Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Chu Tráng Tráng đứng dưới tán cây Hoè lớn ở ký túc xá nam sinh năm 3 chờ Hải Nhĩ, trong tay cầm một túi lớn bánh bao chiên sinh tiên, đáy bánh vàng óng ánh giòn thơm, da mỏng thịt tươi, mùi hương kia khiến nàng chảy nước miếng, Chu Tráng Tráng phải dùng hết tất cả tự chủ của mình mới không đi ăn vụng.Ý trung nhân trong mộng của Tử Hà tiên tử là anh hung cái thế, sẽ cưỡi cầu vồng đi cưới nàng. Mà người trong mộng của Chu Tráng Tráng lại là tiểu tử bán hàng, sẽ cầm theo một túi lớn sinh tiên đến nuôi nàng.
Suy bụng ta ra bụng người, Chu Tráng Tráng cảm thấy có một túi lớn sinh tiên này thế nào Hải Nhĩ cũng sẽ đáp ứng làm bạn trai mình.
Khi gọi điện thoại cho Hải Nhĩ, hắn đang ngủ, nghe Chu Tráng Tráng nói có việc cần nói chuyện, liền đáp ứng rửa mặt xong thì xuống dưới.
Sau đó, Đại Kiều tò mò hỏi Chu Tráng Tráng bấy giờ đã có vạch kế hoạch gì: “Này, cậu nhất định cảm thấy rất khó khăn phải không, thời gian chờ đợi chuẩn bị đi tỏ tình đối với bất luận nữ sinh nào mà nói cũng đều trôi chậm chạp a.”
Chu Tráng Tráng lắc đầu: “Cũng không đâu, cậu không biết sinh tiên kia rất thơm sao, mình còn lo anh ấy chưa kịp đến mình đã lấy chúng ăn sạch hết rồi nè.”
Đại Kiều lặng lẽ xoay lưng đi: “Mình sai rồi, mình không nên thảo luận với cậu vấn đề nhân sinh này.”
Không nói nhiều nữa, trở lại hiện trường, Chu Tráng Tráng lúc này tay đang cầm sinh tiên, miệng nuốt nuốt nước bọt chờ đợi Hải Nhĩ thì vô tình nhận được điện thoại Thường Hoằng gọi tới.
Chẳng biết như thế nào mà Chu Tráng Tráng có chút hoảng hốt, mồ hôi lạnh toát đầy lòng bàn tay, giống như cô vợ nhỏ bị phát hiện gian tình.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nàng quả thật cùng Thường Hoằng không có quan hệ gì, sao lại chột dạ gì nha?
Thở sâu, Chu Tráng Tráng tiếp điện thoại.
“Hôm nay chị họ anh mời chúng ta ăn cơm, em đang ở đâu?” Thường Hoằng hỏi.
“Chị họ anh?” Chu Tráng Tráng lại một lần không hiểu gì hết.
Chị họ hắn đến đây, vậy chắc anh em họ cũng sắp kéo nhau tới luôn sao? Một đống người lộn xộn này làm cái gì ah?
“Anh nói với chị họ là anh mới có bạn gái, chị rất hiếu kỳ, cho nên muốn gặp em.”
“Tôi cũng không phải gấu trúc trong vườn bách thú, mọi người chạy tới xem, tôi không gặp.” Chu Tráng Tráng kháng cự.
“Không cần thẹn thùng, anh trước tiên đã nói cho chị là diện mạo cùng nội tâm của em không động dạng, không cần lo lắng nàng thất vọng.” Thường Hoằng cho một cái công kích nhưng giả vờ như đang an ủi.
“Tôi hôm nay có việc, không có ở trường học, ở nhà bạn tôi.”
“Chu Tráng Tráng em ngứa da rồi phải không? Mỗi cuối tuần chúng ta chỉ có một ngày chủ nhật mới có thể gặp nhau vậy mà em còn chạy loạn đi đâu hả?
“Ai nha, xe phải qua đường hầm, alô, alô, sao lại không có tiếng? Alô?”
Chu Tráng Tráng mượn chiêu này, tắt điện thoại Thường Hoằng sẵn tay tắt luôn nguồn.
Nắm chặt nắm tay, Chu Tráng Tráng hát vang trong không khí, không có gì có thể ngăn cản nàng hướng Hải Nhĩ tỏ tình.
- – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - -
Thoáng cái Hải Nhĩ đã tới rồi, tóc mềm hơi chút rối bời, hai mắt nhập nhèm vừa mới tỉnh ngủ, nhưng lại đối với Chu Tráng Tráng triển khai một nụ cười vô cùng “hại dân”.
Chu Tráng Tráng cũng quyết định không hề nhăn nhó, tiến lên từng bước, đem sinh tiên đặt trong tay Hải Nhĩ.
“Tráng Tráng, em thật tốt với anh.” Hải Nhĩ cầm sinh tiên thỏa mãn cắn một cái.
“Hải Nhĩ, em về sau nếu em có bạn trai, vì tránh hiểu lầm em sẽ không thể mua thức ăn cho anh được.” —— Chu Tráng Tráng bắt đầu khai triển bước đầu của kế hoạch.
“Em có đối tượng?” Hải Nhĩ buông Tiên bao.
“Tạm thời chưa có, nhưng khó tránh tương lai sẽ có.” —— Chu Tráng Tráng tiến thêm bước thứ hai.
“Thật đáng tiếc .” Nhìn thấy Tiên bao trong tay, Hải Nhĩ có chút thất vọng.
“Kỳ thật, em nghĩ chỉ cần tìm người bạn trai nào sẽ không phản đối em mua đồ ăn cho anh là được.” —— Chu Tráng Tráng tiếp bước 3 trong kế hoạch.
“Người như vậy, không dễ tìm đâu.” Hải Nhĩ hỏi.
“Kỳ thật cũng không khó, anh nghĩ xem anh sẽ phản đối bạn gái mình mua thức ăn cho mình sao?” —— kế hoạch bước 4 của Chu Tráng Tráng.
“Ý của em là?” Hải Nhĩ có điểm thông suốt.
“Ý tứ của cô ấy là hy vọng được làm bạn gái em.” —— một giọng nữ có chút quen thuộc thay Chu Tráng Tráng hoàn thành bước cuối kế hoạch tỏ tình.
Chu Tráng Tráng nhìn lại, phát hiện người nọ chính là nghiêm cẩn mỹ nữ trước đó không lâu trong phòng bệnh cùng Tần Trung trình diễn kịch luân lý gia đình —— chị họ của Hải Nhĩ.
Hôm nay vị chị họ này không mang kính đen, tóc dài xoăn uốn lượn trên vai, nhìn quyến rủ hơn trước nhiều.
Sau này, Đại Kiều dùng những lời đánh giá giờ phút này của Chu Tráng Tráng: “Ngay tại thời điểm tình tiết cao trào như thế, cậu cư nhiên còn có tâm tư đi quan sát quần áo của chị họ, Chu Tráng Tráng không phải cậu ít thông minh mà căn bản là không có đầu óc.”
Đại Kiều sở dĩ nói như vậy là vì lúc ấy, cùng đứng chung với chị họ Hải Nhĩ còn có một người đang dựa vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng cười ngầm một hàm ý không rõ, ánh mắt dày nguy hiểm nhìn chằm chằm chính mình . . . . . . Thường Hoằng.
Chu Tráng Tráng chớp chớp mắt, động tác kế tiếp chính là xoay người nhanh chân bỏ chạy, đương nhiên trước khi đi cũng không quên cầm theo túi bánh.
Lần này người ngăn nàng lại, cư nhiên là vị chị họ kia.
Vẻ mặt chị họ cười xấu xa đảo tầm mắt dán ở trên người Chu Tráng Tráng, Thường Hoằng, Hải Nhĩ, từ từ nói: “Thanh niên bây giờ ah, nói chuyện yêu đương đều học trong phim HK, quan hệ nhân vật cũng thật đủ rắc rối phức tạp.”
Chu Tráng Tráng nhất thời không hiểu ý tứ của những lời này, giấy tiếp theo, Hải Nhĩ liền thay nàng giải tỏa nghi vấn, chỉ thấy hắn đối với Thường Hoằng nói hai chữ: “Anh họ.”
Quả thật đúng với câu đùa kia, chị họ đều đến đây, anh họ còn thế nào có thể không đến?
Thượng đế chứng minh, đầu óc Chu Tráng Tráng vẫn còn có trang bị não, bởi vì phút giây kế tiếp, nàng tính ra chính xác quan hệ của ba người này.
