Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5: Mâu thuẫn
Một tuần có hai tiết Tiếng Anh, lần này, Lục Ly tiếp tục tìm người trả bài Unit 5, không ngờ lại là Hà Mạn Mạn, những sinh viên khác đều nhìn cô như mong chờ một vở kịch hay
Nhưng lần này, Hà Mạn Mạn lại đọc rất trôi IVI chảy, khiến ai nấy đều rất bất ngờ.
Lục Ly rất lịch sự, trong quá trình Hà Mạn Mạn đọc bài, anh không hề xen ngang
Sau khi kết thúc, cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở những lỗi cô đã mắc phải
Anh bắt lỗi chính xác đến nỗi Hà Mạn Mạn tưởng anh đang cố ý nhắm vào mình.
Hà Mạn Mạn ngồi xuống, lần này Lục Ly lại không giống những giáo viên khác, giảng bài giải nghĩa, mà trực tiếp chiếu một bộ phim cho mọi người xem, có điều, chỉ đến một nửa thì ngưng
Mọi người đang xem thích thú thì bị cắt ngang, ai cũng cảm thấy hành động của Lục Ly có phần khó hiểu, tất cả nhìn anh mà không nói gì.
“Em nào thích bộ phim này thì sau giờ học cứ đến tìm thấy copy, sau đây chúng ta bắt đầu bài học.”
Lục Ly giảng bài rất sinh động, hiểu biết lại khá uyên bác, qua lời giảng của anh, bài học không những trở nên trình tự rõ ràng, còn lồng vào nhiều kiến thức ngoại khóa và những việc chính anh đã trải qua ở London, khiến cả lớp nghe say sưa
Thế nhưng đối với Hà Mạn Mạn, quan trọng nhất là cho dù không nghe bài, chỉ nhìn gương mặt của Lục Ly, tiết học hơn một tiếng đồng hồ cũng trôi qua rất nhanh.
Tuy lần này Hà Mạn Mạn chịu trả bài và nghiêm túc đối mặt với tiếng Anh nhưng điều đó không có nghĩa là Hà Mạn Mạn bỏ qua tất cả, làm sao có thể dễ dàng xóa nhòa nỗi oán hận gần mười năm trời cơ chứ
Sau khi tiết học kết thúc, Cam Lộ và Đoàn Nghệ Lâm đến thư viện trả sách
Nhân lúc căng tin còn vắng vẻ, Hà Mạn Mạn và Lâm Khiết đi mua cơm trưa.
Nghĩ đến cuối tuần sắp đến, phải tới nhà bà ngoại, Hà Mạn Mạn thấy hơi lo lắng, khẩu vị cũng trở nên kém hơn, chỉ mua một phần bún gạo nhưng lại chẳng nuốt nổi
Ngược lại, Lâm Khiết ăn rất ngon lành, nhìn cách ăn của cô, Hà Mạn Mạn thấy khá là sốc
“Cậu ăn nhiều như vậy không sợ bạn trai bỏ à...” Hà Mạn Mạn hỏi.
“Câu hỏi thử hắn dám không..
Nực cười, tuổi xuân tươi đẹp nhất của chị đây đã cho hắn cả rồi, ăn nhiều chút xíu cũng có tội à?” Lâm Khiết khịt mũi, có vẻ bị nghẹn, nói xong lại húp hai ngụm canh.
“Ngược lại là cậu đấy, Mạn Mạn, độc thân đã lâu như vậy, sao còn không tìm bạn trai?” Thấy đề tài xoay về chính mình, Hà Mạn Mạn liền cầm đũa, vung vung tay:
“Tớ lùn, xấu lại đen, cậu khỏi lo cho tớ.” Nhớ đến buổi giao lưu đầu tiên do Lâm Khiết tổ chức, Hà Mạn Mạn lại nhức đầu
Thật là bạn tốt, Lâm Khiết kiểm đủ các thể loại
Đối phương là bốn chàng trai, một người chơi bóng rổ, dáng vẻ khá cao, chọc thủng cả nóc nhà, nhưng gương mặt lại như vẽ đẩy tố tem(1), trông rất đáng sợ.
Một người chơi bóng bàn, tướng mạo thanh tú, thế nhưng chiều cao không hơn bao nhiêu so với cái bàn.
Một người là sinh viên trường nghệ thuật, vừa mở miệng đã chế cơ thể cô không cân đối, suýt chút thì cô đã lật bàn trở mặt ngay tại chỗ.
