-
Chương 13
Đàm Diễm Tây nhanh tay đỡ lấy tôi.
"Tôi uống nhiều nên đau đầu quá," tôi nói.
Lâm Tố mặt mày xanh mét.
Dùng cách của "trà xanh" để đối phó "trà xanh" luôn hiệu quả.
Tôi cố ý đứng không vững, trượt xuống, Đàm Diễm Tây lập tức bế bổng tôi lên.
Tôi nhắm mắt giả vờ say đến mức không biết gì, tay ôm chặt lấy cổ anh ta.
Đàm Diễm Tây dặn tài xế đưa Lâm Tố về, rồi bế tôi lên xe taxi.
Trên xe, tôi tiếp tục diễn.
Đàm Diễm Tây vỗ nhẹ vào mặt tôi, "Khán giả về hết rồi, có thể kết thúc màn diễn rồi."
Tôi nhắm mắt chặt hơn, quyết không để anh ta phá hỏng màn diễn.
Khi tôi nghĩ anh ta đã tin, một mùi hương lạnh quen thuộc xộc vào mũi.
"Nếu cô còn giả vờ, tôi sẽ hôn cô đấy."
Tôi mở bừng mắt.
Gương mặt Đàm Diễm Tây gần ngay trước mắt.
Chiếc xe lướt qua những ánh đèn neon của thành phố, ánh sáng nhấp nháy, tạo nên một bức tranh sống động trên gương mặt trắng mịn của anh ta.
Đôi mắt hoa đào* ánh lên nụ cười, trong mắt rõ ràng phản chiếu hình ảnh của tôi.
*Mắt hoa đào: thường được dùng để miêu tả đôi mắt có sức hút đặc biệt, quyến rũ và có vẻ buồn bã hoặc mộng mơ. Đôi mắt này thường có hình dáng dài và hơi cong lên ở đuôi, tạo cảm giác như cánh hoa đào.
"Sao anh lại gần thế!"
Đàm Diễm Tây chớp chớp mi, "Để chắc chắn cô tỉnh táo."
"Rồi sao?"
"Rồi thì…"
Đàm Diễm Tây nghiêng người tới, hôn lên môi tôi.
Có lẽ là vì bầu không khí quá đỗi mờ ám, hoặc cũng có thể, tôi thực sự đã say.
Tôi không đẩy anh ta ra.
Đàm Diễm Tây ôm tôi suốt đường về phòng của anh, đặt tôi lên giường.
Anh vừa định đứng dậy, điện thoại reo.
Hai chữ "Lâm Tố" trên màn hình hiện lên chói mắt.
Anh liếc qua một cái, không động đậy.
"Sao không nghe?"
Anh ném điện thoại sang một bên, giọng nói lạnh lùng, "Bạch Quân Chu nói gì với cô?"
Tôi theo phản xạ nhướn mày, hóa ra anh luôn để tâm đến chuyện này.
"Về chuyện tiệc cuối năm." Tôi nói.
"Đừng nói dối!"
"Cô nghĩ tôi là kẻ ngốc sao, Lộc Sầm? Tôi nghe hết rồi, anh ta muốn lôi kéo cô."
Tôi hít một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Không biết anh đã nghe bao nhiêu, liệu anh có biết chuyện hợp đồng năm năm không?
Tôi chọn cách trả lời lấp lửng, "Anh ta có ý định đó, nhưng tôi đã từ chối."
"Thật sao?"
Tôi giơ ba ngón tay lên, "Tôi thề, hoàn toàn là sự thật."
Đàm Diễm Tây nắm lấy tay tôi, đặt xuống, "Được rồi, cô đã nói vậy, tôi tin cô."
Anh cúi đầu, tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng có thể cảm nhận được sự buồn bã của anh.
"Tôi biết trong công việc, nhảy việc là chuyện bình thường. Nếu cô có cơ hội phát triển tốt hơn, tôi sẽ không cố giữ, nhưng về việc đi hay ở, tôi không muốn tôi là người biết cuối cùng."
Nói xong, anh tựa đầu vào vai tôi, "Bạch Quân Chu quá thông minh, tôi sợ cô không cẩn thận sẽ bị mắc bẫy của anh ta."
Tôi thở dài khẽ khàng, tại sao mỗi lần uống rượu anh ta đều tỏ ra đáng thương như vậy, khiến tôi không thể nào cứng rắn được.
"Sau này tôi sẽ không gặp anh ta một mình."
Nghe vậy, Đàm Diễm Tây ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo phủ một lớp sương mờ, khóe mắt hơi đỏ.
Sáng dậy, Đàm Diễm Tây vẫn đang ngủ say.
Tôi chịu đựng cơ thể đau nhức, bò dậy đi tắm.
Hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, tôi hối hận, cảm thấy như muốn biến mất ngay lập tức.
Chắc chắn là do uống rượu, không tỉnh táo.
Bầu không khí đã như vậy, mọi chuyện xảy ra một cách tự nhiên.
Nhưng với biểu hiện của Đàm Diễm Tây tối qua, có lẽ anh không phải lần đầu.
Giới trẻ bây giờ rất thoáng, chắc họ coi chuyện tình một đêm là điều bình thường.
Sau một giờ suy nghĩ trong phòng tắm, tôi mở cửa ra ngoài, thấy Đàm Diễm Tây vẫn chưa đi.
Anh ngồi trên giường, chưa mặc quần áo, cả người lơ mơ.
Chỉ có những vết đỏ mờ ám trên cơ thể nhắc nhở về sự cuồng nhiệt tối qua.
Tôi kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, hỏi, "Sao anh còn ở đây?"
Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Chúng ta nói chuyện chứ?"
"Có gì để nói đâu," tôi giả vờ bình tĩnh bước tới, mở tủ quần áo tìm đồ.
Anh bước đến sau lưng tôi, tôi cảm nhận hơi thở nóng bỏng bao quanh, "… Tối qua chúng ta… đã làm chuyện đó."
Tôi tiếp tục hành động mà không dừng lại, "Ồ, trò chơi ngầm hiểu của người trưởng thành, yên tâm đi, tôi sẽ không để ý đâu."
Tôi cảm thấy anh cứng đờ, "… Cô có ý gì?"
"Tôi nói đúng nghĩa đen thôi," tôi quay lại đối diện anh, "Thiếu gia Đàm, anh đừng có gánh nặng tâm lý, chúng ta đều uống rượu, không tỉnh táo, chuyện này rất bình thường."
Mặt Đàm Diễm Tây đỏ bừng, ngực trần phập phồng mạnh mẽ, "Lộc Sầm, cô là người tùy tiện như vậy sao?"
"Chẳng lẽ anh không phải như vậy sao? Hay là anh ngủ với tôi vì yêu tôi?"
"Tôi...," Đàm Diễm Tây bị tôi làm cho cứng họng, anh nghiến răng nhìn tôi.
"Tôi muốn thay đồ, anh có muốn xem không?" Tôi lạnh lùng nói.
Đàm Diễm Tây vội vàng mặc quần áo vào, khi đi còn suýt đập cửa vỡ.
"Tôi uống nhiều nên đau đầu quá," tôi nói.
Lâm Tố mặt mày xanh mét.
Dùng cách của "trà xanh" để đối phó "trà xanh" luôn hiệu quả.
Tôi cố ý đứng không vững, trượt xuống, Đàm Diễm Tây lập tức bế bổng tôi lên.
Tôi nhắm mắt giả vờ say đến mức không biết gì, tay ôm chặt lấy cổ anh ta.
Đàm Diễm Tây dặn tài xế đưa Lâm Tố về, rồi bế tôi lên xe taxi.
Trên xe, tôi tiếp tục diễn.
Đàm Diễm Tây vỗ nhẹ vào mặt tôi, "Khán giả về hết rồi, có thể kết thúc màn diễn rồi."
Tôi nhắm mắt chặt hơn, quyết không để anh ta phá hỏng màn diễn.
Khi tôi nghĩ anh ta đã tin, một mùi hương lạnh quen thuộc xộc vào mũi.
"Nếu cô còn giả vờ, tôi sẽ hôn cô đấy."
Tôi mở bừng mắt.
Gương mặt Đàm Diễm Tây gần ngay trước mắt.
Chiếc xe lướt qua những ánh đèn neon của thành phố, ánh sáng nhấp nháy, tạo nên một bức tranh sống động trên gương mặt trắng mịn của anh ta.
Đôi mắt hoa đào* ánh lên nụ cười, trong mắt rõ ràng phản chiếu hình ảnh của tôi.
*Mắt hoa đào: thường được dùng để miêu tả đôi mắt có sức hút đặc biệt, quyến rũ và có vẻ buồn bã hoặc mộng mơ. Đôi mắt này thường có hình dáng dài và hơi cong lên ở đuôi, tạo cảm giác như cánh hoa đào.
"Sao anh lại gần thế!"
Đàm Diễm Tây chớp chớp mi, "Để chắc chắn cô tỉnh táo."
"Rồi sao?"
"Rồi thì…"
Đàm Diễm Tây nghiêng người tới, hôn lên môi tôi.
Có lẽ là vì bầu không khí quá đỗi mờ ám, hoặc cũng có thể, tôi thực sự đã say.
Tôi không đẩy anh ta ra.
Đàm Diễm Tây ôm tôi suốt đường về phòng của anh, đặt tôi lên giường.