Nghiêm cẩn mỹ nữ là chị họ Hải Nhĩ, Thường Hoằng là anh họ Hải Nhĩ, mà như lời Thường Hoằng nói là sẽ đưa Chu Tráng Tráng đi gặp chị họ hắn cũng có nghĩa là nghiêm cẩn mỹ nữ kia.
Chu Tráng Tráng lệ chạy vội, vốn nghĩ đến tên Thường Hoằng cố chấp phải làm bạn trai nàng đã đủ độc ác, ai ngờ hai mươi năm trước hắn còn kiên quyết phải đầu thai thành anh họ Hải Nhĩ, thật sự là quá hung tàn.
“Kia, làm người điều quan trọng nhất chính là vui vẻ, phát sinh loại sự tình này, tất cả mọi người cũng không ai muốn, chuyện tình cảm kia là không thể cưỡng cầu, các em có đói bụng không a, chị pha mì ăn liền cho các em ăn.” Nghiêm cẩn biểu tỷ vừa nói xong lời thoại kinh điển TVB vừa cười lớn đem ba người kéo đến một cửa hàng lẩu ngoài trường. (TVB: đài truyền hình lớn của HK, lò sản xuất những bộ phim HK kinh điển)
Sau khi ngồi xuống, Chu Tráng Tráng không ngừng gắp thịt bò trên bàn, Hải Nhĩ không ngừng ăn bánh tiên bao mà Chu Tráng Tráng mua cho, Thường Hoằng tiếp tục vẫn duy trì khóe miệng mỉm cười kia nhìn chằm chằm Chu Tráng Tráng
Còn lại chị họ nghiêm cẩn —— tên đầy đủ là Mĩ Địch, nhìn thấy ba thanh niên đầy tâm sự trước mặt, vẫn nói không ngừng.
“Anh em các cậu sao lại phát sinh chuyện này, chị một chút cũng không thấy kỳ quái, trước đây các em thích ăn uống chơi đùa, cái gì cũng giống nhau, lúc ấy chị còn nói sau này các em mà tìm bạn gái khẳng định thế nào cũng giống nhau, ai ngờ không chỉ là giống, căn bản là cùng một người.”
“Chị bảo em gái này, em còn chị gái em gái nào không, giới thiệu thêm một người đi, khỏi cho gia đình tụi chị xảy ra thảm kịch.”
“Nhưng nói thật, Thường Hoằng, em lần này bại trong tay Hải Nhĩ, với lại trong tim bạn gái em căn bản là không yêu thích em, người ta thích chính là Hải Nhĩ. Coi như, em đường đường là anh trai thì nên làm cho tốt, nhường lại cho em mình đi.
Nghe thế, Thường Hoằng người không nói chuyện nãy giờ giương mắt xem kịch vui khi người gặp họa nhìn Mĩ Địch, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng: “Chị họ, nhắc nhở một câu, Tần Trung lập tức sẽ đến đây.”
Nghe thấy cái kia tên, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Mĩ Địch xuất hiện một cái chớp mắt ngưng trệ, nhưng rất nhanh khôi phục lại: “Em lừa chị đi, chị thả ra tin tức giả để hắn tưởng chị đang ở Maldives, coi chừng bây giờ hắn đã ngồi trong khoang hạng nhất phô cái mặt đen xì ra cùng nói chuyện với tiếp viên hàng không rồi.”
“Yên tâm, khẩu vị Tần Trung khá nặng, mỹ nữ bình thường thấy chướng mắt, lại thích loại như chị.” Không đợi Mĩ Địch nổi giận, Thường Hoằng tiếp tục tuôn them một tràng: “Em vừa mới gửi tin nhắn thong báo cho anh ấy tăm tích của chị, đoán chừng lập tức sẽ chạy đến.”
“Khi nào thì thông báo?” chiếc đũa Mĩ Địch đang gắp khối thịt cứ như vậy rớt xuống dưới, chốc lát sau bị Chu Tráng Tráng lặng lẽ không một tiếng động chiếm đi ăn ăn ăn. (anh chị này phối hợp nhịp nhàng thật, rất xứng đôi).
“Ngay tại thời điểm chị nói — làm người điều quan trọng nhất chính là vui vẻ, phát sinh loại sự tình này, tất cả mọi người cũng không ai muốn –.” Thường Hoằng hai mắt nửa mở, giống con báo cường tráng lười biếng tranh cãi vô lý.