Người cuối cùng là sinh viên khoa học công nghệ, câu đầu tiên liền hỏi cô phí sinh hoạt hàng tháng bao nhiêu, trông cứ như là mỗi tháng cô ăn một lần buffet cũng là tội lỗi! Lâm Khiết tự biết vô vị và đuối lý, xua tay, xúc một thìa cơm lớn đưa vào miệng nhai ngấu nghiến
“A, đúng rồi, cuối tuần đi karaoke không, Nghệ Lâm mời?” Chưa dứt lời đã nuốt ực cơm xuống bụng
“Cuối tuần?” Hà Mạn Mạn nhớ đến việc mình phải đến nhà bà ngoại, cô lắc đầu nói: “Không được, cuối tuần này có việc.” Lâm Khiết nghe Hà Mạn Mạn trả lời, cúi đầu chau mày, gắp thêm miếng thịt vào món bún gạo của Hà Mạn Mạn
“Làm gì đó, hẹn với bạn trai à?” Hà Mạn Mạn gắp miếng thịt kia bỏ vào miệng, nhỏ giọng cười gian nói: “Bạn trai á? Tớ thể này không phải nên hẹn bạn gái sao?”
Lâm Khiết vẫn nhai ngấu nghiến, miệng phát ra âm thanh nhóp nhép
Sau một hồi, Lâm Khiết đột nhiên than một hơi dài khiến Hà Mạn Mạn hết hồn, tưởng cô ăn phải gián, nào ngờ cô nói, “Ôi, Mạn Mạn nhà ta lúc nào có thể gặp được nửa kia nhỉ?” Lâm Khiết nhìn Hà Mạn Mạn với vẻ mặt khinh khỉnh, vừa nói vừa đẩy cái chén của mình về một phía của Hà Mạn Mạn, cầm đũa sượt đến một bên ghế của Hà Mạn Mạn, nhìn về phía cửa căng tin, thủ thỉ như đang nói gì đó bí mật lẫm: “Chúng ta chơi một trò chơi nhé?”
“Nói!” Hà Mạn Mạn gắp một sợi bún đưa vào miệng.
“Ngay sau khi tớ nói xong câu này, người đầu tiên đi vào, chính là chồng tương lai của cậu!”
Nghe Lâm Khiết nói, Hà Mạn Mạn trợn mắt, “Lâm Khiết, cậu có ấu trĩ quả không?” Hà Mạn Mạn bĩu môi, tuy miệng nói ấu trĩ nhưng mắt cứ nhìn về phía cửa căng tin không chớp một cái, xem ra cũng rất nghiêm túc, dù sao Hà Mạn Mạn cũng là một cô gái, có cô gái nào mà không quan tâm vấn đề này đâu chứ?
Hà Mạn Mạn vừa dứt lời, không đến hai giây, từ phía sau rèm ngoài cửa phòng ăn, một người chậm rãi đi vào, tư thế trông rất hiên ngang.
Hà Mạn Mạn và Lâm Khiết nuốt nuốt nước bọt, trừng hai mắt xem rõ là ai.
Người ấy chậm rãi bước vào, trước tiên là cặp chân dài, tiếp theo là bàn tay vén rèm, sau đó nữa là vòng eo thon gọn, thân hình cao gây khoảng một mét tám lăm, phối với chiếc áo gió Bristish style (phong cách quý tộc Anh) không những tôn lên vóc dáng mà còn khiến anh ta trông rất chững chạc, môi mỏng, mũi cao, nốt ruồi lệ, đôi mắt sáng như ánh sao...
Vừa bước vào căng tin, người này đã trở thành tiêu điểm chú ý, tất cả sinh viên đang ăn đều dùng đũa bàn luận về người đàn ông vừa nhìn là biết ngay là thầy giáo này
Nhao nhao hỏi thăm xem tên gì, dạy lớp nào, môn gì..
Có điều bộ quần áo sao trông quen thuộc thế? Hà Mạn Mạn ngơ người
Lâm Khiết cũng ngây ngẩn
Nhưng vừa bước vào Lục Ly đã nhìn thấy bọn Hà Mạn Mạn, anh tiến tới với nụ cười thân thiện, chào hỏi
“Chào thầy Lục ạ!” Lâm Khiết phản ứng trước tiên, cổ đứng dậy và lên tiếng đáp lại, liếc nhìn Hà Mạn Mạn, lại nhìn Lục Ly đang kìm nén cơn buồn cười
Trong khi Hà Mạn Mạn vẫn còn ngồi đó sững sờ, không đáp lại
Lục Ly không bận tâm, nhìn Hà Mạn Mạn, nghiêng đầu hỏi:
“Em Hà, căng tin trường mình có những món gì ngon nhỉ?”
Hả?
Lâm Khiết nhìn Hà Mạn Mạn còn dang hồn phách ở trên mây, cô dùng sức đá chân Hà Mạn Mạn, ra hiệu cho bạn đứng lên.
