nói: “Nếu như em không đồng ý?”
Tống Hạo Hiên bỗng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Anh nói anh rất bá đạo, cố chấp và theo chủ nghĩa đàn ông, em cảm thấy anh sẽ cho em quyền từ chối sao?”
Trần Khả Nhân nhịn không được cười ra tiếng: “Làm gì có ai cầu hôn như anh?”
Vẻ mặt Tống Hạo Hiên xem chuyện đó là dĩ nhiên: “Cả nhà anh đều cầu hôn như vậy!”
Trần Khả Nhân: “…”
Được rồi, được rồi, mặc kệ thế nào thì cuối cùng Trần Khả Nhân vẫn đồng ý gả cho anh, mặc dù không có hoa tươi, không có bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, cũng chẳng có nhẫn… Nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần yêu nhau thật lòng là đủ rồi!
Tống Hạo Hiên cũng biết cầu hôn như vậy sẽ tủi thân cho cô, chỉ là… Vẫn nên đi lấy giấy chứng nhận kết hôn trước đã!
Thế là Trần Khả Nhân dở khóc dở cười nhìn Tống Hạo Hiên mạnh mẽ gào thét đòi lấy giấy chứng nhận, cuối cùng nhịn không được nhắc nhở anh: “Hạo Hiên, em còn chưa đủ hai mươi tuổi… Hơn nữa hộ khẩu của em không có ở đây!”
Tống Hạo Hiên yên lặng ngồi xuống, con mắt nhìn chằm chằm cô nói từng chữ: “Vậy chúng ta đi gặp mẹ vợ trước, rồi mới lấy hộ khẩu và giấy chứng nhận.”
Trần Khả Nhân: “…” Vừa rồi anh không nghe em nói câu mình chưa đủ hai mươi tuổi sao?
Cuối cùng thì chỉ có một mình Trần Khả Nhân quay về, không phải Tống Hạo Hiên không muốn đi, mà là Trần Khả Nhân không cho Tống Hạo Hiên đi… Lúc này Tống Hạo Hiên có phần, ừm, quá phấn khởi, lỡ dọa mẹ cô tái phát bệnh cũ thì sao đây? Cho nên cuối cùng Trần Khả Nhân quyết định một mình về trước, chờ đến khi nói ra mọi chuyện thì Tống Hạo Hiên sẽ đến cửa gặp!
Ừ, thế là một tuần sau, Trần Khả Nhân xin nghỉ phép trở về quê một mình.