“Chính bởi vì ngươi đáng ghét như vậy nên bạn gái ngươi mới có thể chạy theo Hải Nhĩ!” Mĩ Địch hổn hển bỏ lại những lời này rồi cầm lấy túi xách da chạy lấy người.
Trước cái lẩu trên bàn, chỉ còn lại có tổ ban người đóng phim HK.
Càn quét hết thịt bò xong rồi, Chu Tráng Tráng bắt đầu quét sang vịt quay, còn Hải Nhĩ buông tiên bao bắt đầu tiến công tôm nướng.
Thường Hoằng nhìn hai người đối diện ngoan ngoãn ngồi ăn lẩu, tay phải duỗi ra, tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế thanh thản mà nguy hiểm, hỏi: “Thành thật khai báo đi, Chu Tráng Tráng, em hồng hạnh vượt tường đã bao lâu rồi?”
“Không vài ngày, hơn nữa, tôi không vượt tường, tôi và anh căn bản quan hệ gì đều không có, tôi là người tự do.” Chu Tráng Tráng vội vàng giải thích, sợ Hải Nhĩ đánh giá thấp nàng.
“Em với anh quan hệ gì cũng không có, vì cái gì còn theo anh đi hẹn hò, theo anh ăn cơm, theo anh đi xem phim, theo anh đi dạo phố?” Thường Hoằng thử nhe răng.
“Đó đều là anh bức bách.” Chu Tráng Tráng vô lực, nàng là người sống ở trái đất, còn Thường Hoằng kia lại ở Sao Hoả, hoàn toàn không thể hiểu lời nhau được.
Thường Hoằng không để ý tới, tiếp tục thẩm vấn Hải Nhĩ: “Em thích cô ấy sao?”
Chu Tráng Tráng vừa nghe, nhất thời cảm thấy rất hấp dẫn , không đợi Hải Nhĩ trả lời, vội nói: “Tôi cũng thích anh ấy, nếu anh ấy thích tôi, anh không phải nên tác thành cho chúng tôi sao?”
Thường Hoằng im lặng liếc mắt nhìn Chu Tráng Tráng một cái, lại tiếp tục cùng Hải Nhĩ nói chuyện: “Hải Nhĩ, vẫn là cách cũ, em thích gì đó, anh đều tặng cho em.”
(Haiz, anh Hoằng ơi, anh nói thế người như Hải Nhĩ sẽ nhận sao? Mà nếu Hải Nhĩ nhận, anh chắc buông tay được sao?)
Suy bụng ta ra bụng người, Chu Tráng Tráng cảm thấy có một túi lớn sinh tiên này thế nào Hải Nhĩ cũng sẽ đáp ứng làm bạn trai mình.
Khi gọi điện thoại cho Hải Nhĩ, hắn đang ngủ, nghe Chu Tráng Tráng nói có việc cần nói chuyện, liền đáp ứng rửa mặt xong thì xuống dưới.
Sau đó, Đại Kiều tò mò hỏi Chu Tráng Tráng bấy giờ đã có vạch kế hoạch gì: “Này, cậu nhất định cảm thấy rất khó khăn phải không, thời gian chờ đợi chuẩn bị đi tỏ tình đối với bất luận nữ sinh nào mà nói cũng đều trôi chậm chạp a.”
Chu Tráng Tráng lắc đầu: “Cũng không đâu, cậu không biết sinh tiên kia rất thơm sao, mình còn lo anh ấy chưa kịp đến mình đã lấy chúng ăn sạch hết rồi nè.”
Đại Kiều lặng lẽ xoay lưng đi: “Mình sai rồi, mình không nên thảo luận với cậu vấn đề nhân sinh này.”
Không nói nhiều nữa, trở lại hiện trường, Chu Tráng Tráng lúc này tay đang cầm sinh tiên, miệng nuốt nuốt nước bọt chờ đợi Hải Nhĩ thì vô tình nhận được điện thoại Thường Hoằng gọi tới.
Chẳng biết như thế nào mà Chu Tráng Tráng có chút hoảng hốt, mồ hôi lạnh toát đầy lòng bàn tay, giống như cô vợ nhỏ bị phát hiện gian tình.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nàng quả thật cùng Thường Hoằng không có quan hệ gì, sao lại chột dạ gì nha?