Anh vừa định đứng dậy, điện thoại reo.
Hai chữ "Lâm Tố" trên màn hình hiện lên chói mắt.
Anh liếc qua một cái, không động đậy.
"Sao không nghe?"
Anh ném điện thoại sang một bên, giọng nói lạnh lùng, "Bạch Quân Chu nói gì với cô?"
Tôi theo phản xạ nhướn mày, hóa ra anh luôn để tâm đến chuyện này.
"Về chuyện tiệc cuối năm." Tôi nói.
"Đừng nói dối!"
"Cô nghĩ tôi là kẻ ngốc sao, Lộc Sầm? Tôi nghe hết rồi, anh ta muốn lôi kéo cô."
Tôi hít một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Không biết anh đã nghe bao nhiêu, liệu anh có biết chuyện hợp đồng năm năm không?
Tôi chọn cách trả lời lấp lửng, "Anh ta có ý định đó, nhưng tôi đã từ chối."
"Thật sao?"
Tôi giơ ba ngón tay lên, "Tôi thề, hoàn toàn là sự thật."
Đàm Diễm Tây nắm lấy tay tôi, đặt xuống, "Được rồi, cô đã nói vậy, tôi tin cô."
Anh cúi đầu, tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng có thể cảm nhận được sự buồn bã của anh.
"Tôi biết trong công việc, nhảy việc là chuyện bình thường. Nếu cô có cơ hội phát triển tốt hơn, tôi sẽ không cố giữ, nhưng về việc đi hay ở, tôi không muốn tôi là người biết cuối cùng."
Nói xong, anh tựa đầu vào vai tôi, "Bạch Quân Chu quá thông minh, tôi sợ cô không cẩn thận sẽ bị mắc bẫy của anh ta."
Tôi thở dài khẽ khàng, tại sao mỗi lần uống rượu anh ta đều tỏ ra đáng thương như vậy, khiến tôi không thể nào cứng rắn được.
"Sau này tôi sẽ không gặp anh ta một mình."
Nghe vậy, Đàm Diễm Tây ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo phủ một lớp sương mờ, khóe mắt hơi đỏ.
Sáng dậy, Đàm Diễm Tây vẫn đang ngủ say.
Tôi chịu đựng cơ thể đau nhức, bò dậy đi tắm.
Hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, tôi hối hận, cảm thấy như muốn biến mất ngay lập tức.
Chắc chắn là do uống rượu, không tỉnh táo.
Bầu không khí đã như vậy, mọi chuyện xảy ra một cách tự nhiên.
Nhưng với biểu hiện của Đàm Diễm Tây tối qua, có lẽ anh không phải lần đầu.
Giới trẻ bây giờ rất thoáng, chắc họ coi chuyện tình một đêm là điều bình thường.
Sau một giờ suy nghĩ trong phòng tắm, tôi mở cửa ra ngoài, thấy Đàm Diễm Tây vẫn chưa đi.
Anh ngồi trên giường, chưa mặc quần áo, cả người lơ mơ.
Chỉ có những vết đỏ mờ ám trên cơ thể nhắc nhở về sự cuồng nhiệt tối qua.
Tôi kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, hỏi, "Sao anh còn ở đây?"
Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Chúng ta nói chuyện chứ?"
"Có gì để nói đâu," tôi giả vờ bình tĩnh bước tới, mở tủ quần áo tìm đồ.
Anh bước đến sau lưng tôi, tôi cảm nhận hơi thở nóng bỏng bao quanh, "… Tối qua chúng ta… đã làm chuyện đó."
Tôi tiếp tục hành động mà không dừng lại, "Ồ, trò chơi ngầm hiểu của người trưởng thành, yên tâm đi, tôi sẽ không để ý đâu."
Tôi cảm thấy anh cứng đờ, "… Cô có ý gì?"
"Tôi nói đúng nghĩa đen thôi," tôi quay lại đối diện anh, "Thiếu gia Đàm, anh đừng có gánh nặng tâm lý, chúng ta đều uống rượu, không tỉnh táo, chuyện này rất bình thường."
Mặt Đàm Diễm Tây đỏ bừng, ngực trần phập phồng mạnh mẽ, "Lộc Sầm, cô là người tùy tiện như vậy sao?"
"Chẳng lẽ anh không phải như vậy sao? Hay là anh ngủ với tôi vì yêu tôi?"
"Tôi...," Đàm Diễm Tây bị tôi làm cho cứng họng, anh nghiến răng nhìn tôi.
"Tôi muốn thay đồ, anh có muốn xem không?" Tôi lạnh lùng nói.
Đàm Diễm Tây vội vàng mặc quần áo vào, khi đi còn suýt đập cửa vỡ.