Sau khi Hà Mạn Mạn kể tên vài món ăn, Lục Ly tiến về phía quầy bún gạo nói với bà cô phụ bếp trong căng tin, “Bún gạo mang đi, không cay.” Bà cô phụ bếp xấu hổ vừa gật đầu trả lời, vừa đưa tay vén những sợi tóc mai bên mang tai trông rất điệu đà, Lục Ly che miệng mỉm cười không nói gì
Một lát sau, bà cô ấy dùng hộp giấy đựng thức ăn cho Lục Ly, còn phá lệ đích thân đi ra khỏi quẩy, trao tận tay cho anh, khiến cho Lâm Khiết và Hà Mạn Mạn không dám tin vào mắt mình..
Đây là bà cô mà thường ngày vẫn hay ném những tô bún của họ lên mặt quầy với khuôn mặt hằm hằm đẩy à? “Thầy à, lần sau thẩy tới nữa nhé, tôi sẽ cho phần thấy nhiều hơn.” Lục Ly mỉm cười cảm ơn, chậm rãi đi tới phía Hà Mạn Mạn với phần bún gạo giống y như cô, anh dừng bước trước bàn ăn của cả bọn, nói:
“Mọi người ăn nhé, thầy về trước
Cảm ơn em Hà đã giới thiệu, hi vọng nó ngon.” Lục Ly nói xong liền giơ tay đang cầm hộp thức ăn lên, sải đôi chân dài, cười nhạt ra khỏi nhà ăn.
Lâm Khiết ngồi bên cạnh Hà Mạn Mạn, cô say mê ngắm nghía bóng dáng của Lục Ly dần lu mờ trong ánh sáng chói mắt nơi cửa, từ từ mất hút
Cô không khỏi bùi ngùi trước sự cách biệt quá lớn giữa người và người: “Thầy Lục cầm hộp thức ăn thôi mà cũng y như tiên giáng trần cầm cái lẵng hoa, nhìn lại người yêu nhà mình, mặc áo Chanel mà như mặc bao bố vậy, thực sự là người so với người chỉ có tức chết thôi.” Hà Mạn Mạn cười ha ha hai tiếng, “Có ai nói bạn trai mình như cậu vậy không?” Hà Mạn Mạn không nói gì mà hỏi vặn lại, nói đến bạn trai Lâm Khiết, quả thật là không thể sánh ngang với Lục Ly
Nếu Hà Mạn Mạn nói một cách khéo léo hơn, thì Lục Ly theo Bristish style, bạn trai Lâm Khiết theo trường phái trừu tượng free style cục mịch..
“Có điều..” Lâm Khiết nở nụ cười, như bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Thì ra bạn trai sau này của Mạn Mạn giống như thấy Lục! ôi chà, thật tốt số, có chồng đẹp trai thế.”
“Biến biến biến, cút sang một bên, đừng nói mò.”
Hai tại Hà Mạn mạn hơi ửng hồng, cố siết chặt đôi đũa trong tay, nuốt hai lượt nước bọt, có điều Lâm Khiết không chú ý đến thái độ kém tự nhiên này của Hà Mạn Mạn
Cũng bắt đầu từ ngày ấy, thấy Lục Ly dạy môn Tiếng Anh Thương mại Quốc tế năm ba chính quy trở nên nổi tiếng nhất trường, lấn át cả những nam khôi trong danh sách nhân vật nổi tiếng của trường đại học A.
Trong nháy mắt, cuối tuần đã đến, vào ngày thứ bảy, một cơn mưa to đổ xuống thành phố A, mưa ào ào cả ngày
Nói “một cơn mưa dẫn vào mùa đông” cũng không quá
Một ngày trước đó Mạn Mạn còn mặc quần bò áo phông, ngày chủ nhật khi đến nhà bà ngoại, cô đã phải mặc áo len dày, nhưng khi đi trên đường vẫn cảm thấy lạnh vì từng cơn gió rét buốt.
Hơn nữa, vào tối thứ bảy, cái người xưng là mẹ của Hà Mạn Mạn gọi điện thoại cho cô, nhắc nhở ngày mai đừng quên qua nhà ngoại và đừng đến trễ
Giọng nói có vẻ không tin tưởng cô
Ngay lúc ấy, trong thoáng chốc, Hà Mạn Mạn thấy lạnh lùng, cả người cô run lên, dưới thời tiết như thế, cô thấy mình lạnh đến nỗi sắp chảy nước mắt, khụt khịt mũi, nhanh chóng đi về hướng nhà ngoại.
Ông ngoại một người lính già, có nhà ở đại viện thuộc Quân khu trong trung tâm thành phố
Hiện nay, cả thành phố A đang cải tạo, nhưng vì muốn bảo vệ bộ mặt của một thành phố cổ nên chỉ có duy nhất khu này được giữ lại nguyên vẹn, xem như là vì lịch sử thành phố mà bảo tồn một mảng văn hóa quý giá.