Thở sâu, Chu Tráng Tráng tiếp điện thoại.
“Hôm nay chị họ anh mời chúng ta ăn cơm, em đang ở đâu?” Thường Hoằng hỏi.
“Chị họ anh?” Chu Tráng Tráng lại một lần không hiểu gì hết.
Chị họ hắn đến đây, vậy chắc anh em họ cũng sắp kéo nhau tới luôn sao? Một đống người lộn xộn này làm cái gì ah?
“Anh nói với chị họ là anh mới có bạn gái, chị rất hiếu kỳ, cho nên muốn gặp em.”
“Tôi cũng không phải gấu trúc trong vườn bách thú, mọi người chạy tới xem, tôi không gặp.” Chu Tráng Tráng kháng cự.
“Không cần thẹn thùng, anh trước tiên đã nói cho chị là diện mạo cùng nội tâm của em không động dạng, không cần lo lắng nàng thất vọng.” Thường Hoằng cho một cái công kích nhưng giả vờ như đang an ủi.
“Tôi hôm nay có việc, không có ở trường học, ở nhà bạn tôi.”
“Chu Tráng Tráng em ngứa da rồi phải không? Mỗi cuối tuần chúng ta chỉ có một ngày chủ nhật mới có thể gặp nhau vậy mà em còn chạy loạn đi đâu hả?
“Ai nha, xe phải qua đường hầm, alô, alô, sao lại không có tiếng? Alô?”
Chu Tráng Tráng mượn chiêu này, tắt điện thoại Thường Hoằng sẵn tay tắt luôn nguồn.
Nắm chặt nắm tay, Chu Tráng Tráng hát vang trong không khí, không có gì có thể ngăn cản nàng hướng Hải Nhĩ tỏ tình.
- – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - -
Thoáng cái Hải Nhĩ đã tới rồi, tóc mềm hơi chút rối bời, hai mắt nhập nhèm vừa mới tỉnh ngủ, nhưng lại đối với Chu Tráng Tráng triển khai một nụ cười vô cùng “hại dân”.
Chu Tráng Tráng cũng quyết định không hề nhăn nhó, tiến lên từng bước, đem sinh tiên đặt trong tay Hải Nhĩ.
“Tráng Tráng, em thật tốt với anh.” Hải Nhĩ cầm sinh tiên thỏa mãn cắn một cái.
“Hải Nhĩ, em về sau nếu em có bạn trai, vì tránh hiểu lầm em sẽ không thể mua thức ăn cho anh được.” —— Chu Tráng Tráng bắt đầu khai triển bước đầu của kế hoạch.
“Em có đối tượng?” Hải Nhĩ buông Tiên bao.
“Tạm thời chưa có, nhưng khó tránh tương lai sẽ có.” —— Chu Tráng Tráng tiến thêm bước thứ hai.
“Thật đáng tiếc .” Nhìn thấy Tiên bao trong tay, Hải Nhĩ có chút thất vọng.
“Kỳ thật, em nghĩ chỉ cần tìm người bạn trai nào sẽ không phản đối em mua đồ ăn cho anh là được.” —— Chu Tráng Tráng tiếp bước 3 trong kế hoạch.
“Người như vậy, không dễ tìm đâu.” Hải Nhĩ hỏi.
“Kỳ thật cũng không khó, anh nghĩ xem anh sẽ phản đối bạn gái mình mua thức ăn cho mình sao?” —— kế hoạch bước 4 của Chu Tráng Tráng.
“Ý của em là?” Hải Nhĩ có điểm thông suốt.
“Ý tứ của cô ấy là hy vọng được làm bạn gái em.” —— một giọng nữ có chút quen thuộc thay Chu Tráng Tráng hoàn thành bước cuối kế hoạch tỏ tình.
Chu Tráng Tráng nhìn lại, phát hiện người nọ chính là nghiêm cẩn mỹ nữ trước đó không lâu trong phòng bệnh cùng Tần Trung trình diễn kịch luân lý gia đình —— chị họ của Hải Nhĩ.
Hôm nay vị chị họ này không mang kính đen, tóc dài xoăn uốn lượn trên vai, nhìn quyến rủ hơn trước nhiều.