Kế bên khu đại viện của nhà bà ngoại có một cái hồ nhỏ, ngày thường, dương liễu rủ xuống, từng đàn thiên nga bay bay
Gần đây, trời chuyển lạnh đột ngột, trên mặt hồ lẻ loi vài con vịt trời đã không tệ rồi
Bên bờ hồ còn có một quảng trường nhỏ có hồ phun nước, có lẽ do trời lạnh nên những người phụ nữ thường ngày hay tập nhảy vô cùng sôi động trên quảng trường hôm nay không biết đi đâu hết
Nhất thời, cả khung cảnh trở nên tiểu điều đến đáng thương.
Ngày thường, đều là ông bà ngoại gọi điện thoại hẹn gặp cô ở bên ngoài
Giờ đây trở về căn nhà kia, cô thấy hơi không quen.
Hà Mạn Mạn cúi đầu, chỉnh lại trang phục, bước đi nhanh hơn, tiến về phía nhà ngoại, nơi mà đã lâu lắm rồi cô không đặt chân đến, cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ.
Vừa đến dưới nhà, Hà Mạn Mạn thấy hơi phân vân, nhưng vẫn quyết định gõ cửa
Cửa mở ra, người mở cửa là bà ngoại, “Mạn Mạn!” Bà ngoại đứng sau cửa, vui mừng gọi tên cố, Hà Mạn Mạn nở cười ngọt ngào, đang muốn đáp lại, bà ngoại cố vừa nghiêng người, cô liền nhìn thấy Lưu Hà - người phụ nữ xưng là mẹ
áy.
Nụ cười của Hà Mạn Mạn như bị đông cứng lại, cô quay đầu bỏ đi
Ngay lúc này, Lưu Hà hướng về phía bà ngoại cô nói như trút được gánh nặng, “Mẹ, người thì con đã gọi đến cho mẹ rồi, mẹ hài lòng rồi chứ.”
Hà Mạn Mạn cứ tưởng cái người tự xưng là mẹ này thực sự nhớ nhung nên mới gọi điện thoại bảo cô đến, nào ngờ là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà bà ngoại giao cho
Hà Mạn Mạn cảm thấy tức cười khi mình đã thực sự ôm một chút hy vọng
Vừa nghe Lưu Hà dứt lời, Hà Mạn Mạn cười nhạt bỏ đi
Bà ngoại nắm lấy cánh tay cô, không chịu buông ra.
“Mạn Mạn!” Bà ngoại khẽ gọi
Hà Mạn Mạn quay đầu nhìn bà ngoại, ánh mắt của bà gần như cầu khẩn, cô thở một hơi dài, nhìn Lưu Hà, nói, “Không phải bà nói là sẽ không đến sao?” Hà Mạn Mạn cứ để mặc bà ngoại kéo lấy tay cô, nhưng ánh mắt của cô rất lạnh lùng, sắc giọng như có bằng đá.
“Mẹ..” Lưu Hà đuối lý, bà ta ấp a ấp úng, nụ cười nhạt bên khóe miệng Hà Mạn Mạn từ từ rõ nét hơn, bà ngoại đang đứng bên cạnh muốn giải thích thay con gái của mình, nhưng còn chưa kịp cất tiếng, Hà Mạn Mạn đã thấy một người đàn ông cầm chiếc xẻng xào từ nhà bếp ló đầu ra hỏi Lưu Hà.
“Bà xã, ai đến thế?”
Vương Kiến Quốc nhìn thấy Hà Mạn Mạn đang bị bà ngoại kéo lấy cánh tay đứng ở ngoài cửa thì sững sờ, chân mày giật một nhịp, cánh tay cầm xẻng xào run hai lần, có hơi bất ngờ nên nụ cười trên mặt rất đơ, ông ta gọi: “Mạn Mạn đến rồi à...”Vương Kiến Quốc còn chưa nói hết, một cái bóng vội vàng đi ra từ phía sau ông ta, đó là con trai kế của mẹ cô - Vương Dập Hạo
Trước cái gia đình tụ họp càng lúc càng đông đủ này, Hà Mạn Mạn mặt không đổi sắc siết chặt nắm đấm, gã con trai chỉ nhỏ hơn cô vài tháng ấy cũng đang nhìn cô với vẻ mặt háo hức, biểu cảm ấy cũng có thể nói là hoan nghênh cô
Hà Mạn Mạn không lên tiếng, nhìn ông ta bằng ánh mắt mỉa mai.
(1) Tô tem: những hoa văn thuộc các bộ lạc cổ đại được người dân trong bộ lạc tôn thờ.