Sau này, Đại Kiều dùng những lời đánh giá giờ phút này của Chu Tráng Tráng: “Ngay tại thời điểm tình tiết cao trào như thế, cậu cư nhiên còn có tâm tư đi quan sát quần áo của chị họ, Chu Tráng Tráng không phải cậu ít thông minh mà căn bản là không có đầu óc.”
Đại Kiều sở dĩ nói như vậy là vì lúc ấy, cùng đứng chung với chị họ Hải Nhĩ còn có một người đang dựa vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng cười ngầm một hàm ý không rõ, ánh mắt dày nguy hiểm nhìn chằm chằm chính mình . . . . . . Thường Hoằng.
Chu Tráng Tráng chớp chớp mắt, động tác kế tiếp chính là xoay người nhanh chân bỏ chạy, đương nhiên trước khi đi cũng không quên cầm theo túi bánh.
Lần này người ngăn nàng lại, cư nhiên là vị chị họ kia.
Vẻ mặt chị họ cười xấu xa đảo tầm mắt dán ở trên người Chu Tráng Tráng, Thường Hoằng, Hải Nhĩ, từ từ nói: “Thanh niên bây giờ ah, nói chuyện yêu đương đều học trong phim HK, quan hệ nhân vật cũng thật đủ rắc rối phức tạp.”
Chu Tráng Tráng nhất thời không hiểu ý tứ của những lời này, giấy tiếp theo, Hải Nhĩ liền thay nàng giải tỏa nghi vấn, chỉ thấy hắn đối với Thường Hoằng nói hai chữ: “Anh họ.”
Quả thật đúng với câu đùa kia, chị họ đều đến đây, anh họ còn thế nào có thể không đến?
Thượng đế chứng minh, đầu óc Chu Tráng Tráng vẫn còn có trang bị não, bởi vì phút giây kế tiếp, nàng tính ra chính xác quan hệ của ba người này.
Nghiêm cẩn mỹ nữ là chị họ Hải Nhĩ, Thường Hoằng là anh họ Hải Nhĩ, mà như lời Thường Hoằng nói là sẽ đưa Chu Tráng Tráng đi gặp chị họ hắn cũng có nghĩa là nghiêm cẩn mỹ nữ kia.
Chu Tráng Tráng lệ chạy vội, vốn nghĩ đến tên Thường Hoằng cố chấp phải làm bạn trai nàng đã đủ độc ác, ai ngờ hai mươi năm trước hắn còn kiên quyết phải đầu thai thành anh họ Hải Nhĩ, thật sự là quá hung tàn.
“Kia, làm người điều quan trọng nhất chính là vui vẻ, phát sinh loại sự tình này, tất cả mọi người cũng không ai muốn, chuyện tình cảm kia là không thể cưỡng cầu, các em có đói bụng không a, chị pha mì ăn liền cho các em ăn.” Nghiêm cẩn biểu tỷ vừa nói xong lời thoại kinh điển TVB vừa cười lớn đem ba người kéo đến một cửa hàng lẩu ngoài trường. (TVB: đài truyền hình lớn của HK, lò sản xuất những bộ phim HK kinh điển)
Sau khi ngồi xuống, Chu Tráng Tráng không ngừng gắp thịt bò trên bàn, Hải Nhĩ không ngừng ăn bánh tiên bao mà Chu Tráng Tráng mua cho, Thường Hoằng tiếp tục vẫn duy trì khóe miệng mỉm cười kia nhìn chằm chằm Chu Tráng Tráng
Còn lại chị họ nghiêm cẩn —— tên đầy đủ là Mĩ Địch, nhìn thấy ba thanh niên đầy tâm sự trước mặt, vẫn nói không ngừng.
“Anh em các cậu sao lại phát sinh chuyện này, chị một chút cũng không thấy kỳ quái, trước đây các em thích ăn uống chơi đùa, cái gì cũng giống nhau, lúc ấy chị còn nói sau này các em mà tìm bạn gái khẳng định thế nào cũng giống nhau, ai ngờ không chỉ là giống, căn bản là cùng một người.”
“Chị bảo em gái này, em còn chị gái em gái nào không, giới thiệu thêm một người đi, khỏi cho gia đình tụi chị xảy ra thảm kịch.”
“Nhưng nói thật, Thường Hoằng, em lần này bại trong tay Hải Nhĩ, với lại trong tim bạn gái em căn bản là không yêu thích em, người ta thích chính là Hải Nhĩ. Coi như, em đường đường là anh trai thì nên làm cho tốt, nhường lại cho em mình đi.
Nghe thế, Thường Hoằng người không nói chuyện nãy giờ giương mắt xem kịch vui khi người gặp họa nhìn Mĩ Địch, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng: “Chị họ, nhắc nhở một câu, Tần Trung lập tức sẽ đến đây.”
Nghe thấy cái kia tên, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Mĩ Địch xuất hiện một cái chớp mắt ngưng trệ, nhưng rất nhanh khôi phục lại: “Em lừa chị đi, chị thả ra tin tức giả để hắn tưởng chị đang ở Maldives, coi chừng bây giờ hắn đã ngồi trong khoang hạng nhất phô cái mặt đen xì ra cùng nói chuyện với tiếp viên hàng không rồi.”
“Yên tâm, khẩu vị Tần Trung khá nặng, mỹ nữ bình thường thấy chướng mắt, lại thích loại như chị.” Không đợi Mĩ Địch nổi giận, Thường Hoằng tiếp tục tuôn them một tràng: “Em vừa mới gửi tin nhắn thong báo cho anh ấy tăm tích của chị, đoán chừng lập tức sẽ chạy đến.”
“Khi nào thì thông báo?” chiếc đũa Mĩ Địch đang gắp khối thịt cứ như vậy rớt xuống dưới, chốc lát sau bị Chu Tráng Tráng lặng lẽ không một tiếng động chiếm đi ăn ăn ăn. (anh chị này phối hợp nhịp nhàng thật, rất xứng đôi).
“Ngay tại thời điểm chị nói — làm người điều quan trọng nhất chính là vui vẻ, phát sinh loại sự tình này, tất cả mọi người cũng không ai muốn –.” Thường Hoằng hai mắt nửa mở, giống con báo cường tráng lười biếng tranh cãi vô lý.
“Chính bởi vì ngươi đáng ghét như vậy nên bạn gái ngươi mới có thể chạy theo Hải Nhĩ!” Mĩ Địch hổn hển bỏ lại những lời này rồi cầm lấy túi xách da chạy lấy người.
Trước cái lẩu trên bàn, chỉ còn lại có tổ ban người đóng phim HK.
Càn quét hết thịt bò xong rồi, Chu Tráng Tráng bắt đầu quét sang vịt quay, còn Hải Nhĩ buông tiên bao bắt đầu tiến công tôm nướng.
Thường Hoằng nhìn hai người đối diện ngoan ngoãn ngồi ăn lẩu, tay phải duỗi ra, tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế thanh thản mà nguy hiểm, hỏi: “Thành thật khai báo đi, Chu Tráng Tráng, em hồng hạnh vượt tường đã bao lâu rồi?”
“Không vài ngày, hơn nữa, tôi không vượt tường, tôi và anh căn bản quan hệ gì đều không có, tôi là người tự do.” Chu Tráng Tráng vội vàng giải thích, sợ Hải Nhĩ đánh giá thấp nàng.
“Em với anh quan hệ gì cũng không có, vì cái gì còn theo anh đi hẹn hò, theo anh ăn cơm, theo anh đi xem phim, theo anh đi dạo phố?” Thường Hoằng thử nhe răng.
“Đó đều là anh bức bách.” Chu Tráng Tráng vô lực, nàng là người sống ở trái đất, còn Thường Hoằng kia lại ở Sao Hoả, hoàn toàn không thể hiểu lời nhau được.
Thường Hoằng không để ý tới, tiếp tục thẩm vấn Hải Nhĩ: “Em thích cô ấy sao?”
Chu Tráng Tráng vừa nghe, nhất thời cảm thấy rất hấp dẫn , không đợi Hải Nhĩ trả lời, vội nói: “Tôi cũng thích anh ấy, nếu anh ấy thích tôi, anh không phải nên tác thành cho chúng tôi sao?”
Thường Hoằng im lặng liếc mắt nhìn Chu Tráng Tráng một cái, lại tiếp tục cùng Hải Nhĩ nói chuyện: “Hải Nhĩ, vẫn là cách cũ, em thích gì đó, anh đều tặng cho em.”
(Haiz, anh Hoằng ơi, anh nói thế người như Hải Nhĩ sẽ nhận sao? Mà nếu Hải Nhĩ nhận, anh chắc buông tay được sao?)